Chương 68: vương gia bị bệnh
Hôm qua mệt nhọc cả ngày, đợi đến khi cùng Tấn Ngưng từ bể tắm về phòng, ta lập tức nhào lên giường say ngủ.
Bây giờ, cảm giác ngứa ngáy chợt từ trên lông mi truyền xuống, nhưng bởi ngủ vẫn chưa đủ no, ta nằm lì trên giường không chịu dậy. Nhắm mắt ngủ mặc kệ bất kỳ điều gì —— Huống chi, ta biết người đang trêu ghẹo trên mặt ta là ai.
Nhưng dù thái độ của ta hờ hững như vậy, người gây rối lại chẳng muốn bỏ qua. Ngoài cảm giác ngứa ngáy, thậm chí còn có đau —— Đau bởi vì bị người đó dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn cắn, và lực lại càng ngày càng tăng, khiến ta sắp không thể chịu được.
"Ngưng nhi..." Ta tức giận hô, nhưng vẫn chưa mở mắt ra, bởi vì thật sự là quá mệt mỏi.
Bên tai truyền đến tiếng cười khanh khách quen thuộc, sau một lúc, mới nghe thấy tiếng nàng nỉ non: "Trời ~ sáng ~ rồi~"
"Ừm, ta biết." Ta nhíu nhíu mày, vẫn như trước không chịu mở mắt.
"Đã biết sao còn chưa chịu rời giường?" Trên mặt lại bị nàng nhẹ nhàng nhéo nhéo.
"Chính là... Ta mệt quá." Giọng nói của ta mềm nhũn.
"Ai bảo ngươi hôm qua không nói một lời bỏ chạy lên núi?" Tấn Ngưng cười nói bên tai ta.
Cảm giác ngứa ngáy trên mi trái vẫn không biến mất, nhưng ta cũng chẳng quan tâm. Bởi vì ta biết đây là Tấn Ngưng một mực dùng đầu ngón tay chọc ghẹo trên tiểu vết sẹo, nàng không phải lần đầu dùng phương pháp như vậy để đánh thức ta.
"Ta nào có không nói một tiếng?" Ta xoay người, vẫn nhắm hai mắt ôm lấy eo quận chúa, lui thân mình vào trong ngực nàng hơn, dùng cách này tránh né động tác trên tay của nàng, "Ta rõ ràng có viết tín."
"Trong tín ngươi nói là muốn lên núi hái thuốc..." Nàng tức giận nói, rồi nhẹ nhàng đánh một cái vào lưng ta trừng phạt, sau đó lại ôm lấy ta, "Để cho ta cả ngày đều... Tại ngươi gạt ta, mặc kệ."
Ta biết nàng lại đang không có việc gì muốn bới móc, không để tâm chút gì, chôn đầu vào lòng nàng ấm áp chuẩn bị tiến vào trong mộng.
"Ngươi thật sự không dậy nổi?" Có lẽ thấy bộ dạng của ta uể oải như vậy, Tấn Ngưng hỏi.
"Ta —— mệt —— quá ——" Ta cố ý để giọng nói của mình trầm nhất, kéo mỗi chữ ra thật dài, giả bộ như không chịu nổi.
"Được được được..." Quả nhiên, nàng nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, vừa cười vừa giống như đang dỗ tiểu hài tử, "Không ồn ngươi, mau ngủ đi."
Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng có thể ngủ ngon giấc.
Đáng tiếc trời không muốn người như nguyện ——
"Quận mã gia, quận chúa." Tiếng đập cửa vang lên, Nguyệt Nhi đứng ngoài cửa nhẹ giọng nói, "Các ngài dậy chưa?"
Ta rúc sâu vào trong ngực Tấn Ngưng mềm mại, chẳng muốn để ý đến Nguyệt Nhi ngoài cửa kia, ném toàn bộ trách nhiệm sang cho quận chúa.
Quận chúa thở dài, nhướng thân mình hướng ra ngoài hỏi: "Làm sao vậy?"
Ngữ khí của Nguyệt Nhi tựa như rất không kiên nhẫn: "Tề tướng quân lại đến phủ tìm ngài."
Cặp mắt của ta ngay lập tức mở.
"Hắn, hắn thế nào lại..." Tấn Ngưng dừng một chút, sau đó hồi đáp, "Ngươi nói ta còn chưa dậy đi."
"Cái này sao được..." Nguyệt Nhi cười cười, "Quận chúa, bây giờ đã gần đến giờ cơm trưa a."
Nghe xong lời Nguyệt Nhi nói, Tấn Ngưng thế nhưng thấp giọng oán giận: "Hắn sao lại đến nữa, hôm qua mới..."
Biết không thể ngủ tiếp được nữa, ta ngồi dậy muốn bước xuống giường. Nhưng lại bị Tấn Ngưng đè lưng lại, cúi đầu hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Ta sửng sốt, sau đó nói: "Rời giường."
"Ngươi không phải nói mệt sao?" Quận chúa lại hỏi.
"Tề tướng quân đến đây." Ta nói.
"Đó là việc của hắn, ngươi tiếp tục ngủ." Quận chúa nói rồi dùng sức ôm lấy eo ta, không cho đứng dậy.
"Quận chúa?" Ngoài cửa Nguyệt Nhi lại hô.
"Đến đây!" Ta thay Tấn Ngưng đáp lời, sau đó muốn dùng sức thoát khỏi vòng tay quận chúa.
"Không được đứng lên!" Nàng giảm thấp thanh âm trách mắng, "Nói ngươi ngủ ngươi liền ngoan ngoãn ngủ." Nói xong lại dùng lực vỗ một cái lên lưng ta, ý bảo không được lộn xộn.
Ta thở dài, hơn nữa toàn thân cũng đang rất mệt mỏi, ngay cả khí lực giãy giụa cũng không còn, đành bất đắc dĩ nói: "Tề tướng quân ở bên ngoài chờ đấy."
"Câm miệng!" Quận chúa hướng phía ta thấp giọng quát, sau đó kêu ra ngoài, "Nguyệt Nhi, ngươi nói thân thể của ta có chút không thoải mái, vẫn còn chưa dậy."
"Quận chúa." Nguyệt Nhi lại sốt ruột nói, "Vậy rốt cuộc là dậy hay là không đây?"
"Ngươi còn để người ta chờ ngươi rời giường." Ta thở dài.
"Nguyệt Nhi." Không chút nào để ý đến ta, lần này quận chúa thẳng thắn nói với người đang rối loạn ngoài cửa, "Ngươi nói hắn ngày khác lại đến đi, thân thể của ta không thoải mái, không cần chờ ta."
Một lúc sau, chỉ nghe thấy Nguyệt Nhi bất đắc dĩ đáp "Vâng" một tiếng, sau đó truyền đến tiếng bước chân nàng vội vàng rời đi.
"Ngươi đúng là giả bộ bệnh giả đến thanh thản." Ta nhắm mắt lại, tức giận cười cười.
Quận chúa thì lại thở dài: "Hôm qua mới cùng Tề đại ca hao tổn một ngày, thế nào hôm nay hắn lại tới nữa, thật sự là đáng ghét."
"Đừng nói như vậy." Ta nhíu nhíu mày, vươn tay ôm sát eo quận chúa.
"Dù sao... Ta không muốn đi gặp hắn." Tấn Ngưng rầu rĩ nói.
"Tề tướng quân tới tìm ngươi, có lẽ là bởi vì hôm qua ngươi hẹn hắn?" Ta chợt nhớ tới lời tối qua Tấn Ngưng cùng Tề tướng quân nói khi đứng ở cửa.
"Ta nào có?" Nàng lập tức hỏi ngược, xem ra đã hoàn toàn quên.
Ta cười nhắc nhở nàng: "Hình như là nói muốn đến hồ nào chèo thuyền thì phải?"
"Ta..." Tựa như nàng cuối cùng đã nhớ, sau đó tiếp lời, "Đó là ta... là ta tùy tiện nói thôi."
Cảm giác mệt mỏi lại bắt đầu thổi quét toàn thân, ta không còn sức để chọc Tấn Ngưng nữa, cúi đầu chui vào ngực nàng, muốn nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
"Nhược Hề." Tấn Ngưng tách khỏi người ta, nghiêm túc kêu một tiếng.
"Hửm?" Sương mù như che phủ hai tròng mắt, ta ngẩng đầu qua mí mắt nhìn nàng.
"Ta, ta từ nhỏ đến lớn đều coi Tề đại ca giống như ca ca ruột." Nàng nhíu mày nói, "Tối qua lời ta nói cùng hắn, đều chỉ là lung tung thôi, ta không có ý khác."
Ý khác? Ý gì khác? Vì sao nói với ta điều này? Sau khi ngẩn người, ta vừa lắc lắc cái đầu gần mê đến choáng váng của mình, vừa khẽ đáp: "...Ồ."
Nàng tựa hồ biết ta đang trả lời cho qua, liền bắt đầu có chút lo lắng nói: "Ta là chân thật, ngươi đừng hiểu lầm."
Hiểu lầm? Cũng phải nói rõ ta đang muốn hiểu lầm gì chứ? Chính là cũng không nên nói tiếp, bởi vì có một số việc càng nói rõ ràng càng phiền phức thêm.
"Rồi rồi rồi." Vì để chính mình không tiếp tục bị Tấn Ngưng quấy rầy, chân chính ngủ một giấc thật ngon, ta lui vào trong lòng nàng hơn, ôm chặt lấy vòng eo nhỏ, liều lĩnh nói, "Ta sẽ không hiểu lầm, tuyệt đối sẽ không hiểu lầm, trước kia không hiểu lầm, bây giờ cũng không hiểu lầm, sau này càng không hiểu lầm. Ngưng nhi, ngươi để cho ta ngủ đi, ta thật sự mệt... chết..."
Không nghe thấy tiếng Tấn Ngưng trả lời, nhưng cảm nhận người ôm ta trong lòng đang nhẹ thở dài một hơi, sau đó trên lưng truyền đến từng chút vuốt ve nhẹ nhàng, tiết tấu dịu dàng cho đến khi ta chìm hẳn vào trong mơ.
Đến khi ta tỉnh lại, ngoài trời đã là tối đen.
Trên giường chỉ còn lại mình ta, Tấn Ngưng không biết đã rời đi lúc nào. Sau một lát ngẩn người, ta bắt đầu ngửi thấy mùi thức ăn bay khắp căn phòng. Nghi hoặc xuống giường đốt đèn, ta nhìn thấy trên bàn không biết từ lúc nào đã có ba, bốn đĩa đồ ăn.
Có lẽ là do ngủ quá lâu, đầu óc của ta có chút ngây ngốc, vì vậy dậy ngồi lên ghế, cố gắng để tâm trí mình thanh tỉnh lại. Cúi đầu, ta đột nhiên phát hiện trong góc tường có một trang giấy, trên mặt giấy tựa hồ viết rất nhiều chữ gì. Ta nhíu mày, tới nhặt trang giấy kia lên, thấy trên mặt là dày đặc chữ viết. Nét chữ xinh đẹp và rất quen mắt, tựa như đã thấy qua ở đâu. Giống như... Chữ của quận chúa? Ta lờ mờ nhìn thấy, hình như bên trong có viết tên của ta.
Không tự chủ được ta đọc nội dung phía dưới tên mình: "Thành Nhược Hề là một tên..." Chán ghét đại hỗn đản?
Đây là cái gì chứ?
Ta cầm tờ giấy trở về trên ghế, dùng ánh nến muốn xem rõ rốt cuộc trên giấy viết những gì. Qua hơn nửa ngày, sau khi đã xem hiểu hết, ta lại cảm thấy buồn bực hơn. Trên giấy viết đều là lời mắng ta, toàn là "Thành Nhược Hề là tên hỗn đản" "Thế gian đệ nhất kẻ ngu dốt" "Tuyệt đối không tha thứ ngươi" "Không chịu trách nhiệm gia hỏa"...Dù có tìm nửa ngày cũng không ra được một lời nói tốt.
Cửa phòng bỗng nhiên bật mở, ta ngẩng đầu, ra là Tấn Ngưng.
"Dậy rồi sao?" Thấy ta ngồi ở bên cạnh bàn, nàng cười cười, rồi quay lại hướng Nguyệt Nhi nói, "Nguyệt Nhi, mang canh đặt lên bàn đi."
"Ngưng nhi." Ta giơ lên tờ giấy đang cầm trên tay hỏi, "Cái này... Là ngươi viết sao?"
Tấn Ngưng xoay đầu, nhìn thấy tờ giấy trong tay ta, nét mặt nàng tức thì cứng lại.
Không sai, là nàng viết.
"Di..." Nguyệt Nhi sau khi mang canh bỏ ở trên bàn, nàng quay đầu nhìn sang rồi nói, "Đấy không phải tờ giấy sáng hôm qua ta nhìn thấy quận chúa ở trong phòng..."
"Nguyệt Nhi." Tấn Ngưng đột nhiên kêu nàng ngừng lại, "Bận cả ngày, ngươi trước đi nghỉ đi."
Rõ ràng là muốn nàng không cần nhiều lời.
"...Vâng." Nguyệt Nhi vẻ mặt bất đắc dĩ đi ra ngoài.
Tấn Ngưng không để ý đến câu ta hỏi, sau khi đóng cửa lại, nàng trở về ngồi bên cạnh ta. Mặc kệ ánh mắt ta nhìn nàng nghi hoặc, không nói lời nào cầm lấy tờ giấy trong tay ta, hai ba lần vò nó thành một cục. Sau khi thực tự nhiên ném bỏ nó đi, lại thập phần lưu loát múc một chén canh đặt trước mặt ta. Một loạt động tác vô cùng trôi chảy, khiến cho ta một trận ngu ngơ.
"Ngươi ngủ đến cả người choáng váng, mau đi rửa mặt rồi trở về dùng cơm." Tấn Ngưng nhẹ giọng thúc giục, "Canh hôm nay ta nấu mất hơn nửa canh giờ đấy."
"Ha ha, Ngưng nhi, ngươi đối với ta thật tốt." Ta dừng một chút, rồi lại thật cẩn thận hỏi, "Tờ giấy kia... Là ngươi viết ư?"
"Phải." Nàng vô cùng thẳng thắn đáp, sau đó vừa cười vừa gật đầu, "Ta tùy tiện viết chơi mà thôi."
Viết... Chơi... Sao.
Vì sao phải viết những lời này đây —— Ta rất muốn hỏi.
Nhưng há miệng mấp máy nửa ngày, lại không dám nói ra một tiếng. Cuối cùng ta chỉ có thể theo nàng gật gật đầu.
Rốt cuộc, quận chúa còn bao nhiêu tiểu thú vui đặc biệt mà ta chưa biết?
"Ách... Hôm nay, có người tới cửa xem chẩn không vậy?" Lúc ăn cơm, ta gượng gạo hỏi, sau đó cực kỳ không lưu loát gắp một món đồ ăn bỏ vào chén Tấn Ngưng.
"Sáng sớm Nguyệt Nhi đã treo bảng ở bên ngoài nói, thân mình ngươi không thoải mái, hôm nay không xem chẩn." Tấn Ngưng cười cười.
"Nha..." Ta gật gật đầu.
Không khí giữa chúng ta tựa như đã bị tờ giấy kia làm hỏng.
Sau đó, Tề tướng quân gần như ngày nào cũng tới phủ quận mã tìm Tấn Ngưng, nhưng nàng lại luôn tìm mọi lý do thực miễn cưỡng để thoái thác lời mời của hắn. Ban đêm, sau khi ta dùng đủ mọi cách khuyên bảo, quận chúa cuối cùng đáp ứng bồi Tề tướng quân đi chèo thuyền. Nhưng điều kiện chính là, ngày hôm sau ta phải bồi nàng cũng đi chèo thuyền y hệt vậy.
Ta đương nhiên là cam tâm tình nguyện.
Cho nàng cùng Tề tướng quân đi chèo thuyền mới là điều ta hoàn toàn không muốn.
Nhưng, không muốn và không thể làm khác, là hai việc luôn không thể liên quan.
Chỉ còn nửa tháng nữa.
"Quận mã gia." Nguyệt Nhi tiến đến sau ta nói, "Ngài nhanh lên chút đi, quận chúa ở trên xe ngựa chờ ngài đến sốt ruột, giống như sắp tức giận." Đây là lần thứ ba Nguyệt Nhi đến thúc giục ta rồi.
"Đến đây đến đây." Ta xoa hai tay, cầm lấy hòm bánh hoa quế vừa chuẩn bị xong, xoay người đi theo Nguyệt Nhi ra ngoài phủ.
Hôm nay là ngày bồi quận chúa xuất ngoại chèo thuyền.
Dường như Tấn Ngưng rất chờ mong nó, dù cho ngày hôm qua nàng đã cùng Tề tướng quân đi chèo thuyền rồi, nhưng khuya hôm trước trong lúc chúng ta "Nói chuyện trước khi ngủ", nàng nhảy vọt qua ngày hôm qua, trực tiếp bắt đầu lải nhải lên ngày mốt, cũng chính là lộ trình của ngày hôm nay. Muốn mang theo cái gì ăn, cần mang bao nhiêu thứ, sau khi chèo thuyền muốn đi đâu dùng bữa tối?... Càng nói lại càng hứng trí, đến nỗi như gần cả đêm, khiến ta không nén được ngủ thiếp đi, chỉ loáng thoáng nhớ được trước khi ngủ nghe nàng nói "Không thì Nhược Hề, ngày mai làm ít bánh hoa quế, chúng ta cùng nhau mang đi ăn nhỉ? Đúng rồi, còn có..."
Sau đó thì không còn nghe được gì nữa, bởi vì ta đã ngủ mất rồi.
Vì vậy nên dù một chút ta cũng không dám lãnh đạm, sáng sớm liền chạy ngay tới phòng bếp, làm bánh hoa quế mà Tấn Ngưng phân phó muốn "Cùng nhau mang đi".
Vừa đến bên xe ngựa, định bước lên thì nghe thấy một hồi tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.
Ta quay đầu, chứng kiến một nam nhân cưỡi ngựa dừng lại trước cổng phủ quận mã, sau khi nhảy xuống ngựa nhìn thấy ta, lập tức chạy đến gần.
Hai tay hắn ôm quyền, cung kính nói: "Tiểu nhân tham kiến quận mã gia."
Ta nhất thời không phản ứng kịp, chỉ cảm thấy người trước mặt này quả thật có chút quen mắt. Nam tử trên người chảy không ít mồ hôi, miệng vẫn đang hít thở phì phò, giống như đã chạy không ngừng nghỉ để tới được đây.
"Ngài đây là muốn ra ngoài?" Hắn nhìn nhìn chiếc hòm trên tay ta nói, "May mắn tiểu nhân đến kịp."
Ta nghi hoặc hỏi: "Ngươi là...?"
"Quận mã gia, có thể qua nơi khác nói chuyện chút không." Hắn lại nhìn Nguyệt Nhi đứng sau lưng ta, thấp giọng nói, "Tiểu nhân là... Từ Ký Châu tới."
"Ký Châu?" Ta sửng sốt, "Là... Vương gia?"
Hắn gật gật đầu.
Ta nhớ ra rồi, người này là một hạ nhân ở bên người Vương gia, hắn rất được vương gia tín nhiệm. Tên là... Ta lại nghĩ không ra rồi.
Ta xoay người, đưa chiếc hộp bánh hoa quế cho Nguyệt Nhi, sau đó nói với nàng: "Nguyệt Nhi, ngươi lên xe trước đi, có người tìm ta, ta muốn cùng hắn nói chuyện một mình."
Nguyệt Nhi nhíu mày: "Nhưng quận chúa..."
"Sẽ rất nhanh, ngươi bảo quận chúa đừng vội." Ta cười nói.
"...Vâng." Nàng nghi hoặc nhìn nam tử phía sau ta, rồi mới quay đầu lên xe ngựa.
"Đến bên này đi." Ta dẫn nam tử kia tới một góc hẻo lánh.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Ta hỏi, nhưng thật ra trong lòng cũng đã sớm đoán được vì cái gì vương gia phải riêng phái hạ nhân bên người tới tìm mình.
"Thật ra tiểu nhân cũng không rõ lắm..." Hắn nhíu nhíu mày, móc từ trong lòng ngực ra một phong thơ, "Đây là vương gia ngàn đinh vạn dặn muốn tiểu nhân nhất định phải tự mình giao cho ngài, hơn nữa... Còn không thể để quận chúa biết."
Lại là một phong thơ, xem ra vương gia bắt đầu sốt ruột. Ta sững sờ một lát, rồi nhận lấy phong thơ.
"Thực ra, tiểu nhân còn một việc muốn nói với ngài." Nhìn ta đã nhận lấy thư, hắn lại nói, ngữ khí có chút ngập ngừng.
"Còn có việc?" Ta nhíu mày.
"Thật ra, chuyện này... Vương gia không cho tiểu nhân nói với ngài cùng quận chúa, nhưng tiểu nhân cảm thấy..." Hắn dừng một chút, "Tốt hơn vẫn là nên nói với ngài."
Vương gia không muốn cho ta cùng quận chúa biết? Rốt cuộc là chuyện gì?
Ta thúc giục: "Vậy ngươi nói đi."
"Vương gia bị bệnh, hơn nữa xem ra bệnh không nhẹ..." Hắn nói rồi đột nhiên sững người, hướng phía sau ta hành lễ, "Tiểu nhân tham kiến quận chúa."
Ta vội xoay người, không biết từ khi nào Tấn Ngưng đã xuống xe ngựa, đứng ở phía sau chúng ta.
"Ngươi là phụ vương phái tới?" Tấn Ngưng vừa mở miệng liền hỏi, ngữ khí lạnh băng, biểu tình cứng rắn trên mặt của nàng thể hiện không ít lãnh mạc.
Có lẽ là chưa từng thấy quận chúa như vậy bao giờ, nam tử kia có chút giật mình, lập tức sợ hãi nói: "Vâng, đúng vậy, tiểu nhân..."
"Lần trước tín phụ vương đưa tới, ta đã xem." Mặt quận chúa vẫn thực nghiêm túc, giọng trầm xuống nói, "Nhược Hề sẽ không làm theo lời phụ vương nói, ta cũng tuyệt đối không thay đổi tâm ý, ngươi hãy..."
"Ngưng nhi." Ta kéo lấy tay quận chúa, ngăn nàng không nên nói thêm gì, "Ngươi hiểu lầm, hắn không phải nói chuyện đó."
Tấn Ngưng sửng sốt, nghi hoặc nhìn ta.
Ta mấp máy miệng, sau đó nói: "Hắn là muốn nói cho chúng ta biết, vương gia bị bệnh."
Tấn Ngưng nghe xong lời ta, khuôn mặt vốn đang lạnh lẽo bỗng thành ngây dại, miệng mấp máy nhưng không phát ra được lời nào, giống như chưa kịp phản ứng với những lời ta nói. Ta quay đầu, nhìn lại phía nam tử, chỉ thấy vẻ mặt hắn tràn đầy nghi hoặc, như cũng không hiểu rõ cuộc đối thoại giữa ta cùng Tấn Ngưng là sao.
Ta hỏi: "Vương gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Vương... vương gia bị bệnh." Hắn ngu ngơ hồi đáp, dường như vẫn đang e ngại trước biểu hiện lãnh mạc vừa rồi của Tấn Ngưng.
"Phụ vương bị bệnh?" Quận chúa bắt đầu lo lắng hơn, "Chuyện khi nào?"
Nam tử kia vội nói: "Là tháng trước... Hình như là ngay sau khi tín của quận chúa đưa tới, vương gia bỗng nhiên ngã bệnh, còn không cho tiểu nhân nói chuyện này với ngài, sợ ngài lo lắng..."
"Bệnh có nghiêm trọng không?" Quận chúa lại hỏi.
"Cái này... Tiểu nhân cũng không rõ lắm, chỉ cảm thấy... Tình hình dường như không quá hay." Hắn ấp úng nói, sau đó thở dài.
"Đại phu nói những gì?" Ta nhíu mày hỏi.
"Hắn..." Nam tử vừa định mở miệng nói tiếp, lại chợt luống cuống nhìn quận chúa hô, "Quận, quận chúa! Ngài làm sao vậy?"
Ta cũng quay đầu vội nhìn, chỉ thấy Tấn Ngưng đứng bất động, sắc mặt nàng trắng bệch.
"Quận chúa chỉ là lo lắng cho Vương gia." Ta vươn tay đỡ lấy Tấn Ngưng bên cạnh, rồi nói với nam tử kia, "Đừng lo lắng, ngươi trước vào phủ nghỉ ngơi đi, ta sẽ chăm sóc quận chúa."
"...Vâng." Hắn hành lễ, lo lắng liếc nhìn Tấn Ngưng, sau đó mới xoay người dắt ngựa vào phủ.
"Ngưng nhi." Ta thấp giọng kêu quận chúa, "Hôm nay không đi chèo thuyền, chúng ta sửa lại ngày được không?"
"Nhược Hề, phụ vương..." Quận chúa ngẩng đầu nhìn ta, hai hốc mắt đã muốn đỏ bừng, giọng nói cũng là nức nở.
"Đừng vội, chúng ta trước vào trong phủ từ từ nói." Ta kéo tay nàng, đi đến cạnh xe ngựa ý bảo Nguyệt Nhi dọn đồ trở về, sau đó mang theo Tấn Ngưng trở lại phòng ngủ. Tay của nàng càng ngày càng lạnh, khiến lòng ta cũng không khỏi trầm hơn, vội mời nàng đến bên giường ngồi, rót một chén trà nóng đưa tới: "Uống một chút ấm áp thân mình."
"Nhược Hề." Nàng ngẩng đầu, trong vành mắt đã tràn đầy nước, "Ta cảm thấy... Phụ vương là bởi vì ta mới bệnh..."
Ta ngồi xuống trước mặt của nàng, nhét chén trà nóng vào tay quận chúa, muốn có thể dùng nó sưởi ấm cho bàn tay lạnh lẽo: "Chớ suy nghĩ lung tung, bên kia có đại phu, vương gia nhất định có thể dưỡng bệnh tốt."
Nàng mím chặt môi không nói gì, nhưng nước mắt đã như mưa rơi xuống, ta biết giờ mình nói gì cũng là vô dụng. Đau lòng ngồi bên cạnh Tấn Ngưng, kéo nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, hi vọng như vậy có thể làm cho nàng dễ chịu hơn.
"Nhược... Nhược Hề." Nàng ôm chầm ta, nghẹn ngào nói, "Phụ vương thân mình luôn luôn rất tốt, lần này bỗng nhiên ngã bệnh, nhất... nhất định là bởi vì ta..."
Bởi vì ngươi nói chuyện của chúng ta với hắn, điều đó khiến ngươi áy náy tự trách đến như vậy sao. Điều ta không nguyện ý nhìn thấy nhất, cuối cùng lại đã xảy ra.
"Ngươi không có sai." Ta thấp giọng nói bên tai nàng, "Ngươi chỉ là nói lời muốn nói với vương gia thôi, không cần tự trách."
Nàng không ngẩng đầu lên, chỉ dựa vào vai ta tiếp tục khóc: "Ta thực lo lắng phụ vương... Một mình ở tại Ký Châu, không có ai bên người chăm sóc..."
"Bên kia có rất nhiều hạ nhân, bọn hắn nhất định sẽ chăm sóc tốt Vương gia, đừng lo lắng." Ta thở dài, cảm giác trên vai mình đã ướt một mảnh, "Bằng không... Chúng ta đi xem hắn thế nào?"
Tấn Ngưng sửng sốt, thanh âm nghẹn ngào cũng chậm lại, nàng ngẩng đầu nghi hoặc nhìn ta: "Đi, đi Ký Châu?"
Ta gật gật đầu: "Phải, đi Ký Châu." Nói rồi, lại nhịn không được thở dài một hơi, nâng tay giúp nàng lau nước mắt trên mặt, "Chính là Ký Châu đường xá xa xôi, không thể lập tức lên đường, trước tiên đêm nay chúng ta thu thập một chút hành lý, sáng mai liền đi, được không?" Tấn Ngưng nghe xong, không nói gì nữa, chỉ buồn bã nhìn ta, một lát sau, nàng nghiêng thân mình ôm chặt ta lại.
"Được rồi, được rồi." Ta cười cười, "Ngươi hôm nay ngoan ngoãn ở trong phủ, cũng đừng nghĩ đi chèo thuyền nữa, chờ sau này có rảnh thì đi, trước tiên đêm nay cùng ta xem có đồ vật gì cần mang theo, được không?"
Cảm giác thấy hai tay nàng ôm ta càng thêm siết chặt, sau đó mới hơi hơi gật đầu.
"Uống hết trà này đi." Ta hôn hôn trán của nàng, nói, "Nhìn ngươi gấp đến thế nào kìa, sợ rằng chưa tới Ký Châu, chính ngươi đã sốt ruột đến ngã bệnh."
Nghe xong lời ta nói, nàng giống như tiểu hài tử vội vã thẳng người, dù cho hốc mắt vẫn như trước đỏ bừng, nhưng cực kỳ nghe lời há miệng, để ta đút từng ngụm trà nóng cho nàng.
Tấn Ngưng không phải chỉ một lần nói ta giống tiểu hài tử, nhưng bây giờ nhìn lại, bản thân ta thấy Tấn Ngưng còn giống hài tử hơn a.
Buổi tối, ta tìm ba gia đinh trong phủ quận mã tới hậu viện nói chuyện, bọn hắn gọi là A Long, A Hổ, A Báo. Mỗi lần nghe được có người kêu bọn hắn, ta lại cảm thấy thực an ủi, cuối cùng tìm được danh xưng còn khó nghe hơn so với A Thành bến tàu công nhân của ta.
"Ngày mai ta cùng quận chúa muốn lên đường đi Ký Châu, các ngươi cũng chuẩn bị một chút, theo chúng ta cùng đi." Ta hành văn gãy gọn nói với bọn hắn.
"Cái này..." A Long lặng đi một chút, vội hỏi, "Quận mã gia, ngài thế nào lại đột nhiên muốn dẫn quận chúa đi Ký Châu?"
"Có việc gấp, nhưng ta không tiện nói cho các ngươi biết. Đường đi xa xôi, ta cần các ngươi ở trên đường cùng ta bảo hộ quận chúa." Ta nói.
A Báo cười cười: "Vậy là, quận mã gia cũng biết ba người chúng ta..."
"Phải." Ta bất đắc dĩ gật đầu, "Các ngươi là những võ lâm cao thủ vương gia bài bố ở phủ quận mã bảo hộ quận chúa. Ta tin rằng các ngươi cũng đã biết ta cùng quận chúa... Chúng ta thật ra..."
"Chúng ta chỉ là phụ trách bảo hộ quận chúa." A Hổ bước lên trước nói, "Cái khác chúng ta không quan tâm. Yên tâm đi quận mã gia, bây giờ chúng ta liền đi thu dọn đồ đạc."
Ta gật đầu cười.
Nhìn bóng lưng ba người Long Hổ Báo rời đi, ta âm thầm thở dài. Mấy tên này muốn che giấu bản thân mình không phải võ công cao cũng chẳng khiêm tốn đi một chút, bình thường luôn dùng võ công để làm việc nhà. Có một lần con vẹt của Cửu tỷ trốn ra khỏi lồng sắt, bay đến chạc cây trên cao. A Hổ không nói hai lời, "Sưu" một cái bay lên không trung, bắt con vẹt kia về cho Cửu tỷ, sau đó vô cùng tiêu sái xoay người rời đi, để lại sau lưng cả một đám người miệng mở to không biết nên nói gì. Không chỉ có thế, bọn hắn bình thường cũng lợi dụng khí công để chẻ củi, quét lá cây... Dù sao, ta không muốn biết bọn họ là võ công cao thủ cũng không được.
"Quận mã gia!" Buổi tối sau khi ta tắm xong, trên đường trở về phòng bỗng Nguyệt Nhi gọi.
"Nguyệt Nhi?" Ta dừng bước lại.
Nguyệt Nhi cau mày nói: "Quận mã gia, ngài có thể nói cho ta biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không? Quận chúa vừa mới nói cho ta biết, sáng sớm ngày mai các ngài đi Ký Châu, lại để cho ta ở lại trong phủ..."
"Nàng cho ngươi ở lại trong phủ? Như vậy sao..." Ta ngẩn người, sau đó nói, "Vương gia bị bệnh, quận chúa rất lo lắng, nên ta muốn mang nàng đi Ký Châu thăm Vương gia."
"Vương gia bị bệnh?" Nguyệt Nhi vội truy vấn, "Như, như thế nào sẽ bị bệnh? vương gia thân thể luôn luôn..."
"Đừng lo lắng, vương gia sẽ tốt thôi mà." Ta an ủi, "Nếu quận chúa cho ngươi ở lại kinh thành, vậy ngươi cứ trông coi tốt dùm phủ quận mã, chờ chúng ta trở về đi."
Nguyệt Nhi nhíu nhíu mày, rồi thực bất đắc dĩ nói: "...Vâng."
Ta vừa xoay người, Nguyệt Nhi lại kêu ta một tiếng: "Quận mã gia!"
"Làm sao vậy?" Ta dừng lại hỏi.
"Không biết tại sao..." Nàng nở nụ cười vô cùng gượng gạo, "Điều ta lo lắng nhất là ngài cùng quận chúa... Nhưng, ngài nhất định sẽ cùng quận chúa bình an trở về, đúng không?"
Ta sửng sốt, rồi cười gật đầu.
Hai hàng lông mi của Nguyệt Nhi cuối cùng giãn mở, nàng cười chúc ta ngủ ngon, sau đó rời khỏi.
Đến cả Nguyệt Nhi cũng đang lo lắng cho ta cùng quận chúa, chúng ta... Cứ như vậy khiến người ta lo lắng sao.
Sau khi thu thập xong hết thảy, ta cùng Tấn Ngưng sớm lên giường nghỉ ngơi, để chuẩn bị cho sáng sớm ngày mai lên đường. Tâm tình nàng tựa hồ vẫn chưa khôi phục, cả đêm đều không nói câu gì, cho dù ta cả gan đánh bạo trêu đùa một chút "Không lành mạnh", nàng cũng chỉ thực miễn cưỡng cười cười. Có lẽ, chỉ đến khi nàng gặp được vương gia mới có thể an tâm thôi.
"Nhược Hề?" Buổi tối khi ngủ, vốn tưởng đã ngủ say Tấn Ngưng chợt kêu ta một tiếng.
"Hửm?" Ta đáp.
Tấn Ngưng không nói gì, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được nàng đang ngẩng đầu nhìn ta.
Ta yên lặng chờ nàng mở miệng, nhưng qua hơn nửa ngày, vẫn chỉ là hoàn toàn yên tĩnh.
Thở dài, ta nhẹ giọng nói: "Ngủ đi, sáng sớm mai chúng ta còn phải lên đường."
Nàng vẫn không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn ta. Qua một lúc lâu sau, ta thậm chí loáng thoáng nghe được tiếng nàng khóc.
"Làm sao vậy?" Ta vội đưa tay vuốt lên khuôn mặt nàng, sau khi chạm đến nước mắt ẩm ướt kia, trong lòng không khỏi cảm thấy đau nhức, "Đừng lo lắng, vương gia nhất định không có chuyện gì."
"Không phải, Nhược Hề... Không phải..." Nàng đột nhiên kích động hơn, nói rồi lại chui đầu vào trong lòng ta khóc lớn.
"Vậy thì... Làm sao?" Ta có chút trở tay không kịp, vội nhẹ giọng hỏi.
Lại không có bất kỳ lời đáp, ta chỉ nghe được mơ hồ tiếng khóc của Tấn Ngưng đang bị ngăn trở bởi quần áo mình.
Đột nhiên, ta dường như có chút hiểu rốt cuộc nàng vì sao lại khóc. Trong lòng dù đau đớn nhưng vẫn nhịn được cười cười, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng nói: "Đừng khóc, bằng không ngày mai mắt của ngươi sẽ sưng lên, còn thế nào gặp người?... Yên tâm đi, hết thảy đều không có chuyện gì, ta chắc chắn."
Nói xong, chỉ cảm thấy người trong lòng khóc càng thêm lợi hại.
Ta thở dài, ôm chặt lấy Tấn Ngưng, chỉ hy vọng nước mắt của nàng mau hạ hết, sau đó ngủ một giấc thật ngon, ngày mai còn gấp rút lên đường.
Con người của ta phản ứng quá chậm, suy nghĩ trong lòng chưa bao giờ qua được biến hóa của sự tình.
Quá nhanh, thật sự... Quá nhanh.
g
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip