CHƯƠNG 43
Thời điểm đến hội nghị cổ đông lâm thời còn chưa đầy ba ngày. Sau những lần lục đục nội bộ và áp lực bên ngoài, vợ chồng chủ tịch Quý cuối cùng cũng chịu hòa hoãn tạm thời, dù chỉ là bằng mặt nhưng không bằng lòng.
Thế nhưng, danh tiếng của Quý thị trong ngành vẫn đang tuột dốc không phanh. Trí Nhận, là công ty con, công việc kinh doanh cũng ít nhiều bị ảnh hưởng. May mắn thay, nội gián đã bị quét sạch, đây là một tín hiệu tốt cho Đường Thiếu Vân và những người khác. Suốt ba đêm liên tiếp, tòa nhà công nghệ Trí Nhận cơ bản đều sáng đèn. Bởi lẽ, ban lãnh đạo cấp cao thay đổi nhân sự, rất nhiều quy trình cần được bàn giao lại. Đường Thiếu Vân làm việc không ngừng nghỉ suốt ngày đêm, một mình anh ta ước gì có thể chia làm ba để giải quyết hết mọi việc.
Bên phía Quý Vãn Khanh cũng không hề nhàn rỗi. Hai ngày này, cô trong âm thầm liên lạc với mấy thuộc hạ đáng tin cậy của mẹ cô khi còn sống. Có rất nhiều người không ưa thủ đoạn làm việc của Thi Nhiễm Oánh, đã nghỉ việc ra làm riêng. Những người còn tại chức là những "cổ thụ" mà cả chủ tịch và phu nhân chủ tịch đều không động nổi.
Có lẽ vì hào quang của Quý Cẩn Lan khi còn sống quá rực rỡ, mấy vị lão bá vừa nghe đến Quý Vãn Khanh muốn đoạt lại tài sản thuộc về mẹ từ tay vợ chồng Quý thị, đều rất vui mừng. Nhưng dù sao, khi họ đi theo Quý Cẩn Lan làm việc, Vãn Khanh cũng chỉ mới bốn năm tuổi. Sau khi lớn lên mọi người không còn tiếp xúc nhiều với cô, nên đối với năng lực của cô, họ vẫn giữ thái độ quan sát.
Quý Vãn Khanh đã tự mình hẹn gặp riêng mấy vị lão thành đang giữ chức vụ quan trọng tại các bộ phận: Bộ phận Kinh doanh Khách sạn, Bộ phận Quản lý Khách hàng Doanh nghiệp và Bộ phận Kinh doanh Du lịch Nghỉ dưỡng. Lịch hẹn đã được sắp xếp cụ thể vào 10 giờ sáng, 3 giờ chiều và 6 giờ tối ngày hôm sau.
Đêm hôm trước, cô thức khuya làm việc. Sáng mở mắt ra, thấy hơi choáng váng. Cô nhắm mắt lại mấy giây, cố gắng chịu đựng cho qua cơn mệt mỏi. Sầm Hạ dẫn cô đi rửa mặt, chọn quần áo, rồi trang điểm cho cô.
Nàng biết cô rất yếu, nhưng chuyện này, nàng không thể ngăn cản. Cảm giác tội lỗi đối với mẹ ruột vẫn luôn chôn giấu trong lòng Quý Vãn Khanh, cô chỉ có thể liều mạng làm gì đó, vết thương chỉ vừa mới từ từ phai nhạt đi một chút, không thể hoàn toàn lành lặn. Nàng không muốn để Quý Vãn Khanh sống mãi trong sự tự trách, nên đã chọn cách ủng hộ cô ấy.
Quý Vãn Khanh chọn đi chọn lại, cuối cùng vẫn chọn một chiếc váy dài màu tối bó sát người. Sầm Hạ ở bên cạnh cổ vũ: "Chị ơi dáng người đẹp, cứ mặc bộ này, bộ này tôn lên khí chất lắm!"
Chọn xong quần áo, xe lăn của Quý Vãn Khanh dừng lại trước tủ quần áo, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào ô vuông sâu nhất bên trong. Nụ cười của Sầm Hạ cứng lại, nàng biết Quý Vãn Khanh muốn gì, lần trước bị Giang tổng chặn ở hành lang không cho lên nhà vệ sinh, nàng đã có phản ứng cấp tính.
Quý Vãn Khanh cuối cùng vẫn kéo góc áo Sầm Hạ xuống, đôi mắt long lanh nũng nịu nhìn nàng, ra hiệu nàng lại gần. Sầm Hạ dịch xe lăn lại gần một chút. Quý Vãn Khanh đưa tay, vòng ngang ôm lấy nàng, vùi mặt vào ngực nàng, dùng sức cọ xát, giống như một chú mèo con ngửa đầu cười với nàng. Một lát sau nàng mới giơ cánh tay lên, cẩn thận từng li từng tí hoạt động.
— Hạ Hạ, để chị bận nó đi, vạn nhất thời gian lâu quá, chị sợ...
Chưa đợi cô khoa tay xong, Sầm Hạ liền hai tay ôm lấy vai cô, giọng rất nhẹ đáp một tiếng "Được". Quý Vãn Khanh không ngờ nàng lại đồng ý nhanh như vậy, sợ trong lòng nàng khó chịu, cố sức ép mình nói ra, thử rất lâu, cổ họng khàn khàn cuối cùng cũng thốt ra mấy chữ: "Hạ Hạ... Thật tốt."
Giọng cô rất nhẹ, nhẹ đến gần như chỉ là tiếng môi, giống một đứa trẻ vừa học nói, câu nói cũng không ăn khớp, nhưng Sầm Hạ vẫn rất vui vẻ. Nàng cúi đầu, hai tay nâng mặt cô lên, hôn lên môi cô. Khi ngẩng đầu lên, hai người mắt đối mắt, Quý Vãn Khanh cứ như một đứa trẻ được thưởng, vui vẻ cười với nàng. Sầm Hạ cũng cười, đôi mắt sáng trong veo, ngọt ngào nói: "Thưởng cho chị !"
Quý Vãn Khanh đưa tay, ngón trỏ lau nhẹ bên môi, rõ ràng là muốn thêm lần nữa. Sầm Hạ lắc đầu, nói: "Không được, phần thưởng chỉ có một lần, trừ phi chị gọi thêm một lần nữa Hạ Hạ."
Quý Vãn Khanh sững sờ mấy giây, rồi thật sự mở miệng gọi "Hạ Hạ". Sầm Hạ vô cùng vui vẻ, ôm cô, hôn liền ba lần. Quý Vãn Khanh lại gọi "Hạ Hạ", cô dường như có thể thuận lợi gọi ra tên của nàng.
Sầm Hạ nghe vậy, sững người một chút. Quý Vãn Khanh chờ mãi không thấy "phần thưởng", liền đưa tay kéo cổ áo nàng. Sầm Hạ bừng tỉnh, cúi xuống đặt môi mình lên đôi môi mềm mại của Quý Vãn Khanh, hôn thật sâu. Quý Vãn Khanh đón nhận, hai người quấn quýt lấy nhau, khóe mắt Sầm Hạ rưng rưng lệ. Phu nhân của nàng, cuối cùng cũng có thể thuận lợi gọi được tên mình, thật hạnh phúc biết bao...
Trước khi Quý Vãn Khanh ra cửa, Nghiêm Song đã châm cứu cho cô. Trên đường đi, cô cũng được hắn và người tài xế cũ hộ tống. Tình trạng của cô không tệ như trong tưởng tượng, hai người ôm nhau không ngừng thể hiện tình cảm.
Nghiêm Song coi như mình mù, nhưng tài xế nhìn không sót một chi tiết nào qua gương chiếu hậu, anh ta đều ngây người ra. Bác sĩ Nghiêm sợ ảnh hưởng đến kỹ năng lái xe của tài xế, cuối cùng vẫn quay đầu lại, khẽ liếc hai nàng, lạnh nhạt nói một câu: "Tiểu thư, vừa mới tiêm thuốc, tác dụng của thuốc không kéo dài lắm đâu, đề nghị cô vẫn nên giữ chút thể lực đi!"
Quý Vãn Khanh ngước mắt, dùng ánh mắt "ăn không được nho nên chê nho chua" nhìn hắn, rồi vùi đầu vào ngực Sầm Hạ, lại gọi một tiếng "Hạ Hạ".
Nghiêm Song: ...
Hắn cảm thấy, đại tiểu thư vẫn nên câm thì hơn, vừa tập nói như vẹt được hai chữ mà đã đắc ý suốt cả đường đi.
Sáng nay, người hẹn gặp là chú Lâm bên mảng Khách sạn. Chú ấy đang lo toàn bộ công việc kinh doanh ở vùng duyên hải Đông Nam. Nghe nói Quý Vãn Khanh muốn nhận lại Quý thị, nên chiều hôm qua chú ấy đã tức tốc về từ Châu Hải.
Điểm hẹn là một quán trà trên phố Tây, nơi yên tĩnh và trang nhã, rất hợp để chuyện trò. Quý Vãn Khanh ngồi xe lăn bước vào, Sầm Hạ ở bên cạnh nàng. Chú Lâm đã đến từ trước, ông đang đọc sách, thấy có người đến thì ngẩng đầu nhìn lên. Ánh mắt ông vừa vặn chạm vào hai người, và ông thoáng sững sờ.
Quý Vãn Khanh lễ phép gật đầu, nàng nhìn Sầm Hạ, ra hiệu Sầm Hạ chào hỏi người đối diện. Sầm Hạ thoải mái mở miệng: "Chú Lâm, cháu là Sầm Hạ, là vợ của Vãn Khanh. Vãn Khanh đang bị bệnh, không thể nói được, cháu thay chị ấy chào hỏi chú ạ!"
Lâm Dật Nhiên hoàn hồn, nhìn cô gái đang thẳng lưng trên xe lăn này, rất giống mẹ cô ấy, khí chất cũng rất tương đồng, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau. Quý Cẩn Lan sắc bén ẩn chứa sự mạnh mẽ và quyết đoán, là kiểu phụ nữ của sự nghiệp thuần túy. Quý Vãn Khanh thì thanh lãnh kiêu ngạo, coi thường danh lợi, dù không đứng dậy được, cũng không nói được lời nào, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định. Sự kiên định này, có lẽ như được bao bọc bởi một luồng sáng ấm áp, khiến lưỡi dao không còn quá lạnh lẽo.
Lâm Dật Nhiên nhìn theo ánh sáng, rồi hướng về cô gái bên cạnh Quý Vãn Khanh. Ông gật gù đầu, cảm thán: "Lần trước gặp con, lúc đó con là đứa bé năm tuổi, mấy năm không gặp đã lớn thế này, còn lấy được cô vợ xinh đẹp như vậy, thời gian trôi qua thật nhanh quá!"
Quý Vãn Khanh mím môi cười khẽ, nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu:
— Chú Lâm vẫn không thay đổi.
Sầm Hạ cười, phiên dịch: "Chị ấy nói, chú vẫn trẻ trung và tràn đầy sức sống như vậy, chẳng thay đổi gì cả!"
Nàng đẩy xe lăn qua, tự mình châm trà cho ông.
Sau những nghi thức xã giao đơn giản, tiếp theo là nói chuyện chính sự. Sầm Hạ từ trong túi lấy ra máy tính, tồi nhanh chóng giúp cô ra mở máy. Vì liên quan đến công việc, không tiện giao tiếp bằng cử chỉ, Quý Vãn Khanh trực tiếp giao tiếp với ông bằng cách gõ chữ.
Những thứ chuyên môn trong lĩnh vực này cô không hiểu nhiều lắm, nhưng nhìn xuyên qua sự chuyên nghiệp, cô có thể tóm được điểm mấu chốt trong vấn đề mà Lâm Dật Nhiên nói rất thấu đáo. Hơn nữa, cô còn có thể đứng ở góc độ không chuyên môn để đưa ra những giải pháp đặc biệt mới mẻ. Lâm Dật Nhiên nhìn thấy tương lai của Quý thị ở trên người cô.
Trước khi đến, ông còn phân vân lắm. Mảng kinh doanh ở vùng duyên hải Đông Nam giờ đã tách biệt hoàn toàn, không còn liên quan gì đến Quý thị nữa. Vốn dĩ ông có thể an nhàn giữ vững "một góc trời riêng" của mình. Nhưng giờ phút này, ông đã thay đổi ý định. Tại cuộc họp cổ đông bất thường sắp tới, ông sẵn lòng đứng ra ủng hộ cô, bởi ông tin chắc rằng, Quý thị trong tay Quý Vãn Khanh nhất định sẽ lấy lại được vị thế như thời Quý Cẩn Lan còn sống, thậm chí còn có thể phát triển rực rỡ hơn.
Quý Vãn Khanh rời khỏi quán trà cũng không sớm hơn là mấy. Ba giờ chiều, cô có hẹn với chú Trịnh của Bộ phận Quản lý Khách hàng Doanh nghiệp tại một quán cà phê ở khu trung tâm thành phố. Từ phố Tây đến đó mất khoảng một tiếng lái xe. Bác sĩ Nghiêm rất chu đáo đã chuẩn bị sẵn nước đường glucose và thuốc bổ. Quý Vãn Khanh nhấp vài ngụm, rồi cứ thế vùi vào lòng Sầm Hạ ngủ thiếp đi suốt dọc đường. Đến nơi, cô mới hơi tỉnh lại một chút.
Sau khi tiêm xong và nghỉ ngơi năm phút, cô liền đi vào. May mắn thay, trong lĩnh vực chuyên môn này, Quý Vãn Khanh mấy năm trước cũng có chút tìm hiểu, nên khá dễ dàng để bắt chuyện. Lại thêm người phụ trách Trịnh Trình Siêu là kiểu người làm việc vô cùng sảng khoái và quyết đoán, mười câu không tìm ra một câu thừa thãi. Hai người đi thẳng vào vấn đề, trò chuyện về tương lai của Quý thị và những khó khăn đang gặp phải. Cuộc nói chuyện kết thúc chưa đầy một ly cà phê, nhưng hiệu quả mang lại thì rất tuyệt.
Rời quán cà phê, cuộc hẹn sáu giờ tối, ngay tại một nhà hàng bình dân không xa đó, lái xe chỉ mất khoảng mười phút. Trong thời gian này, Quý Vãn Khanh có hai giờ để nghỉ ngơi. Cô ngủ hơn một giờ trong xe, thời gian còn lại thì đều dành để "tú ân ái" với Sầm Hạ.
Người tài xế từ chỗ kinh ngạc ban đầu đã trở nên chai sạn. Trong mắt anh ta, Quý Vãn Khanh vốn là một nữ tổng tài lạnh lùng, nghiêm túc, một "tảng băng" đẳng cấp thế giới. Nhưng trên suốt quãng đường này, hành vi của cô lại khiến anh ta cảm thấy vô cùng ấu trĩ.
Cô sẽ cùng Sầm Hạ chơi trò oẳn tù tì, thắng xong sẽ đòi thưởng;
Cô sẽ dùng bút ký tên vẽ đồng hồ lên cổ tay Sầm Hạ, mà còn không cho lau đi;
Cô sẽ tìm đủ loại màu son để thử lên môi mình, thử xong thì hôn lên mặt Sầm Hạ để in dấu;
Cô sẽ giấu phấn dặm trong hai cánh tay để Sầm Hạ đoán, đoán được xong thì lén đổi tay, chơi ăn gian nói đối phương đoán sai rồi.
...
Vậy nên, một người phụ nữ lạnh lùng sau khi yêu, thật sự sẽ trở nên ngốc nghếch hơn sao?
Anh tài xế rất hoài nghi, bác sĩ Nghiêm thì đỡ hơn, mở một mắt nhắm một mắt, trực tiếp coi hai nàng như không khí.
Đến 5 giờ 50, hai người đi vào, nhà hàng bình dân, gọi mấy món ăn thường ngày.
Phan Hạo phụ trách mảng kinh doanh du lịch nghỉ dưỡng ở khu vực Tây Bắc. Khi Quý Cẩn Lan còn tại vị, vùng Tây Bắc tương đối xa xôi, bà cố ý hướng về đó phát triển. Lúc đó Phan Hạo còn trẻ, là một thanh niên đầy nhiệt huyết, xung phong nhận nhiệm vụ chạy về phía đó, nên vùng Tây Bắc là do một tay hắn kinh doanh.
Nơi đó có hơi thở văn hóa lịch sử đậm đà. Hai năm nay theo sự phát triển kinh tế, số lượng người đi du lịch vào các dịp lễ thậm chí còn nhiều hơn vùng sông nước Giang Nam. Và nơi hắn quản lý, đương nhiên đã trở thành "kho bạc" nhỏ mà không ai trong công ty động tới được. Chỉ là, so với các khu vực phát triển hơn, mảng kinh doanh online ở đó vẫn chưa đạt đến mức độ đặc biệt trưởng thành. Và Quý Vãn Khanh đúng lúc có ý định khai triển IoT thông minh ở vùng Tây Bắc, điều này đối với hắn mà nói, là một cơ hội cực kỳ tốt.
Hai người vì trước đây vẫn luôn giao tiếp online, trong lòng không có gì chắc chắn, nên muốn gặp mặt trước hội nghị cổ đông lâm thời để xác nhận thái độ của đôi bên. Trên bàn ăn, hai người đơn giản trao đổi vài câu. Bản thân Quý Vãn Khanh làm về IT, lĩnh vực chuyên môn không thể chê. Lại thêm cô rất thông minh, tư tưởng tiên phong, Phan Hạo bản thân vô cùng ủng hộ cô. Do đó, bữa ăn này diễn ra rất thuận lợi.
Phan Hạo là một người đặc biệt có thể nói chuyện. Sau bữa ăn, hắn vốn còn muốn nói chuyện thêm nữa, nhưng Quý Vãn Khanh không chịu nổi, liền gọi Đường Thiểu Vân đến để hỗ trợ. Hai người nói chuyện cũng rất ăn ý.
Tuy nhiên, cường độ ba cuộc hẹn trong một ngày, người khỏe mạnh cũng không chống đỡ nổi, huống chi là cô. Quý Vãn Khanh kiên trì đến trong xe, mệt mỏi đến mí mắt cũng không nhấc lên được. Để không làm Sầm Hạ lo lắng, cô còn lơ lửng giữa không trung khoa tay:
"Hạ Hạ, em mau hôn chị... hôn chị bất tỉnh đi!"
Bác sĩ Nghiêm đang cầm ống tiêm, tay khựng lại, nói: "Sầm tiểu thư, vậy cô mau ra tay đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip