Màn kịch tuyệt vời

-Chà, cháu gái của chủ tịch Ham khiêu vũ giỏi quá nhỉ? Chắc là khiêu vũ với nhiều cô lắm rồi đúng không?

-Tiểu thư đây quá khen. Tôi chỉ khiêu vũ với vợ tôi mà thôi.

-Ồ thế à! Vậy sao hôm nay, Park tổng lại lẻ bóng một mình thế này.

Jiyeon im lặng không trả lời. Đột nhiên nó kéo mạnh một cái cho cô gái kia ngã vào lòng mình. Nó cúi xuống, thì thầm "Đã hết điệu Tango nóng bóng rồi. Bây giờ sẽ là điệu Valse tình cảm.". Nói rồi, nó nắm lấy tay cô gái đó dìu nhảy điệu Valse

-Tiểu thư có biết tại sao người ta lại gọi điệu Valse là điệu nhảy tình yêu không?

-Tôi nghĩ mình không đủ thông minh như Park tổng đây để giải thích được điều này.

-Bởi vì chỉ có 2 người yêu nhau khi nhảy Valse mới có thể mang lại một điệu nhảy làm say đắm lòng người. Jiyeon nói xong mỉm cười, vòng 2 tay ra sau lưng, giữ chặt cô gái kia lại. Nó lấy tay mình nâng mặt cô gái đó lên và đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ.

-Này Park tổng, cô như thế này là đang ngoại tình đấy! Không sợ vợ của mình ghen à! Jiyeon sau khi hôn xong cũng buông ra, nhưng vẫn giữ chặt người đó trong lòng của mình.

-Cô yên tâm, cô ấy sẽ không ghen đâu. Với lại, tôi ngoại tình cũng là chuyện bình thường mà. Người con gái ưu tú như tôi đây lại bị vợ mình bỏ cho mốc meo suốt 30 năm, thì làm sao không ngoại tình được cơ chứ! – Jiyeon nói bằng chất giọng cực kỳ nham nhở.

-YAHHHHHHHH!!!! PARK JIYEONNNNNNNN!!! – Cô gái đó hét lên. Trên gương mặt của nó giờ đang vẽ lên một nụ cười mãn nguyện. Chưa kịp để cô ấy la hét tiếp nó lại cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn. Nhưng lần này lại là một nụ hôn sâu đủ khiến những người có mặt ở đó đỏ mặt.

Nó hôn đến khi người đó gần bị rút cạn không khí trong phổi mới buông ra. Nhẹ nhàng ôm người ta vào lòng, nói nhỏ "Chị đã để em đợi quá lâu rồi đấy, Park Sunyoung!"

*Flashback 2017*

-Minnie! Em yêu chị vạn kiếp!. Jiyeon tiếp tục ngồi luyên thuyên bên cạnh một Hyomin hoàn toàn im lặng.

-Thật không? – Tiếng của một cô gái vang lên.

-Tất nhiên, tình yêu của em dành cho chị sẽ không bao giờ thay đổi. Jiyeon cứ trả lời trong vô thức. Nó tưởng mình đang tự diễn vai của một Hyomin còn sống, trò chuyện với chính mình.

-Vậy em có thể đáp ứng mọi yêu cầu của chị đúng không?

-Chỉ cần chị nói, bằng mọi giá em sẽ thực hiện.

-Vậy thì...cho chị làm công một lần nha!!! Lần này, nó nghe xong thì hơi bất ngờ một chút. Nó dừng lại để suy nghĩ gì đó "Khoan đã, hình như có gì đó sai sai ở đây. Rõ ràng đây không phải là ảo giác của mình. Nhưng Hyomin đã chết rồi kia mà. Chẳng lẽ...là ma". Nó lấy hết can đảm nhìn qua bên cạnh vai của mình, thì hình ảnh đập vào mắt nó khiến nó vạn lần sợ hãi.

Một cô gái đang nằm ngả đầu lên vai nó, cười trong hạnh phúc. Tay cứ đưa lên nhìn ngắm chiếc nhẫn lúc nãy nó mới đeo vào, ánh nhìn toát lên sự mãn nguyện lẫn hài lòng.

-ÁAAAAAAAAAAAAAAA!!!! M...MA!!!. Nó hoảng hồn, đứng bật dậy, lấy tay ôm lấy cơ thể mình, gương mặt đầy sự sợ hãi. Hyomin sau khi bị nó cho ngã xuống ghế sofa một cách đầy bất ngờ, thì ngồi dậy lấy tay xoa đầu, tức giận nhìn nó.

-Này, cái tên lưu manh kia! Ai nói im lặng là đồng ý hả? Lợi dụng lúc người ta chưa kịp trả lời là lấy nhẫn đeo vào tay người ta rồi nói người ta là vợ mình, như đúng rồi vậy đó. Nhưng thôi, chiếc nhẫn cũng đẹp nên chị tha cho em đấy!.

-Min...Minnie, chị...chị chưa...chưa...chết hả? Jiyeon trong cơn sợ hãi nói không thành tiếng.

-Em mong chị chết lắm sao? Nên nhớ, chị là vợ của em đó! Hyomin bực bội nói, tay giơ lên chiếc nhẫn trước mặt nó.

-Nhưng...nhưng lúc nãy chị đã ngừng thở rồi mà! Hyomin nghe xong bỗng nở nụ cười gian trên mặt. Cô đứng dậy, tiến về phía Jiyeon, nói nhỏ với nó "Chồng của chị ơi! Một tuần nay, chỉ là một màn kịch mà đạo diễn, biên kịch, diễn viên đều là chị. Chị muốn thử xem tình yêu của em dành cho chị lớn đến đâu thôi". Hyomin thấy Jiyeon không phản ứng gì, thì đi ra phía sau nó, vòng tay ra trước, kéo nó vào lòng mình mà ôm.

-Thật ra, câu chuyện mà chị kể với em về cuộc gặp với luật sư Ham còn thiếu một chi tiết. Lúc đó, luật sư Ham đã nói với chị là được em nhờ vả đưa máu của mình vào ngăn lạnh của bệnh viện để bảo quản máu. Lúc đó, chị cũng mường tượng ra được kế hoạch của em chính là dự trữ máu để có thể đưa vào người chị lượng máu lớn để chị bất tử như em.

Thấy Jiyeon im lặng, lắng nghe từng lời mình nói nên Hyomin đành tiếp tục "Cũng trong ngày hôm đó, chị vô tình gọi nước ép cà chua ở tiệm đó để uống thì mới phát hiện, thì ra cùng là một loại cà chua nhưng nước ép của em lại khác biệt rất nhiều. Cũng nhờ vậy, chị cũng phần nào đoán được là trong suốt 2 năm qua, em đã lén cho máu của mình vào nước ép cà chua cũng như là bít tết chị ăn hằng ngày để cơ thể chị tập dần quen với máu của em."

-Nhưng...nhưng...Jiyeon tính nói gì đó với Hyomin nhưng lại có quá nhiều điều muốn hỏi nên nó cứ ấp úng không biết nên hỏi cái nào trước.

-Em ngốc thật đấy! Lượng máu lớn mà chị Qri nói không nhất thiết là phải đưa vào cơ thể chị trong một lần. Mỗi ngày, em đưa máu vào thì cơ thể chị 2-3 lần, lặp đi lặp lại trong gần 2 năm thì cũng xem như là tích lũy thành một lượng máu lớn rồi. Thật ra, từ một năm trước chị cũng đã bắt đầu nghi ngờ tại sao mình ngày càng trẻ ra, dấu vết của thời gian trên người chị cũng mất đi. Chính vì vậy, trước khi chị với em bắt đầu đi du lịch, chị đã đánh liều đến nhờ luật sư Ham.

-Chị...chị...nhờ gì vậy???

-Chị nhờ cô ấy lấy giúp chị một ống máu của em. Lúc đó, chị cũng hơi lưỡng lự không biết có nên uống hay không? Nhưng rồi, chị cũng liều một phen. Chị không tin là suy đoán của mình sai. Và tất nhiên, cơ thể của chị đã quen với máu của em nên chẳng có phản ứng tiêu cực gì hết.

-Nhưng...nhưng cái đó là lượng máu nhỏ, còn lúc nãy chị uống hết nguyên chai bự kia mà?

Hyomin mỉm cười trước câu hỏi của Jiyeon, cô buông tay ra, chỉ về phía chai nước đang ở trên bàn "Em nói cái chai nước ép cà chua đó hả???"

-CÁI GÌ???. Jiyeon hét lên vì bất ngờ. Hyomin không nói gì, cứ nhẹ nhàng ôm nó vào lòng. "Hôm qua, nhân lúc em sơ ý chị đã tráo chai nước đó của em rồi. Chị đã đem chai đựng máu của em đến cho người cần dùng thật sự."

-Không được, Minnie! Máu của em không thể vào cơ thể của người bình thường được. Jiyeon sợ hãi quay lại, đối diện với Hyomin. Cô cười dịu dàng, lấy tay xoa đầu nó, "Chị đã đem máu của em đến chỗ chị Qri. Nên em yên tâm đi.". Jiyeon nghe xong há hốc mồm cả ra, nó cứ đơ như pho tượng trong lòng của Hyomin.

-Vậy...vậy...sao chị lại biết những lời chị Hiếu Mẫn nói năm xưa với em? – Jiyeon cố gắng rặng ra từng chữ cho những câu hỏi mà theo nó là cần thiết biết. Hyomin lại một lần nữa đưa tay xoa đầu nó, cười trả lời nó

-Đến bây giờ chị mới biết là em chung tình thật luôn đó nha! Ai đời lại đi ghi lại những lời trăng trối của bạn gái cũ mình chứ!. Chị thấy tờ giấy đó trong ngăn tủ của em nên quyết định thêm vào kịch bản của chị, cho thêm phần đặc sắc đó mà!

Hyomin nói xong thì cũng đứng ôm lấy nó tiếp. Nhưng khoảng 5ph sau, đột nhiên nó lột chiếc nhẫn trên tay của Hyomin ra trong sự bất ngờ tột độ của cô.

"Mình đùa quá trớn, làm Jiyeon giận rồi sao? Lúc nãy, em ấy đã đau đớn đến như thế kia mà? Em ấy không còn muốn kết hôn với mình nữa ư?". Những suy nghĩ đó cứ xoay vòng vòng trong não của Hyomin. Ngược lại, Jiyeon nắm lấy tay của Hyomin, để cô ngồi xuống ghế sofa rồi đùng đùng quay mặt đi. Hyomin thấy vậy, tay cứ bất giác nắm chặt lại, người cô run lên cầm cập.

10ph sau~~~ Jiyeon cũng xuất hiện, nó lại đứng ngay trước mặt cô. Hyomin đứng dậy ngay lập tức "Yeonnie, cho chị xin lỗi. Sau này, chị sẽ không đùa như thế nữa.". Nó không nói gì, chỉ ấn người cô ngồi xuống ghế sofa. Hyomin giương cặp mắt ngạc nhiên nhìn nó.

Jiyeon đột nhiên quỳ một chân xuống trước mặt Hyomin. Nó lấy ra một cái hộp, bên trong đựng chiếc nhẫn mà nó vừa tháo lúc nãy, đưa lên, nói với cô "Năm 1917, Phác Trí Nghiên gặp Phác Hiếu Mẫn. Năm 2017, Park Jiyeon theo đuổi Park Hyomin. Năm 2019, Park Jiyeon cầu hôn Park Hyomin. Năm 1.407.000.000.000, Park Jiyeon vẫn chỉ yêu mình Park Hyomin. Em đã đợi chị 100 năm, nên em cũng chẳng tiếc mất thêm 1407 tỷ năm để yêu chị. Park Hyomin, chị có đồng ý lấy Park Jiyeon không?"

Nó nói xong, thì ngồi đó nhìn phản ứng của cô. Hyomin bắt đầu khóc, nó hoảng sợ lao lên ghế sofa, "Chị, chị, em xin lỗi mà. Tại gấp quá nên em không chuẩn bị công phu được. Không hoa, không nến, không người chứng kiến. Chỉ có em và chiếc nhẫn này thôi". Jiyeon thấy cô vẫn ngồi khóc, thì buồn bã đóng chiếc hộp lại, bỏ vào túi áo của mình. "Nhất định ngày mai em sẽ cho chị một màn cầu hôn hoành tráng!" – Nó nghĩ thầm.

-Chị đồng ý!

100 năm trước – Trí Nghiên không có danh phận khi ở bên Hiếu Mẫn

100 năm sau – Jiyeon là chồng của Hyomin

Rika~

====

Hihi ai cũng biết con số 1407 có nghĩa gì đúng không? ^.^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip