Chương 56

"Không xong rồi, quần áo và vali của em còn ở phòng ngủ chị kia!"

Diệp Gia Nguyên cười nhạt: "Cứ nhờ dì quản gia mang đi là được, mẹ và dì cũng sẽ không thật sự vào phòng ngủ xem đâu."

Vừa dứt lời, Diệp Gia Nguyên đưa tay gọi điện thoại cho dì quản gia, nhanh chóng phân phó.

Phó Triều Doanh hơi mơ hồ có chút bất an, nhưng lại hít sâu hai cái, tự thuyết phục mình: Dù sao nàng và Diệp Gia Nguyên đã tâm ý tương thông, quan hệ cũng coi như ổn định.

Khó khăn lắm mới đến được với nhau, đương nhiên sẽ không vì sự cản trở của người lớn mà chia tay.

Phó Triều Doanh khó mà nhận ra buông tiếng thở dài, nghiêng đầu liếc nhìn Diệp Gia Nguyên, lập tức lại nở nụ cười — Diệp Gia Nguyên từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như không có chuyện gì, xem ra cũng không để ý cái nhìn của Sở Dật Vân và Phó An Quân.

Dù là đã tự thuyết phục mình, nhưng khi xe đến bãi đậu xe, Phó Triều Doanh vẫn có chút sốt sắng mà nhẹ nuốt nước bọt.

Đẩy cửa xuống xe, trong chốc lát, Diệp Gia Nguyên liền đến nắm tay nàng, nhàn nhạt một câu: "Không sao đâu."

Phó Triều Doanh nghiêng đầu hướng về cô cười nhẹ: "Em biết rồi."

Hai người cùng đi thang máy lên lầu, tại lúc thang máy mở cửa, ngầm hiểu ý buông tay nhau ra.

Sở Dật Vân và Phó An Quân đương nhiên là đến trước hai người, lúc này đã ngồi trong phòng khách xem TV.

Diệp Gia Nguyên vừa mới đẩy cửa vào đã thấy cảnh này, cùng với hoa cỏ và cây xanh trên ban công, trong lòng dâng lên chút ấm áp.

Nhìn thấy Diệp Gia Nguyên mở cửa đi vào, hai người vui vẻ nhìn sang, nhưng lại nhìn thấy Phó Triều Doanh phía sau cô.

Phó Triều Doanh thò đầu ra, ngoan ngoãn chào hỏi: "Con chào dì Sở, dì Cả."

Ngữ khí nghe rất tự nhiên.

Nhưng trong mắt Phó An Quân và Sở Dật Vân vẫn thoáng qua mấy phần nghi hoặc.

"Tiểu Doanh cũng ở đây sao?" Sở Dật Vân giống như kinh ngạc nói một câu.

Phó Triều Doanh ánh mắt tự nhiên nhìn về phía Phó An Quân: "Con đã nói với dì Cả rồi, Chủ Nhật tuần này con làm triển lãm ở bảo tàng mỹ thuật Cảng Thành."

Phó An Quân sau khi nghe xong, hiểu rõ gật đầu: "Đúng, dì đã biết."

Vừa dứt lời, Phó An Quân giống như vô ý tiếp tục mở lời: "Sao lại không ở cùng đồng nghiệp?"

Ý cười Phó Triều Doanh không giảm, ngữ khí bình tĩnh nói: "Phòng khách sạn đặt đầy rồi, vừa vặn hỏi chị Gia Nguyên xem có tiện không."

Diệp Gia Nguyên nhàn nhạt một câu: "Việc nhỏ thôi."

Sở Dật Vân không có truy hỏi nữa, chỉ cười nói: "Tiểu Doanh buổi tối muốn ăn gì?"

Phó Triều Doanh đi tới bên cạnh hai người nháy mắt một cái: "Muốn ăn tiệm Quảng Đông mà dì thích nhất đó."

Sở Dật Vân khẽ gật đầu, nhìn về phía Diệp Gia Nguyên: "Dì vừa vặn cũng muốn ăn tiệm đó."

Diệp Gia Nguyên khẽ gật đầu, tại cửa ra vào im lặng đổi dép, lập tức dẫn mọi người người xuống lầu.

Phó An Quân ánh mắt sâu thẳm nhìn Phó Triều Doanh một chút, lại nhìn về phía Diệp Gia Nguyên.

Phó Triều Doanh giả vờ không chú ý tới ánh mắt bà, chỉ tiến lên thân mật tự nhiên kéo tay bà: "Dì Cả đến Cảng Thành chơi sao không gọi con nhỉ? Con có thể đi cùng dì mà."

Phó An Quân không để lại dấu vết quan sát Phó Triều Doanh, trên mặt nàng không nhìn ra chút sơ hở nào.

Phó Triều Doanh tự nhiên lại ngoan ngoãn, không khác gì bình thường. Nhưng cô cháu gái này tâm tư từ trước đến giờ tinh tế lại giỏi ngụy trang, Phó An Quân lặng lẽ thu ánh mắt lại, chỉ cười nói một câu: "Dì với dì Sở ngẫu hứng thôi, dì ấy lo lắng cho sức khỏe Tiểu Nguyên."

Sở Dật Vân đúng lúc mở miệng: "Ừm, dì tới xem Tiểu Nguyên một chút."

Phó Triều Doanh tự nhiên theo ánh mắt hai người nhìn về phía Diệp Gia Nguyên, lại hướng về Sở Dật Vân cười yếu ớt: "Vậy ngày mai con đi cùng các dì đi dạo phố nhé."

Sở Dật Vân và Phó An Quân đến Cảng Thành không phải là du lịch, phần lớn thời gian là đi trung tâm thương mại dạo phố.

Cảng Thành so với đại lục dù sao cũng tiện hơn một chút.

Sở Dật Vân nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng, cười nói: "Một cái triển lãm nho nhỏ còn cần sếp lớn tự ra tay sao."

Phó Triều Doanh nháy mắt một cái, cười thật xinh đẹp: "Bởi vì là triển lãm đầu tiên ở Cảng Thành, con sợ mấy bạn nhân viên gặp sự cố, tự mình đến giám sát sẽ yên tâm hơn."

Sở Dật Vân hiểu rõ gật đầu: "Tiểu Doanh làm việc vẫn rất tỉ mỉ nhỉ."

Diệp Gia Nguyên không lộ vẻ gì nhìn Phó Triều Doanh một chút, ánh mắt thoáng qua hai phần ý cười.

Tài xế lái xe, Diệp Gia Nguyên ngồi vào ghế phụ.

Phó Triều Doanh đi cùng hai vị trưởng bối ngồi vào hàng ghế sau nói chuyện phiếm.

Đến nhà hàng, Phó Triều Doanh lùi lại phía sau, mới có cơ hội nhắn tin cho chị họ Phó Triều Hoa: 【 Dì Cả đến Cảng Thành 】

Phó Triều Hoa hầu như trả lời ngay lập tức: 【 Chị nói trong nhà sao lại không có ai! Mẹ chị sao lại đột nhiên đi Cảng Thành! 】

Đến con gái còn không nói, Phó Triều Doanh nhíu mày, trả lời cô ấy: 【 Em đoán dì ấy nhìn ra chút gì đó rồi 】.

Phó Triều Hoa: 【 Chị sẽ đến hỗ trợ cho hai người 】

Mọi người đều biết Diệp Dĩ An vẫn còn đang quấy rối, hiện tại không phải là lúc hai người công khai.

Phó Triều Doanh khẽ thở phào nhẹ nhõm, lập tức liền nghe chuông điện thoại dì Cả vang lên.

Thấy Phó An Quân nhận điện thoại, nói mình đang ở Cảng Thành, lập tức là kinh ngạc nói: "Con đến Cảng Thành làm cái gì?"

Phó Triều Doanh lặng lẽ cong mặt mày, nhưng bất ngờ đối diện ánh mắt Sở Dật Vân.

Trong mắt Sở Dật Vân thoáng qua mấy phần dò xét, lập tức mặt mày hơi cong: "Tiểu Doanh ngày mai dẫn chúng ta đi xem triển lãm của con nhé?"

Phó Triều Doanh ngoan ngoãn gật đầu, trong đầu lại thoáng qua ánh mắt Sở Dật Vân nhìn mình lúc nãy.

Xem ra mối quan hệ của nàng và Diệp Gia Nguyên không giấu được quá lâu.

Phó Triều Doanh khó mà nhận ra thở dài một tiếng, nhưng đột nhiên bị Diệp Gia Nguyên nhẹ nhàng nhéo tay, theo bản năng ngước mắt nhìn về phía hai vị trưởng bối.

Thấy Phó An Quân còn đang gọi điện thoại với Phó Triều Hoa, Sở Dật Vân thì lại đang ngắm nhìn bốn phía, chắc là không ai chú ý tới hành động của hai người, Phó Triều Doanh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Mọi ngươì đến phòng riêng của nhà hàng, Phó An Quân vừa vặn nói chuyện điện thoại xong, nhìn về phía mọi người, cười nói: "Tiểu Hoa nghe nói chúng ta ở Cảng Thành, cũng đòi tới chơi."

Phó Triều Doanh giống như kinh ngạc, nhưng không mở lời, nghe hai vị trưởng bối kéo đề tài sang chuyện tình cảm của Phó Triều Hoa và Đổng Mộ Vũ.

Mọi chuyện đều yên ổn.

Ăn cơm xong, Sở Dật Vân lại kéo Phó Triều Doanh đi dạo phố, nói là lần trước không mua được quần áo thích hợp cho nàng, lần này nhất định phải mua cho được.

Phó Triều Doanh liên tục khéo léo từ chối, lại nghe dì Cả cười nói một câu: "Không có chuyện gì, dì Sở của con nhiều tiền lắm, con cứ để dì ấy tiêu đi."

Trong đầu Phó Triều Doanh trong nháy mắt hiện ra phòng để quần áo trong nhà Diệp Gia Nguyên, nơi đó hơn một nửa quần áo đều là Diệp Gia Nguyên mua cho nàng.

Thấy Diệp Gia Nguyên khó mà nhận ra khẽ gật đầu, Phó Triều Doanh cũng ngoan ngoãn đáp lại: "Lâu rồi con không mua quần áo, vậy thì tốt quá, mời dì Sở và dì Cả cùng giúp con tham khảo một chút."

Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Gia Nguyên cùng nàng đi dạo phố, thế nhưng lần này lại là cùng với người lớn.

Phó Triều Doanh thử một chiếc quần dài màu lam, Sở Dật Vân sáng mắt lên: "Đẹp mắt quá."

Phó An Quân cũng gật đầu liên tục: "Không tệ."

Phó Triều Doanh trong gương nhìn mình, nhưng bất ngờ nhìn thấy Diệp Gia Nguyên cũng khẽ gật đầu.

Chưa kịp đối diện, Phó Triều Doanh liền nghe Sở Dật Vân mở lời —

"Tiểu Nguyên cũng thấy không tệ chứ?"

Sở Dật Vân vừa nói, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Gia Nguyên, thấy cô khẽ gật đầu.

Sở Dật Vân cười một tiếng: "Muốn có được sự đồng ý của Diệp tổng chúng ta thật không dễ dàng nhỉ."

Phó Triều Doanh cười nhẹ, ánh mắt tự nhiên nhìn về phía Diệp Gia Nguyên vẻ mặt nhàn nhạt.

Ánh mắt giao nhau trong nháy mắt, tim Phó Triều Doanh bỗng nhiên run lên.

Nhưng tựa như ở trong mắt cô nhìn thấy ý cười, khóe môi Phó Triều Doanh càng cong: "Vậy con lấy cái này."

Phó Triều Doanh vào phòng thử quần áo thay lại, vừa ra đã thấy Sở Dật Vân vừa vặn thanh toán xong, cầm túi quần áo ném cho Diệp Gia Nguyên: "Giúp em gái xách túi chút là được rồi hả Diệp tổng?"

Diệp Gia Nguyên khẽ gật đầu, không cãi lại.

Phó An Quân cũng phụ họa: "Tiểu Nguyên đối với Tiểu Doanh nhà chúng ta đã như đối với em gái ruột vậy."

Tim Phó Triều Doanh bỗng nhiên run lên, nàng có cảm giác lời nói của hai người đều có thâm ý. Nhưng xét về mối quan hệ hai nhà, thì lại vô cùng hợp lý.

Sở Dật Vân vừa định nói, Tiểu Nguyên đối với em gái ruột còn không tốt như thế. Nhưng nghĩ tới chuyện của Tiểu Doanh và con gái út, lại vội vàng ngậm miệng lại.

Mọi người lại đi vào mấy cửa hàng.

Diệp Gia Nguyên đi theo phía sau mọi người, lặng lẽ quan sát phong cách quần áo được chọn, cùng với hiệu quả khi Phó Triều Doanh mặc vào, và ngầm đưa ra đánh giá về trang phục.

Cô muốn dựa vào đó để đoán xem Phó Triều Doanh sẽ thích phong cách và kiểu dáng nào.

Phó Triều Doanh thử xong quần áo, luôn theo bản năng ngay lập tức tìm kiếm bóng dáng cô, lập tức bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của cô.

Ánh mắt chạm nhau đều có thể khiến Phó Triều Doanh tim đập nhanh hơn, lập tức lại phải hít sâu để bình tĩnh lại.

Tay Diệp Gia Nguyên sắp xách đầy đồ, Phó Triều Doanh có chút ngượng ngùng, tiến lên ý đồ muốn chia sẻ bớt, lại nghe thấy Sở Dật Vân cười nói: "Không có chuyện gì, để chị Gia Nguyên của con xách."

Diệp Gia Nguyên không để lại dấu vết tách tay nàng ra: "Không sao, chị xách."

Khoảng cách tương đối gần, Phó Triều Doanh ngửi thấy mùi hoa mộc lan nhàn nhạt trên người cô, hơi thở hơi ngưng lại.

Cuối cùng đi dạo phố xong, Phó Triều Doanh mệt đến không chịu nổi.

Ngồi vào trong xe liền nhắm mắt dưỡng thần, không ngờ lại thật sự buồn ngủ.

"Tiểu Doanh, đến rồi." Sở Dật Vân vỗ nhẹ vai nàng.

Phó Triều Doanh lúc này mới lờ mờ tỉnh dậy, rồi sau đó phát hiện người bên cạnh không phải Diệp Gia Nguyên, trong nháy mắt có chút hoảng hốt.

Hai giây sau mới nở nụ cười yếu ớt: "Vâng ạ."

Lúc xuống xe, mới chú ý tới Diệp Gia Nguyên đang đứng ở sau xe xách túi mua sắm.

Nhìn hai tay cô xách đầy túi mua sắm của mình, Phó Triều Doanh nhịn không được cong mặt mày. Nhưng nếu không cần che giấu quan hệ, lập tức trạng thái nên càng thoải mái.

Về đến nhà, Diệp Gia Nguyên sắp xếp phòng cho từng người.

Sở Dật Vân ở phòng ngủ trước đây của Diệp Gia Nguyên, không khỏi kinh ngạc: "Trước đây con không phải ở lầu một sao?"

"Thường xuyên làm thêm giờ ở thư phòng ở lầu hai, nên chuyển lên đó." Diệp Gia Nguyên nhẹ như mây gió nói một câu.

Lý do này vô cùng hợp lý.

Phó Triều Doanh nhịn không được cong mặt mày, nhưng nhìn thấy Diệp Gia Nguyên quay đầu nhìn mình.

Lập tức nàng hai ba bước đi qua mở cửa phòng ngủ của mình: "Chị Gia Nguyên mời vào."

Để tránh hiềm nghi, Phó Triều Doanh không đóng cửa, chỉ vội vã nói cảm ơn, lập tức nhận lấy túi mua sắm của mình. Bất ngờ chạm phải đầu ngón tay cô, xúc cảm ấm áp tựa hồ mang theo một trận điện lưu, thẳng tới đáy lòng.

"Tối nay cùng nhau nhé?" Diệp Gia Nguyên nhỏ giọng hỏi nàng.

Phó Triều Doanh nhịn không được cười khẽ, đặt túi mua sắm ở trên thảm trải sàn, cũng học cô nhỏ giọng mở lời: "Cùng làm một trận à?"

"Ngủ chung." Diệp Gia Nguyên nói được chuyện đương nhiên.

Phó Triều Doanh nhẹ nhàng ôm lấy ngón út cô, làm nũng: "Nếu như bị các dì phát hiện thì sao..."

"Phát hiện thì công khai." Diệp Gia Nguyên nhàn nhạt một câu.

Lời còn chưa dứt, âm thanh Sở Dật Vân từ bên ngoài truyền vào: "Lát nữa đánh bài Trứng nhé? Dì có mang theo bài poker."

Diệp Gia Nguyên không để lại dấu vết đi ra cửa, khẽ "ừm" một tiếng: "Nhưng chỉ có thể chơi đến mười giờ, hôm nay hơi mệt rồi."

"Được, con nghỉ sớm một chút cũng tốt." Sở Dật Vân tự nhiên không có ý kiến gì.

Phó Triều Doanh vừa vặn dọn dẹp xong quần áo, rửa tay sạch sẽ mới ra ngoài.

Nghe thấy Phó An Quân giống như vô ý mở lời: "Tiểu Nguyên bây giờ còn rất có tư tưởng nhỉ."

Ánh mắt mấy người cùng chuyển hướng về ban công.

Phó Triều Doanh không khỏi nhíu mày, trong nháy mắt nhìn về phía Diệp Gia Nguyên, thấy cô vẻ mặt tự nhiên: "Bạn gái con sắp xếp."

Sở Dật Vân lên tiếng trêu chọc: "Bạn gái tốt thần bí, hiện tại cũng không xuất hiện cho mẹ chồng tương lai liếc mắt nhìn."

"Sắp rồi." Diệp Gia Nguyên ngắn gọn rõ ràng.

Phó Triều Doanh không để lại dấu vết dời tầm mắt, lại nghe thấy Phó An Quân mở lời: "Tiểu Nguyên, có lẽ phải làm phiền con liên hệ tài xế, Tiểu Hoa chín giờ đến Cảng Thành."

Diệp Gia Nguyên khẽ gật đầu.

Phó Triều Doanh kỳ thực đã sớm nhận được tin nhắn của Phó Triều Hoa, nhưng lúc này cũng nhịn không được cong mặt mày.

Có chị họ đến, ít nhất cũng có thể chuyển bớt sự chú ý của mọi người.

Bốn người cùng nhau chơi bài Trứng, ngoại trừ Diệp Gia Nguyên khá yên lặng, Phó An Quân thì bắt đầu nói chuyện về Đổng Mộ Vũ, Sở Dật Vân thì xen kẽ chuyện buôn dưa lê trong giới giải trí.

Phó Triều Doanh nghe rất say sưa, còn kết hợp thực tế để nói thêm vài câu về Đổng Mộ Vũ.

Phó An Quân càng ngày càng yêu thích cô con dâu tương lai này, nghe nàng nói, ý cười càng sâu.

Phó Triều Doanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cứ nôn nao chờ chị họ.

Chơi đến 9 giờ 40, Phó Triều Hoa cuối cùng cũng bấm chuông cửa.

"Em đi mở cửa." Phó Triều Doanh tức tốc đứng dậy, chạy nhanh đến cửa.

Phó Triều Hoa cười hì hì: "Chị đến rồi đây!"

Phó Triều Doanh mặt mày cong cong, nghiêng người cười nói: "Mọi người đang chơi bài."

Phó Triều Hoa để túi xách của mình vào phòng ngủ, lập tức sang xem bốn người chơi bài, lại nghe Diệp Gia Nguyên nói: "Chị đi rửa mặt đây, Tiểu Hoa chơi đi."

Phó Triều Doanh nhìn theo bóng cô, hai giây sau mới thu hồi ánh mắt.

Chơi đến 10 giờ rưỡi, Sở Dật Vân cuối cùng cũng buồn ngủ: "Thôi nghỉ. Mai lại chơi."

Phó Triều Doanh đứng dậy đi tới cửa phòng ngủ, lại nghe Phó An Quân nói với Phó Triều Hoa: "Hai chị em con ngủ chung đi, chắc con không muốn ngủ với mẹ đâu."

Phó Triều Hoa quay lại nhìn, khó khăn gật đầu: "Cũng được."

Phó Triều Doanh khẽ nhíu mày, đứng tại chỗ chờ chị họ lấy túi xách tới.

Hai chị em tiến vào phòng ngủ, Phó Triều Hoa nhẹ giọng trêu chọc: "Các dì ấy đột nhiên tập kích có phải dọa sợ em không."

Phó Triều Doanh mạnh mẽ gật đầu, lập tức nhào tới ghế dài bên cửa sổ: "Đáng sợ quá."

"Hai người định khi nào công khai?"

Phó Triều Doanh khẽ thở dài: "Không biết Diệp Dĩ An bao giờ mới buông tha em."

Nàng đã chặn vô số email của Diệp Dĩ An.

"Chị thấy gần đây cô ta lại lộ scandal, sao lại vừa trêu chọc em vừa quấy rối em... Đúng là ngựa quen đường cũ mà."

Phó Triều Doanh tự nhiên không muốn quan tâm động thái của người yêu cũ, lúc này nghe chị họ nói vậy, chỉ thấy buồn cười: "Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà."

Phó Triều Hoa lắc đầu, đến bên cạnh nàng ngồi xuống: "Không sao đâu, từ từ thôi."

"Cho dù hai người bị phát hiện... Chị nghĩ dì Sở cũng có thể hiểu được, dù sao cũng là Diệp Dĩ An có lỗi với em."

"Em và chị Gia Nguyên cũng là phát triển sau khi chia tay."

Phó Triều Hoa vào phòng tắm tắm rửa, Phó Triều Doanh bất đắc dĩ lắc đầu, trong đầu lướt qua rất nhiều ánh mắt dò xét. Nàng luôn cảm giác mình và Diệp Gia Nguyên không giấu được lâu.

Điện thoại rung lên, Phó Triều Doanh kiểm tra tin nhắn, là Diệp Gia Nguyên gửi tới: 【 Lát nữa có lên không 】

Phó Triều Doanh mặt mày hơi cong: 【 Chị họ em ở phòng ngủ em, khoảng 1 giờ sáng nhé 】

Diệp Gia Nguyên: 【 Được 】

Phó Triều Doanh tiếp tục đi phòng tắm tắm rửa, khi trở về Phó Triều Hoa còn chưa ngủ.

Phó Triều Doanh không cần đặt đồng hồ báo thức, cứ trò chuyện cùng chị họ là có thể thức đến 1 giờ.

Phó Triều Hoa nói muốn chọn thời gian cùng Đổng Mộ Vũ về thăm bà nội Bạch ở An gia cũ.

"Hai người muốn kết hôn sao?" Phó Triều Doanh cười khẽ: "Sao mà nhanh thế."

"Không có đâu." Phó Triều Hoa có chút ngượng ngùng: "Chị và bà nội em ấy gọi video thỉnh thoảng sẽ nhớ đến bà ngoại, nên muốn đi thăm thôi."

Tim Phó Triều Doanh run lên: "Hôm đó em nói chuyện với bà cũng có cảm giác này, có lẽ vì các bà là bạn tốt, nên có chút tương đồng ở vài phương diện."

Phó Triều Doanh tự dưng nhớ tới Diệp Gia Nguyên nói muốn dẫn nàng đi An gia cũ — cô vẫn chưa đặt mua nhà ở đó.

Đến 1 giờ sáng, Phó Triều Doanh khẽ khàng mở cửa phòng.

Toàn bộ căn phòng im lặng, trong phòng khách tự nhiên không có ai, Phó Triều Doanh thở phào nhẹ nhõm.

Không dám bật đèn, Phó Triều Doanh men theo cầu thang chậm rãi lên lầu, nhưng tại khúc quanh bị người ôm vào lòng.

Mùi hoa mộc lan nhàn nhạt phả vào mặt, tim Phó Triều Doanh khó tránh khỏi run lên, lập tức bị cô cúi đầu hôn. Hơi thở bị cướp đoạt, cơ thể bị cô ôm sát, lập tức nàng cũng run rẩy theo.

Nụ hôn vừa kết thúc, Diệp Gia Nguyên liền ôm ngang nàng lên, ôm đến ghế dài trước cửa sổ sát đất.

Diệp Gia Nguyên hôn xuống cổ và xương quai xanh, hơi thở Phó Triều Doanh càng gấp gáp, không tự chủ được khẽ rên. Lại nghe cô cười nhẹ một tiếng: "Không động vào em."

Phó Triều Doanh khẽ "ừm" một tiếng, bình phục hơi thở trong lòng cô, nghe thấy cô nhẹ giọng nói: "Chị biết em thích kiểu quần áo nào rồi."

Ngữ khí cô quá mức ôn nhu và nghiêm túc, Phó Triều Doanh vô duyên vô cớ cười khẽ: "Kỳ thực không cần quan sát nữa đâu, lẽ nào sau này chị không có thời gian đi dạo phố cùng em sao?"

"Có." Diệp Gia Nguyên chống chóp mũi nàng khẽ cọ: "Chờ chị chuyển trọng tâm công việc sang đại lục."

Ngữ khí Diệp Gia Nguyên tựa như lời hứa hẹn. Trong lòng Phó Triều Doanh mềm đến rối tinh rối mù.

Trò chuyện một hồi, hai người tiến vào phòng ngủ.

Phó Triều Doanh đặt chuông báo thức lúc 5 giờ, lại bị Diệp Gia Nguyên ôm từ phía sau: "Sáng mai chị gọi em dậy."

Tai hơi ngứa, Phó Triều Doanh đặt điện thoại xuống, xoay người nép vào lòng cô: "Tuyệt quá."

Một đêm ngủ ngon, thế nhưng chờ Phó Triều Doanh bị Diệp Gia Nguyên hôn nhẹ đánh thức, phát hiện đã 6 giờ rưỡi!!!

Phó Triều Doanh giật mình, vội vã ngồi dậy, lại bị cô nhẹ nhàng vòng lấy eo: "Không sao, các dì ấy sẽ không dậy sớm như vậy đâu, đừng sốt sắng."

Nghe cô ôn hòa nói một câu, Phó Triều Doanh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó nhẹ nhàng kéo tay cô: "Được rồi, em không lo lắng."

Phó Triều Doanh chậm rãi xuống giường, lại chậm rãi xuống lầu, nhưng tại khúc quanh cầu thang nghe thấy một giọng nữ quen thuộc —

"Tiểu Doanh? Sao con lại... đi từ trên lầu xuống?"

Phó Triều Doanh nhìn chăm chú, là Sở Dật Vân.

Phó Triều Doanh trong lúc nhất thời quên cả hô hấp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip