Chương 25: Bị bắt

Dường như hết thảy đều khôi phục lại bình thường. Khi Tấn Ngưng nhìn thấy tôi, nàng vẫn sẽ nở nụ cười tươi đẹp nhất, vẫn thường ân cần hỏi han với tôi, giống như chưa từng có điều gì xảy ra cả. Có điều, đích thực là không xảy ra điều gì, bởi nếu đã xảy ra, mọi việc sẽ không bình thường như vậy. Tôi như nghe thấy giọng nói của một tấm màn vỡ vụn, hé lộ ra bức tranh hoàn mỹ ẩn sâu. Nhưng chẳng ai để ý, góc của bức tranh đó lại cũng đang bị ăn mòn, chậm rãi bong ra từng mảng.

Bức tranh nào cũng thường được xé nát trong một ngày.

Và Trần Tử Nghĩa đã trở lại.

Ngoài mang đến cái Trần phu nhân căn dặn, hắn còn mang theo một số lượng lớn thuốc bổ, rồi trang sức, hay những thứ vụn vặt khác, mục đích là muốn mang tặng lấy lòng Tấn Ngưng. Chứng kiến Trần Tử Nghĩa nhiệt tâm công kích như thế, bản thân tôi lại thực bình thản. Nếu quận chúa cùng Trần Tử Nghĩa thật sự có duyên phận, dù có thể nào tôi cũng không ngăn được, bất luận là tôi có tư cách "ngăn" hay là không. Hơn nữa gia thế của Trần Tử Nghĩa rất tốt, nếu hắn thật tình yêu quận chúa, quận chúa cũng nguyện cùng hắn nắm tay, thật là không còn gì tốt hơn. Coi như không có duyên phận, thuốc bổ Trần Tử Nghĩa tặng cũng có thể bồi bổ thể chất vốn suy yếu của Tấn Ngưng, thật là một việc không tốn sức lại vừa có lợi.

Trần phu nhân cùng Trần Tử Nghĩa vẫn không nhận thấy điều gì khác thường, dù là cầu thần bái Phật, hay là tán gái, vẫn là rất chú tâm.

Từng ngày dần trôi qua, nhìn như cuộc sống yên tĩnh nhưng lại ẩn giấu nguy hiểm. Và hiểm nguy này lại được che giấu thực cẩn thận, đến nổi khiến chúng tôi không khỏi hoài nghi, hiểm nguy kia liệu rốt cuộc có tồn tại hay không. Về sau tôi đột nhiên tỉnh ngộ, tại sao chúng tôi luôn luôn bị bao trùm trong một loại cảm giác chờ đợi, chúng tôi rốt cuộc chờ đợi cái gì?... Chờ đợi có người tập kích quận chúa —— đáp án thật là kinh sợ.

Vào một ngày, sau khi ăn cơm xong, tôi muốn ra sân dạo một lúc, lại trông thấy Tam Thất đang từ vựa củi bước ra. Không muốn đối mặt cùng Tam Thất luôn mang khuôn mặt mỉm cười, chẳng khác nào đang châm chọc tôi đây buồn bực, vì thế tôi bật xoay thân người muốn né tránh tầm mắt Tam Thất.

"A Thành." Lập tức liền bị gọi.

Đành phải chịu phận bất hạnh đi đến trước mặt hắn.

"A Thành, ăn xong cơm rồi sao?" Tam Thất hai tay tự nhiên rũ xuống hai bên thân thể, quần áo vẫn là trước sau một màu trắng.

"Ừm." Tôi gật gật đầu. Không phải vừa nãy hắn ăn cơm cùng tôi sao... Chỉ là hắn ăn siêu nhanh, lả tả mấy lần đã buông chén bát, rời nhà ăn, có lẽ vì vậy mà chẳng hề chú ý tới sự tồn tại của tôi.

"Bây giờ có tiện đến vựa củi nói vài câu không?" Hắn nói.

Không tiện, tôi thực muốn nói như thế.

"Vào đi." Chẳng chờ tôi trả lời, hắn đã xoay người bước vào vựa củi.

Huynh dám khẳng định tôi yên lặng nghĩa là biểu đạt tôi nguyện ý nghe huynh sao!!

"Ta cùng với Nhị Tứ chuẩn bị vào rừng tìm đám người kia." Tam Thất nói.

"Huynh cùng Nhị Tứ..." Tôi sửng sốt, vậy không phải sẽ để lại quận chúa trong chùa sao?!

"Nhiều ngày thế rồi, mà chẳng hề có động tĩnh. Ta nghĩ không nên tiếp tục ôm cây đợi thỏ." Tam Thất nói xong, môi mấp máy kia lại tạo dạng mỉm cười.

"Như vậy sao được, chỉ chừa quận chúa ở trong này, nếu đến lúc..."

Tam Thất lắc đầu: "Còn cậu nữa, sư phụ, A Vân cùng A Mộc..." Không lầm chứ, cảm giác mấy người này có cũng như không nha!

"Nhất Cửu cũng sẽ ở lại, huống chi..." Tam Thất cười cười, lần này quả thực là cười, "Còn cậu nữa, A Thành."

Tôi sửng sốt.

"Cho nên, vấn đề đồ ăn của Phùng Kiện Nhân đều nhờ cậu." Tam Thất nói, chuyển đề tài hệt như diều đứt dây, khiến tôi không kịp hiểu hắn muốn biểu đạt cái gì.

"Cái gì..." Còn chưa chờ tôi kịp phản ứng, Tam Thất đi tới bên ổ mã mật đạo, ý bảo tôi cũng qua.

"Để tới mật thất phía trong vựa củi, cần đưa mật mã vào trong này." Tam Thất nói.

"Cho nên..." Tôi sững sờ đứng bên cạnh.

"Ta nói mật mã cho cậu biết, sau này mỗi ngày, cậu phụ trách đưa cơm cho Phùng Kiện Nhân." Tam Thất nói rồi, ra hiệu bảo tôi tới gần chút nữa.

"Vì sao tôi phải phụ trách đưa cơm... Huống chi tùy tiện nói mật mã cho người ngoài biết không tốt đâu!" Tôi kiên trì đứng nguyên tại chỗ. Nói đùa gì vậy, nơi này nhiu người như thế, ai cũng không chọn lại cố tình chọn tôi đi đưa cơm cho cái tên Phùng Kiện Nhân chết tiệt kia?

"Cậu không phải người ngoài." Tam Thất nói, sau đó lẳng lặng nhìn tôi, lúc này có trời đất biết hắn cười tươi quỷ dị thế nào.

Cái cảm giác khó chịu này lại tới nữa, tôi không phải người ngoài, chẳng lẽ tôi là hòa thượng trong chùa này sao.

Tôi nhìn hắn không biết nói gì, rồi mềm lòng ngoan ngoãn đến bên cạnh hắn, ngồi xổm trước cái hốc nhỏ, chờ đợi hắn nói tiếp.

"Cơ quan ở bên trong hốc." Nói rồi Tam Thất cũng ngồi bên cạnh tôi, đưa tay vào trong hốc, "Ở bên trong này có một cơ quan, gồm sáu bánh xe chuyển, theo thứ tự từng bánh xe cậu chuyển từ trái sang phải bằng số, cơ quan sẽ mở ra."

Tôi cúi đầu nhìn miệng hốc, chỉ thấy tay Tam Thất sờ trên một vật tối om.

"Mật mã là..." Tôi cẩn thận hỏi, chỉ mong mật mã đơn giản, bằng không nếu quên sẽ thật phiền toái.

"Nhất cửu, nhị tứ, tam thất." Hắn không do dự chút nào đáp.

Ách... Đây không phải... Là tên ba hòa thượng các người sao...

"Dạng này tương đối dễ nhớ." Tam Thất lại giống như nhìn thấu tâm tư tôi, thản nhiên trả lời.

Khóe miệng tôi giật giật, thật muốn hỏi là vì muốn nhớ mật mã nên lấy tên cho mình như vậy, hay là y theo tên mình mà đặt ra mật mã? Có điều dù là nguyên nhân nào, chỉ số thông minh của bọn hắn cũng làm cho tôi không thể tưởng tượng nổi.

"Cậu thử xem." Nói rồi Tam Thất rút tay ra, ý bảo tôi chuyển động cơ quan. Tôi bất đắc dĩ đưa tay vào đó, thậm chí nghĩ cũng không cần nghĩ, liền chuyển sáu bánh xe dựa theo thứ tự dãy số kia.

Nghe phát ra một tiếng "Cùm cụp".

"Để đóng cơ quan chỉ cần đảo phương hướng lại, cũng chính là chuyển bánh xe từ phải sang trái theo thứ tự dãy số như vậy." Tam Thất nói.

"Đảo lại... Là thất tam, tứ nhị, cửu nhất?" Tôi đảo con số lại hỏi hắn.

Tam Thất lắc đầu: "Như vậy quá khó, vẫn là nhất cửu, nhị tứ, tam thất." Đảo sáu con số lại là thì có bao nhiêu khó khăn!? Huống chi đấy còn là tên các người!

Tôi yên lặng đóng cơ quan lại.

"A Thành." Tam Thất đứng lên, "Sau này ba bữa của Phùng Kiện Nhân đều nhờ cậu."

"...Được." Tôi cũng đứng lên theo.

"Ta cùng với Nhị Tứ lập tức đi." Tam Thất nói xong rời khỏi vựa củi, tôi cũng vội vàng đuổi theo.

"Sư phụ có biết mấy huynh muốn đi tìm đám người kia không?" Tôi hỏi.

"Ông ấy biết." Tam Thất gật gật đầu, "Hơn nữa, khi có thể ta sẽ dùng bồ câu đưa thư liên lạc cùng sư phụ cậu."

... Hóa ra huynh cũng thích cái trò này.

Nửa canh giờ sau, Tam Thất cùng Nhị Tứ rời đi. Chỉ mang theo hai cái bọc nho nhỏ, cuộc sống của bọn hắn quả thật đơn giản.

Khi Tam Thất và Nhị Tứ đi rồi sinh hoạt trong chùa cũng chẳng có bao nhiêu biến động, bởi cho dù bọn hắn có ở trong chùa, ngoài ba bữa cơm là thấy mặt, còn lại suốt ngày cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Nhiệm vụ "Phụ trách đưa cơm cho Phùng Kiện Nhân" tôi cũng không cách nào thoái thác. điu, hay là nhờ Nhất Cửu... Âm thầm mang Phùng Kiện Nhân kia đi làm thịt nhĩ?

Phùng Kiện Nhân bởi bị nhốt trong lao vài ngày, trên mặt đã bắt đầu xuất hiện râu ria, tuy rằng một ngày vẫn cơm ba bữa, nhưng tinh thần lại suy giảm không ít. Sau vài ngày lớn tiếng ồn ào, giờ hắn chỉ còn thì thào được chút. Lần đầu khi tôi đưa cơm tới, còn muốn cùng hắn giao lưu trao đổi, hỏi thăm một chút tin tức đám người kia, nhưng hắn lại dùng con mắt chẳng chút tình cảm nhìn chằm chằm tôi, miệng đóng miệng mở không nói lên gì, tôi đành bỏ cuộc.

Hôm nay sau khi hoàn thành nhiệm vụ đưa cơm, mới vừa ra khỏi vựa củi đã gặp Trần Tử Nghĩa.

"A Thành, cuối cùng cũng tìm được ngươi." Trần Tử Nghĩa vẩy tay với tôi.

"Trần công tử tìm ta có việc?" Tôi đứng yên ở cửa vựa củi.

Trần Tử Nghĩa nhìn thoáng qua thân thể tôi, rồi mới nhìn tôi nói: "Dược liệu ta đưa cho ngươi đã sắc xong chưa?" Hắn vừa về đến, ngoài tìm mẹ mình, người thứ nhất hắn vội vã muốn gặp không ngờ là tôi, đương nhiên mục đích chính là hi vọng tôi vì hắn sắc một đống lớn thuốc bổ kia mà thôi.

"Chưa xong." Tôi lắc đầu.

"Nếu dùng xong rồi, cứ việc qua ta lấy, ta vẫn còn." Hắn nhướng nhướng mày, rất tự nhiên nói, "Tấn cô nương thân thể suy yếu, không bồi bổ là không thể được."

"Đúng vậy, đúng vậy a." Tôi cũng tự nhiên phụ hoạ rồi chuẩn bị rời đi.

"Ta hẹn Tấn cô nương tối nay đến trong viện đánh cờ, nếu A Thành ngươi có hứng thú, cũng có thể đến xem." Trần Tử Nghĩa nói, ánh mắt lóe lên tia đắc ý, bị hắn coi là tình địch tôi đương nhiên biết hắn nói lời này là có ý gì.

"Không hứng." Tôi cười cười lắc đầu, "Ta đâu biết chơi cờ thế nào, chỉ làm các ngươi thêm phiền mà thôi." Vốn cũng không phải là không biết chơi cờ, mà là tôi chán ghét cái không khí ngượng ngùng mỗi khi ba người cùng chung một chỗ. Huống chi nếu Trần Tử Nghĩa có thể cùng Tấn Ngưng chơi cờ, giúp Tấn Ngưng giải buồn, vậy cũng thật tốt a.

Ngay lúc tôi xoay lưng chuẩn bị rời đi, Trần Tử Nghĩa lại mở miệng: "Cũng phải, từ nhỏ ngươi sống ở y quán đương nhiên không có rỗi rãnh mà thảo luận nghiên cứu chơi cờ, Tấn cô nương là tiểu thư khuê các, chỉ có ta mới có sở thích hợp với nàng."

Tôi sững sờ nguyên tại chỗ, nhăn mặt, xoay người cười cười: "Trần công tử, vậy tối nay cứ tận tình hưởng thụ sở thích hợp nhau đi."

Sau đó ôm quyền, xoay người rời đi.

Suy nghĩ ngây thơ như vậy, tôi thật không cần để tâm.

Ban đêm gió lạnh, tôi đem một chiếc ghế tựa đến cửa Tự miếu để ngồi ngắm trăng. Đêm nay mặc dù trăng không tròn, nhưng cũng khiến tôi cảm thấy nó thật đẹp. Trên trời không có một áng mây, chỉ có ánh trăng một mình khoe sắc, để người ta chẳng còn để ý liệu trăng có tròn hay không. Chính là, trong lòng tôi dường như vẫn có cảm giác, dù có ngắm trăng thật đẹp, lòng vẫn không bớt được lạnh lẽo quạnh hiu.

Tấn Ngưng cùng Trần Tử Nghĩa đang ở nội viện chơi cờ. Khi tôi đi ngang qua, bọn họ cùng chào hỏi.

"Muốn lại đây ngồi chút không?" Trần Tử Nghĩa vẫn thực ghê tởm mời tôi đi tới.

Tôi đương nhiên cự tuyệt.

Hai mắt liếc nhìn Tấn Ngưng, tôi cười cười, rồi mang ghế tựa rời khỏi nội viện. Tấn Ngưng có Nguyệt Nhi bên người, còn có một vị đại soái ca siêu cấp của nàng và Nhất Cửu đang ăn khuya ở không xa đó, sự tồn tại của tôi thực không quan trọng.

Đang thảnh thơi ngồi ngắm trăng thưởng nguyệt, đột nhiên giác quan thứ sáu vô cùng mẫn cảm báo cho tôi biết có người sau lưng.

Tôi mạnh quay đầu, không ngờ là Nguyệt Nhi.

"Làm tôi sợ muốn chết!" Tôi vỗ ngực, cố ý dùng ánh mắt tức giận liếc nhìn, "Bước đi mà không có tiếng động nha, Nguyệt Nhi cô nương!"

"Thực xin lỗi, Thành công tử." Nguyệt Nhi vội nhỏ giọng nói lời xin lỗi.

"Không có gì." Thấy Nguyệt Nhi bị tôi dọa thành như vậy, tôi áy náy cười cười, "Được cô dọa một cái, tinh thần tự nhiên tốt hẳn."

"Thành công tử." Nguyệt Nhi thay đổi âm điệu, thoáng nhíu mày nói, "Tôi tìm công tử có chút việc."

"Ách... Mời nói." Xem ra đúng là có việc, nếu không hơn nửa đêm tự nhiên đứng sau lưng tôi, không phải vậy thì muốn gì chứ.

"Thật ra, hai ngày nữa là... sinh nhật quận chúa." Nguyệt Nhi nói.

Hai ngày sau?

"Sinh nhật quận chúa?" Tôi hơi ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nguyệt Nhi.

Nguyệt Nhi gật đầu.

Tôi sững sờ nhìn Nguyệt Nhi, thật lâu sau nở nụ cười.

"Thành công tử, công tử cười cái gì?" Nguyệt Nhi ngạc nhiên hỏi, nét mặt lúng túng không hiểu rõ điều gì.

"Đây gọi là duyên phận, có phải không?" Tôi tiếp tục cười nói.

Ngẩn người, Nguyệt Nhi mới nở nụ cười cùng tôi: "Đích thật là duyên phận, cùng Thành công tử gặp nhau không bao lâu, lại là sinh nhật quận chúa. Tuy rằng vương gia không có bên quận chúa, nhưng nếu là Thành công tử, quận chúa cũng sẽ rất vui vẻ."

Lần này đến phiên tôi sửng sốt, sau đó xấu hổ cười. Nguyệt Nhi không để tâm tới tôi xấu hổ, tràn trề thích thú tiếp tục nói: "Quận chúa rất thích ăn bánh hoa quế, hàng năm vào ngày đó, vương gia đều lấy lòng tặng bánh hoa quế cho quận chúa."

"Bánh hoa quế... Sao?" Tôi gãi gãi đầu.

"Nhưng nơi này là thâm sơn, không có cách nào mua bánh hoa quế được." Nguyệt Nhi cũng nhíu mày, bộ dạng thực buồn rầu.

Tôi nhìn nàng cười: "Không thể mua, nhưng có thể làm nha."

"Làm?" Nguyệt Nhi nghi hoặc, rồi tựa như nhìn thấy điều gì thực kinh khủng, trừng lớn hai mắt nói, "Thành công tử, công tử biết làm bánh hoa quế??!!" Thì sao, tôi làm bánh hoa quế thì rất đáng kinh sợ à.

Không chờ tôi trả lời, Nguyệt Nhi vui mừng bắt lấy tay tôi: "Thật vậy chứ? Thành công tử, công tử thật sự sẽ..."

"Hai người đang làm gì đó!!" Cách đó không xa truyền đến một tiếng bạo rống.

Tôi quay đầu nhìn, không ngờ là Nhị sư huynh. Nét mặt hắn kinh ngạc nhìn tay tôi đang được Nguyệt Nhi bắt lấy, rồi lại tiếp tục bạo rống: "Hai người đây là, đây là đang làm gì đó!" Nguyệt Nhi buông tay, vội mở miệng nói: "A Mộc ca... Không phải như huynh nghĩ..." Không phải hắn nghĩ cái gì? Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy??

Nhị sư huynh cất bước tới trước mặt tôi, chỉa vào người tôi ấp úng nói: "Đệ, đệ, đệ..."

"Đệ làm sao? Đã xảy ra chuyện gì??" Tôi bất đắc dĩ quay lại hỏi, bây giờ là cái tình huống gì đây.

"Đệ, đệ không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?!" Nhị sư huynh nghẹn đỏ mặt, thật vất vả mới nói ra câu.

Tôi hóa đá.

"A Mộc ca, thật không phải là như huynh nghĩ!" Nguyệt Nhi thật sự nóng nảy, tay bối rối vung lắc mãnh liệt.

Tôi hít một hơi cố gắng khống chế tâm tình của mình: "Nhị sư huynh, huynh đừng nói giỡn, đệ cùng Nguyệt Nhi?!" Van huynh, huynh cũng đâu phải không biết ta là nữ, huống chi nếu thật sự là có, cũng phải là giật mình chứ!

"A Mộc ca, chẳng lẽ huynh không tin ta sao?" Giọng điệu Nguyệt Nhi bắt đầu lạnh dần.

"Không phải... Ta..." Nhị sư huynh cũng bắt đầu cấp bách, hai bên lông mày nhăn lại đến nỗi muốn đánh vào nhau.

"Huynh đã không tin tưởng ta như thế, vậy quên đi." Nguyệt Nhi thản nhiên nói, rồi xoay người chạy vào trong chùa.

"Quên đi? Quên đi cái gì? Nguyệt Nhi! Muội hãy nghe ta nói..." Nhị sư huynh thất tha thất thểu theo sát phía sau.

Nhìn bóng dáng hai người hoàn toàn bỏ quên tôi rời đi như cơn gió lạnh. Tôi tự phục hồi tâm tình mình.

Bánh hoa quế sao?

Được.

Nói thật, cái khác khó nói, chứ làm bánh hoa quế thì tuyệt đối không làm khó được Thành Nhược Hề tôi. Nhớ ngày xưa ngoại trừ sắc thuốc, tôi thường đứng trong phòng bếp chăm chỉ học thêm, kỹ năng nấu nướng của tôi vì vậy mà được âm thầm tu luyện. Cho nên dù tôi thường đi trộm đồ ăn lót dạ, tất cả chúng cơ hồ đều bởi tôi làm —— nghĩ tới ngày đó cứ đêm khuya tôi lại lén lút đến bếp trộm đồ mình làm ăn lót dạ, nhưng lại bị sư phụ mắng, lòng chợt thấy chua xót... Tuy khi làm tôi cũng ăn vụng không ít...

Sở dĩ ở trước mặt Nguyệt Nhi tôi có thể nói được như vậy, là bởi vì tôi nhớ vài lần trước khi mở "hội nghị tứ sư đồ", tôi có ngửi được mùi hoa quế quen thuộc. Chắn chắn, là sẽ làm được bánh hoa quế —— đây không phải là duyên phận, thì là cái gì?

Tâm tình vốn buồn bực bỗng chốc được quét sạch, cái cảm giác gọi là "lạnh lẽo quạnh hiu" như cũng không còn. Vì vậy tôi trước khi ngày chính thức tạm biệt đến, hãy cho phép tôi ích kỷ, được ở bên quận chúa tạo thêm nhiều kỷ niệm vui vẻ, để đến khi rời xa rồi vẫn có thứ nhớ lại.

Tâm tình đã tốt thì chẳng còn lý do để ngắm trăng, tôi cầm ghế tựa quay trở vào.

Lại quên mất, trong nội viện còn có Tấn Ngưng cùng Trần Tử Nghĩa đang chơi cờ.

Tôi cố gắng thật nhẹ nhàng đi qua nội viện, nhưng giữa đường lại bị Trần Tử Nghĩa reo gọi: "A Thành, sao không đến ngồi một chút!" Tấn Ngưng ngẩng đầu nhìn tôi, một chút sau lại cúi đầu xem bàn cờ, mày không hề nhíu, nét mặt cực kỳ bình thản hoàn toàn chẳng giống như một người đang chơi cờ.

Đứng cách xa cũng không được, mà đi cũng không xong, chỉ có thể yên lặng tới gần. Cờ bọn hắn chơi là cờ vây, trắng đen phủ kín bàn cờ, nhưng quân trắng lại chiếm đa số, dù không hiểu lắm cờ vây tôi cũng biết, quân đen kia chỉ còn một nước là thua.

"Tấn cô nương chơi cờ xứng là cao thủ, ta đã thua liền hai bàn." Trần Tử Nghĩa nói, nhưng vô luận là giọng điệu hay nét mặt, không hề chút uể oải của người thua, mà trái lại còn cực kỳ vui vẻ.

Được rồi, tôi biết cờ của Trần Tử Nghĩa là quân đen.

"Là Trần công tử cố ý khiêm nhượng thôi." Tấn Ngưng không hề ngẩng đầu, vẫn dừng ở bàn cờ thản nhiên nói.

Trần Tử Nghĩa lắc đầu liên tục: "Đâu có đâu có! Đối với Tử Nghĩa mà nói, quả thực là theo không kịp tài chơi cờ của Tấn cô nương!..." Trong lúc Trần Tử Nghĩa thao thao bất tuyệt, Tấn Ngưng vuốt khẽ một con cờ, tựa như lơ đãng hạ cờ tại nơi nào đó, Trần Tử Nghĩa lại đột nhiên hô, "Nhìn xem! Tử Nghĩa ta lại thua rồi! Cam lòng bái phục! Cam lòng bái phục!!"

Rồi hắn xoay đầu lại nói với tôi: "A Thành, tài đánh cờ của Tấn cô nương cao như vậy, ngươi cũng không biết sao?"

"Ừm." Tôi gật gật đầu, tuy rằng hoàn toàn không hiểu kỹ thuật chơi cờ của bọn hắn như thế nào, nhưng thật tâm bội phục Tấn Ngưng thắng liền ba ván, "Thật lợi hại!"

"Tối nay trời lạnh, chàng lại chỉ mặc một chiếc áo đơn đi ra ngoài." Tấn Ngưng đột nhiên nói, giọng điệu bình thản, vẫn không nhìn về phía tôi. Điều Tấn Ngưng nói hoàn toàn thoát ly chủ đề tôi cùng Trần Tử Nghĩa đang đàm luận, khiến tôi nhất thời phản ứng không kịp.

Hơn nửa ngày tôi mới hiểu được Tấn Ngưng nói điều gì, liền vội vàng xua tay: "Không sao, cũng không lạnh chút nào, mặc nhiều còn thêm nóng..."

Còn chưa nói xong, Trần Tử Nghĩa đã nói leo vào, giọng điệu mềm nhẹ: "Tấn cô nương, thân thể nàng yếu đuối, mặc nhiều quần áo chút đi, muộn rồi trời lạnh."

Tôi chẳng nói gì giật giật khóe miệng, không bởi ngữ điệu Trần Tử Nghĩa khiến tôi buồn nôn, mà vì Tấn Ngưng hiện giờ đã mặc tới hai bộ trường y khá dày, dù nhìn thế nào cũng chẳng cảm thấy nàng lạnh, chỉ sợ nếu mặc thêm quần áo, Tấn Ngưng sẽ nóng đến chịu không nổi.

"Trần công tử." Tấn Ngưng đột nhiên đứng dậy, thoáng hành lễ nói, "Cám ơn công tử theo ta chơi cờ giải buồn, giờ đã muộn, Tấn Ngưng muốn về phòng nghỉ ngơi." Không biết từ khi nào Nguyệt Nhi đã đứng sau Tấn Ngưng, nét mặt âm trầm, tôi theo bản năng liếc nhìn chung quanh, lại không hề thấy bóng dáng Nhị sư huynh.

Hai người này chắc là cãi nhau rồi.

Trần Tử Nghĩa vội hỏi: "Được được được, ta không quấy rầy Tấn cô nương nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta tiếp tục chứ?"

Tấn Ngưng cúi đầu cười, cũng không buồn liếc tôi một cái, xoay người cùng Nguyệt Nhi trở về phòng.

Cảm thấy không khí có chút kỳ lạ... Tấn Ngưng nàng giận tôi sao?

Vừa dọn dẹp quân trên bàn cờ, Trần Tử Nghĩa vừa cảm khái: "Xem ra giờ đây Tấn cô nương rốt cuộc đã biết ai mới là người thích hợp ở bên cạnh nàng."

Không thèm để ý đến lời đầy vị châm chọc của Trần Tử Nghĩa, tôi thản nhiên nói: "Ta cũng hi vọng, nàng có thể tìm được người thích hợp nhất."

Trần Tử Nghĩa dừng thân mình lại một chút, xoay người nhìn tôi, sau một lúc lâu mới sững sờ nói: "Ngươi..."

Tôi cười: "Trần công tử, đêm đã khuya, ta cũng muốn trở về phòng nghỉ ngơi." Sau đó phất tay, xoay người trở về phòng, bỏ lại đêm nay ở phía sau lưng.

Thật ra việc "Làm bộ như không cần" cũng không phải quá khó.

Sáng hôm sau tôi rời giường từ rất sớm, muốn đi tìm cây hoa quế kia. Mùa thu hoa quế đặc biệt thơm, nếu dùng hoa quế đó làm bánh hoa quế, nhất định sẽ ăn rất ngon. Trời vẫn còn chưa sáng hẳn, không khí sau một đêm tựa như được thay mới hoàn toàn, hít vào cảm giác cực kỳ khoan khoái, hết thảy đều thật tốt đẹp, duy chỉ có...

"Vì sao huynh cũng đi chứ?!" Tôi căm tức liếc nhìn Nhị sư huynh đang đi theo bên cạnh.

Sáng sớm hôm nay vừa bước ra khỏi cửa, liền đã thấy Nhị sư huynh ngồi ở một bên dường như chờ đợi đã lâu, nghe được tôi muốn ra ngoài hái hoa quế, lại càng bám riết theo sát sau tôi.

"Giờ đang là thời khắc nguy hiểm, làm sao có thể để một mình muội ra ngoài?" Nhị sư huynh ung dung nói.

Tôi trợn trắng mắt: "Huynh khẳng định huynh có thể giúp muội sao?" Cái gì mà thi khắc nguy hiểm chứ, ra vẻ như huynh không biết võ công vậy, đại ca.

"Muội nói cái gì! Huynh có giúp cũng không đến phiên muội? Huynh..."

"Này!" Tôi chặn hắn nói lời vô nghĩa, cố ý thản nhiên nói sang chuyện khác, "Huynh cãi nhau cùng Nguyệt Nhi à?"

"Muội... Làm sao muội biết??" Vẻ mặt Nhị sư huynh kinh ngạc.

Muốn không biết rất khó đó!

"Cho nên huynh muốn tìm muội tố khổ?" Tôi lại xoay người đi sâu vào trong rừng rậm.

Nhị sư huynh vội vàng đuổi theo tôi, im lặng hơn nửa ngày, ngay khi tôi cho rằng hắn rốt cục đã bỏ được thói quen lải nhải kế thừa từ sư phụ, hắn lại mở miệng nói: "Đôi khi huynh thực không hiểu nổi nữ nhân các muội, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn... Muội nói đi... Nguyệt Nhi, có phải nàng yêu thích muội không?"

Lại hóa đá.

"Nhị sư huynh." Tôi dừng bước lại, "Huynh có cần phải lải nhải nhiều như vậy không?"

Nhị sư huynh trừng mắt: "Huynh lải nhải nhiều?! Huynh..."

"Huynh không lải nhải?!" Tôi quay lại rống, "Một đại nam nhân mà nói chuyện dong dài lắm điều, cái gì tốt của sư phụ không học, lại đi học tật lải nhải của ông ấy? Nguyệt Nhi đã nói với huynh nàng cùng muội không có gì, huynh lại còn muốn nghĩ đông nghĩ tây, huynh làm người sao không thẳng thắn một chút đi??"

Nhị sư huynh dường như bị tôi dọa không nhẹ, nét mặt nháy mắt đã cứng ngắc.

"Huynh bây giờ lại còn hỏi muội, Nguyệt Nhi có phải yêu muội không??" Tôi càng nói càng hăng, đã lâu không có cơ hội tìm người để mắng như vậy, hai tay còn chống lên eo, "Hai người yêu nhau quan trọng nhất là cái gì? Hả? Là cái gì? Muội hỏi huynh đó! Là cái gì hả??"

Nhị sư huynh cứng ngắc mấp máy miệng: "Ách... Quan trọng nhất..."

"Tín nhiệm! Quan trọng nhất là tín nhiệm!" Tôi lại tiếp tục rống, hoàn toàn mặc kệ bây giờ vẫn là sáng sớm, "Huynh đa nghi như vậy, để Nguyệt Nhi sao có thể không tức giận? Còn làm trò trước mặt muội chất vấn nàng, huynh có phải không muốn chừa mặt mũi lại cho Nguyệt Nhi??"

"Huynh..." Đầu Nhị sư huynh đã hoàn toàn cúi gằm, yếu ớt nói, "Huynh... Huynh sai rồi..."

Nhìn Nhị sư huynh vô lực, biểu tình tự trách mình, cơn giận của tôi nháy mắt cũng tiêu tan, chỉ lẳng lặng nhìn hắn thêm một lát, rồi thở dài xoay người tiếp tục bước đi.

"Sư muội... Muội nói rất có đạo lý..." Theo ở phía sau Nhị sư huynh mở miệng nói, "Bị muội mắng như vậy, làm huynh hiểu ra... Huynh thừa nhận thật sự mình hay suy nghĩ linh tinh, lại cũng có chút ngu ngốc..."

Được rồi, Nhị huynh. Cái tật xấu lải nhải là bất kể thế nào cũng không đổi được.

Không để ý đến nam nhân ngu ngốc vẫn tiếp tục lải nhải, tôi cứ thế tiến về phía trước. Bỗng nhiên, mũi ngửi được mùi hương thơm dịu, dù chỉ thoáng qua cũng đã khiến lòng tôi yên tĩnh. Rt cục đã tìm được mày. Tôi không khỏi mỉm cười tăng nhanh cước bộ.

Chỉ chốc lát sau, cách đó không xa xuất hiện cây hoa quế quen thuộc.

"Được sư muội chỉ bảo, huynh quyết định bỏ thói quen xấu của mình, làm một nam nhân rộng lượng... Oa!! Nơi đây có cây hoa quế sao? Trời ạ!" Nhị sư huynh dùng giọng điệu cứ như lần đầu tiên được nhìn thấy hoa quế kêu lên.

Tôi bước đến gần hơn cây hoa quế vẫn đang tỏa hương thơm say lòng người, vui sướng từ trong tâm như lan truyền ra khắp thân thể.

"Cây hoa quế này sao lại không có mùi nhỉ?" Nhị sư huynh đến gần kêu.

Khóe miệng tôi giật giật, thật cố gắng kiềm chế tâm mình: "Huynh nghẹt mũi à?"

"Hử, sao muội biết?"

Lơ hắn đi, lơ hắn đi, lơ hắn đi, tôi muốn lơ hắn.

Ngay lúc tôi định tiến lại gần hơn, đột nhiên từ sau lưng truyền đến một luồng hơi ấm, nhưng trên cổ lại thật lạnh lẽo, tiếng nói trầm thấp xa lạ vang lên bên tai, hoàn toàn không phải của Nhị sư huynh: "Đừng nhúc nhích."

Rốt cuộc tới rồi.

Đó là điều đầu tiên tôi nghĩ đến.

Cũng đúng, cả quãng đường tôi lớn tiếng ồn ào cùng Nhị huynh liên tục lải nhải, người ta muốn không để ý đến cũng không được nha.

"Ngươi muốn gì?!!" Phía sau truyền đến tiếng Nhị sư huynh kinh hoảng kêu la.

Người đứng sau kéo mạnh một cái, thân thể của tôi liền hướng tới mặt Nhị sư huynh đứng cách đó không xa. Nét mặt Nhị sư huynh đã hoàn toàn trắng bệch, muốn tiến lên nhưng lại sợ làm tôi bị thương, chỉ có thể biểu lộ ra nét mặt hoảng sợ như vậy, Nhị sư huynh chắc cũng hiểu, đứng sau lưng tôi chắc chắn chính là một trong những "người khác" kia.

"Ngươi muốn làm gì?!" Nhị sư huynh la hét, sắc mặt ngày càng tái nhợt.

"Đừng nhúc nhích, ngươi dám động, ta sẽ giết hắn." Tiếng nói trầm thấp lại truyền đến bên tai, hơi thở của hắn thoáng phả lên cổ tôi, khiến toàn thân tôi nổi da gà.

Nhị sư huynh không hề động, chỉ lại há mồm hét: "Ngươi muốn làm gì??!!" Tôi không khỏi liếc mắt, Nh huynh, huynh không thể nói câu khác sao, là "Cái gì? Ngươi muốn gì??" cũng không tồi rồi.

"Ngươi câm miệng cho ta!" Người đứng sau có vẻ cũng mất kiên nhẫn, miệng rống to còn tay tăng thêm lực đạo, ấn mạnh dao găm lên yết hầu hơn khiến cho tôi thoáng thấy đau đớn, cả thân mình cũng bắt đầu lạnh.

Nhị sư huynh lập tức câm miệng, nhưng sắc mặt như không thể xanh hơn được nữa.

"Chúng ta không tìm các ngươi, các ngươi lại tự đưa thân tới tận cửa..." Người nọ chậm rãi nói, sau đó cười ha ha, giọng trầm thấp hỏi, "Các ngươi làm gì Kiện Nhân?"

Quả nhiên đến vì chuyện này.

Nhị sư huynh giống như đã không còn khống chế được mình, chỉ gắt giọng hô: "Tiện nhân? Cái gì tiện nhân? Ngươi dạng này đối với nàng mới là tiện nhân!"

Nhị huynh, thật ra huynh có thể đi rồi, thật đấy.

"Hắn tốt lắm, ngươi yên tâm." Tôi mở miệng, thanh âm bởi vì căng thẳng mà tưởng như chẳng phải của mình. Hóa ra, tôi còn là kẻ rất sợ chết a.

"Dựa vào cái gì để ta tin ngươi?" Người đứng sau hỏi.

"Không cần ngươi tin, chỉ là nói cho ngươi biết mà thôi." Tôi nói.

Người đứng sau không nói gì, tựa như đang suy nghĩ. Rồi bỗng một cơn gió thổi qua, cây hoa quế phía sau lại lần nữa tỏa ra hương thơm ngào ngạt rót vào mũi, mấy đóa hoa quế theo gió hạ xuống, thổi tới trước mặt tôi.

Trái tim dường như ngừng đập.

Người đứng sau không rõ tình hình của Phùng Kiện Nhân, như vậy có lẽ Tấn Ngưng ở trong chùa vẫn bình an vô sự. Nếu thật là thế, tôi còn gì phải lo lắng đâu.

"Ta muốn hai người," người đứng sau đột nhiên lại nói, thanh âm lớn hơn, dường như muốn để Nhị sư huynh nghe thấy rõ ràng, "Phùng Kiện Nhân và... Con gái Tấn Thiên Khải."

"Ngươi, ngươi đừng hòng!" Nhị sư huynh thực nam tử khí khái quát.

Nhị sư huynh vừa rống xong, bên tai truyền đến một tiếng cười lạnh, cổ lại một trận đau đớn, sau đó liền nghe Nhị sư huynh hét lớn, biểu cảm cực kỳ kích động: "Chảy máu chảy máu chảy máu!! Ngươi làm nàng chảy máu!!"

Nhị huynh, thay vì ở đây chọc giận người này, không bằng huynh trở v kêu cứu binh đi.

"Nếu trong hai ngày, ngươi không đem Phùng Kiện Nhân cùng con gái Tấn Thiên Khải đến đây, số máu hắn phải chảy sợ rằng còn nhiều hơn thế này." Người đứng sau bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, dường như muốn dùng sự tàn nhẫn hù sợ Nhị sư huynh.

"Hai ngày sau?? Ngươi muốn làm gì?!" Nhị sư huynh lại gắt giọng hỏi. Kỳ lạ là khi người ta hoảng hốt, đều thường lặp lại một câu nói, dù nó chẳng hề có ý nghĩa gì.

"Ta lặp lại lần nữa..." Người đứng sau tiếp tục chậm rãi nói, "Hai ngày sau, nếu như không đem Phùng Kiện Nhân cùng con gái Tấn Thiên Khải đến đây... Ngay trước cây hoa quế này, ta sẽ giết hắn." Lời vừa nói xong, tôi bỗng cảm thấy thân mình chợt nhẹ, cả hai chân đã rời khỏi mặt đất.

Lần đầu tiên bay, không ngờ là dưới tình huống này.

Người kia mang theo tôi phi thiên độn địa, không thấy rõ cảnh tượng bên dưới, chỉ thoáng nghe tiếng Nhị sư huynh la hét, và càng ngày thanh âm càng nhỏ.

Nhị huynh, nhất định phải trở v nói với Nhất Cửu, để Nhất Cửu nói cho Tam Thất, hoặc là trực tiếp dùng bồ câu đưa thư cho Tam Thất, nhất định đừng mang quận chúa đi, ngàn vạn lần không được. Trong đầu thì miên man suy nghĩ, còn cơ thể thì lại bị đưa xuyên qua rừng cây, người này... Khinh công thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip