Chương 2
"Ba mẹ ông trời con ơi. Trễ giờ học rồi...."
Gia An nhảy dựng mà bật ra khỏi giường.
"Ủa mà khoan! Dừng khoảng chừng là 2-3-4s đi....Hồi nãy mình đang đi học về mà..." Gia An bình tĩnh lại nghĩ
"Hình như là Mình đang đi học về. Hình như là sau đó mình bị té. Rồi sau đó..."_Một trận mồ hôi lạnh đổ trên lưng Gia An. Hình như không có sau đó. Mà là hiện tại Gia An đang ngồi ở đây....
"Là sao nữa dị chài....." Gia An gãi đầu. Sao té có 1 cú mà mở mắt ra không gặp ba mẹ, cũng không đoàn tụ ông bà mà là ở nơi nào dị.
Mà nói mới để ý. Nhà tranh mái lá, đây đâu phải nhà mình. Đừng có nói cái nhà dưới địa phủ của tui nó là như này nha. Ơ kìaaaaaaa
"Cô nương, cô không sao chứ, có thấy khó chịu ở đâu không?"
Gia An đang ngồi bần thần trên giường tự biên tự diễn thì nghe tiếng gọi hồn mình mới quay về. Người vừa nói là một ông lão, theo sao là một cậu nhóc chắc tầm bằng tuổi Gia An. Nhưng mà quần áo 2 ông cháu này đang mặc có chút quen mắt nha. Sao cái cách ăn mặc này nó quen thế nhở. Hình như gặp đâu rồi nè. Ủa má, này Việt Phục mà. Hồi sáng mới nhìn thấy trong sách giáo khoa chứ đâu. Gia An mặt đầy hỏi chấm......
"Cô nương...."
Vẫn là ông lão gọi Gia An mới tỉnh lại. Nhưng hiện tại cái não Gia An muốn hỏi cái gì cũng chưa suy nghĩ kịp.
"Gia Gia, có phải bị thương trúng đầu nên hoá ngốc luôn rồi không?"
"Đừng nói bậy..."
Ngốc cái cù lôi. Chuỵ mày là học sinh giỏi 11 năm liền nhá. Ngon lấy giấy bút ra đây biện luận văn học với chuỵ mày liền cho nóng nè... Hừ....Bình tĩnh,....Bình tĩnh.....
"Đắc tội, đặc tội. Ta vừa mới tỉnh dậy. Chẵn chưa kịp load à nhầm... chưa kịp hoàn hồn. Xin 2 vị lượng thứ..." Gia An lấy lại chút bình tĩnh từ từ đứng dậy vừa nói vừa làm một động tác tiêu chuẩn cúi đầu. Gia An bây giờ chỉ có thể khẳng định đây không phải địa phủ mà là trần gian. Còn ở đâu thì cô không rõ. Nên vẫn là dò hỏi thêm rồi tính tiếp.
"Cô nương quá lời rồi. Cô nương có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
Ta hiện tại là tinh thần bị đã kích a. Gia An não nghĩ như thế chứ nào dám nói lời này ra miệng a
"Ta vẫn ổn. Chỉ là có chút đau đầu. Là 2 vị đã cứu ta...." _Theo kịch bản chuyển thể thì nên như thế. Nhìn cách ăn mặc cộng bối cảnh xung quanh Gia An có thể suy đoán chút ít về tình trạng hiện tại của mình. Có thể lúc bị té Gia An lại trùng hợp đúng lúc là lỗ hổng thời gian của một không gian khác hoặc máu chó hơn là cô bị xuyên không mà tới nơi này.
"Cô nương bị ngất trong rừng. Ta và Tiểu Bình đi lấy thuốc nhìn thấy nên đưa cô nương về đây...."
"Thật thất lễ, nơi tiểu tiểu nữ ở vốn ở cách rất xa nơi này, mấy năm qua gặp nhiều tai ương, hạn hán, bệnh dịch, mùa màng thất bát. Gia quyến vì thế mà lưu lạc tha hương tìm kế mưu sinh. Không may giữa đường gặp cướp. Ba mẹ vì cứu tiểu nữ mà không kịp thoát thân. Tiểu nữ cố gắng chạy mãi đến kiệt sức mới nhất xỉu trong rừng......"_Không uổng công được nhiều tiểu thuyết máu chó a. Ba, mẹ xin tha thứ cho con. Con cũng bất đắc dĩ mới nói như vậy thôi. Gia An vừa cảm thán trong lòng vừa rưng rưng lưng tròng nước mắt mà nức nở.
"Cô nương...."
Gia An lấy tay gạt nước mắt. Tình hình hiện tại tìm chỗ nương thân trước đã. Mà ở đây là đâu Gia An còn chưa biết nữa kìa. Gặp người ắt là duyên. Đành làm phiền 2 ông cháu nhà này chiếu cố rồi.
"Tiểu nữ mệnh khổ, gia quyến lại không còn, không biết đền ơn cứu mạng của 2 vị ơn công thế nào...."
Gia An 1 bộ dân nữ vừa khổ cực vừa thương tâm.2 ông cháu bây giờ nói đuổi ta đi đi. Ta liền khóc thật thảm cho 2 người xem a.....
"Aizzzz. 2 ông cháu ta cũng không khá giả gì. Nếu cô nương không chê thì cứ ở lại đây"
Dzo mánh Gia An thiếu điều chưa nhảy dựng lên mừng thôi.
"Nhưng mà Gia Gia,cô nương ấy là nữ nhân..."_bạn nhỏ bên cạnh bây giờ mới lên tiếng nhắc nhở
"Chuyện này....."
Anh bạn nhỏ. Người quá hiểu chuyện rồi nha
"Ơn công,ta hiện tại cái gì cũng không có. Chỉ cầu người thu nhận ta.Ta hiện tại y phục cũng không. Mà ta với tiểu ơn công này tạng người cũng không khác mấy. Ơn cứu mạng tiểu nữ nguyện sau này suốt đời không quên"
Ý trong lời nói
"Như vậyyyyyy....thôi được rồi. Cô nương cũng xấp xỉ tiểu Bình. Ta cũng không còn trẻ. Sau này là ca ca của nó đi. Thay ta chăm sóc nó đi"
Câu này có ý khác không ta. Mà thôi có nơi tá túc là tốt rồi
"Đa tạ ơn công..."
"Còn gọi ơn công, cứ theo tiểu Bình gọi ta là Gia Gia đi"
Gia An mỉm cười, cúi đầu lễ phép
"Gia Gia...."
Ông lão cười hiền, nụ cười rất nhân hậu. Gia An trong chốc lát bỗng phát hiện ông lão rất quen mắt nhưng lại chẳng nhớ ra nổi nên thầm nghĩ chắc là bản thân bị té nên choáng váng đầu ốc suy nghĩ lung tung... Mãi rất lâu sau này Gia An mới nhớ ra được thì ra số phân thật sự rất kì diệu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip