" Ta nhất định sẽ không để Hoàng cô cô phải đi Tan quốc"- Khuynh Mạt ôm lấy thân người mỏng manh kia. Nàng tự thề với lòng.
" Thế tử trời đã khuya..."- Nhĩ nha hoàn đứng trước cửa gọi nhẹ. Nàng không muốn Trưởng Quận chúa bị đồn đại.
" Ta phải hồi phủ ngay trong đêm để mang về...Hoàng cô cô chờ ta"- Khuynh Mạt thu gọn hai tấm lệnh bài trong ngực áo, đứng dậy mở cửa rời đi.
___________________
" Hoa tỷ tỷ..."- Khuynh Mạt sau khi hồi phủ, Nàng ngồi tại thư phòng của phụ thân, đâm chiêu nhìn ánh nến suy nghĩ. Mộ Hoa cũng đứng một bên nhìn nàng thẩn thờ.
"...Ân ?"
" Cái này tỷ giữ hộ ta...Sau này, ta có xảy ra việc không may. Hãy đưa nó cho Trưởng Quận chúa"- Khuynh Mạt trên tay cầm một cái lệnh bài, đưa về phía Mộ Hoa.
" Mạt nhi, ta chỉ là một tôi tớ...Vật này...ta không dám giữ. Ngươi phải bảo vệ mình, để còn tự tay đưa cho Trưởng Quận chúa"- Mộ Hoa sau khi nghe cái kia đứa nhỏ nói, không khỏi lo sợ. Khuynh Mạt là đang ẩn ý, điềm báo cái gì đây. Nàng muốn bảo vệ người này, nhưng bản thân nàng là người ngoài cuộc, nàng phải làm sao ?!.
" Không lâu nữa, có thể ta sẽ đi vắng. Tỷ bây giờ là Quản gia Vương phủ..Ta tin tưởng Hoa tỷ tỷ, được không ?"- Khuynh Mạt hướng Mộ Hoa nở nụ cười.
" Nếu là như vậy...Ta sẽ nhận...Nhưng là khi nào Mạt nhi không ở gia. Ngươi trở về ta sẽ không giữ nữa."- Mộ Hoa nhìn người kia, lúc nào cũng đem nụ cười ra đối phó nàng. Lòng thở dài không nguôi.
" Còn lại...Ta biết phải làm như thế nào rồi"- Khuynh Mạt tay vuốt trên tấm lệnh bài còn lại.
____________________
" Khởi bẩm Trưởng Quận chúa...Tan Nguyên sứ giả đến thỉnh an"- Nhĩ bước vào thư phòng.
"...Ân...đưa hắn đi Sảnh phòng chờ ta"- Nhan Hi trên tay đang cầm bút lông, hạ những đường vẽ uyển chuyển màu đen. Nàng gần đây chưa gặp lại Khuynh Mạt, chắc là người kia đang chuẩn bị cho lễ sắc phong. Nhan Hi gác bút quan sát lại bức họa vừa vẽ. Hai bìa ngoài bức tranh được nàng điểm vẽ cành đào hồng sắc, trung tâm là nét vẽ hai bóng người một cao một thấp đứng cùng nhau. Ánh mắt nhìn đến dáng người nhỏ nhắn trong họa, nàng lại cười thầm 'thế nào vẽ ra lại như hai thiếu nữ đây'.
" Haha...Tan Nguyên bái kiến Trưởng Quận chúa"- Tan Nguyên ngồi hớt trà uống từng ngụm, mắt thì không rời khỏi cửa. Hắn rất trông mong thấy được người trong mộng.
" Sứ giả miễn lễ. Không biết Ngài đây có hài lòng với cảnh sắc Lạc Dương không ?"- Nhan Hi bước đến hạ thân làm lễ, sau nàng ngồi vào ghế chủ tọa.
" Haha...Tề quốc cảnh sắc hoa lệ, nữ nhi Tề quốc nhan sắc tú lệ..."- Tan Nguyên miệng cười gian xảo nhìn ngắm khuôn mặt tuyệt sắc của Nhan Hi.
" Tan sứ giả quá khen...Ngài hài lòng như vậy, bổn cung rất vinh hạnh"- Nhan Hi chừng mực đáp lời.
" Chỉ tiếc là ta sắp hồi quốc, mà Nguyệt Dương thành lại chưa có cơ hội hưởng ngoạn, cùng lúc hướng ta đường về. Không biết Trưởng Quận chúa đây, có thể bồi ta, tiễn một đoạn không ?"- Tan Nguyên ý đồ.
" Việc này Ngài nên bẩm báo Hoàng thượng, Xem Người chỉ định ai đưa tiễn sứ giả"- Nhan Hi lạnh nhạt, nhắc nhở phép tắc.
" Ta đã tấu lên Tề đế. Người bảo ta, có thể chọn người ưng ý đưa tiễn...Haha"- Tan Nguyên khoái trá cười.
" Bao giờ khởi hành ?"- Nhan Hi không đôi co với hắn.
" Hai ngày nữa"- Tan Nguyên không giấu nổi ánh mắt si mê dành cho thiếu nữ kia.
" Được !"
____________________
" Là ai ?"- Khuynh Mạt vừa đi luyện võ, ở trại tướng Vương phủ về. Nàng đi ngang qua một đoạn rừng trúc nhỏ, cảm nhận được có bóng người đang chạy đến.
" Khục...khục..."- Một vị đạo sĩ lảo đảo đi khỏi rừng trúc, đến giữa đường cái, thì quỳ xuống phun ra cả ngụm máu tươi.
" Mau xem..."- Khuynh Mạt xuống ngựa, bước đến xem người kia. Nàng cũng có ý đề phòng kẻ này hãm hại, chỉ đứng cách một sải tay dò xét.
" Khục...khục..."- Người kia lại phun ra ngụm máu. Bãi máu trên mặt đất đều chuyển thành màu đen.
" Đem về phủ"- Khuynh Mạt thấy bên hông đạo sĩ có một tấm thẻ bài khắc chữ " Võ". Theo như quyển sách gần đây nàng tìm hiểu, về các môn phái, đây chính là Võ Đan bài.
Mộ Hoa như thường lệ, thay Khuynh Mạt xem sổ sách một số cửa hàng mở riêng của Vương phủ. Vương gia lúc sinh thời, muốn kiếm chút bạc tiếp tế cho bá tánh, đã mở vài cửa hàng nhỏ. Ngoài ra, những chổ đấy cũng để, thu thập một số tin tức giang hồ, lẫn triều đình. Mộ Hoa đang xem xét một số nguyên vật liệu, hàng hóa buôn bán. Nàng cảm thấy bạc thu không nhiều, nhưng hàng hóa lại mất đi rất nhiều. Nàng tính là, sẽ báo với Khuynh Mạt, bản thân sẽ đích đi xem nơi kia.
" MAU MAU"- Tiếng thị vệ ồn ào vang lên.
" Hoa tỷ tỷ...ngươi mau xem hắn"- Khuynh Mạt vội vã đi mau vào sảnh phòng.
" Này làm sao ? Mạt nhi, người này là ai ? Ngươi có sao không ?"- Mộ Hoa thấy cái kia lão đạo sĩ, mặt tím tái hơi thở yếu ớt, lòng lo lắng.
" Ta không sao ? Ta thấy hắn lúc về ! Hoa tỷ tỷ, người này cứu được không ?"- Khuynh Mạt trấn an Mộ Hoa, lại nhìn sang người đang hấp hối.
" Để ta xem !"- Mộ Hoa cầm lấy kim châm nhỏ, ghim vào huyệt tại đầu ngón giữa người kia. Máu đen theo thân kim nhỏ giọt ra ngoài.
" Cổ trùng Huyết diện !"- Mộ Hoa nhăn mi. Nàng bước ra ngoài cửa, sai hạ nhân đi chuẩn bị một chén máu gà.
" Là làm sao ?"- Khuynh Mạt lo lắng hỏi.
" Đây là loại trùng chuyên ăn máu. Loại trùng này là một dạng cổ thuật. Người điều khiển chúng sẽ dùng máu bản thân, để nuôi lấy. Huyết diện, sức ăn máu chậm nhưng sẽ gây đâu đớn toàn thân, không khác gì bị ngàn đao chém lên. Người nào chịu không nổi sẽ tự sát. Tuy nhiên, cổ trùng này ăn máu người khác, chúng sẽ tự chết trong ba ngày. Vị này khí huyết dồi dào, hắn cầm cự cơn đau đến bây giờ đã rất lợi hại. Ta nhờ người đem một chén máu gà đến. Hi vọng duy trì được cho hắn."- Mộ Hoa đổ bình rượu vào cái chén hứng máu của đạo sĩ, nàng châm một ngọn lửa vào đó. Tiếng 'xèo xèo', vật bị thiêu đốt vang lên.
" Này là hắn không cứu được sao ?"- Khuynh Mạt thở dài.
" Này tùy do sức chịu đựng của hắn đi. Mạt nhi, giúp ta đem thanh gỗ cạy miệng hắn."- Mộ Hoa cầm chén máu gà, cho từng chút vào kẻ miệng người kia. Sau một hồi truyền máu.
" Khục khục..."- Vị kia đạo sĩ bỗng nhiên mở mắt tỉnh lên.
" A...ngươi cảm thấy thế nào ? Tình hình của ngươi hiện giờ, ta không có cách nào tốt hơn, để cứu ngươi. Xin lỗi !"- Khuynh Mạt nhìn cái kia đạo sĩ chấp tay cúi người.
"...Không sao...Ta có thể...cầm cự...chỉ là ba ngày thôi"- Đạo sĩ rút trong ngực lọ sứ, đổ ra viên thuốc màu đỏ. Hắn cho vào miệng, rồi ngồi thẳng vận công.
" Ngươi uống nước"- Khuynh Mạt thấy hắn nuốt vào kia thuốc, đem cho hắn tách trà.
"...Cái này hài tử...Ngươi cứu Thái Dật ta một mạng..."- Đạo sĩ uống xong viên thuốc.
" Ta nào cứu được ngươi, chỉ có thể tiếp ngươi chén máu gà thôi !"- Khuynh Mạt lắc đầu phủ nhận.
" Hảo cái hài tử..."- Vị kia đạo sĩ lại ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip