Chương 101: Tra tấn

"Sa Sa?" Thấy Lệ Sa bất động, chị họ thật muốn bay lại ký hộ Lệ Sa. Căn biệt thự này bao lớn chứ, vị trí không tồi, phụ cận cũng không thiếu thứ gì, dựa theo giá nhà ở Bắc Kinh vào thời điểm hiện tại, chắc cũng phải hơn ba ngàn vạn (cỡ 100 tỷ tiền Việt). Trời ạ nằm không mà kiếm được ba ngàn vạn, Hà Hòa thật muốn hỏi không biết Phác Thái Anh có thiếu chị họ hay không.

"Bằng không để tôi nói với hai vị một chút về hợp đồng và thủ tục?" Thấy Lệ Sa còn chưa ký, luật sư bèn nói thêm.

"Ngài nói ngài nói đi." Thấy luật sư không phải không tới kêu đi hầu tòa, mà tới chuyển tiền, chị họ Hà Hòa một mực cung kính, giống như căn hộ được chuyển hộ cho cô không bằng.

"Nhất định phải ký sao?" Chờ luật sư nói xong, Lệ Sa lại hỏi.

"Đương nhiên, như vậy mới có hiệu lực trên pháp luật."

"Àh." Lệ Sa buông đũa cầm lấy bút, dừng một chút, rồi mới nhanh chóng ký tên của mình lên.

"Chỗ này, còn có chỗ này, đây là tất cả thủ tục."

"Tiền thuê ngài chắc không thấp đi?" Chị họ nói.

"Cũng tạm, tôi là cố vấn tư nhân của Phác tiểu thư."

"Lấy lương một năm?"

"Đúng vậy."

"Phác tiểu thư đang ở đâu?" Chị họ nói, "Chuyện chuyển nhượng lớn như vậy, sao không thấy cô ấy tới?"

"Cô ấy ở đoàn quay phim."

"Cũng phải, Phác tiểu thư có nhiều bất động sản như vậy, đối với cô ấy mà nói chỉ là chút lòng thành, đóng phim quan trọng hơn." Hà Hòa thật sâu cảm nhận, nghèo khó trở ngại trí tưởng tượng của cô, cuộc sống của người có tiền thật là nghĩ cũng không dám nghĩ. Làm nữ diễn viên nổi tiếng từ khi còn trẻ, được Hoa Đồng đưa ra đề nghị làm người đại diện, đặt mua cho rất nhiều bất động sản, lúc ấy Thái Anh đã là chiêu bài của Hoa Đằng.

"Còn phải ký thêm sao?" Lệ Sa lắc lắc chiếc bút đã sắp hết mực.

"Không." Luật sư cười nói, "Sau đó còn vài thủ tục, nếu có thể giúp Lạp tiểu thư xử lý, tôi sẽ làm giúp cô, nếu không thể thì xin mời Lạp tiểu thư hạ cố tới một chuyến."

Luật sư được Hà Hòa tiễn đi, Hà Hòa vô cùng ân cần, lúc từ cổng lớn trở về, thấy Lệ Sa còn ngồi đó ăn cơm. Chuyện lớn như vậy, cô em họ của cô còn có thể bình tĩnh như vậy?

"Trước đó Thái Anh cũng từng tặng em vài thứ to bự rồi à?" Cho nên em họ cô tập mãi thành thói quen?

"Không......" Bữa ăn này càng ăn càng thấy đắng chát, nhưng Lệ Sa vẫn cố nuốt trôi, "Nhanh ăn đi, sắp nguội rồi."

"Rồi rồi." Hà Hòa nào còn nuốt trôi cơm, em họ cô nhảy một bước trở thành phú bà ngàn vạn. Đây đều là công lao của cô, nếu không phải cô dẫn Lệ Sa tiếp cận Thái Anh, Thái Anh nào sẽ nhận thức Lệ Sa. Hoàn toàn xứng đáng tương đương với bà mối. Nếu nói thẳng ra, không biết Thái Anh có cho cô phí bà mối hay không? Tỷ như một căn chung cư nhỏ chẳng hạn? Trước đó cùng Thái Anh đi dạo phố, Thái Anh cũng tặng cô vài món hàng hiệu. So với một căn hộ, thì những thứ quần áo ấy lại tính là gì?

"Chị họ, sao chị còn ở đây?" Lúc xuống lầu uống nước, Lệ Sa thấy chị họ, chị họ mới tắm rửa xong, khó trách vừa rồi hỏi cô áo tắm dài ở chỗ nào.

"Sao? Không cho hưởng phúc của em à?"

"Chị không phải rất bận sao?"

"Kệ đi, buổi tối cùng em chúc mừng một chút."

"Ngày mai em còn phải đi làm."

"Làm gì?"

"Cảnh sát hình sự."

"Cái gì? Sao em còn làm vậy? Không phải em về bên Thái Anh rồi sao?"

Lệ Sa rũ đầu: "Nếu chị muốn ở lại ngủ, thì cứ ở lại ngủ đi, ngoại trừ phòng ngủ chính, chị muốn ngủ ở đâu cũng được."

"Ok."

Tâm tình chị họ không tệ, buổi tối còn xào thức ăn cho Lệ Sa, lúc dùng bữa khuya, chị họ vẫn cứ nói mãi, Lệ Sa cũng không nói gì, hoàn toàn trầm mặc như từ sáng. Chờ chỉnh lý xong công việc, Lệ Sa nằm lên giường, trên giường vẫn còn vươn mùi nước hoa của Thái Anh. Lệ Sa nhảy xuống giường lục tìm nước hoa của Thái Anh, nàng không mang theo bất kỳ thứ gì, bao gồm cả cô.  Phun một chút nước hoa, không ai chỉ cô nên xịt thế nào, nên cô phun nhiều đến khiến bản thân phải sặc vài lần, lau một chút đôi mắt cô mới lấy điện thoại ra: "Thức ăn trong tủ lạnh, em ăn mãi vẫn không xong."

Đến sáng ngày thứ hai, Thái Anh cũng vẫn chưa trả lời cô. Thái Anh không thích cô làm công việc này, bây giờ đường sống cứu vãn duy nhất, chính là cô phải từ bỏ công việc này.

Thái Anh đương nhiên thấy tin nhắn của Lệ Sa, đến bây giờ còn nghĩ tới ăn ăn ăn, em có ngon thì ôm tủ lạnh tới mãn kiếp luôn đi.

Hôm cuối cùng, cô đã khiến Thái Anh tức muốn chết, lời nói lúc đó càng nói càng nhảm. Sau hai ngày bình tĩnh, Thái Anh nghĩ, lần này dứt khoát thừa dịp kéo Lệ Sa về bằng mọi giá. Hai ngày này, Thái Anh mệt mỏi đến muốn ôm đầu, cùng Lệ Sa chia tay, cũng không biết là nói thật hay vẫn là nói dối, là thật quá mệt mỏi, hay là giả. Không ngờ Lệ Sa còn ăn được ngủ được, nàng khó chịu đến muốn chết đi sống lại, nên không ăn được bao nhiêu, bây giờ lại càng không muốn ăn. Trước nay nàng chưa từng có trải nghiệm này, nàng chưa từng giận Hoa Đồng như bây giờ.

Vậy nàng còn thích Hoa Đồng sao?

Nàng chỉ thích mình Lạp Lệ Sa.

Vậy vì sao lại chia tay Lạp Lệ Sa?

Thái Anh cảm giác như bản thân mình đang tiến vào một giai đoạn tự mình ngược mình, kịch bản đọc đến hoa cả mắt, ngủ chưa đủ giấc, đã phải tiếp tục đóng phim. Cũng may nàng tương đối thông suốt nhân vật này. Trước giờ nàng chưa bao giờ cảm nhận được vai diễn như bây giờ.

"Cắt!" Đạo diễn có chút kích động, "Phác tiểu thư hôm nay cô diễn vô cùng tốt."

Thái Anh đều không có cảm giác gì, vô ái vô hận. Sau khi rời khỏi ống kính, Thái Anh đi xem lại cảnh vừa quay.

Nàng rút kiếm của người áo đen bên cạnh, múa kiếm tung bay, cùng trường bào màu trắng xuyên qua màn ảnh.

Một trường kiếm, một lọn tóc tung bay trong gió.

Xem hai lần, Thái Anh mới nhận ra đây là chính mình, Điềm Điềm cũng ở một bên lau nước mắt: "Tiểu Anh, em nói xem có kỹ thuật diễn liền có kỹ thuật diễn."

"Trước giờ em không có kỹ thuật diễn à?"

"Không phải......Càng ngày càng tốt." Điềm Điềm nịnh nọt.

Thái Anh dở khóc dở cười, dáng vẻ Điềm Điềm nịnh nọt, lại khiến nàng nhớ tới Lệ Sa. Cảnh này quay liên tục, hơn ba bốn ngày. Hôm qua Lệ Sa cũng gửi tin nhắn tới, nói thức ăn trong nhà, cô đều ăn xong rồi.

"Không cần gửi tin nhắn cho tôi."

"Leng keng" một tiếng, Lệ Sa rốt cuộc thấy được tin nhắn của Thái Anh. Đợi lâu như vậy, cô không phải vì chờ tin nhắn này sao?! Cô lập tức hỏi Thái Anh khi nào thì về ăn cơm, cô cho rằng Thái Anh sẽ về. Trước đó hai người cãi nhau, cũng chưa cãi nhau lâu thế này, cũng không cãi nhau lớn như vậy. Thái Anh trực tiếp tặng nhà cho cô, chẳng lẽ không muốn gặp cô sao?

Huhuhu......

"Em không biết chừng nào thì chị mới rảnh, bằng không gọi điện thoại cho chị được không?"

"Không cần gọi điện thoại."

"Hả?"

Một lát sau, lại nhận được tin nhắn của Lệ Sa, cô gửi tới một bức ảnh, mặc áo ngủ cừu con, đưa lưng về phía màn ảnh, còn ôm đầu nằm lỳ ở trên giường, trên ảnh chói lọi ba chữ to, thực xin lỗi.

Một chiêu dùng hai lần, còn mặc áo ngủ tình thú, Thái Anh thận muốn kiện Lệ Sa quấy rối tình dục.

Thái Anh yên lặng lưu tấm hình lại.

=

"Tiểu Lạp, có cần về ngủ một lát không?" Thấy vành mắt Lệ Sa thâm đen ai cũng tới hỏi thăm.

Đều do tối hôm qua cô mơ thấy Thái Anh quay lại, Thái Anh kêu cô mặc áo ngủ cừu non, thượng cô còn không cho cô rên rỉ, bắt cô kêu "be be". Mơ xong thì Lệ Sa không ngủ nổi nữa, cô nằm ở phòng nghỉ của cục cảnh sát, lại cầm lấy di động, không có tin nhắn của Thái Anh.

Ngơ ngơ ngác ngác qua một tuần, Lệ Sa mới ý thức được, cô thật sự đã cùng Thái Anh chia tay. Phản xạ hình cung tương đối dài, trước đó Thái Anh vẫn luôn trêu chọc cô, thật lâu mới có thể ở bên nhau. Bây giờ chia tay, cô mới biết bản thân mình thích Thái Anh bao nhiêu. Cuộc sống ngày ngày qua, thời gian càng kéo dài, càng khó ở bên nhau. Lệ Sa mong mỏi, hy vọng sớm bắt được đám người kia.

"Cô ấy vẫn không đồng ý?" Nhìn trạng thái của Lệ Sa, cũng biết đã xảy ra chuyện gì, Lâm Kỳ vỗ một cái lên bả vai Lệ Sa. Nếu người ấy không hiểu chị, vậy đường ai nấy đi đi, có đôi khi nên nhìn người bên cạnh mình kỹ một chút, có thể sẽ có một lựa chọn tốt hơn. Ở trước mặt Lệ Sa, Lâm Kỳ mém tí nữa thì chỉ ra cô mới là người xứng đáng ở bên Lệ Sa.

"Ừm......" Lệ Sa nói, "Cô ấy không muốn lo sợ mỗi ngày."

"Tôi không nỡ." Lệ Sa kéo tay áo một chút.

"Cũng không phải không có cách?" Lâm Kỳ nói, "Kỳ thật điều hoà một chút, thì có thể chiếm được cả cảm tình lẫn lý tưởng."

"Làm sao điều hoà?"

"Cùng đồng nghiệp yêu đương?"

Lệ Sa lau khóe mắt một chút: "Vậy không phải chơi gay sao?"

"......" Phi! Chị mới chơi gay!

Trong lúc nói chuyện, Lâm Kỳ đi nhận một cuộc điện thoại, hình như là La Diễn, cô lập tức liền đứng thẳng thân thể: "Dạ rõ."

=

Hiện trường rất loạn, đã xảy ra sạt lở ở ngọn núi gần đó. Bộ đội điều không ít quan binh tới cứu viện, lần này Lâm Kỳ tới, là phụ trách chỉ huy hiện trường, nghe tin tức đã xảy ra chuyện, Lệ Sa cũng tới hỗ trợ.

Thái Anh từ xa đã trông thấy Lệ Sa, hơn nửa tháng không gặp, không ngờ hai người lại tái ngộ trong hoàn cảnh này. Thái Anh đang quay phim ở gần đó, tới đây liền bắt gặp Lệ Sa. Không biết Lệ Sa lấy đâu ra một bộ quân phục, thoạt nhìn vô cùng mạnh mẽ, một thân bụi bặm, tựa hồ đã bận rộn rất lâu.

Điềm Điềm không nhận ra Lệ Sa, bởi vì cô xen lẫn trong cả đám bộ đội, thoạt nhìn không khác gì mọi người. Có lẽ đây mới là nơi Lạp Lệ Sa nên thuộc về. Cô đứng thẳng người, lau mồ hôi chảy xuống bên tai, cùng người bên cạnh vừa nói chuyện vừa uống nước. Hoàn toàn khác xưa. Tựa như lúc trước khi tham gia  《 Tiêm đao ban 》, cả người tản ra ánh hào quang mông lung.

Lệ Sa quay đầu, liền nhìn thấy dáng vẻ Phác Thái Anh đầy phong trần mệt mỏi . Cô tự bấm vào tay mình, biểu tình hơi mất tự nhiên, quay đầu cùng Lâm Kỳ nói chuyện. Lâm Kỳ thuận theo ánh mắt Lệ Sa, cũng trông thấy Thái Anh: "Mấy vị đại minh tinh này, luôn muốn lên trang bìa. Lần trước có lũ lụt, một cô minh tinh họ Bàng, đứng trên đê đập ra vẻ, thiếu chút nữa thì bị nước lũ cuốn đi."

"Đừng nhìn nữa, lát nữa thì có thể đi lấy chữ ký." Lâm Kỳ không nhận ra, chỉ biết người trước mặt chính là một minh tinh, nhưng không biết là vị minh tinh nào.

Lâm Kỳ vỗ lưng Lệ Sa một cái, Lệ Sa quay đầu, nhìn thoáng qua Thái Anh. Thái Anh cũng dừng một chút, sau khi đi hai bước nàng bỗng quay đầu nhìn bóng lưng Lệ Sa dần khuất, nói: "Anh đi điều tra một chút, cô gái bên cạnh Lệ Sa là ai?"

Vẻ mặt Điềm Điềm mờ mịt: "Hả? Sa Sa đâu? Vừa rồi không phải chỉ có một đám nam binh đi qua thôi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip