Chương 17: Tự miếu
Ngồi trên xe ngựa suốt bảy ngày, đến tôi lớn lên như nam nhân khỏe mạnh mà mông còn muốn nát, nói chi tới Tấn Ngưng quận chúa thân thể ngàn vàng. Bình thường vốn mặc gấm vóc lụa là, dù giờ quận chúa chỉ mặc vải thô bố y đơn giản, nhưng vẫn chẳng che lấp được lệ chất thiên sinh của nàng, khiến tôi nhìn thấy mà thật đau lòng. Từ khi bắt đầu lên xe ngựa, dù có vất vả nàng cũng không than một lời. Tôi lấy quần áo ra làm thành một cái đệm lót đưa cho nàng ngồi, nhưng khuyên hơn nửa ngày, nàng cũng không chịu. Cuối cùng đến khi sư phụ lên tiếng khuyên nhủ, nàng với vẻ mặt áy náy mới chịu ngồi lên. Nhưng ngồi không bao lâu lại dời vị trí, đem đệm êm tặng cho sư phụ tôi, cung kính tặng cho lão nhân gia tọa, chẳng hề có chút kiêu căng nào của một quận chúa cả.
Thấy lão đầu kia bướng bỉnh, chết cũng không ngồi lên đệm, Tấn Ngưng liền đưa tầm mắt sang phía tôi.
Không để nàng kịp mở lời, tôi ngay lập tức nở nụ cười toe toét: "Trong xe buồn quá, tôi ra đầu xe ngồi."
Sau đó rời đi.
Phía ngoài thùng xe, Tam Thất thong thả điều khiển ngựa chạy, gió vi vu thổi quất lên khuôn mặt luôn mỉm cười của hắn, quang cảnh này thật khiến người ta cảm thấy yên bình. Chẳng lẽ người học Phật đều là ung dung tự tại, Thái Sơn sụp ở trước mắt cũng không kinh hãi? Tôi liếc nhìn Tam Thất, từ khi tôi xuất hiện hắn vẫn chưa có bất kì phản ứng gì, hắn hình như chỉ lớn hơn tôi ít tuổi, nhưng sư phụ lại gọi hắn là đại sư, có thể thấy được thân phận của hắn không tầm thường. Lại nhớ tới hắn từng ăn thịt dê trong quán trọ, liền không khỏi hoài nghi tín ngưỡng của hắn."Thí chủ có thể xếp tôi vào loại hòa thượng khác, tuy nói hoá duyên nhất định phải làm đến nơi đến chốn, nhưng đối với bần tăng, những điều ấy lại chẳng có ý nghĩa gì." có thể nói ra như vậy, đây nhất định không phải là một hòa thượng đơn giản. Có lẽ, bình thường ở Tự miếu hắn vẫn ăn gà ăn vịt, lúc vui vẻ có khi còn ngồi uống Nữ nhi hồng, không chừng còn có cả thê tử, hay thậm chí là tam thê tứ thiếp... Tôi không nhịn được le lưỡi, Thành Nhược Hề, mày đang suy nghĩ bậy bạ cái gì vậy.
"Ừm... Cái kia... Sư phụ nói tôi tới hỏi huynh." Trông theo phong cảnh đang lướt qua ven đường, tôi gãi đầu mở miệng bắt chuyện.
"Cái gì?" Vẫn đang híp mắt cười nhìn về phía trước, Tam Thất thản nhiên hỏi.
"Tại sao sư phụ lại để huynh đi tìm chúng tôi? Huynh là ai? Làm sao huynh biết tôi?" Bao nhiêu nghi vấn đang ngổn ngang trong lòng tôi đều nói hết.
"Không phải tôi bảo cậu đi hỏi sư phụ cậu à?" Tam Thất trả lời. Thật là muốn bức tôi phun máu.
"Chính là ông ấy lại nói tôi tới hỏi huynh!" Tâm tình tôi không kiên nhẫn thoáng có chút kích động.
"Ha ha." Nở một nụ cười giống như kẻ ngốc, rồi sau đó Tam Thất chẳng nói thêm gì.
Được rồi, tôi đầu hàng. Gặp được hòa thượng cổ quái như hắn, là tôi bất hạnh. Không muốn nói tới mấy vấn đề này nữa, tôi quay đầu sang nơi khác tự mình thưởng thức phong cảnh.
"A Thành à," Không ngờ, hắn đột nhiên lại mở miệng khi tôi chẳng còn hứng thú tìm hiểu, còn cố ý hạ giọng trầm, "Cậu rồi cũng sẽ biết, tôi là ai, vì sao tôi biết cậu, và vì sao sư phụ cậu lại để tôi đi tìm cậu thôi."
"Chỉ có điều không phải bây giờ, đúng không?" Tôi thay hắn nói ra ý ngầm.
"Thông minh." Tam Thất gật đầu.
Không phải thông minh, mà ngươi đã biểu lộ ý tứ quá rõ ràng rồi.
Suốt dọc đường không nói thêm gì nữa.
Tự miếu ở nơi rừng sâu núi thẳm.
Dĩ nhiên là phải xây ở nơi rừng sâu núi thẳm rồi.
Tuy từ bé tôi chỉ sống trong một trấn nhỏ, chứ chẳng phải là nơi thành thị to lớn như kinh thành, nhưng rừng sâu núi thẳm, từ trước đến giờ vẫn là nơi tôi thật chẳng muốn đi. Thứ nhất, ở rừng sâu núi thẳm khi trời vừa tối liền đen ngòm một mảnh, quá vắng vẻ hoang tàn, làm cho người ta có cảm giác muốn nghẹt thở; Thứ hai, ở rừng sâu núi thẳm muỗi và côn trùng đặc biệt nhiều, hơn nữa con nào cũng to bằng cả nắm tay, mà thể chất của tôi vốn là đặc biệt hút muỗi; Thứ ba, đến rừng sâu núi thẳm, đặc biệt lại cùng sư phụ, dám chắc có khi phải đọc kinh sám hối, hay lại ——
"A Thành, lại đây." Vừa tới nơi, thậm chí cả Tự miếu trông như thế nào còn chưa thấy rõ, sư phụ đã tôi gọi lại.
"Chuyện gì ạ?" Tôi vừa đỡ Tấn Ngưng xuống xe, vác hành lý lên lưng, đang chuẩn bị để kéo thanh kiếm nặng chết kia vào miếu.
"Lại đây."
...
Không ngờ là gọi tôi đi hái thuốc... Hơn nữa là ngay tức thì.
"Sư phụ, chúng ta chỉ vừa mới tới..." Nháy mắt, hai tay tôi rủ xuống, mặc cho kiếm cùng hành lý rơi rớt trên nền, vẻ mặt cực kỳ suy sụp nhìn sư phụ.
"Vi sư thấy quận chúa sắc mặt không tốt lắm, đêm nay sắc một chén thuốc cho nàng uống." Nói xong, sư phụ nhìn hoàng hôn đang dần buông xuống, "Trời sắp tối rồi, nếu không hái ngay sợ không kịp." Sau đó vuốt vuốt râu, thật tự nhiên oai vệ lướt qua người tôi đi vào trong miếu.
Quận chúa sắc mặt không tốt lắm?... Quả thật bôn ba bảy ngày, mặc dù Tấn Ngưng ngoài miệng không nói, nhưng khuôn mặt lại tái nhợt. Cho dù y thuật không cao, tôi cũng vẫn nhìn ra được thân thể của nàng không khỏe. Cắn răng, tôi ném hành lý và kiếm ngay trước cửa miếu, rồi đi vào rừng cây —— Dù sao ở rừng sâu núi thẳm ai sẽ trộm đồ của tôi chứ, huống hồ, cũng chẳng có ai muốn mang cái thanh kiếm nặng chết người kia đi.
Sư phụ sai tôi đi hái thuốc cũng không phải chuyện lạ. Mặc dù nói không phải muốn hái là có thể hái liền, nhưng chỉ cần đó không phải là việc khiến tôi xấu hổ, thì tôi sẽ làm. Chỉ là quả thực giờ tôi đang mắc kẹt, đã hơn nửa canh giờ rồi mà còn hái chưa tới nửa lượng thuốc. Trời thì càng lúc càng tối, xung quanh bị bóng đêm bao trùm, càng trở nên yên tĩnh hơn, chỉ có tiếng côn trùng kêu là ngày một lớn, trên người tôi không biết đã có bao nhiêu vết muỗi chích —— dù có lấy lá bạc hà vò nát trét nước lên người cũng chẳng thấy tác dụng là bao. Ngay lúc tôi vừa vò đầu bứt tai, vừa cố mò tìm vài cây dược thảo có giá trị, bỗng cảm thấy như có người gọi mình.
"Nhược Hề?"
Tiếng rất nhỏ, nhưng đúng là có người đang gọi.
Tôi ngồi thẳng dậy, nhìn bốn phía xung quanh. Bởi bóng đêm đã dần thấm đẫm, tôi cũng không dám đi quá xa hái thuốc, chỉ xoay quanh Tự miếu. Xen kẽ giữa những mảnh cây cối, tôi nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang kêu tên tôi, là Tấn Ngưng. Giữa rừng cây cối xanh đen, thân mình gầy yếu của nàng được bao bọc trong một bộ váy trắng nhạt, tóc đen xõa dài sau ót, vừa nhìn chung quanh, vừa gọi tên tôi.
Chợt nhớ lại lần đầu gặp mặt Tấn Ngưng, ngày hôm ấy nàng khoác lên mình chính là áo bào trắng quận chúa cao quý, so với ngày hôm nay, thân mình nàng quả thật mong manh đi nhiều. Mấy ngày qua, đến bữa cơm quận chúa cũng chỉ ăn những món thanh đạm, quan trọng hơn là, lòng nàng vẫn luôn thực lo lắng cho phụ thân ở kinh thành xa xôi. Có nhiều lần, tôi đứng ngoài tình cờ nhìn thấy nàng ngồi trên xe ngựa nhìn vô định ra ngoài cửa sổ, lúc bình thường chẳng có chút ưu thương, nhưng khi ấy mọi đau khổ đều được nàng bộc lộ hết qua nét mặt. Tôi có khuyên bảo cũng chỉ sự an ủi mặt ngoài, còn sâu trong nội tâm nàng, dù cách nào cũng không tiêu trừ hết được.
Chỉ chốc lát sau, Tấn Ngưng thấy tôi, khuôn mặt trắng nõn nháy mắt nở ra nụ cười tươi đẹp. Dù ở trong rừng tối, nụ cười của nàng cũng hệt như hoa tươi nở rộ, đẹp đẽ mê hôn, càng nhìn càng thấy nàng thật mỏng manh. Lòng tôi giờ đây dâng tràn ấm áp, nhưng đồng thời cũng có cảm giác như nhói lên. Tôi biết đó là gì, là tôi đau lòng.
Tấn Ngưng nhẹ xách váy, tay trái không biết đang cầm vật gì, bước thật nhanh tới phía tôi.
Không chờ tôi mở lời, nàng cười nói: "Vừa ở trong miếu tìm không thấy chàng. Lương đại phu nói chàng vừa xuống xe liền đi hái thuốc cho ta..." Nói xong, hai gò má Tấn Ngưng chợt dần dần đỏ, giọng cũng hạ thấp hơn, "Cho nên, ta đi quanh đây xem tìm được chàng hay không." Nói rồi, ngay cả đầu cũng hạ dần xuống, hai bên vành tai lại càng đỏ hồng.
Tôi nhất thời không biết phải nói thế nào, nếu nói "Đa tạ" thì thật câu nệ, trách cứ nàng lỗ mãng chạy đến tìm tôi thì không đành lòng. Chính là giờ phút này trong lòng lại có cảm giác nhu nhu ngứa ngứa, cảm giác đau lòng cũng rõ ràng thêm. Thấy nàng đang cầm trên tay một chén nước, lòng run rẩy: "Đây là, cho tôi uống?"
"A!" Vừa nghe tôi hỏi, nàng vội ngẩng đầu: "Chàng vừa xuống xe liền đi hái thuốc, hẳn là vẫn chưa uống nước, nên ta lấy cho chàng." Nói xong, nàng nâng chén nước trong tay lên cao, ý bảo tôi cầm uống.
Tôi cảm thấy hốc mắt mình như đang có nước.
Từ nhỏ đến lớn, không có phụ mẫu bên cạnh làm bạn, sinh hoạt cũng là chung với nam nhân, cho dù là sư phụ, cũng đều chưa từng tỉ mỉ chăm sóc tôi như vậy. Mà tôi từ lâu đã có thói quen phải tự chăm sóc mình, cũng không tham vọng quá đáng sẽ có người để ý tôi vui hay buồn, ăn mặc rằng có ấm áp, hay là khát nước hay không. Vậy mà đứng trước mặt tôi, đưa cho tôi một chén nước khi tôi đang khát, là người được vương gia bưng trong lòng bàn tay che chở, là người dưới chân có bao kẻ hầu người hạ phụng dưỡng chu đáo, là quận chúa. Tôi cảm thấy như giờ phút này Tấn Ngưng bưng cho tôi không phải là một chén nước, mà là một vật thực trân quý, trân quý đến tôi không dám nhận, trân quý đến tôi ngay cả nhìn cũng sợ làm nó diêm ố.
Đêm dần khuya, bóng đêm giờ phút này lại đang giúp tôi che giấu tâm tình. Mà ánh trăng không biết từ đâu chạy tới, dịu dàng chiếu xuống cả cánh rừng, làm nó dần sáng bừng lên, ngược hoàn toàn với màu u ám đang tràn đầy trong nội tâm tôi.
"Nhược Hề, sao vậy?" Thấy tôi ngây người, Tấn Ngưng nghi hoặc nhỏ giọng hỏi.
Muốn nói cám ơn, lại phát giác yết hầu đã sớm tắc nghẹn, chỉ cắn môi lắc lắc đầu, may mắn là bóng đêm buông xuống làm quận chúa không thể thấy rõ mặt tôi. Bối rối đón lấy chén nước trong tay Tấn Ngưng, tôi ngửa mặt uống hết, cũng là để trong một khắc ngửa mặt ấy, lệ rơi.
"Đừng vội, cẩn thận sặc." Thấy tôi vội vàng, Tấn Ngưng nghĩ rằng tôi rất khát, mỉm cười thật dịu dàng khuyên.
Vừa uống xong, lại nghe thấy giọng nói của Tấn Ngưng vui mừng như trẻ nhỏ: "Nhìn kìa! Đom đóm!"
Tôi nhìn theo hướng nàng chỉ, nhìn thấy trong rừng cây lóe lên vô số đốm sáng nhỏ, bơi lội trong bóng đêm. Nhân lúc Tấn Ngưng hưng phấn đi tới vùng sáng kia, tôi lén lút lau đi nước mắt. Quận chúa giờ phút này thật giống nhi đồng, đôi môi mím chặt, nàng rất muốn được tới gần nơi đám đom đóm đang nhảy múa nhưng lại không dám. Đứng nhìn thật lâu, Tấn Ngưng cẩn thận nhẹ vươn tay về phía một đốm sáng nhỏ trong đám đó, điểm sáng ấy ngay tức khắc đã vội vàng chạy trốn trước khi chạm tới tay nàng, Tấn Ngưng chẳng chần chừ bộc lộ tính con nít của mình, đuổi theo đốm sáng nhỏ kia.
"Cẩn thận chút." Tôi đến gần, lo sợ nàng vì khinh suất mà té ngã.
"Nhược Hề, từ trước tới giờ ta chưa bao giờ thấy cái gì đẹp như vậy, thật sự đẹp quá..." Không để ý đến lời nhắc nhở của tôi, Tấn Ngưng đã sớm tiến sâu vào giữa đàn đom đóm múa lượn. Nhiều điểm sáng chiếu lên người nàng, từ trước đến giờ tôi cũng chưa bao giờ thấy Tấn Ngưng cười vui vẻ như thế, không giống với khi nàng ở trong vương phủ. Nhất định đây là lần đầu tiên Tấn Ngưng dám làm càn chơi đùa giữa đám côn trùng. Tôi không muốn ngăn nàng, cứ để nàng chìm đắm trong khung cảnh xinh đẹp này. Có lẽ, đứa trẻ này mới đích thực là Tấn Ngưng, mới chân chính là Tấn Ngưng.
Bỗng nhiên Tấn Ngưng khẽ kêu một tiếng, so với giọng hưng phấn lúc trước nhỏ hơn nhiều: "Nhược Hề, có một con đom đóm đang đậu trên tay ta này, mau nhìn!"
Tôi từ từ tiến lại gần, trên tay Tấn Ngưng đang có một đốm sáng nhỏ hơi hơi lay động. Tôi không dám lên tiếng, chỉ sợ vừa mở miệng sẽ dọa đom đóm bay đi, cũng sợ cả niềm vui trong lòng Tấn Ngưng vụt bay mất. Nhớ tới mấy ngày trước khi ở trên xe ngựa, tôi nói sẽ đưa Tấn Ngưng đi bắt thật nhiều đom đóm về làm thành đèn, nhưng bây giờ, nhất định là nàng chẳng muốn tôi dùng bất cứ thứ gì để bọc những sinh mệnh nhỏ này lại đâu. Hơn nữa, dù có bọc lại bao nhiêu đom đóm, cũng đâu thể có cảnh tượng xinh đẹp thế này.
"A!" Nhìn thấy đốm sáng nhỏ trong tay đột nhiên bay đi, Tấn Ngưng kêu lên một tiếng thất vọng, thậm chí còn tức giận mà bĩu môi.
Nhìn thấy quận chúa bình thường vẫn luôn điềm tĩnh giờ khắc này lại làm ra cái diễn cảm trẻ con ấy, tôi không nhịn được cười ra tiếng.
"Sao thế?" Thấy tôi cười, Tấn Ngưng nghi hoặc nhìn tôi, rồi giống như phát hiện được đồ chơi mới, nàng thấp giọng bảo, "Có một con đậu trên đầu chàng kìa, Nhược Hề!" Nói rồi, nàng mỉm cười nhìn đỉnh đầu tôi, từ từ bước từng bước tới, mà tôi cũng lập tức đứng sững sờ.
Thấy Tấn Ngưng càng ngày càng tiến sát, hương khí trên người nàng cũng càng lúc càng đậm hơn, tôi thoáng thất thần, rồi cảm thấy tim mình đang đập nhanh hơn trong lồng ngực.
Bỗng nhiên, dường như Tấn Ngưng đạp lên vật gì đó, khẽ kêu lên một tiếng rồi ngã người về sau.
"Cẩn thận!" Tôi tức thì vươn tay ra bắt lấy cánh tay nàng, dùng sức kéo nàng lại, trong nháy mắt, thân thể của Tấn Ngưng đã bị kéo ngả lại gần, bối rối ôm chầm lấy tôi, mà tôi cũng đang vòng tay qua ngang eo ôm lấy nàng. Cả hai lập tức đứng sững. Trong bóng đêm, mùi hương của nàng tràn đầy khoang mũi, và gương mặt không thể thấy rõ biểu cảm của nàng cũng bởi đêm tối mà đang cách tôi rất gần. Tôi có thể nghe thấy tiếng hít thở dần dần dồn dập của Tấn Ngưng, cùng hơi thở của tôi đan xen quấn quýt. Dưới ánh trăng, hai mắt của nàng tựa như có ánh sáng lấp lánh, chăm chú nhìn thẳng vào tôi. Cảm nhận hơi thở của nàng nhè nhẹ phả lên khuôn mặt, khiến hai lỗ tai tôi như bị đốt cháy rồi, vô cùng nóng.
Trong bóng đêm mịt mờ, tôi vẫn có thể nhìn thấy đôi môi nàng hơi hé mở, hồi hộp nhẹ nhàng phả ra hơi ấm.
"Nhược, Nhược Hề..." Tấn Ngưng nói, giọng nói bởi căng thẳng mà có chút run rẩy.
Sai lầm rồi, hết thảy đều sai lầm rồi.
Có lẽ là bởi không thể tự mình kiềm nén, hay có thể bởi được bóng đêm hắc ám vây quanh, hoặc cũng có lẽ là do nơi đang đứng có một đàn đom đóm múa lượn.
Tôi hơi nhướng người, dịu dàng hôn lên hai cánh môi nàng. Dù có chút buốt lạnh, nhưng lại vô cùng mềm mại. Tôi có thể cảm nhận được thân thể của nàng cũng đang nóng hơn trong lòng mình, và cứng ngắc không chút động tĩnh.
Dừng lại, hãy mau dừng lại đi.
Nhưng ngược với lý trí, tựa như bị ma xui quỷ khiến, tôi đưa lưỡi khẽ liếm môi dưới Tấn Ngưng, rồi lại nhẹ nhàng mà cắn môi nàng, thời gian đó, lòng của tôi tựa hồ đang có vật gì gãi. Rồi chợt, bỗng có tiếng người gọi xa xa: "A Thành? Quận chúa? Hai người đang ở đâu?"
Trong khoảng khắc, Tấn Ngưng vội nắm hai bàn tay tôi chuyển dời ra giữa, đồng thời đẩy nhẹ tôi và nàng cùng thối lui thân mình. Không thể thấy rõ được biểu tình trên mặt Tấn Ngưng giờ phút ấy, chỉ cảm thấy nàng đang nhìn vào tôi, nhẹ nhàng thở dốc. Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng nàng lại đã xoay người, có chút bối rối chạy về phía Tự miếu có ánh đèn xa xa.
Hai chân giờ đã hoàn toàn vô lực, lòng tôi đau đớn, cả người quỳ rạp trên đất. Giờ phút này chung quanh đom đóm vẫn bay lượn thật xinh đẹp, tận sâu trong trái tim tôi lại đau đớn khôn nguôi. Cảm xúc ấm nóng bởi vừa mới được chạm vào đôi môi mềm mại kia, thân thể cảm nhận được sự ấm áp từ nhiệt độ kia, giờ tất cả chỉ còn giá lạnh.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, tôi ngu ngơ ra khỏi cánh rừng, nhìn thấy sư phụ đã đứng cách đó không xa.
"A Thành? Mấy đứa vừa mới chạy đi đâu vậy?" Sư phụ nhìn tôi hỏi.
Tôi khó khăn giật giật khóe miệng, miễn cưỡng cười một cái, lời nào cũng không thốt được ra. Cảm thấy tôi có chút kỳ quái, sư phụ tựa như muốn nói điều gì, rồi lại chần chừ: "Vi sư kêu con đi hái dược thảo, nhưng hóa ra trong chùa vốn đã có rồi."
"..." Tôi vẫn miễn cưỡng mỉm cười, dùng chút sức lực nắm chặt đám dược thảo dư thừa trong tay.
"Mệt không? Đi vào nghỉ một lát đi." Sư phụ vỗ vỗ bờ vai tôi.
Tôi gật gật đầu, xách bọc hành lý cùng cây kiếm lên, đi vào chùa.
"Cũng sắp đến giờ cơm rồi, đi qua sân giữa nhà, phòng bên phải chính là phòng ăn." Sư phụ bước ở sau nói, rồi lại bổ sung, "Ăn cơm xong hãy đi sắc thuốc cho quận chúa... Cũng không biết tại sao nữa, quận chúa vừa nói thân thể nàng không thoải mái, đã sớm trở về phòng nghỉ ngơi. Lát nữa con mang chút đồ ăn đưa qua cho quận chúa, bồi bên nàng trò chuyện ít ngày, có lẽ là nàng thương nhớ vương gia."
Tôi ngẩn người, sau đó gật gật đầu.
Trong lòng tựa như có một bàn tay đang hung hăng xé nát.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip