Chương 24: Áy náy khi yêu


"A Thành? A Thành?... A Thành!!"

"Hả?" Tôi phục hồi tinh thần lại.

"Con làm sao vậy? Cứ thần người ra, có phải không khỏe không?" Sư phụ nhìn tôi, nét mặt ông đầy lo lắng.

"Không có ạ." Tôi vội lắc đầu.

"Không có là tốt rồi." Mặt sư phụ giãn ra, sau đó quay đầu hỏi Nhị sư huynh, "Vừa nãy chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ?"

"Tới đoạn chúng ta bắt được Phùng công tử, là lợi thế tốt." Nhị sư huynh nghiêm túc đáp.

Đúng vậy, bây giờ đang là sáng sớm ngày thứ hai sau khi chúng tôi bắt được con trai Phùng Nhân, là vô cùng sớm đấy. Và lại là hội nghị của riêng bốn sư đồ.

"Nhưng theo lời Phùng Kiện Nhân, chắc chắn hắn có đồng lõa, có khi còn đang mai phục quanh đây." Sư phụ nói rồi cảnh giác nhìn quanh bốn phía. Nếu đã thế, vì sao còn muốn đến nơi đây họp a.

"Rõ ràng là giết cửu tộc, vậy mà Phùng Kiện Nhân vẫn sống tốt, xem ra sự tình không đơn giản." Sư phụ suy ngẫm rồi nói tiếp.

Đúng thế, Phùng Kiện Nhân chính là vị Phùng thiếu gia mà chúng tôi bắt được kia, con trai Phùng Nhân. Nghe nói vị đại thúc muốn cướp ngôi đó đã lấy tên cúng cơm của mình đặt cho nhi tử, chỉ khác là thêm một chữ, có điều chữ ấy lại là chữ "Tiện", thật sự không biết là xấu hay tốt đây ~

"Nếu bọn hắn khôngthấy Phùng Kiện Nhân trở về nhất định sẽ tìm. Khi đó chúng ta chỉ cần chờ cho bọn hắn xuất hiện, một lưới bắt hết chúng..." Nghe sư phụ nói mà thấy mọi việc sao thật dễ dàng.

"Cái đấy gọi là, địch không động ta không động." Vẻ mặt Nhị sư huynh nghiêm túc phụ họa. Nhưng huynh thật sự hiểu được ý nghĩa những lời đó không?

"Các con nhất định phải bảo vệ quận chúa cẩn thận, tuyệt đối không được sơ xuất! Rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người trở về đi." Sư phụ gật đầu, chuẩn bị xiêm áo để tan hội nghị.

"Sư muội, sư muội." Nhị sư huynh lại kéo tôi qua một bên.

Tôi không để ý tới hắn, cứ thế đi thẳng.

"Muội, muội có..." Nhị sư huynhcố đuổi kịp theo tôi, hoảng hốt thăm hỏi, "Muội có nói chuyện của huynh với quận chúa không?"

Từ hôm qua tâm tình tôi đã khó chịu, nên giờ thật chẳng muốn cùng Nhị sư huynh đàm luận bất cứ gì.

Thấy tôi không trả lời, Nhị sư huynh tiếp tục truy vấn: "Sư muội... Muội rốt cuộc... Hử? Có phải tâm tình muội không tốt?"

Tôi sửng sốt, sau đó lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước: "Không có."

"Thôi đi, chơi với muội từ nhỏ đến lớn, trong lòng muội nghĩ cái gì huynh không biết sao?" Nhị sư huynh vẻ mặt xụ xị, vỗ lên vai tôi, "Nói đi, ai khi dễ muội, huynh giúp muội giáo huấn hắn! Hệt như năm đó giáo huấn tên rùa rụt đầu ở võ quán kia." Tên rùa rụt đầu chính là vị Nhị thiếu gia tôi thầm mến nhiều năm trước, năm đó thấy tôi tránh ở trong góc khóc, Nhị sư huynh liền đến hỏi tôi, tôi chỉ tùy tiện vòng vo úp mở nói một câu "Nhị thiếu gia võ quán", tức thì Nhị sư huynh đã xông vào nhà người ta đánh sứt nửa cái răng cửa của người ta, để quán chủ võ quán kia tìm sang, chỉ thẳng đầu sư phụ mắng. Đương nhiên, cuối cùng người xui xẻo vẫn là tôi và Nhị sư huynh.

"Cũng được." Tôi dừng bước.

Nhìn vẻ mặt Nhị sư huynh chăm chú lắng nghe, tôi rất nhanh liền mở miệng hỏi: "Nếu huynh lừa một người vốn đối với huynh không quan trọng, sau lại này người đó lại trở nên rất quan trọng, nhưng cái huynh nói dối nàng lại là một việc rất lớn, lớn đến nổi nếu nói thật ra mọi thứ đều sụp đổ, nhưng không nói thật huynh lại không có cách nào đối mặt với người quan trọng này, vậy huynh nói nên làm sao?"

Nhị sư huynh nháy mắt cứng đơ, nhưng ý thức được tôi đã nói xong câu hỏi, thần trí thoáng hồi lại nói: "Có thể, có thể lặp lại lần nữa không?"

Tôi liếc mắt, giận dữ nói: "Bỏ đi."

Rồi xoay người rời đi.

Tôi có cảm giác, từ sau khi xảy ra chuyện trong lối đi mật thất ngày đó, quận chúa đã nhận ra.

Nhận ra tôi có cái cảm giác đó, cảm giác áy náy khi yêu.

Có đôi khi Nguyệt Nhi không ở bên cạnh quận chúa, tôi thường bồi nàng ngồi ở nội viện nghỉ ngơi. Tôi sợ Tấn Ngưng buồn bực, nên luôn tìm chút chuyện vui kể cho nàng. Trước đây thỉnh thoảng nàng sẽ góp đôi lời, nhưng giờ thì nàng lại chỉ yên lặng ngồi nghe, không hề nói một câu nào cả. Chỉ có đôi mắt không chớp chăm chú nhìn tôi, ánh mắt ấy, cũng là ánh mắt khiến tôi sợ hãi nhất.

Khó hiểu, còn có bất đắc dĩ. Nàng muốn nhìn thấu tôi, nàng muốn biết rốt cuộc tôi đang tránh né gì.

Thỉnh thoảng nàng còn khẽ thở dài —— tuy chỉ là một thanh âm rất nhỏ mỗi khi tôi xoay người cố ý tránh cùng nàng tiếp xúc thân mật, nhưng tôi vẫn nghe được rõ ràng. Mà tôi lại chẳng có cách nào để nàng không  thở dài như một bà lão năm mươi nữa. Bởi vì tôi là một kẻ nhát gan, tôi sợ nếu nàng biết hết mọi chuyện, tất cả tình yêu nàng dành cho tôi sẽ chuyển thành hận, mãi mãi cách xa tôi. Lòng tham của tôi muốn kéo dài tình yêu ấy, cho dù chỉ thêm một ngày, nó càng khiến cho tôi lo sợ mỗi khi được nàng quan tâm ưu ái. Được quận chúa yêu đã trở thành thói quen của tôi, bởi vậy không cam lòng khi mất đi tình yêu đó.

Gần đây tôi thường giật mình tỉnh giấc bởi mơ ác mộng, không biết là mơ thấy gì, chỉ biết sau khi tỉnh dậy người đã ướt đẫm mồ hôi.

Thành Nhược Hề, mày sẽ xuống địa ngục. Có đôi lúc tôi gặp phải những cơn ác mộng như vậy, dù lẩn trốn cách nào cũng không thể thoát ra, chỉ biết nằm trên giường thở phì phò, hung hăng nguyền rủa chính mình.

Hơn mười ngày trôi qua, trời càng ngày càng lạnh, những kẻ truy lùng quận chúa đến giờ vẫn chưa xuất hiện. Phùng Kiện Nhân vẫn bị chúng ta giam giữ, cả ngày gào to "Cha nợ con trả", "Các ngươi không biết điều" hay những lời linh tinh khác. Tâm tình của mọi người từ ban đầu là hồi hộp, giờ chậm rãi chuyển thành nôn nóng, nhưng vẫn không dám buông lơi việc bảo hộ quận chúa. Trần Tử Nghĩa thì chưa trở về, Trần phu nhân lại chẳng hề phát hiện ra chút khác thường nào trong chùa. Từng ngày cứ vậy trôi qua.

Đêm hôm ấy, tôi lại bừng tỉnh giữa cơn ác mộng. Cố gắng hít thở, từ lúc nàotoàn thân đã thấm ướt đẫm mồ hôi.

Ngồi trên giường một lúc lâu để trấn tĩnh cơn hoảng hốt, tôi mới dám xuống giường tìm nước uống cho mình. Gần đây những hành động thế này thường xuyên lặp lại —— Giật mình tỉnh giấc, hốt hoảng, xuống giường uống nước —— Không biết từ bao giờ nó đã thành một thói quen. Tôi cười khổ, từ lúc nào mà tôi có cái thói quen chết tiệt thế này, thói quen khiến cho tôi biết lòng mình đang bị giày vò bởi áy náy và mặc cảm.

Chỉ vừa uống hết nửa bát nước, chợt nghe thấy ngoài viện như loáng thoáng có tiếng người, tôi vội vàng đến bên cạnh cửa, áp tai mình vào vách lắng nghe.

Là giọng của Tấn Ngưng cùng Nguyệt Nhi.

"Quận chúa! Ngài trở về phòng đi, bên ngoài trời rất lạnh!" Giọng Nguyệt Nhi tràn đầy bất đắc dĩ, sợ là đã khuyên rất lâu rồi.

"Nguyệt Nhi, em vào nghỉ trước đi, ta muốn ngồi thêm lát nữa." Ngược lại, giọng của Tấn Ngưng thực bình thản.

"Như vậy sao được? Quận chúa..."

"Nhược Hề?" Thấy tôi đột nhiên từ trong phòng bước ra, quận chúa nhẹ giọng gọi, khẽ tươi cười.

"Thành công tử." Nguyệt Nhi đứng ở bên thấy tôi cũng gọi một tiếng, vẻ mặt vạn phần buồn thương, "Thành công tử, công tử khuyên quận chúa đi, giờ đã hơn nửa đêm, nếu cứ tiếp tục ngồi đây sẽ cảm lạnh."

"Ngưng nhi." Dù đang ở trước mặt Nguyệt Nhitôi cũng gọi quận chúa là "Ngưng nhi" chẳng hề e ngại, cũng không phải bởi vì bối rối mà buột lời. Tuy tôi cảm nhận được ánh mắt nàng đang nhìn tôi chất chứa bao ưu tư, khó hiểu, thậm chí giận hờn. Bởi trên đời này đã chẳng có thứ gì có thể khiến tôi bối rối hơn một hơi thở dài của quận chúa. Chỉ cần nghe thấy thanh âm ấy, tôi đã cảm thấy mình là kẻ bất lực, nhát gan không dám làm gì.

"Trời lạnh, trở về phòng ngủ đi." Tôi nói, vẫnnhư cũ đứng trước cửa phòng, không tiến thêm một bước.

Tấn Ngưng như không nghe thấy lời tôi nói, nàng vẫn chỉ nhìn tôi, hai tay đặt trên đầu gối, mặt mỉm cười, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn trời đêm, giọng nói có chút gì đó như tiếc hận: "Đêm nay nhìn không thấy trăng."

Tôi thầm thở dài. Chậm rãi đi đến bên nàng, nói với Nguyệt Nhi: "Nguyệt Nhi cô nương, lấy áo khoáccho quận chúa đi."

Nguyệt Nhi sửng sốt, rồi lập tức gật đầu xoay người về phòng.

Từ khi bắt được Phùng Kiện Nhân, chúng tôi liền sắp xếp Nguyệt Nhi và quận chúa ở chung một phòng, ngoại trừ để tiện chăm sóc cho quận chúa, còn để khi có chuyện xảy ra sẽ giúp đỡ lẫn nhau, bất kể là đối với quận chúa hay Nguyệt Nhi đều tốt.

Tôi ngồi xuống đối diện Tấn Ngưng —— bởi không dám ngồi bên người nàng, nhất là ở ban đêm mẫn cảm như vậy. Cả hai cứ ngồi như thế, Tấn Ngưng ngửa mặt nhìn bầu trời đêm không trăng, còn tôi thì nhìn khuôn mặt như cười như không của nàng. Dù nàng đang cười, nhưng tôi cảm nhận được nụ cười kia lạnh lẽo.

Nàng không vui.

Tôi biết nàng không vui.

Rồi giống như chú ý tới tầm mắt của tôi, Tấn Ngưng quay đầu cùng tôi bốn mắt nhìn nhau. Sống chung nhiều ngày như vậy, đã có rất lần tôi và quận chúa bốn mắt nhìn nhau, nhưng lần này lại khiến cho lòng tôi đau nhói. Nàng vẫn đang cười, đôi môi mỏng nhếch lên uốn thành một đường cong, nhưng chẳng hề có chút vui vẻ.

"Nhược Hề... Chàng cũng không ngủ." Nàng nói, thanh âm không chút cảm xúc.

Dự cảm bất tường lập tức thổi quét toàn thân. Giọng điệu không mang theo chút xúc cảm thế này, là báo hiệu cho Tấn Ngưng tức giận. Nhớ rõ lần trước nàng cũng nói chuyện không cảm xúc, và ánh mắt thì lại nồng đậm bi thương.

Tôi nhìn đôi mắt nàng... Quả nhiên.

Lúc này Nguyệt Nhi cầm áo khoác dài của quận chúa đến, tới phía sau nàng nhẹ giọng thưa: "Quận chúa, trời lạnh, ngài để Nguyệt Nhi khoác thêm áo cho ngài."

"Cứ để xuống đi." Tấn Ngưng nói, cặp mắt vốn nhìn tôi giờ chuyển sang phía Nguyệt Nhi.

"Nhưng mà..."

"Em về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ lập tức trở về." Quận chúa không để Nguyệt Nhi nói tiếp, giọng điệu có chút như là mệnh lệnh.

"...Vâng." Nguyệt Nhi đặt áo khoác trên bàn, liếc nhìn tôi, rồi mới xoay người rời khỏi.

Thật lâu sau, nàng nhẹ nhàng nâng tay vuốt lên tấm áo trên bàn. Ngón tay mảnh khảnh lướt qua từng nếp uốn, dừng lại một chút, lát sau lại buông hai tay đặt ở trên đùi. Đầu Tấn Ngưng cúi thấp, ánh mắt nhìn chằm chằm áo khoác dài, không chút động tĩnh.

Một cơn gió lạnh thổi qua, làm tôi không nén được rùng mình. Mái tóc dài của Tấn Ngưng bị gió thổi hơi hơi lay động, nhưng nàng tuyệt nhiên vẫn không nhúc nhích, hệt như hoàn toàn không có chút cảm giác nào.

"Ngưng nhi, mặc áo lên đi, trời lạnh." Tôi nói. Thân mình quận chúa vốn không tốt, nếu gặp gió lạnh rất dễ sẽ nhiễm phong hàn.

"Nhược Hề." Quận chúa ngẩng đầu nhìn tôi, "Chàng có chuyện muốn nói với ta không?"

Tôi đứng lên, giống như không nghe thấy câu nàng hỏi, chỉ cầm tấm áo trên bàn bước đến phía sau lưng quận chúa: "Mặc vào đi, bằng không thật sự sẽ cảm lạnh." Nói rồi, tôi cẩn thận nâng áo khoác lên, ý bảo Tấn Ngưng vươn tay ra để tôi giúp nàng mặc.

"Chàng có điều muốn nói, đúng không?" Tấn Ngưng tiếp tục hỏi.

"Mặc vào đi, trời càng ngày càng lạnh." Tôi nói, vẫn như cũ cầm áo đứng sau lưng nàng.

Tấn Ngưng không nói thêm gì nữa, thật lâu sau mới chậm rãi chìa hai tay.

Tôi cười cười, nhẹ giúp nàng vén tóc dài, nâng áo lên để cho nàng dễ xỏ hai tay vào áo, rồi mới buông mái tóc dài của nàng ra. Đưa tay sửa sang lại một chút cổ áo cho nàng, mới định thu tay về. Ngay trước khi tôi kịp thu tay về, tay trái của quận chúa đã nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi. Lòng tôi run lên, nhưng vẫn không nhúc nhích, để tùy nàng nắm bàn tay mình.

"Cảm giác như Nhược Hề đang cách ta thật xa." Quận chúa nói rồi nhẹ nghiêng đầu, dán má nàng lên lòng bàn tay tôi. Đứng ở phía sau tôi không thấy được nét mặt của nàng, nhưng tôi cảm nhận được mặt nàng thật lạnh. Hay tại bởi tôi mới từ phòng bước ra nên tay còn ấm?

"Cảm giác đó luôn khiến ta thấy bất an." Quận chúa vẫn nói, giọng nàng rất nhẹ. Không có bất kỳ dấu hiệu tức giận như tôi vừa nghĩ, mà ngược lại còn rất dịu dàng, giống như lời thì thầm khe khẽ.

Tôi cúi đầu cười khổ.

"Nếu..." Tôi nghe thấy chính mình hé miệng, mà chỉ nói ra được một từ.

Quận chúa vẫn không nhúc nhích.

"Nếu, tất cả chuyện này đều là giả?" Tôi nói.

Tôi cảm thấy thân mình nàng cứng đờ.

"Hết thảy đều là giả, ngoài... Cảm tình của ta. Nếu là như vậy, Ngưng nhi, nàng sẽ như thế nào?" Tôi tiếp tục mở miệng, nói đến chủ đề mà mình chưa bao giờ dám đụng chạm.

Tấn Ngưng không đáp, thân mình cứng ngắc, một cơn gió lạnh thổi qua lòng bàn tay, lạnh đến nỗi khiến lòng tôi run nhẹ.

Thật lâu sau, khi độ ấm trong lòng bàn tay đã hoàn toàn tan biến, quận chúa mới nói, trong ngữ điệu có chút ý cười: "Chàng đang nói gì vậy... Nhược Hề?"

Thiếu chút nữa.

Chỉ thiếu chút nữa thôi.

"Ta..."

"Nhược Hề, gần đây chàng luôn thích nói những lời ta không hiểu..." Vẫn là giọng điệu hơi cười, Tấn Ngưng cúi thấp đầu, sau đó lại ngẩng lên rồi tiện đà đứng dậy.

"Trời lạnh, trở về phòng ngủ đi..." Nàng lặp lại câu mà tôi vừa nói, tiếp đó xoay người.

Nàng đang cười.

Khuôn mặt tuyệt mỹ đang khẽ mỉm cười nhìn tôi.

Còn tôi không biết, trên mặt mình lúc này là biểu cảm gì.

Quận chúa nhìn tôi, nhưng tầm mắt lại không dừng lâu trên thân thể, chỉ lát sau nàng đã khẽ lách nhẹ qua người tôi bước đi.

Thật sự, chỉ thiếu chút nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip