Chương 52
Vài ngày sau đó, khi cô đã sắp xếp xong công việc thì lặng lẽ âm thầm trở qua bên Anh cùng Uyển Đình mà không nói một lời với người nhà.
Ba mẹ Cao vừa xuống tới phòng khách đã nghe thấy tiếng Nhã Lâm nói vọng từ trên lầu xuống, hai người quay lại nhìn thì thấy Nhã Lâm đang hớt ha hớt hải chạy xuống từng bật thang, trên tay còn cầm theo chiếc điện thoại nói.
"Ba mẹ có chuyện không hay rồi".
"Không thẳng từ từ nói, con nói có chuyện mà chuyện gì ?" mẹ Cao nhìn Nhã Lâm tiến đến ngồi đối diện mình hỏi.
"Chuyện là chị hai bỏ đi rồi".
"Sao con biết, mà Á Hiên đi từ khi nào ?".
"Con không biết chị đi khi nào, nhưng chị có nhắn tin gửi cho con nè ba mẹ xem đi" cô vừa nói vừa mở khóa điện thoại đưa cho ba mẹ Cao xem.
"Ba mẹ con xin lỗi, vì con đi mà không một lời từ biệt con cũng là một đứa con bất hiếu đã vậy còn cải lời của ba mẹ nhưng xin ba mẹ hãy hiểu cho con, con biết khi ba mẹ xem xong tin nhắn này ba mẹ sẽ rất buồn và thất vọng về con lắm nhưng con không biết phải làm sao khi con không thể kết hôn cùng người con không yêu được đặc biệt là con trai. Trước kia con không hề cải lời của ba mẹ, ba mẹ nói gì con cũng nghe và làm theo nhưng chỉ riêng lần này con xin cải lời ba mẹ một lần con cũng đã từng nghĩ sẽ chiều lòng ba mẹ lấy người mà ba mẹ chọn cho ba mẹ được vui nhưng mỗi lần con nghĩ đến vấn đề chung sống cùng một người con trai rồi sinh con đẻ cái con cho anh ta, thì nội tâm của con sinh ra chán ghét cùng phản đối kịch liệt thật tình mà nói con không hề có cảm xúc với con trai thì làm sao con có thể sống hạnh phúc cùng người ta đây chẳng những như thế con tự làm khổ chính con và kể cả người con trai đó nữa.
Thay vì con cứ giấu giếm mà sống như vậy với người con yêu đến suốt đời thôi thì con thử vận may nói ra một lần xem sau nếu như may mắn mỉm cười đến với con thì cả nhà năm người chúng ta sống vui vẻ hạnh phúc cùng nhau đến suốt đời, nhưng con đã lầm may mắn đã không đến được với con con cũng thừa biết khi nói ra mọi chuyện chắc chắn một điều rằng ba mẹ sẽ phản đối nhưng con vẫn muốn nói ra, khi con đã nói ra hết những gì mình muốn thì như trúc được một gánh nặng trong lòng con người thoải mái và nhẹ nhõm hơn.
Ba mẹ biết không con phải lấy hết dũng khí mới dám nói ra cho ba mẹ biết con người thật của mình, còn chuyện này nữa ba mẹ biết không trước khi con về thưa chuyện cùng ba mẹ không cần biết ba mẹ có đồng ý hay phản đối Uyển Đình đã dặn dò con cho dù ba mẹ có phản đối hay la mắng con cũng tuyệt đối im lặng không được phép cải lại, ba mẹ thử nghĩ xem một người hiểu chuyện đến như thế không dễ gì tìm được, mặc dù em ấy không hơn người ta về vật chất nhưng em ấy hơn hẳn những người khác về mặc tình cảm cùng cách cư xử và lễ độ con thương em ấy cũng chính điểm đó, em ấy cũng đã vì con mà làm rất nhiều chuyện không màng nguy hiểm mà cứu mạng của con, con nợ em ấy rất nhiều phần ân tình này có lẽ suốt cuộc đời của con cũng trả không hết. Giữ ba mẹ và em ấy bên nào cũng đều rất quan trọng đối với con, con không muốn từ bỏ bên nào cả ba mẹ cũng đừng vì thế mà bất con phải lựa chọn con không thể, con ra đi không một lời từ biệt cũng vì con sợ khi ba mẹ thấy mặt con ba mẹ sẽ nổi giận thêm không vui vì thế con chọn ra đi trong âm thầm và lặng lẽ, đợi thời gian ba mẹ nguôi ngoai đi chấp nhận và tha thứ cho hai tụi con tới lúc đó tụi con sẽ trở về cùng nhau chăm sóc cho ba mẹ ba mẹ ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe".
"Giờ tôi không biết dùng từ gì để nói nó nữa bây giờ, giờ nó đã trưởng thành đủ lông đủ cánh rồi đâu còn xem tôi và bà là ba mẹ nó nữa đâu, muốn bỏ đi là đi chỉ nhắn lại vài chữ là coi như xong" ba Cao tức giận không biết trút giận vào đâu, ông tiếp lời.
"Vậy được thôi, nó muốn đi thì cho nó đi luôn đi khỏi về cái nhà này nữa".
"Thôi mà ông bớt giận ảnh hưởng tới sức khỏe dù gì con vẫn còn nhỏ chưa nghĩ thông suốt nên mới bị con bé kia dụ dỗ và lừa gạt, đợi con bé đi một thời gian chịu cực chịu khổ thì tự động con bé sẽ về xin với chúng ta thôi" mẹ Cao vừa nói vừa vuốt vuốt ngực ba Cao.
Còn Nhã Lâm thì không biết đang suy nghĩ gì cứ cuối gầm mặt, nhìn xuống nền nhà lát sau cô ngẫng đầu nhìn ba mẹ Cao nói.
"Ba mẹ có thương chị thì con xin ba mẹ hãy chấp nhận cho chuyện tình yêu của chị, chẳng lẽ ba mẹ nở lòng nhìn chị chịu khổ mà ba mẹ không chút xót dạ hay sao ?".
"Nhã Lâm con có biết là con đang nói gì không ?" mẹ Cao nhìn con gái nói.
"Dạ, con biết mình đang nói gì mà".
"Con biết vậy tại sao còn nói đỡ cho chị con, trong khi chuyện tình cảm của chị con chẳng ra gì chỉ khiến cho mọi người cười chê".
"Tuy tình cảm của chị có chút khác biệt với mọi người nhưng chị hai vẫn là chị hai của con là con của ba mẹ đó là sự thật không thay đổi, tại sao chúng ta là người một nhà sao không ủng hộ cho chị được hạnh phúc và sống thật với chính con người thật của mình có phải tốt hơn không, mà phải để ý tới những lời nói của người ngoài mà để người trong nhà phải đau khổ".
"Miệng đời thì lúc nào cũng vậy luôn luôn cay đắng và khắc nghiệt, chúng ta là sống cho chính cuộc đời của mình chứ không phải sống vì miệng lưỡi thế gian, nếu sống theo miệng lưỡi thế gian chúng ta có bao nhiêu cuộc đời để sống vì thế chúng ta cần phải yêu thương và trân trọng những người thân bên cạnh để một khi không còn nữa tới lúc đó có hối hận thì cũng đã muộn, ba mẹ cũng không phải dạng người mà không thấu tình đạt lí".
Cô nói đến đây thì ngưng quan sát thái độ của ba mẹ Cao thấy hai người trầm mặc cô vội tiếp lời "Ba mẹ cũng đâu có lỗ lã gì đâu tuy ba mẹ không được chàng rễ như mong muốn nhưng bù lại ba mẹ có thêm được một cô con gái vừa xinh đẹp lại giỏi giang nữa vụ làm ăn này ba mẹ lời quá còn gì".
"Những lời này là do Á Hiên bảo con nói hay sao ?" ba Cao im lặng nãy giờ lên tiếng hỏi.
"Dạ không, chị không nói gì với con cả con suy nghĩ sau thì nói như thế thôi ạ".
"Ba mẹ con năn nỉ ba mẹ đấy chấp nhận cho chị cùng chị Uyển Đình được ở bên nhau đi ạ, để cho hai chị nhanh chóng quay trở về nhà dù gì hai chị cũng là con gái ở bên ngoài con cũng không yên tâm" Nhã Lâm quỳ dưới chân mẹ Cao hai tay để trên đùi bà lắc lắc cùng vẻ mặc đáng thương cầu xin.
"Đâu phải lần đầu tiên chị con ở bên ngoài đâu, con lo làm gì ?".
"Không giống nhau, trước kia là chị vì công việc nên thường xuyên ở bên ngoài nhiều, còn lần này liên quan đến hạnh phúc của chị nếu như ba mẹ vẫn khư khư giữ ý định như vầy hoài thì có khi chị không về nữa cũng nên".
"Tôi đói rồi, chúng ta mau đi ăn sáng thôi bà" cô nói hết lời cũng không nghe thấy ba mẹ mình có phản ứng gì, thì bất ngờ ba Cao đứng dậy nhìn cô cùng mẹ Cao bỏ lại một câu rồi quay người rời khỏi phòng khách.
Ba Cao đã đi chỉ còn lại một mình mẹ Cao cô lại tiếp tục màn năn nỉ, ỉ ôi làm mẹ Cao cũng xiêu lòng bà nói.
"Mẹ thì không có khó khăn gì với chị con, cho dù mẹ có làm căng lên hay đuổi chị con ra khỏi nhà thì Á Hiên cũng là con của mẹ là chị của con đó là sự thật không thay đổi".
"Mẹ nói đúng rồi ạ, tính của chị mẹ cũng biết rồi mà có khi mẹ làm quá lên thì kết quả không mấy khả quan có khi đi ngược lại không khéo chị nghĩ quẩn lại làm ra chuyện dại dột gì nữa, tới đó không phải mẹ và ba sẽ mất đi một người con xuất xắc lại còn thương yêu ba mẹ nữa sao".
"Nếu chị con mà biết thương yêu mẹ và ba con thì nó đâu không nói một lời mà âm thầm bỏ đi như vậy".
"Hôm trước khi chị nói chuyện của chị ra thái độ của ba mẹ không được tốt lại còn phản đối kịch liệt như vậy, mẹ nghĩ xem chị dám nói gì với ba mẹ thêm nữa hong hay là vừa nói ra ba mẹ dùng vũ lực hoặc uy hiếp bắt chị phải chia tay cùng chị Uyển Đình, thà là chị âm thầm lặng lẽ bỏ đi còn hơn là đứng giữ hai bên mà không biết phải làm sao nếu là con, con cũng sẽ làm y như chị, đợi ba mẹ tha thứ thì sẽ quay trở về".
"Tới con cũng muốn giống như Á Hiên nữa hay sao ?".
"Dạ không phải, con là gái thẳng một trăm phần trăm nha con chỉ thích con trai chứ không thích con gái".
"Vậy sao con đòi giống như Á Hiên ?".
"Giống chị là giống ở điểm nếu sau này con có người yêu dẫn về mà ba mẹ phản đối con sẽ dứt khoát theo họ cái một, đợi có con rồi quay trở về tới lúc đó ba mẹ sẽ nghĩ tình cháu ngoại mà chấp nhận cho tụi con ở bên nhau".
"Nè con còn nhỏ không được nghĩ đến chuyện tình cảm trai gái đâu, đợi lớn lên một chút nữa hả tính biết chưa ?" mẹ Cao chỉ giữ trán cô nói.
"Con chỉ là đang ví dụ cho mẹ hiểu thôi chứ làm gì con nghĩ đến mấy chuyện đó yêu đương sớm mệt mỏi lắm, mẹ yên tâm không cần phải lo".
"Biết suy nghĩ được vậy là tốt".
"Thôi xuống ăn sáng nhanh, không khéo ba con lại giận nữa bây giờ" mẹ Cao đứng dậy quay người định đi, Nhã Lâm vội giữ tay bà lại vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
"Mẹ vậy còn chuyện của chị thì sao ạ ?".
"Để mẹ nói lại với ba con lần nữa xem sau, nếu ba con chấp nhận thì gọi chị con về sẵn tiện để mẹ xem con bé kia mặt mũi như thế nào mà chị con cùng con đứng về phía cô ta mà ra sức bảo vệ như vậy ?".
"Con đảm bảo với mẹ khi mẹ nhìn thấy chị dâu thì..." Nhã Lâm nói chưa hết câu đã bị mẹ Cao ngắt ngang lời cô đang nói.
"Ba mẹ chưa chấp nhận mà con đã gọi chị dâu thân mật như thế à ?".
"Sớm hay muộn gì ba mẹ cũng sẽ chấp nhận thôi, con gọi sớm cho thuận miệng sao này cũng sẽ dễ gọi hơn".
"Xem bộ ra con rất thích con bé người yêu của chị con nha, con đã gặp con bé đó rồi sao ?".
"Đã gặp mấy lần rồi ạ, chị ấy rất dễ thương lại còn duyên dáng nữa con rất thích nói chuyện cùng chị ấy".
"Coi bộ mẹ phải sớm gặp con bé này mới được xem như thế nào mà hai chị em con khen tấm tắt lại còn mê tít nữa chứ".
"Tới khi mẹ gặp chị Uyển Đình rồi thì mẹ sẽ giống như hai chị em con điều sẽ thích chị ấy cho coi".
"Mẹ chọn dâu cũng như chọn rễ không phải dễ dãi đâu nha".
"Bà chị dâu này con đảm bảo mẹ sẽ ưng ý không chê vào đâu được".
"Để xem tới khi đó như thế nào đã, còn giờ xuống ăn sáng thôi kẻo ba con đợi".
"Dạ".
'Lát phải gọi điện báo tin tốt này cho hai chị biết mới được' Nhã Lâm vừa đi sau mẹ Cao vừa tươi cười nghĩ.
Thời gian mới đó mà đã trôi nhanh thật hôm nay nữa là tròn một năm Á Hiên cùng Uyển Đình ở nước ngoài, và cũng chính ngày hôm nay là ngày quan trọng nhất của hai người khi sắp đón cặp song sinh chào đời, sau một năm chờ đợi và bao vất vả mới được như ngày hôm nay.
Trước đó khi cô biết được Uyển Đình đã thành công mang thai, thì cô không khỏi vui mừng gọi điện cho Mạn Nhu và hỏi xem cần phải chuẩn bị những gì khi bà bầu đi sanh, làm Mạn Nhu tụng cho cô một trận còn khinh bỉ ra mặt bảo cô chưa chi mà đã quýnh quán chuẩn bị chi cho sớm, nói gì thì nói dù sao cũng là chỗ bạn bè thân quen nhiều năm cô cũng chỉ và nói những thứ cần thiết và chú ý như thế nào cho tốt đối với một người đang mang thai, vì trước đó không bao lâu cô cũng vừa mới sinh em bé xong nên cũng có chút ít kinh nghiệm mà truyền lại cho cô bạn thân không biết gì này.
Á Hiên bên ngoài phòng sanh cứ đi qua đi lại không khỏi lo lắng, cứ cách vài giây cô lại nhìn chăm chăm vào cách cửa phòng sanh mà không khỏi nôn nóng.
Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng giày cao gót nện trên nền văng vẳng bên tai, kèm theo một giọng nói nữ vang lên ngay sau đó.
"Á Hiên sao rồi, Uyển Đình em ấy sanh chưa ?" Mạn Nhu hối hả chạy vào thấy Á Hiên đứng trước cánh cửa phòng sanh cô vội hỏi.
"Vẫn chưa thấy gì".
"Em ấy đưa vào đó được bao lâu rồi ?".
"Đã hơn ba mươi phút rồi, mà vẫn chưa thấy ra".
"Ba mươi phút rồi à sao lâu vậy mà vẫn chưa sanh nhưng Uyển Đình sẽ không sao đâu cậu yên tâm đi, cậu lại ghế ngồi chờ một chút đi cậu ở đây sốt ruột cũng không làm được gì" Mạn Nhu vừa nói vừa kéo Á Hiên đến ghế.
"Cậu uống miếng nước đi, thả lỏng tinh thần ra nào" Mạn Nhu mở nắp chai nước đưa đến trước mặt Á Hiên cô tiếp nhận chai nước uống một hơi hơn phân nữa chai, cô nói.
"Cám ơn cậu Mạn Nhu".
"Chỗ bạn bè với nhau không cám ơn gì không biết, nếu như cậu muốn cám ơn mình khi nào về nước thì mời mình một chầu hoành tráng là được".
"Không thành vấn đề nè" Á Hiên mỉm cười đáp, như nghĩ đến điều gì liền hỏi.
"Cậu bay qua đây với mình, vậy còn chồng và con cậu thì sao ?".
"Chuyện này cậu không cần phải lo vì hai người họ cũng theo mình qua đây luôn mà".
"Sao mình chỉ thấy có mỗi mình cậu thôi, còn hai người họ đâu mình không thấy".
"Mình lo cho cậu cùng Uyển Đình nên đã vội vào đây trước còn hai cha con họ thì mình để vào sao" cô nói vừa hết câu thì nghe tiếng bước chân vọng tới, cô quay lại nhìn mỉm cười nói.
"Đấy hai cha con họ vào tới rồi kìa" cô đứng dậy tiến tới đưa tay tiếp nhận đứa bé trên tay chồng mình sang, cô hôn liên tục vào má thằng bé mặc dù thằng bé đang ngủ, và trở lại ngồi vào hàng ghế ngay sau đó.
"Thằng bé chỉ mới có mấy tháng mà cậu đã ẵm theo đi xa như vầy rồi, sao cậu không để ở nhà cho bà ngoại chăm mà đưa thằng bé theo chi cho tội vậy ?" cô nhìn đứa trẻ ngủ trong lòng Mạn Nhu đưa tay khều khều hai gò má phúng phính như cái banh bao hỏi, cũng chẳng bao lâu nữa cô cũng có thiên thần của cô chẳng những thế mà còn là song sinh nữa.
"Không được đâu, thằng bé quấn mình lắm tối ngủ mà không có mình nó không chịu ngủ khóc la dữ lắm nên mình mới ẵm theo đó chứ, nếu được mình đã để thằng bé ở nhà rồi vì vợ chồng mình là lần đầu tiên đến đây cũng muốn đi tham thú quang cảnh nơi đây một lần cho biết nhưng ngặc một nổi mắc thằng cu này rồi thì không thể làm gì được".
"Haiz, có chồng có con rồi mà tính tình vẫn vậy không thay đổi vẫn tham vui như ngày nào".
"Mình chỉ có một lần để được sống tại sao không nhân cơ hội còn trẻ khỏe làm những điều mình thích để sau này về già cũng có cái mà hồi tưởng".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip