Chương 38: Vẫn là yêu nhau

Từ đường so với ban nãy giờ còn lạnh hơn nữa, vô lực quỳ trên mặt đất, ta mới ý thức được quãng đường đi xe ngựa thật sự vất vả, cả thân mình chưa hề có cơ hội được nghỉ ngơi, giờ lại trực tiếp phải quỳ.

Ta chợt phát hiện, cảm giác vui sướng trong lòng mình lớn hơn rất nhiều so với bi thương. Nói là vì quận chúa, không bằng nói bởi vì chính ta, có thể cùng người mình thích ở chung một chỗ, dù thời gian chỉ là một năm. Đối với ta như vậy, có phải rất tiện hay không?

Chính là dù tiện hay không tiện, ta cũng không để ý. Thật ra, nói trắng ra ta để ý cái gì? Để ý thời gian một năm? Nếu một năm nay ta không có ở bên quận chúa, cũng chỉ ngày ngày lang thang trong trấn mà thôi, không có gì là lãng phí hay là hy sinh. Để ý tình yêu của mình không thể được quận chúa đáp lại? Chính là ngay từ đầu, ta vốn đã không có tham vọng quá đáng nàng sẽ đáp lại ta nha. Để ý sau một năm phải rời bỏ, trong lòng sẽ thực thương tâm? Dù có thương tâm hơn nữa thì lòng cũng không thể đau đến mức hư hại, nhưng nếu không cùng quận chúa giả thành thân, nàng sẽ bị hủy diệt nửa đời sau này.

Nếu cứ nghĩ như thế này, thì quả thật là tiện.

Nghe thoáng được tiếng bước chân tới gần, ta thở dài.

"Ngươi cẩn thận nghĩ rõ ràng cho vi sư," quả nhiên lại là sư phụ, "Vi sư nuôi ngươi nhiều năm như vậy, không phải để cho ngươi làm trái lời!"

Ta không quay đầu, chỉ thản nhiên nói: "Con không là rối gỗ của người." Lời vừa nói ra lập tức hối hận. Những lời này thực quá đả thương, vô cùng đả thương. Sư phụ cũng vì lo lắng cho ta, giúp ta suy nghĩ, mà ta lại ngỗ ngược cãi lại người. Vì quận chúa, ta thậm chí nguyện ý chống lại sư phụ sao?

"Hỗn láo!" Quả nhiên sư phụ cực kỳ kích động, "Ngươi... Ngươi! Ngươi là muốn chọc vi sư tức chết có phải hay không??"

Ta không dám mở miệng nói thêm lời, chỉ sợ vừa nói ra, lại là những lời mình không ngờ được. Ta khi nào thì trở nên ích kỷ như vậy?

"Một năm mà thôi," ta nói, "Sư phụ, chỉ một năm thôi, một năm sau..."

"Một năm sau?" Sư phụ cắt đứt ta, "Vậy trong một năm sẽ phát sinh điều gì, ngay cả vương gia cũng không biết, ngươi cho rằng ngươi có thể dễ dàng đem một năm này bỏ qua sao??!! Đây là giả thành thân, không phải là cho tiểu hài tử quá gia mua rượu!"

"Sư phụ, con cầu người." Ta xoay người hướng sư phụ dập đầu nói.

"Cầu ta?" Sư phụ lạnh lùng nói, "Thành Nhược Hề, ngươi đừng quên mình là nữ tử, có một số việc, không phải ngươi muốn như thế nào thì được như thế!"

Thân thể của ta nháy mắt cứng đờ, đầu vẫn như cũ dán chặt xuống mặt đất lạnh như băng, không hề nhúc nhích.

"Nói cho dễ nghe là vương gia đang thỉnh cầu ngươi, nói khó nghe chút, hắn đang lợi dụng ngươi. Ngươi nghe rõ chưa." Sư phụ như có chút cuồng loạn, "Vương gia cùng quận chúa đều là lợi dụng ngươi!!!"

Ta như cũ vẫn không nhúc nhích, cầu xin nói: "Sư phụ, con van người, xin hãy đáp ứng con lúc này. Thỉnh cầu cũng được, lợi dụng cũng được, con không muốn trơ mắt nhìn thấy quận chúa gả cho một người không hay."

"Ngươi... Ngươi không có thuốc nào cứu được! Không có thuốc nào cứu được!!" Sư phụ tăng thêm ngữ khí quát, "Nếu nương ngươi biết..." Nói đến đây sư phụ đột nhiên ngậm miệng.

Ta lập tức thẳng người, nhìn chằm chằm sư phụ.

"...Nương ...con?" Ta không tự chủ mở miệng hỏi, thậm chí cũng không biết mình đang hỏi cái gì. Câu gọi "Nương" không nên xuất hiện trong thế giới của ta, quá xa lạ, xa lạ đến nỗi ta còn không hiểu hết "Nương" Là thể hiện cho cái gì.

"...Chuyện đến nước này," sư phụ nhìn ta, thật lâu sau thở dài nói, "Vi sư cũng không cần phải tiếp tục giấu diếm ngươi... Ta..."

"Sư phụ, người không định đột nhiên nói cho con biết, nương con chưa chết, hơn nữa người còn biết nàng ở đâu chứ?" Ta kéo khóe miệng, cứng ngắc cười cười, "Đem người bỏ rơi con mười chín năm không thèm để ý một chút gọi là thân nhân, thật không phiền đến người giúp con gặp lại bọn họ."

Sư phụ đột nhiên giận dữ quát: "Câm miệng!!"

Ta ngẩn người, rồi chợt có cảm giác nếu ta không tiếp tục nói nữa, sẽ có nhiều thứ chẳng thể vãn hồi. Nói đi, Thành Nhược Hề, đừng để có gì ngăn trở quyết định của ngươi.

Ta khẽ cười cười, ngẩng đầu lên nói: "Công ơn nuôi dưỡng của sư phụ, Nhược Hề tuyệt đối không bao giờ quên, nhưng xin cho con một năm, chỉ một năm thôi. Khi một năm này qua đi, bất kể thế nào con cũng không cùng vương gia và quận chúa có chút liên hệ. Lúc đó, người muốn dẫn con đi đâu cũng được, nói cho con biết con có một người là nương cũng tốt, có một người là cha cũng không sao. Nhưng, chỉ một năm... Sư phụ, chỉ một năm này hãy để cho con hoàn thành chuyện này đi." Nói rồi ta lại nhấc đầu thật cao dập sâu xuống đất.

Ta không dám ngẩng đầu nhìn, hay có lẽ là không muốn ngẩng đầu. Ta biết một khi đã ngẩng đầu dậy, nhìn thấy những biểu tình trên mặt sư phụ, ta sẽ chẳng còn dũng khí giữ vững quyết định này. Ta biết sư phụ luôn luôn gạt ta một chuyện rất quan trọng, quan hệ đến thân thế ta, thân nhân của ta. Chính là, ta đã tự cho mình là một kẻ không hề có ai chung dòng máu cứ vậy sống mười chín năm, giờ lại nói cho ta biết thật ra ta không cô đơn. Nói thật, đối với ta không có là tốt nhất, bởi vì ta vốn đã có thói quen cô đơn.

"Ngươi..." Ta nghe được tiếng sư phụ thì thào, "Trẻ con không thể dạy. Trẻ con không thể dạy..." Sư phụ nói rồi từ từ bước đi, đợi đến khi tiếng bước chân xa dần, ta mới dám ngồi thẳng người dậy.

Căn phòng lớn như vậy giờ chỉ có một mình, hàn khí lại từng trận bủa vây. Ta không đứng dậy, vẫn quỳ trước bài vị tổ sư gia như cũ. Trong đầu một mảnh trắng xoá, đều gì cũng không nghĩ được, không thể suy nghĩ điều gì. Ta rốt cuộc vì sao lại được sinh ra? Nhân sinh của ta vì sao lại gian nan như vậy?

Mệt mỏi quá.

Thật sự mệt mỏi quá.

Lại nghe được tiếng bước chân mỏng manh, từng bước một chậm rãi tới gần.

Lại là sư phụ sao? Hắn còn có lời gì muốn giáo huấn ta sao?

"Sư phụ." Ta không quay đầu lại nói, "Chủ ý con đã định, không hề thay đổi, xin sư phụ đừng lo lắng nữa."

Không có trả lời.

Đang cảm thấy kỳ quái, sau lưng lại đột nhiên ấm lên, mùi hương thân thiết quen thuộc truyền đến. Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, ta đã bị người phía sau ôm lấy.

Lòng căng thẳng, đầu óc hỗn độn ngay lập tức tỉnh táo.

Là Tấn Ngưng.

Vô luận là mùi hương, hay cặp tay thon ôm lấy, cùng thân mình nhỏ gầy từ lưng cảm nhận, đều nói cho ta biết người đang ôm ta là Tấn Ngưng.

Vừa định quay đầu, giọng nói đã lâu ta tưởng niệm vang nhẹ bên tai: "Đừng quay đầu, không cho phép."

Vì thế ta vừa động, đã lập tức dừng lại.

Tấn Ngưng cứ như vậy ôm ta, không nói lời nào. Hô hấp của nàng có chút dồn dập, hơi thở nhẹ nhàng phả lên cổ ta, hai cánh tay như ngọc lại khoát trên vai, thỉnh thoảng còn run rẩy, mùi hương của nàng cứ như vậy bao trùm xung quanh. Thân thể của Tấn Ngưng từ phía sau bọc chặt lấy ta, khiến thân mình vốn đang lạnh lẽo của ta từ từ ấm lại.

Ta không dám động, cũng không dám nói lời nào. Ta sợ nếu mở miệng, giấc mộng này tức khắc tiêu tan. Đúng vậy, ta cảm thấy giờ phút khi mình đang được người nhớ nhung nhất ôm, chỉ là một giấc mộng dễ thức tỉnh.

"Làm sao ngươi có thể... Ngươi..." Tấn Ngưng đột nhiên mở miệng nói, thanh âm hơi khàn, lại chỉ nói một nửa rồi thở dài không nói thêm gì.

Ta làm sao có thể cái gì?

Làm sao có thể yêu ngươi cũng là một nữ tử? Làm sao có thể dù biết giả thành thân cũng nguyện ý sống chết quấn quít lấy ngươi? Thật có lỗi, ta không cách nào trả lời được, bởi chính ta cũng không biết vì điều gì.

Tấn Ngưng lại mở miệng, nhẹ giọng nói: "Làm sao ngươi có thể dạng này đối với chính mình? Làm sao ngươi một chút cũng không biết đau chính mình?"

Ta sửng sốt.

"Ngươi không đau chính mình... Nhưng ta đau." Tấn Ngưng nhẹ nói, vòng tay vây trên cổ ta lại càng thêm siết chặt.

Tâm tựa như bị hung hăng đánh một cái, nhưng một chút cũng không hề đau. Không thể tin được Tấn Ngưng sẽ ôm ta, không thể tin được nàng sẽ nói với ta những lời này. Nàng nói với ta nàng đau lòng cho ta, mà chính ta cũng là người đau lòng thay nàng. Nếu thật sự, ta nguyện ý vì người nói những lời này có thể đánh đổi hết thảy.

"Quận chúa..." Hơi cúi đầu, môi chạm lên cánh tay nàng, ta nhẹ giọng nói, "Chỉ một năm, để cho ta cùng ngươi qua một năm này... Được không?"

Nàng không nói gì.

Ta đã thỏa mãn, thật sự, chỉ vì ngươi nói một câu như vậy.

Ta không che giấu được trong lòng vui vẻ, nở nụ cười tươi. Coi như Tấn Ngưng nói những lời này để an ủi ta, ta cũng thật vui vẻ.

"Không cần đau lòng cho ta, bởi vì ta một chút cũng không ủy khuất, đau lòng." Ta nói, "Có thể nói cho ngươi biết, mặc dù có chút biến thái, nhưng... Có thể bồi bên cạnh ngươi, cho dù chỉ một năm ta cũng cảm thấy thật vui vẻ, thật sự."

"Cho nên..." Ta vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay vẫn đang vây trên cổ, tay của Tấn Ngưng hơi có chút lạnh, "Không cần đau lòng, như vậy ta sẽ đắc ý vênh váo."

"Làm sao ngươi còn có thể cười nói như vậy?" Tấn Ngưng lại đột nhiên mở miệng, thanh âm gần ở bên tai, tựa hồ có chút tức giận, "Ngươi có thể nào... Có thể nào..." Tấn Ngưng nói, thậm chí thanh âm bắt đầu nghẹn ngào. Nàng khóc sao? Nàng lại bị ta chọc khóc? Hoảng sợ, ta không dám nói thêm gì nữa, rất muốn xoay người lại nhìn xem mặt nàng, nhưng cũng không dám. Nắm chắc hai cánh tay mảnh khảng vẫn vây trên cổ, ta hận chính mình lại khiến cho Tấn Ngưng khóc. Dù chẳng biết lần này mình phạm lỗi gì, nhưng... Lần thứ mấy rồi? Thành Nhược Hề, ngươi sao có thể cứ khiến người ta thương tâm như vậy?

"Lựa chọn ngươi... Không phải, không phải bởi vì ngươi với ta cùng là nữ tử..." Tấn Ngưng nghẹn ngào nói, "Mà là bởi vì... Ta, ta quên không được ngươi..."

Tâm tựa như rơi vào vực thẳm.

Giống như có một cơn gió mạnh thổi qua, thổi tâm của ta bay lên không trung, cũng đồng thời khiến toàn thân ta yếu ớt run rẩy, thậm chí đến không thể thở. Quận chúa quên không được ta, có nghĩa là gì? Có nghĩa là nàng cũng giống như ta, không thể quên tình cảm của nàng?

Tấn Ngưng lại thấp giọng nói: "Làm sao bây giờ, Nhược Hề? Ta phải làm sao bây giờ?" Khí tức của nàng quấn quýt chung quanh, vừa như vô hình lại như hữu hình.

Vì sao lòng của ta lại khó chịu như vậy? So với khi ta hướng Tấn Ngưng thành khẩn bộc trực mình nói dối, còn muốn khó chịu hơn nhiều?

"Ngươi nói cho ta biết a..." Khuôn mặt Tấn Ngưng dán sát lại gần, nàng nghẹn ngào hơn, "Nói cho ta biết nên làm sao bây giờ..."

Đầu của ta không còn suy nghĩ, miệng không tự giác khô khốc cười cười: "Ha ha, rau trộn... Dây bí đao xào trứng chim..."

Thế giới đột nhiên yên tĩnh.

Ngay khi ta không chuẩn bị gì, bả vai lại truyền đến một trận đau đớn. Tấn Ngưng đang hung hăng dùng sức cắn ta, đích thực là vì tức giận mà quyết tâm cắn. Nàng không nhả, thậm chí lực đạo còn liên tục tăng lên.

Ta không cách nào nhịn đau, không chịu nổi kêu lên: "Đợi, đợi... quận chúa... Không cần... Đau..." Ta hô, nhưng không dám giãy. Tấn Ngưng vẫn không buông, nàng tựa hồ đang dùng hết toàn lực, cắn xuống một mảnh thịt trên bả vai ta.

"Thực xin lỗi, quận chúa... Thực xin lỗi... Đau, đau, thật sự rất đau..." Ta vừa cắn răng vừa nói, "Không phải nói giỡn, đừng... Thực xin lỗi, Ngưng nhi... Thực xin lỗi, Ngưng nhi... Dừng nha..."

Rốt cục miệng buông lỏng.

Rớt thịt rồi sao? Không xong, không phải đã xuất huyết chứ...

"Ta là nghiêm túc..." phía sau Tấn Ngưng thấp giọng nói, bởi vì vừa khóc xong nên âm mũi vẫn nặng nề, "Ta là nghiêm túc, vì sao ngươi còn tỉnh bơ như vậy? Vì sao ngươi còn có thể hì hì cười?"

Ta sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào.

"Ta còn tưởng rằng ngươi cũng giống ta," Tấn Ngưng gượng cười vài tiếng, nhẹ giọng nói, "Chỉ sợ, ngay cả cảm tình... Ngươi cũng là gạt ta thôi..."

Ta lập tức xoay người, nhìn vào Tấn Ngưng cũng đang quỳ trên nền đất lạnh. Mặt nàng che kín nước mắt, tóc dài rối tung xõa xuống, thần sắc mờ mịt. Nàng không nhìn ta, tựa hồ như không còn chút khí lực nào để nói.

Nàng như vậy khiến lòng ta đau quá.

"Không có lừa ngươi," ta nói, chỉ hy vọng Tấn Ngưng có thể quay về nhìn mình, "Ta thật không có lừa ngươi, ta thật sự..."

Thật sự cái gì? Thật sự yêu ngươi? Có thể nói như vậy sao, thật sự có thể nói ra miệng yêu nàng, vậy chẳng phải sẽ là đưa nàng xuống dưới vực thẳm chẳng một đường thối lui. Rồi mỉm cười ôm lấy nàng, nhắm mắt cùng nhau cảm thụ nhiệt độ thân thể.

Vì yêu nhau, để cả hai chúng ta cùng chết.

Ta chợt nghĩ tới nữ nhân điên kêu Tư Đồ Ức.

Vì yêu nhau, thật sự có thể ngọc đá cùng nát cũng không hề tiếc?

"Thật sự cái gì?" Tấn Ngưng không hề chớp mắt nhìn ta. Trong căn phòng mờ tối, nàng quỳ gối trước mặt thân mình lại đặc biệt lộ vẻ nhỏ xinh, khuôn mặt gầy khiến cho ta một trận đau lòng. Quận chúa lúc này và quận chúa khi ở đại sảnh hoàn toàn tương phản, để ta có chút không thích ứng kịp.

Phải nói ra lời thật sao.

"Ta thật sự..." Ta cúi đầu, xoa bàn tay phải lạnh lẽo của nàng, "Ta thật không có lừa ngươi. Ta thật sự nguyện ý cùng ngươi, cho dù chỉ có một năm, ta thật sự muốn được thấy ngươi ở trước ta cười, ta thật sự muốn được nghe giọng ngươi kêu tên, ta thật sự muốn..." Tấn Ngưng đột nhiên nghiêng thân mình, hương khí trên người nàng áp gần lại, trên môi chợt một mảnh ấm áp. Gương mặt của Tấn Ngưng giờ đây gần ngay trước mắt.

Tim thiếu chút nữa ngừng đập.

Bởi vì quá đột ngột, ta động cũng không dám động, cứ như vậy cùng Tấn Ngưng môi dán môi, chỉ có bàn tay đang nắm cùng Tấn Ngưng là thêm siết chặt. Một lát sau, Tấn Ngưng hơi rời đi, nhẹ nhàng phả hơi thở khiến ta càng không dám động. Nàng lần nữa nghiêng mình, mở miệng vụng về nhẹ liếm môi dưới ta, rồi cắn cắn.

Giống nhau, động tác với lần đầu tiên ta hôn nàng là cùng một dạng.

Trong lòng chua xót, có cảm giác như nước mắt muốn tuôn trào. Ta khẽ cười, lập tức nghiêng đầu hôn nàng thật sâu. Cảm nhận được lệ của mình đã rơi, nhưng ấm áp trong lòng lại rất chân thực. Người ta hôn là Tấn Ngưng, đích thực là Tấn Ngưng ta vẫn luôn tưởng niệm. Nàng cũng dùng sức hôn trả lại ta, môi thật cẩn thận vụng về hôn lại. Khi nàng hơi hơi há miệng, lưỡi của ta ma xui quỷ khiến thuận thế trượt vào, tìm kiếm lưỡi nàng, càn rỡ cùng nàng quấn lấy. Cảm giác lạnh như băng thoáng chốc trôi tuột, ta nắm thật chặt bàn tay đã ấm hơn của Tấn Ngưng. Qua thật lâu, cả hai chúng ta không ai muốn dừng lại, liều mạng thân cận đối phương, cho đến khi rốt cục không thở được nữa.

Ta thở phì phò, cùng Tấn Ngưng trán chạm trán, chẳng dám mở mắt ra, chỉ cố gắng cảm thụ thật nhiều hạnh phúc có Tấn Ngưng bên cạnh. Tai nghe được tiếng Tấn Ngưng cũng đang thở hổn hển, khiến nội tâm ta cảm thấy thực yên bình. Nhưng ta vẫn nắm thật chặt tay nàng, sợ rằng một khi buông ra, tất thảy đều chỉ là giấc mộng.

Trên mặt chợt ấm, cảm nhận được Tấn Ngưng đang dùng tay xoa mặt, ta mở mắt, cùng nàng trong gang tấc đối diện.

"Nhược Hề..." Nàng nói, thanh âm nhu miên, "Làm sao bây giờ, chúng ta... Nên làm sao bây giờ?"

Ta cười, đè nén trong lòng đau nói: "Làm sao bây giờ?... Lần này thật là, dây bí đao xào trứng chim."

Rồi lại lần nữa, hôn lên hai mảnh môi ta muốn hôn nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip