Chương 81: Nhược Hề, ta yêu ngươi!
Tuy rằng thoát khỏi Tư Đồ Ức, nhưng trái tim lại chẳng hề bình yên. Lại có lẽ... Nó vốn chưa bao giờ an tĩnh.
Khi rời đi ta rất kiên định, nhưng theo từng giọt thời gian trôi qua, trái tim ta ngày càng trở nên đong đưa không ngừng. Thực muốn được quay trở về, thật sự... Rất muốn, rất muốn được trở về bên người Tấn Ngưng. Từ khoảng khắc mà ta rời khỏi, trong đầu ta luôn bị những lo lắng nhàm chán bủa vây. Nàng có gầy hay không? Buổi tối nàng có ngủ ngon không? Tề tướng quân... Có tận tình chăm sóc nàng? Có đôi khi, ta thật sự rất muốn được gặp lại, nói cho nàng biết ta rất muốn nàng, sau đó giống như bình thường, ôm nàng vào lòng thật chặt. Nhưng bây giờ, chắc chắn nàng đã được gả cho Tề tướng quân, và ta cũng chẳng có tư cách gì được ôm nàng nữa.
Mặc dù như thế, ta vẫn rất muốn... được thấy nàng.
"Nàng ở bên giường ngồi nguyên buổi tối, luôn luôn độc thoại một mình, hỏi ngươi vì sao phải bỏ lại nàng, vì sao phải lừa nàng."
Nhất định nàng hận chết ta đi.
Đời này chẳng lẽ ta không còn chút tư cách nào đi gặp nàng sao, cho dù chỉ là một lần?
Nếu như ta chỉ trộm đi, len lén nhìn thoáng qua nàng. Không để cho nàng phát hiện, chỉ đứng từ xa liếc nhìn mà thôi.
Dù rằng ta cũng sợ hãi, sợ cái nhìn này sẽ khiến ta luyến tiếc rời đi.
Qua mấy ngày một mình tiếp tục hành trình, ta cứ mù quáng mà đi thẳng tới. Giúp cho người ta bắt mạch, hay là ăn uống dọc đường, hết thảy mọi chuyện đều giống như một nghi thức nặng nề. Dù mỗi việc ta đều làm đâu vào đấy, nhưng cũng giống như chẳng bỏ chút công sức nào.
Ngay cả cười, ta cũng ngại mệt.
Tư Đồ Ức không còn tiếp tục đi theo, không biết nàng chạy đi nơi nào. Nhưng những điều nàng nói về Tấn Ngưng, vẫn luôn luôn quanh quẩn trong đầu.
"...Vì sao phải bỏ lại nàng, vì sao phải lừa nàng."
Khi nghe đến những từ này, lòng ta sẽ lại đau nhức.
Đến khi nào trái tim mới có thể chết lặng, để ta không còn cảm nhận thấy đau đớn đây?
"Quận mã gia?" Đột nhiên, có tiếng người kêu ta khi đang đi trên đường cái.
Đã lâu lắm rồi không còn nghe thấy có người như vậy gọi ta, vì thế nhất thời không phản ứng kịp. Đến khi thanh âm kia ngày càng gần, ta mới vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nam nhân quen thuộc, thấp bé nhỏ gầy mặt tươi cười chạy tới phía ta. Sau khi đi tới trước mặt, hắn kính cẩn khom người hành lễ.
"Ngươi là..." Ta nhíu nhíu mày, hình dáng rất quen thuộc, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra hắn là ai.
"Ngài quên ta rồi?" Hắn cười gãi gãi đầu, nói, "Khi ở kinh thành, ngài thường cùng quận chúa đến tiểu điếm của ta ăn bánh hoa quế, còn trị bệnh cho mẹ ta nữa... Ngài thật là người hay quên nha!"
Ta ngay tức thì nhớ được, hắn chính là tiểu nhị ở quán trà nơi góc đường gần phủ quận mã, bởi vì bánh hoa quế nơi đó ngon nhất kinh thành, nên ta thường đưa Tấn Ngưng đến ăn. Còn nhớ rõ lần đầu tiên khi ta đến điếm, tiểu nhị này ngay lập tức nhận ra, lúc ấy còn mời chúng ta một đĩa bánh hoa quế nữa.
"Nhớ rồi, nhớ rồi!" Ta vội đáp.
Hắn hưng phấn hỏi: "Quận mã gia, thế nào ngài lại một mình ở Vạn Khánh trấn vậy?"
"Nơi này kêu Vạn Khánh trấn?" Ta không khỏi sửng sốt, khi đến nơi đây không hề phát hiện ra được cổng hiệu, chỉ biết đây là một thôn trấn, nên cứ như vậy đi vào. Giờ ta mới chợt phát giác, trong hành trình "Chu du thiên hạ" này, những vùng ta đã đi qua hoàn toàn không hề để ý địa điểm.
"Phải a." Hắn cười nói, sau đó duỗi ngón tay chỉ vào một tiểu điếm cách đó không xa, "Tiệm của ta ở bên kia, quận mã gia đến đó ngồi một chút chứ?"
"Ngươi đừng gọi ta là quận mã gia..." Ta vừa đi theo hắn, vừa ngượng ngùng nói, "Ta bây giờ..."
"A!" Hắn sửng sờ một chút, sau đó vội nói, "Ta, ta quên mất, ngài..."
"Không sao, ngươi cứ kêu ta... A Thành đi." Giờ đây ta đã chẳng còn để ý đến xưng kêu công nhân bến tàu này nữa.
"Vẫn là ta gọi ngài Thành công tử đi." Hắn vội nói, "Ngài cũng là đại ân nhân của ta mà, ngài gọi ta Nhị cẩu tử là được."
Nhị cẩu tử, tên hay.
Nói rồi, hắn dẫn ta vào một quán ăn nhỏ, bên trong tuy là chật hẹp, nhưng lại được sắp xếp vô cùng ngăn nắp, khiến cho người ta bước vào có một cảm giác vô cùng thoải mái.
"Làm sao ngươi..." Ta ngồi xuống một vị trí trong góc, tò mò hỏi han, "Làm sao ngươi lại đến nơi này mở quán vậy?"
"Này... Cái này nói thì dài dòng..." Nhị cẩu tử thở dài, đưa lưng về phía ta tiếp tục bận rộn ở bên bếp núc, "Quận mã... Thành công tử, ngài chờ một lát, sau khi ta lên cho ngài món ăn này, chúng ta chậm rãi nói chuyện."
Mang thức ăn lên? Ta... Ta không có gọi món nha?
Khi vẫn còn đang nghi hoặc, hắn đã bưng ra một đĩa nhỏ, đặt tới trước mặt của ta.
Là một đĩa bánh hoa quế.
"Ngài mỗi lần đến điếm chúng ta, đều chỉ kêu bánh hoa quế này, ta đều nhớ kỹ. Ngày hôm nay thêm cho ngài một đĩa, không có thu tiền." Nhị cẩu tử cười cười, rồi nói, "Ngài biết bánh hoa quế của ta vì sao ăn ngon không? Đều bởi vì ta dùng phương pháp gia truyền, chưởng quỹ trước kia một lần nếm được đã nói muốn đưa nó vào thực đơn. Ngài đừng xem ta là tiểu nhị, giấc mộng của ta là làm một đại trù a."
"Bây giờ giấc mộng của ngươi đã thành hiện thực." Ta hướng hắn cười nói.
"Đây chỉ là tiểu điếm mà thôi." Nhị cẩu tử ngượng ngùng đứng bên cạnh ta, khiêm tốn nói, "Không thể coi là đại trù."
"Ngươi ngồi xuống đi, đừng đối với ta cung kính như vậy." Ta thở dài, "Ta đã không còn là quận mã gia."
"Ta, ta..." Hắn có chút luống cuống, sau đó lẳng lặng ngồi xuống, "Ta coi ngài là ân nhân cứu mạng, nếu không có ngài, mẹ ta đã sớm, đã sớm..."
"Đừng nói chuyện quá khứ." Ta lắc đầu, "Làm sao ngươi lại đến nơi này?"
Hắn nghe rồi, lại thở dài một hơi thật sâu: "Đây là ý tứ của Tề tướng quân, chưởng quầy cũng không có cách nào khác, đành đóng quán trà trong kinh thành kia, chia cho ta một chút tiền đến nơi này tiếp tục làm bánh hoa quế."
"Tề tướng quân?" Ta sửng sốt.
"A..." Sắc mặt Nhị cẩu tử có chút xấu hổ, "Ta, ta... Ta quên, Tề tướng quân cùng quận chúa..."
"Không sao." Ta bất đắc dĩ cười cười, "Đừng kiêng kị như vậy."
Hắn lắc đầu: "Ai... Ngài đừng trách ta lắm miệng, ta luôn luôn cảm thấy ngài cùng quận chúa mới là một đôi tuyệt phối, làm sao đột nhiên lại... Tuy rằng Tề tướng quân..."
"Đừng nói mấy cái này." Ta cười khoát tay, rồi hỏi, "Ngươi vừa mới nói, Tề tướng quân làm cho chưởng quầy đóng cửa quán trà?"
"Khi đó, tin tức Tề tướng quân muốn cùng quận chúa thành hôn truyền đầy đường cái, cũng chẳng quản là thật hay giả, tất cả mọi người đều nói chuyện này..." Hắn ngượng ngùng nhìn ta, thấy ta không phản ứng gì, liền tiếp tục nói, "Chính là không biết tại sao, khi mới đầu, quận chúa mỗi chiều... Thật là mỗi chiều, đều vào cùng một canh giờ, nàng một mình chạy tới quán trà chúng ta, không hề gọi món khác, chỉ kêu một đĩa bánh hoa quế. Nàng kêu nhưng lại không ăn, chỉ cứ ngây ngốc nhìn, thẳng đến khi hạ nhân đến tìm nàng, khuyên hơn nửa ngày mới đưa được nàng về. Thành công tử?... Thành công tử?"
"A?" Ta vội đáp lời, nhưng hốc mắt đã bắt đầu nóng lên, "Sao vậy?"
"Ngài nói... Quận chúa nàng, nàng... Có phải nhớ ngài hay không?" Nhị cẩu tử nhỏ giọng khẽ nói, tựa như đang lén lút nói một chuyện bí mật gì.
Ta cười cười, sau đó giả bộ đưa tay lên dụi mắt vì hai mắt ngứa, thuận tiện lén lút lau giọt nước mắt không cẩn thận chảy trên mặt đi.
"Sau đó bỗng có một ngày, quận chúa không xuất hiện, ngược lại là Tề tướng quân đến điếm chúng ta..." Nhị cẩu tử tiếp tục nói, "Nói sẽ cho chúng ta một khoản tiền, muốn chúng ta đóng cửa quán trà, nói chỗ này không thể mở quán trà, cần chuyển làm thành công cộng... Hứ..." Hắn khinh thường lắc lắc đầu, sau đó giảm thấp thanh âm nói, "Thật ra rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mọi người ai cũng biết. Tuy nói nữ nhân ghen tị tâm cố chấp, thật ra, nam nhân ghen tị tâm càng mạnh hơn."
"Chuyện riêng của ngài ta không tiện hỏi..." Hắn nói rồi, lại thở dài, "Nhưng... Nhưng nhị vị ân ái, chúng ta đều nhìn ra được, như thế nào bây giờ lại... Ai, mẹ ta a, mỗi lần nhắc tới chuyện này, nước mắt đều ào ào chảy, nói trời không cho người có tình sẽ thành thân thuộc, là nguyệt lão mắt bị mù."
Không biết tại sao, đôi mắt ta càng ngày càng ngứa, mũi cũng ngày càng chua xót hơn, vội kích động nâng tay vân vê khóe mắt, vừa sứt sẹo chuyển đề tài: "Ngươi, mẹ ngươi gần đây thân mình ra sao?"
"Thân thể nàng rất tốt." Nhị cẩu tử cười nói, "Đang ở nhà bắt chéo hai chân hưởng phúc. Chúng ta chờ không được lễ thành hôn của Tề tướng quân cùng quận chúa, mấy tháng trước liền đến đây, tuy nói không kiếm được nhiều tiền lắm, nhưng nơi này đủ thanh tĩnh, đủ an ổn phải không?"
Lúc này, có khách nhân khác đi vào điếm.
Ta cười nói với hắn: "Ngươi nhanh đi tiếp đãi người ta đi."
"Quận mã... Ai nha, xem ra ta kêu quen rồi." Hắn áy náy cười cười, "Thành công tử, ngài chậm dùng, lát nữa ta lại đến tán gẫu cùng ngài."
Sau khi ta gật gật đầu, Nhị cẩu tử xoay người, tiếp đón người khách kia.
Cúi đầu xuống, nhìn bánh hoa quế trước mặt, chỉ cảm thấy hốc mắt lại đang nóng lên.
Đây là món Tấn Ngưng thích nhất.
Ta quên không được nàng sao. Quên không được sao.
Lần đầu tiên làm bánh hoa quế, ta bỏ vào một chiếc hòm thật đẹp, trên hòm được khắc rất nhiều đóa hoa màu trắng; còn có ngày đầu tiên đến phủ quận mã, Tấn Ngưng bởi vì vương gia rời đi mà thương tâm ăn không được ngon, ta cũng là dùng bánh hoa quế dỗ nàng hết giận dỗi; Rồi vào ngày sinh nhật của nàng, ta đã làm một chiếc bánh hoa quế siêu cấp lớn cho Tấn Ngưng, nhớ rõ đêm hôm đó nàng đứng trước phòng những gia đinh kia cùng ta tranh chấp thật lâu, nói luyến tiếc đem đồ ta tặng chuyển cho người khác; Còn có... Ngày chúng ta hủy buổi xuất ngoại chèo thuyền, không kịp ăn bánh hoa quế.
Những kỷ niệm giữa hai chúng ta, thậm chí lấp đầy là bánh hoa quế. Bây giờ nhớ lại, không biết tại sao Tấn Ngưng ăn không biết chán. Ta làm, nàng liền ăn, mỗi lần đều nói rất ngon.
Tất cả những chuyện này, làm thế nào ta quên được, lại... làm thế nào để có thể quên đây.
"Thành công tử." Phía sau truyền đến giọng nói của Nhị cẩu tử, "Đây là nương tử của ta, mới từ kinh thành đến. Mau tới gặp ân nhân cứu mạng của mẹ. Thành, Thành công tử, ngài như thế nào... Khóc?"
Lúc này ta mới lấy lại tinh thần, giật mình bởi lệ sớm đã rơi đầy mặt.
"Ta, ta..." Ta bối rối cười lấy tay lau đi nước mắt, "Mắt, mắt có chút không thoải mái, cho nên..."
Nhị cẩu tử cùng vị phụ nhân đứng ở bên cạnh đều ngơ ngác nhìn ta, không dám nói lời nào.
"Ha ha..." Ta nghẹn ngào cười nói, "Buổi tối, buổi tối... Buổi tối đọc sách lâu quá, đúng, đúng, quả nhiên không có lợi cho mắt, xem ra... Ta, ta vẫn nên ngủ sớm chút thì tốt hơn." Nói rồi, bối rối lau đi nước mắt càng chảy càng nhiều kia.
"Quận mã gia..." Phụ nhân kia đột nhiên mở miệng, "Ngài đối với một đĩa bánh hoa quế cũng rơi lệ, chúng ta chẳng lẽ còn không hiểu tâm ngài ư?"
"A Quyên, nàng nói cái gì thế?!" Nhị cẩu tử thấp giọng quát vị phụ nhân kia.
Ta vừa khóc, vừa cười lắc đầu, ý bảo rằng ta không ngại.
Nước mặt chết tiệt này, khi nào thì mới có thể dừng đây.
"Ta mới từ kinh thành đến đây..." Nàng mặc kệ Nhị cẩu tử ngăn trở, tiếp tục nói, "Ngài biết không, quận chúa nàng điên rồi."
Ngài biết không, quận chúa nàng điên rồi.
Ngài biết không, quận chúa nàng điên rồi.
Ngài biết không, quận chúa nàng điên rồi.
"Ngươi nói..." Ta ngẩng đầu, "Ngươi nói... Cái gì?"
"Nàng nói hưu nói vượn gì đấy?!" Nhị cẩu tử lại một phen chặn vị phụ nhân kia.
"Ta không nói bậy." Phụ nhân được Nhị cẩu tử gọi là A Quyên vội nói, "Lúc ta rời đi, toàn bộ kinh thành ai cũng biết."
"Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì..." Lúc này ta chỉ cảm thấy trong não trống rỗng, nhìn nhìn Nhị cẩu tử, rồi lại nhìn A Quyên, "Toàn bộ kinh thành biết cái gì? Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?" Cái gì gọi là... Quận chúa điên rồi?
A Quyên thấy ta phản ứng như thế, liền thở dài nói: "Quận mã gia, quả nhiên ngài không biết. Nếu ngài biết, làm sao bỏ được để Tấn Ngưng quận chúa chịu khổ như vậy a?"
"Ngưng nhi nàng, nàng rốt cuộc làm sao?" Ta cảm thấy chính mình đang chạm vào một chuyện vô cùng đáng sợ, đáng sợ đến mức không dám đối mặt cùng.
"Hồi nửa năm trước, quận chúa vẫn không có chuyện gì..." A Quyên nói rồi, nhìn nhìn Nhị cẩu tử, "Khi đó nàng còn mỗi ngày đến quán trà chúng ta nữa, ngươi nhớ rõ không?"
Nhị cẩu tử gật gật đầu: "Đương nhiên nhớ rõ, vừa nãy ta còn nói cùng quận mã gia. Nhưng sau khi quán trà đóng ta đến Vạn Khánh trấn này, chuyện mà quận chúa điên rồi vốn là chưa có nghe... Nàng đừng nói bừa a!"
"Ta thật sự không nói bừa." A Quyên trừng mắt liếc Nhị cẩu tử, sau đó lại xoay đầu nhìn ta, "Lúc ấy quận chúa vẫn giống như không có chuyện gì, mặc dù không nói lời nào, chỉ thoạt nhìn hơi chút tiều tụy, nhưng vẫn là một người còn tốt. Nhưng sau khi quán trà đóng, sẽ thấy quận chúa không bước ra khỏi phủ quận mã nửa bước, Tấn vương gia cùng Tề tướng quân thì mỗi ngày đều đến phủ quận mã."
"Lúc mới đầu, chúng ta còn cho rằng đó là bọn họ đang chuẩn bị hôn lễ. Trong kinh thành, lời hồ ngôn loạn ngữ nào cũng có, nghe mà thấy giận..." A Quyên dường như đang rất cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt ta, "Quận mã gia, thái độ làm người của ngài người nghèo chúng ta hiểu rõ nhất, những kẻ bịa chuyện kia đều là không có việc gì làm, toàn những cậu ấm chuyên gia gây chuyện, bọn hắn đều vì ghen tị với ngài nên mới..."
"Ngưng nhi rốt cuộc làm sao?" Những điều đó ta đều không để ý, ta chỉ để ý đến một người.
"Ngươi biết Phúc Tử chứ?" A Quyên nhìn về phía Nhị cẩu tử, "Chính là gia đinh ở phủ quận mã, đại nhi tử hàng xóm chúng ta."
Ta nhớ được, trong phủ quận mã đích thật có một gia đinh tên Phúc Tử.
"Phúc tử đang làm gia đinh trong phủ ngài..." Nàng đối với ta nói, "Hắn nói với chúng ta, Tấn vương gia cùng Tề tướng quân vốn không phải đang chuẩn bị hôn sự, mà trước khi quán trà của chúng ta đóng cửa, vào ngày quận chúa vừa mới quay về kinh... Nàng, nàng..."
A quyên thở dài: "Nàng muốn treo cổ tự sát!"
Treo cổ tự sát.
Ta cảm thấy thân thể của mình như đang nhũn ra, những lời kia tựa như chuyện cười.
Không nén được cười cười, ta nhẹ giọng nói: "Tuyệt đối không có khả năng, Ngưng nhi không có khả năng muốn tìm cái chết."
A Quyên không nghe thấy lời ta nói, nàng tiếp tục nói: "Sau đó có hạ nhân kịp thời phát hiện, mới cứu được nàng về. Ta nghe Phúc Tử nói, từ sau đó quận chúa không hề rời đi phủ quận mã, chỉ mỗi ngày ngồi trong hậu viện, cũng không cho hạ nhân ở bên mình, thậm chí cả Tấn vương gia cùng Tề tướng quân cũng không thể tới gần nửa bước. Rồi sau đó nữa, ngay cả hậu viện quận chúa cũng không nguyện đi, cả ngày ở trong phòng."
"Không đúng." Nhị cẩu tử lắc đầu, "Hồi đó, quận chúa còn mỗi ngày đến quán trà chúng ta..."
"Đó là chuyện sau này!" A Quyên mặt nhăn nhíu, "Thật ra chúng ta đều thực hồ đồ, Phúc Tử nói khi quận chúa đến quán trà chúng ta... Ai, lúc đó quận chúa thật ra cũng đã... Đã điên rồi."
Đã... Điên rồi?
Ai điên rồi? Tấn Ngưng? Không có khả năng... Không thể nào là nàng.
"Phúc Tử nói, quận chúa càng ngày càng bất thường. Có hôm trời tối, nàng đột nhiên ở trong phòng tự mình cãi lộn, còn quẳng ném đồ đạc lung tung, hay lật bàn... Cả ngày vừa cười vừa khóc, vốn là thần chí không rõ. Nàng còn thường thường nhắc tới..." A Quyên nhìn nhìn ta, thở dài một hơi, "Thường thường nhắc tới tên quận mã gia. Nói ngài muốn trở về, mọi người mau mở cửa cho ngài. Còn nói ngài tại sao chạy đi hái thuốc cũng không nói một tiếng, thậm chí lâu như vậy cũng không trở về... Nhưng mọi người đều biết, lúc đó ngài đã sớm không còn ở kinh thành. Sau này, mỗi khi trời tối đều như vậy, không ngừng nghỉ. Tấn vương gia lo lắng đến cả đầu bạc trắng, Tề tướng quân cũng không dễ chịu gì, quận chúa mỗi khi thấy hắn, chết cũng không chịu cho Tề tướng quân đến gần nửa bước... Làm sao còn thành hôn được?"
Nàng đang nói tới ai vậy? Ta chỉ biết là, người này tuyệt đối không thể nào là Tấn Ngưng, tuyệt đối không thể.
Chỉ nghe A Quyên nói tiếp: "Nhưng quận chúa lúc ban ngày, đôi khi vẫn thực thanh tỉnh. Như lúc tới quán trà chúng ta, Phúc Tử nói bọn hắn muốn ngăn cũng ngăn không được. Còn nói Tấn vương gia tìm rất nhiều đại phu về cho quận chúa, nhưng bọn hắn đều nói bệnh của quận chúa vốn không cách nào trị hết... Phúc Tử nói sau khi quán trà đóng, quận chúa đột nhiên không còn ầm ĩ, cũng không náo loạn. Tấn vương gia vui vẻ nghĩ quận chúa đã hết bệnh rồi, nhưng không phải a! Có một buổi tối, một hạ nhân đưa trà đến phòng quận chúa, đã nói nhìn thấy quận chúa ở trong phòng tối đen, đi tới đi lui. Hỏi nàng đang làm gì vậy, nàng nói... Nói cái gì nhỉ?" A Quyên dừng lại một chút, dường như đang cực lực suy nghĩ.
"Không đúng." Ta cười lắc đầu, thấp giọng nói, "Ngươi nói vốn không phải Ngưng nhi..."
"Đúng rồi." A Quyên đột nhiên nói, "Quận chúa nói nàng ở trong phòng bắt đom đóm."
Đom đóm.
Nghe được hai chữ này, tim của ta tựa như ngừng đập.
Người này... Đúng là nàng, đúng thật là... Tấn Ngưng.
Chính là người mà ta thương nhớ nhất trên đời.
"Nàng, nàng nói tất cả, đều là thật chứ?" Ta nghe thấy Nhị cẩu tử hỏi.
"Đương nhiên là thật." A Quyên khẳng định, "Việc này ta nào dám nói lung tung?"
"Quận mã gia." Nhị cẩu tử xoay đầu lại nhìn ta, vẻ mặt hắn kinh hoảng, "Quận chúa như vậy, tại sao ngài vẫn còn ở lại đây? Còn không mau..." Giọng nói của hắn giờ bất chợt tựa như phiêu đãng, mơ hồ phảng phất xung quanh, sau những lời đó điều gì ta cũng không nghe được.
Tại sao ta vẫn còn ở lại đây?
Đúng vậy, ta ở nơi này làm gì?
Ta... Ta vì sao lại ở nơi này?
Ta vì sao... không ở bên cạnh người kia?
Đã xảy ra chuyện gì, giữa ta cùng Tấn Ngưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong phút chốc thiên địa quay cuồng.
Ta cắn răng, cố để cho mình không ngã xuống, nhưng ngay sau đó, chỉ nghe thấy bên tai có rất nhiều thanh âm ——
"Nếu ngươi bỏ lại ta, ta sẽ hận ngươi cả đời."
"Nàng ở bên giường ngồi nguyên buổi tối, luôn luôn độc thoại một mình, hỏi ngươi vì sao phải bỏ lại nàng, vì sao phải lừa nàng."
"A Thành, có một số việc không phải ngươi muốn như thế nào thì được như vậy."
"Ta cảm thấy đó không phải là yêu, mà là tàn nhẫn."
"Quận chúa, quận chúa, quận chúa, cái gì cũng là quận chúa! Ngươi không thể ngốc đến nước này..."
"Đây là căn cứ chứng minh ngươi yêu ta."
"Thừa dịp Ngưng nhi không ở đây, bây giờ ngươi... Ngươi đem lá từ thư này ký tên đi."
"Hóa ra, yêu đối với ngươi mà nói, có điều chỉ là một món đồ mà thôi, vung tay liền vứt đi được..."
"Ta tùy hứng lựa chọn ngươi theo ta qua một năm này, tùy hứng... Cho ngươi hứa hẹn không thể rời khỏi ta, tùy hứng quyết định cần... Tiếp tục yêu ngươi."
"Nhược Hề, ta yêu ngươi."
Tấn Ngưng.
Tấn Ngưng.
Tấn Ngưng.
Ta muốn thấy nàng, ta nhất định phải gặp nàng, ta nhất định phải...
"Quận mã gia! Quận mã gia, ngài làm sao vậy??" Ta nghe có người đang gọi.
Ta ngẩng đầu, phát hiện Nhị cẩu tử và A Quyên đang vẻ mặt kích động liều mạng kêu ta.
"Ta phải về." Ta nói, cảm thấy nước mắt mình đang như mưa hạ xuống.
"Cái gì? Quận mã gia... Ngài..."
"Ta nói..." Ta đứng dậy, thân mình vẫn đang lảo đảo, "Ta nói ta phải về, ta muốn quay về bên nàng."
"Quận mã gia, cẩn thận, ngài làm sao vậy..."
"Ta phải về." Ta giãy khỏi bọn hắn nâng đỡ, "Ta nói, ta muốn trở về..." Bên nàng.
Vì cái gì, ngay cả lời ta cũng không nói được?
Vì cái gì, ngay cả đứng ta cũng đứng không vững?
Vì cái gì, mọi thứ trước mắt ngày càng mơ hồ?
Bất chợt, một bóng hình hồng sắc thoáng hiện cách đó không xa, đó là... Ai?
Sau khi ngã xuống, trong bóng đêm ta ngửi thấy được hương khí nồng đậm quen thuộc, và nghe thấy một hồi tiếng chuông vang lên.
styJ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip