Chương 33
Diệp Gia Nguyên nhìn đôi con ngươi vừa vặn hiện ra hơi nước của nàng, ánh mắt đi xuống, nhìn thấy nàng nhẹ nhàng cắn môi dưới.
Trong đầu dường như có một dây đàn nào đó đứt đoạn, Diệp Gia Nguyên yết hầu khẽ nhúc nhích, lần thứ hai hôn lên môi nàng.
Hơi thở Phó Triều Doanh bị cướp đoạt, cảm giác ngứa ngáy trong lòng càng sâu. Bên tai chỉ còn lại âm thanh ma mị cùng tiếng hít thở đan dệt dưới nước. Đầu ngón tay Diệp Gia Nguyên ở sau gáy nàng khẽ vẽ vòng, như có như không trêu chọc thần kinh mẫn cảm của nàng.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Gia Nguyên thả ra môi lưỡi nàng, chậm rãi hướng xuống dưới, nhẹ nhàng hôn lên cổ nàng.
Phó Triều Doanh khó tự kiềm chế ngẩng đầu lên, nhưng cảm giác xương quai xanh truyền đến một trận hơi đau nhói, ngứa ngáy khó nhịn —
Rồi sau đó là giọng nói trầm khàn lạnh nhạt của Diệp Gia Nguyên: "Ngày mai em hãy mặc áo sơ mi."
Nàng chỉ chính là cách che giấu dấu vết thích khoe khoang này tốt nhất.
Trái tim Phó Triều Doanh chợt run lên, lời nói đến bên môi, nhưng không thể thốt ra, chỉ có thể từ cổ họng tràn ra một tiếng "Ừm..." gần như không nghe thấy được.
Tựa như là đáp lại lời nàng, lại vừa vặn như đáp lại những thứ khác.
Diệp Gia Nguyên tối nay dường như cũng bị cồn của nàng quấy nhiễu, lý trí cứng rắn không thể phá vỡ thường ngày đã xuất hiện vết nứt. Khi nghe đến tiếng một cái nút kim loại rời ra, hai người đồng thời run lên.
Sau một trận tiếng loạt xoạt, môi lưỡi Diệp Gia Nguyên liền phủ tới, xúc cảm nóng ẩm lại mềm mại, hoàn toàn bao phủ Phó Triều Doanh.
Bàn tay khác của Diệp Gia Nguyên chẳng biết từ lúc nào cũng phủ tới, xúc cảm lại hoàn toàn không giống.
Phó Triều Doanh nhớ đến buổi sáng hôm nào đó ở thư phòng, nàng cũng là chạm phải cô trong nụ hôn. Nhưng có cách một lớp gì đó, cùng sự chân thật da thịt dán vào nhau giờ khắc này, là trải nghiệm hoàn toàn khác biệt.
Cảm giác tê dại trực tiếp truyền đạt đến đáy lòng, Phó Triều Doanh không khỏi run rẩy liên tục, hơi thở càng ngày càng nhanh, không kìm được nắm chặt cánh tay, cánh tay vòng cổ cô càng dùng sức hơn.
Lại nghe thấy cô chợt bật cười: "Tiểu Doanh, chị sắp không thở nổi rồi."
Một luồng hơi nóng đột ngột từ lời nói của cô phả tới, gây nên một phản ứng căng chặt nhẹ.
Phó Triều Doanh hơi sững sờ, theo bản năng mà buông lỏng cánh tay ra, nhưng rồi lập tức bị cô mút mạnh một cái, kích thích khiến nàng nhịn không được khẽ rên lên tiếng: "Chị.."
Âm ngữ uyển chuyển, tựa như mang theo vài phần mời gọi.
"Không thích sao." Diệp Gia Nguyên ngước mắt nhìn chăm chú con mắt của nàng, cố ý hỏi nàng.
Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng Diệp Gia Nguyên như biết nàng sẽ không nói ra lời từ chối.
Sương mù tràn ngập trong ánh mắt Phó Triều Doanh, cơ thể không ngừng cứng đờ.
Trong đầu Diệp Gia Nguyên lần thứ hai lướt qua một loại nghi hoặc nào đó, lại bị giọng nói nàng kéo về tâm tư — "Thích... đừng rời đi..."
Phó Triều Doanh ngượng ngùng nói ra câu này, gò má không tự chủ được mà nóng lên mấy độ.
Trong đêm tối tràn ngập xuân tình, lời nói như vậy không nghi ngờ gì là chất xúc tác. Hai loại sức mạnh không giống nhau tăng thêm, đáy lòng Phó Triều Doanh lần thứ hai dâng lên một loại khát vọng nào đó.
Môi lưỡi Diệp Gia Nguyên buông ra, rồi lại nhẹ nhàng trêu chọc. Ngay lúc Phó Triều Doanh cho rằng nàng muốn hướng về chỗ đó đi tới, lại nghe thấy sát vách truyền đến một tiếng chuông điện thoại di động lúc ẩn lúc hiện.
Cơ thể Phó Triều Doanh khẽ cứng đờ, trong lòng dâng lên một tia thất vọng vô cớ. Một giây sau, rồi lại nhấc chân ôm lấy eo cô.
Nhưng chỉ nghe trong không khí truyền đến một tiếng cười nhẹ bất đắc dĩ: "Tiểu Doanh."
Tâm tư Phó Triều Doanh đang chìm đắm trong sương xuân đột nhiên bị kéo về, chỉ cảm thấy nụ hôn cô chợt trở nên chậm rãi và ôn nhu, hơi thở cũng biến thành càng thêm khắc chế.
Diệp Gia Nguyên rõ ràng còn đang làm hành động thân mật, nhưng tựa như đang an ủi trái tim rục rịch của nàng.
Không mang theo bất kỳ sắc thái nào, đơn thuần, hôn môi nàng.
Trong chốc lát, Diệp Gia Nguyên lần thứ hai hôn lên môi nàng, nhẹ nhàng mút vào đầu lưỡi nàng, đánh vòng trong khoang miệng nàng.
Rồi lại rời đi nàng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng.
Diệp Gia Nguyên ngồi bán tựa trên giường, ánh mắt nhìn về phía nàng dường như nhuộm chút màu hồng nhạt, nhưng càng nhiều hơn lại là áy náy.
Diệp Gia Nguyên nhẹ nhàng giúp nàng cài lại nút kim loại, rồi sau đó mặc áo ngủ cho nàng.
Phó Triều Doanh nằm bất động trên giường, ánh mắt trừng trừng nhìn chằm chằm cô, như muốn nhìn xuyên tâm tư cô, nhưng không có kết quả.
Trước khi Diệp Gia Nguyên đứng dậy, Phó Triều Doanh đưa tay ra, giữ lại cổ tay cô, nhẹ giọng hỏi: "Là quá nhanh sao?"
"Hay là sợ chị họ em phát hiện?"
Phó Triều Doanh thăm dò hỏi.
Diệp Gia Nguyên nghe vậy, lại nghiêng người ấn xuống một nụ hôn lên môi nàng, mang theo áy náy và động viên: "Lần đầu tiên không nên là lúc em say rượu."
"Ngủ ngon."
Phó Triều Doanh nhìn bóng lưng lạnh lùng tự tin của nàng, trong lòng ngũ vị tạp trần. Đột nhiên hiểu rõ câu nói người ta thường nói "Không có được vĩnh viễn là thứ gây rối".
Phó Triều Doanh đứng dậy đi phòng tắm rửa ráy, nhưng không thể rửa sạch được cảm giác ngứa ngáy ẩn sâu trong cơ thể.
Có lẽ là cồn tác động lên não, lại có lẽ là thứ gì khác, khí chất cấm dục của Diệp Gia Nguyên như mang theo một loại sức mê hoặc thiên nhiên nào đó.
Khiến nàng khát vọng, khiến nàng muốn nhìn thấy dáng vẻ động tình mất kiểm soát của cô.
. . .
Sáng sớm hôm sau, Phó Triều Doanh bị tiếng rung của điện thoại di động đánh thức.
Mơ mơ màng màng cầm điện thoại di động lên, phát hiện là tin nhắn WeChat Sở Dật Vân gửi tới: 【 Cháu ngoan, có nhìn thấy đối tượng của Tiểu Nguyên chưa? 】
【 Tính cách thế nào? 】
【 Ngoại hình ra sao? 】
【 Nhân phẩm tốt không? 】
Một loạt câu hỏi liên tiếp oanh tạc, như đã ngầm thừa nhận nàng tối hôm qua đã nhìn thấy "Đối tượng" thần bí của Diệp Gia Nguyên.
Phó Triều Doanh không biết trả lời thế nào, thẳng thắn trực tiếp chụp màn hình những tin nhắn này chuyển cho Diệp Gia Nguyên, và kèm thêm văn bản: 【 Chị tự mình muốn trả lời thế nào? 】
Sau một lúc, nàng mới nhận được trả lời của Diệp Gia Nguyên: 【 Tỉnh rồi? 】
Theo sau lại bổ sung một câu: 【 Không trả lời là tốt nhất. 】
【 Ra ngoài dùng bữa sáng. 】
Liên tiếp ba tin nhắn gửi tới, đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Gia Nguyên gửi cho nàng nhiều tin nhắn như vậy — ngoại trừ lần trước gửi tài liệu bất động sản.
Phó Triều Doanh chợt bật cười, cảm giác mình như bị bắt bài. Đơn giản để điện thoại di động xuống, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Nhưng khoảnh khắc ngước mắt nhìn về phía gương, liếc mắt liền thấy vệt đỏ mờ ám trên xương quai xanh.
Gò má Phó Triều Doanh hơi nóng lên, lại mím môi, đi vào vali hành lý tìm một chiếc áo sơ mi, mặc vào, vừa vặn che khuất được dấu "hoa dâm bụt".
Tất cả chuẩn bị xong xuôi, Phó Triều Doanh nhẹ nhàng mở cửa phòng, còn chưa kịp xem Diệp Gia Nguyên đang ở đâu, liền nghe thấy động tĩnh trong phòng ngủ bên cạnh: "Sớm nha Tiểu Doanh."
Say quả nhiên có trợ giúp giấc ngủ, hôm nay Phó Triều Hoa trông có vẻ đặc biệt tinh thần thoải mái.
Phó Triều Doanh mỉm cười chào hỏi với nàng: "Sớm nha chị."
Phó Triều Hoa hơi sững sờ, luôn cảm thấy đã rất lâu không nghe thấy nàng thân mật gọi mình như vậy.
Diệp Gia Nguyên nghe tiếng, từ ban công đi tới, khẽ gật đầu với hai chị em: "Sớm."
Phó Triều Doanh nhìn dáng vẻ lạnh lùng tự tin của cô, cũng nhẹ nhàng gật đầu một cái, lễ phép chào hỏi: "Chị Gia Nguyên sớm."
Diệp Gia Nguyên không chút biến sắc nhìn nàng một chút, nhưng không nhận được bất kỳ đáp lại nào từ nàng.
Phó Triều Hoa nhạy bén nhận ra không khí giữa hai người dường như có hơi vi diệu, nhưng lại cảm thấy mình có lẽ là suy nghĩ quá nhiều rồi.
Dù sao, hai người này trước mặt cô vẫn luôn là kiểu ở chung lễ phép xa cách, lại như một đôi chị em thế giao quan hệ hơi bình thường, khiến người ta rất khó nhìn ra bất kỳ manh mối nào.
Chẳng lẽ tối qua hai nàng xảy ra chuyện gì? Cãi nhau? Nhưng với người như chị Gia Nguyên... sao lại cãi nhau được?.
Một trận chuông điện thoại WeChat đột nhiên vang lên, cắt ngang tâm tư của tất cả mọi người.
Phó Triều Doanh cầm điện thoại di động lên nhìn, phát hiện người gọi đến hiển thị rõ ràng hai chữ "Dì Sở", lập tức nhìn về phía Diệp Gia Nguyên: "Là Dì Sở gọi tới."
Diệp Gia Nguyên khẽ gật đầu.
Phó Triều Doanh lúc này mới nhận điện thoại, liền nghe giọng Sở Dật Vân từ bên kia truyền tới —
"Tiểu Doanh, ăn sáng chưa?"
Khóe môi Phó Triều Doanh nhếch lên một nụ cười vừa phải, ngữ khí tự nhiên nói: "Dì, chúng cháu đang ăn đây."
Phó Triều Doanh nói, đưa điện thoại di động ra, Diệp Gia Nguyên và Phó Triều Hoa lần lượt nhận lấy, chào hỏi với Sở Dật Vân.
Sở Dật Vân thấy trên bàn ăn không có người thứ tư, lại cười nói: "Tiểu Doanh lát nữa dùng xong bữa sáng dẫn dì tham quan phòng mới của Tiểu Nguyên nha."
Dù là biết được có dụng ý khác, Phó Triều Doanh vẫn ngoan ngoãn đáp lại, lại không thấy nàng cúp điện thoại.
Phó Triều Doanh, Phó Triều Hoa cùng Sở Dật Vân trò chuyện việc nhà, không bao lâu, liền thấy Diệp Gia Nguyên đứng dậy: "Các em cứ tự nhiên, chị đi làm trước."
Phó Triều Doanh chỉ nói câu gặp lại, cũng không hề để ý, một giây sau lại đột nhiên không kịp chuẩn bị bị một trận mùi thơm hoa mộc lan nhàn nhạt bao phủ.
Diệp Gia Nguyên chẳng biết từ lúc nào đi đến bên cạnh nàng, bên cạnh nàng chống tay lên mặt bàn, hướng về phía màn hình nhàn nhạt một câu: "Mẹ, con đi làm."
Sở Dật Vân không phát hiện bất cứ dị thường nào: "Đi đi, tự mình chú ý thân thể nha."
Cơ thể Phó Triều Doanh hơi cứng trong khoảnh khắc, đã thấy hơi ấm bên cạnh người dĩ nhiên biến mất — Diệp Gia Nguyên đã đi về phía chỗ treo đồ.
Dùng xong bữa sáng, hai chị em Phó Triều Doanh, Phó Triều Hoa dẫn Sở Dật Vân tham quan online căn nhà mới của Diệp Gia Nguyên.
Lầu một có ba phòng ngủ cùng thư phòng, mà lầu hai... Phó Triều Doanh cũng là lần đầu tiên đến lầu hai nhà mới của Diệp Gia Nguyên, nơi này có một căn áp mái lớn có phòng quần áo, cùng với phòng tập thể hình, phòng thư giãn.
Sở Dật Vân vốn không phải thật sự vì xem nhà mới, lúc này chưa thấy được người muốn gặp kia, cũng không còn hứng thú lắm: "Vậy các cháu ở Cảng Thành chơi vui vẻ nha."
Phó Triều Doanh cùng Phó Triều Hoa ngoan ngoãn đáp lại: "Gặp dì sau ạ."
Phó Triều Hoa mở miệng yếu ớt: "Em nói xem... "Đối tượng" trong miệng chị Gia Nguyên rốt cuộc là danh nghĩa, hay là thật sự có người đó?"
Phó Triều Doanh cười khẽ kéo tay cô ấy: "Chị đi hỏi chị Gia Nguyên đi, em cũng muốn biết."
Hai người xuống lầu, Phó Triều Doanh cùng Phó Triều Hoa đi đến đại học Cảng Thành gặp bạn nghiên cứu.
Hai người chỉ dùng hộp thư tiến hành thảo luận khoa học, trong hội nghị học thuật cũng bỏ lỡ nhau mấy lần, đây vẫn là lần đầu tiên gặp mặt.
Phó Triều Doanh đối với đề tài khoa học của các cô không có hứng thú gì, một mình tìm một quán cà phê đọc sách.
Kiềm chế sự ham muốn tìm Diệp Gia Nguyên trò chuyện, nhưng vẫn nhịn không được lấy điện thoại di động ra xem tin nhắn mới.
Không có gì bất ngờ xảy ra, không có tin nhắn mới của Diệp Gia Nguyên, chỉ có tin nhắn của Đổng Mộ Vũ: 【 Chiều tối đến Cảng Thành, hẹn ăn cơm không? 】
Phó Triều Doanh lại gọi điện thoại cho Phó Triều Hoa, được đối phương trả lời khẳng định, lập tức trả lời Đổng Mộ Vũ: 【 Được, em cùng chị họ cùng đến. 】
Bên kia trả lời lại bằng một biểu tượng cảm xúc "OK".
Phó Triều Doanh khóe môi nhếch lên, tiếp tục đọc sách.
Đến buổi tối, Phó Triều Doanh và Phó Triều Hoa đúng hẹn đến địa điểm chỉ định.
Đổng Mộ Vũ trước sau như một, nhìn thấy hai người cũng rất niềm nở, nghe được các nàng buổi sáng đi đại học Cảng Thành gặp bạn nghiên cứu của Phó Triều Hoa, cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ là hỏi vài câu: "Phong cảnh đại học Cảng Thành thế nào?"
"Vậy buổi trưa mọi người ăn món gì? Ngon không?"
"Gửi tên quán cho chị."
Đổng Mộ Vũ bình thường đến lạ kỳ, như đối với bạn nghiên cứu của Phó Triều Hoa không có nửa phần hiếu kỳ.
Phó Triều Doanh không khỏi hoài nghi phán đoán của mình, đổi đề tài: "Chị Đổng hiện tại có đối tượng không?"
Ánh mắt Phó Triều Hoa cũng theo nàng, dừng lại trên mặt Đổng Mộ Vũ.
Đổng Mộ Vũ hơi sững sờ, rồi sau đó lại cười: "Chị làm gì có thời gian nói chuyện yêu đương chứ!"
Nói xong lại không chút biến sắc nói sang chuyện khác: "Diệp tổng có vẻ còn bận hơn chị, cô ấy có đối tượng không?"
Phó Triều Doanh cũng cười cười: "Chị ấy nói có."
Lại nhắc đến cô, Phó Triều Doanh không chút biến sắc nhìn xuống điện thoại di động, bên trong lẳng lặng nằm một tin nhắn: 【 Đang ở đâu, cùng nhau ăn tối không? 】
Phó Triều Doanh trả lời lại: 【 Đang cùng chị Đổng ăn cơm, chị hẹn lần sau đi ~ 】
Bên kia rất lâu mới trả lời lại: 【 Ừm. 】
Trong con ngươi Phó Triều Doanh xẹt qua hai phần giảo hoạt, thu hồi điện thoại di động.
Ăn uống xong, ba người lại cùng nhau City Walk.
Phó Triều Doanh rất thích tản bộ buổi tối ở Cảng Thành, đương nhiên, nếu như bên người có bạn gái đi cùng thì tốt hơn rồi.
Nhưng nàng hôm nay tuyệt đối không thể chủ động mời Diệp Gia Nguyên đến cùng nhau tản bộ.
Chờ cùng Đổng Mộ Vũ chia tay, Phó Triều Doanh và Phó Triều Hoa ngồi trên xe.
Lại nghe thấy Phó Triều Hoa bất chợt mở miệng: "Em cảm thấy Mộ Vũ thế nào?"
Đây là một vấn đề nguy hiểm.
Phó Triều Doanh suy nghĩ một chút, mới mở miệng: "Sư tỷ cũng không tệ."
"Cô ấy hình như có ý với em..."
Phó Triều Doanh lắc đầu một cái: "Sư tỷ rất niềm nở, hơn nữa dọc đường tụi em đều không có nói chuyện nhiều lắm."
Đều là Đổng Mộ Vũ và Phó Triều Hoa nói, kể lại những chuyện xảy ra bên người, những trải nghiệm của nhau sau nhiều năm không gặp.
Phó Triều Doanh nghĩ, trước đây Đổng Mộ Vũ mời nàng cùng về Nam Đại, tìm nàng hợp tác. Mà tìm nàng hợp tác, nói không chừng chính là vì... chị họ.
Nhưng Phó Triều Hoa không nói rõ, nàng tự nhiên cũng không tiện mở miệng.
Thế là Phó Triều Doanh nói bóng gió: "Em cùng chị Đổng là quan hệ bạn bè thuần túy, nhưng em cảm thấy hai người rất xứng đôi."
Phó Triều Hoa nhẹ nắm cánh tay của nàng: "Làm gì có."
Phản ứng này quá không bình thường, Phó Triều Doanh cười khẽ lắc đầu, nhìn thấu nhưng không nói toạc.
Nghĩ đến nàng cùng chị họ từ nhỏ đến lớn xưa nay đã như vậy, giống như bạn bè, đối phương không muốn nói, có lẽ sẽ nói bóng gió, nhưng xưa nay đều biết điểm dừng.
Đem xe lái vào chỗ đậu xe, Phó Triều Doanh liếc mắt liền thấy chiếc Rolls-Royce sáng sớm chưa thấy đậu ở chỗ sát bên.
Diệp Gia Nguyên về nhà.
Phó Triều Doanh mím môi, cùng Phó Triều Hoa đồng thời đi thang máy lên lầu.
Lúc vào cửa, đèn phòng khách sáng, Phó Triều Doanh cúi mắt đổi giày ở chỗ treo đồ, lại nghe thấy từ ban công truyền đến một câu —
"Về rồi."
Phó Triều Hoa mới vừa đổi xong giày, nhìn Phó Triều Doanh đang lề mề, mở miệng đáp lời: "Chúng em ăn uống xong lại tản bộ một chút, về hơi muộn."
Diệp Gia Nguyên khẽ gật đầu, khách khí một câu: "Xin lỗi, bận rộn công việc cũng không có thời gian ở cùng các em."
Phó Triều Hoa vẫy vẫy tay, cười khẽ: "Chị Gia Nguyên đã rất chăm sóc chúng em rồi."
Phó Triều Doanh cũng đi tới: "Đúng vậy, chị Gia Nguyên đối xử với chúng em tốt như thế."
Diệp Gia Nguyên nghe xong câu nói sau, không chút biến sắc nhìn Phó Triều Doanh một chút, đã thấy nàng vừa vặn mở to đôi mắt to vô tội ngoan ngoãn.
Rồi sau đó là một câu: "Chị Gia Nguyên chúng em hơi mệt rồi, chị cũng nghỉ sớm một chút nha, ngủ ngon."
Diệp Gia Nguyên khẽ gật đầu: "Ngủ ngon."
Phó Triều Doanh về phòng ngủ tắm rửa, sấy tóc, chăm sóc da xong nằm ở trên giường, vô cớ cảm giác trên giường này còn có một trận mùi thơm hoa mộc lan nhàn nhạt.
Phó Triều Doanh đứng dậy, dùng lòng bàn tay làm quạt, quạt mạnh mấy lần, nhưng không có bất kỳ hiệu quả nào.
Tay đúng là mỏi.
Phó Triều Doanh than nhẹ một tiếng, lập tức ném Diệp Gia Nguyên ra sau đầu, bắt đầu chơi điện thoại di động.
Đang say sưa xem điện thoại, lại đột nhiên nhận được tin nhắn Diệp Gia Nguyên gửi đến: 【 Lẻ biến chẵn không biến. 】
Phó Triều Doanh mím môi, trả lời lại cô: 【 Ngủ. 】
Nàng nín thở chờ đợi, nhưng không nghe thấy tiếng cửa phòng mở. Sau đó, điện thoại lại báo tin nhắn của Diệp Gia Nguyên: 【 Được, ngủ ngon. 】
Phó Triều Doanh hít sâu hai hơi, rồi tắt hẳn hộp tin nhắn của cô.
Mãi khá lâu sau, Phó Triều Doanh mới thiếp đi được.
. . .
Sáng sớm, ba người dùng xong bữa sáng, Diệp Gia Nguyên theo thường lệ ra ngoài đi làm.
Phó Triều Doanh, Phó Triều Hoa cùng Đổng Mộ Vũ hội họp.
Phó Triều Doanh tự giác tìm cớ đi xem triển lãm, chờ đến giờ cơm mới cùng các nàng cùng nhau.
Bữa trưa lần này, Phó Triều Hoa và Đổng Mộ Vũ quả nhiên thân thiện hơn rất nhiều, không còn như trước đây lộ ra chút không khí vi diệu lúng túng nữa.
Phó Triều Doanh xem ở trong lòng, chợt cảm thấy thay Phó Triều Hoa vui vẻ.
Nếu không, nàng còn vẫn cho là... chị họ là không tính chuyện yêu đương.
Đọc sách nhiều đến mức thành thanh tâm quả dục.
Phó Triều Doanh yên lặng ăn cơm, đúng lúc nói hai câu, không để hai nàng cảm thấy gượng gạo.
Đến buổi trưa, Phó Triều Doanh có lý do chính đáng — nàng muốn đi thăm hỏi nghệ thuật gia tranh sơn dầu ở Cảng Thành.
Là tài nguyên Dì Cả giới thiệu, trước khi nàng đến Cảng Thành cũng đã hẹn trước thời gian và địa điểm.
Đến quán cà phê, Phó Triều Doanh rốt cục nhận được tin nhắn của Diệp Gia Nguyên: 【 Đang làm gì. 】
Phó Triều Doanh chụp một tấm ảnh tại quán, gửi: 【 Đang chờ nghệ thuật gia mà Dì Cả giới thiệu. 】
Bên kia trả lời rất nhanh: 【 Tối cùng nhau ăn cơm không. 】
Phó Triều Doanh: 【 Cùng chị họ các nàng hẹn xong rồi TT 】
Cái "các nàng" này tự nhiên không có người khác — bạn mới của Phó Triều Doanh, Đổng Mộ Vũ.
Đầu ngón tay Diệp Gia Nguyên lơ lửng trên màn hình vài giây, mới hạ xuống, nhập: 【 Tốt. 】
Phó Triều Doanh bên này phải đợi người đến, thu hồi điện thoại di động.
Hợp đồng của đối phương với một công ty khác vừa vặn sắp hết hạn, Phó Triều Doanh lúc này vừa vặn đến đúng thời điểm lúc.
Hai bên đàm phán rất vui vẻ, đối phương nghe nói nàng còn vẽ tranh sơn dầu, khó tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc: "Cô nói cô không chỉ biết vẽ tranh thủy mặc, đồng thời còn biết vẽ tranh sơn dầu?"
Phó Triều Doanh đem mấy bức tác phẩm gần nhất vẽ cho nàng ấy xem, nhận được câu nói càng kinh ngạc hơn của đối phương: "Trời ạ, sao cô vẽ còn tốt hơn tôi nữa?"
Phó Triều Doanh tự nhiên biết đối phương là khiêm tốn, cười yếu ớt khen ngược trở lại.
Buổi tối đúng hẹn ăn cơm, Đổng Mộ Vũ và Phó Triều Hoa không hẹn mà cùng quan tâm tình hình buổi chiều của nàng.
Phó Triều Doanh thành thật trả lời, hai người đều cười lên.
Phó Triều Doanh đã lâu không thấy Phó Triều Hoa cười thoải mái như thế, trong lúc nhất thời cảm thấy mình cũng vui lây rất nhiều.
Ba người dùng xong bữa tối đơn giản, tản bộ xong, Đổng Mộ Vũ như vô tình nhắc đến: "Hiện tại còn sớm, hay là đi uống một chút?"
Vừa hợp ý Phó Triều Doanh, lại nghe thấy Phó Triều Hoa đáp ứng một tiếng.
Trong con ngươi Phó Triều Doanh xẹt qua hai phần hứng thú, cũng thuận miệng đáp lời.
Đổng Mộ Vũ rất quen thuộc nơi này, rất nhanh liền dẫn các nàng tìm tới một quán bar.
Bên trong tiếng người ồn ào, bước chân Phó Triều Doanh không tự chủ được chậm lại, lại nghe thấy Đổng Mộ Vũ nói: "Không sao đâu, tôi dẫn hai người đi phòng khách VIP trên lầu, rất an toàn."
Phó Triều Doanh và Phó Triều Hoa lúc này mới theo cô ấy từ thang máy bên cạnh lên lầu.
Lên lầu bước vào phòng khách, mới nhìn thấy rõ cảnh tượng bên dưới — một vài người phụ nữ muôn hình muôn vẻ đang nhảy múa nóng bỏng.
Phó Triều Doanh lúc này mới kinh ngạc phát hiện, đây là quán bar đồng tính nữ.
Phó Triều Doanh không chút biến sắc thu lại ánh mắt, tùy ý gọi mấy ly rượu.
Gọi xong cocktail lại nhận được tin nhắn của Diệp Gia Nguyên: 【 Mấy giờ về nhà? 】
Phó Triều Doanh mặt mày cong cong, chờ rượu dọn lên đủ, chụp ảnh gửi cho Diệp Gia Nguyên, kèm văn bản: 【 Em cũng không biết nữa chị ơi. 】
Phó Triều Hoa và Đổng Mộ Vũ đang trò chuyện, không chú ý tới Phó Triều Doanh đang uống rượu, chờ nàng đặt ly xuống bàn lúc này hai người mới phát hiện.
Phó Triều Hoa và Đổng Mộ Vũ đột nhiên liếc mắt nhìn nhau, rồi lại không để lại dấu vết tách ra.
Đổng Mộ Vũ: "Em ấy uống say rồi sao?"
Phó Triều Hoa nhìn hai cái ly rượu rỗng kia, không khỏi cảm thấy nghi hoặc: "Mới hai ly...?"
Trong ấn tượng của cô ấy, tửu lượng Tiểu Doanh không đến nỗi hai ly đã ngã gục.
Phó Triều Hoa đang cùng Đổng Mộ Vũ thương lượng nên làm thế nào, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động của nàng đột nhiên vang lên, trên màn hình di động hiển thị rõ ràng — "Chị Gia Nguyên".
Cửa cách âm bị Đổng Mộ Vũ kéo xuống, trong phòng nháy mắt trở nên yên tĩnh một chút.
Phó Triều Hoa giúp em họ nhận điện thoại, lại nghe thấy đầu dây bên kia trong nháy mắt truyền đến câu nói trầm giọng: "Tiểu Doanh, đang ở quán bar nào."
Phó Triều Hoa chưa kịp suy nghĩ, chỉ kịp gọi một tiếng: "Chị Gia Nguyên, Tiểu Doanh uống say rồi, chúng em đang ở..."
Phó Triều Hoa một câu còn chưa nói xong, liền nghe Phó Triều Doanh lẩm bẩm một câu: "Chị Đổng, chị Mộ Vũ, cạn ly..."
Giọng nàng trong phòng khách yên tĩnh cũng không nhỏ, giờ khắc này rõ ràng truyền tới tai Diệp Gia Nguyên.
Rồi sau đó, Phó Triều Hoa vừa định mở miệng, liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng đầu dây bên kia lần thứ hai vang lên: "Địa chỉ."
Một câu nói ngắn gọn sáng tỏ.
Phó Triều Hoa đưa điện thoại di động cho Đổng Mộ Vũ, mời cô nói địa chỉ.
Đổng Mộ Vũ bị bên kia cúp điện thoại, hơi sững sờ: "Diệp tổng gấp gáp quá."
Phó Triều Doanh mặt mày cong cong: "Chị Gia Nguyên đối xử với chúng em rất tốt, chỉ là lo lắng Tiểu Doanh thôi mà."
Không bao lâu, Diệp Gia Nguyên vội vã mà đến, đi thẳng tới bên cạnh Phó Triều Doanh, hướng hai người khẽ gật đầu: "Các em chơi đi, chị dẫn em ấy về trước."
Phó Triều Doanh bị Diệp Gia Nguyên dắt đi ra ngoài. Nhưng khoảnh khắc cửa phòng khách đóng lại, bị cô ôm ngang lấy.
Toàn thân Phó Triều Doanh đều tràn ngập mùi thơm hoa mộc lan, mùi thơm này quen thuộc lại bá đạo, dường như muốn bao vây nàng hoàn toàn.
Trong con ngươi Phó Triều Doanh xẹt qua hai phần hứng thú, nhưng cũng không như thường ngày vòng lấy cổ cô.
Ngay khoảnh khắc bị cô ôm vào trong xe, Phó Triều Doanh vừa định trêu chọc cô: "Chị Đổng..."
Chỉ nói một chữ liền bị cô ngăn chặn môi lưỡi, đầu lưỡi Diệp Gia Nguyên trực tiếp cạy mở răng nàng, mút vào mạnh mẽ mang theo ý vị trừng phạt.
Rồi sau đó Diệp Gia Nguyên nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi nàng, dán vào môi nàng hỏi: "Muốn gọi chị nào?"
Giọng nói trầm thấp, nhưng lộ ra chút khàn khàn mờ ám.
Nhịp tim Phó Triều Doanh chợt lỡ đi một nhịp, chợt mở mắt ra, chỉ thấy trong mắt cô lộ ra tính xâm lược mạnh mẽ nàng chưa từng gặp, cùng với khát vọng đối với nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip