Chương 51: Thân thế
Theo sát phía sau quận chúa trở vào phòng, ta gọi nàng: "Ngưng nhi?"
"Hửm?" Nàng tùy tiện đáp, cũng không quay lại nhìn ta, chỉ đi thẳng tới trước tủ bắt đầu thu dọn quần áo.
Ta đi qua, đem cửa tủ quần áo đóng lại: "Ngưng nhi, ta rất mau trở về."
"Ta nói rồi..." Nàng giương mắt nhìn ta, vừa vươn tay mở tủ vừa nói, "Không cần lo lắng cho ta, ta và ngươi cùng đi."
Tiếp tục đóng cửa tủ lại, ta nói: "Ta rất mau trở về, ngươi ở tại chỗ này chờ ta đi."
Quận chúa nhìn chằm chằm ta, không nói một câu nào. Ta cũng mím chặt môi, sống chết không chịu thua nàng.
Cuối cùng, ánh mắt của nàng dịu lại, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "ừm, ta chờ ngươi trở lại."
Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười cười: "Để ta tự mình thu thập quần áo, ngươi trước đi tắm rửa đi."
Tấn Ngưng thở dài: "Không cho ta đi cùng, ít nhất cũng để ta giúp ngươi chuẩn bị đi?"
"Ừ, ừ." Ta gật gật đầu, vội tránh ra chỗ khác.
Lộ trình trở về y quán, cũng ít nhất hơn mười ngày đường. Bôn ba vất vả như vậy, thân mình quận chúa làm sao chịu nổi đây. Mất bao nhiêu công sức mới nuôi trở nên khỏe mạnh, chẳng lẽ lại muốn mất đi. Ở phủ quận mã ăn ngon ở tốt, còn ngồi xe ngựa ngày đêm dày vò, làm sao ta có thể để quận chúa theo ta chịu khổ?
Bây giờ chỉ có thể nghịch ý nàng thôi.
Tin "Sư phụ bệnh nặng" khiến lòng ta đau thắt, nhớ trước kia khi ta khăng khăng muốn làm giả quận mã, sư phụ cũng đã giận đến cực kỳ. Nhất định là bởi vì ta, sư phụ mới có thể bệnh đến như vậy. Cảm giác áy náy từng chút một ăn sâu vào trong cơ thể, ta thầm nghĩ phải thực mau trở về, nhìn lão nhân gia hiện giờ ra sao. Nhưng vô luận phát sinh chuyện gì, ta nhất định cũng sẽ trở lại phủ quận mã, một năm này, ta phải cùng quận chúa trôi qua.
Buổi tối khi đi ngủ, quận chúa luôn luôn ôm ta thật chặt, như sợ bất chợt một lúc nào đó ta sẽ biến đi. Ta biết Tấn Ngưng lo lắng cho ta, dù nàng không nói gì, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được. Tựa hồ cả đêm nàng cũng chưa đi vào giấc ngủ, nhiều lần ta mở miệng mời nàng an tâm ngủ đi, nàng đều sẳng giọng: "Sáng mai ngươi phải lên đường, nên phải ngủ là ngươi mới đúng, mau nhắm mắt lại."
Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng rõ, ta cảm giác được Tấn Ngưng đã muốn rời giường.
"Ngưng nhi?" Ta mơ hồ gọi.
Tấn Ngưng hạ thấp thân thể, hôn hôn lên trán của ta: "Ngươi cứ tiếp tục ngủ đi, bây giờ vẫn còn rất sớm." Nói rồi nàng giúp ta đắp kỹ mền, mặc lên ngoại bào, hướng cửa phòng rời đi.
Không biết Tấn Ngưng là muốn đi đâu, nhưng bởi vì tối qua ta và nàng cùng nhau mất ngủ, khiến cho ta thật sự mỏi mệt, hoàn toàn không chút tinh lực nào để lý giải vì sao nàng ra khỏi phòng, có lẽ là muốn đi nhà vệ sinh thôi. Nghĩ vậy, ta lại nặng trĩu đi vào trong mộng.
Đến khi quận chúa tới đánh thức ta thì trời đã sáng.
Sau khi dùng xong cơm sáng, ta cùng Nhị sư huynh bước tới xe ngựa trước cửa, rất nhiều hạ nhân đã đợi ở đó đưa tiễn chúng ta.
Tấn Ngưng đưa cho ta một chiếc hòm bọc vải: "Nhược Hề, đây là bánh táo đỏ ngươi yêu thích nhất, trên đường đói bụng thì ăn."
"Quận mã gia, đây là chính tay quận chúa xuống bếp làm cho ngài khi còn sáng sớm." Nguyệt Nhi cười nói.
Hóa ra quận chúa sáng sớm nay đột nhiên rời phòng, là bởi vì muốn chính tay làm đồ ăn cho ta. Tiếp nhận hòm bánh táo đỏ, ta như có thể cảm thấy bên trong vẫn còn nhiệt lượng, cuống họng như nghẹn lại, không biết nên nói điều gì.
"Đây là mấy ngày trước ta theo Tiểu Thúy học, không biết có hợp khẩu vị của ngươi hay không, cứ dùng ăn tạm." Tấn Ngưng nói, khuôn mặt nàng ửng đỏ.
"Ta nhất định thích." Ta cười ôm chặt bảo bối vào trong lồng ngực.
"Nhược Hề, ngọc bội có mang trên người không?" Quận chúa lại hỏi.
Ta nhanh chóng kéo ra ngoại bào, để lộ ngọc bội có thêu chữ "Ngưng" giắt bên quần áo: "Ở đây."
"Cái này có thể bảo bình an, đừng làm mất..." Tấn Ngưng giúp ta sửa sang lại áo bào, rồi tiếp tục căn dặn, "Bây giờ trời có chút lạnh, khi nào nhiệt nóng, ngươi phải chú ý mặc tốt quần áo, đừng quá tùy tiện. Trên đường thích gì cứ ăn, đừng quá qua loa đạm bạc, còn nữa..." Quận chúa dừng một chút, nói, "Trên đường đừng đi trêu chọc người khác."
"Trêu chọc người khác? A... Sẽ không." Ta vội gật đầu, "Huống chi người như Hùng Thập Đại đâu phải nơi nơi đều có, lần trước chúng ta đụng phải một rồi, rất khó gặp được đến người thứ hai."
"Ta không phải nói Hùng đại ca!" Tấn Ngưng mấp máy môi, bất đắc dĩ nhìn ta, rồi thở dài một hơi, "Quên đi, nhớ bảo vệ tốt chính mình, và...thay ta hướng Lương đại phu gửi lời thăm hỏi."
"Ừm." Tuy không biết quận chúa rốt cuộc muốn biểu đạt gì, nhưng bởi vì ta đã có thói quen với tình huống này, nên chỉ thực nghe lời đáp ứng.
"Đúng rồi." Ta lại nói, hạ thấp thanh âm, "Ngươi phải cẩn thận... Tiểu Thúy." Vừa nãy khi nghe quận chúa nói nàng cùng Tiểu Thúy học làm bánh táo đỏ, ta không hiểu vì sao chợt cảm thấy không yên lòng.
"...Thật ra, ta cảm thấy Tiểu Thúy là người rất tốt." Quận chúa nhíu mày nói.
"Vô luận thế nào, ngươi vẫn là phải cẩn thận..." Vừa định nói thêm vài câu, đột nhiên phát hiện đám người phía sau có vẻ không kiên nhẫn, có người thì ngáp, người thì nói chuyện, lại có người vò đầu, hay nhìn trời xanh. Dù sao, bọn hắn cũng đang cố gắng nhắn nhủ cho ta cùng quận chúa biết: có thể đừng hàn huyên nữa không?
Có lẽ ta cùng quận chúa quả thật đã đứng ở đây hàn huyên hơn nửa ngày rồi.
"Được rồi." Ta biết điều nhanh chóng nói câu chấm dứt, "Ta phải đi, ngươi chú ý thân thể, ta sẽ mau trở lại."
Tấn Ngưng sửng sốt, sau đó nhẹ giọng nói: "Ừm, ta chờ ngươi trở lại."
Xoay người bước lên xe ngựa, qua khe cửa ta nhìn thấy Tấn Ngưng vẫy tay từ biệt, vành mắt nàng bắt đầu đỏ lên, và ta cũng không nhịn được nữa nghẹn ngào. Ai, chỉ là xa cách hơn mười ngày mà thôi, khóc gì mà khóc?
Cho đến khi xe ngựa rời đi rất xa phủ quận mã, không thể thấy được bóng hình quận chúa, ta mới lui người ngồi vào trong xe.
Lại thấy Nhị sư huynh vẻ mặt khổ sở, ngồi ngay đối diện ở trước mặt ta.
"Ngươi sao vậy?" Ta hỏi.
"A?" Nhị sư huynh sửng sốt.
"Ngươi đang suy nghĩ gì?"
Nhị sư huynh kích động liều mạng lắc đầu: "Không, không có, không có suy nghĩ gì."
Quả nhiên là đang suy nghĩ.
Có điều cũng sớm biết người này dù có đăm chiêu cũng chẳng nghĩ được việc gì tốt đẹp, ta quyết định bỏ lơ hắn đi.
"Sư muội..." Nhị sư huynh đột nhiên mở miệng.
Ta bất đắc dĩ hỏi: "Chuyện gì?"
"Cái này... Ta biết là không nên hỏi, nhưng.. Ta cứ miên man suy nghĩ, có lẽ thật sự, thật sự ta có cảm giác này... Ta phải nói sao nhỉ, ta..." Hắn lại bắt đầu mè nheo.
Ta giật khóe miệng: "Nhị sư huynh, đừng ép mình." Không muốn hỏi thì đừng nên hỏi.
"Không hiểu sao ta cảm thấy được..." Nhị sư huynh cau mày, thật khó khăn mở miệng, "Quận chúa... Quận chúa có phải... Đã yêu người khác không?"
Miệng của ta hé ra: "A?"
Chỉ cảm thấy lòng mình như đang run lên bần bật —— Yêu người khác? Quận chúa yêu người khác??
"Ngươi cũng biết..." Nét mặt Nhị sư huynh thành thật.
Biết cái gì? Ta rốt cuộc biết cái gì??
Hắn mở miệng, nghiêm túc nói: "Người quận chúa yêu chính là ta."
Ách.
"Sau đó?" Khóe miệng ta giật giật.
"Nhưng giờ ta lại cảm thấy, nàng bây giờ, giống như yêu ngươi." Nhị sư huynh nói rồi, ánh mắt trừng như kẻ trộm, giống như đang tuyên án tử cho ta.
Ngươi thật sự suy nghĩ nhiều quá.
Ta chỉ có thể mở miệng, sững sờ lặp lại những lời hắn nói: "Đã yêu ta... Sao?"
"Ngươi cũng biết là không thể tin được phải không! Cả ngày và đêm hôm qua ta đều suy nghĩ chuyện này." Hai bàn tay Nhị sư huynh đánh vào nhau, rồi lại hỏi, "Ngươi cùng nàng sống chung nửa năm, ngươi có cảm thấy nàng đối với ngươi...?"
"..." Ta mấp máy miệng, không biết nên nói điều gì.
"Ta cũng chỉ là đoán mà thôi..." Nhị sư huynh thở dài, "Chẳng qua khi ta nhìn nàng... Ngươi có biết... Ngươi có biết ánh mắt nàng nhìn ngươi thế nào không?"
"Ánh mắt?" Ta sửng sốt.
Nhị sư huynh gật gật đầu, hai tay đưa trên không trung khoa vẽ: "Chính là cảm giác giống như có hỏa trong ánh mắt, lại cũng giống như... Giống như nước hướng tới phía ngươi..."
Cái gì vậy, gì mà là hỏa rồi lại thủy.
"Chính là, chính là... Chính là yêu! Đúng vậy!" Nhị sư huynh bắt đầu kích động, "Nàng mỗi lần nhìn ngươi, trong ánh mắt đều là nồng đậm tình yêu, ngươi cảm thấy không?"
"A... Có, có sao..." Khóe miệng ta giật giật.
Gì mà là thủy rồi lại hỏa, cho tới bây giờ ta chưa bao giờ cảm thấy ánh mắt của quận chúa biểu diễn được kỹ xảo mạnh mẽ đến thế nha... Nói về tình yêu thì... Thỉnh thoảng ta cũng sẽ cảm nhận, nhưng cũng chẳng phải "Mỗi lần" đi?
"Có không?" Nhị sư huynh hưng trí bừng bừng nói, "Có điều như vậy cũng tốt, nàng yêu ngươi, ta sẽ không cần sợ hãi nàng biết người ta thích chính là Nguyệt Nhi muội, hội thương tâm..."
"Này!" Ta có chút tức giận, "Ngươi, ngươi đột nhiên nghĩ vậy để làm gì a, vì sao ngươi phải quản quận chúa yêu ai, thích ai?... Huống chi, nàng yêu ai, thích ai cùng ngươi chẳng có quan hệ?"
Nhị sư huynh sửng sốt, rồi lại bĩu môi, rầu rĩ nói: "Ta cũng chỉ là đoán thử mà thôi, không cần tức giận như vậy chứ?"
"Ngươi, ngươi..." Ta bắt đầu mặt dày mày dạn, "...Ngươi đây là bất kính đối với quận chúa."
"Được được được!" Nhị sư huynh giơ hai tay lên ra hiệu đầu hàng, "Ta nói bậy!"
Ta nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhưng tim thì không nén được đập mạnh hơn. Giống như một bí mật sắp bị người ta phát hiện, làm cho tim đập loạn không ngừng.
"Quận chúa sáng hôm nay còn đặc biệt làm đồ điểm tâm cho ngươi." Nhị sư huynh vẫn không chấm dứt, ngữ khí thế nhưng giống hệt Cửu tỷ mỗi khi nàng cười nhạo ta, "Hơn nữa còn là bánh táo đỏ ngươi thích ăn nhất."
Ta quay đầu, dùng ánh mắt trừng trừng nhìn hắn.
"Sư muội." Hắn híp mắt cười nói, "Ta lấy nếm thử được không, bụng có chút đói..."
"Không." Ta vội vàng ôm sát hòm vào trong ngực.
"Này, ta là sư huynh của ngươi!" Vẻ mặt hắn như không thể tin được.
"Ngượng ngùng, sư huynh cũng không được ~" Ta liếc mắt.
"Ngươi, ngươi!" Nhị sư huynh hít vào thật sâu một hơi, giọng điệu bỗng nhiên trở nên quanh quẩn, lấy bên cạnh ra một hộp gì đó, đùi rung lên đắc ý, "Xí, Nguyệt Nhi muội cũng làm đồ ăn cho ta, ngươi tưởng là chỉ mình ngươi có sao?~ "
Vậy sao ngay từ đầu ngươi không ăn đồ Nguyệt Nhi muội làm cho ngươi đi!!!
Cứ như vậy, cùng với gió lướt qua xe ngựa, chúng ta một đường xóc nảy mà đi.
Cuối cùng ta cũng đói bụng, chẳng chần chờ nữa mở ra bao bố được gói chặt chẽ kia, nhìn thấy trong bọc chiếc hòm bánh táo đỏ, còn cảm thấy sửng sốt không thôi. Thuần trắng mẫu đơn, khéo léo tinh xảo, từng đóa từng đóa đều được chạm trổ tinh tế kỹ càng. Trong lòng ta thầm thở dài, đây chẳng phải là chiếc hòm trước kia ta ở trong chùa, trộm nhờ Nguyệt Nhi giao cho quận chúa bánh hoa quế ở trong đó sao.
Hóa ra, nàng vẫn luôn luôn giữ nó.
Chúng ta luôn tay thúc ngựa, bảy ngày sau cuối cùng tới được y quán.
Nửa năm trôi qua, nơi này tựa hồ chẳng hề thay đổi. Vừa bước xuống xe ngựa, ta liền vội vàng chạy vào trong quán, thầm nghĩ phải thật mau đi thăm sư phụ. Nhị sư huynh nói sư phụ bệnh đến ngay cả nói cũng không nói được, điều đó có thể hiểu giờ đây hắn đang nằm trên giường, thoi thóp yếu ớt. Chỉ bởi vì ta bốc đồng mà khiến cho những người yêu thương bên cạnh bị thương tổn, ta phải làm gì đây, phải làm sao đây mới có thể sửa chữa được hết những chuyện này?
Vừa định chạy thẳng đến phòng ngủ của sư phụ, khi bước qua sân, ta chợt thấy một bóng lưng quen thuộc.
Nhướng mày, ta nghi hoặc hỏi: "Sư phụ?"
Người đó xoay người —— Đúng vậy, chính là sư phụ. Hắn nhìn thấy ta, vốn đang ngẩn người lập tức hai mắt trừng lớn, vẻ mặt như không thể tin được. Nhị sư huynh không phải nói sư phụ bệnh rất nặng sao? Ngay cả nói cũng không nói được, vì cái gì còn có thể ở trong sân đi qua đi lại? Tuy rằng đích thực sư phụ gầy đi nhiều, nhưng sắc mặt vẫn như cũ vô cùng hồng nhuận, hoàn toàn chẳng hề giống với cái gọi là bệnh đến "Ngay cả nói cũng không nói ra". Ta nhìn sư phụ, mấp máy miệng, không biết nên nói điều gì, chỉ có thể sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
"Sư phụ!" Nhị sư huynh chạy tới gần, rất lớn tiếng hô.
Ta quay đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn.
"Sao vậy, sư muội?" Nhị sư huynh hỏi.
Ta cau chặt mày, hỏi ngược lại: "Ngươi không phải nói sư phụ bệnh rất nặng sao?"
Nhị sư huynh rất thẳng thắn trả lời: "Đúng nha."
"Vậy... Vậy tại sao hắn bây giờ còn có thể đứng ở đây?" Ta lại hỏi, "Ngươi không phải nói hắn bệnh đến ngay cả nói cũng nói không được sao?"
"Đúng vậy." Nhị sư huynh vẫn là một bộ rất đương nhiên, "Sư phụ gần đây sưng yết hầu, dùng thuốc gì cũng đều không khỏi, hơn nữa bệnh lại ngày càng nặng thêm, thậm chí nói cũng không nói được."
Sưng... Yết... Hầu...
Sư phụ hé miệng, trừng mắt nhìn Nhị sư huynh, cực kỳ gian nan hỏi: "Việc... Này... Rốt cuộc... Là.. Sao...?" Thanh âm rất khàn, nghe cũng có thể biết được bệnh tình của hắn quả thật nghiêm trọng.
"Sư phụ, đồ nhi... Đồ nhi đi gọi sư muội về để thăm ngài..." Chẳng chờ Nhị sư huynh nói xong, sư phụ đã cất cao giọng quát: "...Cút!"
"Sư phụ... Con..."
"Cút!!"
Nhị sư huynh vụt cái chạy mất, lưu lại ta cùng sư phụ bốn mắt nhìn nhau. Đột nhiên, không biết từ đâu sư phụ lấy ra giấy cùng bút, "Lả tả" viết lên vài chữ, đưa qua cho ta xem. Trên đó viết "Vì sao trở về". Vừa định cầm cây bút trong tay sư phụ viết xuống trả lời, mới ý thức được ta có thể nói chuyện, vì thế vội vàng đáp: "Nhị sư huynh nói người bệnh rất nghiêm trọng."
Sư phụ trừng lớn hai mắt, sau một lúc lâu, mới thở dài, lại "Bá bá bá" viết thêm bốn chữ —— "Quận chúa thế nào".
Ta vội nói: "Nàng tốt lắm, không phát sinh chuyện gì."
Sư phụ nhìn ta, lại thở dài thật sâu, không viết thêm gì nữa.
"Cái này..." Ta cười cười, "Sư phụ, nếu thân thể người thực sự không sao, vậy ngày mai con lên đường..." Ai ngờ ta chưa nói xong, sư phụ đã dùng bút viết xuống một loạt.
Ta nhìn nhìn giấy, trên đó viết "Ở lại đợi đến khi ta khỏi bệnh, ta có lời muốn nói với ngươi".
"Chuyện gì?" Ta hỏi.
Sư phụ lại cực nhanh viết xuống bốn chữ, ta lại nhìn ——
"Thân thế của ngươi".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip