Chương 12


Hộp gấm, bản đồ, và tia sáng giữa những vệt tối

Mặt trời đã nghiêng bóng, ánh hoàng hôn phủ màu đồng lên các bậc đá trong viện. Tứ Nhi vừa cởi bỏ ngoại sam của Thúc Tư Kỳ, vừa líu lo kể lại mấy tình huống "cười ngã nghiêng" trong buổi dạo phố khi nãy.

"Vương gia, người thật sự... thật sự quá tay rồi ạ. Cái câu 'kết cấu cốt truyện yếu, không logic' người nói với cô nương ở thư quán là có ý gì chứ?"

Thúc Tư Kỳ ngồi trên ghế gỗ khảm trai, cầm chén trà ấm, bật cười:
"Thì quyển thoại bản đó đúng là viết yếu thật. Ta nói ngay thẳng thôi mà."

Tứ Nhi: "Người suýt nữa bị nàng ném cả chồng thư vào đầu đấy ạ..."

Chưa kịp nói thêm, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân gấp rút. Là Tưởng Bình.

"Vương gia." – Tưởng Bình cúi đầu hành lễ, trên tay cầm một hộp gấm màu đỏ sậm, miệng buộc bằng dây tơ vàng.

"Vừa nãy người của Lễ bộ đến báo: trong lễ vật viếng tang của Tây Di có một món bị... bỏ sót, không được dâng lên ngay trong ngày đầu yến."

Thúc Tư Kỳ nhướng mày, đón lấy hộp gấm, đảo nhẹ tay cảm nhận trọng lượng bên trong — không nặng, nhưng có vẻ không phải thứ đơn giản.

Tưởng Bình tiếp lời: "Họ nói lễ vật này vốn xếp trong hòm dâng cống, có thể do thủ hạ Tây Di không thông thạo quy tắc lễ tiết nên mới sơ sót."

"Thủ hạ Tây Di không thông thạo... hay cố tình?" – nàng nhếch môi.

Tứ Nhi giật mình: "Ý người là... bọn họ muốn cái này được phát hiện sau?"

Thúc Tư Kỳ không đáp, chỉ đặt hộp gấm lên bàn, rồi cẩn thận mở ra. Trong hộp là một quyển trục nhỏ, bên ngoài cuốn bằng vải thô màu lam nhạt, không có dấu ấn hoàng thất hay tiêu ký thương nhân.

"Quyển bản đồ?" – nàng khẽ thì thầm.

Tưởng Bình cẩn trọng nhận lấy, trải nhẹ ra trước ánh nến.

Bên trong vẽ tay tỉ mỉ, từng đường núi, con sông, cột mốc đều rõ ràng. Nhưng điểm khiến Thúc Tư Kỳ nhíu mày chính là vùng trung tâm bản đồ: là Nam Uyên, nhưng không phải toàn thể quốc thổ — mà chỉ một phần giao thoa giữa Nam Uyên, Tây Di và... một khu vực chưa đặt tên, nằm giữa hai nước.

Tứ Nhi ngơ ngác: "Nơi này... hình như là vùng đất hoang phía Tây Bắc biên giới?"

Tưởng Bình cau mày: "Thường dân gọi là đất Kha Lạc – vùng trung lập chưa khai phá. Nhưng sao Tây Di lại vẽ chi tiết thế này?"

Thúc Tư Kỳ cúi nhìn kỹ, ngón tay lướt nhẹ lên một ký hiệu nhỏ nằm trong rặng núi phía Tây — một vòng tròn đỏ nhạt, như được bôi thêm bằng chu sa.

"Dấu này... không giống ký hiệu địa hình. Giống ký hiệu mật hơn."

Tưởng Bình chậm rãi nói:
"Có khả năng... Tây Di đang tìm kiếm hoặc đánh dấu một vị trí quan trọng."

Tứ Nhi ngập ngừng: "Hay là... kho báu? Hay bí mật quân sự?"

Thúc Tư Kỳ không trả lời ngay. Nàng dựa lưng vào ghế, ánh mắt tối dần.

"Không phải kho báu." – nàng nói khẽ. "Nếu là thứ cần bí mật đưa vào quốc nội, lại giấu trong hộp tang lễ, thì thứ này chỉ có thể là một 'thử thăm dò'."

Tưởng Bình gật đầu: "Như một cách gửi tin – nhưng không qua miệng."

Thúc Tư Kỳ gõ nhẹ lên bàn:
"Truyền lệnh, để Lạc Trầm điều tra xem vùng Kha Lạc này từng có tranh chấp nào, hoặc bị cấm dân cư ra vào vì lý do gì."

"Rõ."

Tưởng Bình lĩnh mệnh lui xuống. Tứ Nhi cẩn thận thu lại bản đồ, rồi chợt thốt lên:

"Vương gia, nếu Tây Di muốn đàm phán thương lộ chỉ là cái cớ để che giấu hành vi... 'thăm dò vị trí quân sự', thì lần này chẳng khác nào..."

"Chẳng khác nào dạo quanh chuồng hổ." – nàng đáp gọn.

Thúc Tư Kỳ siết chặt tay áo. Dù nàng chưa từng học nghề gián điệp hay chiến lược như dân tình thời cổ, nhưng mấy chục năm đọc tiểu thuyết hiện đại, xem phim trinh thám và chiến lược quốc tế, nàng vẫn hiểu rõ một điều: đối phương nếu đã đưa cờ, ắt sẽ có bàn cờ.

Và khi đã bày bàn cờ, thì ắt có mục tiêu — hoặc là tài nguyên, hoặc là người.

Một ý nghĩ vụt qua đầu nàng, nhưng chưa kịp định hình rõ thì Tứ Nhi lại lầm bầm:

"Cũng may Vương gia đã từ chối chuyện thương trạm..."

Nàng bỗng quay sang hỏi:
"Lễ bộ đã kiểm kê kỹ toàn bộ các lễ vật kia chưa?"

"Rồi, thưa người."

"Vậy thì... đêm nay cho thêm người âm thầm trông coi kho Lễ vật, không để bất kỳ kẻ nào lại gần, kể cả người của nội vụ phủ."

Ánh mắt nàng sắc như lưỡi dao. Thứ này không phải "sót" — mà là một mồi câu.

Mà một khi đã câu... thì tức là có cá đang chực đớp.
____

Khi đêm buông xuống, gió thu thổi qua hành lang gấp khúc, mang theo mùi lá khô và chút lạnh đầu mùa. Trong thư phòng chỉ còn ánh đèn mờ chiếu lên tấm bản đồ trải giữa bàn.

Thúc Tư Kỳ chống cằm, nhìn đăm đăm vào vòng tròn đỏ kia như muốn soi cho ra thứ đang ẩn giấu dưới lớp chu sa.

Một mảnh đất hoang, không người ở, không ghi chú địa danh, lại nằm ngay ranh giới ba nước — Tây Di, Nam Uyên, và một vùng... chưa được đánh dấu.

"Nếu là khoáng sản, Tây Di đã sớm cử quân chiếm đóng. Nếu là cứ điểm quân sự, sao không đưa thẳng vào bản điều ước?" – nàng lẩm bẩm.

Chợt, đôi mắt nàng khựng lại.

Ngay bên cạnh vòng tròn đỏ ấy là ký hiệu... giếng cổ.

Một ký hiệu cũ kỹ, bị vẽ mờ gần như chìm trong màu mực. Không thuộc kiểu ký hiệu hiện hành của Nam Uyên, nhưng nàng lại cảm thấy quen thuộc, như từng thấy qua ở đâu đó.

Phải rồi — trong thư tịch cũ của Đông Các.

Một bản ghi thời tiên hoàng... từng nhắc đến "giếng thiêng vô đáy, vùi chôn huyết sử của một vương triều đã mất."

Thúc Tư Kỳ ngồi bật dậy.

"Không phải địa điểm." – nàng nói khẽ, mắt như lóe lên tia sáng.

"Là... dấu tích lịch sử."
____

Bóng đêm dần buông, ánh trăng đầu thu mờ nhạt rơi trên mái ngói cung Trường Dương.

Tô Tĩnh Lam đặt chén trà xuống bàn, ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua song cửa, rơi lên trang giấy trắng trước mặt. Nét bút trong tay nàng vừa dứt, một khung địa hình sơ sài hiện ra, từng đường cong, từng ký hiệu đều cẩn trọng, mạch lạc. Tấm bản đồ cổ trong hộp gỗ sơn đen — lễ vật mà sứ thần Tây Di dâng lên nhân dịp viếng tang — đã được nàng âm thầm vẽ lại, từng chi tiết không sai một ly.

Là bản đồ... nhưng không hoàn toàn là bản đồ.

"Đây không chỉ là lễ vật," nàng khẽ nói, "là tàng tích lịch sử đã bị cố ý giấu đi."

Đêm ấy, một ẩn vệ mặc áo đen không tiếng động lướt qua hành lang phía sau cung. Một phong thư viết tay được trao tận tay người đứng đầu mật thám — Lạc Trầm.

Trên thư không đề tên, chỉ một dòng lệnh:

"Tạm ngưng điều tra trong cung. Dốc toàn lực phối hợp với Lạc Trầm, truy tung nguồn gốc bản đồ. Lật lại những gì năm xưa bị lịch sử chôn vùi."

Và như thế, màn sương mờ phủ lên một quá khứ chưa từng được viết trong sử sách, bắt đầu lay động.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip