CHƯƠNG 16
" Hoàng cô cô...Người đừng khóc...đừng khóc...có ta"- Khuynh Mạt lại bị sốt hành hạ. Nàng trong mộng không biết đã thấy gì, chỉ là liên tục lẩm nhẩm câu này.
" Mạt nhi...Mạt nhi"- Mộ Hoa một bên đắp khăn hạ nhiệt cho Khuynh Mạt, cũng liên tục gọi người kia. Không bao lâu Khuynh Mạt cũng lịm dần đi, an tĩnh hơi thở mà ngủ.
" Ngươi...quan tâm Trưởng Quận chúa đến vậy sao ?"- Mộ Hoa nhìn khuôn mặt kia đã an ổn.
__________________
" Trưởng Quận chúa... Người ở trong cung, trầm tư đã hơn một tuần rồi. Người không đi xem Khuynh Mạt Thế tử sao ?"- Nhĩ nha hoàn lo lắng nhìn Nhan Hi ngồi trong đình.
Nhan Hi gần đây có lúc thẫn thờ ngắm hoa đào ven hồ, suy nghĩ việc gì đó. Có lúc, nàng lai gảy đàn tranh bằng những gia điệu u sầu. Lúc này, Nhan Hi là đang gảy đàn, thần sắc của nàng hòa cùng giai điệu, đôi mắt có chút thất lạc, lâu lâu lại nhăn mài. Nhĩ nha hoàn tâm hồn đơn giản, nàng chỉ biết nhà nàng Trưởng Quận chúa có việc gì đó trong lòng.
" Bẫm Trưởng Quận chúa...Thế tử Tề Khuynh Mạt đến thỉnh an"- vị tiểu công công chạy tới báo.
Tiếng đàn tranh bị dừng, bàn tay trắng nõn vịn dây đàn, vang lên khe khẽ tiếng thở dài.
" Truyền mời Thế tử ..."
" Mạt nhi thỉnh an Hoàng cô cô"- Khuynh Mạt bước đến bên ngoài bậc thanh của đình nhỏ quỳ.
" Đứng lên. Nhìn ngươi vẫn còn chưa khỏe. Tới Cung của Hoàng cô cô làm gì ?"- Nhan Hi nhìn qua sắc mặt vẫn còn xanh xao của Khuynh Mạt, nàng nhăn lại mài.
" Khục..khục...Mạt nhi từ lúc bị thương, không xem được Hoàng cô cô có bình an hay không ! Lòng rất lo lắng, ta khỏe một chút liền đến xem Người"- Khuynh Mạt ho nhẹ, nàng ánh mắt nhìn vào mắt Nhan Hi. Nàng muốn dò xét xem Hoàng cô cô có khóc, có dáng vẻ đau lòng như trong mộng không.
" Mau vào đây ngồi xuống. Người đáng lo mới là ngươi"- Nhan Hi đưa tay vẫy nhẹ Khuynh Mạt bước vào đình.
"...Ân"- Khuynh Mạt từ từ bước đến bên Nhan Hi ngồi xuống. Thương tích của nàng coi như có tiến triển tốt, nhưng vẫn là còn đau, không thể hoạt động mạnh.
" Ngươi thật là làm ta, không an lòng"- Nhan Hi đem khăn tay lau đi mồ hôi trên trán cho Khuynh Mạt.
" Hoàng cô cô, ngày mốt là sinh thần của Người. Người muốn Mạt nhi tặng gì cho Người đây ?"- Khuynh Mạt chuyển đề tài, khuôn mặt mở nét vui cười.
" Ngươi từ lúc biết nói, mỗi năm đều hỏi ta câu này. Ngươi mỗi năm cũng biết câu trả lời đi !"- Nhan Hi mặt ghét bỏ.
" Haha...khục...khục"- Khuynh Mạt bật cười, lại ho.
" Ngươi không được quấy..."- Nhan Hi tay mềm mại vuốt nhẹ cổ Khuynh Mạt, giúp nàng ổn khí.
" Nhưng mà Hoàng cô cô, vườn hoa mặt trời đã bị đốn lâu rồi...Ta không có thời gian gieo hạt lại."- Khuynh Mạt chậm rãi ảm đạm nói.
" Vậy thì tùy tiện đi. Ngươi tặng gì ta cũng thích"- Nhan Hi thở dài ngầm hiểu.
" Nghe nói có sứ giả Tan quốc cũng sẽ đến vào ngày mốt"- Đề tài này thốt ra từ Khuynh Mạt, lại là một giọng trầm đầy giận dữ oán niệm.
" Vậy sao ?. Chuyện triều chính, ta không biết"- Nhan Hi xoay mặt ra hồ nhìn cây hoa đào rung trong gió.
" Mạt nhi cũng sẽ chọn ngày mốt, vào thỉnh an Hoàng thượng, tiện thể dò la tin tức ám sát phụ thân của ta."- Khuynh Mạt dáng người ngồi thẳng rất khác vẻ thả lỏng lúc đầu.
" Ngươi...so với những người ở đó, chỉ mới là một hài tử. Hứa với ta, không quá kích động, không được lổ mãng"- Nhan Hi mặt lo lắng truyền vào đôi mắt trong veo của Khuynh Mạt.
" Ân...Mạt nhi hứa"- Khuynh Mạt chắc chắn gật đầu.
" Ngày mốt, sau khi lên Triều, đến Nhạn Lạc cung của ta có được không ?"- Nhan Hi bỗng nhiên mỉm cười.
" Ân...chắc chắn. Sinh thần của Hoàng cô cô mà. Haha"- Khuynh Mạt cũng đắc ý cười.
____________________
" Mau tránh ra....tránh ra...để đường cho sứ giả Tan quốc đi"- Binh lính hai bên vạch ra đường đi cho cổ xe ngựa nguy nga di chuyện.
" Thật là không hiểu...Tề Vương gia nghe nói bị bọn Tan quốc ám sát, thế nào tiếp sứ giả đây"- một dân phu tay đánh vào đùi, nói nhỏ với người dân phu kế bên.
" Ngươi muốn chiến tranh hoài sao ? Con ngươi lớn một chút sẽ bị đem thu binh"- gã dân phu đáp lại.
" Trời cao phù hộ...hòa bình an quốc a"- người dân phụ chấp tay vái trời cao.
" Bọn các ngươi nam nhân không nghĩa khí"- một vị nữ tử lên tiếng.
" Phải đó...không nhờ Tề Trực Vương gia trấn giữ biên cương...các người bây giờ đã là nô lệ Tan quốc"- vị kia thanh niên trai tráng tán thành tiếp lời thiếu nữ.
Dân chúng mỗi người mỗi cảnh mỗi ngữ, xì xào bàn tán náo nhiệt lên. Có những lời không hay lọt vào Tan Nguyên, hắn trong xe cười khinh bỉ: 'Tan quốc nắm các ngươi Quốc gia, các ngươi lao dịch chỉ một cái phất tay'.
"Bẫm Hoàng thượng, sứ giả Tan quốc đã đến ngoài cửa Hoàng thành."- thị vệ kim giáp bước vào tâu.
" Sắp xếp cho hắn ở phòng Quốc khách ngày mai lên điện diện kiến"- Tề Khang đang duyệt tấu chương hạ lệnh.
" Dạ rõ".
___________________
" Tan quốc sứ giả Tan Nguyên xin ra mắt Tề quốc Hoàng đế, vạn tuế vạn tuế"- Tan Nguyên quỳ xuống hành lễ.
" HaHa...Miễn lễ sứ giả...miễn lễ"- Tề Khang cười hài lòng.
" Thần đại diện Hoàng đế Tan quốc, cùng bách quan trăm dân Tan quốc...Cung chúc Hoàng thượng phúc như đông hải thọ tỷ nam sơn. Đây là sính lễ, mười rương nhân sâm trăm tuổi, mười rương lục ngọc bảo, mười rương sừng tê giác, Ngoài ra, Hoàng đế nước ta còn đem đến hiệp ước nghị hòa. Mục đích của Tan quốc là mong muốn hòa bình, trăm dân hai nước ấm no.
" Hảo...ngươi mau đọc hòa ước cho Trẫm nghe"- Tề Khang vỗ long ỷ.
" Dạ hạ thần tấu...
[ Kính gửi Hoàng đế Tề quốc, Trẫm bỗng nhiên giác ngộ nhân sinh, hiểu được dân chúng lầm than, cầu an nhiên. Trẫm cảm thấy hối hận những gì đã làm. Nay Trẫm muốn lập một hiệp ước hòa bình cùng Tề quốc hòa thân. Nghe nói của Tề quốc Trưởng Quận chúa quốc sắc thiên hương đem lòng thương nhớ, mộng tưởng ngủ không yên. Nay tỏ lòng muốn vì Trưởng Quận chúa Tề Nhan Hi cùng nhau chấp quản Tan quốc đông cung lục viện. Kính mong Tề quốc Hoàng đế cùng Trưởng Quận chúa chấp nhận. Tan quốc Tan Trần Hoàng đế tỏ lòng !!!].
" Haha...Tề quốc Trưởng Quận chúa hóa ra lọt vào mắt rồng của Tan đế...đ****"- Tề Khang mừng rỡ lời còn chưa dứt.
" Bẫm Hoàng thượng...Thế tử Tề Khuynh Mạt xin thỉnh triều"- Lỗ thái giám nói nhỏ bên tai Tề Khang.
" Vậy sao !...cho truyền đi"- Tề Khang mất hứng.
" CHO TRUYỀN TỀ THẾ TỬ KHUYNH MẠT VÀO ĐIỆN !!!
" Thần nhi Tề Khuynh Mạt xin ra mắt Hoàng thượng bệ hạ, vạn tuế vạn tuế"- Khuynh Mạt hôm nay vận cung trang Hoàng tộc thân lục y, thêu chỉ vàng họa kỳ lân uy hùng dưới áng mây vàng.
" Khuynh Mạt, thân thể tốt hơn chưa mà thượng triều ?"- Tề Khang trầm giọng, phần trách cứ Khuynh Mạt phá việc hệ trọng của hắn.
" Thần nhi vừa khỏe, không dám cãi lệnh Hoàng thượng, mau chống thỉnh an"- Khuynh Mạt chấp tay cúi bái.
" Bình thân, vị đứng kế ngươi đây là Tan quốc sứ giả."- Tề Khang phất tay.
" Ra mắt Tan quốc sứ giả...Ta Thế tử Tề Khuynh Mạt hài tử Tề Trực Vương gia !!!"- Khuynh Mạt hướng sang người kia chào nói, tuyệt nhiên không cúi đầu với hắn.
Khuynh Mạt đứng lên, nàng đồng thời đứng song song cùng Tan Nguyên ở giữa Điện. Nàng liếc mắt dò xét cái kia sứ giả, hắn kia mặc cung trang của Tan quốc, nhìn họa tiếc chắc cũng là Hoàng thân quốc thích. Người kia khuôn mặt thách thức, chẳng xem bá quan trong đại Điện. Nàng vẫn không quên mối thù của phụ thân. 'Thù nhà, còn đến đây cầu hòa thân cùng Hoàng cô cô, các người đừng hòng !!!' - Khuynh Mạt hai tay nắm chặt.
" Chào Thế tử !!!"- Tan Nguyên cười mỉa mai chấp tay kính.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip