Chương 6 : Trùng Quan

Ngày hôm nay, cũng như mọi ngày, Lam Hải Băng và Diệp Anh lại gặp nhau tại Hàn Nguyệt thủy đàm, hai người cùng ngồi ngắm nhìn bầu trời lúc hoàng hôn. 

Đột nhiên một tiếng hừ lạnh lùng truyền đến. Một đạo thân ảnh nhẹ nhàng đáp xuống.
" Diệp Anh, chẳng lẽ ngươi đã quên mất lời dặn dò của sư tôn?"

Diệp Anh vội vàng cúi đầu, cung kính nói:
- Sư tôn bớt giận, đệ tử biết tội, xin sư tôn cứ trừng phạt đệ tử.

Lam Hải Băng quan sát chỉ thấy người mới xuất hiện là một đạo cô rất đẹp, mắt môi đẹp như tranh vẽ, khuôn mặt thanh tú nhưng lạnh lùng, dáng bộ khoan thai nhàn nhã. Lam Hải Băng nhìn thấy, nhất thời tức ngực, cổ họng khô rát, hô hấp rất khó khăn.
Đạo cô liếc mắt nhìn Diệp Anh, nói:
- Biết tội là tốt rồi, hôm nay trở về nhất định ta sẽ nói với chưởng môn sư huynh, xử phạt ngươi.

Lam Hải Băng nghe đạo cô trách phạt Diệp Anh, bất giác trong lòng quýnh cả lên, nói:
- Ngươi, ngươi .... dựa vào cái gì mà dám trách mắng Diệp tỷ tỷ như vậy, nàng ta chỉ là cùng ta nói chuyện, ngoạn thưởng phong cảnh, có làm điều gì sai trái đâu?

"Nói chuyện, ngắm phong cảnh?"

Đạo cô nghe Lam Hải Băng nói như vậy, liền nghĩ lại cảnh tượng mà mình nhìn thấy. Nói chuyện, ngắm phong cảnh, lâu lâu lại vòng tay ôm một cái, quá đáng nhất là sắc thủ của Lam Hải Băng cứ đặt lên phía trên cặp mông tròn trĩnh của Đình Nhi mà vuốt ve. Hơn nữa tiểu nha đầu này cũng không hề phản đối. Đạo cô thấy vậy đương nhiên là nổi trận lôi đình. Bà rõ ràng là rất kinh ngạc vì đồ đệ của bà bình thường đối với mọi người hết sức lạnh lùng, ngay cả đồng môn sư huynh đệ nhìn nàng vài lần, nàng cũng không vui. Hôm nay không lẽ là mặt trời mọc hướng tây? Sỉ nhục, thật là đại sỉ nhục. Đệ tử của bổn Tiên tử không ngờ lại bị một tên vô lại dụ dỗ dù tên vô lại này là nữ nhân cũng không được. Đạo cô liếc mắt qua nhìn cô, đánh giá sơ qua con người của cô đoạn nói:
- Bổn tọa đang giáo huấn đệ tử, ngươi là cái thứ gì mà dám xen vào? Nếu không phải ta nể mặt Tần Thủy Dao thì cũng không bỏ qua cho ngươi đâu.

Mặc dù bà ta không biết lai lịch của Lam Hải Băng nhưng có thể xuất hiện tại Hàn Nguyệt thủy đàm, không cần suy nghĩ cũng biết đây chính là người của Phiêu Hương cốc.
" Diệp Anh, chúng ta đi."
Đạo cô hừ lạnh một tiếng, sắc mặt hết sức giận dữ. Mấy ngày gần đây bà ta thấy Diệp Anh hết sức lạ lùng, không biết vì nguyên nhân gì. Hôm nay lén theo dõi nàng, cuối cùng cũng biết được nguyên nhân.
"Đứng lại, không được đi."
Lam Hải Băng mặc dù biết đạo cô này không phải là người dễ trêu vào nhưng cô nghĩ tới việc Diệp Anh khi trở về chắc chắn bị phạt nặng, trong lòng không khỏi sốt ruột lo lắng.
"Vãn bối cầu xin tiền bối không nên trách phạt Diễp tỷ tỷ, sư phụ dù cho có nghiêm khắc như thế nào đi nữa cũng không nên vô duyên vô cớ mà trách phạt đệ tử của mình." Lam Hải Băng lúc này cũng biết đạo cô chính là sư phụ của Diệp Anh cho nên ngôn từ của cô mặc dù cũng có chút kích động nhưng cũng rất cung kính lễ phép.
Tuy nhiên đạo cô nghe vậy, lập tức xoay người lại quát lên:
- Câm miệng, bổn tọa làm việc tự nhiên có đạo lý, không tới lượt ngươi xen vào.
Lam Hải Băng cố kìm chế lửa giận đang bốc lên trong lòng, cung kính nói:
- Vãn bối không phải là muốn xen vào nhưng Diệp tỷ tỷ quả thật là vô tội, xin người không nên trách phạt nàng.

Diệp Anh đứng một bên, lòng dạ rối bời, không dám lên tiếng, chỉ còn biết cách dùng ánh mắt ra hiệu cho cô dừng lại, nếu không ắt sẽ xảy ra chuyện lớn. Lam Hải Băng rất thông minh, đương nhiên có thể hiểu được ánh mắt của Diệp Anh, bất quá cô là một người có tính cách hết sức bướng bỉnh, một khi đã làm, tuyệt đối không thay đổi ý định của mình.
"Thật là cuồng vọng." Đạo cô một lần nữa bị Lam Hải Băng lần lữa chọc giận, hoàn toàn muốn ra tay thu thập tên vô lại này, bất quá suy nghĩ thấu đáo thì cũng không muốn làm lớn chuyện nên chỉ hét lên:
- Bổn tọa làm việc không cần người khác phải dạy bảo. Nếu ngươi tiếp tục còn lải nhải lắm lời thì đừng trách ta. Ngay cả Tần Thủy Dao có mặt ở đây cũng không có quyền can thiệp vào chuyện của sư môn chúng ta. Ngươi là cái thứ quái quỷ gì chứ."
"Xú đạo cô, ngươi tưởng ta dễ hù dọa lắm hay sao? Thật là vọng tưởng. Đừng hòng hy vọng ta im miệng."
Diệp Anh lo lắng sư phụ của mình sẽ làm chuyện bất lợi với Lam Hải Băng, vội vàng khuyên nhủ:
- Muội muội, ngươi mau trở về đi, ta sẽ không sao đâu. Sư phụ tốt với ta lắm. Có trách phạt một chút cũng không có vấn đề gì cả.
"Muội muội?" Đạo cô nghe Diệp Anh xưng hô với cô như vậy, nhất thời nộ hỏa bốc lên mắng:
-Nghiệt đồ, xem ra ngươi đã quên hết sự dạy bảo của ta. Hôm nay nhất định phải trừng trị ngươi.

"Trừng trị!" Lam Hải Băng nghe vậy, trong lòng càng như lửa đốt, nghĩ thầm:
-Xú đạo cô độc ác như vậy, sau khi Diệp Anh trở về nhất định sẽ bị phạt nặng.

"Tiền bối, bất kể thế nào, hôm nay vãn bối cũng không thể để cho người đem Diệp Anh về xử phạt. Nàng căn bản là không hề phạm phải lỗi lầm nào cả." Việc đã đến nước này, Lam Hải Băng cũng không hề nghĩ đến chuyện lùi bước nữa.
"Xú nha đầu, ngươi thật muốn chết?" Đạo cô quả thực là đã tức giận đến mức không thể nhẫn nhịn được nữa.
Lam Hải Băng nhất thời sắc mặt đại biến cô đương nhiên đoán được lão đạo cô này tu vi rất cường đại, ít nhất cũng đạt đến Kim Đan sơ kỳ cảnh giới. Bản thân mình thì mới chỉ là Khai Quang cảnh giới, cứ như trứng chọi đá vậy.
Tu chân vốn chia ra làm sáu cảnh giới, gồm có Khai Quang, Ích Cốc, Kim Đan, Nguyên Anh, Nguyên Thần, Thiên Nhân. Mỗi cảnh giới lại chia ra ba giai đoạn sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ.
Vừa nói xong, đạo cô lập tức tế xuất ra một thanh tiên kiếm, toàn thân tỏa ra bạch sắc quang mang. Thân kiếm dài ba thước, trạm khắc một con hỏa phượng hoàng, quả nhiên là một thanh kiếm rất tốt.
"Sư tôn, đừng mà." Diệp Anh thấy sư tôn tế xuất ra Bạch Ngọc tiên kiếm, nhất thời sắc mặc đại biến lập tức cầu xin sư tôn tha cho Lam Hải Băng.
"Câm miệng." Đạo cô tức giận quát:
"Chờ ta thu thập xong tên xú nha đầu xong này sẽ quay sang tính sổ với ngươi. Từ giờ trở đi tốt nhất là ngươi đừng mở miệng ra, nếu không ta sẽ gia tăng thêm hình phạt dành cho ngươi."
"Tiền bối, người muốn làm gì?" Nhìn xú đạo cô cầm tiên kiếm trong tay, quang mang lạnh lẽo tỏa ra xung quanh, Lam Hải Băng nhất thời cũng cảm thấy sợ hãi, mặc dù cô không muốn để lộ ra ngoài, đáng tiếc giọng nói của cô đã trở thành run run từ lúc nào rồi.
"Ngươi quả thật là có mắt không tròng, dám can thiệp vào việc nội bộ của Huyền Tâm chánh tông. Hôm nay bổn tọa sẽ giáo huấn ngươi." Đạo cô lạnh lùng quát lên một tiếng, hữu thủ nhẹ nhàng vung lên, một đạo kiếm khí màu trắng lập tức chém tới Lam Hải Băng.
Mắt thấy kiếm khí hung hãn chém xuống, Lam Hải Băng không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức điên cuồng tránh né. Khó khăn lắm hắn mới thoát đựơc đòn công kích này. Bất quá cũng phải chật vật lăn lê bò toài trên mặt đất một trận.
"Phế vật." Đạo cô ra tay chỉ mới sử dụng đến hai thành tu vi của bản thân, nhìn thấy đối phương khổ sở tránh né, không khỏi cảm thấy coi thường Lam Hải Băng.
Lam Hải Băng không phải là tên ngốc, đương nhiên có thể nhận ra trong ánh mắt của xú đạo cô tràn ngập sự khinh thường. Trong lòng cô quả thực cảm thấy giận dữ, chân phải đạp mạnh xuống đất, thân mình như một mũi tên lập tức lao vào xú đạo cô.
Đạo cô có nằm mơ cũng không nghĩ ra là Lam Hải Băng dám hoàn thủ, hơi kinh hãi nhưng lập tức định thần, cười lạnh một tiếng, khởi động kiếm quyết, chém ra một chiêu. Hoàn toàn không còn nể nang, toàn lực xuất thủ, muốn hạ sát xú nha đầu .
Lam Hải Băng lại không nghĩ ra tên xú đạo cô này ở trong địa phận của Phiêu Hương cốc mà dáng ngang nhiên hạ sát thủ như vậy.
"Xong, kết thúc!" Lam Hải Băng khẽ thở dài, từ đáy lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng, không nghĩ ra mình tái sinh, đến bây giờ lại phải kết thúc tại đây.
Lam Hải Băng lúc này chỉ có thể than thở số mình đen đủi. Cô đến thế giới này, vốn nghĩ có thể dùng kiến thức hơn người dương danh lập nghiệp, trở thành Đế vương, có vô số thê thiếp, gia tài khổng lồ. Không ngờ chỉ là quanh quẩn trong Phiêu Hương cốc. Không có quyền cũng chẳng có tiền. Mỹ nữ thì có nhưng tất cả đều là sư phụ của cô, chỉ có thể ngắm nhìn nhưng không thể xuất tiết ra.
Đáng tiếc là mình tới thời đại này còn chưa được nếm thử qua mùi vị khuê phòng. Chết cũng không nhắm mắt. 
"Keng!"
Một âm thanh vang lên, cắt đứt luồng suy nghĩ của cô.
Phục hồi lại tinh thần, Lam Hải Băng chỉ thấy một mùi hương thơm tràn vào mũi, một đôi tay trắng muốt, mềm mại ôm lấy cô.
"Là nhị sư tôn." Lam Hải Băng trong lòng mừng rỡ, cô biết mình đã được cứu thoát. Thừa thế dụi đầu vào bộ ngực căng tròn thơm ngát của nhị sư tôn, thưởng thức "đậu hũ non".
Người vừa đến chính là Thủy Mị Nhi, nàng cứu Lam Hải Băng thoát nạn, chợt phát hiện ra có một cảm giác kỳ lạ xuất hiện, vội vàng nhẹ nhàng đặt cô xuống đất, nói:
- Tiểu quỷ, còn không mau tránh sang một bên.

Lam Hải Băng đã được thưởng thức thủ đoạn của xú đạo cô, tự nhiên không dám chậm trễ, vội vàng tránh sang một bên.
Diệp Anh nhìn thấy cứu tinh của Lam Hải Băng cuối cùng đã xuất hiện, nhất thời như cất được gánh nặng ngàn cân, thở phào nhẹ nhõm, nàng thừa dịp sư tôn không để ý, lén dùng ánh mắt ân cần, ra hiệu cho Lam Hải Băng.
Lam Hải Băng lĩnh hội được sự quan tâm của Diệp Anh, nhất thời trên miệng xuất hiện nụ cười đặc trưng của cô. Hơn nữa còn thè lưỡi làm thành cái mặt quỷ, rõ là lớn mật.
Diệp Anh thấy điệu bộ của cô như vậy, biết được cô không có bị gì cả, trong lòng cảm thấy an tâm.
Lam Hải Băng trong lòng lúc này hết sức đắc ý. Cô liều mạng ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân, không ngờ lại đạt được hiệu quả tốt như vậy. Nhìn thái độ quan tâm của Diệp Anh đối với cô, cô tin tưởng rằng trái tim của mỹ nữ này ít nhất cũng có tám phần thuộc về cô rồi.
Nữ tử thời cổ đại thật là đơn giản, muốn chinh phục quả thật là dễ dàng hơn thời hiện đại nhiều.

Trong lúc này thì Thủy Mị Nhi và sư tôn của Diệp Anh đang cãi vã kịch liệt, không khí tại tràng cảnh nhất thời trở nên nóng bỏng báo hiệu một trận chiến sắp xảy ra.
Hai người luận về tu vi thì cũng tương đương nhau, đều là cao thủ Kim Đan sơ kỳ, nếu thật sự tử chiến thì cũng rất khó phân thắng bại.
Thủy Mị Nhi lúc này vận dụng toàn bộ chân nguyên của cơ thể, một làn khói trắng lập tức xuất hiện, bao bọc lấy thân thể.
Nàng quát lên một tiếng, lập tức Huyền Mị kiếm trong tay biến hóa thành một đạo lưu quang, khí thế như sấm chớp bắn về phía sư tôn của Diệp Anh. Không gian nhất thời như bị xẻ ra đôi, uy lực kiếm chiêu thực là hãi thế kinh nhân.
Xú đạo cô cũng không vừa, tiên kiếm trong tay xoay tít biến thành bạch ngọc quang mang, tỏa ra đạo đạo hào quang, sau đó ngưng tụ lại thành nhất thể, mang theo ánh sáng chói lòa nghênh tiếp công kích của Thủy Mị Nhi.
"Keng!"
Một âm thanh chói tai vang lên, kiếm chiêu song phương va chạm vào nhau, kiếm quang bắn ra bốn phương tám hướng như mưa, tràn ngập không gian xung quanh. Khói bụi, đất đá tung bay mù mịt.
Khói bụi lắng xuống, hai người đều bình yên vô sự, một chiêu vừa rồi quả nhiên là bình thủ, nhất thời cả hai người đều cảm thấy kinh hãi, dừng tay, nhìn chằm chằm vào đối phương.
"Ngưng Nguyệt đại sư, mấy năm không gặp, không ngờ tu vi của ngươi chẳng tiến bộ chút nào." Thủy Mị Nhi lạnh lùng cất tiếng trước.
Lam Hải Băng bây giờ mới biết xú đạo cô có một cái tên đẹp như thế. Bất quá cách hành xử và tính tình so với cái tên này thì thực sự quá trái ngược nhau.
"Thủy Mị Nhi, ngươi đừng khi dễ người khác, ta thấy ngươi cũng như thế, chẳng có gì đột phá cả." Ngưng Nguyệt có chút chế nhạo, vừa cười vừa nói.
Thủy Mị Nhi không phản bác nữa. Những lời hai người vừa nói đều là sự thật. Lần giao thủ gần đây nhất giữa hai người đã cách đây năm năm. Thời gian năm năm trôi qua tu vi của nàng không hề tiến thêm được một bước nào nữa. Thật ra cũng không thể trách nàng. Thời gian gần đây tu chân giới bắt đầu bị suy thoái, các tông phái không phải là không có nhân tài nhưng vấn đề chính là họ không có nhiều pháp quyết tu luyện. Không có pháp quyết tu luyện đặc thù thì tu đạo càng ngày càng trở nên khó khăn hơn. Ngay cả thiên tài trong tu chân giới gần đây nhất được mọi người công nhận, chưởng môn nhân của Huyền Tâm chánh tông cũng chỉ đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ cảnh giới mà thôi. Một trăm năm về trước hoặc lâu hơn một chút nữa thì Nguyên Anh sơ kỳ chẳng là gì cả nhưng hiện nay thì Nguyên Anh sơ kỳ có thể được coi là thiên hạ đệ nhất nhân.
Ngưng Nguyệt đại sư và Thủy Mị Nhi lúc này tâm tình trở nên giống hệt nhau, song phương đều cảm thấy chán nản và bế tắc.
Cứ như vậy một lúc, Thủy Mị Nhi đưa mắt nhìn Lam Hải Băng, nói:
- Băng nhi, chúng ta đi.
Lam Hải Băng nhân cơ hội này, vẫn muốn thể hiện bản lãnh trước mặt Diệp Anh vội vàng nói:
- Nhị sư tôn, đồ nhi không thể đi, đồ nhi phải xin Ngưng Nguyệt đại sư không trừng phạt Diệp tỷ tỷ.
Thủy Mị Nhi nhìn bộ dạng không tiền đồ củathì lập tức mắng: - Diệp Anh là môn hạ của Ngưng Nguyệt đại sư, chuyện của người ta, chúng ta không thể can thiệp vào. Chúng ta đi.
Thấy sư tôn tức giận, Lam Hải Băng cũng không dám chậm trễ nữa, miễn cưỡng quay đầu, đi theo Thủy Mị Nhi rời khỏi hàn Nguyệt thủy đàm.
" Diệp Anh, chúng ta cũng mau trở về thôi." Ngưng Nguỵêt lập tức kéo Diệp Anh lôi đi, nhìn thần sắc của của đệ tử mình, bà khẽ thở dài. Chưởng môn sư huynh từng nói đứa nhỏ này sẽ vướng phải tình kiếp. Hôm nay xem ra đã ứng nghiệm với câu nói đó. Chỉ mong Đình Nhi có thể tránh khỏi kiếp nạn này tình yêu này trái với luân .

Ngày hôm nay, mây mù dày đặc. Tại Phiêu Hương cốc, ba vị tiên tử đều tập trung tại một bãi cỏ trước mặt động phủ. Sương bay là đà sát mặt đất, vài cánh hạc bay luợn trên đỉnh cổ tùng. Hòa trong cảnh tượng này là tam vị tiên tử đang nhắm mắt minh tưởng.
"Đại tỷ, nhị tỷ, muội không đồng ý để Băng nhi xuống núi sớm như vậy. Tu vi của nha đầu ấy bây giờ vẫn còn quá yếu, cho dù chỉ gặp võ lâm cao thủ bình thường cũng chưa có khả năng bảo vệ được tính mạng, chẳng may gặp phải cao thủ của tu chân giới thì chỉ có có chết." Nghê Thường phá tan sự im lặng, đứng dậy nói, vẻ mặt hiện rõ vẻ kích động.
"Tam muội, ngươi cứ yên tâm." Tần Thủy Dao nói.
"Sau khi xuống núi, Băng nhi sẽ được tứ muội chiếu cố. Tứ muội mặc dù cứ một mực chỉ sống ở phàm nhân giới nhưng thực lực tuyệt đối không dưới chúng ta. Ngoại trừ mấy cao thủ của Huyền Tâm chánh tông ra thì cao thủ tu chân bình thường tuyệt không phải là đối thủ của tứ muội. Hơn nữa Băng nhi hạ sơn lần này là để giúp đỡ tứ muội làm việc, cũng sẽ không có gì nguy hiểm đâu."
Nghê Thường lập tức bước đến giữ chặt lấy tay của Tần Thủy Dao, nũng nịu nói:
- Đại tỷ, người cũng biết tứ muội vốn không thích Băng nhi mà. Tứ muội có thành kiến rất lớn, vị tất đã toàn lực bảo hộ cho Băng nhi.
Thủy Mị Nhi nghe vậy, nhíu mày cẩn thận suy nghĩ một chút, đoạn nói:
-Đại tỉ, hay là đợi một thời gian nữa hãy để Băng nhi hạ sơn. Nói thật là với tu vi của tiểu quỷ bây giờ, muội cũng cảm thấy không an tâm.
Tần Thủy Dao bất giác cảm thấy khó xử.
"Ngày hôm qua ta nhận được thư của tứ muội, trong đó nói rõ Hoa Hạ đại đế ngày càng tàn bạo, làm nhiều việc trái với lòng người, thiên hạ đại loạn. Anh hùng tranh nhau xuất thế, thời gian này nếu cho Băng nhi hạ sơn tích lũy kinh nghiệm, tuyệt đối có thể  dương danh thiên hạ.
"Đại tỷ, người nên nhớ Băng nhi mới chỉ mười ba tuổi, hắn vẫn chỉ là một hài tử. Một đứa nhỏ có thể làm gì cơ chứ!" Nghê Thừơng lập tức nói.
"Tam muội, ta biết ngươi rất thương yêu Băng nhi nhưng Thần Toán lão nhân trước kia đã nói, chúng ta không thể không tin. Nếu không muốn cơ nghiệp Phiêu Hương cốc bị hủy hoại trong tay chúng ta thì phải nhanh chóng hạ sơn phù trợ chân long thiên tử chính là Tử Hư chân long thì mới có thể hóa giải mọi tai ương. "

Nhắc đến những lời của Thần Toán lão nhân, nhất thời ba vị tiên tử đều trở nên trầm tư.
Chín mươi năm trước, tu chân giới giới xuất hiện một thiên tài, trước lúc phi thăng đã thấu hiểu thiên cơ, đã nói rằng một trăm năm sau tu chân giới nhất định sẽ gặp phải một đại kiếp nạn, rất có thể hủy diệt toàn bộ tu chân giới. Muốn hóa giải kiếp nạn này nhất định phải có Tử Hư chân long khí của chân long thiên tử. Bởi vậy hơn mười năm nay các tông phái tại tu chân giới đều phái các đệ tử tiến nhập vào phàm nhân giới, hòng có thể tìm ra chân long thiên tử.
Bây giờ thời gian đến ngày đại kiếp xuất hiện chỉ còn mười năm. Các môn phái đều dùng tất cả các biện pháp để tiến nhập miếu đường.
Hiện nay Hoa Hạ đại đế đã gần đến ngày từ giã cõi đời, thái tử Anh lại chết yểu. Người kế thừa Hoa Hạ hoàng triều hiện nay chính là tiêu điểm của các môn phái tại tu chân giới.
Hoa Hạ đại đế thống trị một vùng lãnh thổ rộng lớn. Mặc dù đã lập con trưởng Hoàng Thái Tôn làm thái tử nhưng cũng chưa công khai truyền ngôi cho hắn.
Bây giờ tình hình chính trị tại Hoa Hạ hoàng triều rất phức tạp. Mặc dù không công khai ra mặt nhưng tại triều đình hiện nay chia ra làm hai phe. Phe thứ nhất ủng hộ Yến Vương, chính là người con thứ tư của Hoa Hạ đại đế, cũng là người có phẩm chất xuất sắc nhất trong các hoàng tử. Phe còn lại chính là những người ủng hộ truyền thống từ trước đến giờ, vua mất ắt phải truyền ngôi cho con trưởng, những người theo trường phái này ủng hộ cho con trưởng Hoàng Thái Tôn.
Theo nhận định của bốn vị tiên tử tại Phiêu Hương cốc thì Yến Vương nhất định không có khả năng lên ngôi cửu ngũ. Ngoài Hoàng Thái Tôn ra Yến Vương còn phải đối phó với nhị hoàng tử và tam hoàng tử nữa. Vì vậy khả năng lên ngôi của người này là rất thấp.
Nếu như Hoa Hạ đại đế trực tiếp truyền ngôi cho Yến vương, nhất định lão nhị, lão tam cùng đám huynh đệ của hắn sẽ không đồng ý. Huống chi nhị hoàng tử và tam hoàng tử hiện nay đang nắm giữ binh quyền trong tay. Mười năm nay hai người này đảm nhận trọng trách đóng quân phòng thủ tại mạn Bắc. Một khi không phục Yến vương ắt sẽ dấy quân tạo phản. Tuyến phòng thủ phương Bắc một khi bị phá vỡ tức thì Hoa Hạ hoàng triều sẽ lập tức rơi vào nguy hiểm. Dựa vào chừng này nguyên nhân thì có thể thấy Hoa Hạ đại đế tuyệt sẽ không nhường ngôi cho Yến vương.
Theo kế hoạch của Phiêu Hương cốc thì các nàng sẽ chọn Hoàng Thái Tôn làm người phò trợ.
Phái Lam Hải Băng hạ sơn chính là để cô có biện pháp tiến vào triều đình, bằng mọi cách dành lấy sự tín nhiệm của Hoàng Thái Tôn.
"Đại tỷ, nhị tỷ, khoảng cách đến ngày mà Thần Toán lão nhân nói vẫn còn gần mười năm, tình thế lúc này cũng chưa rõ ràng, hay là từ từ rồi hãy cho Băng nhi hạ sơn." Suy nghĩ nửa ngày, Nghê Thường vẫn không muốn cho Lam Hải Băng hạ sơn.
"Nhị muội, ý kiến của ngươi như thế nào?" Tần Thủy Dao quay đầu, lãnh đạm hỏi.
Thủy Mị Nhi mỉm cười nói:
-Ta cũng tán thánh ý kiến của tam muội, để tiểu quỷ ở đây thêm một thời gian nữa vậy.
"Được rồi, nếu hai ngươi đều không muốn cho Băng nhi xuống núi. Vậy để ta thương nghị lại với tứ muội." Tần Thủy Dao cuối cùng cũng chấp nhận chuyện này.
"Muội còn một việc nữa." Nghê Thường thấy tâm tình của đại tỷ và nhị tỷ đang vui vẻ, lập tức tranh thủ cơ hội nói:
-Hai vị sư tỷ, muội nghĩ chúng ta sao không truyền cho Băng nhi một ít pháp thuật để phòng thân?
"Không được." Tần Thủy Dao lập tức cự tuyệt.
"Phiêu Hương cốc dù chỉ truyền cho nữ, nhưng muội đừng quên kinh mạch thuần dương của Băng nhi không khác nam tử là bao. Chúng ta vốn là đã phạm vào giới luật của Phiêu Hương cốc. Tuyệt không thể sai phạm thêm nữa. Pháp thuật của Phiêu Hương cốc không thể truyền cho Băng nhi." Trên thực tế thì Tần Thủy Dao không xem Lam Hải Băng là đệ tử của Phiêu Hương cốc. Sở dĩ để Lam Hải Băng xưng hô thầy trò là vì tránh tai tiếng cho bổn phái. Lam Hải Băng năm xưa là do các nàng tìm thấy tại Tuyết Sơn, mang về nuôi dưỡng, sinh sống cùng nhau nhiều năm cũng thật sự là yêu thương .
Nghê Thường đang muốn giải thích thì Thủy Mị Nhi lập tức lên tiếng:
- Kỳ thật bây giờ Băng nhi tu luyện Thái Âm Thất Tinh Huyền cũng rất tốt mà. Chúng ta mặc dù không tu luyện công pháp này nhưng xem qua thì cũng là một công pháp lợi hại, có thể xem là cao cấp công pháp. Tu luyện vốn là cần tinh chứ không cần nhiều. Chỉ cần tinh thông một loại công pháp là đủ. Tam muội, ta biết muội rất thương Băng nhi, đều là muốn tốt cho tiểu quỷ nhưng làm trái lại di ngôn của tổ sư thì ta cũng không đồng ý.
"Không sai, Mị Nhi nói rất đúng, tổ huấn không thể làm trái lại. Ta nhất định không đồng ý truyền pháp thuật của Phiêu Hương cốc cho Băng nhi." Tần Thủy Dao nghiêm mặt nhìn Nghê Thường nói.
"Có rồi." Nghê Thường đột nhiên trong lòng nảy ra một ý nghĩ:
-Hai vị tỷ tỷ, nếu ta tự nghĩ ra một bộ kiếm pháp dạy cho Băng nhi, như vậy sẽ không làm trái với di huấn của tổ sư.
Tần Thủy Dao trong lòng chấn động: "Đúng rồi, ta như thế nào lại không nghĩ ra một biện pháp tốt như vậy chứ."
Nghê Thường nhìn sắc mặt đại sư tỷ, tựa hồ cũng hiểu được chút ít, nhất thời nàng trở nên rất cao hứng.
Thủy Mị Nhi đi đến nắm tay Nghê Thường cười, nói:
-Ngươi đấy. ngươi cho rằng chúng ta không quan tâm đến Băng nhi hay sao?   

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip