Chương 7: Chị có thể hôn em một cái được không?
Lạp Lệ Sa sững người, trong tiềm thức cô muốn tiến về phía trước, nhưng lý trí khiến cô đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn người kia.
Phác Thái Anh cắn môi, đi tới, nhấc chân, thân hình hơi lung lay.
Lạp Lệ Sa không thể nhịn được nữa, bước tới đỡ nàng, mày nhíu chặt: "Bị thương chưa lành còn đi lung tung làm gì?"
Phác Thái Anh gạt cánh tay cô ra, tức giận nói: "Không cần chị lo!"
Cãi nhau thì cãi nhau, phải đến nỗi như vầy sao? Không nói chuyện với nàng, còn lạnh lùng như vậy, có chuyện gì sao không nói ra? Nàng sai lầm chỗ nào, sửa sai là được mà.
"Không cần tôi lo lắng?" Lạp Lệ Sa đang giơ tay khác định đỡ nàng, dừng lại, thu hồi, lạnh lùng nói: "Được, vậy em tự đi đi, để tôi xem em có thể đi được tới đâu."
Phác Thái Anh thật sự cầm chai truyền dịch đi về phía trước, nàng không biết đi đâu, nhưng lời nói như bát nước đổ đi, nàng chỉ có thể dọc theo hành lang đi về phía trước. Vừa đi được mấy bước, liền cảm thấy thể lực yếu ớt không thể chống đỡ, nghiến răng nghiến lợi mà đi, không ngừng lại.
"Em dừng lại cho tôi!" Lạp Lệ Sa ở phía sau ngăn nàng lại.
Nước mắt của Phác Thái Anh trào ra không thể kiềm chế.
Ngay lập tức, tiếng bước chân nhanh chóng vang lên, Lạp Lệ Sa đưa tay cầm lấy chai truyền nước bên tay phải nàng, nói: "Em cho rằng —— "
Cô chưa nói dứt lời, sửng sốt, luống cuống nhìn những giọt nước mắt trên mặt nàng.
Cô chưa bao giờ cưỡng lại được nước mắt của Phác Thái Anh. Dù là quá khứ hay hiện tại, chỉ cần đôi mắt đỏ hoe, cô sẽ cảm thấy tim đau như dao cắt.
Phác Thái Anh giơ tay phải lên lau mắt, nhưng nước mắt của nàng càng ngày càng nhiều hơn.
"Lạp Lệ Sa..." Nàng nghẹn ngào gọi cô, giọng điệu lên án.
Yết hầu của Lạp Lệ Sa nghẹn lại, khàn khàn đáp lại: "Ừ."
Phác Thái Anh khóc ngày càng dữ dội, nói: "Chị nói dối."
Lạp Lệ Sa nắm chặt tay trái thành nắm đấm.
Phác Thái Anh: "Chị nói sẽ không bao giờ không quan tâm em, cũng không làm em khóc." Nàng vùi mặt vào vai Lạp Lệ Sa, ngay sau đó lớp vải mỏng bị chất lỏng ấm áp làm ướt.
Lạp Lệ Sa im lặng một lúc lâu, tay ôm chặt nàng, giọng nói khàn khàn: "Tôi xin lỗi."
Phác Thái Anh khóc rất dữ dội, Lạp Lệ Sa đành đi lại sờ đầu nàng, nhẹ giọng dỗ dành: "Tôi sai rồi, đừng khóc nữa được không?"
"Không được." Phác Thái Anh nghẹn ngào, há miệng cắn vào vai cô.
Hơi đau.
Nhưng Lạp Lệ Sa cảm thấy một loại hơi ấm dịu dàng ngày xưa từ nỗi đau này, gần như khiến cô đau xót muốn khóc, như thể một nửa thiếu thốn nhiều năm cuối cùng cũng được lấp đầy, linh hồn được hoàn chỉnh. Cô nhắm mắt lại, cho phép chính mình đắm chìm trong vòng tay này, cùng sự gần gũi đau đớn với người cô yêu.
Nếu không có mười năm đó thì tốt rồi.
Cô sẽ không bối rối như vậy, tự mắc kẹt trong lưới tù, cắm rễ thật sâu, như một con thú vật lộn, giãy dụa đau đớn trong l*иg giam, mà không thể làm được gì.
Giữa hai người không thể có tương lai.
Lạp Lệ Sa dịu dàng vuốt ve mái tóc dài sau lưng Phác Thái Anh.
Nhưng người trước mặt lại không có ký ức 10 năm này, là người yêu cũ của cô.
Nàng vẫn ngây thơ, trong sáng, kiêu kỳ và đáng yêu. Nàng là sự tổng hợp của tất cả những điều tốt đẹp trên đời, lúc vui vẻ, nàng sẽ nũng nịu, lúc tức giận, nàng tỏ ra nóng nảy. Hạnh phúc, tức giận, niềm vui, nỗi buồn của nàng đều tác động đến trái tim cô. Trong lòng nàng, dù hai người chỉ mới ở bên nhau, cũng đã có vô vàn khao khát đẹp đẽ. Khi nhìn cô, ánh mắt nàng sẽ sáng rực lên, đầy lưu luyến và vui sướиɠ, như thể cả thế giới đều bừng sáng.
Cô không thể thờ ơ.
Thay vì hành hạ bản thân, hành hạ nàng như vậy, không bằng... xem như đây là một giấc mơ, một giấc mơ được dệt nên một cách tình cờ, hai người vẫn còn ở bên nhau.
"Phác Thái Anh." Cô cao hơn Phác Thái Anh vài centimet, cô đặt cằm lên vai người kia, nhẹ nhàng cọ cọ, giọng nói dịu dàng chưa từng thấy, "Chúng ta trở về phòng bệnh nhé?"
"Không." Phác Thái Anh biết đây là tín hiệu yếu thế của cô, làm bộ làm tịch nói.
Lạp Lệ Sa cười khúc khích, l*иg ngực khẽ run lên.
Nụ cười này vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, Phác Thái Anh đã chấp nhận tỉnh lại là hiện thực của mười năm sau, nhưng Lạp Lệ Sa này... Nàng ngẩng mặt lên, quan sát Lạp Lệ Sa từ khoảng cách gần, ánh nhìn hiện lên vẻ kinh diễm.
Cô thực sự rất đẹp.
Còn đẹp hơn ngày hôm qua, không phải, đẹp hơn 10 năm trước.
Nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Lạp Lệ Sa ở trước cửa văn phòng giáo viên, nàng là lớp trưởng, nàng đến nhận bài kiểm tra đã sửa của giáo viên. Lúc đi ra, một bóng người lỗ mãng hấp tấp xông tới, làm bài thi trong tay nàng rơi đầy ra đất.
Đó là buổi chiều, ánh nắng vàng nhạt bắt đầu le lói về phía tây đang chiếu sáng trên hành lang dài. Một nữ sinh trung học xinh đẹp mặc đồng phục xanh trắng, tóc đen dài vừa qua tai, tóc mái lại rất dài, ngồi xổm xuống đất vừa nói xin lỗi vừa giúp nàng nhặt bài thi. Khi ngẩng đầu lên, nàng theo thói quen vén tóc mái lên phía trên, ngượng ngùng cười với cô, Phác Thái Anh mới nhìn rõ khuôn mặt cô.
Đôi mắt trong veo, đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng đều, khi cô cười lên, lúm đồng tiền bên má trái thấp thoáng như ẩn như hiện, tựa như thiên sứ dụ người phạm tội.
Hiện tại, khuôn mặt Lạp Lệ Sa như vẽ, càng làm cho người khác không nhìn rời mắt.
Lạp Lệ Sa nhận thấy nàng đang nhìn chằm chằm vào ánh mắt mình, cúi đầu, nhíu mày, vẻ mặt buồn cười: "Hả?"
Phác Thái Anh đỏ mặt, ngượng ngùng vùi mặt vào cổ cô lần nữa.
Lạp Lệ Sa: "???"
Cô một tay ôm lấy Phác Thái Anh, một tay đỡ người đó lại. Lúc này, cô phát hiện Phác Thái Anh rất gầy, nhất là tay mảnh đến dọa người, tựa như dùng sức một chút cũng có thể làm đứt. Quả thật, mấy ngày nay nằm viện đã gầy đi không ít, nhưng cũng không gầy đến mức này.
Suốt những năm qua, nàng sống không được tốt sao?
Lạp Lệ Sa nhịn không nghĩ về nó.
Đem suy nghĩ kéo về, chuyện này không liên quan gì đến cô.
Phác Thái Anh trở lại giường, vẫn còn bồn chồn, một tay siết chặt cổ tay Lạp Lệ Sa, sợ cô sẽ rời đi. Lạp Lệ Sa để nàng lôi kéo tay mình, chiều nay cô đã ngủ rất lâu, hiện tại cô không buồn ngủ..
"Lạp Lệ Sa." Phác Thái Anh thận trọng gọi cô.
Lạp Lệ Sa gật đầu: "Ừ."
"Chị không giận em sao?"
Lạp Lệ Sa dừng một giây, dịu dàng nhìn nàng nói, "Tôi không giận em, tâm trạng tôi không tốt."
Phác Thái Anh bĩu môi.
Lạp Lệ Sa kiềm chế ý muốn véo môi nàng.
Một tia nghi ngờ thoáng qua trong mắt Phác Thái Anh, hỏi: "Có phải chị đang gạt em không?"
Lạp Lệ Sa nhếch môi cười, nhẹ nhàng nói: "Không có, thật sự là do tâm trạng của tôi không tốt, tôi mới nghỉ việc hai ngày trước."
Lúc này, Phác Thái Anh liền trở nên hưng phấn, những suy đoán khi nãy nàng nghĩ trên giường bệnh, giờ đã cơ hội nói ra, rưng rưng hỏi cô: "Chị có thể cho em biết chúng ta đã trải qua như thế nào suốt mấy năm nay được không?"
Ánh mắt Lạp Lệ Sa hiện lên chua xót, cô nhanh chóng đảo mắt nhìn về tủ đầu giường, một lúc lâu sau, cô hỏi: "Em muốn biết điều gì?"
Toàn bộ trái tim của Phác Thái Anh đều bị chiếm bởi sự tò mò. Không nhận thấy sự bất thường của cô, vì vậy nàng hỏi vấn đề gần nhất: "Chị đã thi vào trường đại học nào?"
Quá khứ sống động rõ ràng trước mắt, l*иg ngực của Lạp Lệ Sa như ngưng trệ, giống như một tảng đá đè nặng, khiến cô gần như không thở nổi. Cô bất động thanh sắc hít một hơi thật sâu, lông mi cụp xuống, ánh mắt rơi xuống đất, lắc đầu, nhẹ nhàng trả lời nàng: "Tôi... không học đại học."
Phác Thái Anh buột miệng: "Tại sao?"
Rõ ràng thành tích của Lạp Lệ Sa càng ngày càng tốt, lại có sự giúp đỡ phụ đạo của mình, không đề cấp đến thi đậu vào mấy trường đại học danh tiếng, một trường trọng điểm hay một trường bình thường đều được, chẳng lẽ là thi rớt đại học?
Lạp Lệ Sa nhún vai, giọng thoải mái nói: "Tôi thi đại học không tốt, hơn nữa tôi không đọc sách, cũng không muốn, nên không có ôn tập."
Phác Thái Anh muốn hỏi điều gì đó, Lạp Lệ Sa ngắt lời nàng: "Hiện tại, tôi sống rất tốt, cũng kiếm được nhiều hơn một người đọc nhiều sách."
Phác Thái Anh bị cắt ngang, quên mình muốn nói gì, hỏi theo cô: "Không phải vừa nói chị từ chức sao? Từ chức ở công ty nào? Tại sao chị lại từ chức?"
"Một công ty game, từ chức vì tăng ca quá nhiều, tóc ngày càng thưa thớt." Lạp Lệ Sa cười cười, hài hước nói.
Phác Thái Anh-năm-2007 còn chưa hiểu tình huống này, mờ mịt "Hả?" một tiếng. Nàng nhìn vào mái tóc của Lạp Lệ Sa, rõ ràng là còn rất nhiều.
Lạp Lệ Sa thay đổi ngôn từ đơn giản để giải thích: "Công việc quá mệt mỏi, thường xuyên phải làm thêm giờ, thức suốt đêm, tôi nghĩ điều đó không tốt cho sức khỏe nên từ chức."
Phác Thái Anh nói "Ồ", lần này mới hiểu, đồng ý với cô: "Đúng vậy, thân thể quan trọng, chị nhìn chị gầy như vậy, phải bồi bổ nhiều hơn."
Lạp Lệ Sa cười: "Em mới gọi là gầy đấy, được không?"
Phác Thái Anh có lý do để thẩm tra cô, lên giọng, giả vờ giận dữ: "Chị chăm sóc thế nào mà để em gầy như vậy?"
Lạp Lệ Sa gật đầu, ậm ừ, nắm tay nàng lung lay, chân thành nói: "Tôi sai rồi."
Phác Thái Anh cười lên, nói: "Tha thứ cho chị."
Lạp Lệ Sa mỉm cười, ánh sáng trong mắt thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất.
Phác Thái Anh ngáp dài, nói: "Em buồn ngủ."
Lạp Lệ Sa thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng vén chăn cho nàng, "Vậy thì đi ngủ đi."
"Không muốn." Phác Thái Anh nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Chị hát cho em nghe đi."
"Hát cái gì?"
"Tùy chị, chị hát gì em cũng nghe." Không phải Phác Thái Anh "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi", Lạp Lệ Sa hát hay thật sự.
"Để tôi suy nghĩ." Lạp Lệ Sa cắn môi dưới.
Phác Thái Anh chớp mắt, thở nhẹ, yên lặng chờ đợi.
Lạp Lệ Sa trong lòng ngũ vị tạp trần bởi ánh nhìn thuần khiết nàng, quá khứ hiện ra trước mắt cô như đèn kéo quân. Đèn trong phòng mờ đi, toàn bộ phong nền phía sau cô dường như cũng ảm đạm đi một chút.
"Gió ngừng thổi mây sẽ biết – Mất đi tình yêu, trong lòng sẽ thấu hiểu..." Lạp Lệ Sa hát giọng hơi trầm khàn, có chút từ tính, lộ rõ vẻ mê mang cùng kiềm chế.
Chỉ một câu này, Phác Thái Anh đã cảm thấy mình bị bao trùm bởi nỗi cô đơn vô bờ bến.
Cô hát một bài hát mà hiện tại Phác Thái Anh thấy vẫn như cũ, Lạp Lệ Sa khẽ chạm vào mái tóc nàng, cúi đầu nhìn nàng, nhưng ánh mắt như xuyên thấu, nhìn xa xăm.
"Khi tình đến trốn không thoát được – Khi tình đi lại yên ắng lạ thường
Ta không như ngươi mong đợi – Làm nhiễu loạn từng bước đi của ngươi
Sợ yêu rồi sẽ khổ đau – Lại sợ không yêu sẽ thao thức khó nguôi."
(Bài hát《 Phiêu Diêu – 飘摇 》của Châu Tấn.
Vietsub bởi Hắc Dạ, các bạn có thể nghe tại: https://youtu.be/bLBp2rhF0zk)
Nhè nhẹ từng đợt đau thương ập đến trong đêm tối, Phác Thái Anh đột nhiên cảm thấy bi thương, trái tim như bị một bàn tay nắm lấy, cảm thấy áp lực, hốc mắt đau nhức, giật giật cổ tay cô, nói: "Đổi bài khác đi."
Lạp Lệ Sa dừng lại, hỏi nàng: "Bây giờ em có thể nhớ được bài nào?"
Phác Thái Anh suy nghĩ một lúc, cười nói: "《 Hoàng Tử Ếch 》? Có cũ quá không?"
Nàng ngâm nga một giai điệu.
Lạp Lệ Sa bật cười: "... Đúng thật sự là rất cũ rồi."
Bộ phim truyền hình ăn khách năm 2005 rất nổi tiếng vào thời điểm đó.
Lạp Lệ Sa lấy điện thoại di động ra, tìm bài hát chủ đề của bộ phim《 Hoàng Tử Ếch 》. Đầu tiên cô nghe một lần giai điệu "lỗi thời" quen thuộc, sau đó hát bài《 Pure Love 》cho nàng nghe. Phác Thái Anh buồn ngủ, mí mắt đánh vào nhau, từ từ khép lại.
(Mọi người trở về tuổi thơ cùng bài hát quen thuộc《 Pure Love – 真爱》 của 183 Club nè: https://youtu.be/FAol_Qb5LQE)
Lạp Lệ Sa cất điện thoại, đứng dậy đắp chăn cho nàng. Dù không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng Phác Thái Anh vẫn bị đánh thức, nhìn về phía Lạp Lệ Sa đang kinh ngạc không kịp che giấu, ánh mắt thanh minh.
Nàng rút tay phải ra khỏi chăn, ngón trỏ đặt lên môi mình rồi thẹn thùng cười: "Chị có thể hôn em một cái được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip