Ngoại truyện đặc biệt: Ngày Quốc tế Lao động - 1/5

Ngày 1 tháng 5, thời tiết có chút oi nhẹ đầu hè, nhưng cả thành phố lại rộn ràng như thể đang đón Tết. Từ sáng sớm, các công viên, khu vui chơi, quán cà phê đều đông nghịt người. Nhưng Thư Diệp thì không thích nơi đông đúc. Cô có một kế hoạch khác.

– Mình xin nghỉ trực sáng nay rồi. Hôm nay là ngày cậu cũng được nghỉ đúng không? – Thư Diệp nhắn tin cho Nhất An từ rất sớm.
– Ừ, bất ngờ ghê đó. Tưởng bác sĩ như cậu không có khái niệm “ngày nghỉ” chứ?
– Có chứ, miễn là lý do xứng đáng. Mà mình thấy lý do hôm nay rất quan trọng… vì là “Ngày Quốc tế Lao động” – mà người mình thương thì làm việc quá chăm chỉ.

Chẳng cần quá phô trương, Thư Diệp chở Nhất An bằng chiếc xe máy cũ kỹ, hai người cùng đến quán cà phê nhỏ yên tĩnh cuối phố – nơi họ từng ghé khi còn là sinh viên.

– Nhớ hồi đó không? Chúng mình đến đây ôn thi môn Triết học.
– Mình chỉ nhớ cậu toàn ngồi nhìn mình, đến nỗi làm mình quên luôn cả chủ nghĩa Mác.

Tiếng cười vang lên nhẹ nhàng. Trên bàn là ly trà đào cho Nhất An, đen đá không đường cho Thư Diệp. Mỗi người có những vị đắng ngọt riêng, nhưng đều thấm trong lòng.

Sau đó, cả hai rủ nhau đi thăm ba mẹ Nhất An ở quê ngoại. Đường về quê tuy nắng, nhưng lòng thì rộn ràng.
Giữa buổi trưa, hai người cùng nhau phụ mẹ Nhất An dọn vườn, nhặt rau, rửa bát. Thư Diệp không giỏi việc nhà, nhưng vẫn cố gắng hết sức. Nhất An thấy vậy, chỉ nhẹ cười:
– Cậu không cần hoàn hảo, chỉ cần ở bên mình thế này là đủ rồi.
– Mình cũng nghĩ vậy. Miễn là mỗi ngày trôi qua, mình được cùng cậu sống, cùng cậu lao động, cùng cậu yêu nhau.

Tối đến, cả nhà ngồi ăn bên nhau dưới ánh đèn vàng ấm áp, nghe tiếng ve sầu râm ran. Một ngày nghỉ đơn giản, không ồn ào, không xa hoa – chỉ là một ngày của những người lao động bình dị, dành cho nhau tình thương, tình thân, và tình yêu.

---

Có những ngày nghỉ không để nghỉ ngơi, mà để ta sống chậm lại, nhìn người bên cạnh và mỉm cười – vì giữa bộn bề lao động, ta vẫn không quên yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip