Chương 18: Hai bên cùng thích


Tôi chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời của mình bi thảm.

Nhưng bây giờ, tôi phải thừa nhận đã có một chút bi thảm rồi.

Tôi đã yêu một người.

Tôi đã yêu một người con gái.

Tôi đã yêu một người con gái và người đó còn là quận chúa.

Tôi đã yêu một người con gái, người đó là quận chúa, hơn nữa còn cưỡng hôn nàng.

Và quan trọng hơn, tôi cũng là một người con gái.

Tôi từng nghĩ, nếu như có thể, vào cái ngày mà sư phụ bảo chúng tôi đến vương phủ, tôi kiên quyết rút lui, hoặc là quyết tâm cự tuyệt lão đầu ấy. Thì giờ đây tôi đã hàng ngày ở trong y quán tiếp tục sắc thuốc, tiếp tục mơ về giấc mộng đẹp được gả cho con rể quý, tiếp tục thầm mến võ quán Nhị thiếu gia, và tiếp tục cuộc sống nữ giả nam trang bình đạm.

Nhưng chẳng thể có từ "nếu".

Trước khi xảy ra nụ hôn đó, tôi và Tấn Ngưng vẫn có thể sống chung... Bản thân tôi còn cảm thấy rất hòa hợp. Nhưng từ khi có nụ hôn đó, chén thuốc tôi mới sắc cho nàng cũng chần chừ không dám bưng đến. Mỗi lần đưa thuốc cho Tấn Ngưng, tôi luôn đặt bên cạnh một viên đường nhỏ, phòng nàng không chịu nổi đắng mà có thể dùng. Nhưng bây giờ, cái Tấn Ngưng không chịu nổi, hẳn là mạo phạm của tôi đối với nàng đi.

Trong mắt quận chúa, tôi vốn là một nam nhân, hoặc bây giờ, có lẽ đã hạ xuống thành một gã nam nhân bỉ ổi cũng không chừng.

Và tôi còn dám cưỡng hôn quận chúa —— Người ta là một khuê nữ đàng hoàng, vậy mà bị tôi khinh bạc, nhưng tôi lúc đó... Aiz, người chủ động đích thực là tôi.

Đứng trước cửa phòng Tấn Ngưng, nhìn thấy bên trong vẫn còn ánh nến, có lẽ nàng đang suy tư điều gì đó. Mình có nên đặt chén thuốc ở cạnh cửa rồi rời đi ngay hay không. Nhưng lỡ Tấn Ngưng không biết mở cửa lấy thuốc uống thì sao nhỉ? Có lẽ mình nên gõ cửa, thật nhanh đặt thuốc ở trước cửa rồi sau đó tránh đi. Nhưng làm vậy có quá nhát gan không nhỉ? Vẫn là nên mở lời kêu nàng đi —— Mình nên gọi tên gì đây, hiện giờ chắc chắn mình không có tư cách gọi nàng là Ngưng nhi nữa, vậy gọi là quận chúa. Là "Quận chúa, thuốc của người đã sắc xong rồi." hay "Thuốc của người đã sắc xong, quận chúa" tốt hơn nhỉ? Chủ vị của một câu nói đặt ở đâu cũng rất quan trọng nha... Một cơn gió lạnh chợt thổi qua —— Thành Nhược Hề, rốt cuộc mày đang làm cái gì vậy.

Tôi tức giận vò vò đầu mình, thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.

Đột nhiên trong buồng truyền đến tiếng Tấn Ngưng kêu nhẹ: "Ai?"

"A..." Thân thể tôi lập tức cứng đơ, hơi cắn răng nói "Là, là tôi..." Cũng chẳng quản Tấn Ngưng có nhận ra giọng nói của mình hay không, tôi gắng sức nói ra điều suy nghĩ: "Hôm nay, hôm nay trong rừng cây, tôi, tôi thật sự rất xin lỗi... Thực xin lỗi..."

Không có bất kỳ lời đáp trả.

Ngay cả nói, nàng cũng không muốn nói với tôi. Cũng đúng, nếu như tôi bị một nam nhân bỉ ổi khinh bạc, tôi sớm cũng đã cho hắn một cái tát rồi.

"Quận, quận chúa," Dằn lại lòng đau âm ỉ, tôi kiên trì nói cho hết lời, "Thuốc của người đã sắc xong, nếu, nếu... Người không muốn gặp tôi, tôi sẽ đặt thuốc ở cửa, lát nữa người nên uống ngay khi còn nóng..."

Vẫn không có lời đáp trả.

Trong lòng nhẹ thở dài, tôi đặt thuốc ngay trước cửa phòng quận chúa, rồi lặng lẽ xoay người rời đi.

Thân thể Tấn Ngưng vốn yếu, hi vọng hành động của tôi không kích động tới sức khỏe của nàng. Có điều, tâm lý vốn khỏe mạnh lại bị tôi gây tổn hại không ít. Thành Nhược Hề mày đã làm một chuyện hoang đường đấy, không thể tiếp tục hoang đường.

Tôi biết khi mình hôn quận chúa, trong lòng đích thật có chút chờ mong, chờ mong nàng cũng yêu thích tôi, dù chỉ là một chút chút chút thôi cũng được. Nhưng sự thật lại chứng minh, đó chẳng qua chỉ là chính tôi tự mình mơ mộng.

"Ha ha, A Thành, sao còn chưa ngủ?" Đi tới là một vị hòa thượng mập mạp, hắn cũng là một hòa thượng trong chùa này, pháp danh là Nhất Cửu, nãy vừa cùng tôi ăn cơm. Nói đến thì cái khiến tôi vô cùng khó chịu là, sư phụ miệng nhai đầy đồ ăn, tùy tiện dùng đũa chỉ vào tôi rồi giới thiệu: "Nó là đồ đệ của tôi, mọi người cứ gọi nó A Thành là được."

Được rồi, hoàn toàn chẳng thể nào tiêu trừ được cái thân phận công nhân bến tàu này.

Ngoài Tam Thất và Nhất Cửu, trong chùa còn một vị hòa thượng nữa có pháp danh  là Nhị Tứ, vóc dáng hắn rất cao, còn có cặp lông mày dị thường dày, như không biết lấy từ đâu ra hai con sâu róm đen dán lên làm lông mày của mình vậy.

"Ừm." Tôi miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, xem như cho hắn câu trả lời.

"Cậu có tâm sự?" Nhất Cửu hỏi, đôi mắt của hắn rất giống với Đại sư huynh, đều chỉ là một đường dài nhỏ, tôi không thể xác định được giờ có phải hắn đúng là đang nhìn vào tôi hay không nữa. Hắn có một đặc điểm kỳ lạ, đó là giữa hai lông mày của hắn có một nốt ruồi cực lớn, khiến tôi không khỏi nghĩ rằng, người mập mạp này nếu ăn nhiều thêm một chút không chừng nhìn còn trông như Phật.

"Không, không có." Nghe câu trả lời kiểu này, cũng thật dễ đoán ra trong bụng tôi đang mang cả bầu tâm sự.

"Cậu biết có tâm tình thì đi đâu tốt nhất không?" Nhất Cửu cười cười, thần thái kia thậm chí có vài phần tương tự Tam Thất, "Là lên nóc của Tự miếu này. Ngay ở chân tường phía sân sau có một cây thang, cậu dùng nó sẽ đi lên được."

"Ách... Đa tạ." Đối mặt trước đề nghị kỳ quái của Nhất Cửu, tôi chỉ biết giật giật khóe miệng mình.

Có tâm tình thì lên nóc nhà? Đề xuất kiểu gì vậy... Tôi rỗi việc mới chạy lên đó hóng mát. Giả vờ như có việc bận, tôi vội vàng chào tạm biệt Nhất Cửu rồi mỗi người một phương.

...

Hóa ra trên nóc nhà cũng có phong cảnh tốt như vậy. Vốn cứ nghĩ nó sẽ chỉ là một mảnh tối đen của rừng u tịch, nhưng dưới ánh trăng chiếu rọi giờ lại trở lên xinh đẹp khác biệt hẳn với ban ngày. Nhưng cũng thật nhanh, cảnh đẹp mê người này lại khiến tôi liên tưởng tới việc mình ở trong rừng cây lỗ mãng hôn quận chúa. Lại nhớ tới vừa nãy đứng trước cửa phòng nàng để tâm tình nàng khó chịu. Phong cảnh cũng theo tâm mà biến đổi, ban nãy xinh đẹp là thế, giờ phút này đã trở thành âm u.

Mình làm thì mình phải chịu. Vương gia bị cừu nhân vu tội cướp ngôi, vốn đã khiến cho quận chúa thực lo lắng. Từ khi nàng rời vương phủ còn bôn ba vất vả biết bao nhiêu ngày, người để nàng có thể tín nhiệm ít càng thêm ít, thế mà mình còn là kẻ đem sự tín nhiệm đó hung hăng ném đi.

Thậm chí tôi còn cảm thấy bây giờ tôi không phải là Thành Nhược Hề ngày xưa nữa, kể từ khi tôi biết mình yêu quận chúa rồi.

Một cơn gió mạnh thổi qua khiến cả người tôi run rẩy.

Hóa ra, tôi đúng là cái kẻ rỗi việc chạy tới nơi đây hóng mát sao?

.....

Ngày hôm sau, trong chùa có khách.

Tam Thất bảo chúng tôi không cần lo lắng, những người khách này vốn là phú hộ sống ở vùng phụ cận thường hay đến nơi đây bái Phật, là phu nhân của Trần Đông Sinh, cơ bản chẳng có liên can tới triều đình. Khách tới gồm có ba người, ngoài Trần phu nhân theo Tam Thất nói, thì còn có thêm nha hoàn bên người Trần phu nhân và Trần Tử Nghĩa, con trai của bà.

Cảm nhận đầu tiên khi tôi nhìn thấy Trần Tử Nghĩa là, đây đúng là một gã đại soái ca.

Trước tiên là thân cao vời vợi, dáng hệt như cột trụ nhà, ít nhất cao hơn tôi đến hai cái đầu, có khí phách của đại hiệp. Tiếp đến là đôi mắt luôn sáng lấp lánh, khiến người ta cảm thấy đây quả là một người căng tràn nhiệt huyết sục sôi. Rồi đôi mày kiếm, muốn ngầu bao nhiêu thì có bấy nhiêu ngầu, chỉ cần nhẹ nhíu lông mày, nhếch miệng cười khẽ, là đã có thể khiến hàng nghìn hàng vạn cô gái phải quỳ gối dưới áo bào lụa hắn mang.

Chính là chẳng hiểu vì sao, phản ứng đầu tiên khi tôi thấy hắn chỉ là người này quả thực tuấn tú, tuyệt đối không tim động tâm loạn như nai tơ giống hàng nghìn hàng vạn cô gái khác.

Trần Tử Nghĩa và Trần phu nhân đứng trong đại sảnh, mẫu thân của hắn là một phụ nhân hơi mập, chỉ lướt mắt qua cũng nhận ra được đây là một quý phu nhân. Sáng sớm tôi đã rời giường vào rừng hái hoa quả, vừa mới bước qua cửa chùa liền gặp ngay bọn hắn. Tam Thất, Nhị Tứ, Nhất Cửu đều đang ở đại sảnh, sư phụ đứng ở một bên, đứng sau ông là Tấn Ngưng đang khẽ cúi đầu.

Có lẽ Tam Thất đứng giữa hai bên giới thiệu, vừa nhìn thấy tôi trước cửa, liền lập tức nói với Trần phu nhân: "À, vị kia cũng đang tạm trú tại Tự miếu. Vốn là đồ đệ của Lương Sơn đại phu, A Thành."

"Ừm..." Trần phu nhân liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới, hai con ngươi cao thấp đảo quanh, đem tầm mắt theo thân thể quét từ chân đến đầu, khiến tôi thập phần chẳng được tự nhiên. Sau một lát như đánh giá xong một món hàng hóa, Trần phu nhân gật gật đầu, "Bộ dạng thật tuấn tú, quả là một chàng trai da trắng nõn nà."

Lời này tôi nghe sao khó chịu.

"Đâu có đâu có, dáng vóc của tiểu tử A Thành này quá gầy yếu, Trần công tử bên đó mới đích thực là tuấn tú oai phong!" Sư phụ chắp tay.

Bây giờ tôi thật chỉ muốn xoay người rời đi, không chỉ bởi chủ đề bọn họ đang đàm luận, mà bởi tôi đang ôm trong lòng một đống lớn đủ loại hoa quả, nhìn không khác nào tên tiểu thương ốm yếu tới chùa buôn hoa bán quả, chẳng phù hợp quấy rầy bọn họ giao lưu.

Tôi nhìn nhìn bộ dạng đích thực tuấn tú... Hay là siêu việt tuấn tú của Trần công tử kia, hắn dường như chẳng buồn để tâm đến việc tôi đi hay ở, chỉ khẽ gật đầu coi như chào hỏi, rồi lại quay đầu nhìn... Tấn Ngưng. Vốn dĩ Tấn Ngưng đang khẽ cúi đầu, nghe thấy chủ đề đàm luận ấy nàng mới ngẩng đầu nhìn ra phía cửa.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hình như Tấn Ngưng khá mỏi mệt, sắc mặt của nàng có vẻ tái nhợt, khi thấy tôi, nàng ngẩn người, rồi lát sau lại cúi đầu xuống. Là đang nhớ đến chuyện hôm qua tôi đối với nàng sao, trong lòng tôi cười khổ.

Không thể quay lại được nữa rồi, Thành Nhược Hề.

"Ừm... Sư phụ, con có chút việc, xin được vào trước." Tôi khó chịu ôm đống hoa quả, nói với sư phụ.

"Con trước đem hoa quả đi rửa, rồi mang cho mọi người ăn." Sư phụ gật gật đầu, lại nói một câu mà tôi thật chẳng muốn nghe.

"Lương đai phụ đừng khách sáo." Như được đoán trúng ý, Trần phu nhân ngồi cười khanh khách.

"Đâu có đâu có, hoa quả thôi mà." Sư phụ cũng cười đáp trả rồi khiêm tốn nói. Lão đầu kia chẳng thèm bỏ công lao động mà nói như là đương nhiên.

Thân là chủ nhân của đống hoa quả này, tôi lại hoàn toàn không có chút quyền lên tiếng, chỉ sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Thật ra đống hoa quả này là tôi sáng sớm ra ngoài hái về muốn dùng nấu chè cho quận chúa ăn, yết hầu nàng gần đây không được tốt, cần ăn lê để nhuận hầu hơn. Nếu cự tuyệt, thì không chỉ là mình keo kiệt, mà còn khiến sư phụ không có mặt mũi nào. Tôi chỉ có thể giận tím mặt, một câu cũng không nói đi thẳng vào nhà.

Vừa rời khỏi đại sảnh, đã nghe thấy giọng của Trần phu nhân: "Tấn cô nương sắc nước hương trời, thật là một đứa trẻ xinh đẹp."

Không nghe tiếng Tấn Ngưng trả lời, Trần phu nhân lại nói tiếp: "Đừng trách tôi nói lung tung, nhưng tôi thật sự cảm thấy Tấn cô nương với Tử Nghĩa nhà chúng tôi thật là trời sinh một cặp, có đúng hay không, Lương đại phu?"

"Mẹ!" Có giọng nam tử hơi trách cứ kêu lên, hẳn là Trần Tử Nghĩa.

Trong phòng nhất thời truyền ra nhiều tiếng cười lúng túng. Những âm thanh đó, hẳn đều từ những người biết thân phận thật sự của Tấn Ngưng là ai, sư phụ cùng các vị đại sư. Có khi, còn có cả Tấn Ngưng nữa.

Tôi dừng lại một chút, rồi lại đi về phía nhà bếp.

Tôi biết là mình đè nén, nhưng đồng thời cũng hiểu rằng mình chẳng có tư cách để mà biểu đạt cái cảm tình này. Lặng lẽ kéo một chậu nước, bỏ hoa quả vào trong, mắt ngây ngốc nhìn đống hoa quả rồi chậm rãi rửa sạch.

Tôi bộ dạng gầy yếu? Tôi bộ dạng trắng bạch? Chưa bao giờ tôi để ý đến vẻ ngoài của mình như giây phút này, trong lòng oán khí lại càng tích tụ. Nếu tôi cao hơn một chút, bả vai tôi rộng hơn một chút, thân thể tôi mạnh khoẻ hơn, cho dù là mười Trần Tử Nghĩa cũng... Tôi chán nản lấy tay quấy loạn xạ trong chậu, lơ đãng lại thấy được chính mặt mình chiếu rọi trên nước.

Chẳng phải tôi không thừa nhận, thật sự bộ dạng của tôi rất thư sinh. Đôi mắt lớn giờ phút này trống rỗng vô thần, cặp lông mày nhỏ nhắn bởi vì tâm tình uể oải của tôi mà nhíu chặt, hai mảnh môi mỏng dường như vì khó chịu cũng mím đến sít sao, thậm chí cái mũi tôi bình thường rất vừa ý nhận nó là cực tú khí, giờ phút này cũng khiến tôi chán ghét vô cùng. Không có màu da lúa mạch mười phần đàn ông như Trần Tử Nghĩa, da của tôi còn có vẻ hơi thiên trắng, thậm chí có thể nói cùng màu da của quận chúa không khác biệt là bao. Cho nên đích thực là tôi giống mặt trắng nhỏ.

Cảm xúc bỗng dưng kích động, tôi hung hăng vỗ lên mặt nước, nước vì bị vỗ mạnh mà vãi đầy lên gương mặt tôi.

Tôi rối răm cái gì chứ.

Nước ấm áp khiến tôi đôi phần tỉnh táo, hít sâu một hơi, âm thầm tự nhủ với mình đừng tiếp tục miên man suy nghĩ. Tôi chọn hai trái lê lớn nhất mang đi cất kỹ, số hoa quả còn lại thì bỏ vào mâm, bưng lên đại sảnh cho cho đám người vui vẻ kia dùng.

Trong đại sảnh mọi người tựa hồ tán gẫu rất vui vẻ hòa thuận, tôi vừa bưng đĩa trái cây để trên bàn, Tấn Ngưng đã đứng dậy, nhẹ nói: "Thật không phải, thân thể tôi có chút không thoải mái, xin được về phòng nghỉ ngơi."

"Ừm, vậy về trước nghỉ ngơi đi." Sư phụ gật gật đầu.

Tôi lo lắng nhìn vẻ mặt có hơi tái nhợt của quận chúa, đang muốn tiến đến hỏi nàng vì sao không thoải mái, thì lại bị người khác đoạt trước một bước.

"Hay là Tấn cô nương nhiễm lạnh?" Trần Tử Nghĩa đứng lên, đi đến bên Tấn Ngưng vẫn chưa rời khỏi đại sảnh, nhỏ giọng hỏi.

"Trần công tử không cần lo lắng, tôi nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi." Tấn Ngưng cười cười, nhưng vì sắc mặt tái nhợt, nụ cười kia vô lực vô cùng.

"Vậy Tấn cô nương mau đi nghỉ ngơi, Tử Nghĩa sẽ không quấy rầy." Trần Tử Nghĩa nói xong, thoáng cung kính khom người tỏ rõ thành ý.

Tấn Ngưng cũng hơi hơi cười hành lễ, rồi đi vào trong nhà. Trần Tử Nghĩa như cũ vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng lưng Tấn Ngưng đi xa mà xuất thần, giống như hồn đã bị ai đó kéo đi.

"Tử Nghĩa, nhìn đến thất thần luôn à?" Trần phu nhân ngồi ở phía sau trêu ghẹo con trai.

Trần Tử Nghĩa bật người xoay lại, ý thức được chính mình thất thố, liền đỏ mặt trở lại chỗ ngồi.

"Lương đại phu à, Tử Nghĩa năm nay mười chín, đã sớm tới tuổi cưới vợ, thế nhưng nó thấy vị cô nương nào cũng chướng mắt. Cha của nó lại sủng ái nó, chưa bắt buộc nó cưới ai." Trần phu nhân nói đến đây liền ngừng lại, như ngầm biểu đạt ý tứ bên trong cho mọi người.

Đoạn chuyện phía sau tôi không muốn nghe tiếp, nên tùy tiện tìm một lý do cáo lui.

Đi vào trong viện, nhìn cánh cửa phòng quận chúa đóng chặt, tôi tàn nhẫn ép buộc chính mình phải nhận lấy cái cảm giác như trong lòng đang bị cào xé này. Không thể biết nó là gì, vì nó vô hình vô ảnh, nhưng cảm giác thì giống như có một đôi tay đang chậm rãi bóp chặt lấy yếu hầu, khi mới bắt đầu sẽ hoàn toàn không hay biết, chỉ đến lúc dù cho muốn thở cũng thở không được, muốn giãy giụa cũng biến thành muộn màng, hay có lẽ, tôi vốn không muốn giãy giụa.

Thầm thở dài, tuy lòng thật chẳng muốn, nhưng tôi biết cái tôi thấy ngày hôm nay, đích thực đúng là Kim Đồng Ngọc Nữ. Trần Tử Nghĩa tuấn tú, giàu sang, có lẽ cũng rất thực tâm với tình yêu, cực kỳ xứng đôi vừa lứa với quận chúa như mọi người nói. Có lẽ, đây là vận mệnh an bài, để quận chúa chạy nạn đến nơi đây, để gặp gỡ được Trần Tử Nghĩa, mà tôi và sư phụ, chỉ là hai nhân vật phụ giúp thúc đẩy bọn họ có được đoạn lương duyên này, tạo lên một giai thoại ngàn đời. Nếu bọn họ thật sự kết thành đôi, hẳn là vương gia sẽ rất vui vẻ.

Hiện giờ cảm giác của tôi chính là mệt mỏi, thậm chí đến sức nâng một chiếc lông chim cũng không còn. Khi tôi đang miên man suy nghĩ, hình như lại nghe thấy tiếng quận chúa ho khan trong phòng.

Tôi ngẩn người, vội vàng đi tới nhà bếp.

Lấy ra hai trái lê nãy cất kỹ, rồi không khỏi nhíu mày. Nấu xong chè rồi, thì làm sao đưa tới cho quận chúa đây? Tôi lắc đầu cười khổ. Không cần suy nghĩ nhiều như vậy, Thành Nhược Hề.

Nghĩ ra cách rồi.

Thấy tôi bưng chén chè tới, Nhất Cửu ngẩn người, rồi lập tức cười hỏi: "Đây là cho tôi sao?" Sau đó nhanh tay cầm thìa lên.

"Không phải!" Tôi đoạt chén chè lại, bất đắc dĩ nói: "Ừm... Tôi muốn nhờ huynh, giúp tôi đem chén chè này bưng cho quận chúa, yết hầu nàng không được khỏe."

"Sao không chính mình bưng qua?" Nhất Cửu nhíu mày.

"Ách... Tôi..." Vừa cố suy nghĩ nên nói thế nào, vừa ép chính mình không được đưa tầm mắt nhìn lên nốt ruồi lớn trên mi tâm Nhất Cửu. Vì cái gì không chính mình bưng qua? Tôi sợ là quận chúa không muốn uống chè tôi làm —— những lời này làm sao có thể thốt được.

"À!" Dường như đã ngộ ra gì đó, Nhất Cửu cười quỷ dị, "Tôi hiểu rồi. Đưa cho tôi đi." Nói xong cầm lấy chén chè trong tay tôi.

"Huynh hiểu cái gì?" Nhìn động tác lưu loát của hắn, tôi sợ hắn sẽ chạy đến nơi hẻo lánh nào đó trộm uống hết trơn.

"Ha ha!" Hắn vừa cười vừa khẽ lắc đầu, chậm rãi nói, "Hỏi thế gian tình là gì?"

"Huynh, huynh nói bậy bạ gì đó..." Chẳng lẽ biểu hiện của tôi rõ ràng đến vậy sao?

"Aiz, thí chủ, cậu đỏ mặt." Nhất Cửu cất tiếng cười to.

"Dù sao," Tôi cố không để tâm tới lời hắn dụ, "Huynh cứ nói với quận chúa rằng đây là đồ ăn trong chùa mỗi ngày chuẩn bị, là huynh phụ trách đưa cho nàng."

"Mỗi ngày?" Cố ý căng lớn cặp mắt ti hí của mình, Nhất Cửu khoa trương hỏi.

"...Ừm." Tôi lại liếc mắt.

"Chính là, đây là đồ ăn trong chùa chuẩn bị, làm sao tôi lại không có một phần đây?" Tuy con ngươi của Nhất Cửu rất nhỏ, nhưng tôi vẫn thấy được ánh mắt giảo hoạt ẩn núp bên trong.

"Cái này... Không phải tôi đang nhờ huynh giúp tôi lừa quận chúa sao?" Tôi khẩn cầu.

"Đến lúc đó quận chúa hỏi 'Vậy ngươi uống rồi sao, Nhất Cửu?', tôi nên trả lời thế nào? Tôi còn chưa từng uống qua đồ tốt như vậy, chứ nói gì đến mỗi ngày." Nhất Cửu tiếp tục giả vờ ngu ngơ.

Tôi cắn răng: "Sau này tôi sẽ chuẩn bị thêm một phần cho huynh."

"Cứ vậy đi, A Thành." Nhất Cửu vỗ vỗ bờ vai tôi, xoay người rời đi.

Aiz, tôi thật muốn moi tim của tên hòa thượng kia ra coi xem có thật hắn đã thoát ly hồng trần, hay chẳng qua bởi tuổi trẻ nhất thời xúc động, nên mới cạo đầu đi tu? Lo lắng phẩm hạnh của Nhất Cửu, tôi lén lút trốn vào một góc kín đáo theo dõi hắn.

Cẩn thận bưng chén chè trong tay, Nhất Cửu vô cùng thành thật chậm rãi tiến đến trước cửa phòng quận chúa, sau đó điềm tĩnh gõ cửa. Chỉ chốc lát sau cửa mở, quận chúa trông thấy Nhất Cửu, khẽ cười cười: "Nhất Cửu đại sư?"

"Vâng, quận chúa." Nâng chén chè trong tay lên, Nhất Cửu nói, "Vừa mới... Ách, không, đây là đồ ăn trong chùa mỗi ngày đều chuẩn bị, tôi bưng tới cho ngài."

"Đây là... Chuẩn bị cho ta?" Quận chúa nhìn nhìn chiếc bát trong tay Nhất Cửu, do dự hỏi.

"Vâng, nghe nói mấy ngày nay yết hầu ngài không tốt? Đây là chuẩn bị riêng cho ngài, khi vẫn còn nóng xin hãy uống hết." Nhất Cửu gật đầu.

"Đa tạ." Quận chúa nhận lấy chè, dừng một chút, sau đó cười nói, "Để đại sư khổ cực rồi." Rốt cục cũng thấy được quận chúa tươi cười, trốn ở góc khuất gần đó lòng tôi như được buông lỏng, thật sự chẳng muốn nhìn thấy nàng bộ dạng ủ rũ.

"Không khổ cực, không khổ cực..." Nhất Cửu khoát tay, "Tôi chỉ là phụ trách bưng tới mà thôi."

"Chỉ phụ trách..." Quận chúa nghi hoặc nhìn nhìn Nhất Cửu.

"Quận chúa, ngài vào phòng chậm rãi uống, tôi còn có việc, xin đi trước." Dường như biết mình lỡ lời, Nhất Cửu vội vàng cáo biệt rồi xoay người rời đi.

"..." Quận chúa trông theo bóng Nhất Cửu đi xa, rồi cúi đầu nhìn chén chè, cuối cùng mới xoay người trở về phòng đóng cửa.

Xem ra mọi việc tiến triển rất thuận lợi, tôi âm thầm thở phào. Nhất Cửu không biết từ lúc nào đã đứng sát bên tôi, cười nói: "Nhớ rõ phần của tôi ngày mai đấy." Sau đó ung dung rời khỏi.

Được rồi.

...

Sư phụ từng nói, khi một người đã nằm trên giường, đầu óc sẽ vô cùng yên tĩnh. Nhưng hiện giờ, tôi cũng đang một mình nằm trên giường, bóng đêm bao trùm xung quanh. Nhưng tôi lại nghĩ đến rất nhiều thứ. Nghĩ tới ở hậu viện rộng lớn trong vương phủ lần đầu gặp mặt quận chúa; nghĩ tới trong mưa to ôm quận chúa chạy vào sơn động gặp lão Bạch Đái; nghĩ tới trên xe ngựa được thấy nét mặt rạng rỡ hệt như nhi đồng của nàng khi thấy đom đóm... Từng màn hiện lên, tựa như mộng, tựa như sương khói.

Nếu tất cả những việc này chưa từng xảy ra, liệu tôi có hối hận?

Tôi nghĩ là, có.

Được quen biết quận chúa, nhất định tôi là một kẻ may mắn trong muôn vàn người trên thế gian này. Dù nàng là quận chúa, nhưng không bởi thế mà nàng yếu đuối; không chỉ riêng lo lắng cho phụ thân, mà nàng còn lo lắng sợ hãi sẽ liên luỵ tới bọn tôi nữa;Từ khi rời vương phủ, nàng vẫn thường ân cần hỏi han tôi; rồi khi tôi khát bước, lại sẽ vì tôi bưng một chén nước đầy... Cảm giác tội lỗi giờ phút này như đang cấu xé thân thể tôi, khiến tôi vô lực kháng cự, bức bách tôi mau chóng nghĩ ra phương pháp chuộc tội với nàng.

Nhưng chuộc tội thế nào? Tôi đã yêu quận chúa. Thậm chí ích kỷ hy vọng nàng cũng yêu tôi.

Bây giờ, tôi chỉ mong nàng có thể sớm tìm được một lang quân tốt, sẽ bầu bạn bên nàng, luôn sủng ái cưng chiều nàng. Hiện giờ vương gia bị vu tội cướp ngôi, tánh mạng như treo trên sợi chỉ. Nàng cần một người có năng lực, có thể bảo hộ nàng.

Trần Tử Nghĩa chính là người đó sao? Ngay tại thời điểm quận chúa cần, hắn liền lập tức xuất hiện. Khi quận chúa thương tâm, hắn có vắt hết tâm trí giúp nàng vui vẻ? Đương nhiên quan trọng vẫn là, quận chúa có thương hắn? Vậy ra, quận chúa yêu Trần Tử Nghĩa sao? Phát giác chính mình cứ tự hỏi mình những câu hỏi này, cái bị tổn thương chẳng phải đầu óc, mà chính là trái tim. Tựa như cảm giác khi cô đơn đứng trước cửa phòng quận chúa đóng chặt, lòng rất đau, đau như đột nhiên bị người nào đó đánh thật mạnh vào.

Trần Tử Nghĩa rõ ràng rất có cảm tình với đối quận chúa. Trong đầu tôi lại hiện lên gương mặt cực kỳ anh tuấn, bộ dạng cung kính lễ độ của hắn khi đứng sau Trần phu nhân, khiến người ta cảm thấy hắn được dạy dỗ rất tốt, càng chẳng cần nói đến gia tài bạc vạn của phụ thân. Nếu đúng như hắn nói, hẳn là có thể. Hắn có thể từng giờ từng phút lấp đầy chỗ tối trong lòng của nàng, có thể khiến nàng mỗi ngày nở ra nụ cười say đắm, có thể cho nàng ngày sau bạc đầu trông lại cuộc sống mà cảm thán đời người thật đẹp.

Rõ ràng không hề mở miệng, nhưng tôi lại phát giác trong lòng dường như hít vào cả hơi khí lạnh, giá buốt len loi từng nơi.

Ha ha, tôi thậm chí còn muốn làm bà mối kết đôi quận chúa với Trần Tử Nghĩa, hay kẻ nữ giả nam trang như tôi nên xưng là ông mối mới đúng ta? Tự mình giễu cợt mình, cả thân hình tôi vặn vẹo trên giường theo từng điệu cười nhưng tuyệt đối chẳng phát ra tiếng. Cười đến điên dại, cười đến run rẩy cả người. Bắt đầu không tiếng động, quá trình không tiếng động, chấm dứt cũng không thanh. Có lẽ là bởi trái tim tôi đang bật khóc.

Một đêm thức trắng.

....

Vừa rửa mặt xong bước ra cửa, đã thấy quận chúa và Trần Tử Nghĩa đứng trong sân tựa như đang nói chuyện gì. Rất muốn chạy trốn, hay trở thẳng về phòng đóng cửa. Nhưng lại nghĩ tới kế hoạch đêm qua đã lên, tôi hít sâu một hơi, đi đến phía bọn họ.

"Ồ, là A Thành à?" Trần Tử Nghĩa là người đầu tiên thấy tôi, tâm tình hắn dường như rất tốt, vừa thấy tôi đã nở nụ cười tươi.

"Chào buổi sáng." Tôi cũng không khoan nhượng đem miệng mình kéo thành tươi cười, "Trần công tử," rồi hít sâu một hơi, quay sang phía quận chúa, "Chào buổi sáng, Tấn cô nương." Tôi đã không còn tư cách gọi nàng là Ngưng nhi, lại không thể ở trước mặt Trần Tử Nghĩa làm bại lộ thân phận quận chúa của nàng, nên chỉ có thể xưng hô với nàng như vậy.

Quận chúa vốn đang đưa ánh mắt nhìn qua nơi khác, vừa nghe tức thì quay lại nhìn chằm chằm tôi, hai tròng mắt tựa hồ tràn ngập khó hiểu. Nhìn sắc mặt quận chúa, có thể thấy được tối qua nàng cũng không ngủ ngon, trong lòng lại nhói lên cảm giác đau lòng, nhưng vẫn tiếp tục cố ý giữ nụ cười thật tươi. Không để ý đến nụ cười xán lạn kỳ quặc của tôi, quận chúa vẫn chỉ nhìn tôi chằm chằm.

Nếu như nói những điều này, có thể làm người tha thứ tôi thì tốt quá.

"Trần công tử sẽ lưu ở trong chùa mấy ngày vậy?" Tôi làm bộ như lơ đãng hỏi.

"À," Hiển nhiên tâm tình của Trần công tử đang cực tốt, giọng nói cực kỳ vui vẻ, "Mỗi lần ta theo mẹ đến nơi đây bái Phật, đều cũng ở lại hơn mười ngày, lần này có lẽ cũng ở lâu như vậy."

"Ồ, Trần phu nhân thật sự là thành kính." Tôi gật gật đầu, tùy tiện nói. Hơn mười ngày, hẳn là có thể phát triển thuận lợi.

Cố tình không để ý đến cặp mắt quận chúa vẫn đang nhìn tôi chằm chằm, tôi trêu ghẹo Trần công tử: "Mẹ ngươi ngày hôm qua nói rất đúng," Phải nhẫn, Thành Nhược Hề, phải đứng thật vững, "Vừa ra khỏi cửa đây nhìn thấy hai người nói chuyện, thật sự là... Trai tài gái sắc." Giờ tôi rốt cục đã hiểu cảm giác tự mình đâm mình một đao là như thế nào rồi.

Chưa chờ Trần công tử đáp lại, giọng nói của quận chúa đã vang lên lạnh lùng, là âm điệu mà chưa bao giờ tôi có thể nghĩ rằng do nàng nói, lạnh như có thế đóng băng tôi ngàn năm: "Nhị vị chậm rãi tán gẫu, ta về phòng trước." Nói rồi liền xoay người rời đi.

Trần công tử lập tức xoay người: "Ấy, Ngưng nhi..."

Hắn gọi nàng Ngưng nhi. Nàng cho phép hắn gọi nàng Ngưng nhi.

Đưa mắt về phía bóng lưng Tấn Ngưng đã dần xa khuất, tôi cười khổ. Vậy ra chẳng cần tôi đây đi làm ông mối dắt ngựa, tình cảm của hai người vẫn có thể phát triển vậy sao. Là do tôi suy nghĩ nhiều quá, hay vốn bởi nhân sinh của quận chúa chẳng cần tôi tới chen chân vào, cho dù chỉ làm một kẻ chạy vặt nhỏ nhoi cũng không được?

"Có lẽ thân thể Ngưng nhi không khỏe." Thấy Tấn Ngưng không để ý đến mình, chỉ lập tức rời đi, Trần Tử Nghĩa thở dài, xoay người nói với tôi như vậy.

"Nàng," Tôi dừng một chút, cuối cùng nói ra lời mà suốt đời hối hận, "Tấn cô nương cùng ngươi rất xứng đôi."

"Ha ha." Dường như rất hài lòng với lời tôi nói, Trần Tử Nghĩa sờ sờ mũi mình cười, "Ta chưa từng động tâm trước cô gái nào, nhưng hiện giờ... Ta nghĩ ta đã tìm được."

Tôi cảm thấy răng mình hình như còn đang nghiến chặt, mới có thể thốt được lời ra: "Nắm chắc cơ hội."

"Cái gì?" Hình như không hiểu lời tôi nói, Trần Tử Nghĩa nhíu mày.

"Nắm chắc cơ hội," Tôi nói, thế nhưng phát giác chính mình còn có thể bật cười, "Nếu ngươi thật sự yêu nàng."

Rốt cục lý giải được ý tôi, Trần Tử Nghĩa nhìn tôi, mỉm cười tự tin xán lạn như có thế chiếu rọi cả đêm tối: "Ta sẽ."

Sẽ là tốt rồi.

Tôi gật gật đầu, như cũ mỉm cười, xoay người rời đi.

Đến giờ lên núi hái hoa quả rồi, yếu hầu của quận chúa vẫn chưa hoàn toàn khỏe đâu.

Đến buổi tối khi tôi để Nhất Cửu giúp tôi bưng chè, nhìn khuôn mặt cười hì hì của hắn, tôi thở dài: "Chén của huynh đã được đưa đến phòng rồi."

"Thật tốt quá." Hai tay tạo thành chữ thập, Nhất Cửu cười tươi, tiện đà đón lấy chén chè trong tay tôi.

Thật ra tôi còn từng nghĩ nên để Trần Tử Nghĩa giúp tôi bưng chè, để quận chúa cho rằng chè là do Trần Tử Nghĩa vì nàng chuẩn bị, như vậy cảm tình của quận chúa đối với Trần Tử Nghĩa sẽ tăng thêm. Nhưng nhìn sáng nay, bọn họ trong sân cùng tán gẫu với nhau thật hợp ý, đâu cần tôi động tiểu chân tay này. Vả lại, tôi thừa nhận chính mình cũng chẳng thể vô tư khi nhìn cảnh đó.

Sau khi đã yên tâm Nhất Cửu nhất định đưa chè đến tận tay quận chúa, tôi liền sớm quay về phòng nghỉ ngơi.

Ngẫm lại hình như chỉ thấy quận chúa ra ngoài một lần là sáng nay cùng Trần Tử Nghĩa nói chuyện phiếm, cả ngày cũng chẳng gặp nàng bước nửa bước ra khỏi phòng, lần sau nên nói Nhất Cửu đến nhắc nhở quận chúa ra ngoài phơi nắng nhiều một chút, bằng không lại giống khi ở vương phủ, thân mình đau yếu cả ngày.

Bỗng nhiên có người gõ cửa. Tôi ngẩn người, vội bước ra mở.

Là Nhất Cửu. Trên tay hắn còn cầm một chén chè.

"Cái này..." Gì thế này, chẳng lẽ có ý đặc biệt bưng đến cho tôi ăn?

Làm sao có thể.

"Quận chúa nói, để chính cậu đưa đến cho nàng." Nhất Cửu nói xong, vẻ mặt xấu hổ gãi gãi cái đầu bóng lưỡng của mình.

Tôi sửng sốt, chưa hiểu được điều hắn nói.

"Giống như tối qua nàng đã biết, chè là do cậu chuẩn bị cho nàng. Nên nàng nói với tôi, 'Nếu không phải Thành Nhược Hề tự mình đưa tới, thì nói hắn không cần tiếp tục nhờ ngài đưa tới'." Nhất Cửu nói xong, cương quyết đem chén chè nhét vào tay tôi.

"Quận chúa giống như tức giận." Trước khi đi Nhất Cửu còn nói, "Nếu cậu quan tâm quận chúa như vậy, cũng đừng cùng nàng giận dỗi, làm cho người khác nhìn thấy cũng đau lòng." Nói rồi, cũng không quay lại lặng lẽ rời đi.

Quận chúa tức giận sao? Tôi cùng nàng giận dỗi?

Đại não tựa hồ như đã đình trệ, không thể nghĩ được điều gì. Cảm nhận chén chè trong lòng bàn tay vẫn còn hơi ấm, tôi do dự không biết có nên tự mình đưa đến cho quận chúa hay không. Nghe Nhất Cửu nói, quận chúa giận tôi. Là giận tôi ngày đó cố chấp hôn nàng? Hay giận tôi buổi sáng hôm nay, quấy rầy nàng và Trần Tử Nghĩa nói chuyện? Cho dù là nguyên nhân nào đi nữa, quận chúa đích thật là giận tôi. Thành Nhược Hề, mày lại tiếp tục làm hư mọi việc. Lòng tôi càng thêm nặng trĩu, thở cũng thấy thật khó khăn.

Dù sao tôi cũng không tin quận chúa không để ý đến sức khỏe của mình, nghĩ như vậy, tôi cắn răng đi tới cửa phòng quận chúa.

Tôi nhẹ nhàng gõ cửa: "Quận chúa, là tôi." Không cần do dự, tâm đã quyết từ lâu, giờ nên thản nhiên đối mặt.

Chỉ một lát sau, cửa mở. Mặc trên người quần áo trắng thuần, quận chúa sắc mặt mệt mỏi, thân mình phong phanh của nàng giờ phút này lại gầy yếu đi không ít. Nhìn thấy tôi, nàng tựa hồ lặng đi một chút.

"Quận chúa, tôi..." Tay hơi hơi nâng chén chè lên, tôi chẳng nói được lời nào. Cái cảm xúc gọi là "không cần do dự" vừa ở cửa một khắc kia ngay khi vừa trông thấy nàng đã bay biến đi đâu hết.

Quận chúa hơi nghiêng người, khẽ thở dài nhẹ nói: "Vào đi."

Tôi đứng ngẩn một lúc, nhìn thấy bóng lưng quận chúa đã vào trong phòng, cũng vội vàng bước theo vào cửa. Quận chúa ngồi xuống bên cạnh bàn, rồi ngước mắt lên, vô lực, không có bất cứ cảm xúc gì nhìn tôi. Đây tuyệt đối không hề giống như Nhất Cửu nói, quận chúa trước mặt cảm xúc nào cũng không có, nói chi là tức giận?

"Quận chúa uống đi." Tôi đi vào, hai tay nâng chén chè đến bên người nàng.

"Trước đặt xuống đi." Quận chúa nói, vẫn không hề có cảm xúc.

"Vậy... Quận chúa, người lát nữa nhớ phải uống, tôi xin... Đi về trước." Hèn yếu lại chui ra từ trong xương tủy, vừa buông chén chè tôi liền tìm cớ chuồn đi.

Không ngờ quận chúa chậm rãi mở miệng, giọng nói giống như buổi sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Thành công tử, trước xin ngồi một chút thôi." Tôi sửng sốt, hóa ra không phải quận chúa không có cảm xúc, mà nội tâm nàng chính là khí lạnh. Chỉ gọi một câu "Thành công tử" rất rõ ràng như ý nói, là giận tôi buổi sáng hôm nay gọi nàng "Tấn cô nương".

Tôi chỉ có thể nghe lời ngồi xuống. Quận chúa như thế này cho đến giờ tôi chưa từng gặp, tôi từng thấy nàng dịu dàng, mặt khác lại là tính cách con nít. Khí trường của quận chúa tản ra lạnh như băng khiến tôi có chút lúng túng.

"Thành công tử và Tử Nghĩa rất quen thuộc?" Mới vừa ngồi xuống, quận chúa liền mở miệng hỏi. Một tiếng gọi "Tử Nghĩa" đột ngột khiến lòng tôi hung hăng buồn bực.

"Hôm qua mới quen biết." Tôi nói, gắng sức cho nghe sao đừng uể oải.

"Buổi sáng hôm nay, nghe ngữ khí công tử với hắn nói chuyện, tưởng như quen biết rất lâu rồi." Quận chúa nói rồi, hơi hơi ngước cằm.

Tôi chẳng thể thốt được lời nào, chỉ đành cố gượng cười cười.

"Thành công tử cảm thấy ta và Tử Nghĩa trai tài gái sắc?" Quận chúa tiếp tục nói, trong giọng lộ ra trào phúng lạnh lùng.

"Tôi..." Biết quận chúa là muốn cố ý làm khó, tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào nàng, "Tôi cảm thấy được hắn có thể chăm sóc người... Có thể, cho người... Hạnh phúc..." Tôi không thể nói thêm được gì, bởi trong đôi mắt quận chúa khi tôi nhìn nàng, là nồng đậm bi thương, hoàn toàn đối nghịch với ngữ khí như băng của nàng.

"Thế nên công tử muốn làm mối cho chúng ta, hi vọng ta cùng với hắn sớm thành thân, trăm năm hảo hợp?" Quận chúa không tránh ánh mắt nhìn thẳng của tôi, tiếp tục nói về hắn và nàng với ngữ khí hoàn toàn tương phản cùng cảm xúc trong ánh mắt.

Tôi không thể mở được lời, nhìn thấy bi thương trong mắt quận chúa, chỉ cảm thấy trong lòng rất đau rất đau.

"Vậy chàng vì sao, ngày đó ở trong rừng cây, như thế đối với ta?" Nàng nói, một giọt lệ trên mắt phải cũng trượt xuống.

Tôi vì sao trong rừng cây hôn quận chúa? Điều này còn phải hỏi sao...

"Là nhất thời hứng khởi? Hay là chàng chỉ muốn đùa bỡn ta đây một quận chúa chán nản, đáng thương sống trong vương phủ??" Quận chúa thật sự tức giận, nói một câu mà khiến tôi cảm thấy như đất trời sụp đổ, nàng cắn môi nhìn tôi, trên mặt nước mắt đã không ngăn được nữa.

"Quận chúa..." Nhìn thấy nước mắt nàng rơi như mưa, lòng tôi cũng như chết đi một nửa.

"Thôi," Quận chúa đột nhiên đứng dậy, lảo đảo bước tới cửa, "Chàng đi đi, ta không nên cùng chàng nói điều này. Sau này cũng đừng tặng đồ tới, ta không cần. Chàng đi đi."

Tôi đứng lên, không chịu nổi gọi một tiếng "Ngưng nhi", cũng phát hiện mình đã sớm nghẹn ngào.

Rốt cuộc không thể kiềm nén được nữa, ai có thể nói cho tôi biết phải làm sao kiềm nén được không?

"Ta thích nàng, Ngưng nhi..." Tôi nói, chỉ dám đứng nguyên tại chỗ, "Ta thích nàng, ta hi vọng ta là người kia có thể bảo vệ cho nàng, ta hi vọng ta là người kia có thể cho nàng hạnh phúc..."

Quận chúa đứng ở trước cửa, đưa lưng về phía tôi, tôi không thể thấy được lệ rơi thế nào trên mắt của nàng, chỉ thấy mái tóc dài phía sau nàng theo thân mình nức nở thoáng run lên.

"Ta thật sự thích nàng." Tôi nói ra câu nói mình mong muốn nhất.

Quận chúa xoay người, hai mắt nàng khóc đến đỏ bừng, trên mặt nước mắt che kín. Vẻ mặt nàng thoáng chút ngẩn ngơ, mấp máy miệng muốn nói gì đó lại chưa nói được.

Tôi từ từ bước đến gần, đứng trước mặt, lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt nàng, giống như ngày đó ở trong y quán đã bị cháy sạch. Nhưng tâm tình thì cực kỳ khác biệt.

"Ta thích nàng, Ngưng nhi." Tôi vẫn tiếp tục lặp lại những lời đó, dường như không thể thốt được lời thứ hai.

Biểu tình của Tấn Ngưng vẫn hơi chút bàng hoàng, khi tôi đưa tay lau nhẹ hai má nàng, thân thể nàng thoáng cứng đờ, mày dần dần nhăn lại, mắt nhìn tôi, lẩm bẩm: "Vì sao bây giờ mới nói? Vì sao... Chàng..."

Tôi buông nhẹ hai tay, bốn mắt nhìn nhau cùng quận chúa, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, ta..."

Quận chúa đột nhiên giơ nắm tay, hung hăng nện lên vai tôi, mặc dù không quá đau, nhưng lại khiến tôi kinh hãi, giọng nói của nàng vẫn đang nghẹn ngào: "Nếu như vậy, vì sao còn muốn thúc đẩy ta cùng Trần Tử Nghĩa? Vì sao phải dạng này đối với ta? Vì cái gì?..." Tôi bị nàng từng bước ép sát, đành phải bối rối từng bước thối lui, nhưng quận chúa dường như hoàn toàn không có ý định thu tay, "Vì sao không tới tìm ta? Vì sao phải để cho hắn thay thế chàng tặng đồ lại đây? Vì cái gì?"

Tôi không dám lên tiếng, chỉ hy vọng quận chúa làm vậy có thể đem hết tức giận trong lòng giải phóng ra.

"Vì cái gì? Vì cái gì hả..." Động tác của quận chúa dần dần ngừng lại, cuối cùng, thân mình nàng ngả về phía tôi, đầu nương trên bờ vai, ở bên tai tôi nhẹ nhàng khóc nức nở.

Trong lòng thở dài, thôi quên đi, Thành Nhược Hề, chả cần phải quyết tâm gì nữa hết. Tôi vòng tay ngang qua eo ôm lấy quận chúa, để thân thể gầy yếu của nàng có thể hoàn toàn dựa trên người mình. Lúc này Tấn Ngưng hệt như một con chim nhỏ, chỉ chốc lát sau, thân thể của nàng đã hoàn toàn dựa vào lòng tôi. Nàng vô cùng tin tưởng tôi, tôi có thể cảm nhận được điều đó. Hạnh phúc cùng thống khổ, tựa như hai sợi dây nhỏ, cùng lúc đem tôi trói chặt.

"Uống hết chè đi." Tôi cố ý bỏ mặc cái phần tâm đang đau lòng đó, cật lực quẳng nó đi, đem ném nó thật xa đến nơi khác. Mong giữ được phần hạnh phúc này thôi, "Nếu yết hầu nàng cứ tiếp tục như vậy, sẽ dễ bị nhiễm bệnh."

Tấn Ngưng vẫn tựa vào lòng tôi, hơi thở dần dần vững vàng, thân mình cũng không tiếp tục bởi vì khóc nức nở mà run nữa: "Ta muốn..." Giọng nàng rất nhỏ, thật lâu sau mới nói nốt nửa câu: "Ta muốn tiếp tục được chàng ôm thêm một lát."

Lòng tôi cứ như vậy đột nhiên bốc cháy, không muốn nghĩ nhiều, hai tay tôi siết chặt eo nhỏ của Tấn Ngưng, cảm thụ thân hình gầy yếu của nàng đang được bao bọc trong áo vải.

Nếu như có thể, xin thời gian hãy ngừng tại giờ khắc này.

"Chàng, ngày hôm qua là đi hái hoa quả cho riêng ta." Tấn Ngưng đột nhiên nói, giọng dịu dàng phiêu đãng bên tai.

"Ừm." Tôi gật đầu, nhẹ nhàng vuốt ve hai má nàng.

"Chàng ngày đó, ở trong rừng cây... Lúc sau, vì sao không tới tìm ta?" Quận chúa hỏi, cùng một vấn đề vừa rồi, nhưng lúc này ngữ khí lại dịu dàng rất nhiều. Khiến tôi thoáng giật mình, hóa ra quận chúa cũng có mặt như vậy, nghĩ rồi không tự chủ được nở nụ cười.

"Khi nàng chạy đi, ta nghĩ là... Ta nghĩ là nàng chán ghét như vậy." Tôi thành thật trả lời.

"Không phải," Tấn Ngưng đột nhiên vươn hai tay vòng quanh eo tôi, tựa hồ sợ hãi gì đó, có chút kích động giải thích, "Ta lúc ấy, tim đập rất nhanh... Ta..."

"Đừng nói nữa, ta biết." Tôi lại gật gật đầu, ý bảo quận chúa không cần nói thêm.

"Vậy chàng hứa với ta..." Quận chúa đứng thẳng người dậy, rời khỏi lòng tôi, nghiêm túc nhìn tôi nói, "Sau này không được nói ta và Trần công tử trai tài gái sắc, những người khác có thể, nhưng chàng không thể."

"Không biết vừa rồi là ai nói, Tử Nghĩa..."

"Chàng!" Lại là một đấm.

"Được rồi, được rồi." Tôi đón lấy nắm đấm rơi trên bả vai, lại không hề cảm thấy đau chút nào, tôi cầm tay Tấn Ngưng, nhìn nàng thật tâm nói, "Thực xin lỗi, sau này ta sẽ không như vậy nữa."

Hai má Tấn Ngưng đỏ lên, chỉ hơi hơi gật đầu, nhẹ giọng bảo: "Biết là tốt rồi."

"..." Tôi nắm tay nàng, kéo nàng đến cạnh bàn mời ngồi xuống, "Uống hết chè đi."

Tấn Ngưng định vươn tay cầm lấy chén chè, nhưng tôi nhanh trước một bước, bưng chè ngồi bên người nàng, cười nói: "Để ta đút nàng uống."

Mặt của nàng lại càng đỏ thêm, chỉ hơi hơi mấp máy miệng, nhưng không nói thêm gì. Tôi coi như đây là ám hiệu Tấn Ngưng đồng ý cho tôi đút, múc một muỗng chè, đưa đến bên miệng nàng. Nàng khẽ mở môi hồng, theo động tác của tôi nuốt chè xuống.

"Ngày hôm qua, Nhất Cửu đại sư đưa chè tới, ta liền biết là chàng để hắn làm vậy." Quận chúa mỉm cười nhìn tôi.

"Vì sao?" Tôi hỏi, lại đưa một muỗng chè lên miệng nàng.

"Bởi vì ở đây, chỉ có chàng để ý ta như vậy." Tấn Ngưng nói, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.

Tin tưởng tôi như vậy, để cho tôi thế nào chịu được đây.

"Đừng nói nhiều nữa, ngoan ngoãn uống hết chè đi, trời khuya rồi, nàng cần nghỉ ngơi thật tốt." Tôi nói.

"Chàng muốn đi?" Tấn Ngưng vội hỏi.

"Nàng cần nghỉ ngơi." Tôi nói, bắt buộc nàng uống muỗng chè đã để rất lâu bên miệng.

"Vậy..." Vừa vội vàng uống, Tấn Ngưng vừa nói, sắc mặt lại khẽ phiếm hồng, "Ngày mai... Có thể đưa ta đi hái hoa quả được không?"

Tôi cười, sau đó gật gật đầu: "Đương nhiên."

Nháy mắt Tấn Ngưng lại như đứa trẻ, khuôn mặt nãy vừa tức giận giờ đã tươi cười. Hạnh phúc như vậy, vui vẻ như vậy, tốt đẹp như vậy, nếu như có thể kéo dài vĩnh viễn, thì thật tốt biết bao.

Rốt cục từng muỗng đút quận chúa uống xong chè, tôi đứng ở cửa cùng nàng cáo biệt.

"Nhược Hề." Tấn Ngưng dựa vào cửa, nhẹ giọng nói, "Ngày mai nhớ kỹ."

"Ừ." Tôi cười, "Đêm nay nàng phải nghỉ ngơi thật tốt đấy."

Tấn Ngưng cũng cười gật gật đầu, lâu sau mới chậm rãi đóng cửa lại.

Cuối cùng, lệ của tôi mới được rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip