Chương 90: Hồng Ức? hay Tư Đồ Ức?
Khi tỉnh lại trời đã sáng rõ.
Đại não như trống rỗng, điều gì cũng không nghĩ được. Đầu có chút nhức nhối... Sao lại thế này nhỉ? Tối hôm qua ta đã uống rượu à?... Quay đầu lại, nhìn thấy Tấn Ngưng đang ngủ bên cạnh, khóe miệng nàng hơi hơi ý cười, giống như đang mơ một giấc mơ đẹp.
Tối hôm qua chúng ta...
Không nhịn được ta cười lên tiếng, lúc này mới nhớ tới chuyện tối hôm qua. Nhớ rõ trước khi ngủ, ta còn khóc một hồi, Tấn Ngưng thì dỗ dành ta như đứa trẻ. Sau đó thì... Ta ngủ quên trong lòng Tấn Ngưng —— Thật sự là rất xấu hổ. Chẳng đợi ta tưởng niệm xong hết, người bên cạnh bỗng giật nhẹ mình. Ta quay đầu, nhìn thấy Tấn Ngưng hơi hơi mở mắt. Nàng cau mày, đưa tay lên dụi con ngươi, rồi nhìn ta vẻ mặt mờ mịt. Một lát sau, nàng hướng phía ta cười cười, nhẹ giọng nói: "Nhược Hề?"
"Sớm yên tĩnh, Thành phu nhân." Ta cười đáp lời.
Tấn Ngưng ngẩn người, sau đó mới kịp phản ứng. Nàng vươn tay lên nhéo nhéo mặt ta, vẻ mặt cười quỷ dị: "Thành cục cưng, tối hôm qua khóc nhè lợi hại như vậy, có người khi dễ ngươi sao?"
Lần này đến phiên ta sửng sốt, cười khổ đưa hai tay lên che mắt của mình. Tấn Ngưng là muốn lấy chuyện này cười ta cả đời, chịu phận bất hạnh đi thôi.
Đột nhiên rất muốn hỏi nàng một chuyện.
Nghĩ thế nào ta làm như vậy.
"Ngưng nhi." Ta nghiêng người cùng Tấn Ngưng đối mặt, nghiêm túc nhìn nàng, nói, "Ta muốn hỏi ngươi một chuyện."
"Chuyện gì?" Nàng cười hỏi, tựa như vẫn còn đắm chìm trong cảm giác tự hào vì giễu cợt ta thành công.
"Vậy... Ngươi tối qua ngủ có ngon không?" Ta thật cẩn thận hỏi.
Tấn Ngưng sửng sốt, như nhớ ra việc tối hôm qua của hai chúng ta, nàng lập tức đỏ mặt gật đầu: "Ừm... Ta ngủ một mạch tới trời sáng."
"Vậy, vậy..." Ta cúi đầu, không dám nhìn nàng, "Vậy tối hôm qua... Lúc đó, ngươi có thoải mái không?"
"Cái gì?" Tấn Ngưng lại sửng sốt.
"Nhưng mà..." Ta ngẩng đầu, cắn răng nói, "Chính là tối qua lúc chúng ta làm việc kia, ngươi có cảm thấy thoải mái không?"
Mặt Tấn Ngưng tức thì đỏ ửng.
Ta thực nghiêm túc nhìn nàng, trong lòng cũng rất khẩn trương, chỉ có thể đợi Tấn Ngưng cho câu trả lời thuyết phục.
Nhưng Tấn Ngưng vẫn chỉ đỏ mặt, mím chặt môi, không nói lời nào.
"Ngưng nhi?" Ta không buông tha hỏi.
"Ừm." Cuối cùng, nàng một lần nữa đỏ mặt gật đầu, sau đó mới nhỏ giọng nói, "Tuy rằng lúc đầu có chút đau, nhưng... Sau vì... Vì ngươi thực dịu dàng, nên... Rất thoải mái."
"Thật chứ?" Lòng ta tựa như mở cờ, không nhịn được kêu lên, "Thật tốt quá!"
Hóa ra ta xem sách thuốc kia là hữu dụng!!
Trong thư phòng có rất nhiều sách, phỏng chừng chính vương gia cũng không hề biết bên trong có những sách gì. Hơn một năm trước ta tình cờ thấy được, trong đó có mấy cuốn sách về chuyện phòng the, lúc ấy ta không hề để ý đến, chỉ là xem qua vài tờ. Vì chuẩn bị cho tối hôm qua, mấy ngày trước ta riêng tìm lại sách, sau khi nghiên cứu kỹ càng, quả nhiên... Thành công.
"Ngươi, ngươi làm gì vậy?" Thấy ta kích động như vậy, Tấn Ngưng đỏ mặt tức giận hô.
"Không có gì." Ta vội nói, sau đó những suy nghĩ trong lòng lại bừng cháy lên, ta lập tức lật người nằm lên Tấn Ngưng.
"Nhược Hề!" Mặt Tấn Ngưng càng đỏ hơn nữa, bị ta áp dưới thân thể nàng không dám nhúc nhích chút gì, chỉ luống cuống nhìn ta.
Ta cười hư hỏng nói: "Ngưng nhi, nếu... Nếu thoải mái như vậy... Chúng ta..."
Tấn Ngưng dường như ý thức được điều ta muốn nói, hai gò má của nàng nhất thời đỏ gay, nhẹ giọng nói: "Ta, chúng ta mới, mới vừa tỉnh lại..."
"Cho nên a..." Ta nói, "Chúng ta mau dùng đồ ăn sáng đi."
Người dưới thân nghe xong sửng sốt.
"Tối hôm qua chúng ta tuy rằng thoải mái, nhưng cũng thực vất vả, mau dậy dùng đồ ăn sáng bồi bổ thân mình." Nói rồi, ta cười ha ha.
Tấn Ngưng lúc này mới kịp phản ứng, trên mặt nàng nguyên bản thẹn thùng liền chuyển sang tức giận, chỉ nói: "Ngươi, ngươi... Hồ nháo!" Sau đó giơ tay lên hung hăng đập vào vai ta.
"A!" Trên vai một trận đau đớn, ta không nhịn được kêu lên.
"Nhược Hề! Nơi này của ngươi..." Ngay sau đó, tay của Tấn Ngưng nhẹ xoa lên nơi đau đớn.
Ta quay đầu lại, nhìn thấy trên vai mình có một dấu răng, tựa hồ còn lưu chút máu, bây giờ thì phát tím rồi. Ta rất nhanh liền kịp phản ứng, vội xoay người nằm xuống giường, không cho nàng nhìn kỹ vết thương.
Tấn Ngưng lập tức xoay người lại, lo lắng nói: "Nhược Hề, để cho ta xem."
"Có cái gì đẹp." Ta cười cười, "Chỉ là một kỷ niệm nho nhỏ mà thôi, kỷ niệm của tối hôm qua."
"Ngươi, ngươi nói nhăng gì đấy." Nàng đứng thẳng người dậy, muốn lướt qua xem dấu răng trên vai của ta, nói, "Có phải còn chảy máu không?"
"Chảy một chút." Ta bĩu môi, "Ngươi thật sự muốn xem à?"
"Phải." Nàng tức giận nói.
"Chính là ngươi cũng bị thương, ta cũng muốn nhìn." Ta lại cười hư hỏng.
"Cái gì?" Tấn Ngưng sửng sốt.
"Tối hôm qua, không phải ngươi cũng chảy máu sao?" Ta tiếp tục vẻ mặt xấu xa nhìn nàng, "Cho nên, ta cũng phải xem miệng vết thương của ngươi, có được không?"
"Thành! Nhược! Hề!"
Buổi sáng sau đêm tân hôn chính là như vậy.
Một chút cũng... Không lãng mạn.
Buổi chiều, sau khi mặc xong áo bào, Tấn Ngưng nói với ta: "Nhược Hề, lát nữa ta phải cùng nương đến Tự miếu dâng hương, trước hết ngươi cứ ở phủ xem chẩn cho những người tới cửa, biết chưa?"
"A..." Ta cố tình tỏ ra buồn bã, "Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta thành thân, ngươi thế nhưng lại muốn đi ra ngoài?"
"Đây là quy củ." Nàng cười cười, "Ngày đầu tiên thành thân phải đến Tự miếu dâng một nén nhang, như vậy mới đảm bảo cho chúng ta có được cuộc sống an khang sau này."
"Ta cũng đi?" Ta đầy lòng hi vọng đề nghị.
"Không thể." Tấn Ngưng lắc lắc đầu.
"Vì s-..."
Ta còn chưa nói hết lời, Tấn Ngưng đã cắt đứt ta, cười nói: "Đây là quy củ."
Lại là quy củ.
"Ngoan, ở trong phủ chờ ta trở về." Trước khi bước lên xe ngựa, Tấn Ngưng đến gần nhẹ giọng nói bên tai ta, "Đừng không có việc gì lại chạy lung tung ra ngoài."
Bỏ lại ta một mình chẳng nói, còn không để cho ta đi dạo xung quanh... Giật giật khóe miệng, ta chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
"Ta rất mau trở về." Tấn Ngưng lên xe ngựa, giống như một mẫu thân muốn làm yên lòng nhi đồng, nàng cất cao giọng nói với ta.
Đám hạ nhân bên cạnh đều đang cười trộm, ta cũng chỉ có thể như trước... Ngoan ngoãn nghe lời.
Tại sao ta cảm thấy mình giống như oán phụ.
Sau khi Tấn Ngưng rời đi, ta bắt đầu không có việc gì ngồi ở đại sảnh. Đơn giản bởi vì cũng chẳng có bao nhiêu người đến xem bệnh, có lẽ gần đây mọi người đều khỏe mạnh đi. Quá nhàm chán, ta từ đại sảnh dạo vào trong viện, rồi lại từ trong viện dạo qua phòng phủ —— Bây giờ mới phát hiện, hóa ra nhàm chán là một việc khiến người ta khổ sở cực kỳ.
Vì thế ta quyết định, ra ngoài lang thang.
Dù sao, ta cũng chỉ là ra ngoài một lát, Tấn Ngưng sẽ không biết đâu.
Nghĩ sao ta làm như vậy.
Những ngã tư trong kinh thành vẫn phồn hoa như trước, ven đường đa dạng các loại tiểu quán, không hề thiếu một kiểu nào. Dạo qua dạo lại, ta đã hoàn toàn quên mất cảm giác áy náy vì đã trái lời Tấn Ngưng, càng dạo lại càng vui vẻ, chỉ suy tính lúc nào thì nên đưa Tấn Ngưng đến những nơi này.
Bất tri bất giác, ta ngày càng cách xa phủ quận mã.
"Ôi! Vị công tử này ~" Đột nhiên, một nữ nhân trên mặt nồng đậm son phấn đến gần, không nói hai lời liền giữ chặt lấy bờ vai ta, "Ngài thật lạ mặt, không phải người kinh thành à?"
Ta ngây ngốc nguyên tại chỗ.
"Ngài có muốn đến 'Hương Duyên Các' ngồi một chút không?" Nữ nhân kia tiếp tục vẻ mặt tươi cười nói, mùi trên người nàng nồng đến khiến ta bị nghẹn nói không lên lời, "Nơi này của ta có rất nhiều cô nương xinh đẹp, mặc cho ngài lựa chọn a, đi nào ~"
Ta vẫn như trước ngây ngốc bất động.
"Ôi ~ Vị công tử này thực tuấn." Lại một nữ nhân mặt đầy son phấn nữa đến gần, nàng giữ chặt lấy bờ vai bên kia của ta, nị thanh nói, "'Hương Duyên Các' của ta yêu ngài như vậy, đừng suy nghĩ nữa, mau vào đi a~"
"Khoan đã, từ từ!" Ta đem hết khí lực thoát khỏi hai nàng, tức giận quát, "Ngươi, các ngươi muốn làm gì?!"
"Làm gì?" Một nữ nhân trong đó cười nói, "Ngài đừng nói giỡn nha, đã đến tới cửa, còn giả bộ làm gì chứ?"
"Đúng vậy a ~" Vị nữ nhân kia liền phụ họa, "Ngài cho rằng chúng ta không biết, ngài chắc vì muốn xem đại hội tuyển thân trong 'Hương Duyên Các' chúng ta lát nữa mới riêng tới đi?"
Ta nháy mắt giật mình hiểu được.
Vô luận là trang dung trên khuôn mặt các nàng, hay là hương khí sặc mũi kia, hoặc cái tên "Hương Duyên Các" thật tối đó, đều thể hiện cho ta thấy rằng, ta đang đứng trước một gian kỹ viện. Chẳng thể trách trước kia Tấn Ngưng kiên quyết không cho ta dạo bên này, hóa ra là vì...
"Mau vào đi, chậm chút nữa, cặn bã ngài cũng không vớt được ~" Nàng nói rồi, lại muốn dùng sức kéo ta vào.
"Ta chỉ là đi qua, đi qua thôi!" Ta vội vàng khoát tay, quay đầu muốn rời khỏi.
"Đi qua? Vậy càng không thể bỏ qua." Nữ nhân kia cười càng thêm hoan, "Ngài biết hôm nay là danh hoa khôi nào tuyển thân không? Là Hồng Ức cô nương vừa đến 'Hương Duyên Các' đấy, mỹ mạo tuyệt đối khuynh quốc khuynh thành, so với Tấn Ngưng quận chúa chẳng kém là bao, ngài biết Tấn Ngưng quận chúa chứ?"
"Đủ rồi đủ rồi." Nghe các nàng nói có dính đến Tấn Ngưng, ta liền có chút tức giận, "Ta thật là đi qua, ngươi đừng phiền ta..."
Đột nhiên, một tiếng nói chói tai sắc nhọn cắt đứt lời ta: "Để cho các vị đợi lâu, đại hội tuyển thân của 'Hương Duyên Các' chúng ta lập tức bắt đầu!!!"
Ta không khỏi ngẩng đầu nhìn tới phía lầu hai của 'Hương Duyên Các', chỉ thấy một vị đại mụ giống như bà mối đang đứng trên lầu, cười đến thấy răng không thấy mắt đâu, nàng nói: "Đứng bên cạnh ta, chính là hoa khôi của 'Hương Duyên Các', Hồng Ức cô nương."
Nàng vừa nói xong, bốn phía nhất loạt vang lên từng đợt hoan kêu vang dội. Ta lúc này mới phát hiện, không biết từ lúc nào bên cạnh mình đã chật ních đủ loại nam nhân, xấu soái tráng gầy đều có cả, cả đám đều đang hau háu nhìn lên vị nữ tử đứng cạnh đại mụ kia.
Nàng đúng là tên "Hồng Ức" chứ? Vị nữ tử tên "Hồng Ức" này quả thật người cũng như tên, toàn thân đều là trang sức màu đỏ, khuôn mặt lãnh diễm, một đôi mắt xếch mang theo khí tràng... Tư Đồ Ức?!?!
Đại não nhất thời trống không.
(Note: đại hội tuyển thân là lễ bán đêm đầu tiên của những nữ tử có giá trị trong thanh lâu. Thường thì người mua sẽ được cùng nữ tử đó thành thân, sau đó trong một tháng được sở hữu nữ tử đó, có thể đến tùy thời lâm hạnh, sau một tháng quyền sẽ được trao trả lại cho thanh lâu).
"Vị công tử nào nhìn trúng Hồng Ức cô nương mời ra giá~" Bà mối đại mụ vẫn như trước cười sáng lạn, rồi lại nói, "Ai ra giá cao, Hồng Ức cô nương liền về người đó!"
Vừa dứt lời, bốn phía chung quanh lại vang lên tiếng hoan hô, đám nam nhân đáng khinh kia bắt đầu nói ra những lời khiến cho ta nghe phát bực ——
"Mỹ nhân này mà về ta, khẳng định phải vài ngày không xuống giường được!"
"Nếu ta có tiền, bao nhiêu cũng đều mua xuống!"
"Xem ánh mắt của nàng kìa, thực câu hồn!"
"Thật muốn sờ mặt nàng một cái, còn cặp chân trắng nõn kia..."
Toàn là những lời dâm uế, ta càng nghe càng không lọt được, chỉ có thể nhìn chằm chằm vị nữ tử đang đứng bên cạnh Bà mối đại mụ kia. Ngũ quan đó, vẻ mặt đó, rõ ràng chính là Tư Đồ Ức. Nhưng, nhưng Tư Đồ Ức thế nào lại là hoa khôi kỹ viện? Nàng phải là một nữ nhân điên thường xuyên đột nhiên xuất hiện rồi biến mất, trên người nồng đậm hương khí và tiếng Linh đang (chuông) mới đúng nha! Như thế nào lại xuất hiện ở đây với thân phận này?!
"Thế nào." Hai nữ nhân bên cạnh ta lại bắt đầu líu ríu, "Vị công tử này, nhìn đến ngây ngốc sao? Chưa thấy qua mỹ nhân đẹp như vậy à?"
"Nàng, nàng sao lại..." Ta không thể tin hỏi, "Nàng sao lại là hoa khôi của các ngươi đây?"
"Công tử, nếu ngài nhìn trúng, mua nàng xuống là được thôi ~ Mua không được, cũng đừng ở đây giả điên giả dại." Các nàng vẻ mặt khinh thường nhìn ta, "Hồng Ức chính là hồng bài* của chúng ta, nam nhân nào cũng muốn đoạt được~" Nói rồi, hai nữ nhân tô son điểm phấn đó liền xoay người lắc mông mà đi.
(*: ý chỉ người được điểm danh gọi nhiều nhất trong thanh lâu)
Bắt đầu có người lục tục ra giá.
"Bốn trăm lượng bạc!!" Tiếng nói chói tai lại rót vào tai của ta, Bà mối đại mụ vẻ mặt vui mừng, cất cao giọng nói, "Vị đại gia này ra bốn trăm lượng bạc! Còn ai ra giá cao hơn không?"
Tiếng ra giá vang lên từng đợt, có người ra năm trăm lượng, có người lại ra sáu trăm, cũng có người chẳng biết xấu hổ ra sáu trăm hai mươi lượng...
Bất chợt có người kêu lớn: "Một ngàn lượng!!"
Một ngàn lượng?!?!
Tất cả mọi người bị những lời này làm cho choáng váng, Bà mối đại mụ cũng ngây ngốc sững sờ, sau một lúc lâu mới kích động kêu lên: "Một ngàn lượng!! Hầu đại nhân ra giá một ngàn lượng!! Có ai ra giá cao hơn không?"
Đã một ngàn lượng rồi, còn hỏi có giá cao hơn không??
Đem nữ tử trở thành hàng hóa buôn bán, khuôn mặt của những nam nhân này đều lộ ra vẻ đói khát lang sói, mỗi kẻ đều là cười vui thích, đều là vẻ thật dâm ô. Ta bất đắc dĩ nhìn về phía Tư Đồ Ức, nàng thế nhưng... Nở nụ cười? Lúc này trên khuôn mặt của Tư Đồ Ức tuy vẫn là vẻ lãnh đạm, nhưng khóe miệng rõ ràng có một tia mỉm cười quỷ dị.
Rốt cuộc là... Chuyện gì vậy?!
"Hầu đại nhân ra giá một ngàn lượng!" Bà mối đại mụ lại hô, kích động đến thanh âm cũng là run rẩy, "Không ai ra giá cao hơn, được! Hồng Ức cô nương được bán cho Hầu đại nhân với giá một ngàn lượng, ngày mai hai người ở tại Hương Duyên Các thành thân!!"
Hầu đại nhân?
Ngay lúc ta còn đang ngây ngẩn cả người, thì thấy một nam nhân mập mạp được mấy nữ tử kéo lên lầu các, hắn đứng ở bên cạnh cửa, xoay người vẻ mặt tươi cười nhìn xuống chúng ta.
Hầu Long?!!
Chính là tên mập mạp chết bầm Hầu Long?!
Chính là tên mập mạp Hầu Long cưới một thê tử còn dâng hai người thiếp?!
Chính là tên mập mạp Hầu Long tập võ từ nhỏ nhưng múa kiếm chưa được một nửa đã thở phì phò?!
Danh hoa cuối cùng bị người hái xuống, đám lang sói xung quanh chỉ có thể nhìn mà không thể động cũng bắt đầu tán đi, tiếng vui cười lại tiếp tục vang lên, còn ta thì vẫn đang đứng ngu ngơ bất động.
Tư Đồ Ức sẽ gả cho Hầu Long?!
Rốt cuộc thế giới này làm sao vậy?!
Không thể khống chế được mình, ta bước thật nhanh hướng lên lầu các, hai vị nữ tử trang điểm tươi đẹp vừa nãy lại tiến tới ngăn cản ta: "Công tử, muốn tìm vị cô nương nào a?"
"Ta, ta không phải... Ta là tới tìm Tư Đồ... Không đúng." Ta lắc lắc đầu, nói, "Ta tìm Hồng Ức cô nương, chúng ta có quen biết..."
Hai nàng ngẩn người, sau đó khinh thường cười nói: "Hồng Ức cô nương bây giờ đã là người của Hầu đại nhân, một ngàn lượng bạc, nếu ngài trả hơn số đó, Hồng Ức chính là của ngài, nếu không trả được, mời tìm cô nương khác đi ~"
"Ta cùng nàng thật sự quen biết." Ta có chút sốt ruột nói, "Ta, ta muốn gặp mặt nàng!"
"A Toàn." Một nữ nhân trong đó đột nhiên quay đầu hướng vào phòng hô, "Đi ra tiễn khách!"
Vừa dứt lời, một tráng hán cao lớn tức thì từ trong bước ra, trên mặt hắn còn lưu ba bốn vết sẹo, vết nào cũng thật rõ ràng. Như vậy so sánh, vết sẹo mờ mờ trên mi trái ta, cũng chỉ như là trẻ con trước hắn. Hắn bước từng đến gần, cuối cùng nghiêm mặt đứng trước ta, thanh âm bình tĩnh chậm rãi nói: "...Đi mau."
Ta không cam lòng hướng hắn giải thích: "Ta thật sự quen biết Hồng Ức cô nương, các ngươi nói cho nàng biết, là người họ Thành..."
"Thiếu gia, ngài tại sao lại ở chỗ này?" Đột nhiên, có một người chợt kéo ta lại, "Ta tìm ngài cả ngày!"
Thiếu gia? Ta có chút mờ mịt quay đầu lại, không ngờ là... A Hổ?
"Thiếu gia, ngài cần phải về, phu nhân đang tìm ngài đấy!" A Hổ vẻ mặt tươi cười nói với ta, sau đó quay đầu hướng hai vị nữ nhân cùng Nam nhân mặt sẹo kia nói, "Thực ngượng ngùng, để cho các ngươi phiền toái, bây giờ thiếu gia của chúng ta đi."
"Nhưng mà..." Không chờ ta biện giải, A Hổ không nói thêm lời liền kéo ta đi.
"A Hổ, ta..."
"Ngài tại sao lại chạy đến chỗ này." A Hổ cắt đứt lời ta, vừa lôi kéo ta vừa nói nhỏ, "Trời đã tối rồi!"
Lúc này ta mới ý thức được, trên trời ánh sao đều đã sáng lên, những căn nhà bên đường cũng là sáng trưng đèn đuốc, hóa ra ta đã đi lâu như vậy a.
"Chính là, ta..."
A Hổ lại lần nữa tức giận cắt đứt, giọng buồn bực nói: "Ngài vẫn là bớt tranh cãi đi, chúng ta phải mau trở về phủ quận mã, quận chúa ở trong phủ đang vội vã tìm ngài!"
"Ngưng nhi đã về?" Tim ta chợt 'Thình thịch' nhảy.
"Về từ sớm!" A Hổ thở dài, "Vừa về liền tìm ngài, nhưng lại không biết ngài chạy đi đâu, quận chúa vừa làm cơm cho ngài vừa đợi, nhưng vẫn không thấy ngài về. Ta chỉ là thử qua bên này tìm, không ngờ lại là tìm được, ngài sao lại chạy đến loại địa phương này chứ?"
Trong đầu nhất thời một mảnh hỗn loạn, kỹ viện, Tư Đồ Ức, Nam nhân mặt sẹo, A Hổ, Tấn Ngưng... Tất cả như vô số vật cùng lúc ở trong đầu ta quay cuồng, làm ta không có cách nào suy nghĩ thêm.
"Ngài tự mình giải thích với quận chúa đi." Bất tri bất giác chúng ta đã về đến phủ quận mã, A Hổ thở dài rồi nói, "Ta không giúp được ngài."
"Nhược Hề!" Hắn vừa nói hết lời, quận chúa đứng ở trước cửa đã kêu tên ta.
Nàng vẫn chưa thay áo bào, nhìn ta với vẻ mặt lo lắng.
"Ngưng, Ngưng nhi..." Ta sững sờ nguyên tại chỗ, không dám bước tới gần.
A Hổ vừa lắc đầu, vừa yên lặng thối lui.
"Ngươi chạy đi nơi nào vậy?" Tấn Ngưng vẻ mặt sốt ruột, nàng vừa đến gần vừa nhẹ giọng hỏi, "Không phải ta dặn ngươi yên lặng ở trong phủ chờ ta về sao?"
"Ách... Ta..." Nhìn thấy Tấn Ngưng đang đến càng gần, bởi vì trong lòng là không yên tĩnh khiến ta tự giác thối lui.
"Nhược Hề?" Thấy ta phản ứng như vậy, Tấn Ngưng lặng đi một chút, sau đó nàng hỏi, "Ngươi làm sao vậy?"
Ta xấu hổ cười: "Không, không có gì..."
Nàng lại đến gần từng bước, không chờ ta kịp phản ứng, liền kéo lấy ống tay áo ta, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Trên người ngươi vì sao thơm như vậy?" Nói rồi, nàng đưa mặt đến ngửi ngửi trên cổ của ta.
Xong đời.
Là mùi của hai nữ nhân kia cọ vào để lại cho ta!
Quả nhiên, mặt của Tấn Ngưng trầm xuống, nàng thấp giọng hỏi: "Ngươi rốt cuộc đã đi nơi nào?"
"Ta, ta..." Rõ ràng điều gì ta cũng không làm, vì sao phải khẩn trương như vậy chứ?!
"...Nói a?" Tấn Ngưng nắm chặt chặt bờ vai ta, lông mày nàng nhíu lại, không buông tha hỏi.
Nhưng ta như cũ không nói lên lời.
"Làm gì khẩn trương như vậy." Tấn Ngưng bỗng nở nụ cười, nàng nhìn ta dịu dàng nói, "Nhìn ngươi sợ tới toát cả mồ hôi... Có phải đi cửa hàng son phấn mua đồ cho ta không?"
Ta sững sờ nguyên tại chỗ, cái gì với cái gì chứ... Cửa hàng son phấn? Đồ?
"Mau vào." Tấn Ngưng dắt tay ta hướng vào trong phủ quận mã, nói, "Hôm nay ta nấu món mà ngươi thích nhất, ngươi đoán là gì?"
"Ta..." Vẫn á khẩu không trả lời được, ta chỉ có thể sững sờ để Tấn Ngưng dắt đi.
Rốt cuộc, chuyện gì xảy ra vậy?
"Nhược Hề." Ở trong đại sảnh, Thành phu nhân đã sớm ngồi bên cạnh bàn, sau khi thấy ta nàng liền mở miệng hỏi, "Ngươi chạy đến nơi nào vậy, Ngưng nhi tìm ngươi nửa ngày."
Ta nhất thời không biết phải trả lời sao.
"Nàng ra ngoài phố mua đồ cho con." Tấn Ngưng thay ta đáp, "Nương, chúng ta bắt đầu dùng bữa tối đi."
Ta tiếp tục không lời nào để nói.
Bữa ăn bỗng nhiên trở nên vô cùng câu nệ. Tuy Thành phu nhân không có gì, nhưng Tấn Ngưng chắc chắn là không ổn. Nàng luôn luôn cười, cười đến cực kỳ câu hồn. Không chỉ có thế, nàng rõ ràng làm đồ ta thích ăn nhất là 'Cá kho Tây Hồ', nhưng lại cố tình chỉ gắp vào chén cho ta món rau cần mà ta ghét nhất, còn cười quyến rũ khuyên ta ăn nhiều. Và ta thì chỉ có thể yên lặng vừa bái đồ ăn, vừa ngồi đổ mồ hôi lạnh —— Bởi vì lòng ta đã sớm hiểu rõ... Ta chết chắc rồi.
Quả nhiên khi vừa về phòng ngủ, mặt Tấn Ngưng tức thì chìm xuống. Nàng không nói một lời, chỉ chậm rãi ngồi xuống bên bàn, sau đó ngồi thẳng thân mình dậy, nâng lên đầu, dùng cặp mắt thật to của mình thẳng tắp nhìn chằm chằm ta, như muốn nhìn thấu hết mọi bí mật.
Nàng tức giận.
"Ngưng nhi?" Ta sợ hãi kêu nàng một tiếng.
Không có trả lời.
Thảm.
Vội vàng lấy lòng ngồi xuống bên cạnh Tấn Ngưng, ta vươn tay muốn cầm lấy tay nàng, nhưng lại bị đối phương cự tuyệt.
Nàng thản nhiên nói: "Không cần dùng bàn tay ngươi chạm qua nữ nhân khác —— tới chạm ta."
"Ngưng nhi." Ta luống cuống nói, "Ta không có chạm qua nữ nhân khác..."
"Vậy mùi trên người của ngươi từ đâu mà tới? Làm sao có được?" Nàng lạnh giọng hỏi.
"Ta, ta..." Cắn chặt răng, nói, "Ta, ta đi... Kỹ viện."
Tấn Ngưng sửng sốt, mặt của nàng tức thì trắng bệch.
"Nhưng mà ta chỉ ngang qua!" Ta vội giải thích, "Thực sự chỉ là ngang qua thôi, ta không có ý đặc biệt đến đó!"
Nàng nghe rồi, sắc mặt vẫn khó coi như trước, chỉ có thanh âm bình tĩnh hỏi: "Ngươi đi vào?"
Ta căng thẳng đến bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ: "Không có, đương nhiên ta không đi vào, ta vốn định vào..."
"Vốn định vào?!" Tấn Ngưng lắng nghe lời ta, càng ngày càng kích động.
"Không phải, Ngưng nhi, ta..." Ta vội vàng nghiêng mình muốn nắm lấy tay quận chúa, nhưng lại bị nàng giãy mở ra, nàng nói: "Ta nói là ngươi đừng chạm ta!!"
Ta vội thu tay về, không dám tiếp tục nữa.
"Ngươi, làm sao ngươi có thể đối với ta như vậy..." Hốc mắt Tấn Ngưng đỏ bừng, thanh âm trở nên run rẩy, "Chúng ta, chúng ta mới, mới..."
"Ngưng nhi, ngươi nghe ta giải thích được không." Ta chỉ có thể nhẹ giọng cầu xin.
Nàng mím chặt môi mỏng, vẻ mặt nhìn ta đầy oán hận.
"Ta thật sự không biết nơi đó có gian kỹ viện." Ta nghiêm túc giải thích, "Lúc ngang qua, đột nhiên có hai nữ nhân ngăn ta lại, nói ta hãy vào nhìn một chút, lúc này ta mới mơ hồ biết mình đi qua loại địa phương nào."
Người trước mặt vẫn như cũ nhìn chăm chú, nàng không nói lời nào.
"Ta đương nhiên muốn ngay lập tức rời khỏi, nhưng, nhưng mà..." Ta không biết nên nói thế nào về những điều mình thấy ở Hương Duyên Các, đành giống như nói hưu nói vượn kể ra, "Nhưng mà ngươi có biết ta nhìn thấy ai không?"
Tấn Ngưng không có nửa điểm ý tứ muốn hỏi 'Ta nhìn thấy ai', nàng chỉ là mím chặt đôi môi, chờ ta nói tiếp.
"Ta thế nhưng thấy được Tư Đồ Ức!" Ta mở to hai mắt nói, cho đến bây giờ vẫn cảm thấy được là khó tin, "Ngưng nhi, ngươi còn nhớ Tư Đồ Ức chứ?"
"...Tư Đồ cô nương?" Tấn Ngưng nhíu nhíu mày, sau đó thản nhiên hỏi, "Nàng cùng việc ngươi đi dạo kỹ viện thì có liên quan gì?"
"Ta không có đi dạo kỹ viện." Ta bất đắc dĩ buồn bã nói, "Ta thật không có dạo kỹ viện, Ngưng nhi, ngươi nhất định phải tin ta..."
"Nói tiếp." Tấn Ngưng không kiên nhẫn thúc giục, vẻ tức giận trên mặt nàng dường như đã tiêu tan chút.
"Ta thật không có dạo kỹ viện, ta chỉ là thấy Tư Đồ Ức đứng ở trên 'Hương Duyên Các'... Cũng chính là lầu trên của gian kỹ viện kia, bên cạnh có một đại mụ nói... Tư Đồ Ức là hoa khôi của các nàng, muốn cử hành đại hội tuyển thân..."
"Đại hội tuyển thân?" Lông mày Tấn Ngưng nhăn lại.
"Ừm." Ta gật gật đầu, "Nói cái gì là Tư Đồ Ức tên là 'Hồng Ức', ai ra giá cao có thể mua xuống nàng... Nhưng nàng là Tư Đồ Ức a! Làm sao có thể để người khác mua xuống chứ?"
Cặp mày liễu của Tấn Ngưng nhíu lại: "...Người khác không thể mua, là ngươi muốn mua?"
"Không phải a, Ngưng nhi!" Ta có chút tức giận gãi gãi đầu, vì sao ta nói mà nàng không thể hiểu đây?!
"Được rồi." Nàng thở dài một hơi, nhẹ giọng nói, "Có lẽ ngươi nhìn lầm người rồi, Tư Đồ cô nương làm sao là nữ tử thanh lâu?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Ta không khỏi phụ họa, "Tư Đồ Ức làm sao là nữ tử thanh lâu chứ?!"
Tấn Ngưng tiếp tục lời ta, thản nhiên nói: "Tư Đồ cô nương phải là người được ngươi cứu từ bên vách núi, sau đó luôn nửa đêm tìm tới báo ân, mỹ nữ kiêm nữ hiệp võ công vô cùng cao cường mới đúng... Có phải không, Nhược Hề?"
"Đúng vậy, đúng vậy..." Vừa đáp xong, ta mới nghe được hàm ý khác trong lời Tấn Ngưng, vội bất đắc dĩ nói, "Ngưng nhi, ta là nghiêm túc!"
"Ngươi nhất định là lầm người rồi, Tư Đồ cô nương làm sao xuất hiện ở trong thanh lâu chứ?" Nàng thở dài, nói, "Thế gian này có rất nhiều người lớn lên giống nhau, ngươi cần gì phải canh cánh trong lòng?"
Ta không phản bác được, chỉ có thể rầu rĩ nhìn Tấn Ngưng.
Chẳng lẽ ta thật sự nhìn lầm người rồi? Nhưng nét mặt đó, ngũ quan đó, chắc chắn đúng là Tư Đồ Ức a!
"Sau này ngươi không được đến nơi đó nữa." Tấn Ngưng nhíu mày, sẳng giọng, "Có nghe hay không?"
"Nhưng mà..."
Tấn Ngưng cắt đứt lời ta, hỏi lại: "Ta nói ngươi có nghe hay không?"
Ta chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
"Nhanh đi tắm rửa đi." Tấn Ngưng nói rồi, đứng dậy cởi ngoại bào ra, sau đó đến bên giường đổi lại áo ngắn, "Trên người của ngươi thối chết, mau đi tẩy sạch hương vị đó rồi trở về ngủ."
Ta thở dài, nghe lời xoay người, chuẩn bị đến bể tắm rửa.
"Nhược Hề." Tấn Ngưng lại gọi ta lại, "Còn nữa, một thân áo bào này của ngươi đem cho Nguyệt Nhi xử lý đi, đừng mặc nữa."
Khóe miệng ta giật giật, nhưng cũng không dám phản bác gì.
Một bên vừa lau rửa mình, một bên ta cứ rối rắm về những điều mình nhìn thấy hôm nay. Hồng Ức... Hồng là màu đỏ, Ức là ký ức? Nếu như đúng là hai chữ này, "Hồng" chính là đại biểu cho màu đỏ áo bào vạn năm không đổi trên người Tư Đồ Ức, "Ức" chính là chữ Ức bên trong tên nàng... Nhưng Tư Đồ Ức vì sao lại xuất hiện trong thanh lâu chứ? Lại còn bị tên vương bát đản Hầu Long kia mua? Bọn hắn còn muốn thành thân?
Tuy nói Tư Đồ Ức là nữ nhân điên, nhưng nàng lại là người đưa ta trở về bên Tấn Ngưng, không có nàng, có lẽ ta bây giờ vẫn chưa trở về được phủ quận mã, cũng không biết có thể cùng Tấn Ngưng thành thân hay không. Nếu Tư Đồ Ức thật sự có chuyện xảy ra, ta tuyệt đối không thể ngồi yên được, tuyệt đối không thể cứ như vậy trơ mắt nhìn nàng gả cho tên khốn khiếp Hầu Long.
Càng nghĩ càng cảm thấy vô lực, ta nhớ Tư Đồ Ức từng nói, việc nàng làm tương phản với ta.
Nhưng ta là cứu người, tương phản với cứu người rõ ràng chính là giết người, như thế nào là "Kỹ nữ" đây? Chẳng lẽ Tư Đồ Ức có chi ẩn gì khó nói? Nhưng mà, sau lúc nàng bị Hầu Long dùng một ngàn lượng mua xuống, ý cười rõ ràng trên khóe miệng nàng là sao?
Hay là nói, ta thực sự nhìn lầm người rồi?
Càng nghĩ lại càng rối rắm, càng nghĩ càng cảm thấy là bất đắc dĩ, cuối cùng ta chỉ có thể thở dài, không biết nên làm thế nào cho phải.
Trước khi ngủ, theo như thường lệ ta cùng Tấn Ngưng lại đến thư phòng xem thư.
"Nhược Hề... Nhược Hề? Nhược Hề!!"
"Hửm?" Ta mới kịp phản ứng.
"Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?" Tấn Ngưng ngồi ở trong lòng đưa tay lên nhéo nhéo mũi ta, rầu rĩ nói, "Luôn không yên lòng, nghĩ cái gì vậy?"
Ta cười cười, không biết nên trả lời như thế nào.
"Ta vừa hỏi ngươi, có thích miếng ngọc bội này ta mua cho ngươi không?" Nàng nói rồi, tay giơ lên một miếng ngọc bội cho ta nhìn kỹ.
Mượt mà xanh biếc, vừa nhìn đã thấy là hảo ngọc thượng đẳng.
"Thích." Ta cười nói, "Chỉ cần là Ngưng nhi mua, ta đều thích."
"Ba hoa." Tấn Ngưng cười cười, "Đây là lúc trên đường trở về, ngang qua một cửa hàng ngọc ta cùng nương mua, mặt trên còn treo bùa bình an ta cầu cho ngươi ở Tự miếu, ngươi phải đeo chắc."
"Nhất định." Ta nhận lấy ngọc bội, sờ sờ, mát lạnh đến thấu tâm.
"Ngươi có biết hôm nay ở Tự miếu, ta nhìn thấy gì không?" Tấn Ngưng nương đầu lên vai ta, cười hỏi.
"Thấy gì?"
"Tư thục*!" Tấn Ngưng lặng lẽ trợn mắt, tựa hồ có chút hưng phấn, "Bên trong có tiếng nhi đồng đọc sách, ta đi vào nhìn một chút..." (*: lớp học xưa)
"Tư thục?" Ta nhíu mày.
"Ừm." Nàng gật gật đầu, rồi nói, "Bên trong có rất nhiều nhi đồng đang đọc sách, tiên sinh đọc cái gì, bọn chúng cũng đọc cái đấy."
Ta cười cười, hỏi: "Ngươi cũng muốn đọc?"
"Những hài tử kia thật đáng yêu." Không hề để ý đến câu hỏi của ta, Tấn Ngưng hưng phấn ôm chầm cổ ta nói, "Nho nhỏ, mập mạp, thật khiến cho người ta muốn nhéo. Nhược Hề..."
"Hửm?" Ta đáp.
"Ta thật sự..." Nàng nghiêng mình, khẽ hôn một cái lên khuôn mặt ta, dịu dàng nói, "Thật sự rất muốn... Sinh cho chúng ta một nhi đồng."
Nhi đồng?
Tấn Ngưng tiếp tục cười nói: "Đứa trẻ kia lớn lên sẽ có lông mày của ngươi, đôi mắt của ta, lỗ mũi của ngươi, miệng của ta... Chỉ cần tưởng tượng, ta cũng thấy đứa trẻ đó nhất định là... Tiểu hài tử xinh đẹp nhất thế gian."
"Ngưng nhi." Ta kêu nàng một tiếng, dịu dàng nói, "Ta sẽ là nhi đồng của ngươi."
Nàng cười vươn tay nhéo nhéo mặt ta: "Nói hưu nói vượn."
Ta cố ý vẻ mặt đáng thương nói: "Chính là... Nhi đồng bây giờ đói bụng, phải làm sao đây?"
Vẻ mặt Tấn Ngưng nghi hoặc, không rõ ta đang nói điều gì.
"Ta muốn bú sữa mẹ." Ta cố ý dùng giọng nũng nịu nói.
"Ngươi..." Lúc này nàng mới phản ứng kịp, hai má tức thì đỏ gay, nói, "Hồ nháo."
"Ta thật sự đói bụng." Ta cười nghiêng người nhẹ nhàng cắn cắn lên cổ Tấn Ngưng, không buông tha nói, "Nương..."
"Ngứa, đừng quậy..." Nàng cười đẩy đầu ta ra, "Ngươi còn phải đọc sách đấy?"
"Không đọc." Ta đem sách ở trong tay ném lên trên bàn, nghiêm túc nói.
Nàng nghiêng thân mình hôn hôn khóe miệng của ta, rồi khẽ nói: "Vậy... Ôm ta trở về phòng ngủ?"
"Ở nơi này đi." Ta cười ôm ngang eo nàng, đi tới giường lớn bên trong thư phòng, "Nơi này không phải có cái giường sao?"
Nói rồi, ta nhẹ nhàng đặt Tấn Ngưng lên giường, sau đó cúi người nhìn nàng. Người trên giường cười không nói chuyện, chỉ dùng đôi mắt to tròn của nàng nhìn thẳng vào ta.
Giờ phút này, tất cả những gì phiền não đều quăng ném hết, bây giờ ta chỉ lo nghĩ làm sao tiết được cảnh xuân trong lòng.
Ban đêm, chúng ta không trở lại phòng ngủ, cứ vậy ngủ thẳng ở thư phòng cho đến hừng đông.
"Nhược Hề." Trước khi ngủ, Tấn Ngưng đột nhiên nhẹ giọng nói, "Có phải ngươi... Vẫn đang nghĩ đến chuyện của Tư Đồ cô nương không?"
Ta sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào.
"Ngươi thật sự cảm thấy, đó chính là Tư Đồ cô nương?" Nàng lại hỏi.
"Ừm." Ta gật gật đầu, rồi nói, "Chính là, sau khi nghe những lời ngươi nói... Ta cũng không rõ lắm."
Nàng thở dài, nhẹ giọng nói: "Vậy... Ngày mai đi xem một chút đi."
Cái gì?
"Ta và ngươi cùng đi." Tấn Ngưng bổ sung.
Cái gì??
"Ngủ đi." Nói xong hai chữ đó, Tấn Ngưng không còn nói thêm gì nữa.
Cái gì???
>o
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip