Chương 6 - Thỏa hiệp
Giang Hiểu Nguyệt trong lòng hiểu rõ, nếu chống lại thánh chỉ sẽ dẫn đến kết cục gì. Đừng nói là nàng, chỉ sợ cả ba đời nhà nàng cũng sẽ vì chuyện này mà bị liên lụy, phụ thân nàng cả đời cương trực, không thể vì chuyện này mà thân bại danh liệt. Càng đáng nói hơn nữa, nàng chỉ có một huynh trưởng là Giang Thừa Quân, hiện nay đang thủ ở biên cương, y là một tướng trẻ tài giỏi của Đại Tống, đến hiện tại vẫn chưa có hôn phối, không thể chỉ vì một mình nàng mà đánh mất tương lai, Giang gia càng không thể vì thế mà tuyệt tôn tuyệt tự, tuyệt đối không thể.
"Phụ thân sao lại nói vậy, Nguyệt nhi cùng Dương công tử quả thật là có tình cảm nam nữ, bất quá tình cảm đó so với tính mạng thì có đáng là gì, nữ nhi vì sao phải vì một phần tình cảm nhất thời đó mà ảnh hưởng tương lai sau này đây?" Không chờ cho Giang Minh trả lời, Giang Hiểu Nguyệt nói tiếp,
"Tâm ý Nguyệt nhi đã quyết, xin phụ thân đừng khuyên can vô ích nữa". Nói xong cũng quỳ xuống trước mặt Giang Minh, vẻ mặt kiên định không dễ gì lay động.
Giang Minh khẽ thở dài, phần tình cảm này của con gái, nếu nói 'nhất thời' thì cũng đã nhất thời tận ba năm, ai lại có thể tin tưởng lí do vô lí này đây, bất quá hắn biết một khi con gái đã quyết thì khó có thể thay đổi. Đưa tay kéo Giang Hiểu Nguyệt đứng lên: "Ân, Nguyệt nhi cứ làm theo ý con đi, chỉ cần con thoải mái là được. Phải nhớ, nếu như có một ngày con bị ức hiếp phải trở về tìm phụ thân, Giang gia nơi này vẫn luôn là nhà của con".
"Ân, Nguyệt nhi xin nghe lời phụ thân". Giang Hiểu Nguyệt đáp. Đối với hôn sự này, nàng biết bản thân chỉ có thể nhẫn nhịn, không thể chống đối. Vì Giang gia, nàng chỉ đành phụ tình cảm của người kia.
Tề Tranh từ sáng sớm đã có hẹn với đám người Trương Thế ra ngoại thành du ngoạn, đến trời tối mới trở về nhà.
Nàng vừa bước vào cửa đã thấy tiểu Trúc đi tới đi lui như đang lo lắng chuyện gì, đứng ngồi không yên. Tiểu Trúc dường như không nhìn thấy nàng, vẫn tiếp tục tới tới lui lui, miệng còn không ngừng lẩm bẩm nói gì đó.
"Tiểu Trúc, trong phủ đã xảy ra chuyện gì, sao trông ngươi lo lắng thế a?" Nàng đi đến bên cạnh tiểu Trúc hỏi.
Nghe thấy được thanh âm quen thuộc, tiểu Trúc lập tức xoay người về phía Tề Tranh, giọng nói vô cùng gấp gáp,
"Thiếu gia, thiếu gia người rốt cuộc trở về, nô tì đã tìm người hết nửa ngày rồi a". Tiểu Trúc là một bộ dáng nhẹ nhõm.
"Ân, có chuyện gì sao?" Tề Tranh thắc mắc hỏi.
"Dĩ nhiên là có, hơn nữa còn là chuyện lớn a, lão gia và phu nhân đều đang đợi người ở đại sảnh, người hãy mau đi đến đó đi".
"Ân, ngươi có biết đó là chuyện gì không?"
Tiểu Trúc sau đó do dự bước tới gần Tề Tranh, ghé sát vào tai nàng nói gì đó, chỉ thấy Tề Tranh thốt lên,
"Cái gì!?" Sau đó cũng không quản mọi người xung quanh đang nhìn nàng chằm chằm, lập tức chạy đến đại sảnh.
.......
"Nói, chuyện này là thế nào, ngươi lại đi gây sự gì a?"
"Cha, nương, chuyện này, chuyện này..." Tề Tranh quỳ ở đại sảnh, ngồi trên ghế lớn là Tấn Phong và Tấn phu nhân, bên cạnh còn có Tấn Như Uyên.
"Chuyện này thế nào, ngươi đã làm gì mà hoàng thượng lại hạ chỉ ban hôn, nói!" Tấn Phong tức giận thét lên, hôm nay hắn nhất định phải hỏi rõ mọi chuyện.
"Chuyện này hài nhi thật sự không biết, hoàng thượng hạ chỉ cùng hài nhi không liên quan a". Tề Tranh nói, nàng cũng thật không biết chuyện gì đang xảy ra, lúc nghe tiểu Trúc kể lại nàng mới biết đến chuyện này a.
"Cùng ngươi không liên quan? Ý ngươi là hoàng thượng quá mức rảnh rỗi nên mới suy tính việc ban hôn cho ngươi, hay ngươi thật sự nghĩ rằng mình cùng Giang Hiểu Nguyệt trai tài gái sắc, xứng lứa vừa đôi, ân?" Tấn Phong vẫn như cũ tức giận, hắn là phụ thân dĩ nhiên biết rõ hài nhi của mình là cái gì tính cách, sao có thể nói ban hôn là ban hôn, chắc chắn bên trong có ẩn tình. Nếu như không khéo để Tấn Lâm lấy Giang Hiểu Nguyệt, hủy hoại Giang tiểu thư người ta thì kẻ làm phụ thân như hắn còn mặt mũi nào đi gặp hoàng thượng và Giang thừa tướng đây.
Tề Tranh trong lòng thầm kêu khổ sở, "Chuyện này hài nhi thật sự không biết a, phụ thân nhất định phải tin con, tuy con ngày thường ham chơi còn hay gây sự nhưng cũng không dám làm càn trước mặt thiên tử a".
Tấn phu nhân lúc này cũng lên tiếng: "Được rồi lão gia, nếu Lâm nhi đã nói vậy thì thôi đi, dù sao thánh chỉ cũng đã hạ, hơn nữa nói sao Tấn gia ta cũng là một cái danh môn, Giang tiểu thư gả vào đây cũng xem như là không thiệt thòi đi, lão gia đừng tức giận a".
Tề Tranh nghe vậy nhanh chóng hùa theo,
"Ân, nương nói rất đúng, phụ thân đừng tức giận mà tổn hại sức khỏe a".
"Bỏ đi, ta sẽ không chất vấn chuyện này nữa," Tấn Phong cuối cùng hạ xuống cơn thịnh nộ: "Ngươi phải nhớ, sau khi cưới nàng, phải hết mực yêu thương cùng săn sóc, không được giở thói ham chơi mà ức hiếp nàng, nếu như có ngày nàng đứng trước mặt ta mà tố cáo ngươi, ta nhất định sẽ không nể tình phụ tử mà dung túng ngươi, đã nghe chưa?"
"Ân, đều nghe phụ thân, đều nghe phụ thân". Tề Tranh gật đầu rối rít, trước hết cứ đồng ý đã, hai đầu gối của nàng sắp bị nhũn ra hết vì quỳ quá lâu rồi a.
Tấn Phong thở dài, gật đầu bất đắc dĩ rồi nhấc chân trở về phòng. Tấn phu nhân sau đó cũng nhanh chóng đỡ Tấn Lâm ngồi dậy.
"Ai nha, tam đệ lại gây ra chuyện gì rồi a". Tấn Như Uyên giọng châm chọc.
"Như Uyên!" Tấn Phu Nhân quát lớn.
"Hảo hảo hảo, không động đến hài nhi thân yêu của nương là được". Mắt thấy Tấn phu nhân không trả lời mà chỉ tập trung về phía Tấn Lâm, Tấn Như Uyên giọng mỉa mai nói tiếp,
"Cũng đã muộn rồi, nữ nhi cũng xin phép về phòng nghỉ ngơi, tránh ở lại chọc giận ai đó a". Nói rồi cũng nhanh chóng trở về phòng.
Sau khi Tấn Như Uyên rời đi, Tấn phu nhân mới mặt không biểu tình nói với Tấn Lâm,
"Trước đến phòng ngươi, nương có chuyện muốn nói".
Đợi sau khi đến phòng mình, Tề Tranh mới cẩn thận đóng cửa phòng lại, đi đến dìu Tấn phu nhân ngồi xuống bàn. Không đợi Tấn phu nhân hỏi, Tề Tranh nói trước,
"Có phải nương muốn hỏi ta chuyện hoàng thượng ban hôn? Nếu vậy thì ta thật sự không biết a".
"Ngươi thật sự không biết?" Tấn phu nhân nghi ngờ hỏi.
"Ân, ta còn chưa từng gặp mặt hoàng thượng hay Giang tiểu thư gì đó, sao có thể gây sự gì đây". Tề Tranh giọng khổ sở.
"Bỏ đi, dù sao chuyện quan trọng bây giờ là thân phận thật sự của ngươi làm sao thú nương tử đây!". Tấn phu nhân lo lắng.
"Dù sao ta cả đời cũng không thể không thú nương tử, vậy cứ theo như thánh chỉ mà làm, vạn sự hãy tùy duyên đi". Khác với vẻ mặt đùa giỡn thường ngày, Tề Tranh sâu kín nhìn ra cửa sổ, nhìn lên bầu trời đầy sao, nàng hôm nay lại nhớ bầu trời của hiện đại, nhớ những ngày không phải đóng giả làm một ai khác, nàng chỉ là chính bản thân nàng, một cô gái có thể buồn thì khóc hay vui thì cười, tất cả đều bộc lộ ra hết như vậy. Trước kia nàng luôn nghĩ, nàng nhất định phải kết hôn với người nàng yêu và yêu nàng, nhưng lại không ngờ mọi thứ đều thay đổi kể từ khi đến cổ đại nơi này, đến cả hôn sự của bản thân cũng không thể tự định đoạt.
"Cũng chỉ có thể như vậy". Tấn phu nhân khẽ thở dài, dặn dò Tấn Lâm: "Phải nhớ, tuyệt đối không được để lộ thân phận, vạn nhất thân phận bại lộ thì không chỉ là nương và ngươi, sợ rằng cả Tấn gia cũng sẽ bị liên lụy".
"Ân, ta sẽ hết sức cẩn thận". Tề Tranh nói, mắt vẫn hướng về phía xa xăm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip