C3: Khởi Đầu Của Một Hoàng Tử
Một đêm không ngủ dù rất mệt mỏi, nhìn Hyerang ngon giấc trong vòng tay mình, Okgyeong bất chợt nhớ về một đoạn quá khứ xa xưa...
----
Cơn mưa không ngớt ngoài cửa sổ khiến căn phòng nhỏ trở nên lạnh lẽo hơn. Tiếng mưa rơi đều đặn như nhịp đập của một trái tim mệt mỏi, chậm chạp và cạn kiệt. Trong ánh sáng nhợt nhạt hắt vào từ chiếc đèn dầu cũ, Okgyeong ngồi co ro trên chiếc ghế nứt toác, mắt lờ đờ nhìn vào khoảng không.
Trên bàn, những ống tiêm vương vãi nằm lẫn với tàn thuốc cháy dở và vài lọ thuốc phiện đã cạn. Bầu không khí nồng nặc mùi cay xè và ám ảnh của sự tự hủy hoại. Cơ thể Okgyeong lúc ấy chẳng khác nào một con búp bê cũ, hỏng hóc, bị thời gian và sự nghiện ngập bào mòn đến gần như không còn sức sống.
Seo Hyerang, khi ấy mới 18 tuổi, đứng trước bàn. Ánh mắt cô rực sáng với sự pha trộn kỳ lạ giữa giận dữ, thương xót và cả một chút quyết tâm lạnh lùng. Cô cúi xuống, nắm lấy tay Okgyeong - đôi tay từng cầm kiếm trên sân khấu nay chỉ còn là những ngón tay run rẩy và xanh xao.
"Đủ rồi, Okgyeong." Giọng Hyerang vang lên, không lớn nhưng chắc chắn, như một mệnh lệnh không thể chối từ. "Chị không thể chết mòn ở đây. Chị có thể hơn thế này. Chị phải hơn thế này."
Okgyeong ngước lên, đôi mắt đỏ ngầu gặp ánh mắt của Hyerang. Đôi mắt của cô gái trẻ ấy như một ngọn đuốc giữa màn sương mù mịt, soi rọi vào một góc nhỏ còn sót lại trong tâm hồn Okgyeong - góc mà cô đã lãng quên từ lâu.
Hyerang không để Okgyeong phản kháng. Cô kéo lấy tay người phụ nữ lớn hơn mình, buộc cô đứng dậy. "Chị từng là một người có tất cả, và chị có thể có lại nó. Nhưng nếu chị muốn, chị phải để em giúp chị."
Cuộc gặp với trưởng đoàn Kang Sobok
Hyerang đã đưa Okgyeong đến gặp Kang Sobok, trưởng đoàn Nhà hát Maeran, người đã nổi tiếng với khả năng trình diễn Quốc kịch đỉnh cao. Bà vừa thành lập nhà hát này và cô biết, tương lai, nó sẽ trở thành trung tâm của nền Quốc kịch cả nước. Kang Sobok nhìn Okgyeong từ đầu đến chân, ánh mắt lướt qua như lưỡi dao sắc lạnh, không bỏ sót bất cứ dấu vết nào của sự hủy hoại.
"Cô là một mớ hỗn độn," Kang nói thẳng, không chút vòng vo. "Nhưng một mớ hỗn độn đẹp đẽ, và điều đó đáng để cứu vãn."
Hyerang, đứng ngay bên cạnh, xen vào với sự tự tin không ngờ: "Cô ấy có thể trở lại. Tôi sẽ đảm bảo điều đó. Chỉ cần bà cho cô ấy một cơ hội."
Sobok khẽ nhếch môi, ánh mắt đầy ngụ ý nhìn Hyerang. "Nếu cô chắc chắn như vậy, Seo Hyerang, thì cô cũng sẽ chịu trách nhiệm cho cô ấy. Cả hai cô sẽ gắn liền với nhau từ đây."
Sự tái sinh
Okgyeong đã trải qua những tháng ngày rũ bỏ cơn nghiện dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Hyerang. Đó là một quá trình đầy đau đớn, nhưng Hyerang chưa bao giờ mềm lòng. Mỗi lần Okgyeong sụp xuống, Hyerang lại kéo cô dậy bằng những lời nói cứng rắn và đôi khi là những cái ôm lạnh lùng, không cho phép sự yếu đuối len lỏi.
Dần dần, với sự kiên trì của Hyerang, và những bài luyện tập khắc nghiệt của Kang Sobok, Okgyeong tái sinh. Trên sân khấu, cô trở thành Hoàng tử hoàn mỹ - một biểu tượng của sự cao quý, quyền lực và bí ẩn.
Nhưng đằng sau ánh hào quang đó là cái giá phải trả. Okgyeong dần nhận ra rằng từ giây phút cô đặt tay vào tay Hyerang trong căn phòng nhỏ kia, cô đã mất đi quyền tự do. Hyerang không chỉ cứu cô; cô gái trẻ ấy còn giữ chiếc chìa khóa của mọi thứ - từ sự nghiệp, cuộc sống, cho đến tâm hồn của cô.
"Em đã nói rồi, chị không thể tự mình đứng dậy," Hyerang thường nói, với một nụ cười dịu dàng nhưng ẩn chứa quyền lực tuyệt đối. "Nhưng đừng lo, chị có em."
Những lời nói ấy vừa như một lời an ủi, vừa như một chiếc xiềng xích vô hình - gắn chặt Okgyeong vào một mối quan hệ mà cô không thể thoát ra, cũng không dám mong mỏi thoát ra.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip