Chương 51
"Cái gì mà chuyển chính thức?" Phó Triều Doanh giả vờ không hiểu, quay đầu nhìn cô, ánh mắt long lanh ẩn chứa một chút tinh nghịch.
Ánh mắt Diệp Gia Nguyên thoáng qua hai phần ý cười, thấp giọng nói: "Em biết chị đang nói gì mà."
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ nào đó, Phó Triều Doanh quay đầu lại, khẽ lẩm bẩm một câu: "Có chia tay đâu mà..."
Giọng nói êm dịu đến mức như lông vũ lướt qua tai, trong đó dường như mang theo vài phần nũng nịu.
Lời Phó Triều Doanh còn chưa dứt, chỉ nghe bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhẹ. Gò má nàng vô cớ nóng lên, cố gắng kiềm chế sự xúc động muốn quay đầu lại nhìn cô.
Nhưng nàng chợt nhớ tới một số lần trước, Diệp Dĩ An gây họa, luôn theo thói quen trốn ra phía sau chị gái Diệp Gia Nguyên tìm kiếm sự che chở.
Diệp Gia Nguyên lặng lẽ gánh vác trách nhiệm giáo dục và dẫn dắt, nỗ lực kéo cô ta về đường ngay.
Tuy nhiên, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cho dù là một người gần như hoàn hảo như Diệp Gia Nguyên, cũng không thể giúp cô ta thay đổi triệt để.
Phó Triều Doanh khẽ cắn môi, đột nhiên cảm nhận được điện thoại rung lên. Là tin nhắn Phó Triều Hoa gửi tới, hỏi dò nàng và Diệp Gia Nguyên có đi cùng nhau không, và khi nào đến.
Phó Triều Doanh nghĩ rằng chị họ và Đổng Mộ Vũ đã về nhà rồi, không ngờ là hai người đã đến cửa khu dân cư, nhưng không dám về nhà.
Phó Triều Doanh ngước mắt liếc nhìn bản đồ chỉ đường, lúc này đang là giờ cao điểm buổi tối, ngay cả cầu vượt cũng có chút kẹt xe, dự tính còn cần 40 phút mới có thể đến.
Ánh chiều tà le lói, ráng chiều chân trời lộng lẫy như tranh vẽ. Phó Triều Doanh đưa tay chụp một tấm ảnh, trong đầu lại vô cớ thoáng qua một ý nghĩ nào đó.
Hơi suy nghĩ, Phó Triều Doanh vuốt ve màn hình, điều điện thoại sang chế độ im lặng. Lập tức chuyển camera về phía Diệp Gia Nguyên, nhanh chóng chụp một tấm, lại khó tránh khỏi chột dạ thu điện thoại về.
"Hai em ấy đã đến rồi sao?" Diệp Gia Nguyên đột ngột mở lời, dọa Phó Triều Doanh giật mình.
Phó Triều Doanh ổn định tâm thần, nhanh chóng điều chỉnh hơi thở, nhẹ giọng đáp: "Ừm, đang chờ chúng ta ở cổng khu dân cư để cùng về."
"Các em ấy cũng sợ dì Cả của em." Khóe môi Diệp Gia Nguyên nhếch lên một nụ cười nhẹ, đáy mắt thoáng qua vài phần hứng thú.
Phó Triều Doanh khẽ thở dài một tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Chỉ có chị là không sợ."
Mấy vãn bối bọn họ ít nhiều đều có chút kính nể Phó An Quân.
Chỉ có Diệp Gia Nguyên, như trời sinh đã mang theo một phong thái ung dung, không vội vàng.
Có lẽ bởi vì cô từ nhỏ đã biểu hiện trưởng thành, thận trọng, không cần người khác dẫn dắt quá nhiều. Lại có lẽ bởi vì cô quá mức độc lập tự chủ, ngay cả Sở Dật Vân cũng khó mà quyết định được chuyện của cô.
Sau đó Diệp Gia Nguyên phát triển lớn mạnh tập đoàn Hưng Diệp, trở thành nhân vật kiệt xuất trong giới kinh doanh, Phó An Quân liền càng thêm tôn trọng cô, cho dù cô chỉ là vãn bối.
"Em cũng không cần sợ." Ánh mắt Diệp Gia Nguyên dừng lại trên người nàng, ngữ khí trầm ổn mà kiên định: "Cuộc đời của em có thể tự mình làm chủ."
Tim Phó Triều Doanh run lên, khẽ "ừ" một tiếng. Giọng nói êm dịu như lời nỉ non.
Xuống dưới cầu vượt, xe chậm rãi đi vào khu đồi. Ở cổng khu dân cư, hai người cùng hội hợp với Phó Triều Hoa và Đổng Mộ Vũ đang chờ, rồi lái xe về nhà Phó gia.
"Nhờ em, nhờ em đó."
Vừa xuống xe, Phó Triều Hoa liền không thể chờ đợi được nữa kéo tay Phó Triều Doanh, trong giọng nói mang theo vài phần khẩn cầu.
Phó Triều Doanh cười vỗ nhẹ lưng bàn tay chị họ, an ủi: "Yên tâm đi."
Kỳ thực Phó An Quân nghe lời Diệp Gia Nguyên nhất, nhưng vấn đề vướng tay chân duy nhất là, Diệp Gia Nguyên từng là người Phó An Quân ưng ý để làm con dâu.
Phó Triều Doanh không để lại dấu vết nhìn Diệp Gia Nguyên một cái, lại nghe thấy trong nhà truyền ra một giọng nữ quen thuộc —
"Về rồi sao, sao lại ở ngoài sân không vào?"
Là giọng Sở Dật Vân.
Mấy người đi vào trong, lần lượt chào hỏi bà và Phó An Quân.
Đổng Mộ Vũ vẻ mặt áy náy, giải thích rằng sau giờ làm vội vã chạy đi mua nguyên liệu nấu ăn, không ngờ vẫn bị chậm giờ.
"Không sao." Phó Triều Quân vẻ mặt như thường: "Bếp ở đây, Tiểu Đổng đi theo dì."
Phó Triều Doanh và Phó Triều Hoa trao đổi ánh mắt, lại phát hiện trong mắt chị họ không hề có chút lo lắng nào.
Sở Dật Vân kéo Phó Triều Doanh nói chuyện: "Ôi, dì đã nói chuyện với Dĩ An rồi, không ngờ đứa nhỏ này vẫn không buông bỏ được con."
Ở đâu là không buông bỏ được nàng, là không muốn buông tha nàng.
Phó Triều Doanh lặng lẽ lẩm bẩm trong lòng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười khéo léo, ngữ khí thản nhiên nói một câu: "Ngay cả đồng nghiệp cũng biết rồi, ít nhiều cũng có chút lúng túng."
Mặc dù rất nhiều đồng nghiệp trước đây không hề biết nàng và Diệp Dĩ An từng qua lại, nhưng sau chuyện ngày hôm qua, các loại tin đồn có lẽ đã truyền khắp toàn bộ công ty.
Diệp Gia Nguyên ánh mắt hướng về phía mẹ ruột, trầm giọng một câu: "Đã hơn hai mươi tuổi rồi còn không hiểu chuyện."
Sở Dật Vân cũng nhìn về phía Diệp Gia Nguyên, lời nói ý vị sâu xa: "Con làm chị, cũng phải quan tâm con bé nhiều hơn."
Phó Triều Doanh theo bản năng mở lời: "Chị Gia Nguyên bình thường công việc cũng rất bận, dì giúp cháu nói với chị ấy đi, đừng có lần sau."
Diệp Gia Nguyên nghe nàng bảo vệ mình, không để lại dấu vết liếc nhìn nàng một cái, trong đôi mắt sâu thẳm thoáng qua một tia ý cười khó nhận ra.
"Nếu có lần sau nữa, cháu sẽ trực tiếp vứt bỏ ạ." Phó Triều Doanh sắc mặt không được tốt lắm, ngữ khí hơi trầm xuống.
Sở Dật Vân cười xoa dịu vài câu, hứa hẹn sẽ khuyên bảo Diệp Dĩ An thật tốt, lại bóng gió hỏi dò Phó Triều Doanh gần đây có giao du với đối tượng nào không.
Phó Triều Doanh khẽ gật đầu, lại thuận thế mở lời: "Cháu đã có người thích rồi."
Ánh mắt Phó Triều Hoa cong cong nhìn Diệp Gia Nguyên một cái, rồi sau đó đứng dậy: "Em đi nhà bếp xem có gì cần giúp đỡ không."
Phó An Quân vừa vặn từ phòng bếp đi ra, thoáng thấy bóng người lén lút của Phó Triều Hoa, trầm giọng mở lời: "Đi đâu đấy? Không cần hỗ trợ."
Phó Triều Hoa cười lúng túng, vội vàng giải thích: "Không có, con đi xem em ấy làm được thế nào rồi."
Phó An Quân ngồi trở lại ghế, tỏ ra quan tâm công việc gần đây của Diệp Gia Nguyên, chủ yếu là hỏi thăm cô mấy ngày nay sao lại ở Nam Nghiễn.
Diệp Gia Nguyên vẻ mặt thản nhiên trả lời: "Vừa vặn có dự án mới, hơn nữa nghiệp vụ công ty cũng đang dần chuyển về đại lục."
Nói chuyện, Diệp Gia Nguyên không chút biến sắc nhìn Phó Triều Doanh một cái.
Phó Triều Doanh đột nhiên bất ngờ đối diện với cô, một nơi mềm mại nào đó trong tim trong nháy mắt sụp đổ.
"Tiểu Doanh, chị Gia Nguyên, có muốn chơi cờ tỷ phú không?" Phó Triều Hoa giương giọng mở lời.
Phó Triều Doanh trong nháy mắt nhìn về phía Diệp Gia Nguyên, lễ phép mở lời: "Chị Gia Nguyên có muốn chơi cùng bọn em một lúc không?"
Diệp Gia Nguyên khẽ gật đầu, đứng dậy, nhìn về phía Phó An Quân và Sở Dật Vân: "Thất lễ."
Phó An Quân không để lại dấu vết đánh giá hai người một chút, rồi sau đó thu lại ánh mắt, không nói gì.
Sở Dật Vân cười nói: "Để Tiểu Nguyên chơi với người trẻ tuổi nhiều cũng tốt, không thì cảm giác chất cán bộ kỳ cựu của nó càng nghiêm trọng."
Phó An Quân chỉ là cười cười, đáy mắt lại thoáng qua một tia tâm trạng phức tạp khó phát hiện.
. . .
Diệp Gia Nguyên và Phó Triều Doanh đi theo Phó Triều Hoa, thì thấy cô ấy đi vào phòng ăn: "Chúng ta dùng ứng dụng nhỏ trên WeChat để chơi nhé?"
Phó Triều Doanh nhìn Đổng Mộ Vũ đang luống cuống tay chân trong bếp, không khỏi khẽ cười thành tiếng: "Chị, chị chơi cùng bọn em nữa, đi giúp chị Đổng đi."
Đổng Mộ Vũ đúng lúc quay người lại, vô cùng đáng thương nhìn Phó Triều Hoa.
Tâm tư bị nhìn thấu, Phó Triều Hoa đơn giản không che giấu nữa, cười nói: "Vậy hai người ngồi một chút, chị đi xem em ấy."
Phó Triều Doanh lại không hề ngồi xuống, mà là đi theo cô ấy đến cửa phòng bếp, dựa vào cửa xem kịch vui.
Đột nhiên, vai nàng bị người vỗ nhẹ.
Phó Triều Doanh quay đầu nhìn lại, phát hiện Diệp Gia Nguyên đang đứng ở cửa sổ, phía sau là ánh hoàng hôn rực rỡ.
Nhịp tim Phó Triều Doanh chợt tăng tốc, như chịu sự dẫn dắt của một loại sức mạnh thần bí nào đó, hai chân không nghe lời bước về phía cô.
Đi theo cô ra sân, nghe thấy cô trầm tĩnh một câu: "Có muốn ngồi xích đu không."
Phó Triều Doanh còn chưa kịp trả lời, liền đột nhiên bị cô nắm lấy tay, đi về hướng xích đu.
Hổ khẩu đang bị cô nhẹ nhàng xoa nhẹ, phảng phất có dòng điện xuyên qua, dâng lên chút ngứa ngáy.
Phó Triều Doanh giãy giụa một lúc mang tính tượng trưng, lại bị cô nắm chặt hơn. Không khỏi hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi: "Chị Gia Nguyên nắm tay em không sợ bạn gái phát hiện sao?"
"Bạn gái chị thích chị nắm tay em." Diệp Gia Nguyên nhẹ như mây gió một câu.
Đi tới trước xích đu, cô rốt cục buông tay Phó Triều Doanh ra.
Phó Triều Doanh khóe môi hơi cong, xoay người ngồi lên xích đu, cố ý trêu chọc cô: "Vậy bạn gái chị thật rộng lượng."
Giọng nói hơi lạc đi, Phó Triều Doanh đột nhiên cảm giác bị một làn hơi ấm bao phủ.
Còn chưa kịp quay đầu lại, bên tai liền truyền đến hơi thở nóng ẩm của Diệp Gia Nguyên, luồng khí ấy nhẹ nhàng phớt qua tai nàng, mang đến một trận rung động khó tả.
Diệp Gia Nguyên nhẹ nhàng ghé vào tai nàng, hơi thở như hoa lan: "Ừm, em ấy tự nhiên và đáng yêu."
Thân thể Phó Triều Doanh khẽ run lên, rồi sau đó nghe thấy phía sau vang lên một tiếng cười nhẹ, chiếc xích đu bị cô nhẹ nhàng đẩy lên.
Trước mắt là ráng chiều rực rỡ, phía sau là Diệp Gia Nguyên, Phó Triều Doanh vô cớ cảm thấy đặc biệt an tâm, trong lòng dâng lên chút ngọt ngào.
Lại đột nhiên nghe thấy trong nhà truyền ra một câu: "Tiểu Nguyên?"
Là giọng Sở Dật Vân.
Diệp Gia Nguyên đỡ xích đu lại. Phó Triều Doanh thuận thế từ xích đu rơi xuống đất, ba chân bốn cẳng đi vào trong nhà.
Không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Phó Triều Doanh nhịn không được quay đầu lại nhìn cô, thì thấy cô đang ung dung bình thản, mỗi bước đi đều trầm ổn và chậm rãi.
"Tiểu Doanh, vừa đi ra sân chơi à?" Sở Dật Vân gặp nàng ở phòng ăn.
Phó Triều Doanh vội vàng quay đầu lại, mỉm cười với Sở Dật Vân: "Vâng, ra xem ráng chiều một chút."
"Chị Gia Nguyên của con đâu?"
Phó Triều Doanh quay đầu lại chỉ vào một hướng: "Vừa vặn gặp chị Gia Nguyên đang gọi điện thoại."
Sở Dật Vân không hề nghi ngờ, chỉ đi về phía Diệp Gia Nguyên.
Đoán rằng hai mẹ con có lời muốn nói, Phó Triều Doanh đi đến cửa phòng bếp nhìn thấy chị họ và Đổng Mộ Vũ vừa vặn phân công rõ ràng, không khỏi cười khẽ: "Hai cô gái hợp tác, làm việc không mệt nhỉ."
Phó Triều Hoa vẫy tay với nàng: "Đến nếm thử đi."
Là một món trứng xào cà chua, nhìn quả trứng gà bị xào quá tay, Phó Triều Doanh cầm đũa gắp một chút cho vào miệng, cố nhịn không phun ra, khó khăn đánh giá một câu: "Rất dễ ăn với cơm."
Phó Triều Hoa trợn to hai mắt: "Thật hay giả vậy."
Lập tức cô cũng nếm thử một đũa, mới hiểu được, ý của em gái là quá mặn.
Phó Triều Hoa bất đắc dĩ cười lên: "Không sao, làm lại."
Bụng Phó Triều Doanh có chút đói, xoay người đi ra phòng khách, chuẩn bị ăn chút hoa quả, thì thấy Phó An Quân vừa vặn tựa vào ghế dài uống trà.
Phó Triều Doanh dừng chân lại, vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi, lại bị dì Cả gọi lại: "Tiểu Doanh, đến ngồi một chút."
Phó Triều Doanh nhắm mắt ngồi xuống chiếc ghế dài, tự nhiên cầm lấy một miếng dưa hấu đưa vào miệng, lại nghe thấy bà như vô tình hỏi: "Nghe dì Sở của con nói, con có đối tượng mập mờ?"
Quả nhiên là chủ đề này.
Phó Triều Doanh khẽ gật đầu: "Đúng vậ ạ."
Phó An Quân nhìn chằm chằm vào mắt nàng, cười một tiếng, dò hỏi trêu chọc: "Dì còn tưởng đó là cái cớ khéo léo từ chối Diệp Dĩ An."
Phó Triều Doanh hướng về bà cười khổ, tỏ vẻ bất đắc dĩ của mình.
"Là cô gái nhà nào? Khi nào dẫn về cho dì gặp?"
Phó Triều Doanh cắn miếng dưa hấu, đón nhận ánh mắt Phó An Quân, phát hiện trong mắt bà có thêm vài phần dò xét.
Khóe môi Phó Triều Doanh nhếch lên một nụ cười, ngoan ngoãn đáp lời: "Đến lúc đó nhất định cháu sẽ dẫn về cho dì thẩm định."
Phó An Quân vừa định nói thêm điều gì, thì thấy Sở Dật Vân trở về với sắc mặt không tốt.
Phó Triều Doanh theo bản năng nhìn về phía sau bà, nhưng không thấy Diệp Gia Nguyên.
"Không nói chuyện được hai câu, lại bắt đầu tăng ca." Sở Dật Vân thở dài một hơi, lại nhìn về phía Phó Triều Doanh: "Tiểu Doanh đừng có học chị Gia Nguyên của con, phải chú ý kết hợp lao động và nghỉ ngơi, ở nhà thì không cần bận rộn công việc."
Phó Triều Doanh cười yếu ớt, lại không mở lời. Nàng lúc nào cũng có linh cảm vào đêm khuya, vì vậy lúc nào cũng vẽ tranh vào ban đêm, không thể không làm việc ở nhà.
Sở Dật Vân cũng ý thức được điều đó, phất tay: "Mấy đứa trẻ các con bận rộn thì bận rộn, nhất định phải chú ý sức khỏe."
Phó Triều Doanh ngoan ngoãn đáp lại: "Vâng ạ, chị Gia Nguyên cũng sẽ chú ý chừng mực."
Lời Phó Triều Doanh còn chưa dứt, khóe mắt nhìn thấy Diệp Gia Nguyên vừa vặn đi về phía bên này.
Chừng mực. Trước mặt Diệp Gia Nguyên, nào có chừng mực mà nói.
Phó Triều Doanh trong đầu không thể kiềm chế hiện lên hình ảnh thân mật với cô trong thư phòng, chợt cảm thấy tai nóng ran.
Ánh mắt Diệp Gia Nguyên vô tình lướt qua miếng dưa hấu trong tay Phó Triều Doanh, trầm giọng nói: "Dì Quân, có lẽ cần nhờ dì giúp đỡ."
"Nếu không, phải nửa đêm mới có thể ăn tối."
Phó An Quân cười lắc đầu: "Đã đặt món ăn rồi, lát nữa sẽ giao tới."
"Mẹ, sao mẹ không nói sớm!" Phó Triều Hoa thò đầu ra từ một bên.
Phó An Quân liếc nhìn cô một cái: "Gọi Tiểu Đổng ra nghỉ một lát, đoán chừng mệt muốn chết rồi phải không?"
Nửa câu sau ít nhiều có chút trêu chọc.
Ánh mắt Phó Triều Doanh hơi cong, nhưng lại chạm vào đôi mắt sâu thẳm của Diệp Gia Nguyên. Tâm niệm khẽ động, nàng nhẹ nhàng nháy mắt với cômột cái, rồi lại như không có chuyện gì xảy ra mà thu lại ánh mắt.
Đổng Mộ Vũ bước ra khỏi phòng bếp, có chút ngượng ngùng: "Xin lỗi dì ạ, cháu có lẽ không có thiên phú."
"Nhưng, nhưng nhà cháu cũng có cô giúp việc, thức ăn cô ấy làm rất ngon."
Phó Triều Doanh tưởng cô muốn nói sau này nhờ cô giúp việc nấu ăn là được, không ngờ cô nói: "Cháu sẽ học hỏi cô ấy thật tốt, sau này nấu cho chị ăn..."
"Ôi, Tiểu Vũ thật đáng yêu." Sở Dật Vân vui vẻ hớn hở.
Đổng Mộ Vũ thực sự chân thành, Phó An Quân có thể thấy rõ ràng ánh mắt hơi cong lên: "Ngồi xuống uống một ngụm trà đi."
Phó Triều Hoa ngồi vào bên cạnh Phó Triều Doanh, hai chị em cười liếc mắt nhìn nhau.
Thấy tâm trạng Phó An Quân tốt hơn, Đổng Mộ Vũ lập tức không còn căng thẳng nữa, rất nhanh khuấy động không khí trở nên sôi nổi.
Bụng Phó Triều Doanh đã đói đến mức kêu ục ục, bất đắc dĩ nhìn Diệp Gia Nguyên một cái, thấy cô cúi đầu nhìn xuống, ra hiệu nàng ăn trái cây.
Phó Triều Hoa nhẹ nhàng chọc vai Phó Triều Doanh: "Hai đứa cẩn thận một chút, lộ liễu quá rồi đấy."
Phó Triều Doanh khó nhận ra thở dài một hơi, chuyển ánh mắt lại đây, nghe hai vị trưởng bối cùng Đổng Mộ Vũ nói chuyện.
Cũng may không lâu sau có người đưa món ăn tới, Phó Triều Doanh trong nháy mắt đứng dậy, thì thấy Phó An Quân và Sở Dật Vân vẫn còn đang tán gẫu.
Phó Triều Doanh mím môi, vừa muốn ngồi xuống, lại nghe thấy Diệp Gia Nguyên nói: "Đói rồi, ăn trước rồi nói chuyện tiếp nhé?"
Tim Phó Triều Doanh khẽ run lên, nghiêng đầu nhìn cô, vừa lúc nghe thấy dì Cả mời mọi người vào phòng ăn.
Phó Triều Doanh vừa mới ngồi xuống, liền ngửi được một làn hương hoa mộc lan thoang thoảng — Diệp Gia Nguyên đã ngồi xuống bên cạnh nàng.
Tim Phó Triều Doanh chợt đập nhanh hơn, cố nhịn không quay đầu lại nhìn cô.
Những người khác đều đang nói chuyện, Phó Triều Doanh thỉnh thoảng phụ họa hai câu, nhưng Diệp Gia Nguyên trước sau không nói một lời.
Phó Triều Doanh nói chuyện với Sở Dật Vân cách Diệp Gia Nguyên, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn sang người cô
Có lẽ là vì mọi người đều đói, bữa cơm diễn ra rất nhanh.
Sau bữa cơm, mọi người ra sân đi dạo tiêu cơm, trò chuyện vu vơ. Trong lúc đó Đổng Mộ Vũ còn gọi video với bà nội Bạch.
Phó An Quân rất tôn kính lão thái thái, lúc này liên tục khen Đổng Mộ Vũ nhân phẩm tốt, biết ăn nói.
Video kết thúc, ý cười Phó An Quân không giảm, kéo Đổng Mộ Vũ hỏi cô chuyện thời đại học của cô và Phó Triều Hoa.
Nguyên bản là chủ đề tình cảm của hai người, Phó An Quân lại chuyển chủ đề, chuyển sang người Phó Triều Doanh.
"Đối tượng mập mờ kia của Tiểu Doanh thế nào rồi? Các con đều gặp chưa?"
Nói về chủ đề Phó Triều Doanh, Phó An Quân nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt vô tình dừng lại trên người Diệp Gia Nguyên.
Phó Triều Hoa khẽ nhíu mày, mở lời cười: "Mẹ, cho Tiểu Doanh một chút không gian đi ạ, đến thời điểm thích hợp tự nhiên em họ sẽ dẫn về cho mẹ xem."
Phó Triều Doanh cũng thuận theo cười yếu ớt: "Dì ơi dì cũng đừng bận tâm con nữa ạ."
Sở Dật Vân cảm giác chủ đề này hình như đã từng nghe qua, lập tức trêu chọc: "Tiểu Doanh học thói xấu từ chị Gia Nguyên của con rồi à? Sao lại không dẫn về cho dì xem một chút?"
Ánh mắt Diệp Gia Nguyên bình tĩnh đặt trên người Phó Triều Doanh, rồi sau đó nghe thấy Phó An Quân hỏi: "Tiểu Nguyên gặp chưa?"
Phó Triều Doanh ngay lập tức chuyển mắt, đột nhiên bất ngờ cùng Diệp Gia Nguyên bốn mắt nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip