Chương 70: Xa nhau
Bởi vì một năm trước đã biết sẽ có ngày hôm nay, nên tâm tình của ta cũng không phải quá mức rối rắm. Bây giờ, ta đã biết chính mình nên có quyết định thế nào. Kế tiếp phải làm gì, làm như thế nào, và khi nào thì nên làm nữa, từng bước ta cũng đã sắp xếp xong xuôi. Luyến tiếc không? Chắc chắn là có. Ở phủ quận mã, không cần chính mình làm cơm, không cần chính mình đi đốt nước tắm, không cần chính mình quét tước phòng... Cuộc sống xa xỉ như vậy, đột nhiên phải vứt bỏ thật là luyến tiếc.
Thật ra nói đến nói đi, điều duy nhất ta không bỏ được, cũng chỉ có Tấn Ngưng mà thôi.
Ta không muốn thương tổn nàng, một chút cũng là không muốn. Nhưng điều ta có thể làm được, cũng chỉ là dùng hết toàn lực, để thương tổn của nàng hạ xuống đến mức thấp nhất mà thôi.
Nhưng cho dù là thấp nhất, ta cũng không muốn nàng phải nhận.
Có lẽ là, ta chẳng còn có cách nào.
Đến được nơi của Vương gia, cũng đã qua hơn mười ngày.
Một năm cứ như vậy qua đi. Bây giờ nghĩ lại, một năm này thật sự như giấc mộng.
Ta sợ hãi đường xa xóc nảy, sẽ khiến thân mình gầy yếu của Tấn Ngưng ngã bệnh, nhưng lại không ngờ đã qua nhiều ngày, trừ bỏ tâm tình luôn u sầu, thân mình của quận chúa so với trước kia lại tốt hơn nhiều. Điều đó khiến ta không khỏi cảm thấy tự hào, bởi vậy xem ra, một năm qua ta luôn bảo thuốc cho nàng không hề phí sức.
Dọc theo đường đi, Tấn Ngưng không nói gì nhiều, chỉ đôi khi là lẳng lặng nghe ta nói tán gẫu, hoặc là nhìn chăm chú ra ngoài cửa xe. Thậm chí ngay cả khi ta kể chuyện rằng "Không nói gì thì miệng sẽ thối", nàng cũng chỉ là nở nụ cười, sau đó như trước đóng chặt miệng. Tất cả về ăn hay ngủ, cũng do ta một người quyết định thôi, nàng chẳng muốn để ý đến bất cứ điều gì. Nhưng có một việc, là nàng nhất định làm, đó là nắm lấy tay ta. Vô luận là ở trên xe, hay là đang đi trên đường, có khi là trên giường ngủ, nàng cũng không muốn buông ra. Thậm chí đến cả khi dùng bữa, nàng cũng kiên quyết không buông. Nếu nói nắm tay cũng có thể khiến cho người ta thành kén, thì bây giờ tay ta cùng Tấn Ngưng chắc chắn đã sớm tạo thành một cái kén thật dày.
Rất muốn điều gì cũng không lo nghĩ, mang theo Tấn Ngưng đến một nơi thật xa, vô luận ở đâu cũng được, chỉ cần chúng ta chung một chỗ, sẽ chẳng e sợ điều gì.
Chính là, Thành Nhược Hề, ngươi đừng u mê. Điều gì có thể và không thể, chính ngươi hiểu rõ nhất. Mơ là có thể, nhưng gắng sức để khiến giấc mơ đó thành hiện thực, không phải quá tuỳ hứng sao.
Sau khi xe dừng lại trước phủ vương gia ở, ta quay đầu, tựa như cả hai đang đi du lịch, thật thoải mái nói với nàng: "Ngưng nhi, xuống xe đi, chúng ta đến rồi."
Nàng vẫn như cũ bất động nhìn ra phía cửa, ta phải kêu thêm nhiều lần, nàng mới phản ứng quay đầu cười cười nhìn ta.
Sau khi thông báo với những hạ nhân ngoài cửa, ta nắm tay Tấn Ngưng bước vào trong phủ. Không cần dừng chân nghỉ ngơi, theo sau người hầu chúng ta trực tiếp hướng đến phòng ngủ của Vương gia. Lại không ngờ khi vừa đến cửa, ta nhìn thấy sư phụ đang ở đó rồi. Đứng phía sau hắn còn có Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh, trong khoảng khắc đó tất cả chúng ta đều không tự chủ được mà đứng sững sờ.
"Sư... Sư đệ?!" Nhị sư huynh là người đầu tiên phản ứng, tựa như nhìn thấy quỷ kêu ta một tiếng.
"Sư phụ." Ta thấp giọng hô.
Sư phụ không đáp lời, chỉ là nghiêm nét mặt, nhìn chằm chằm ta cùng Tấn Ngưng. Cảm nhận được tầm mắt của hắn, ta theo bản năng buông lỏng tay nàng. Nhưng ngay lập tức, Tấn Ngưng đã vươn tay, nắm chặt tay ta lại. Ta không đành lòng tiếp tục giãy mở, đành đứng bất động. Và Tấn Ngưng cũng chỉ cúi đầu, không nói điều gì.
"Lão phu tham kiến quận chúa." Sư phụ đột nhiên cất lời, thật bình tĩnh chậm rãi nói, "Ngài riêng tới đây, hẳn là đã biết tin vương gia ngã bệnh."
Tấn Ngưng nghe xong, rốt cục ngẩng đầu, nhưng nàng vẫn không nói gì như trước.
"Vương gia bị chính là tâm bệnh." Sư phụ lại nói, mắt nhìn chằm chằm quận chúa, sau lại xoay đầu nhìn ta.
Chỉ cảm thấy tim mình như bị hung hăng nhéo một cái, câu nói ngắn gọn này của sư phụ chính là nói cho ta biết, ta chính là kẻ đầu sỏ gây nên bệnh của Vương gia.
"Quận chúa, ngài mau vào xem vương gia đi, vương gia rất nhớ ngài." Sư phụ thở dài, "Vương gia vừa mới uống thuốc, vẫn còn chưa ngủ." Tấn Ngưng nghe xong lời sư phụ nói, ngừng trong giây lát, sau đó nắm lấy tay ta tiến về phía cửa.
"A Thành, ngươi đừng vào." Sư phụ đối với ta nói, "Vi sư có chuyện muốn nói với ngươi."
Ta giãy khỏi tay quận chúa, cười cười ý bảo nàng hãy tự mình vào gặp Vương gia. Quận chúa nhìn sư phụ, rồi lại nhìn ta, một lúc sau mới mím chặt môi, xoay người một mình đi vào phòng ngủ.
Quận chúa vừa mới bước qua cửa phòng, Nhị sư huynh đã không nhịn được mở miệng nói, hắn dường như thực hưng phấn: "Thật sự là duyên phận a, thế này cũng có thể gặp được! Ngươi và quận chúa muốn đi dạo Ký Châu không? Ta nghe ở phía đông có một Tự miếu rất lớn..."
"Câm miệng." Sư phụ lạnh lùng thốt.
Rốt cục thanh tĩnh.
"Vi sư đã từng nói với ngươi..." Sư phụ nhìn ta, chậm rãi nói, "Có một số việc không phải muốn thế nào, thì được như vậy."
Ta cười cười: "Sư phụ, con đã biết nên làm thế nào." Cho nên không cần nói nhưng lời khuyên bảo dư thừa nữa.
"Ngươi..." Sư phụ sửng sốt, sau đó thở dài, "Ngươi biết là tốt rồi."
Khi vương gia phái người đến cho đòi ta, bầu trời đã là đêm tối. Mở cửa, nhìn thấy trong phòng chỉ có một ngọn nến được thắp, ánh sáng mù mờ khiến cho áp lực càng như tăng thêm. Tấn Ngưng đưa lưng về phía ta, nàng lẳng lặng đứng cạnh bên giường. Cảm giác không muốn tới gần càng thêm đè nặng, bởi ta biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, giờ phút này ta chỉ muốn cất bước bỏ chạy.
"Thành cô nương..." Gọi ta là một thanh âm buồn bã.
Sau khi kịp phản ứng, ta vội bước lên phía trước, đứng ở bên cạnh Tấn Ngưng.
Vương gia so với trước kia già hơn rất nhiều. Lúc này nằm trên giường như không còn một tia khí lực, hắn chỉ mở to mắt, rất điềm đạm nhìn ta.
Nghe nói, người này là phụ thân ta.
"Ngươi đặc biệt đưa Ngưng nhi tới thăm ta." Hắn mở miệng nói, nhìn Tấn Ngưng bên cạnh, "Có tâm."
Ta lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, không biết nên nói điều gì.
"Nếu không phải bổn vương đột nhiên bị bệnh..." vương gia tiếp tục nhẹ giọng nói, "Bây giờ bổn vương đã ở kinh thành, nhìn Ngưng nhi cùng Dịch nhi thành thân."
"Phụ vương..." Tấn Ngưng cuối cùng mở miệng, giọng nói của nàng nghẹn ngào.
Vương gia nhìn Tấn Ngưng: "Ngưng nhi, con ra ngoài đi, phụ vương có mấy lời muốn nói cùng Thành cô nương."
Tấn Ngưng không hề nhúc nhích.
"Ngưng nhi..." vương gia thở dài, "Con không nghe lời phụ vương nói, nói sao... Khụ khụ..." Nói rồi, vương gia bắt đầu không ngừng ho khan.
"Ngưng, Ngưng nhi nghe được." Tấn Ngưng vội đáp lời, rồi liếc nhìn ta một cái, sau đó nàng mới xoay người rời đi.
Trên mặt nàng giờ đã tràn đầy nước mắt.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người, vương gia bỗng nhiên trầm mặc. Ánh nến nhẹ nhàng rọi sáng gian phòng, không gian này khiến cho ta vô cùng áp lực, cảm giác vô lực như trải rộng toàn thân, giây phút này ta tựa như chẳng thể làm gì, lời cũng không thể thốt ra.
"Bổn vương..." Hơn nửa ngày, cuối cùng vương gia mở miệng, "Bổn vương... Cũng chỉ có một nữ nhi duy nhất."
Ta im lặng, không biết nói gì.
"Ngươi chắc không biết, Ngưng nhi trong lòng bổn vương có bao nhiêu quan trọng." vương gia không nhìn về phía ta, chỉ ngẩn người, lẳng lặng nhìn lên nóc giường, "Từ nhỏ Ngưng nhi đã không có mẫu thân bồi ở bên cạnh. Hai mươi năm trước vào khoảng khắc bổn vương ôm Ngưng nhi vào lòng, đã quyết định... Sẽ cấp cho Ngưng nhi một cái mỹ mãn nhân sinh. Lúc trước, bổn vương tìm đến ngươi để cùng Ngưng nhi giả thành thân, cũng là vì... Vì một năm sau này, có thể tận mắt thấy Dịch nhi cưới Ngưng nhi làm vợ, sau đó chính thức giao Ngưng nhi cho hắn, để cho hắn tận lực mà bảo hộ nữ nhi bổn vương."
"Vương gia..." Ta muốn mình nói điều gì đó, nhưng vừa cất lời đã phát hiện mình sớm nghẹn ngào.
"Thành cô nương, ngươi hãy nghe ta nói..." vương gia quay đầu nhìn ta, "Ta lão liễu, không chịu được giằng co. Ngươi cùng Ngưng nhi còn trẻ, không hiểu hết được sự đời. Nàng viết thư nói cho ta biết, các ngươi... Các ngươi... Điều đó, điều đó thật sự rất hoang đường, rất hoang đường! Ngươi không thể... Ngươi không thể đem Ngưng nhi của bổn vương, của bổn vương vào con đường như vậy..." vương gia thậm chí đã lão lệ tung hoành, "Nếu chuyện này truyền đi ra ngoài, ngươi có biết các ngươi chịu lấy bao nhiêu đắc tội? Ngươi có biết Ngưng nhi nàng, nàng chịu bao nhiêu đắc tội không?... Ngưng nhi bướng bỉnh, không chịu nghe lời bổn vương nói... Nhưng là ngươi, ngươi bất đồng, Thành cô nương, bổn vương biết ngươi nhất định hiểu được những gì ta muốn nói, phải không?"
Ta cũng nhịn không được nữa, vội giơ tay lên băng bó miệng mình, không để cho mình khóc ra thành tiếng.
Vương gia tiếp tục nói: "Thành cô nương, ngươi cũng là một đứa trẻ tốt, bổn vương sẽ nhờ Lương đại phu tìm cho ngươi một nhà khá giả, đến lúc đó..."
"Ta biết nên làm thế nào." Ta nghẹn ngào nói, "Vương gia... Ngài không cần lo lắng."
Vương gia lẳng lặng nhìn ta, sau một lúc lâu, mới thở một hơi thật dài.
Sau đó hắn trầm giọng hỏi: "Ta phái người đưa tới cho ngươi một lá thư, ngươi đã nhận được chưa?"
Ta gật gật đầu.
"Ngươi xem qua chưa?" Hắn hỏi.
"Đã xem." Ta nói.
"Ngưng nhi... Không biết chứ?" vương gia nhìn nhìn ta.
Ta lắc đầu.
Vương gia lại thở dài, hỏi: "Bây giờ có mang lá thư trên người không?"
Ta lặng đi một chút, rồi móc lá thư từ trong lồng ngực ra.
Hắn lại nói: "Thừa dịp Ngưng nhi không ở đây, bây giờ ngươi... Ngươi ký tên vào lá từ thư này đi."
Đây là kết cục cuối cùng giữa ta và Tấn Ngưng.
Chỉ cảm thấy lá thư trong tay mình lúc này như vô cùng nặng, nặng đến khiến ta sắp không chịu được, chỉ muốn lập tức vứt bỏ nó đi, sau đó chạy thật nhanh ra khỏi căn phòng này.
"Bàn sách bên cạnh có bút." vương gia nhắc nhở.
Chỉ cảm thấy lệ lần nữa không nén được trào lên, vì muốn che giấu quẫn bách của mình, ta quay lưng chậm rãi đi đến trước bàn đọc sách. Cầm bút lên nhìn lá từ thư trong tay, ta không biết phải làm sao nữa. Ký tên đi, sau đó ta cùng Tấn Ngưng liền giải thoát. Một năm trước, không phải ngươi đã biết sẽ có một ngày như thế này sao, Thành Nhược Hề? Toàn bộ tâm tình bình tĩnh trên suốt đường đi giờ đây bỗng nhiên sụp đổ.
"Nếu ngươi bỏ lại ta, ta sẽ hận ngươi cả đời."
Trong đầu chợt vang lên những lời Tấn Ngưng từng nói. Nàng nói nàng sẽ hận ta cả đời. Cả đời, rốt cuộc là bao nhiêu lâu đây? Lâu đến ta không thể nào đối mặt không? Thật ra, tất cả chuyện này đều là lỗi của ta, đều bởi vì ta mới khiến cho toàn bộ mọi việc biến thành như vậy.
"Thành cô nương?" Phía sau lại truyền đến tiếng vương gia gọi.
Không cần do dự Thành Nhược Hề. Nếu nàng muốn hận, để cho nàng hận đi. Người phải lựa chọn là ta chứ không phải Tấn Ngưng, để Tấn Ngưng có thể trải qua cuộc sống bình thản sau này, đây chính là cách duy nhất.
Cuối cùng, bút ta cầm đã rơi trên giấy.
Tất cả đã chấm dứt rồi.
"Thành cô nương." vương gia nhìn nhìn bức từ thư ta đã ký, nói, "Ta sẽ không nói chuyện này cho Ngưng nhi. Ngươi... Ngươi trước cũng đừng nói cho nàng. Đợi đến sau khi chúng ta trở về kinh thành, sẽ lập tức xếp đặt hôn sự, đến lúc đó, ta sẽ cùng Ngưng nhi giải thích."
Thấy ta không phản ứng gì, hắn lại tiếp tục nói: "Một năm trước bổn vương có nói, sau chuyện này sẽ tận tình báo đáp cho ngươi... Bổn vương..."
"Vương gia..." Ta thở một hơi thật dài, "Ngài chắc cũng không biết, tâm tình của ta và ngài... Thật ra giống như nhau. Quận chúa trong lòng ta cũng là vô cùng quan trọng. Quan trọng đến ta có thể vì nàng bỏ đi tính mạng. Ta nguyện ý rời đi, không phải bởi ngài nói những lời này, mà là vì..." Cố nén lại lệ trong lòng, ta cắn răng nói, "Là vì ta không muốn quận chúa bị tra tấn bởi cảm giác áy náy của mình. Ngài không biết quận chúa có bao nhiêu, bao nhiêu kính trọng vị phụ thân như ngài. Mấy ngày qua nàng ăn không vô, ngủ cũng không được, đều bởi vì đang hận chính mình, hận chính mình bởi chuyện của chúng ta khiến cho ngài sinh bệnh. Ta không muốn như vậy, ta không muốn Tấn Ngưng thống khổ như thế. Cho nên cái gọi là báo đáp, ta một chút cũng không cần. Ngài chỉ cần tiếp tục bảo hộ Tấn Ngưng, cho nàng có một cái mỹ mãn nhân sinh thật sự như ngài hy vọng, như vậy đối với ta cũng là báo đáp rồi."
Vương gia nhìn ta, không nói gì.
"Nếu vương gia không còn việc gì, ta xin đi trước." Ta xoa xoa nước mắt trên mặt.
Vương gia vẫn như trước im lặng, ta tự cho sự im lặng này là câu trả lời, nhanh chóng xoay người rời khỏi nơi mang cho ta bao nhiêu áp lực như muốn ngạt thở.
Vừa ra khỏi cửa, ta liền nhìn thấy Tấn Ngưng đang vội vã đi đến gần.
"Nhược Hề?" Vẻ mặt nàng hốt hoảng kêu ta.
Không muốn cho Tấn Ngưng chứng kiến khuôn mặt tiều tụy sau khi khóc của mình, ta lập tức vội xoay người rời đi.
"Nhược Hề... Nhược Hề?" Tấn Ngưng theo sát phía sau ta, vừa kêu tên ta, vừa muốn kéo tay lại.
Nước mắt lại lần nữa muốn tuôn trào, ta cắn chặt răng, giãy khỏi tay nàng.
"A Thành." Thanh âm sư phụ từ trước truyền đến.
Ta ngẩng đầu, nhìn thấy sư phụ đang đứng ở trên hành lang, nét mặt âm trầm nhìn ta cùng quận chúa.
"Hai gian phòng ngủ của ngươi và quận chúa, đã chuẩn bị xong rồi." Hắn nói, "Quận chúa, lát sẽ có hạ nhân đưa ngài đến phòng ngủ, bây giờ ta có lời muốn nói cùng A Thành."
Ta nhìn sư phụ, không nói gì cả.
"Nhược Hề." Tấn Ngưng không để tâm tới sư phụ, chỉ kéo tay ta nhẹ giọng hỏi, "Vừa nãy ở bên trong, phụ vương nói với ngươi những gì?"
"Ngưng nhi." Ta hít sâu một hơi, thấp giọng đáp, "Bôn ba một đường, ngươi vẫn là mau nghỉ ngơi đi, sư phụ có chuyện muốn nói với ta... Ta, ta lát nữa sẽ đi tìm ngươi." Nói rồi cũng không quay đầu lại, bước đến bên người sư phụ, cùng theo hắn vội vã rời đi, để lại quận chúa phía sau vẫn ngơ ngác không hiểu gì, cũng chưa kịp đáp lại những lời ta nói.
"Sư phụ..." Ta vừa đi vừa thấp giọng hỏi, "Ngài khi nào trở về y quán?"
"Ta..." Sư phụ ngẩn người, sau đó hỏi lại, "Làm sao vậy?"
"Ngài khi nào trở về y quán?" Ta lặp lại.
"...Ngày mai." Sư phụ nói.
"Vâng." Ta cười cười, "Con đi cùng mọi người."
Sư phụ nghe xong, xoay đầu lại nhìn ta, sau một lúc lâu mới đáp: "Được."
"Sư phụ." Ta lại nói, "Ngài nói có chuyện muốn tìm con... Đó thật ra chỉ là lấy cớ thôi phải không, nếu không có chuyện gì, con muốn về phòng nghỉ ngơi trước."
Sư phụ sửng sốt, sau đó thở dài: "A Thành, vi sư biết để ngươi làm vậy nhất định sẽ là khó chịu, nhưng ngươi..."
"Sư phụ." Ta cười cười, "Ngài đang nói gì vậy, con là mệt mỏi thật sự."
Sư phụ dừng bước lại, yên lặng nhìn ta, lát sau mới chỉ vào một căn phòng không xa đó: "...Đó chính là phòng ngủ của ngươi."
"Vậy con đi trước nghỉ ngơi." Ta nói, "Vừa nãy trên đường đi con đã ăn no rồi. Nên đến lúc dùng bữa tối, ngài không cần tới gọi con, đợi đến mai... Lúc mọi người muốn lên đường, hãy tới tìm con."
Nghe hết những lời tựa như rất bình thường ta nói, sư phụ nét mặt hồ nghi nhìn ta, sau đó thở dài, gật gật đầu.
Bước vào trong phòng, ta lập tức chốt cửa lại. Ngay cả nến cũng không buồn thắp, sờ soạng đi đến bên giường, trực tiếp ngã thẳng lên đó.
Cứ như vậy, hết thảy mọi thứ đều đã xong sao.
Chỉ vì ta ký một chữ.
Tất cả đã thật sự kết thúc. Một năm này, những ngày cùng Tấn Ngưng trôi qua tựa hồ như mộng. Và bây giờ chính là lúc tỉnh lại. Ta nên giải thích thể nào với Tấn Ngưng đây. Chậm đã, ta còn có tư cách để giải thích sao? Hẳn là không còn nữa rồi, chẳng lẽ... Ta lại phải gạt nàng ư?
"Thật không phải, ta có chút việc cần cùng sư phụ trở về y quán, ngươi cùng vương gia trở lại kinh thành trước đi..." Ta nghĩ rất nhiều những lý do để dùng biện giải, cuối cùng lại chợt cảm thấy buồn cười. Hai chúng ta bắt đầu bằng lời nói dối, và giờ cũng dùng lời nói dối để kết thúc sao... Thật là hay.
Mở mắt nhìn vào mảnh tối tăm trước mặt, ta không muốn suy nghĩ điều gì, cũng không muốn làm bất kỳ gì nữa.
Không biết qua bao lâu, bất chợt có tiếng đập cửa vang lên. Ta không muốn nghe, chỉ chuyển thân người đưa lưng về phía cửa. Tiếng đập cửa vẫn không dừng lại, cực kỳ kiên nhẫn tiếp tục vang lên. Ta cũng thực kiên nhẫn nén tức giận trong lòng, chờ đợi người gõ cửa biết khó mà lui, tự mình rời khỏi. Cuối cùng tiếng đập cửa cũng ngừng lại. Ta âm thầm thở dài nhẹ nhõm, nhưng thanh âm quen thuộc lại truyền vào: "Nhược Hề, ngươi có ở bên trong không?"
Là quận chúa.
Vì cái gì... Ngươi có thể cố chấp như vậy?
Đột nhiên, nước mắt của ta chảy xuống, không chút lưu tình trượt xuống vành tai.
"Nhược Hề? Ta là Ngưng nhi... Ngươi có ở bên trong không?" Quận chúa lại kêu tiếp.
"Ta đây." Ta làm bộ thực bình tĩnh đáp.
"Ngươi quả nhiên ở bên trong." Ta nghe thấy trong giọng Tấn Ngưng như có ý cười, "Ta còn tưởng ngươi đi vắng chứ."
Nước mắt lại từ mi tràn ra, ta vội vươn tay lau đi lệ, cũng đồng thời che miệng ngăn tiếng nấc lên.
Tấn Ngưng lại khẽ nói: "Nhược Hề, có phải vừa nãy ngươi ngủ không?... Vậy, vậy giờ có thể mở cửa chứ?"
Ta muốn trả lời, nhưng lại không thốt được lên lời.
Không nghe thấy tiếng ta đáp, nàng lại hỏi: "Nhược Hề, ta muốn gặp ngươi, cùng ngươi nói chuyện, mở cửa được không?"
Không được. Ta không muốn gặp ngươi. Ta không muốn cùng ngươi nói chuyện.
"Nhược Hề?" Tấn Ngưng lại kêu một tiếng.
"Sao vậy?" Ta vẫn như trước giả bộ an bình.
"Ta..." Nàng nói rồi thở dài, "Nhược Hề, mở cửa được không?"
Ta ngồi dậy nói: "Chờ một chút." Sau đó liều mạng lau khô nước mắt, hít vào vài hơi thật sâu, đi tới bên cửa kéo chốt lên, nhưng chỉ mở hé ra một khoảng, vừa đủ đưa nửa thân thể ra ngoài nhìn Tấn Ngưng.
"Nhược Hề." Quận chúa thấy ta, nàng cười cười, "Ngươi không đốt đèn... Vừa nãy ngủ sao?"
"Bây giờ chắc là lúc dùng bữa tối." Ta nhìn bầu trời bên ngoài, đã là tối đen một mảnh, "Tại sao còn không đi dùng cơm? Cả đoạn đường đi ngươi cũng chưa ăn gì cả." Nếu cứ mãi như thế, thân thể của ngươi làm sao chịu được.
"Ta thấy Nhược Hề lâu cũng chưa tới tìm ta, nên có chút lo lắng..." Nàng vội nói, "Hơn nữa vừa nãy đến phòng khách dùng bữa, thấy chỉ có ngươi không tới, nghĩ ngươi có phải đang ngủ hay không, cho nên..."
"Ta không đói bụng." Ta nói.
"Như vậy sao được." Quận chúa nhíu nhíu mày, dịu dàng nói, "Ít nhiều ngươi cũng nên ăn một chút, được không?"
Rõ ràng là cả đoạn đường đi, người chẳng chịu ăn gì là ngươi đó.
"Ta thật sự không đói." Ta quay mặt hướng sang nơi khác, không muốn để Tấn Ngưng thấy được nước mắt lại sắp tràn khỏi mi, "Ngươi mau đi ăn đi."
"Vậy, vậy..." Nàng dường như có chút xấu hổ, sau khi suy nghĩ một hồi, mới nói, "Ta bưng tới cho ngươi được không? Ngươi muốn ăn gì..."
"Ngươi để cho ta nghỉ ngơi một chút đi." Ta cắt đứt nàng, thanh âm lãnh đạm, "Ta thật sự mệt vô cùng."
Quận chúa ngẩn người, sau đó thực miễn cưỡng cười nói: "Vậy ngươi trước ngủ đi, ta...Lát nữa ta lại tới tìm."
"Dùng xong cơm ngươi cứ về nghỉ ngơi đi." Ta cúi đầu, không dám nhìn thẳng quận chúa, "Có lời gì thì để ngày mai nói." Sau đó không để ý tới Tấn Ngưng muốn nói gì, lập tức đóng chặt cửa lại.
Chỉ cách qua một cánh cửa, ta cúi thân mình ngồi trên nền đất, liều mạng đè nén tiếng nấc đang muốn thoát ra khỏi miệng theo từng dòng nước mắt tuôn rơi. Đây có lẽ là lần đầu tiên, ta đối đãi với quận chúa lạnh lùng như vậy. Ta sao có thể đối với nàng như vậy, chẳng lẽ là muốn nàng tập dần từng chút hận sao. Không biết nàng đã rời đi chưa, nhưng ta cũng không còn tinh lực để suy nghĩ điều đó nữa, chậm rãi trở lại bên giường, nằm lại tư thế như vừa nãy, để mặc nước mắt cứ thế không ngừng chảy ra.
Không nghe thấy tiếng bước chân Tấn Ngưng rời đi, nhưng ngoài cửa đã không còn bóng đen chiếu trên cửa nữa, vậy là Tấn Ngưng đã rời đi rồi.
Sau đó đến sư phụ cùng Nhị sư huynh lần lượt tới tìm ta. Nói những điều không quan trọng mấy, sư phụ muốn ta ra ngoài ăn chút gì đó, còn Nhị sư huynh lại muốn ta khuyên sư phụ muộn vài ngày hẵng đi, để hắn có thể đi dạo qua mấy Tự miếu xung quanh vùng, thuận tiện còn hỏi một chút về Nguyệt Nhi. Sau khi đã tùy tiện kể ra một chút, ta liền đuổi hắn ra khỏi phòng, tiếp tục cuộn mình nằm trong chăn mền lạnh buốt, chờ cho đến khi trời sáng.
Ta nghĩ đến rất nhiều điều, tất cả đều là những lúc ở bên Tấn Ngưng, có đôi khi ta không nhịn được cười lên tiếng, sau khi nghe thấy lại phát giác chính mình cũng thật đáng cười.
Qua thật lâu, ngoài cửa sổ dần dần vang lên tiếng côn trùng. Có lẽ đã đến đêm khuya. Tất cả mọi người đã đi ngủ rồi.
Bất chợt có người gõ cửa.
Nhưng chỉ gõ một hai tiếng, không đợi ta trả lời người đó đã nhẹ giọng hô: "Nhược Hề, là ta."
Ta lần này không chần chờ nữa, chậm rãi đi gần đến cửa, mở ra một chút nhìn Tấn Ngưng đang đứng bên ngoài. Từng luồng hàn khí từ ngoài ùa đến khiến ta rùng mình, ánh nến trong những gian phòng đối diện cũng đều đã tắt, không gian hoàn toàn chìm trong yên tĩnh, chỉ có quận chúa đang đứng ở trước cửa phòng của ta.
"Sao ngươi... còn chưa ngủ?" Ta thở dài.
Nàng đứng nguyên tại chỗ, nở nụ cười gượng gạo, sau đó mới nhẹ nói: "Ngươi, ngươi không ở bên ta... Ta ngủ không được."
Tim tựa như đột nhiên bị ai bóp chặt, ta mím môi, cố không để nước mắt đáng ghét kia lại trào ra.
"Nhược Hề?" Tấn Ngưng nghi hoặc gọi ta, rồi nói, "Ta muốn... cùng ngươi ngủ." Nói xong dường như cảm thấy lạnh, nàng nâng tay vuốt ve hai cánh tay mình.
Ta cúi đầu, mở lớn cửa ra.
Tấn Ngưng thấy vậy vội cười chạy vào bên trong. Không nói thêm lời đi tới bên giường, tùy tiện giải khai ngoại bào, sau đó rất nhanh chui thẳng vào trong chăn mền. Sau khi ta chốt cửa lại, mới quay về nằm trên giường, Tấn Ngưng giống như bình thường cực kỳ lưu loát, chuyển thân mình đến gần ta hơn, thực tự nhiên chui vào trong lòng. Sau đó, ta nghe được tiếng nàng thở phào nhẹ nhõm. Biểu hiện của nàng trẻ con như vậy, khiến cho ta một trận đau lòng, liền vươn tay ôm chặt lấy.
"Nhược Hề, ngươi không ăn chút gì, sẽ không đói chứ?" Tấn Ngưng đột nhiên nhẹ hỏi.
"Vậy còn ngươi..." Ta hỏi lại nàng, "Ngươi ăn không?"
"Ăn." Nàng cười nói, "Nghe lời ngươi nói, ta ăn một chút. Có điều, không ăn quá nhiều."
"Sau này..." Ta vừa nói, vừa thở dài, "Sau này ngươi cần phải ăn nhiều hơn, không cần tra tấn thân thể mình như vậy, ta sẽ lo lắng."
"Ừm." Nàng vội đáp lời, còn gật gật đầu.
Ta cúi đầu, hôn hôn lên trán của nàng, sau đó không biết phải nói thêm gì nữa.
"Nhược Hề." Tấn Ngưng chợt hỏi, "Phụ vương... Cùng ngươi nói những gì?"
Đến rồi.
Ta mấp máy miệng, nhưng lại không nói điều gì.
"Không nói cũng không sao." Thấy ta không hồi đáp, Tấn Ngưng lại nói, "Ta chỉ là..."
"Vương gia không nói gì cả." Ta cười, "Chỉ là nói, chờ đến khi hắn hết bệnh rồi, sẽ dẫn ngươi trở về kinh thành."
"...Sẽ dẫn chúng ta trở về kinh thành." Tấn Ngưng cải chính.
"Ngưng nhi." Ta khẽ nói, "Thật ra..."
Thân mình Tấn Ngưng đột nhiên cứng lại, tựa như cảm nhận được điều ta sắp nói nàng chẳng hề muốn nghe.
"Thật ra..." Ta vuốt ve lưng nàng, nói, "Ngày mai ta, ta..."
Theo từng chữ mà ta nói ra, cánh tay nàng đang ôm lấy ta càng thêm siết chặt, khiến ta không cách nào thốt lên được lời.
"Ngày mai ngươi làm sao?" Thấy ta ấp úng không nói, Tấn Ngưng thấp giọng hỏi, thân mình nàng vẫn đang cương cứng.
"Ngày mai ta cùng sư phụ quay về kinh thành trước." Ta nói.
Bắt đầu bằng nói dối, thì kết thúc cũng là nói dối đi.
Thật hay.
"Quay về kinh?" Tấn Ngưng rõ ràng sửng sốt.
"Trong kinh thành sư phụ có một lão bằng hữu." Ta giả bộ thực thành khẩn nói, "Muốn ta cùng hắn đi thăm hỏi lão bằng hữu kia."
Tấn Ngưng nghe rồi, tựa hồ không chút nghĩ ngợi trả lời ngay: "Vậy ta và ngươi cùng đi..."
"Không được." Ta vội nói, "Vương gia còn cần ngươi ở bên chăm sóc."
Sau một hồi trầm mặc, Tấn Ngưng mới nhẹ cười: "Vậy, vậy... Nhược Hề, sau đó thì sao, sau đó... Ngươi sẽ đi nơi nào?"
Ta cắn chặt răng: "Sau đó, trở về phủ quận mã chờ ngươi."
Nghe được lời cuối cùng kia, nàng bỗng thở phào nhẹ nhỏm, sau đó mới cất lời: "Bệnh của phụ vương chắc chắn rất nhanh hồi phục, không chừng vài ngày sau là có thể trở về." Nói rồi lại dừng một chút, "Đến lúc đó, ta cùng phụ vương trở lại kinh thành, sau đó chúng ta tiếp tục nghĩ biện pháp. Ngươi đã nói thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đúng không?"
"Ừm." Ta nhẹ giọng đáp.
Tại sao ngươi cứ... Tín nhiệm ta như vậy?
Tấn Ngưng cười cười: "Phụ vương còn muốn gả ta cho Tề đại ca, hắn tại sao không hiểu chứ, người ta yêu chính là ngươi, ta không muốn..."
"Ngưng nhi." Ta cắt đứt nàng, "Mấy ngày mà ta đi vắng, ngươi cần phải ăn nhiều một chút, cho dù không muốn, cũng phải ăn một chút đi."
"Ừm." Nàng gật gật đầu.
"Ta sẽ công đạo hạ nhân nơi này, để bọn hắn giúp ngươi bảo thuốc mà ta trước giờ thường bảo cho ngươi, ngươi cần phải uống hết tất cả, biết không?"
"Biết."
"Tuy bây giờ thời tiết không lạnh, nhưng trời vừa tối cũng phải mặc nhiều thêm chút. Ngươi xem vừa nãy ngươi mặc ít vậy đứng ở bên ngoài, sẽ cảm lạnh."
"Ừm."
"Còn nữa, buổi tối cần đi ngủ sớm một chút, như vậy ban ngày mới có tinh thần chăm sóc Vương gia, biết không?"
"Chính là không có ngươi ở bên người, ta không ngủ được." Nàng rầu rĩ nói.
Không có ta ở bên người, nàng sẽ không ngủ được.
"Yên tâm đi." Thấy ta không trả lời, Tấn Ngưng lại nhẹ giọng nói, "Ta sẽ ôm mền thật chặt, coi nó như là ngươi, nên ngươi không cần lo lắng, ta sẽ ngủ được yên."
"Ngươi, ngươi để cho ta... Nói cái gì cho phải đây." Ta cười nói, sau đó lặng lẽ nâng tay, lau nước mắt lại đang chảy ra từ khóe mắt.
"Sao ngươi có thể dong dài như vậy." Tấn Ngưng không nén được cười, "Giống như... Giống như nương của ta."
Ta sửng sốt.
Nàng lại bỡn cợt nói: "Không phải mọi người đều nói, mẫu thân yêu nhất là lải nhải sao? Ta vừa vặn không có nương, không bằng thế này... Ngươi làm nương của ta là được."
"Phải rồi." Nghe lời nàng nói như vậy, ta suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Ngưng nhi, ngươi... Từ nhỏ ngươi rất muốn có mẫu thân bồi ở bên cạnh a?"
"Ừm." Quận chúa đáp, sau đó cười khẽ nói với ta, "Nhưng... Bây giờ ta chỉ muốn ngươi bồi ở bên cạnh."
"Dù sao..." Ta cố ý bỏ qua lời nàng nói, "Dù sao ngươi nhất định phải chăm sóc tốt chính mình, không được tiếp tục dễ dàng ngã bệnh như trước đây."
"Ta biết rồi." Nàng thở dài, dịu dàng nói, "Ngươi mau ngủ đi, ngày mai không phải còn muốn về kinh à?"
"Ừm." Ta cương thân mình, gật gật đầu.
Ta nhắm mắt lại, bức bách chính mình không suy nghĩ gì, chỉ muốn yên bình mà ôm người trong lòng đi vào giấc ngủ.
"Nhược Hề." Tấn Ngưng lại đột nhiên nói, "Ngươi ở trên đường cũng phải chăm sóc tốt chính mình, biết không?"
Ta không cách nào trả lời, bởi vì sợ hãi khi lời đầu tiên thoát ra khỏi miệng, sẽ không kiềm được mà khóc lớn lên.
Nhưng cũng không đợi ta trả lời, trên môi đột nhiên ấm áp. Ta lập tức hiểu đó là Tấn Ngưng hôn ta, liền không nhúc nhích gì nữa.
Nàng không nói gì, chỉ là co lại thân mình, nhấc đầu chôn vào lòng ta, sau đó thở dài nhẹ nhõm.
Ta lại lần nữa lén lút đưa tay lên, lau đi nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi trên mặt.
Dù cho đã trải qua hơn mười ngày liên tục bôn ba, Tấn Ngưng vẫn như cũ rời giường sớm, thay ta chuẩn bị hành trang. Đến khi ta tỉnh dậy, liền cảm thấy hốt hoảng khi nhìn thấy Tấn Ngưng đang ngồi ở bên cạnh bàn, giúp ta sắp xếp lại từng bộ quần áo mang theo trên xe ngựa. Trong khoảng khắc này, ta cảm tưởng mình vẫn như đang ở phủ quận mã, một năm vẫn chưa có qua đi, quận chúa vẫn giống như trước giúp ta chuẩn bị hành lý xuất hành, và ta chỉ là ngẫu nhiên ra ngoài du ngoạn mà thôi.
"Dậy rồi?" Tấn Ngưng không quay đầu, nàng đang kết lại bao bố trên bàn, "Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong rồi, mau đổi quần áo, đi dùng bữa sáng thôi."
Giống như hết thảy đều không thay đổi.
Ta đã đem lời nói dối của mình nói cho vương gia cùng sư phụ, để tránh cho bọn hắn lộ ra chân tướng. Nhìn Tấn Ngưng chẳng hay biết gì còn giúp ta thu thập hành lý, ta cảm thấy mình thật tàn nhẫn. Nhưng đồng thời cũng sợ hãi rằng, nếu ta nói cùng quận chúa vài câu, sẽ không nhịn được mà tuôn rơi lệ, vì vậy chẳng còn cách nào ngoài luôn làm bộ như xa cách nàng. Nhưng không biết tại sao, hôm nay Tấn Ngưng lại cực kỳ kiên nhẫn, dù thấy thái độ của ta khác thường, bộ dạng không hề có ý muốn cùng nàng nói chuyện, nàng cũng không mở lời chọc ta tán gẫu, mà chỉ là luôn cố chấp theo sát bên cạnh ta, ta đi đến đâu nàng, đi đến đó. Giống như chiếc gối bông mềm, nếu ai đánh nó một quyền, nó sẽ không bị thương, mà ngược lại dùng sự dịu dàng mềm mại của mình bao bọc lấy người đó, khiến cho họ không biết phải làm thế nào. Ta thậm chí từng hoài nghi, nàng có lẽ đã biết, biết ta sắp sửa vĩnh viễn rời xa nàng.
Thẳng cho đến khi chuẩn bị khởi hành, ta cũng chưa hề nói với nàng mấy câu.
"Trở về đi." Trước khi lên xe, ta nói với Tấn Ngưng đang đứng ở cửa đưa tiễn.
Nàng cười cười, không nói gì.
Đến lúc ta cắn răng, nhẫn tâm lên xe ngựa rời đi, Nhị sư huynh lại nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Sư muội, những người khác đều trở về rồi, chỉ còn một mình quận chúa vẫn đứng ở đó."
Ta cúi đầu, cố tình rằng mình không để ý.
"A Thành." Sư phụ ngồi ở tận trong cùng, luôn luôn nhắm hai mắt lại, thế nhưng giờ này đột nhiên cất lời, "Ngươi xuống xe đi, nói chuyện riêng cùng quận chúa."
Ta ngẩng đầu nhìn về phía sư phụ, hắn vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt.
"Phải a, sư muội." Nhị sư huynh lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài, "Ngươi xuống nói chuyện riêng cùng quận chúa đi, dù sao các ngươi cũng sống chung một năm mà."
Sống chung một năm.
Khi ta bước xuống xe ngựa, Tấn Ngưng tựa như không ngờ được ta sẽ vòng trở về, nàng nhất thời sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Ngoài cửa giờ chỉ còn nàng một mình đứng, tất cả những người khác đã sớm rời đi, mỗi người đều bộn bề nhiều việc. Nhìn nàng như vậy, trong lòng ta lại cảm thấy từng hồi chua xót, chỉ thấy mình như lại muốn rơi lệ. Ta bước từng bước hướng đến gần nàng, nàng nhìn ta, nét mặt dịu ngoan hơi hơi mỉm cười, vẫn không hề cất lời nói chuyện.
Cuối cùng bước đến trước mặt quận chúa, nghe nàng dịu dàng hỏi: "Có phải quên mang gì hay không?" Nghe câu hỏi quen thuộc của nàng, nhìn vào khuôn mặt quen thuộc đó, ta chỉ cảm thấy hốc mắt như đang nóng lên, từng giọt nước mắt bắt đầu che mờ tầm mắt.
"Nhược Hề... Ngươi làm sao vậy?" Thấy ta như vậy, nàng bắt đầu bối rối.
Không một chút cố kỵ rằng nơi chúng ta đứng là trên đường, ta dang rộng hai tay, ôm thật chặt nàng vào lòng. Tấn Ngưng cũng lập tức ôm lấy eo ta, nàng có lẽ bị ảnh hưởng bởi tâm tình ta mà nghẹo ngào nói: "Đừng khóc, ngươi... ngươi khiến cho ta cũng muốn khóc, ta thật vất vả mới chống đỡ được, muốn cho mình cười... cười tiễn ngươi đi..."
Siết chặt hơn thân hình nàng vẫn mãi luôn gầy yếu như vậy, ta nhẹ giọng hỏi: "Lời tối hôm qua ta nói, ngươi còn nhớ rõ không?"
Nàng vội gật đầu liên tục, tựa như bởi vì nhịn xuống thanh âm nức nở mà nói không thành lời.
"Ta..." Trong một tích tắc, ta muốn nói hết tất thảy mọi thứ cho nàng, "Ngưng nhi, ta..."
Tấn Ngưng không nói gì, nàng chỉ ôm chặt ta, thân mình bởi vì cố nén nức nở mà không ngừng run rẩy.
"Ngưng nhi, tóm lại..." Ta cắn răng, khóc nói, "Ngươi nhất định phải nhớ rõ ăn cơm, không thể ngã bệnh." Nói rồi, ta quay đầu dùng sức hôn hôn gương mặt nàng, sau đó buông tay, xoay người rời đi.
"Nhược Hề..." Phía sau truyền đến tiếng Tấn Ngưng la khóc, từng chút một như xé rách lòng ta, và khi ta đi càng ngày càng xa, thanh âm đó cũng ngày càng yếu.
Sẽ gặp lại lần nữa, nếu chúng ta vẫn còn duyên phận.
"Sư, sư muội..." Ta vừa lên xe, Nhị sư huynh đã bị bộ dạng ta dọa cho nhảy dựng, "Ngươi làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Ta quay mặt đi, lau lau nước mắt trên mặt, không muốn nói thêm điều gì.
"Cho xa phu đánh xe đi." Sư phụ vẫn như trước nhắm mắt, bình tĩnh nói với Nhị sư huynh.
Thế giới của ta, từ nay về sau ảm đạm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip