Chương 63

Trong phòng tắm có tiếng nước truyền đến, Thịnh Vân Cẩm cắn môi nhìn lại, sau đó lại thu tầm mắt, khẽ thở dài vẻ phiền não.

Tư Mộ đang ở bên trong tắm rửa, Thịnh Vân Cẩm dự định lát nữa chờ Tư Mộ đi ra liền nói cho nàng bí mật nhỏ của mình.

Cụp mắt nhìn chằm chằm lòng bàn tay, Thịnh Vân Cẩm vô ý thức nắm chặt lại. Kim quang nhàn nhạt hiển hiện trong lòng bàn tay trắng nõn, chân mày cô lại hơi nhíu lên.

Trong lòng Thịnh Vân Cẩm bây giờ luôn có cảm giác không an ổn.

Trước kia, cô từ chối đi truy cứu đến cùng nguồn gốc của thứ pháp thuật kỳ diệu này. Nó xuất hiện vô hình, Thịnh Vân Cẩm cũng nắm giữ ngày càng thuần thục một cách vô hình. Lúc trước cô chỉ cảm thấy đây là một loại bảo hộ, một tầng bảo hộ. Cho nên nhiều năm như vậy trong sinh hoạt, Thịnh Vân Cẩm rất ít khi vận dụng nó.

Nhưng năm nay, rất rõ ràng, số lần cô vận dụng pháp thuật này lại ngày càng nhiều.

Lúc gặp phải nguy hiểm...

Lúc tâm tình chập chờn lớn...

Còn có, lúc người bên cạnh có nguy hiểm...

Mím chặt môi, Thịnh Vân Cẩm có chút do dự, cũng có chút sợ hãi.

Kể từ khi cô có thể nắm giữ pháp thuật này, mọi thứ đã không giống nhau.

Đạo hắc khí bắt được trên người Tư Mộ... Cùng hắc khí trên người con quỷ hồn mà cô gặp ở nhà Lâm Tiêu Ngộ, là giống nhau như đúc. Thịnh Vân Cẩm có thể phân biệt ra được.

Cô sau chiều hôm nay liền không thi triển cấm chế lên mắt nữa, cho nên cả buổi chiều, thật ra cô đã gặp rất nhiều quỷ hồn. Nhưng chúng không giống nhau.

Những quỷ hồn kia đều không có ý thức. Thân thể của chúng là một đoàn một đoàn, toàn thân ở trạng thái hồn thể màu xám trắng. Những điều này, xác minh với những gì cuốn sách cô vừa xem miêu tả về vô linh quỷ hồn. Chúng phiêu đãng vô ý thức, giống như tồn tại đồng dạng với một số vật chất trong không khí. Chúng không có tính công kích, không có tính nguy hiểm.

Nhưng con quỷ hồn ở nhà Lâm Tiêu Ngộ, nó là màu đen. Xung quanh nó, là khí thể màu đen.

Trên sách nói, cái này gọi là quỷ khí, nó kèm theo quỷ linh mà sinh ra. Mà con quỷ hồn kia nói, quỷ khí của nó bắt nguồn từ con Lệ Quỷ ngàn năm kia...

Hiện tại, quỷ khí của con ác quỷ kia, lại xuất hiện trên người Tư Mộ.

Thịnh Vân Cẩm gần như không dám nghĩ sâu.

Cô rốt cuộc phải làm thế nào, mới có thể để Tư Mộ không bị tổn thương.

Pháp thuật không hiểu mà đến này, có đủ để đối phó con ác quỷ kia không?

...

Ngửa mặt nằm vật xuống trên tấm thảm lông nhung trong phòng, Thịnh Vân Cẩm nhắm mắt lại, trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại những mô tả liên quan đến quỷ trong ba cuốn sách vừa lật qua.

Nàng vốn chỉ là ôm một tâm thái tuyệt vọng rằng cái gì cũng có thể thử mà tùy tiện xem một chút, dù sao loại chuyện huyền huyễn này, trong sách chắc cũng đều là bịa đặt không có căn cứ.

Thế nhưng, căn cứ vào những gì cô chứng kiến hôm nay, một số điều thật sự trùng khớp với nội dung trong sách.

Từ từ mở mắt, Thịnh Vân Cẩm vô ý thức ngước nhìn chiếc đèn treo trên trần.

Quỷ tu có thể tu luyện ra Quỷ Linh... Người tu đạo tu luyện ra được gọi là Pháp Linh...

Vậy cô thì sao, pháp thuật mà nàng nắm giữ, có phải cũng nên có một cái gọi là Pháp Linh không?

Nín hơi cố gắng sử dụng pháp thuật tìm kiếm bên trong cơ thể mình, nhưng mấy giây lát trôi qua, Thịnh Vân Cẩm có chút thất vọng.

Trong cơ thể cô trống rỗng, căn bản không cảm giác được cái gọi là Pháp Linh mà sách nhắc đến.

Pháp Linh, là do linh lực chí thuần của trái tim hội tụ mà thành. Khi bắt đầu tu luyện, nó liền sẽ sống theo lực lượng Đạo Pháp.

Thế nhưng, cô rõ ràng nắm giữ pháp thuật...

Thịnh Vân Cẩm có chút nhụt chí cũng có chút bối rối.

Có phải là vì đạo pháp này không phải do cô tự mình tu luyện, cho nên cô mới không có Pháp Linh không?

Vậy phải làm sao? Có cần bắt đầu lại, tu luyện từ đầu để tạo ra Pháp Linh không?

Phiền muộn trong lòng nhìn trần nhà, Thịnh Vân Cẩm liếc mắt sang hai cuốn sách mà bản thân mang về.

Hi vọng, trên sách có ghi cách tu luyện...

...

Sắp xếp ổn thỏa suy nghĩ, Thịnh Vân Cẩm nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy, cô gõ gõ cửa phòng tắm.

"Tiểu Mộ, chị tắm xong chưa?"

Bây giờ đã qua một giờ kể từ khi Tư Mộ vào phòng tắm, nhưng nàng vẫn chưa đi ra. Thịnh Vân Cẩm cảm thấy hơi khó hiểu.

Không có âm thanh truyền ra từ phòng tắm, Thịnh Vân Cẩm khẽ vặn tay nắm cửa, nhẹ giọng mở lời.

"Em vào nha."

Trong phòng tắm, Tư Mộ vẫn đang ngâm mình trong bồn, chỉ là đầu hơi dựa về sau, nhắm mắt lại hiển nhiên là đã ngủ thiếp đi trong lúc tắm.

Nhìn thấy cảnh này, Thịnh Vân Cẩm không kìm được cong môi khẽ cười một cái. Cô đi đến trước bồn tắm lớn, ngồi xuống bên cạnh Tư Mộ.

Sáng sớm đã bay từ nước ngoài về, sau đó liền không ngừng nghỉ đến công ty tiếp tục công việc, ban đêm lại bay đến Nam Thành để tìm Thịnh Vân Cẩm...

Đôi mắt Tư Mộ nhẹ nhàng nhắm lại, dưới hàng lông mi rậm rạp rủ xuống, là sự mệt mỏi sâu sắc bị che giấu.

Thịnh Vân Cẩm đưa tay ra, lòng bàn tay khẽ vuốt nơi đuôi mắt nàng.

Khuôn mặt Tư Mộ thanh tuyệt, đường nét ngũ quan không phải là dạng xinh đẹp như Thịnh Vân Cẩm, mà là một loại trác tuyệt ôn nhuận khác. Chỉ có điều nàng luôn xa cách khi đối diện người ngoài, đặc biệt là trong đôi mắt sâu thẳm, luôn toát ra một cảm giác thanh lãnh khó gần.

Giống như tuyết đầu đông, sạch sẽ thông thấu, nhưng lại mang theo ý lạnh.

...

Thế nhưng, trước mặt Thịnh Vân Cẩm nàng lại là một bộ dáng khác.

Loại sự độc nhất này, chỉ có Thịnh Vân Cẩm biết.

Đó là tuyết đã tan chảy.

...

Cầm lấy chiếc khăn tắm ở một bên, Thịnh Vân Cẩm xoay người ôm Tư Mộ ra khỏi bồn tắm.

Chiếc khăn tắm màu trắng quấn quanh cơ thể, dưới ánh sáng chiếu vào, vẫn không kịp làn da trắng ngần như men của Tư Mộ.

Ánh mắt Thịnh Vân Cẩm dừng lại, cô kinh ngạc nhìn trước ngực Tư Mộ.

Ấn ký hình lá trúc ở vị trí tim đang phát ra kim quang nhàn nhạt.

Đây là...

Nháy mắt, Thịnh Vân Cẩm ôm Tư Mộ, chỉ một cái chớp mắt, không gian chuyển biến, hai người liền đến bên giường.

Động tác nhẹ nhàng đặt Tư Mộ lên giường, Thịnh Vân Cẩm khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, ánh mắt qua lại di chuyển giữa ấn ký ở tim Tư Mộ và kim quang trên ngón tay của mình.

... Là giống nhau...

Không thể nói hết được cảm xúc trong lòng là như thế nào, Thịnh Vân Cẩm thất thần, theo bản năng bật cười thành tiếng.

Điều này có phải chăng là nói rõ, Tư Mộ cũng có pháp thuật, nàng sẽ không bị lệ quỷ làm tổn thương.

...

Trong phòng, ánh đèn mờ ảo.

Tư Mộ ngủ say, đầu theo bản năng tựa vào vai Thịnh Vân Cẩm.

Nghiêng người ôm lấy Tư Mộ trong ngực, tâm tình Thịnh Vân Cẩm cũng từ từ bình tĩnh trở lại.

Mặc kệ Tư Mộ có phải giống như cô có pháp thuật hay không, ít nhất tại thời khắc này, Thịnh Vân Cẩm có thể xác định cô sẽ không bị thương tổn.

Tâm trạng hoảng sợ bàng hoàng từ giữa trưa bắt đầu, cuối cùng cũng trở nên bình tĩnh, Thịnh Vân Cẩm nhắm mắt lại, nhưng vẫn không nhịn được nhếch môi cười một cái.

...

Trong đầu tinh tế hồi tưởng đến chi tiết những lần chung đụng với Tư Mộ, Thịnh Vân Cẩm suy đoán, Tư Mộ có lẽ vẫn còn điểm khác biệt so với cô.

Ví dụ như, đạo hắc khí kia, bám vào trên người nàng, thế nhưng Tư Mộ lại không hề phát giác.

Hơn nữa...

Cô ẩn thân trước mặt Tư Mộ... Tư Mộ đối với chuyện này cũng không hề hay biết.

Nghĩ đến ấn ký lá trúc trên tim Tư Mộ, Thịnh Vân Cẩm theo bản năng sờ về phía sợi dây chuyền đang đeo trên cổ mình.

Đây là món quà Tư Mộ đã tặng cho cô ngay lần đầu tiên họ gặp mặt.

Cũng không đúng...

Tư Mộ nói, lần đầu tiên nàng nhìn thấy cô, là bảy năm trước.

Bảy năm trước... Pháp thuật trên người mình, không phải cũng xuất hiện bảy năm trước sao?

Thịnh Vân Cẩm đang suy tư bỗng nhiên dừng lại.

Lẽ nào, pháp thuật đột nhiên xuất hiện của cô có liên quan đến Tư Mộ?

Đầu có chút mơ hồ, Thịnh Vân Cẩm bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề mà bản thân vừa mới xoắn xuýt.

Cái gọi là Pháp Linh... Là do linh lực chí thuần của trái tim hội tụ mà thành...

Điều đó có nghĩa là, trên người Tư Mộ, chính là Pháp Linh...

Mà cô, lại đúng lúc không có Pháp Linh.

Một người có Pháp Linh nhưng không có phép thuật; một người có phép thuật nhưng lại không có Pháp Linh.

Tâm niệm vừa động, Thịnh Vân Cẩm liếc mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm ấn ký trên tim Tư Mộ.

Trong tim bỗng nhiên xuất hiện một suy đoán khiến cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

...

Cảm giác nhột nhạt truyền đến từ lồng ngực khiến Tư Mộ dần dần tỉnh lại từ giấc ngủ, nàng theo bản năng đưa tay ra, nhưng lại đúng lúc bị Thịnh Vân Cẩm, người vừa ngẩng đầu khỏi ngực nàng, nắm lấy.

Nắng sớm lướt qua rèm che cửa sổ, mang đến một chút ánh sáng cho căn phòng mờ tối. Nhờ vậy, Tư Mộ có thể thấy rõ ràng ánh mắt sáng trong của Thịnh Vân Cẩm.

Đầu ngón tay nàng bị Thịnh Vân Cẩm khẽ kẹp lấy, Tư Mộ cụp mắt, nhìn thấy vùng trước ngực mình bị liếm ướt át, theo bản năng cười khẽ.

Tay kia nâng lên, Tư Mộ nhẹ nhàng giúp Thịnh Vân Cẩm gạt những sợi tóc ở cổ ra phía sau: "Tối qua chị ngủ trong phòng tắm à?"

Khẽ gật đầu, ngón tay Thịnh Vân Cẩm lại không đứng đắn mơ hồ di chuyển trên vết ấn hình lá trúc kia.

"Tiểu Mộ, chị trước đó nói, lần đầu tiên thấy em là bảy năm trước..."

Ngữ khí cô nhẹ nhàng và chậm rãi, Tư Mộ cũng thần sắc ôn nhu chờ cô nói tiếp.

"Vậy có thể nói cho em, là nhìn thấy ở đâu không?"

Trái tim Thịnh Vân Cẩm như cũng chậm rãi nâng lên theo câu hỏi này, biểu cảm trên mặt cô nghiêm túc nhưng lại mang chút căng thẳng.

Ánh mắt sâu thẳm ôn nhu của Tư Mộ nhìn thẳng vào cô, nghe vậy nàng ôn tồn mở lời: "Trong mơ."

"Ở trong giấc mơ của chị."

Ngữ khí nàng ôn hòa, nhưng lúc nói chuyện ánh mắt Tư Mộ vẫn luôn dán vào mặt Thịnh Vân Cẩm, chỉ sợ cô ộ ra vẻ mặt không tin tưởng.

Câu trả lời của Tư Mộ quả thật khiến Thịnh Vân Cẩm có chút bất ngờ, cô nhẹ nhàng tới gần, hơi thở hai người quấn quýt.

"Vậy chị nhìn thấy em ngoài đời thực, có thất vọng không? Có phải em trong mơ tốt hơn một chút?"

Mang trên mặt biểu cảm ghen tị, Thịnh Vân Cẩm nhếch môi, ánh mắt long lanh lộ ra mấy phần ấm ức nhìn Tư Mộ.

Tựa hồ không nghĩ tới Thịnh Vân Cẩm sẽ để ý chuyện này, Tư Mộ có chút buồn cười. Nàng sờ sờ vai Thịnh Vân Cẩm phơi bày ra ngoài, thấy không bị lạnh mới yên tâm.

Sau đó, Tư Mộ cụp mắt trầm mặc một chút như đang hồi tưởng.

Thấy nàng không nói lời nào, Thịnh Vân Cẩm, người vốn dĩ đang nói đùa càn quấy, lần này là thật sự không vui.

Cô bực mình khẽ cắn vành tai Tư Mộ, lúc nhả ra, mới phát hiện vành tai dường như bị cô cắn đến đỏ ửng.

Lòng bàn tay theo bản năng vuốt ve, Thịnh Vân Cẩm đối diện với ánh mắt ôn hòa nhìn của Tư Mộ, mím môi dưới.

"Cắn đau chị..."

Tư Mộ nắm lấy tay cô trong lòng bàn tay mình, sau đó hơi mất tự nhiên đáp lại.

"Không có."

Tai nàng đã sớm trở nên nóng bừng từ lúc nói với Thịnh Vân Cẩm là nhìn thấy cô trong mơ. May mà Thịnh Vân Cẩm không hỏi tiếp là giấc mơ gì. Nếu không, Tư Mộ thật không biết trả lời thế nào.

Tựa vào vai Tư Mộ, Thịnh Vân Cẩm khẽ nói: "Được rồi, dù sao trong mơ cũng là em, em sẽ không tự mình so sánh với chính mình đâu."

Tiếng cô lầm bầm nho nhỏ khiến Tư Mộ không kìm được cong môi cười một cái, nâng cằm cô lên, Tư Mộ ôn nhu nói: "Em vốn dĩ là tốt nhất."

"Chị thích, chị yêu, đều là em."

Thịnh Vân Cẩm nhếch môi nghĩ giả vờ như không hề để tâm, nhưng thật ra ý cười tươi tắn cùng khóe miệng nhếch lên đã sớm phản bội cô. Thật ra cô vốn không để ý, cô chỉ là muốn nghe Tư Mộ tỏ tình với cô mà thôi.

Tư Mộ nhìn bộ dáng kiêu ngạo đáng yêu này của cô, lòng mềm nhũn.

Hai tay trắng nõn bóng loáng chủ động ôm lấy cổ Thịnh Vân Cẩm, Tư Mộ hôn cô.

"Vừa rồi không phải đang lén lút hôn chị sao?"

"Bây giờ... Tiếp tục đi..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip