Chương 72

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong khoảng thời gian còn lại, hai người đều rất ăn ý không tham gia bất kỳ công việc gì khác.

Cả ngày chỉ quấn quýt bên nhau.

So với nhịp sống nhanh trước đây, hôm nay Diệp An càng thích cuộc sống chậm rãi hơn. Hai người thường xuyên vùi mình trên ghế sofa xem phim, uống cà phê. Mệt thì tựa vào nhau mà ngủ một giấc thật thoải mái, hoặc vào một buổi sáng trời trong gió nhẹ đi dạo công viên, đi vào khu trò chơi gắp thú bông.

Lưu Nguyệt trước đây từng mua một chiếc xe dã ngoại, lúc đó thích lắm, nhưng không bao lâu sau đã chán ngấy.

Diệp An dứt khoát mượn chiếc xe đó, hai người lái xe vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng dừng lại ngắm cảnh, thời gian cứ thế trôi qua vui vẻ và nhẹ nhàng.

Chớp mắt xuân qua, hè đến.

Thời hạn ba năm cũng ngày càng gần.

Một ngày nọ, 023 cố ý mang tin tức trở về, nói rằng đường thời gian của thế giới đã sửa chữa gần xong, trùng hợp một tuần sau chính là ngày cuối cùng của thời hạn ba năm. Cục Quản Lý đã hứa, đến lúc đó sẽ tìm Diệp An để trao đổi.

Hạ Dĩ Hoan ừ một tiếng gật đầu: "Ừm, vậy tốt quá rồi."

Vừa nói xong, 023 một lúc lâu không thể mở miệng.

Cả hai đều biết thời hạn ba năm đến tột cùng có ý nghĩa gì. 023 đã đi theo Hạ Dĩ Hoan nhiều năm như vậy, vừa nghĩ đến sau này có lẽ sẽ không còn được gặp lại người này, liền không nhịn được đau lòng.

Dường như nhận ra sự khó chịu của cô ấy, Hạ Dĩ Hoan cười cười, rất nhanh đổi một chủ đề: "Chờ chuyện này giải quyết xong cậu cũng sẽ được thăng chức đúng không?"

"Ừm." 023 nói: "Cục Quản Lý nói chuyện này tớ và 077 đã lập công lao, sau này đều sẽ được thăng chức. Đến lúc đó tớ liền có thể giống các hệ thống khác có thực thể, xuyên qua các thế giới."

Hạ Dĩ Hoan ừ một tiếng gật đầu: "Thật tốt."

Cô từ tận đáy lòng cảm thấy vui vẻ cho bạn.

Nhưng 023 lại không cảm thấy vui vẻ. Bây giờ theo việc đường thời gian của thế giới được sửa chữa, cô ấy dần dần nhớ lại rất nhiều chuyện. Trong ký ức đó có Dương lão sư, có một gia đình nhỏ hòa thuận ấm áp, và còn có một mảnh "công viên" mọc đầy hoa cỏ.

Cô ấy nghĩ có lẽ đợi đến ngày đường thời gian của thế giới được sữa chữa hoàn toàn, cô ấy liền có thể biết thân phận thật sự của mình, cuối cùng cũng có khả năng đi đến thế giới đó, đi gặp Dương lão sư, nhìn Diệp An một chút, và cũng có thể dựa theo những gì trong ký ức mà đi khắp nơi thăm thú.

Nhưng cô ấy sẽ không còn được gặp lại Hạ Dĩ Hoan.

Cô ấy không muốn xa người này.

"Tớ muốn cậu sống!" 023 có chút muốn khóc, giọng nói cũng không tự chủ mà nghẹn ngào: "Tớ sẽ tiếp tục phản hồi với Cục Quản Lý, thà rằng không cần bất cứ cơ hội thăng tiến nào, cũng nhất định phải để cậu sống sót."

Có người quan tâm mình đến mức này thực sự rất tốt. Chỉ tiếc chuyện này không phải bất cứ ai trong số họ có thể quyết định. Trước đây 023 cũng đã thỉnh cầu Cục Quản Lý nhiều lần, nhưng lại chưa bao giờ nhận được một câu trả lời rõ ràng.

Nghĩ lại, dù có nói thêm bao nhiêu lần cũng vậy thôi.

Nhưng Hạ Dĩ Hoan cũng đã thỏa mãn. Ncô từ tận đáy lòng cảm ơn 023 đã làm những điều này vì mình. Nếu có thể, cô thực sự muốn xoa đầu cô ấy, và nói: "Cảm ơn cậu."

Cũng nói: "Chúng ta đều đã cố gắng hết sức rồi, không sao đâu."

Vào ngày cuối cùng của cuộc đời còn lại, Diệp An mua một đống lớn cánh hoa trở về.

Nàng cả đời kiêu ngạo và chú ý đến thể diện. Khi còn sống là một đại mỹ nữ xinh đẹp mê người, ngay cả khi chết cũng phải có đủ thể diện.

Nàng đã dặn dò Hạ Dĩ Hoan trong di chúc, đến lúc đó nhớ mua cho mình một cái hũ đựng tro cốt thật đẹp, lại tìm một nơi phong cảnh hữu tình để chôn, ngày lễ ngày tết thì đốt thêm cho nàng quần áo đẹp, nhất định phải là kiểu mới nhất của mùa hiện tại.

Dù sao thì toàn bộ tiền của nàng đều để lại cho Hạ Dĩ Hoan. Nếu Hạ Dĩ Hoan có lương tâm, thì nhất định phải lo cho mình tươm tất một chút.

Vào ban đêm, Diệp An một lần nữa ôm chặt Hạ Dĩ Hoan.

"Vừa nãy Nguyệt Nguyệt gọi điện thoại cho em, nói trong nhà lại có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi ngon mới đến." Nàng nói, từng chữ từng câu rất chậm rãi, dường như cứ như vậy thì có thể cùng Hạ Dĩ Hoan ở bên nhau lâu hơn một chút: "Chị lái xe đi giúp em lấy về được không?"

Hạ Dĩ Hoan nhìn vào mắt nàng, một lúc lâu mới thốt ra một chữ: "Được."

Diệp An cười, lại nói: "Mặc cái váy em mới mua cho chị nha, xinh đẹp lắm."

"Ừm." Hạ Dĩ Hoan gật đầu, nhẹ nhàng hôn môi nàng.

Trong phòng chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, hai người cứ thế trong ánh sáng yếu ớt và dịu nhẹ ấy hôn nhau, rất lâu cũng không rời. Khoảnh khắc này, Diệp An nhớ lại rất nhiều chuyện: lần đầu tiên mình và Hạ Dĩ Hoan gặp mặt, lúc mình yêu cầu cô làm trợ lý, mỗi lần mình ôm hôn cô.

Lúc đó nàng còn cảm thấy thời gian ba năm rất dài, dài đủ để làm xong tất cả những gì muốn làm, không còn để lại bất cứ tiếc nuối nào.

Lòng người chung quy là tham lam, chuyện muốn làm vĩnh viễn có rất rất nhiều, làm sao có thể không có tiếc nuối.

"Cũng không còn sớm nữa." Kết thúc nụ hôn này, Diệp An hít sâu, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, chú ý an toàn nhé."

Nói xong, Hạ Dĩ Hoan một lần nữa cúi mắt hôn nàng, lần này không giống vừa rồi, chỉ là một nụ hôn ôn nhu và mềm mại.

Sau đó cô hẹ nhàng nhếch khóe môi, nghiêm túc nói với Diệp An: "An An, tạm biệt nhé."

Gần như không thể kiểm soát được, Diệp An cay xè khóe mắt. May mắn Hạ Dĩ Hoan đã quay người, từng bước một đi ra cửa, không quay đầu nhìn lại.

Diệp An đưa tay ra, như muốn nắm lấy điều gì, nhưng cuối cùng vẫn thu về.

Không biết qua bao lâu, nàng chậm rãi đứng dậy, từ trong tủ lấy ra toàn bộ đống cánh hoa mình mua, gọn gàng trải đầy giường. Sau đó nàng cởi giày, một lần nữa nằm xuống giường, đưa tay ôm chặt gối đầu của Hạ Dĩ Hoan, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Cơn buồn ngủ dường như rất nhanh ập đến, Diệp An bắt đầu cảm thấy cơ thể nặng trĩu, nhưng một lát sau lại nhẹ bẫng, như có thứ gì đó đang đẩy nàng đi.

Sau đó trước mắt dường như lập tức sáng bừng, bên tai truyền đến một giọng nói có chút mơ hồ, mở miệng gọi tên nàng: "Diệp An?"

Diệp An theo bản năng mở mắt ra, nàng thấy mình lúc này đang ngồi trong một căn phòng trắng toát, xung quanh không có gì cả, chỉ có một chiếc bàn rất to ở phía trước, cuối bàn có một người mà nàng không nhìn rõ khuôn mặt.

Diệp An ngẩn người, nhất thời không thể nói nên lời.

Thế nhưng người kia lại dường như nhìn thấu sự lúng túng của nàng, mở miệng nói: "Không sao, cô có thể nghe tôi nói trước."

"Tôi là người của Cục Quản Lý." Người kia nói, đại khái giải thích cho nàng lý do nàng xuất hiện ở đây và thân phận của mình. Sau đó liền nhẹ nhàng đẩy một chồng tài liệu qua: "Đây là bản hiệp nghị, bên trong liệt kê các biện pháp bồi thường có thể cung cấp cho cô lựa chọn. Mỗi một hạng đều đủ để cô hưởng thụ cả đời, cả đời không có phiền não."

"Chọn một đi." Người kia nói.

Giống như mơ vậy.

Diệp An trực giác mình đang mơ một giấc mơ không hề có logic. Cái gì mà bug, cái gì mà Chủ Thần, những chuyện này tập hợp lại thực sự mơ hồ, nhất thời nàng vẫn chưa thể hoàn toàn nghe hiểu.

Nhưng nàng vẫn cúi đầu, nghiêm túc xem nội dung văn kiện. Đúng như người kia nói, bên trong mỗi một lựa chọn đều mê người vô cùng. Nàng có thể có tiền tiêu không hết, thời gian không cạn, dù đi đến đâu cũng có thể thuận lợi, đẹp đến mức bất cứ ai nhìn thấy cũng phải tán thưởng.

Một loại bàn tay vàng như vậy, dù đặt ở đâu cũng được coi là đỉnh cấp.

Nhưng Diệp An lại vẫn lắc đầu, rất nhanh đặt tài liệu xuống: "Chỉ có những thứ này thôi sao?"

Vừa nói xong, người đối diện dường như khẽ giật mình: "Có ý gì?"

Diệp An ừ một tiếng nhìn về phía mặt hắn, thẳng thắn nói: "Có lẽ... Chúng ta còn có lựa chọn khác?"

Cục Quản Lý mấy ngày nay cũng đã gặp không ít người bị hại từ các thế giới khác, đây vẫn là lần đầu tiên nghe được yêu cầu như vậy. Người kia nghe vậy khựng lại một chút, một lúc lâu sau mới nói: "Vậy cô xem cái này đi."

Nói xong, lại tiện tay ném một bản văn kiện khác qua, chỉ tiếc Diệp An xem xong vẫn lắc đầu.

Liên tiếp bị từ chối hai lần, người kia dường như có chút tức giận: "Cô rốt cuộc không hài lòng ở điểm nào?"

"Không có lựa chọn nào để duy trì hiện trạng sao?" Diệp An hỏi, giọng nói thành khẩn: "Cuộc đời tôi sống rất vui vẻ, không có mong muốn đặc biệt gì, cũng không hề muốn làm nhân vật chính. Nếu có thể, chỉ cần có thể duy trì hiện trạng cũng rất tốt rồi."

"Tiền không có thì có thể kiếm, ở bên người mình thích mỗi phút mỗi giây cũng không coi là phí hoài thời gian. Danh dự, địa vị, thân phận, những thứ này chỉ cần tôi muốn, nhất định có thể tự mình nỗ lực mà có được..." Nàng không tự chủ được cười cười: "Không nhất thiết phải sử dụng một thân phận nhân vật chính."

Nàng từ trước đến nay là người kiêu ngạo và tự tin.

Người kia bị nàng hỏi một lúc lâu cũng không nói nên lời: "Cho nên cô muốn từ bỏ vị trí nhân vật chính?"

"Có thể nói như vậy." Diệp An gật đầu, dù đây chỉ là một giấc mơ, nhưng cũng là một giấc mơ mà nàng vui vẻ một chút: "Tôi chỉ cần duy trì hiện trạng là đủ rồi, dù là cuộc sống bình thường hơn nữa, chỉ cần có bạn bè, có người thân, có người yêu, thì vẫn sẽ tỏa sáng, dù tôi là nhân vật chính hay nhân vật phụ."

"Hoặc nói cách khác, dù không có cái thân phận đó, mỗi chúng ta đều là nhân vật chính trong cuộc sống của mình."

Ý trong lời nói đã rất rõ ràng.

Người kia nhìn nàng rất lâu, trầm mặc không nói một lời.

Diệp An cũng không nói thêm, ánh mắt vẫn kiên định như vừa rồi, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của hắn.

Một lát sau, người kia bị nàng nhìn đến đau mắt, cuối cùng vẫn thua trận mà gật đầu. Dù sao bọn họ làm tất cả cũng là vì bồi thường người bị hại, đã người bị hại bản thân cảm thấy hài lòng, vậy thì mọi chuyện đều dễ nói chuyện: "Vậy thì được, tôi tôn trọng quyết định của cô."

Nói xong, hắn nhẹ nhàng phất tay, bốn phía giống như lại có một luồng gió bao phủ, bao lấy Diệp An vào trong đó.

Giống như trước đây, nàng dần dần cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nhẹ đi, mọi vật xung quanh dần dần mơ hồ, tất cả đều hướng về phía mịt mờ.

Nhưng trước khi rời đi, Diệp An vẫn mơ hồ nghe thấy người kia lần nữa mở miệng: "Một cơ hội cuối cùng, thật sự không muốn gì cả sao?"

Dù chỉ là giấc mơ, Diệp An vẫn dành sự kính trọng cho sự cố chấp này của hắn.

Thế là nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thuận theo ý hắn, mở miệng trả lời một câu: "Vậy thì xin ngài chúc tôi và Hạ Dĩ Hoan bình an hạnh phúc, vui vẻ cả đời."

Diệp An không biết mình rốt cuộc đã nằm bao lâu.

Cảm giác mất trọng lực khiến nàng không tự chủ được mà bừng tỉnh. Nàng ngẩn người, mơ mơ màng màng ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Hôm nay nắng đẹp, trời trong gió nhẹ.

Lưng hơi đau nhức, Diệp An vô thức đưa tay ra sau nắn bóp, cả người chìm vào sự bối rối ngắn ngủi.

Nàng không chết, một đêm trôi qua, nàng không những không chết, ngược lại còn sống sót.

Cảnh tượng trong mộng dần dần rõ ràng hơn, Diệp An dần dần nhớ lại những lời nàng từng nói, những văn kiện nàng từng xem. Trầm mặc hồi lâu, đột nhiên như mây tan trăng sáng, rất nhanh hiểu ra.

Sau đó nàng hít sâu, căng thẳng nhưng nhanh chóng một lần nữa duyệt lại kịch bản trong đầu.

Đó là một kịch bản vô cùng sơ sài, trước đây chỉ có một tờ, trên đó đơn giản viết lại cuộc đời nàng: sinh năm bao nhiêu, qua đời năm bao nhiêu. Từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy kịch bản cho đến khi nàng tử vong, thời gian tính toán đâu ra đấy chỉ có ba năm.

Nhưng hôm nay lại khác. Chỗ viết ba năm đã bị bút đen gạch đi, tuổi tử vong cũng được sửa đổi, biến thành chín mươi chín tuổi.

Phía dưới còn có một hàng chữ, là một nét bút xa lạ, nhưng nội dung viết ra lại quen thuộc vô vàn:

【Diệp An và Hạ Dĩ Hoan sẽ bình an hạnh phúc, vui vẻ cả đời. 】

【Phê chuẩn. 】

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip