Chương 28
Một dòng chảy vô hình xiết lấy cơ thể của một đứa trẻ 13 tuổi và dìm nó xuống mặt nước như muốn nhấn chìm nó.
Năm ấy, là một ngày cuối tuần sự kiện khủng khiếp ấy đã phô diễn trước mặt một cô bé.
Máu, nước mắt, tiếng la hét và sự tội lỗi bao vây lấy cả thế giới nhỏ bé.
Sự mất mát, vấn nạn thói đời, sự hận thù hoảng sợ đan xen.
Cuộc hành trình chạy trốn khỏi sự thật đang tàn phá tâm lý của một đứa trẻ, một con thú hoang đội lớp người đang cấu xé thể xác người cô thương yêu nhất, một nỗi ám ảnh kinh hoàng luôn thường trực trong tâm trí bắt buộc chủ nhân nó phải gắng sức nuốt xuống nếu muốn tiếp tục sống trên mảnh đất cuộc đời khô cằn đau thương này.
Một quá khứ không muốn nhắc tới.
...
Kể từ ngày Tạ Tranh hỏi về gia cảnh của Vân Du thì hai người dường như cũng không còn nói chuyện với nhau nhiều nữa. Biết rằng mình xen vào quá nhiều về cuộc sống của con bé nhưng nàng nhất quyết phải tìm hiểu về quá khứ của người mình yêu cho đến cùng cho nên.. nàng đã hỏi rõ Hiểu Lam vì chắc chắn nó sẽ là người biết rõ nhất.
'Mẹ tốt nhất đừng nên tìm hiểu kỹ vào vấn đề này. Hoặc nếu như mẹ quá tò mò về điều đó lỡ tìm hiểu được thì cũng đừng thể hiện ra bên ngoài hoặc trước mặt Vân Du, lúc đó nó sẽ bị kích động và chắc chắn nó sẽ không còn là Vân Du mà chúng ta đã biết đến.'
Hiểu Lam nhìn mẹ mình đang đứng gần cánh cửa hỏi về gia cảnh của bạn trẻ kia thì nó cũng lập tức thay đổi thái độ. Biết được tính chất sự việc không phải đơn giản làm nàng vừa nôn nóng vừa lo sợ vì hai đứa trẻ cứ úp úp mở mở không nói rõ cho mình biết dù chỉ là thông tin nhỏ nhoi.
'Kích động? Vậy... Con bé sẽ làm gì?'
'Con cũng không biết, tùy theo tâm trạng của nó thôi. Hoặc là nó sẽ giận mẹ đến độ từ mặt hoặc nó sẽ xem mẹ như kẻ thù vì đã khơi gợi lại quá khứ mà nó cố che giấu.'
Hiểu Lam nằm trên giường chơi game rồi nhún vai nhưng tâm trí nó không dành cho ván game nữa mà bận nghĩ về người bạn đáng thương của mình.
'Con có thể nói rõ cho mẹ biết được không? Chuyện gì đã xảy ra với con bé đó vậy?'
Tạ Tranh đi đến ngồi xuống bên cạnh, trong lòng như lửa đốt vì nghe mùi nguy hiểm lan toả xung quanh khi nhắc đến hai từ quá khứ.
'Con nói rồi, tốt nhất là mẹ không nên biết. Với tính cách muốn giải quyết cho đến cùng của mẹ thì càng không nên biết vẫn tốt hơn, đối với một người bạn thông thường như con lúc đó biết được cũng shock vô cùng nhưng mẹ thì lại yêu nó nhiều như vậy tâm lý cũng sẽ khác hơn. Không phải bây giờ cuộc sống của nó vẫn tốt đấy sao? Công việc thì ổn định, có nhà ở, có cơm ăn lại còn có người yêu là giám đốc vậy còn gì bằng nữa. Tốt hơn quá khứ nó gấp trăm lần rồi.'
Hiểu Lam cố tình chọc ghẹo mẹ mình để nàng thôi nghĩ ngợi về chuyện đó mà quay sang trách mình nhưng nhìn gương mặt trầm tư ấy thì nó bèn thở dài. Đột nhiên lại đụng chạm đến quá khứ tăm tối ấy của con bạn mình làm gì không biết, yêu quá thì lo hiện tại và tương lai bây giờ tự nhiên hỏi về quá khứ Hiểu Lam bỗng nhận ra điềm gở sắp tới nơi rồi. Bây giờ nên trốn ở đâu để lánh nạn đây? Nhưng mà để mẹ mình đối mặt có sao không? Ayss chết tiệt mà!!
...
Tạ Tranh nhìn cô gái trẻ kia đang ngồi lạnh mặt với laptop như muốn tranh xem bản thân hay là laptop cái nào lạnh lẽo và vô tri hơn. Nàng khẽ thở dài không thể tập trung vào công việc cứ suy nghĩ về chuyện gì đã xảy ra với cô gái trẻ ấy. Hiểu Lam khuyên nàng như vậy càng làm nàng không có dũng khí để tìm hiểu thêm, nàng vẫn sợ người này sẽ rời xa khỏi nàng lắm.
'Có chuyện gì sao ạ?'
Thấy đối phương cứ nhìn chăm chăm vào mình có chút không thoải mái nên cô ngước lên hỏi. Tạ Tranh bỗng như vừa tỉnh giấc, chớp đôi mắt nhìn cô rồi lại lắc đầu.
'À không. Không có gì đâu.'
Nàng thở dài cúi đầu xoa hai bên thái dương thì nghe người kia lên tiếng.
'Tại sao cô lại muốn biết đến?'
Nghe thấy vậy Tạ Tranh bất ngờ ngước lên nhìn, Vân Du đang cầm chuột xử lý công việc trên laptop màu trắng, đôi chân mày như dính chặt vào nhau không biết vì công việc hay là vì vấn đề đang nhắc đến.
'Sao cơ?'
'Chuyện đó con không thích ai đó tự ý tìm hiểu. Càng không muốn nhắc lại với bất kỳ ai. Mặc dù họ có ý muốn giúp đỡ đi chăng nữa, cũng làm con rất khó chịu.'
Vân Du dừng lại tất cả hành động của mình rồi chằm chằm nhìn vào trong laptop. Tạ Tranh cảm nhận ánh mắt đó chứa đầy sự hận thù căm phẫn như không còn là Vân Du mà nàng biết đến nữa, bỗng đối phương quay sang nhìn nàng bằng ánh mắt đó làm nàng như muốn chết trân tại chỗ vì sợ hãi. Nhưng chưa đầy một giây ánh mắt ấy dịu xuống chỉ còn đối với nàng một thái độ lạnh lùng nhưng chỉ với một cái tích tắc thôi nàng cũng đã bắt trọn được khoảnh khắc ấy rồi.
'Con nghĩ bản thân mình chưa thực sự đủ mạnh mẽ để nhớ lại quá khứ. Nếu cô thương con thì hãy chờ đến lúc đó, con sẽ kể hết tất cả về cuộc đời con cho cô biết. Nhưng mà.. nếu cô vẫn cố tìm hiểu về chúng thì tốt nhất đừng để cho con biết trong thời gian này. Con không chắc mình sẽ làm gì trong khi bị kích động đâu.'
Nghe thấy lời gợi ý cũng như hâm doạ ấy làm nàng bị chết ngạt bởi không khí u ám do đối phương toả ra. Lời nói cũng tương tự Hiểu Lam khuyên nàng, càng thôi thúc sự tò mò của một người lên cao hơn. Nhưng bây giờ đây nàng cảm thấy hoảng sợ còn hơn tò mò bởi trước mặt mình không còn là cô gái nhỏ mà nàng yêu nữa.
'Con xin lỗi, hình như vừa doạ cô thì phải.'
Vân Du bật cười để lấy lại không khí bình thường nhưng nhìn gương mặt tái xanh ấy cô bỗng thở dài rồi đi đến.
'Con không muốn giấu cô đâu, thực sự đấy nhưng con vẫn không tự mình kiểm soát được cơn kích động sẽ bộc phát ra đâu.'
Vân Du xoay chiếc ghế của vị giám đốc này lại để đối diện với mình, cô đưa tay chạm lên gương mặt ấy như muốn trấn an lại việc mình vừa doạ người này hoảng sợ.
'Con đã có một quá khứ kinh khủng rồi và đang dần muốn quên nó. Chuyện này nói ra thì có chút ích kỷ nhưng mà cô... Cô có thể làm tương lai của con không?'
Tạ Tranh bị người này dẫn từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, vừa doạ mình hoảng sợ xong bây giờ lại nói như thể tỏ tình với mình. Nhìn gương mặt lúng túng của đối phương, nàng bất giác cũng gật đầu. Nếu người này đã nói như vậy, nàng sẽ chờ đến lúc đó chứ không bạo gan tự mình đi tìm hiểu.
'Con nói mình bị kích động. Vậy... Có cần đến bác sĩ để khám không?'
Tạ Tranh nắm lấy bàn tay vừa rút về của đối phương lên xoa nắn.
'Không cần đâu, cơn kích động cũng nhanh qua lắm. Nếu sau này nó có bộc phát thì cô đừng đến gần con nhé, con không muốn làm cô bị thương đâu.'
'Vậy... Không lẽ trước đó con đã làm bị thương đến người khác?'
Bỗng nàng buông tay cô ra, Vân Du có chút hụt hẫng đưa mắt nhìn xuống.
'Thì cũng đã từng. Nhưng đã lâu rồi không còn nữa, nếu cô cảm thấy sợ là phải thôi, con sẽ không trách cô đâu.'
'Không phải cô có ý đó, chỉ là thấy điều đó quá nguy hiểm. Đây là một vấn đề về tâm lý tại sao con không đi tìm bác sĩ sớm chứ?'
'Con cũng muốn lắm nhưng nếu làm vậy thì họ sẽ bắt con kể ra tất tần tật về cuộc đời mình. Con sẽ không chịu nỗi đâu.'
Vân Du đứng xoa xoa cổ của mình thì nhìn xuống thấy người phụ nữ ấy đang cúi mặt buồn bã vì điều gì đó.
'Cô sao vậy?'
'Cô.. cô cảm thấy mình thật tệ.'
'Hả? Cô đang nói gì vậy? Sao tự dưng lại tự trách mình như thế?'
Vân Du hốt hoảng khi thấy bàn tay của đối phương bỗng có vài giọt nước rơi xuống. Cô bỗng nâng mặt của vị giám đốc này lên thì đôi mắt nàng đã đỏ hoe lên rồi.
'Sao.. sao cô lại khóc?'
Vân Du bối rối vô cùng vì không biết phải xử trí như thế nào. Đây là lần đầu tiên cô thấy người phụ nữ này khóc mà không rõ lý do là gì, bây giờ phải làm sao đây?
'Cô nói cô yêu con mà lại không biết một tý gì về con. Cô nghĩ mình đã hiểu con nhưng những điều ấy đều là vỏ bọc mà con gầy dựng để bảo vệ bản thân mình. Cô cảm thấy xấu hổ vì điều đó, thực ra cô không biết gì về con cả. Một tý cũng không.'
Vân Du đang không biết phải dỗ dành người này ra sao thì đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên. Vân Du vò đầu bứt tai chạy đến bên cánh cửa khoá chặt không quên bảo người bên ngoài gặp lại sau, sau đó chạy đến bên Tạ Tranh đang sướt mướt không thôi.
'Hình như mình nghe tiếng ai đó khóc bên trong thì phải.'
Thư ký Nhã tay cầm hồ sơ rời đi như trong lòng đầy thắc mắc có phải mình đã nghe lầm hay không!?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip