Chương 31: Lột trần từng lớp từng lớp một
Lạp Lệ Sa ngẩng đầu lên, cố nén nước mắt.
Sau đó, cô nhìn thấy động tác mới mẻ của khối lửa nhân gian của cô. Một tay giơ xẻng, một tay cầm điện thoại, con mắt nhìn qua nhìn lại. Lạp Lệ Sa hít một hơi, nhớ ra một vấn đề làm người ta suy nghĩ sâu xa: Phác Thái Anh biết nấu ăn sao?
Cô ba chân bốn cẳng tiến lên, mở cửa phòng bếp.
Phác Thái Anh quay đầu lại, vội vàng lấy tay cầm giẻ trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch lau lau, giả vờ bình tĩnh nói: "Sắp xong rồi, chị ra ngoài chờ là được."
Lạp Lệ Sa liếc nhìn những chiếc lá vụn còn sót lại trên mặt bàn, cũng như những vệt nước xung quanh bồn rửa, bao gồm cả nước dưới đất, cộng với khoai tây được cắt thành từng miếng không đều còn chưa kịp cho vào nồi trên bàn bếp.
Từng tia từng tia u sầu bò lên lông mày của Lạp Lệ Sa.
Đã có một món ăn trên đĩa, mùi thơm chính là từ món ăn đó truyền tới. Lạp Lệ Sa rút một đôi đũa trong ống, hỏi: "Tôi có thể nếm thử được không?"
Phác Thái Anh lộ vẻ không yên lòng, nhưng vẫn gật đầu.
Đây có thể là lần đầu tiên nàng nấu ăn.
Lạp Lệ Sa không ôm bất kỳ hi vọng nào gắp một đũa măng cho vào miệng.
Phác Thái Anh căng thẳng đến mức không thèm để ý tới cái nồi, nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô không chớp mắt: "Thế nào?"
Lạp Lệ Sa nhìn nàng một cách khó tin.
Phác Thái Anh: "Ăn ngon không?" Thật ra, nàng đã nếm thử khi mới lấy ra khỏi nồi, ăn không ngon như Lạp Lệ Sa nấu nhưng miễn cưỡng cũng có thể cho vào miệng.
Lạp Lệ Sa nuốt măng xuống, chân thành nói: "Không tệ."
Phác Thái Anh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục xử lý nguyên liệu trong nồi theo công thức trên điện thoại.
Lạp Lệ Sa lấy một chiếc đũa khác để ăn thử thịt, miếng thịt được cắt ra hơi dày, trừ cái đó ra, vào miệng thoải mái đàn hồi. Lạp Lệ Sa giao nhà bếp cho Phác Thái Anh, đầu óc lộn xộn đi ra ngoài.
Phác Thái Anh thật sự có thể nấu ăn?
Lạp Lệ Sa nghĩ đến điều gì đó, rồi quay lại: "Cơm đã nấu chưa?"
Nhớ rõ lần đầu tiên Phác Thái Anh nấu ăn, nàng đã làm lộn xộn các nguyên liệu nên thịt kho tàu bị cháy khét, nấu canh đến cạn khô. Sau đó lại quên nấu cơm, bị cô nhắc còn quay lại hỏi cô vo gạo thế nào. Cuối cùng vẫn là Lạp Lệ Sa đuổi nàng ra khỏi phòng bếp.
Hiện tại, Phác Thái Anh bình tĩnh liếc nhìn cô một cái rồi nói: "Cơm chín rồi, ở trong nồi cơm điện."
Lạp Lệ Sa: "!!!"
Cô nheo mắt, không yên tâm khi thấy nút giữ ấm sáng lên, cô mở nắp nồi cơm ra. Hạt cơm trong suốt như pha lê, hạt đầy tròn, nước vừa vặn không nhiều không ít.
Lạp Lệ Sa hoàn toàn không nói nên lời, đi ra phòng khách chờ cơm, cả người giống như trong giấc mơ.
"Ăn cơm." Phác Thái Anh bưng đồ ăn ra, Lạp Lệ Sa nghe thấy tiếng động đứng dậy hỗ trợ. Bốn món đồ ăn, hai người cùng nhau bưng ra bàn. Thịt heo xào măng khô, đậu bắp xào tỏi, thịt thăn heo xào hành tây, canh trứng rong biển.
"Tại sao lại muốn nấu ăn?" Lạp Lệ Sa dọn chén đũa xong nhìn về Phác Thái Anh ở phía đối diện.
"Em cảm thấy ở nhà cũng nhàn rỗi. Tìm ít chuyện để làm."
"Em..." Lạp Lệ Sa dừng lại một chút, nói: "Trước đây không phải em không biết nấu ăn sao?"
Phác Thái Anh cười: "Em cũng không biết, có lẽ sau này đã học. Cắt thịt thì hơi khó nhưng cho vào nồi thì tương đối dễ. Hơn nữa còn có công thức nấu ăn, không thì rất khó."
Lạp Lệ Sa ậm ừ, múc đầy một chén canh cho mình.
Đôi mắt của Phác Thái Anh nhìn chằm chằm động tác ăn canh của cô. Lạp Lệ Sa bị nàng nhìn đến cả người không được tự nhiên.
Phác Thái Anh lúng túng giải thích: "Em chỉ muốn nhận được phản hồi."
Lạp Lệ Sa nhấp một ngụm, thành thật nói: "Hơi mặn."
Phác Thái Anh: "Vậy thì lần sau em sẽ bỏ ít muối hơn."
Lạp Lệ Sa nghe lời này thì đặt muỗng canh xuống, chạm nhẹ vào thành chén tạo ra chút âm thanh, nói: "Em không cần nấu."
Nét mặt của Phác Thái Anh tổn thương: "Chị chê em nấu không ngon sao?"
Lạp Lệ Sa: "... Không phải."
Phác Thái Anh nói: "Vậy thì để em làm đi, đúng lúc em có thể tập thể dục."
"Không phải." Lạp Lệ Sa cau mày nói, "Em chính là một thiên kim tiểu thư, tập luyện cái gì cũng được, tập loại việc nặng nhọc này làm gì. Em muốn ăn cái gì thì cứ nhờ bảo mẫu làm là được rồi."
Phác Thái Anh vô cùng bất bình trước những gì cô nói, bỏ qua hảo ý khó xử của cô, nghẹn ngào đáp lại: "Thiên kim tiểu thư thì làm sao? Thiên kim tiểu thư không thể vào bếp, theo như chị nói như vậy thiên kim tiểu thư thì quần áo đến duỗi tay cơm tới há mồm, đơn giản em lại thuê người giúp em mặc quần áo sao?"
Lạp Lệ Sa: "......"
Cô không có ý đó.
Được rồi, nói không lại nàng, nói nữa sẽ càng làm Phác Thái Anh nổi giận, cúi đầu ăn cơm đi.
Cô không đáp lại, Phác Thái Anh tự trấn tĩnh lại, thầm ảo não vì mình lại quá phận. Lạp Lệ Sa sẽ không tức giận, đúng không? Nàng lén lút nhìn, Lạp Lệ Sa yên tĩnh, không giống như bộ dáng tức giận.
Lạp Lệ Sa không ăn nhiều, kích thước chén ở nhà cũng không lớn. Bình thường sẽ xới một chén cơm, thỉnh thoảng còn ít hơn một chút. Tốc độ bữa ăn được kiểm soát trong một khoảng thời gian cố định.
Phác Thái Anh lén nhìn đồng hồ, phát hiện đã đến thời gian quy định. Trong chén của Lạp Lệ Sa cư nhiên còn thừa lại nửa chén cơm. Nàng quan sát một lúc, phát hiện cơm trong chén người kia đã được nén chặt, nhìn như chỉ có một chén nhưng thật ra nhiều hơn một nửa.
Lạp Lệ Sa đột nhiên nhìn nàng: "Hình như em đang cười?"
Phác Thái Anh nhanh chóng đè khóe miệng xuống, nói: "Không có nha."
Lạp Lệ Sa gắp một miếng thịt thăn ăn hết với cơm. Thực ra cô đã ăn no rồi nhưng vẫn muốn ăn thêm, Phác Thái Anh tự tay nấu ăn, số lần đều muốn đếm ngược.
Sau khi ăn xong, Phác Thái Anh theo thói quen dọn dẹp chén đũa, nhưng lại bị Lạp Lệ Sa ngăn lại: "Bình thường tôi nấu ăn, em rửa chén. Hôm nay em nấu ăn rồi, đến lượt tôi rửa chén."
Phác Thái Anh và cô nhìn nhau trong hai giây trước khi buông ra.
Lạp Lệ Sa cầm chén đũa vào phòng bếp, thành thạo xả nước.
Phác Thái Anh đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng của cô, sau khi suy nghĩ một lúc, nàng mới chậm rãi cười lên.
Những cặp tình nhân bình thường, thậm chí là những cặp vợ chồng, có giống thế này không?
Tâm trạng của nàng vui vẻ cả đêm, không nhịn được ngâm nga ca hát trước mặt Lạp Lệ Sa. Đêm đó trong bệnh viện, Lạp Lệ Sa đã hát cho nàng bài hát chủ đề《 Pure Love 》của bộ phim 《 Hoàng Tử Ếch 》. Nàng khẽ ngâm nga "Hãy cho em thêm những mảnh vỡ, để ghép lại thành những chuyện bất ngờ nằm ngoài dự tính, những ký ức đã mất đi về mối tình đầu." nhìn thoáng qua Lạp Lệ Sa đang lau sàn. Lạp Lệ Sa nhìn vào mắt nàng, đông cứng trong không trung trong ba giây rồi dời đi.
Phác Thái Anh không bỏ lỡ nụ cười thoáng qua khóe môi của cô.
Phác Thái Anh phá lệ không đọc sách mà bật TV, tìm kiếm 《 Hoàng Tử Ếch 》, bắt đầu xem từ tập đầu tiên. Bài hát chủ đề quen thuộc truyền đến tai cô, Lạp Lệ Sa không nói gì ngẩng đầu lên. Phác Thái Anh ngồi bó gối trên ghế số pha, vẻ mặt mong chờ nhìn vào màn hình TV.
Thật sự là một đứa trẻ.
20 phút sau, Lạp Lệ Sa lau nhà xong, rửa sạch cây lau nhà, lấy dĩa đựng trái cây trống trên bàn đi. Cô rửa sạch một dĩa cherry, đặt lên bàn trà, lấy thêm hai gói hạt dưa, đưa cho Phác Thái Anh một gói...
Phác Thái Anh: "Ha ha ha."
Lạp Lệ Sa: "Câm miệng."
Phác Thái Anh nghe lời, thậm chí còn che miệng lại, nhưng nàng vẫn lộ ra một đôi mắt cười cong cớn.
Lạp Lệ Sa chỉ có thể giả vờ chính mình không nhìn thấy nàng.
Cả hai cùng nhau xem ba tập phim truyền hình. Phác Thái Anh ăn hết một dĩa cherry, còn Lạp Lệ Sa chỉ ăn 2 quả. Sau đó, cô dọn hai túi rác, đặt túi rác mới vào, ngày mai đem ra ngoài vứt.
Phác Thái Anh muốn xem tiếp tập thứ tư, nhưng bị Lạp Lệ Sa ngăn lại: "Em đi tắm rửa rồi đi ngủ."
Hôm nay, Phác Thái Anh liên tục nhận được phản hồi tốt từ Lạp Lệ Sa, có hơi bành trướng. Nàng nằm xuống ghế sô pha, ỷ vào mình gầy lại lăn một vòng ngay tại chỗ, làm nũng nói: "Cho em xem thêm một tập nữa đi, Đơn Quân Hạo vừa mới mất trí nhớ, thật tuyệt vời."
Lạp Lệ Sa vô tình từ chối, nói: "Không được, em có thể đợi ngày mai lại tuyệt vời nữa đi."
Phác Thái Anh nhìn khoảng cách từ ghế sô pha xuống mặt đất, cẩn thận lăn từ ghế sô pha xuống đất.
"Em sẽ xem thêm một tập nữa. Xem hết sẽ đi tắm liền, em hứa mà."
Lạp Lệ Sa: "......"
Cô nghĩ một cách ngớ ngẩn: Nàng có phải là đồ lưu manh không?
Phác Thái Anh đã lăn lộn hai vòng, nhưng Lạp Lệ Sa vẫn không hề bị lay chuyển. Nàng ngượng ngùng từ dưới đất bò lên, vỗ vỗ người, lùi lại bàn điều kiện khác với Lạp Lệ Sa: "Ngày mai em xem, chị sẽ xem cùng em sao?"
Lạp Lệ Sa xụ mặt: "Tối mai tôi muốn vẽ."
Phác Thái Anh rũ tai xuống, xám xịt quay về phòng lấy đồ ngủ.
Lạp Lệ Sa đợi cho đến khi không còn thấy bóng lưng của nàng nữa mới nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Tối hôm sau, Lạp Lệ Sa, người tự nhận là muốn vẽ tranh, đã xem hai tập phim truyền hình với Phác Thái Anh. Hai người thảo luận về hành vi lừa gạt của Diệp Thiên Du. Lạp Lệ Sa cảm thấy rằng ngay từ đầu cô ấy không nên vì những ham muốn ích kỷ của bản thân mà lừa gạt người nhà, nói đối phương là khách nhập cư bất hợp pháp, bản thân lừa gạt chính là không đúng. Phác Thái Anh cảm thấy rằng đối phương là kế sách tạm thời, về mặt tình cảm có thể tha thứ. Kết thúc chứng minh rằng cuối cùng cô ấy đã có được kết quả mong muốn, mọi người đều rất hạnh phúc.
Lạp Lệ Sa nói cho nên đây là phim truyền hình. Hai người vốn không cùng một thế giới, giống như một câu chuyện cổ tích chỉ kể về công chúa và hoàng tử chung sống hạnh phúc bên nhau, chứ không phải kể những sự cố về sau của hoàng tử và công chúa. Hoàng tử và công chúa đều như vậy, huống chi là hoàng tử và người bình thường.
Phác Thái Anh phản bác rằng vẫn còn có cô bé lọ lem, chị giải thích như thế nào? Lạp Lệ Sa mỉm cười: Cô bé lọ lem vốn chính là quý tộc, hai người chị gái của cô ấy đều có thể tham gia vũ hội, bởi vì cô ấy không được cưng chiều mà thôi, cũng không phải xuất thân thấp hèn.
Phác Thái Anh nói rằng chị đang lạc đề, rõ ràng nói là lừa gạt, tại sao lại đổi hướng qua giai cấp? Lạp Lệ Sa nói rằng tôi không lạc đề, Diệp Thiên Du không chỉ có gia thế cách biệt đối phương một trời một vực mà còn lừa gạt đối phương. Nếu điều này áp vào thế giới hiện thực, căn bản không có khả năng xảy ra.
Phác Thái Anh cau mày nói: Chị quá thực tế.
Lạp Lệ Sa cười nói: Rõ ràng là em quá lãng mạn, còn tin tưởng vào những điều được thể hiện trong phim truyền hình.
Phác Thái Anh có chút tức giận, Lạp Lệ Sa ngừng nói, cầm một ly trà lên uống một ngụm, đứng dậy nói: "Tôi trở về phòng làm việc."
Phác Thái Anh đập cái gối lên ghế sô pha.
Đêm đó náo loạn đến khó chịu, sáng hôm sau dường như đã quên đi tình tiết nhỏ xen giữa này. Lạp Lệ Sa đến gõ cửa phòng Phác Thái Anh như đã ước định, gọi nàng ra ngoài chạy bộ. Để tránh chạy cùng nhau, cô đi ra ngoài trước, Phác Thái Anh đi ra sau. Lạp Lệ Sa không chạy vòng quanh, cho nên về cơ bản chưa từng gặp qua người kia khi chạy bộ buổi sáng. Trước sau lần lượt về nhà, thay phiên nhau tắm rửa, sau đó đi ra ngoài ăn sáng.
Vẫn đến quán ăn kia, giáo dục từ nhỏ đến lớn làm Phác Thái Anh không cách nào hút rột rột vô cùng tự nhiên như những người khác, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ phát ra một chút âm thanh. Hôm nay, nàng phát hiện các món ăn phụ trong chén của mình khác với những món trong chén của Lạp Lệ Sa. Trong chén của Lạp Lệ Sa có dưa muối, đậu que chua, củ cải khô, gừng thái sợi. Trong chén của nàng ngoại trừ rong biển, đậu phộng và rau xanh, về cơ bản không có gì khác.
Lạp Lệ Sa nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, nói: "Em là người kén ăn, chính mình còn không rõ sao?"
Khóe môi Phác Thái Anh mím một nụ cười.
Nàng biết rõ, nhưng chỉ muốn nghe Lạp Lệ Sa chính miệng nói, cho thấy rằng Lạp Lệ Sa vẫn còn nhớ rõ những chi tiết này.
Trên đường về nhà, Lạp Lệ Sa trả lời một cuộc gọi, cô liếc nhìn Phác Thái Anh, nhưng không tránh nàng, vẻ mặt của cô trở nên nghiêm túc hơn.
Phác Thái Anh lắng nghe những gì cô nói, tựa như chuyện gì đó liên quan đến công việc.
Đúng như dự đoán, Lạp Lệ Sa cúp điện thoại, nói với Phác Thái Anh: "Có công ty thông báo cho tôi đi phỏng vấn."
"Khi nào?"
"Lúc nào cũng được, anh ta nói sẽ đợi tôi ở công ty. Trước khi đi, tôi sẽ gọi điện cho anh ta."
Phác Thái Anh nghe cô nói, nheo mắt, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có phải chị rất giỏi không? Người ta phỏng vấn còn phải xem thời gian của chị?"
Lạp Lệ Sa nói: "Không có, nói chung là tốt."
Phác Thái Anh chớp mắt nói: "Đó chính là rất giỏi nha."
Lạp Lệ Sa mỉm cười mà không phủ nhận điều đó.
Phác Thái Anh hỏi: "Vậy chị định khi nào đi?"
Lạp Lệ Sa: "Chiều nay đi, tôi ở nhà đến mốc meo rồi. Đi làm sớm một chút cũng tốt."
Phác Thái Anh hỏi: "Chị có thích công ty này không?" Nàng vẫn nhớ chuyện từ chức của Lạp Lệ Sa. Nếu từ chức rồi lại làm công việc tương tự, như vậy nguyên nhân chính khiến cô từ chức không phải là không thích công ty cũ.
Lạp Lệ Sa khẽ nhíu mày, chính mình cũng không rõ: "Tôi cũng không biết, phải nói chuyện sâu hơn với bên kia tôi mới biết rõ."
Phác Thái Anh suy nghĩ một chút, nói: "Buổi chiều em đi đến trường trung học số 1?" Đúng lúc nàng đã muốn đi từ lâu, trực giác cho nàng biết có thể tìm được thứ gì đó ở trường trung học số 1.
Lạp Lệ Sa liếc nhìn nàng, nói: "Được rồi, tôi sẽ đưa em đến đó trước, sau đó sẽ đến công ty phỏng vấn."
Phác Thái Anh gật đầu.
Bữa trưa là Lạp Lệ Sa nấu, mặc dù kỹ năng nấu nướng của Phác Thái Anh đã được chứng minh, nhưng Lạp Lệ Sa không đồng ý với việc nàng thường xuyên nấu ăn. Phác Thái Anh không còn cách nào khác ngoài việc thỉnh thoảng tận dụng tìm cơ hội.
Thức dậy sau một giấc ngủ ngắn nửa tiếng, lúc 2 giờ chiều, Lạp Lệ Sa đưa Phác Thái Anh đến trường Trung học số 1 Lâm Thành, thả Phác Thái Anh ở cổng trường rồi lái xe đến công ty để phỏng vấn.
Mặc dù bây giờ đang là kỳ nghỉ, nhưng lớp 12 cần học bù, Phác Thái Anh đánh cược một lần, giáo viên năm đó của nàng vẫn còn đang dạy lớp 12. Trường Trung học số 1 Lâm Thành tương đối nghiêm ngặt, ra vào trường phải đăng ký, Phác Thái Anh đứng ở cửa sổ báo danh tính của mình. Bảo vệ hỏi: "Cô đang tìm ai?"
Phác Thái Anh: "Thầy giáo Từ, Từ Viễn Tân."
Bảo vệ cho nàng đăng ký rồi cho nàng đi vào.
Trường Trung học số 1 Lâm Thành là trường học uy tín lâu năm vì thế không có nhiều thay đổi với những hàng cây xanh mướt, rậm rạp che bóng mát. Chẳng qua là tòa nhà dạy học trông cũ kỹ hơn trước, thư viện đã được sửa sang lại, nhìn từ xa trông rất bắt mắt. Bước vào cửa, có một bức tượng của một nhà tư tưởng, đi vào một đoạn ngắn là bức tường danh dự của trường. Trên đó dán kết quả thi tốt nghiệp và trúng tuyển đại học của những học sinh xuất sắc. Phác Thái Anh kiên nhẫn nhìn qua từng lượt, lộ ra dáng vẻ hoài niệm.
Có những học sinh mặc đồng phục đi lại trong khuôn viên trường, cầm sách trên tay, có thể là đi thư viện. Thỉnh thoảng, họ đổ dồn ánh mắt tò mò về phía nàng, nhưng thường không dừng lại lâu.
Lần theo trí nhớ, nàng tìm đến tòa nhà văn phòng trước kia, đế giày bước lên cầu thang có cảm giác hư ảo. Lên lầu một, hai, ba, bốn, nàng đi qua hành lang, bảng tên văn phòng không thấy nữa, cánh cửa mở ra, trống rỗng.
Đổi chỗ rồi sao?
Phác Thái Anh đi xuống lầu, tùy tiện chặn lại một nữ sinh mặc đồng phục, hỏi: "Xin chào bạn học, tòa nhà văn phòng của giáo viên ở đâu vậy?"
Nữ sinh chỉ cho nàng một hướng.
Phác Thái Anh suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Em có biết thầy giáo Từ, Từ Viễn Tân không?"
Nữ sinh nghi ngờ nhìn nàng: "Biết nha, là giáo viên chủ nhiệm của lớp chúng em, chị tìm thầy ấy có việc gì sao?"
Phác Thái Anh không ngờ nhận được câu trả lời như vậy, không giấu được vui mừng nói: "Chị là học trò cũ của thầy ấy, chị đặc biệt đến thăm thầy ấy. Thầy ấy bây giờ đang ở đâu, ở trường sao?"
Nữ sinh chớp mắt hai cái rồi cười: "Đúng vậy, chắc là ở văn phòng." Lần này, cô ấy chỉ phương hướng rõ ràng hơn, hơn nữa còn nói văn phòng ở tầng nào.
"Cảm ơn, đàn em." Phác Thái Anh hai mắt sáng ngời.
"Không cần cảm ơn." Nữ sinh nhìn khuôn mặt xinh đẹp trưởng thành của nàng, không hiểu sao lại đỏ mặt, nhỏ giọng đáp lại.
Phác Thái Anh có được địa chỉ chính xác liền đi về hướng đó. Trong những ngày nghỉ, tòa nhà văn phòng cũng không có người, bước chân lên hành lang đều phát ra tiếng vang không nhỏ. Phác Thái Anh đi qua từng gian từng gian, rất nhanh đã đến đích, một người đột nhiên bước ra khỏi văn phòng trước mặt.
Một người khoảng chừng 50 tuổi, đeo kính gọng đen, dáng người trung bình, hơi gầy, mặc áo sơ mi ngắn tay bình thường, tóc lưa thưa chải kiểu 7/3.
Người kia nhìn Phác Thái Anh, Phác Thái Anh cũng nhìn ông ấy.
Phác Thái Anh bước nhanh tới: "Thầy Từ!"
Bàn tay cầm bình trà của Từ Viễn Tân đóng băng trong không trung, nhận ra người trước mặt, liền do dự: "Em là..."
Phác Thái Anh nói: "Em là Phác Thái Anh."
Đôi mắt Từ Viễn Tân đầu tiên lộ ra vẻ không tin, sau đó là kinh hỉ: "Là Phác Thái Anh nha, tại sao em lại đến trường?" Ông ấy nhìn xuống, ném ra một câu hỏi giống với Vạn Tĩnh, "Chân của em không sao chứ?"
Phác Thái Anh khóe miệng hơi giật giật: "... Không sao."
Từ Viễn Tân cười: "Nào, vào văn phòng ngồi đi."
Phác Thái Anh được ông ấy dẫn vào trong, ngồi đối diện với bàn làm việc. Từ Viễn Tân pha trà cho nàng bằng một chiếc ly giấy dùng một lần, nhiệt tình nói: "Những năm này ở nước ngoài có tốt không?"
Phác Thái Anh cười nói: "Rất tốt."
Từ Viễn Tân: "Vậy là tốt rồi. Lần này em đến trường là..."
Phác Thái Anh nói: "Đến thăm thầy, mời thầy một bữa cơm. Nhân tiện hỏi về việc trước khi em ra nước ngoài."
Từ Viễn Tân mờ mịt: "Cái gì?"
Phác Thái Anh hỏi: "Thầy ơi, thầy có nhớ em đi nước ngoài khi nào không?"
Từ Viễn Tân: "Vào tháng 5, ba em gọi cho thầy, nói em ra nước ngoài."
Phác Thái Anh nhíu mày: "Ba em?"
Từ Viễn Tân nói: "Đúng vậy."
Phác Thái Anh hỏi: "Sau đó, em có nói chuyện trực tiếp với thầy không?"
Từ Viễn Tân lắc đầu: "Không có."
Phác Thái Anh xác nhận với ông ấy: "Thầy chắc chắn không? Sau này em có liên lạc với thầy không?"
Từ Viễn Tân lắc đầu liền tiếp hai lần, lắc xong lại gật, giải thích: "Thầy chắc chắn là em không có nói chuyện trực tiếp với thầy vào thời điểm đó, nhưng sau đó em đã gọi cho thầy và hỏi thầy về Lạp Lệ Sa."
"Có phải là kỳ nghỉ hè năm 2008 không?"
"Đúng rồi."
"Em hỏi thầy cái gì?"
"Em hỏi thầy Lạp Lệ Sa có ổn không."
Tim Phác Thái Anh co quắp một hồi, trái tim nàng như bị cảm giác hoảng loạn nắm lấy không rõ nguyên do. Giọng nói của nàng bất giác run lên, khó khăn thốt lên: "Tại sao em... Tại sao em lại hỏi như vậy?"
Từ Viễn Tân ngạc nhiên liếc nhìn nàng, một lúc lâu sau mới thở ra một hơi nặng nề.
"Cuộc sống của đứa trẻ Lạp Lệ Sa này tương đối khổ cực. Trước kỳ thi đại học mấy tháng, bà ngoại của em ấy được chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, không thể chữa khỏi, không lâu sau đó đã qua đời. Sau đó nữa, em ấy thi trượt đại học, rốt cuộc không có tin tức gì nữa."
"Cái gì..." Phác Thái Anh mở miệng, phát hiện mình không có phát ra tiếng, đành phải hắng giọng, khàn khàn tiếp tục hỏi: "Qua đời khi nào?"
"Vào tháng 5, chính là tháng mà em ra nước ngoài." Từ Viễn Tân nói.
- ------------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip