Chương 57: Biến thái
Lúc đầu Thái Anh còn có chút không vui, nhưng khi nghe thấy giọng điệu "Từng trải" của cừu con, tâm tình của nàng lại hòa hoãn đi không ít. Thái Anh cũng không nói thêm gì, mà chỉ dựa vào cổ Lệ Sa. Trên người cừu con vẫn còn lưu lại mùi hương của sữa tắm, trước đó khi ngửi thấy mùi vị này, nàng luôn nghĩ do cừu con tắm rửa quá nhanh, không tắm kỹ, nên mới lưu lại mùi sữa tắm nồng như vậy. Nhưng bây giờ ngửi thấy, còn vào ban đêm, lại khiến lòng Thái Anh bất giác cảm thấy bình yên.
"Cả ngày chưa ăn gì, em đi mua thức ăn cho chị nha?" Lệ Sa thành khẩn mà nói: "Dù sao cũng nên ăn chút gì đó."
Giống như mấy hôm trước, tôi nấu cơm, chị ném tôi lại một mình trước bàn ăn, tôi vẫn có thể tự nấu tự ăn.
"Đã trễ thế này rồi, còn tiệm nào mở chứ?"
"Món gì cũng có, chị muốn ăn gì?"
"Em quyết định đi."
Lệ Sa nghĩ nghĩ. "Hoành thánh?"
Thái Anh cũng không ngờ, sẽ cùng cừu con ăn hoành thánh giữa đêm khuya. Trải qua chuyện ban ngày, ban đêm tỉnh lại, dù sao cũng nên tiêu hóa một chút. Tiêu thực có lẽ cũng giống tiêu hóa vậy. Nhìn cừu con cắm đầu ăn hoành thánh, Thái Anh cầm lấy di động. "Ting Ting" một tiếng, di động của Lệ Sa vang lên. Lệ Sa không ngẩng đầu, mà chỉ cúi đầu trượt mở màn hình nhìn di động, là tin nhắn từ Thái Anh.
"Ngủ rồi sao? Đang làm gì?"
"......" Lệ Sa ngẩng đầu nhìn vào mắt Thái Anh, sợ Thái Anh không phải đang diễn kịch.
"Em chịu nhìn chị, vì sao không chịu trả lời tin nhắn?" Thấy Lệ Sa không trả lời tin nhắn, Thái Anh lại nhắn thêm một tin.
"Đang chuẩn bị trả lời, đang ăn hoành thánh." Lệ Sa cũng có cảm giác nhập vai. "Còn chị?"
"Trùng hợp, chị cũng vậy."
–
Lúc ngủ, Thái Anh lại kéo Lệ Sa lên giường. Vừa nhìn Lệ Sa, vừa nhéo mặt Lệ Sa. "Trùng hợp, chúng ta lại ngủ cùng nhau."
Thái Anh cũng không làm gì quá đáng, chỉ ôm Lệ Sa, dùng cằm tựa lên đầu cô. Nàng nhìn ánh đèn đường bên ngoài khung cửa sổ, cọ cọ lên mái tóc dài của cô. Uốn người trong lòng Thái Anh, Lệ Sa chỉ cất tiếng thở dài.
"Làm sao vậy?"
Lần theo ánh sáng ngoài cửa sổ, Lệ Sa mở mắt. "Em không phải hồ ly tinh chứ?"
Thái Anh bật cười, ưu sầu trong lòng bỗng chốc được Lệ Sa hóa giải. Trước đó cũng vậy, khi Hoa Đồng sắp xếp nàng tham gia hôn lễ của Vu Đông Đông, vì không muốn khiến giới truyền thông biết chuyện giữa nàng và Hoa Đằng. Lúc đầu trong lòng nàng còn có chút phiền muộn, vừa gặp Lệ Sa thì bỗng chốc tan biến. Hay mỗi khi vô tình bắt gặp Lệ Sa ra ban công hút thuốc. Có rất nhiều lần đều như thế này. Cảm xúc quanh đi quẩn lại, khó khăn lắm mới gặp được một người thẳng thắn như cô.
"Đâu có hồ ly tinh nào lại cao như em." Nào giống, em là cừu con mà.
"Hix." Lệ Sa bị Thái Anh ôm vào trong lòng, giọng có chút buồn bực. "Cũng phải, làm gì có loại hồ ly khó coi như em."
Cừu con rất hay tự mình ngộ nhận.
"Nếu em nói như vậy, thì em chính là hồ ly tinh."
"Chị khách khí quá." Lệ Sa nghĩ nghĩ, ở trước mặt Thái Anh, ai dám tự xưng mình là hồ ly tinh chứ?
Lệ Sa chìm vào giấc ngủ rất nhanh, Thái Anh kêu cô ngủ, cô liền ngủ. Dù sao cũng đã rất muộn. Tuy rằng trong đầu vẫn còn quẩn quanh bát quái vừa xem, nhưng sau khi chui vào trong lòng Thái Anh, Lệ Sa lại có chút buồn ngủ. Thái Anh không ngủ được, do cả ngày ngủ quá nhiều. Cảm nhận được tiếng hít thở đều đều của Lệ Sa, cảm xúc của Thái Anh dần bình tĩnh, từng sợi tơ lòng từ từ được gỡ rối. Thái Anh vuốt mái tóc dài của Lệ Sa, nhẹ nhàng mà hôn lên trán cô.
Tin nhắn của người ấy tới rất muộn, Thái Anh nhìn thoáng qua màn hình. "Tôi không sao, em cứ nói với con bé đi."
"Sao cô còn chưa ngủ?" Thấy Hoa Đồng nhắn tin tới, Thái Anh bèn trả lời.
Nàng trả lời rất nhanh, những câu nói quan tâm theo quán tính này, Hoa Đằng đã nói với nàng mười năm, rất nhiều người từng nói với nàng trong mười năm qua, nàng cũng từng nói với Hoa Đồng suốt mười năm.
Trong mười năm ấy, có rất nhiều thói quen, cần phải có thời gian từ từ thay đổi.
"Không phải em cũng vậy sao?" Hoa Đồng nhắn kèm them một Icon mặt cười.
Hoa Đồng nhắn tin hơi chậm.
"Cô đã nói với tôi rất nhiều lần rồi, tôi cũng biết. Nhưng không thể cứ đụng chuyện, thì cứ ném Đông Đông sang một bên, để con bé tự mình suy nghĩ. Con bé còn rất nhỏ, những gì có thể tưởng tượng ra cũng không phải chuyện tốt."
"Chúng ta phải giải thích nhiều hơn." Hoa Đồng hồi phục nói.
"Vấn đề giữa cô và tôi không phải cứ giải thích là được." Cũng biết Hoa Đồng muốn ám chỉ điều gì. "Lần trước chuyện tôi tìm cô, chỉ vì muốn nói về chuyện giải ước."
Lần trước, Thái Anh thật sự đã tới tìm Hoa Đồng. Hoa Đồng biết Thái Anh muốn nói gì, nên luôn nói mình đang bận. Không biết là thật sự bận hay chỉ muốn trốn tránh nàng. Hai người chỉ gặp nhau có một lần duy nhất, cũng chỉ nói về chuyện giải ước. Không biết vì sao Vu Đông Đông lại biết được, có lẽ đã nhìn thấy tin nhắn của Hoa Đồng? Dù sao thì cô bé đã chạy tới tìm nàng. Mong nàng đừng phá rối gia đình của cô nữa. Có lẽ do kích động, mà Thái Anh đã nắm lấy vai Vu Đông Đông.
"Không ai hiểu hơn em, hôn nhân giữa hai người ấy chỉ đang tồn tại trên danh nghĩa."
"Chúng ta đừng nói sang nói chuyện khác, cũng đừng nói chuyện cảm tình. Phác Thái Anh, chị khiến tôi rất thất vọng." Vu Đông Đông đã trưởng thành, sớm đã không còn là cô bé ngày ngày chạy theo nàng, nói muốn làm người đại diện của nàng.
Năm Thái Anh mười bảy tuổi ký hợp đồng với Hoa Đằng, khi ấy nàng cũng xấp xỉ tuổi Vu Đông Đông, hai người quen biết nhau mười năm. Nàng đã từng nhìn Vu Đông Đông khôn lớn, Vu Đông Đông luôn chia sẻ với nàng những chuyện ở trường học, lần đầu tiên biết yêu cũng dò hỏi ý kiến của nàng. Sau khi Vu Đông Đông trưởng thành, có lẽ do gặp nhau quá nhiều, nàng đã quên mất dáng vẻ của đối phương khi còn bé.
Hôm nay biểu tình khi Vu Đông Đông chất vấn nàng, cực kỳ giống với khi còn nhỏ. "Em không muốn trở thành minh tinh, em chỉ muốn làm người đại diện của Thái Anh tỷ tỷ."
"Nếu em không phải vì giận tôi, tôi đồng ý để em giải ước." Hoa Đồng nhắn tin trả lời.
–
Ánh đèn trong phòng họp vẫn còn sáng, có lẽ bây giờ đã quá muộn rồi. Hoa Đồng ngồi ở trước bàn, các nhân viên khác cũng đang ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Rất nhanh điện thoại của Hoa Đồng lại chấn động. Hoa Đồng nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày.
"Bà chủ, còn muốn tiếp tục không ạ?"
"Ngày mai đi." Hoa Đồng cúi đầu, không thèm nhìn vẻ mặt như được "Giải thoát" của cả đám nhân viên. Chờ mọi người ra ngoài hết, Hoa Đồng lại nhìn hai dòng chữ trên màn hình. Tinh lực của cô không còn cách nào để tập trung nữa.
Cô đi đến bên tấm cửa kính sát đất, nhìn thành phố hoa lệ trước mắt, Hoa Đồng ôm lấy cánh tay. Trong tay cô vẫn còn cầm lấy di động, màn hình di động đã bị tắt từ lâu. Tin nhắn vừa rồi là của Thái Anh. "Vẫn còn một chút, tôi chỉ không muốn tiếp tục lãng phí thời gian."
–
Lúc Lệ Sa tỉnh dậy, Thái Anh vẫn còn đang ngủ. Cũng không biết Thái Anh mơ thấy gì, mà lông mày cứ nhăn lại. Lệ Sa mới vừa rút tay ra, lại bị Thái Anh ôm lấy. Thái Anh cọ bên vành tai cô. "Hôm nay không có việc gì làm, ngủ thêm đi."
Qua năm phút đồng hồ, cảm thấy chân Lệ Sa hơi run. Thái Anh mới tỉnh lại, chỉ thấy mặt Lệ Sa hơi nghẹn nghẹn.
"Em bị làm sao vậy?"
Lệ Sa có chút uyển chuyển nói. "Hôm qua khi em ăn hoành thánh đó, thuận tiện có uống một chút nước canh."
"Cho nên?" Thái Anh hiểu ra, bàn tay lại không an phận.
Trước đó thì có thể nói là không biết, bây giờ Thái Anh rõ ràng đang cố ý. Còn sờ đùi cô nữa chứ. "Phác tiểu thư, chắc chị cũng không muốn nướƈ tiểu của em dính trên giường chị chứ nhỉ?"
Lệ Sa cảm giác bàng quang của mình muốn nổ tung. Sau khi được giải thoát, Lệ Sa thở ra một hơi. Vừa ra ngoài đã thấy Thái Anh, nàng đã xuống giường, đang đứng tựa bên cạnh cửa.
Vừa rồi tiếng cô đi vệ sinh có hơi to, như vậy Thái Anh đã nghe thấy hết. Đón nhận ánh mắt đầy hứng thú của Thái Anh, biểu tình của Lệ Sa cũng có chút phức tạp.
"Phác tiểu thư......" Chị đừng biến thái như vậy có được không?
Tai Lệ Sa đỏ lên, Thái Anh khẽ cong môi, rồi đùa hai câu. Sau khi vào buồng vệ sinh, nàng đưa lưng về phía Lệ Sa, nói một câu.
"Nghe được ra, nhịn cũng lâu rồi."
"Rất có sức sống." Thái Anh nói.
Nhìn Thái Anh lắc mông, chân Lệ Sa thật có chút không khống chế nổi. Cô rất muốn cho Thái Anh một cước. Là ai làm hại ai? Nếu không phải nàng ôm cô, cô cần phải vội vàng như thế sao??
"Còn giận à?" Lúc ăn bữa sáng, Lệ Sa cũng không thèm nói chuyện với nàng. Thái Anh nhìn Lệ Sa, với lấy cốc sữa bò của cô.
Lệ Sa không đáp trả nàng, chỉ nhìn sữa bò trong tay nàng.
Đi tiểu không cho đi, sữa cũng không cho uống, cuộc sống này sao mà bất công quá vậy!? Thấy Lệ Sa cứ nhìn nhìn, Thái Anh cũng rất tự nhiên, cắm ống hút vào cốc sữa bò, nhét vào trong miệng Lệ Sa. "Của em hết đó."
Lệ Sa hút một ngụm. "Không thèm."
"Vậy sao em không nói gì?"
"Em còn đang suy nghĩ." Tối hôm qua xem nhiều bát quái như vậy, có mắt có mũi đầy đủ. Lệ Sa muốn nói, nhưng lại sợ gợi lên câu chuyện thương tâm của Thái Anh. Trông tối hôm qua nàng thương tâm nhiều như vậy, nàng không có thói quen ăn khuya. Kết quả hôm qua vừa nhắc tới hoành thánh, Thái Anh lại gật đầu đồng ý. Đối với một nữ minh tinh, ngay cả chuyện ăn uống cũng không thể khống chế, chắc chắn là mười phần thương tâm.
"Cứ từ từ suy nghĩ, thời gian còn rất dài." Lệ Sa nhìn thoáng qua Thái Anh, Thái Anh đón nhận ánh mắt của cô . "Dù sao chúng ta cũng còn cả ngày."
Thái Anh mỉm cười, khiến Lệ Sa đỏ cả tai. Cô rất muốn ném trả Thái Anh chút biểu hiện, chị có chừng có mực đi! Cả người suốt ngày cứ tản ra mị lực! Thái Anh không nói, Lệ Sa cũng không thèm hỏi, dù sao cũng có thể lên mạng tra mà.
"Mấy người cảm thấy Tiểu Anh với Hoa tổng có quan hệ thế nào?" Nghĩ chắc Fan hâm mộ đã dậy, chờ Thái Anh bước lên khán đài, Lệ Sa cũng cùng fan nói chuyện phiếm.
"Một chữ để hình dung, tình mẹ con."
"Đây dường như không phải một chữ."
"Thâm."
"Cái gì thâm?"
"Thì cảm tình thâm sâu đó."
"Có thể đừng nghĩ dơ bẩn như vậy được không?"
"Bẩn gì chứ? Mấy người nghĩ gì vậy! Trước đó Tiểu Anh luôn nói Hoa tổng là người nâng đỡ mà."
Không thể tiếp tục giao lưu. Đoạn đối thoại 'xx' này căn bản không thể tiếp tục giao lưu. Lệ Sa đã hỏi tới đây, fan cũng cho cô một ít bát quái về Hoa Đồng. Fan còn cho rằng Lệ Sa đối với Hoa Đồng cảm thấy hứng thú. Fan xác thật là fan chân ái của Phác Thái Anh, không chỉ chú ý Phác Thái Anh, còn lưu ý tin tức về chủ của Phác Thái Anh. Có một số bát quái, Lệ Sa đã từng xem qua. Nhưng có rất nhiều tin Lệ Sa chưa từng nhìn thấy. Sau một ngày phổ cập kiến thức, Lệ Sa cũng biết Hoa Đồng lợi hại cỡ nào. Điểm mấu chốt nhất chính là, chị ta đã già như vậy rồi mà vẫn còn rất đẹp. Muốn tiền có tiền, muốn nhan sắc có nhan sắc, thật đúng là một chút kẽ hở cũng không có.
Mới đầu xem cô còn rất vui vẻ, sau đó lại thở ngắn than dài. Đây là một con cừu con đa sầu đa cảm. "Làm sao vậy?"
"Chị thật xinh đẹp." Nhìn mặt Thái Anh, Lệ Sa lại có chút cảm khái.
"Ừm." Nhưng thật ra Thái Anh khá bình tĩnh. "Em vớ được của hời rồi."
Đó, thấy chưa?! Nhìn một chút thôi mà kêu cô vớ được của hời. Người đẹp, luôn không nói đạo lý như thế đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip