Chương 110 : Cực quang ( Hạ )
Tuyên Tuyên quả thực quá ngọt ngào, mềm mại và ướt át, như thể dù có nếm bao nhiêu cũng chẳng thể thưởng thức hết sự ngọt ngào đẫm nước ấy. Văn Ca nhẹ nhàng ôm lấy đôi vai đang run rẩy của cô, hết lần này đến lần khác hôn lên đôi môi ửng đỏ ấy.
Nhưng mà trong suối nước nóng quá nóng, nàng lo lắng nếu cứ tiếp tục, Tuyên Tuyên sẽ khóc đến mức ngất đi mất, thế là cũng chỉ hôn mấy cái, liền ôm lấy một Thích Vô Ưu đang nức nở trong ngực, quấn cô vào khăn tắm rồi đưa trở lại phòng.
Đêm yên tĩnh này cũng bị nước mắt thấm ướt, vương vấn hơi nước ấm áp. Cuối cùng, Thích Vô Ưu cuộn mình vào lòng nàng, trầm ngâm ngủ thiếp đi.
Văn Ca nhẹ nhàng giúp cô lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, trong lòng thầm nghĩ về kế hoạch cho ngày mai. Rồi ôm lấy Tuyên Tuyên từ phía sau chìm vào giấc ngủ an lành.
---
Bởi vì mệt mỏi, ngày thứ hai lên đường đã là buổi trưa. Sau nửa ngày rong ruổi, đến chiều tối thì lái xe đến chỗ ở mới — nghe nói ở thị trấn này có thể nhìn thấy cực quang.
Mặc dù nói vậy , muốn thấy cực quang ở trung tâm thị trấn không phải chuyện dễ dàng.
Chỉ là hôm nay đã làm rất nhiều việc rồi. Các nàng sắp xếp lại hành lý cồng kềnh trên xe, mua áo len lông cừu cho cả hai, dạo quanh những con đường lớn gần đó, ghé thăm hồ tỷ muội ở thị trấn bên cạnh, rồi cùng nhau tắm nước nóng.
Nhất là sau khi tắm xong, Tuyên Tuyên đã buồn ngủ đến mức lảo đảo ngã nghiêng. Hai người cùng ngồi trên chiếc ghế bập bênh đôi ngoài ban công, đối diện với bầu trời. Cô khoác một chiếc áo len sáng màu, tựa vào người Văn Ca lật giở từng trang sách trong trạng thái ngái ngủ, tựa như một đám mây mềm mại.
Bận rộn cả ngày thế này, đương nhiên sẽ không lại lái xe ra ngoại ô để săn cực quang nữa.
Cảm nhận được ánh mắt của Văn Ca, Thích Vô Ưu lật thêm một trang sách, đặt bút xuống, ngước lên nhìn nàng:
“Hửm...?”
Chiếc áo len mới trên người cô vẫn còn phảng phất mùi vải mềm mại từ tiệm giặt là. Vì vừa mới tắm nước nóng xong, Tuyên Tuyên cả người đều ấm áp , gương mặt cũng nhuộm màu đỏ ửng rạng rỡ.
Thế nên khi ngẩng lên, đôi mắt xanh lục thoáng phủ lớp sương mờ vì cơn buồn ngủ, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Văn Ca khẽ cười, cúi xuống hôn nhẹ lên môi Thích Vô Ưu , sau đó thuận tay xoa xoa mái tóc dài của cô.
“Nếu mệt thì cứ ngủ đi, Tuyên Tuyên.” Nàng cười, “Thật ra hôm nay chúng ta không có kế hoạch đợi cực quang đâu, chưa chắc đã có mà... Chị chỉ thuận tiện chờ xem thôi. Nếu em mệt rồi, chị cùng em đi ngủ?”
Thích Vô Ưu phản ứng một hồi, mơ hồ lắc đầu:
“... Chờ thêm một chút nữa.”
Cô nói khẽ như vậy, rồi lại cầm bút lên, lắc đầu để tỉnh táo hơn một chút, sau đó tiếp tục ghi chép vào sách.
Như thế dựa vào Văn Ca, Thích Vô Ưu nghiêm túc đọc sách một cách chậm rãi, mỗi khi viết lại có đôi chút ngập ngừng.
Tuyên Tuyên là học tài chính, những môn chuyên ngành Văn Ca xem có chút không hiểu, nghĩ lại bản thân lúc lên đại học, dường như đã là một ký ức xa xôi.
Văn Ca lúc này không có gì để làm. Nàng thế là nghiêm túc nhìn sườn mặt của Tuyên Tuyên, bất giác mỉm cười.
Thật đáng yêu. Nàng nghĩ.
Trong màn đêm sâu thẳm ngoài cửa sổ, khi không biểu lộ cảm xúc gì, khuôn mặt nghiêng nghiêng của Thích Vô Ưu trông càng yên tĩnh hơn. Mái tóc đen còn hơi ẩm xõa tùy ý trên vai, khóe môi hơi mím lại vì tập trung suy nghĩ.
… Nhìn như thế này, so với lần đầu tiên họ gặp nhau, dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Cô bé từng co thành một đoàn nhỏ trước cửa nhà, lặng yên chờ nàng,cũng đã trở thành một người rất giỏi giang rồi, lợi hại.
Văn Ca nghĩ vậy, nhất thời có chút xuất thần, ánh mắt không tự chủ dừng trên khuôn mặt của Tuyên Tuyên. Cứ thế nhìn mãi, Thích Vô Ưu cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy mất tự nhiên.
Cô xoay mặt sang, tỏ vẻ bất mãn nhìn Văn Ca: “Tiểu Ca——”
Rõ ràng bình thường Tuyên Tuyên rất thích nhìn chằm chằm vào nàng, chẳng cần lý do gì, chỉ là nằm cạnh nàng, lặng lẽ nhìn chằm chằm. Vậy mà bây giờ bị Văn Ca nhìn lại, chính cô lại đỏ cả tai.
Nhìn vào đôi mắt xanh lá ánh lên vẻ bất mãn của Tuyên Tuyên, bị sự đáng yêu mềm lòng mà mỉm cười, đưa tay khẽ chạm vào vành tai đỏ ửng của cô.
“Tuyên Tuyên,” nàng bật cười, “Lỗ tai đều đỏ rồi nha.”
“Tiểu Ca…!”
Thích Vô Ưu càng không vui kháng nghị, ôm sách, đem bản thân rúc sâu hơn vào lòng Văn Ca, sau đó tuyên bố:
“Không cho phép nhìn em chằm chằm.”
“Được, được.” Văn Ca cười khẽ, mượn tư thế này, thuận lý thành chương cùng Tuyên Tuyên cọ xát gương mặt, sau đó cúi xuống, hôn nhẹ lên vành tai đỏ bừng, “Chị không nhìn nữa đâu, Tuyên Tuyên.”
Thích Vô Ưu bị nàng hôn đến mức run rẩy, bất mãn vặn vẹo người: “Tiểu Ca——”
Cô quẫy tới quẫy lui trong lòng Văn Ca, kháng nghị đầy giận dỗi, muốn xoay người lại cắn Văn Ca một cái, giống như một con mèo nhỏ khó bắt, Văn Ca cười né tránh đòn tấn công, nhẹ nhàng hôn lên đuôi tóc mềm mại của cô.
Chiếc ghế dưới họ đung đưa nhẹ nhàng, màn giường bên cạnh cũng khẽ lay động, như thể cả bầu trời đêm thăm thẳm cũng đang rung chuyển theo.
Ồn ào một lúc lâu, Thích Vô Ưu cũng chơi đến mệt, một chút cũng không muốn động đậy.
Cô ngồi trên đùi Văn Ca, nghiêng đầu vùi vào lòng nàng cọ tới cọ lùi, mãi đến khi hoàn toàn chìm trong hơi ấm của nàng.
“Tiểu Ca.”
Thích Vô Ưu khẽ hỏi:
“…Sẽ có cực quang sao?”
“Chị cũng không biết.” Văn Ca mỉm cười đáp, “Có lẽ sẽ có. Hôm nay thời tiết không phải đặc biệt tốt sao? Nghe mấy vị khách khác nói, kiểu thời tiết này có thể sẽ nhìn thấy cực quang…”
Nhưng khả năng không có vẫn cao hơn, mặc dù thời tiết tốt, ánh đèn thành phố dù sao đối cực quang cũng có ảnh hưởng.
Văn Ca không quá kỳ vọng. Mà Tuyên Tuyên chỉ là chơi mệt, mềm nhũn vùi trong lòng Văn Ca, đặt sách sang một bên, rồi nghịch đuôi tóc hơi cứng của nàng.
Nghiêm túc loay hoay, đầu ngón tay mát lạnh, mềm mại thỉnh thoảng cọ qua cổ Văn Ca, mà mái tóc dài đổ xuống, vờn bên vai nàng. Văn Ca hơi nghiêng đầu, bất đắc dĩ cười lên, để mặc cô gái nhỏ nghịch tóc mình.
“Tuyên Tuyên.” Nàng khẽ gọi.
Thích Vô Ưu vẫn chăm chú bện tóc của nàng, không thèm ngẩng đầu, chỉ lơ đãng đáp:
“…Hửm?”
Âm thanh cô vang lên rất khẽ, nhưng cơn rung nhẹ từ dây thanh quản lại lan đến Văn Ca qua cái ôm. Nhịp tim nàng khẽ hòa theo.
Văn Ca siết nhẹ vòng tay, để Thích Vô Ưu có thể tựa vào nàng thoải mái hơn, bỗng nhiên cảm thấy đặc biệt an tâm.
Nàng mỉm cười, không quấy rầy Tuyên nữa, chỉ tựa đầu lên vai Tuyên Tuyên, bình yên ngập tràn cả căn phòng, dần dần cũng cảm thấy buồn ngủ.
——Thế là không còn ai tiếp tục chờ nữa, thời gian lặng lẽ trôi qua, ngay khi Tuyên Tuyên thắt xong một bím tóc hoàn hảo bên tai nàng, cực quang bỗng xuất hiện.
Văn Ca không biết nó đã tới từ lúc nào, nhưng khi ngẩng đầu lên, một vầng sáng xanh lục nhạt, trôi chảy tựa ngọc bích bất ngờ phản chiếu trong đôi mắt nàng.
Cô ngạc nhiên mở to hai mắt, đi gọi Tuyên Tuyên: “Tuyên Tuyên, cực quang kìa.”
Mà Tuyên Tuyên từ trong ngực nàng ngẩng mặt lên, nghiêng đầu đi—
“.... A. “
Thế là, ánh sáng xanh của cực quang cũng ánh vào trong mắt cô.
Đó là cực quang thật sự—từ bầu trời tĩnh lặng đổ xuống, những dải ánh sáng xanh biếc như gió và sương, chầm chậm chảy trôi, lấp lánh sắc trắng nhạt, khác biệt hoàn toàn so với bất cứ màu sắc nào họ từng thấy trước đây.
Tuyên Tuyên tựa vào ban công, cố rướn người để đến gần bầu trời hơn, đôi mắt mở tròn xoe vì ngạc nhiên và phấn khích.
——Màu xanh trong mắt cô xinh đẹp như vậy, giống như tất cả những tia sáng xanh huyền ảo giữa bầu trời đêm đen thẳm đều phản chiếu trong đôi mắt ấy.
Dưới bầu trời rực rỡ cực quang mà họ đã chờ đợi bấy lâu, Văn Ca lại không nhìn lên, nàng chỉ ngắm Thích Vô Ưu , người đang hưng phấn mà cười lên.
“Tuyên Tuyên,” nàng nhẹ giọng hỏi, “muốn ra ngoài xem không?”
Thế là cả hai trang bị đầy đủ, đi xuống lầu, bước vào thị trấn nhỏ được ánh cực quang nhuộm màu.
Nhiệt độ ban đêm rất thấp, ngoài chiếc áo khoác chống gió, Tuyên Tuyên còn quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ, khiến cô trông giống như một người tuyết nho nhỏ. Văn Ca nhìn đôi mắt là thứ duy nhất lộ ra bên ngoài, không nhịn được mà bật cười.
“Tuyên Tuyên,” nàng cười ngắt nhẹ quả bông trên khăn quàng của Tuyên Tuyên, “muốn đi dạo một chút không?”
Thích Vô Ưu còn bận ngắm cực quang đến mức không kịp lườm Văn Ca hay giật lại quả bông của mình. Cô chỉ mơ hồ gật đầu.
Thế là, Văn Ca nắm tay cô, xuyên qua con phố, đi giữa thị trấn nhỏ được cực quang phủ lên như một thế giới cổ tích.
Trong trấn tĩnh lặng, cư dân cũng không nhiều , chỉ có khu vực gần khách sạn là nhộn nhịp hơn một chút. Vài ngày trước vừa có tuyết, sắc trắng bao phủ trên mái nhà, phản chiếu ánh sáng lung linh từ bầu trời xanh thẳm phía trên.
Hai người tay trong tay, Văn Ca bỗng nhiên có ý tưởng đột phát:
“Tuyên Tuyên. ” Nàng cười, “chúng ta khiêu vũ nhé?”
Tuyên Tuyên chớp mắt lấp lánh, quay sang nhìn nàng gật đầu: “Được—”
Bất quá , cả hai căn bản đều không biết khiêu vũ làm sao.
Mặc dù đây cũng là một kỹ năng bắt buộc khi dự tiệc, nhưng Thích Vô Ưu không có học qua, cô luôn cảm thấy những thứ này vừa mệt, vừa phiền, vừa nhàm chán, coi như có tham gia tiệc đi nữa, cứ ngồi xem người khác nhảy là được rồi.
Mà Văn Ca đối với này càng hoàn toàn không có kinh nghiệm. Hiểu biết về khiêu vũ của nàng chỉ giới hạn trong vài quy tắc đơn giản—đối phương tiến lên, mình lùi lại; đối phương lùi, mình tiến, trừ đó ra thì chẳng còn gì khác.
Thế là vừa nhảy lên, trông chẳng giống khiêu vũ chút nào. Văn Ca nắm tay Tuyên Tuyên, sợ bản thân giẫm lên Tuyên Tuyên, thế là nhìn chằm chằm bước chân cả hai trên mặt đất, bước chân loạn xạ cả lên.
Dù còn nhớ phải giữ eo Tuyên Tuyên, Tuyên Tuyên bị nửa ôm vào ngực, bị Văn Ca làm cho hoang mang cả lên.
Cô cố bước theo Văn Ca, nhưng bước chân cứ loạn xạ tại chỗ đạp một hồi, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại nơi dấu chân mà Văn Ca để lại thấy thích thú vô cùng, thế là đuổi động tác của Văn Ca, từng bước về phía trước—
"A!" Văn Ca kêu khẽ khi bị giẫm vào mũi giày. "Tuyên Tuyên—"
Mà Thích Vô Ưu nâng mặt lên khí thế hùng hổ, hướng nàng tuyên bố: "Tiểu Ca quá chậm."
Nghe vậy, Văn Ca bất đắc dĩ vừa buồn cười vừa chấp nhận, né tránh bước chân của Tuyên, lùi một bước rồi lại tiến lên, tăng tốc điệu nhảy vốn chẳng giống khiêu vũ chút nào.
Cứ thế đuổi theo bước chân nhau, Tuyên Tuyên nắm lấy tay nàng, hai người xiêu xiêu vẹo vẹo sát lại gần nhau, gần đến mức hơi thở hòa vào nhau trong đêm tuyết lạnh giá. Nàng nhìn đến Tuyên Tuyên chơi đùa đến mức mồ hôi lấm tẫm, đôi mắt xanh lá sáng ngời đến khó tin.
Dưới bầu trời cực quang xanh bao phủ, họ cứ thế mà nhảy múa, trông hệt như hai chú chim cánh cụt ngốc nghếch đang giẫm lên chân đối phương , loạng choạng khiêu vũ.
"Tiểu Ca," Tuyên Tuyên khe khẽ gọi tên nàng, trong lúc đang nhảy chệch choạc, suýt chút nữa đụng vào chóp mũi nàng. "Tiểu Ca—"
"Ừ, Tuyên Tuyên."
Văn Ca dịu dàng đáp lại, vòng tay ôm lấy eo cô, cúi đầu mỉm cười.
"Chị ở đây." Nàng khẽ nói, "*Chúng ta… mãi mãi không rời xa nhau, có được không?"
Đáp lại, Thích Vô Ưu khẽ nhón chân, vụng về chạm môi vào nàng, một mảnh mềm mại.
—----
Tác giả có điều muốn nói :
Mãi mãi không rời xa nhau!
Hôm nay là những chú chim cánh cụt bông xù, khiêu vũ dưới cực quang~ www
Ngày mai sẽ là chương cuối cùng, mèo con và cún con cùng nhau về nhà—
(Ở phần bình luận trước lại có một thiên thần nhỏ nhắc rằng bình luận về đêm tân hôn bị xóa mất rồi, kiểm duyệt thực sự rất "thông minh" xD)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip