Chương 58: Chị muốn ăn gì? - Em...

Phác Thái Anh: "Chúng ta đi ăn cùng nhau nhé?"

Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm vào nàng một hồi, nụ cười trên mặt cũng nhạt dần, mặt không cảm xúc trả lời: "Không ăn." Sau đó dùng giọng điệu không rung động nhắc nhở nàng: "Phiền em di chuyển vị trí đi, đừng cản trở những bạn học muốn xin việc phía sau được không?"

Lông mi của Phác Thái Anh khẽ run lên, nàng dời đi chỗ khác.

Các bạn học phía sau đưa hồ sơ: "Xin chào."

Lạp Lệ Sa bình tĩnh nhận lấy, làm như trong mắt không nhìn thấy Phác Thái Anh. Dựa vào cái gì nàng hẹn thì mình phải đi chứ? Đêm hôm khuya khoắt gió lạnh thổi tới, mình bảo nàng trở về nhưng nàng đâu có ngoan ngoãn nghe lời, xem mình là cái gì? Hiện tại, hai người đã không còn là người yêu của nhau thì không có lý do gì nàng nói cái gì thì mình phải làm cái đó.

Rõ ràng, ý định ban đầu khi đến đây chính là để gặp Phác Thái Anh nhưng sau khi nhận được sự chủ động của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa lại đột nhiên trở nên kiêu ngạo. Cô xem sơ lược qua vài phần hồ sơ trên tay rồi đặt sang một bên, khóe mắt vẫn dán chặt vào bàn không rời, đồng thời tiện tay cầm tập tài liệu giới thiệu công ty trên kệ ra, giả vờ lật xem liếc qua tiến sĩ Phác, tức giận nghĩ trong lòng: Hẹn một lần làm sao đủ, ít nhất phải hẹn hai lần, mình sẽ cân nhắc một chút.

Nhất cử nhất động của cô đều bị đồng nghiệp HR bên cạnh nhìn thấy hết.

HR không biết Phác Thái Anh, nhưng dù sao cô ấy và Lạp Lệ Sa cũng là đồng nghiệp hơn nửa năm rồi, tuy không cùng bộ phận nhưng Lạp Lệ Sa, thân là "hoa khôi" trong tên công ty, cũng có thể xem như tên tuổi vang dội, lại bởi vì ngoại hình quá ngự, xu hướng tìиɧ ɖu͙© bí ẩn, nam không nói, không ít cô gái trẻ đều tôn sùng cô là nữ thần. Công khai trong âm thầm, lượn quanh cửa văn phòng của Lạp Lệ Sa, rót một ly nước hay pha một ly cà phê cùng tầng cũng phải đảo tới phòng trà gần văn phòng của Lạp Lệ Sa. HR và Lạp Lệ Sa xấp xỉ tuổi nhau, cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí, từng có vài lần giao lưu với Lạp Lệ Sa, đặc biệt là cuộc họp thường niên năm ngoái, để làm sôi động bầu không khí, công ty đã tổ chức một cuộc bình chọn độ nổi tiếng, Lạp Lệ Sa vinh quang đứng đầu bảng.

Lạp Lệ Sa tốt bụng và dịu dạng, đối xử với tất cả mọi người đều giống như một làn gió xuân —— đương nhiên, ngoại trừ nhóm dự án của mình, làm cho mọi người có cảm giác chung là trưởng thành xinh đẹp, đối với mọi chuyện đều ung dung thoải mái, gặp chuyện không hoảng sợ.

HR chưa từng thấy cô như vậy bao giờ, sắc mặt lập tức thay đổi, quay đầu lại lén lén lút lút nhìn cô, biểu cảm vô cùng phong phú, có chút giống như... như cái gì? HR vắt hết óc ra, đột nhiên thông suốt, giống như nữ sinh giận hờn với người yêu, bạn trai đến dỗ dành, trong lòng bạn gái rõ ràng muốn tha thứ nhưng "miệng nói không nhưng thân thể rất thành thực", muốn đối phương dỗ dành mình nhiều hơn!

Ánh mắt của HR rơi vào Phác Thái Anh, nhưng đây cũng không phải là bạn trai? Nếu Phác Thái Anh là đàn ông, HR sẽ ngay lập tức liên hệ với đời sống tình cảm của Lạp Lệ Sa, nhưng đây là phụ nữ, trong lòng HR đánh trống hò reo, không dám xác định.

Cô ấy nhớ lại những gì em gái Corgi đã nói với những đồng nghiệp khác trong nhóm bát quái nhỏ, Lạp Lệ Sa có biến, hơi nữa còn lấy đầu của đồng nghiệp 4 ra để đảm bảo rằng Lạp Lệ Sa chắc chắn là cong.

Hai mắt của HR hơi sáng lên, cảm giác được chính mình phát hiện được một tin tức lớn, để kìm nén sự kích động, vội vàng nuốt một ngụm nước bọt, tiến lên ghé vào lỗ tai của Lạp Lệ Sa, nhỏ giọng hỏi: "Người tìm chị là ai vậy?"

Lạp Lệ Sa không mặn không nhạt trả lời: "Giáo viên trong trường."

HR: "Ồ, cô ấy hẹn chị đi ăn cơm, sao chị không đi?"

Lạp Lệ Sa lật lại bản sơ yếu lý lịch đã được xem qua một lần, thờ ơ nói: "Không phải là đang bận tuyển dụng hay sao, không rảnh."

HR hỏi: "Cô ấy tên gì vậy?"

Lạp Lệ Sa cảnh giác: "Em hỏi điều này làm gì?"

HR cười: "Em muốn hẹn cô ấy đi ăn trưa, được không?"

Lạp Lệ Sa đột nhiên ngẩng đầu: "Em nói cái gì?!"

HR nói: "Chỉ đùa một chút thôi, nhìn chị khẩn trương như vậy, không biết còn tưởng đó là bạn gái của chị nữa đó." Văn hóa doanh nghiệp của công ty họ là tự do, đa số đều là những người trẻ tuổi, nhiều đồng nghiệp cũng đã công khai xu hướng tìиɧ ɖu͙© đồng tính, bình thường quen với việc trêu chọc cho vui, kiểu nói này không phải là đặc biệt quái lạ.

Tình cờ vị HR này còn độc thân, không biết xu hướng tìиɧ ɖu͙©, cô ấy chưa nói điều đó.

Trong lòng Lạp Lệ Sa gióng lên hồi chuông báo động, những lời chối bỏ vốn vọt tới bên môi, biến thành một lời cảnh cáo mang tính chiếm hữu: "Em đừng có ý đồ với em ấy."

HR thở dài tiếc nuối: "Ra quân chưa thắng thân đã chết."

Lạp Lệ Sa vừa nghe cô ấy nói muốn mời Phác Thái Anh đi ăn cơm, liền khó chịu lên tiếng thúc giục cô ấy: "Nhanh tuyển dụng người của em đi."

HR dở khóc dở cười: "Không phải chị tuyển người sao?"

Lạp Lệ Sa cau mày nói: "Em là HR hay tôi là HR?"

HR buồn cười không thôi.

Lạp Lệ Sa dứt khoát quay mặt đi chỗ khác không nhìn cô ấy nữa, nếu không nhìn HR thì phải nhìn Phác Thái Anh ở phía bên kia. Phác Thái Anh đứng cách cô vài bước, đang đọc tài liệu tuyên truyền, ánh mắt không ngừng chú ý tới cô, nhìn cô và HR không coi ai ra gì cười cười nói nói, trong lòng chua xót. Đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Lạp Lệ Sa, nàng tức giận quay đầu đi, biểu hiện ghen hết sức rõ ràng.

Lạp Lệ Sa không khỏi bật cười.

Nếu như là trước đây, Phác Thái Anh nhất định không dám bộc lộ ra ngoài, nhưng gần đây nàng rất không bình thường, không điều tiết được tâm lý, dứt khoát tạm thời bất chấp tất cả, để mặc cho tâm ý của chính mình thúc đẩy.

Sau khi quay đầu đi, nàng ngay lập tức hối hận, ngộ nhỡ Lạp Lệ Sa cảm thấy nàng không biết xấu hổ, lại tức giận...

Vì vậy, Phác Thái Anh nhanh chóng quay mặt lại, định nở một nụ cười khéo léo và mang chút áy náy, nhưng lại nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Lạp Lệ Sa, nàng không dự trước mà bị choáng váng.

Lạp Lệ Sa... đang cười?

Không phải kiểu cười giải quyết công việc, cũng không phải nụ cười nhàn nhạt cô thường treo bên miệng, mà là thiên chân vạn xác* vui vẻ.

(* Chắc chắn là thật, đúng trăm phần trăm.)

Có phải là bởi vì nàng không?

Tâm trạng của Phác Thái Anh đột nhiên tốt lên, nàng cười tươi như hoa.

Lạp Lệ Sa: "..."

Cô không ngờ Phác Thái Anh lại đột ngột quay đầu lại, cười hơi làm càn một chút, ngầm khó chịu rút lại nụ cười từng chút từng chút một, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn.

Cô không cười, Phác Thái Anh cũng không cười, đầu óc xoay chuyển, theo thói quen phân tích ý nghĩa nụ cười vừa rồi của Lạp Lệ Sa. Vui vẻ là chắc chắn, bởi vì nàng cũng là chắc chắn, như vậy có nghĩa là cô vui vẻ vì sự xuất hiện của nàng, ít nhất tâm trạng của cô không trở nên tồi tệ.

Một vài bạn học đi ngang qua, do dự nhìn Phác Thái Anh đứng bên cạnh gian hàng, một bạn học thò đầu ra xác nhận: "Cô Phác?"

Phác Thái Anh nhìn về phía bạn học vừa lên tiếng.

Bạn học nhận rõ mặt nàng, chào hỏi: "Thực sự là cô, chào cô Phác."

Phác Thái Anh mỉm cười: "Xin chào."

Bạn học này nhìn thấy Phác Thái Anh ở địa điểm tuyển dụng, rất tò mò, Phác Thái Anh đối xử với sinh viên không hề kiêu ngạo, sinh viên này cũng rất nhàn rỗi nên đứng đây nói chuyện phiếm với Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa lạnh lùng nói: "Bạn học này, muốn nói chuyện phiếm thì đổi chỗ khác, đừng cản đường các bạn học phía sau, được không?"

Bạn học ngượng ngùng: "Thật xin lỗi."

Lạp Lệ Sa vẫn bày ra khuôn mặt lạnh lùng.

Bạn học này chỉ cảm thấy mình như rớt vào hầm băng, không nói chuyện nữa, vội vàng chào tạm biệt Phác Thái Anh rồi rời đi.

Phác Thái Anh hắng giọng, đưa mắt nhìn về hướng khác, tránh cho ý cười quá lộ liễu bị Lạp Lệ Sa phát hiện, Lạp Lệ Sa chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận.

Phác Thái Anh phát hiện ra rằng sau đêm đó, không chỉ sinh ra ảnh hưởng không thể thay đổi đối với nàng, mà Lạp Lệ Sa cũng từ trạng thái luôn bị động núp trong vỏ bọc, bị nàng chọc một cái, hiện tại biến thành chủ động, hẳn là chủ động nhỉ?

Nếu không phải bởi vì nàng, Lạp Lệ Sa, người không có liên quan gì đến bộ phận nhân sự, làm sao lại đột ngột xuất hiện ở Ngày hội tuyển dụng?

Phác Thái Anh tạm thời nghĩ theo hướng này, nếu không nàng sẽ không tìm được lý do để tiếp cận Lạp Lệ Sa, cũng như không có dũng khí để tiếp cận cô lần nữa.

Sáng nay nàng không có lớp, như thường lệ sẽ không đến trường học làm việc, nhưng chính là do một sự thôi thúc không thể giải thích được đã khiến nàng phải vội vã chạy đến. Làm sao hôm qua nàng không nghe thấy công ty nào khác, mà lại nghe được công ty của Lạp Lệ Sa muốn đến tuyển dụng chứ, có lẽ là vận mệnh chú định đều có ý trời, thực sự cho nàng gặp được Lạp Lệ Sa ở đây.

Phác Thái Anh sẽ không cố tình tạo cơ hội cho nàng và Lạp Lệ Sa, ngoại trừ buổi hẹn hò xem mắt đó, là trong lòng nàng có nghi vấn, quyết định buông tay đánh cược một lần. Cho đến tận bây giờ, nàng vẫn còn cảm kích quyết định đó, cùng hàng loạt chuyện tình cờ sau đó, nếu không nàng và Lạp Lệ Sa sẽ không có cơ hội gặp lại nhau, không có ngày hôm nay.

Nhưng Phác Thái Anh sẽ không để cơ hội rơi xuống trước mắt mình nên mới có cảnh đi đến mời cơm này.

Theo sau sinh viên đầu tiên nhận ra Phác Thái Anh, như thể mở ra van của cuộc gặp gỡ tình cờ, hai phút sau, Lạp Lệ Sa nghe thấy một giọng nói ngọt ngào: "Xin chào cô Phác." Tất cả đều là sinh viên.

Lạp Lệ Sa không hiểu, rõ ràng Phác Thái Anh hẳn sẽ không dạy sinh viên năm tư, tại sao nhiều người biết nàng như vậy?

Hết lần này tới lần khác, cô giáo Phác không hề từ chối bất cứ ai đi tới, khóe miệng nở nụ cười, từng bước từng bước nhẹ nhàng đáp: "Xin chào."

"Tại sao cô ở đây vậy?"

"Cô đến đây đi dạo."

Lạp Lệ Sa tự nhủ trong lòng: Nói hươu nói vượn, rõ ràng là đến để hẹn mình đi ăn.

"Cô Phác, em đã đọc cuốn sách mà cô giới thiệu trước đây, bla bla bla..."

"Cô Phác, câu lạc bộ đọc sách..."

"Cô Phác..."

Lạp Lệ Sa ngập trong biển giấm, muốn che kín khuôn mặt của cô giáo Phác lại, không ai được phép nhìn.

Phác Thái Anh cũng rất mệt khi phải ứng phó với nhóm sinh viên này, nhưng dù sao nàng cũng là giáo viên, sinh viên chào nàng thì nàng không thể bỏ qua được, nói nhiều nên cảm thấy hơi khát nước, nàng liếc nhìn chai nước khoáng trên bàn Lạp Lệ Sa, không có đi qua, tự mình liếʍ liếʍ đôi môi khô ráo.

"Cô Phác."

Lại đến, Phác Thái Anh căng thẳng trong lòng, nhưng lại sửng sốt trong giây tiếp theo, giọng nói kia rõ ràng là phát ra từ bên cạnh, thuộc về Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh ngạc nhiên nhìn sang.

"Em ở đây làm trì hoãn việc tuyển dụng của chúng tôi." Lạp Lệ Sa không khách sáo hạ lệnh trục khách, giọng điệu và ánh mắt đều rất lạnh lùng.

Ánh mắt của Phác Thái Anh ảm đảm, trầm mặc vài giây, vươn hai tay ra sau gáy, đội mũ áo khoác lên, nhẹ giọng hỏi: "Như vậy được không?"

Lạp Lệ Sa: "... Được."

HR đứng bên ngoài quan sát với vẻ mặt phức tạp, đây là cái gì, rõ ràng đơn giản là đang ghen mà lại biến thành một tiết mục diễn kịch đau khổ vì tình?

Trong phòng mà Phác Thái Anh lại đội mũ nhìn rất kỳ quái, nhưng không còn ai tới chào hỏi nàng nữa, quanh thân nàng yên tĩnh, giống như một bức tượng không biết nói chuyện. Trong lòng của Lạp Lệ Sa đau đớn, ngẫm nghĩ liệu mình có quá đáng hay không.

Sau vài phút, cô không thể ngồi yên, mở một chai nước, đi tới chỗ Phác Thái Anh, mặt không chút cảm xúc nói: "Uống chút nước đi."

Phác Thái Anh nhận lấy rồi uống một ngụm, khẽ gật đầu: "Cảm ơn."

Lạp Lệ Sa: "Em..."

Phác Thái Anh cầm chai nước khoáng trong tay, buông thõng tay ở bên người, từ từ siết chặt các đốt ngón tay dưới ánh nhìn chăm chú của Lạp Lệ Sa, nhịp tim của nàng dần dần tăng nhanh, cô muốn nói gì đây?

"Em ở trường học đều nói nhiều như vậy sao?" Một lúc lâu sau, Lạp Lệ Sa khó chịu nói.

Từ khi Phác Thái Anh đi làm, đặc biệt là sau khi khôi phục trí nhớ, một mặt là bận bịu, mặt khác là tránh mặt nàng, Lạp Lệ Sa cũng không thể nào đến Đại học Lâm Thành, không biết nàng ở trường học làm giáo viên là bộ dáng thế này. Trên thực tế, theo tính cách của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa cũng có thể đoán được, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng khi tận mắt chứng kiến.

Phác Thái Anh: "..."

Nàng không biết lời "nói nhiều" này của Lạp Lệ Sa từ đâu mà ra? Đều là sinh viên chủ động bắt chuyện với nàng, người nàng chủ động tìm đến chỉ có duy nhất Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cong môi cười, tiến lên phía trước một chút, ngẩng mặt lên hỏi cô: "Chị muốn em nói nhiều hay nói ít?"

Lạp Lệ Sa giống như vừa nghe thấy điều gì đó rất buồn cười, nhíu nhíu mày, không chút nghĩ ngợi liền cười nhạo phủ nhận: "Chuyện này đâu có liên quan gì đến chị."

Phác Thái Anh nhìn dáng vẻ khẩu thị tâm phi của cô liền bật cười, gần như muốn ôm cô vào lòng rồi vuốt vuốt lông.

Lạp Lệ Sa đối với mọi chuyện đều rất nhạt nhẽo, phản ứng đối với chuyện tình cảm càng chậm chạp hơn. Khi Phác Thái Anh theo đuổi cô, thậm chí ngay cả sau khi ở bên nhau, nàng đều có cảm giác đặc biệt hư ảo không chân thực, nghi ngờ rốt cuộc Lạp Lệ Sa có thích nàng hay không, nhưng có một điều củng cố suy nghĩ của nàng, đó chính là Lạp Lệ Sa có lòng ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ đối với nàng. Bình thường Phác Thái Anh có thể làm bất cứ điều gì nàng thích, chỉ là không thể nói rằng nàng thích người khác, bất kể có phải là thích như bạn bè hay không, khen một câu cũng không được, chọc Lạp Lệ Sa nóng lên muốn thò đệm thịt móng mèo ra cào người.

Không thể nói chuyện với người khác nhiều hơn với cô, không thể làm những hành động thân mật với những người khác như đã làm với cô, không thể... Cô làm như thật viết một bản hợp đồng, liệt kê đầy đủ các điều khoản như vậy, tự ký tên của mình vào bên A, sau khi Phác Thái Anh xem qua, cũng mỉm cười và ký tên vào cột của bên B. Bản hợp đồng kia được khóa trong ngăn kéo trong phòng của Phác Thái Anh, cùng những bằng chứng khác về tình yêu của hai người bọn họ, đều đã bị ba Phác và mẹ Phác đốt sạch từ mười năm trước.

Phác Thái Anh thất thần.

Lạp Lệ Sa nhìn vẻ mặt của nàng dần lạnh lùng hơn, nghĩ rằng lời nói của mình làm nàng tổn thương, mấp máy môi, đang nghĩ cách làm thế nào để sửa lại, Phác Thái Anh đột nhiên ngước mắt lên, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Vậy sau này em sẽ nói ít lại, lạnh lùng hơn một chút."

Lạp Lệ Sa muốn phản bác lại, bờ môi mấp máy, nhưng cô lại không nói ra lời, chỉ nghẹn ra một tiếng sao cũng được: "Ồ."

Hôm nay đã nói không ít lời tàn nhẫn, hăng quá hoá dở, ngộ nhỡ Phác Thái Anh bị cô làm cho giận dỗi bỏ chạy thì không tốt.

"Vậy chị sẽ..." Lạp Lệ Sa hất hất cằm, ra hiệu về chỗ ngồi phía sau gian hàng, cô phải trở về tiếp tục ngồi.

Khoảnh khắc đi ngang qua, Lạp Lệ Sa cứng đờ, ánh mắt hướng xuống.

Phác Thái Anh vươn tay nắm chặt cổ tay cô, da thịt ngón tay mịn màng, như ngọc lành lạnh ấm ấm.

Trái tim của Lạp Lệ Sa ngưng trệ, liền hụt nửa nhịp, hé môi: "Em..."

Phác Thái Anh không buông tay, thậm chí còn được một tấc lại muốn tiến một thước dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da của cô, như mang theo một luồng điện cực nhỏ, kí©h thí©ɧ Lạp Lệ Sa run rẩy từng tầng từng tầng. Nàng nuốt một ngụm nước bọt, hơi thở hơi ngừng lại, suýt chút nữa không kiềm chế được ý muốn ôm cô vào lòng.

Phác Thái Anh nói: "Buổi trưa, em muốn mời chị một bữa cơm, có được không?" Nàng nói ba chữ cuối cùng rất nhẹ, ánh mắt thanh thuần, âm cuối run lên, lộ ra vẻ cầu xin đáng thương.

Trong lòng Lạp Lệ Sa run lên một cái, cả người giống như bị điện giật.

Cô vừa cố gắng dội một gáo nước lạnh vào lòng để khuyên nhủ bản thân tỉnh táo, không nên xúc động; vừa giả vờ bình tĩnh tách cổ tay mình ra khỏi tay Phác Thái Anh. Cô chậm rãi rút tay ra ngoài, những ngón tay thon dài của Phác Thái Anh chậm rãi trượt từng chút từng chút một từ cổ tay của cô đến đầu ngón tay của cô.

Quá mập mờ.

Lạp Lệ Sa không ngừng nghĩ đến rất nhiều hình ảnh không phù hợp cho trẻ nhỏ.

Tay của Phác Thái Anh bị cô đè trên gối, mười ngón tay đan chặt, mặt quay sang một bên thở dốc, dáng vẻ mê loạn.

Phác Thái Anh và cô đối diện nhau, ánh mắt của Lạp Lệ Sa ảm đạm ẩn nhẫn, Phác Thái Anh bỗng nhiên hiểu ra sự nóng rực trong ánh mắt cô, hơi nóng trào ra từ cổ, nàng nhanh chóng thu tay lại, nhét vào túi quần.

Sự lúng túng vây quanh hai người.

Lạp Lệ Sa lùi lại một bước, liếc nhìn sang một bên: "Đi thôi." Lúc phát ra âm thanh, cô nhận ra giọng nói của mình hơi nghẹn, điều này khiến cô càng thêm xấu hổ.

Cũng may Phác Thái Anh cũng rất xấu hổ, vội vàng trả lời: "Vậy chúng ta đi ăn ở đâu?"

Ánh mắt của nàng cũng không dám nhìn vào Lạp Lệ Sa.

Một người nhìn bên trái, một người nhìn bên phải.

Lạp Lệ Sa nói: "Buổi chiều em có lớp, vậy ăn trong căn tin của trường đi."

Phác Thái Anh nói: "Sao chị biết buổi chiều em có lớp?"

Hôm nay Tiến sĩ Phác hơi gan dạ, rèn sắt khi còn nóng nhất cổ tác khí*.

(* Nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái.)

Lạp Lệ Sa quả nhiên lại ngạo kiểu*: "Chị vừa nghe một sinh viên bắt chuyện với em nói."

(* Ngạo kiều = Tsundere = trong nóng ngoài lạnh.)

Phác Thái Anh nói đầy ẩn ý "À" một tiếng: "Bắt chuyện?"

Lạp Lệ Sa lui từng bước từng bước một, vì để tránh cho phòng tuyến sụp đổ hoàn toàn, cô không nói chuyện với nàng, trực tiếp trở lại ngồi tại vị trí của mình, hít thở một hơi.

Cô vừa mới ngồi xuống, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người đứng bên cạnh cô, suýt chút nữa ngả người ra sau: "Em làm gì vậy?!"

Phác Thái Anh câu môi cười nói: "Chị xụ mặt xuống rất dọa người, em đứng ở bên cạnh chị, không cần lo lắng bị người khác đến gần bắt chuyện nữa." Nàng bỏ mũ xuống, hất mái tóc dài của mình, ra vẻ rất đương nhiên.

Lạp Lệ Sa: "..."

Phác Thái Anh chớp mắt: "Được không?"

Lạp Lệ Sa: "... Được." Cô chào hỏi nhân viên công ty, "Mang một cái ghế khác đến đây."

Phác Thái Anh ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh cô.

HR bí mật quan sát mọi thứ: "!!!"

Vẻ mặt bất đắc dĩ bị ăn này của Lạp Lệ Sa lại lộ ra biểu cảm cưng chiều, chuyện gì đang xảy ra vậy?!

"Khi nào đợt tuyển dụng của bọn chị kết thúc?" Phác Thái Anh cầm lấy bản sơ yếu lý lịch giả vờ giả vịt trên tay, vừa xem vừa hỏi.

Lạp Lệ Sa suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hình như 11 giờ rưỡi?"

Phác Thái Anh hỏi: "Vậy buổi trưa chị muốn ăn gì?"

Lạp Lệ Sa nhìn nàng, môi mỏng khẽ mở: "Em..."

Phác Thái Anh sửng sốt, yết hầu khẽ nhúc nhích, yên lặng nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô.

Lạp Lệ Sa dùng một tay chống cằm, thở mạnh, chậm rãi bổ sung: "Muốn ăn cái gì?"

Phác Thái Anh: "..."

Hiện tại, có phải Lạp Lệ Sa lấy việc trêu chọc nàng làm niềm vui hay không?

HR: "!!!"

Không được, cô ấy thật sự không chịu nổi nữa! Đôi mắt này của cô ấy lớn lên để làm gì, đôi tai này sinh ra có công dụng gì, không thể cùng người khác chia sẻ, tồn tại còn có ý nghĩa gì!

Vì vậy ——

Nhóm bát quái nhỏ trong công ty.

– HR: A a a a a a a a a a a!!! Mấy người nhanh đến đây!!!

– HR: Tôi chết rồi

– HR: Tôi nổ tung tại chỗ

– HR: @Đồng nghiệp 3 Mẹ kiếp, lão đại của mấy người không có ở đó, đừng giả vờ làm nhân viên tích cực nữa, mau ra đây đi, cút ra đây cho tôi @Đồng nghiệp 3 @Đồng nghiệp 3 @Đồng nghiệp 3

– Đồng nghiệp 3: A a a a, đến đây đến đây, có chuyện gì vậy, lão đại của chúng tôi không có ở đây, nhưng tôi vẫn phải hoàn thành deadline đó. Nếu không chờ chị ấy trở lại, tôi sẽ không thể giữ được đầu của mình.

– HR: Chuyện bát quái có liên quan đến nữ thần Lạp, đối tượng bí ẩn, ai muốn nghe

– Đồng nghiệp 1: A a a a a a tôi đến đây, tôi đến đây!

– Đồng nghiệp 2: A a a a a a a a a a có tôi

– Đồng nghiệp 4: Tôi chỉ muốn biết đầu của tôi có giữ được hay không [Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi.jpg]

– HR: Tôi nói đây, mấy người cầm chắc điện thoại nha

– Đồng nghiệp 1234: Tốc độ, nhanh lên

– HR: Nữ! Nữ! Nữ! Chuyện quan trọng phải nói ba lần!

– Đồng nghiệp 1: Tôi thất tình, mối tình đầu nửa năm của tôi, cứ như vậy không có kết quả, đừng cản tôi, tôi lên sân thượng nhảy đây

– Đồng nghiệp 2: Nếu là nam, tôi còn có thể tự an ủi mình, là nữ, tôi sẽ... Nếu không, chúng ta hãy đến bên nhau đi @Đồng nghiệp 1

– Đồng nghiệp 1: Cút

– Đồng nghiệp 3: A a a a a a a a a a a tôi biết mà!

– Đồng nghiệp 4: Đầu của tôi còn giữ được, cám ơn cô 1551*

(* Tiếng khóc huhu.)

– Đồng nghiệp 3: Sao lại phát hiện được a a a a, hiện tại tôi muốn biết cái này. Sao mấy người vừa đi tuyển dụng cùng nhau, cô đã phát hiện ra! Mẹ nó, tôi canh lâu như vậy cũng không phát hiện ra được cái gì, tôi thật sự khó chịu ô ô ô

– HR: Chuyện là thế này...

Cô kể chuyện trước đó vẫn tuyển dụng thuận lợi, khi Phác Thái Anh đột nhiên xuất hiện hẹn đi ăn, Lạp Lệ Sa biệt biệt nữu nữu* với nàng một lúc, hiện tại đều trò chuyện "tình nồng ý mật", từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Bên trong nhóm bát quái bùng nổ ngay lập tức, vạn năm lặn cũng đều ngoi lên, một giây 99+, từng cái từng cái "Mẹ ơi" đều "Mẹ ơi" đến.

(* Khó chịu, kỳ cục, khó tính... Tâm khẩu bất nhất, nghĩ một đằng miệng nói một nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.)

– HR: Mấy người hãy tin tưởng, xinh đẹp chính là xinh đẹp, chúng ta xấu không xứng có được đối tượng. Cô bạn gái này của chị Lạp cũng tựa như tiên nữ hạ phàm.

– Đồng nghiệp 3: A a a a chỉ mới tưởng tượng tôi đã chết một vạn tám ngàn lần rồi, có hình không có hình không, có thể chụp lén một tấm được không, nhịp tim của tôi đang tăng nhanh, sắp đột tử mất

– HR: Không có hình, hai người bọn họ chỉ cách tôi có 20 cm

– HR: Được rồi, bây giờ bọn họ đang liếc mắt đưa tình ở bên cạnh tôi. Thanh máu của tôi đã cạn sạch, không thể tiếp tục trực tiếp được nữa, mọi người chờ hữu duyên được thấy tận mắt đi. Theo tôi suy đoán, đoán chừng không bao lâu nữa, bạn gái của chị Lạp sẽ đến công ty đón chị ấy tan ca

11 giờ rưỡi.

Các công ty cũng bắt đầu dọn dẹp bàn, sẽ quay lại sau giờ nghỉ trưa. Tốp năm tốp ba trò chuyện với nhau xem nên đi ăn trưa ở đâu. Lạp Lệ Sa chào HR rồi sóng vai rời đi với Phác Thái Anh.

HR lén chụp một bức ảnh bóng lưng, ấn mở nhóm chat bát quái rồi nhíu này đóng lại.

Đây là nhà hàng mà Kim Trân Ni và Phác Thái Anh đã ăn lần trước. Đang trong giờ cơm trưa, trong trường học có rất nhiều sinh viên và giáo viên tới lui, trên đường từ địa điểm tổ chức đến căn tin, có rất nhiều sinh viên nhìn thấy Phác Thái Anh, chào hỏi nàng.

"Xin chào cô Phác."

"Cô Phác."

Lạp Lệ Sa lại một lần nữa chứng kiến sự nổi tiếng của Phác Thái Anh, rõ ràng nàng chỉ là một giáo viên bình thường của khoa Văn học, như thể tất cả giáo viên và sinh viên toàn trường đều biết nàng.

Đi được nửa đường, Phác Thái Anh dừng lại, im lặng đội mũ áo khoác lên.

Lạp Lệ Sa đột nhiên nói: "Không cần."

Phác Thái Anh thắc mắc: "Hả?"

Lạp Lệ Sa dừng lại một chút rồi nói: "... Nóng." Dù sao được yêu thích là một điều tốt, còn tốt hơn là bị xa lánh, không thể cứ cúi đầu đội mũ đi.

Phác Thái Anh bất động.

Lạp Lệ Sa nghiêng người, đứng thẳng trước dáng người gầy gò của nàng.

Bởi vì lý do chiều cao, lại cách quá gần, Phác Thái Anh phải ngước lên nhìn cô, có một mùi thơm nhẹ phả vào mũi, là mùi thơm thuộc về Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo mũ của nàng xuống, hai tay vây quanh phần gáy của nàng, thay nàng vén nếp gấp của mũ áo khoác, nhìn từ xa giống như là Lạp Lệ Sa đang ôm nàng vào lòng.

Phác Thái Anh nín thở, không dám nhúc nhích, đồng thời hồi phục trái tim không chút dấu vết, vì sợ bị Lạp Lệ Sa nghe thấy nhịp tim dữ dội quá mức của mình.

Lạp Lệ Sa rút tay ra khỏi gáy của nàng, tiến lên, ngón tay trắng nõn tinh tế chỉnh lại mái tóc dài hơi rối bù của Phác Thái Anh, cuối cùng cũng buông xuống.

Phác Thái Anh ngây người nhìn cô, không hiểu sự thân mật đột ngột xuất hiện này của cô.

"Mấy ngày nay em không được bình thường, là bởi vì chuyện bức thư đi. Có một vài lời chị nói rồi có lẽ em cũng sẽ không tin, cho nên..." Môi của Lạp Lệ Sa mấp máy, ôn nhu hỏi nàng: "Bây giờ có khá hơn chút nào chưa?"

Đầu tiên Phác Thái Anh giật mình, sau đó nàng hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của cô. Lạp Lệ Sa dùng hành động thực tế để nói rõ ràng hơn cho nàng, cô sẵn lòng bị nàng tiếp cận, thậm chí sẵn lòng chủ động tiếp cận nàng, để nàng không bị sa vào quá khứ năm đó nữa.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Lạp Lệ Sa không nhìn nàng nữa, dẫn đầu đi về phía trước. Đôi tai lộ ra bên ngoài mái tóc được nhuộm màu đỏ thẫm thật mỏng.

Phác Thái Anh nhanh chóng đi theo.

"Lạp Lệ Sa."

"Ừm?"

"Có phải hôm nay chị đến trường học là vì em hay không?" Tiến sĩ Phác có lẽ đã ăn hết hai cân gan hùm mật gấu, thăm dò cô.

"Không phải, chị đến đây để tuyển người, dự án nhiều việc quá không lo được hết." Lạp Lệ Sa thề thốt phủ nhận.

"Ồ." Phác Thái Anh ra vẻ mất mát nói, "Hiện tại em lại cảm thấy không tốt lắm."

"Đừng có được đà lấn tới* à." Khóe môi của Lạp Lệ Sa cong lên, không có chút nào là nghiêm túc cảnh cáo nàng.

(* 蹬鼻子上脸: đặng mũi lên mặt, càng nhân nhượng lại càng lấn tới.)

- ----------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip