Chap 50: Không thể kiềm chế

Ê hê hê hê. Nghe tên chap hẳn nhiều ả có quỷ theo sau dô coi lắm. :>>>>


___________________

Trong lòng Tôn Thừa Hoan tràn đầy vui vẻ cùng ấm áp, vươn tay không có tiếp bao vải, mà là đem Bùi Châu Hiền kéo lại đây, sau đó vòng tay ôm eo nàng, làm nũng cọ cọ lên vai nàng.


Bùi Châu Hiền thả lỏng thân thể để nàng ôm, thấp giọng tiến đến bên tai nàng nói: "Nàng đói bụng lắm phải không? Hôm nay cả ngày nàng đều ăn những vật kia, ta mang theo thịt nai, vừa được nướng chín đấy, nàng ăn một chút đi."

Tôn Thừa Hoan ngẩng đầu, con mắt sáng long lanh mà nhìn nàng, cười tủm tỉm nói: "Nàng một mực đi theo ta?"

Bùi Châu Hiền liếc nàng một cái, từ từ mở ra bao vải, mùi thịt nướng lập tức tỏa lên thơm nồng.

Tôn Thừa Hoan nhịn không được chuyển mắt xuống, nhưng lập tức lại ngẩng lên nhìn Bùi Châu Hiền.

Thấy nàng khả ái như vậy, Bùi Châu Hiền trong lòng muốn cười, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: "Ta không đi theo nàng, để nàng bị người ta khi dễ sao? Nàng vừa trải qua độc phát, thân thể còn hư nhược nhiều, cần phải bồi bổ." Nói xong đem thịt nai đã được cắt tốt, cẩn thận đút cho người đang nuốt nước miếng ở kia.

Thịt nai này là Bùi Châu Hiền đặc biệt dặn dò Vô Ngôn đi săn, sau đó nàng tỉ mỉ tẩm ướp gia vị, cẩn thận nướng lớp da bên ngoài chín vàng rực, bên trong chất thịt tươi ngon, vừa chín tới, mùi vị rất tốt.

Cũng không biết nàng ướp bằng nguyên liệu gì, thịt nai nướng xong mang theo cỗ mặn ngọt vừa miệng, vô cùng thơm ngon, để Tôn Thừa Hoan vừa nuốt xuống, trong mắt đều óng ánh.

Bùi Châu Hiền nhìn nàng dáng vẻ tham ăn hệt như đứa bé, khóe môi ý cười càng thêm dày đặc, tiếp tục đút cho nàng ăn, Tôn Thừa Hoan cũng cầm lên mấy khối thịt đút cho Bùi Châu Hiền.

Hai người ngồi ở trên đệm, ăn đến vô cùng vui vẻ hài lòng.

Đợi đến lúc Tôn Thừa Hoan ăn xong, Bùi Châu Hiền thay nàng lau miệng, tỏ ý Tôn Thừa Hoan nên đi ngủ, dù sao bôn ba một ngày đường, thật sự mệt mỏi.

Tôn Thừa Hoan rầu rĩ nói:"Hiền nhi, nàng muốn đi rồi sao?"

Bùi Châu Hiền nhìn nhìn bên ngoài: "Ân, Vô Ngôn đang chờ." Nói xong nàng mỉm cười, đưa tay xoa xoa bụng Tôn Thừa Hoan: "Ta sẽ luôn đi theo nàng, tránh cho nó bị ngược đãi, lại không nghe lời."

Tôn Thừa Hoan lưu luyến nhìn nàng, sau đó cầm chặt tay của nàng, đặt tại ngực mình, có chút khổ sở nói: "Chỗ này cũng vậy, nàng đi rồi, nó cũng sẽ không nghe lời."

Ánh mắt Bùi Châu Hiền khẽ chớp, lòng bàn tay tinh tường cảm nhận được nhịp tim của người kia, còn có cảm giác căng đầy mềm mại, để vành tai nàng có chút nóng lên, phát nhiệt.

Nàng rụt tay về, thấp giọng ho khan một tiếng: "Ngoan, ta luôn ở phía sau nàng, chỉ cần có cơ hội, ta liền sẽ tới thăm nàng."

Tôn Thừa Hoan thật sự muốn dính lấy nàng, nhưng cũng hiểu được không thể để nàng ở đây lâu, vạn nhất bị Tôn Mặc Tiên phát hiện, Bùi Châu Hiền sẽ gặp nguy hiểm.

Tôn Thừa Hoan gật gật đầu, nhu thuận mà nhìn nàng.

Bùi Châu Hiền phát giác từ sau lần nàng trở lại Sóc Châu gặp Tôn Thừa Hoan, nàng ấy càng ngày càng ngoan, giống như hiện tại, nhìn nàng ấy dáng vẻ đáng thương ngồi ở kia, để tâm hồn hơn bốn mươi tuổi của nàng nhanh trở nên mềm nhũn, nàng thoáng nghiêng đầu tới hôn hôn khóe miệng đứa trẻ kia, sau đó lập tức rời đi.

Tôn Thừa Hoan mấp máy miệng, sửng sốt hồi lâu, tay nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới, vui vẻ đến mức lăn một vòng trên giường, cho đến khi chìm vào giấc ngủ khóe môi vẫn còn mỉm cười.

Tôn Mặc Tiên chính là cố tình nhằm vào Tôn Thừa Hoan, nhưng Tôn Thừa Hoan cũng không mấy quan tâm, dù sao mỗi đêm Bùi Châu Hiền đều sẽ mang đồ ăn ngon đến cho nàng, nàng còn tranh thủ làm nũng dính nàng ấy một chút, thật sự là cực kỳ vui vẻ.

Phần lớn tướng sĩ đi theo đều là người dưới trướng Tiết gia, vì vậy đối với hành vi của thất điện hạ đều có chút bất mãn.

Hơn nữa, cửu điện hạ lớn lên xinh đẹp, lại khá gần gũi với tướng sĩ, thường xuyên cùng bọn hắn tán chuyện, thật sự khác biệt so với lời đồn nàng là một vị công chúa cao lãnh khó gần.

Tôn Thừa Hoan từ nhỏ trải qua huấn luyện gian khổ, mấy việc chăm sóc tắm cho ngựa, nàng cũng không ngại, ngẫu nhiên còn có thể uống chút rượu cùng thuộc cấp, nên rất được những binh sĩ kia yêu thích.

Bọn hắn cũng không dám biểu hiện quá mức, tránh cho thất điện hạ để ý, nhưng sau lưng đều âm thầm mang đến cho cửu điện hạ một ít lương khô mềm mại, đến trạm dừng, đều chu đáo chuẩn bị tốt lều trại chăn nệm cho nàng.

Trưa hôm nay Tôn Mặc Tiên hiếm có lại chấp thuận cho tướng sĩ ra ngoài săn bắn, đợi đến lúc thức ăn đều chế biến xong, hỏa đầu quân chịu trách nhiệm nấu cơm còn vụng trộm để dành đùi thỏ nướng, thừa dịp người không chú ý, âm thầm dâng lên cho Tôn Thừa Hoan.

Binh sĩ nọ bất quá hơn hai mươi tuổi, vốn là đội trưởng quân tiên phong, vì đắc tội cấp trên nên bị cách chức, điều xuống làm hỏa đầu quân.

Tôn Thừa Hoan lần đó đã nói vài lời giữ mạng lại cho hắn, trong lòng hắn vô cùng cảm kích, lại phát hiện nàng bị Tôn Mặc Tiên bạc đãi, lúc này mới nghĩ cách cải thiện bữa ăn cho nàng.

Tôn Thừa Hoan nhìn hắn đem đùi thỏ kín đáo đưa cho chính, sau đó lắp bắp nói: "Cửu điện hạ...!người mấy hôm nay chưa từng nếm qua thức ăn mặn, cái này xin người cất kỹ!"

Thấy công chúa điện hạ vẻ mặt kinh ngạc, binh sĩ kia mặt đỏ rần, lập tức lui xuống trốn vào đội lính đang ăn như hùm như sói ngoài kia.

Tôn Thừa Hoan cảm thấy có chút buồn cười, lắc đầu, nhìn xem trong tay đùi thỏ nướng thơm phức, không khỏi nhớ tới Bùi Châu Hiền, ý cười trong mắt càng thêm nhu hòa.

Để tránh bị người chú ý, nàng chỉ có thể ngồi dậy trở về doanh trướng.

Lúc này chỉ còn khoảng ba ngày đường là đến Ích Châu, dọc theo lộ trình bởi vì quân đội uy dũng, trừ đi xung đột với một nhóm phản tặc ở Liên Vân Sơn, cơ bản một đường an ổn.

Hơn nữa tình hình thành Ích Châu cũng rất yên tĩnh, quân tình hồi báo, không phát hiện bất thường, vì vậy Tôn Mặc Tiên cũng không vội vã chạy đi.

Hoàng hôn buông xuống, Tôn Thừa Hoan đứng ngoài doanh trướng, lẳng lặng nhìn xem một vòng ánh sáng ẩn hiện giữa trời chiều.

Đêm đến rồi, thế nhưng ánh nến trong lều trại của Tôn Mặc Tiên còn chưa tắt, có điểm khác với ngày thường.

Vì vậy mà Bùi Châu Hiền không tiện đến sao? Hay là nàng ấy đã xảy ra chuyện?

Trong lòng Tôn Thừa Hoan bắt đầu sốt ruột, nàng càng không muốn đi nghỉ ngơi, dứt khoác ngồi xếp bằng ở ngoài lều trại, nhìn chằm chằm vào một mảnh đồi núi phía xa xa.

Thật lâu sau, đèn bên Tôn Mặc Tiên mới tắt đi, lập tức một bóng người lặng yên lẻn vào, thân thủ người này cực kỳ linh hoạt, dễ dàng tránh đi tất cả thủ vệ tuần tra, rất nhanh đã xâm nhập vào nơi ở của Tôn Mặc Tiên.


Tôn Thừa Hoan khẽ nhíu lông mày, trong mắt mang theo tia cười nhạt, nếu nàng đoán không sai, Tôn Mặc Tiên đã đắc thủ được mảnh tàng bảo đồ còn lại rồi.

Nàng thở dài một hơi, đứng lên chuẩn bị đi trở vào, lại phát hiện một thân ảnh nhỏ nhắn lướt đến bên cạnh nàng, lập tức con mắt sáng ngời.

Bùi Châu Hiền quét mắt nhìn bốn phía, cấp tốc cùng Tôn Thừa Hoan tiến vào bên trong.

Tôn Thừa Hoan vui mừng nhìn nàng, con mắt không hề chớp.

Bùi Châu Hiền tùy ý ngồi xuống đệm, đạm nhạt nói: "Ta không mang theo đồ ăn."

Tôn Thừa Hoan: "..."

Thấy nàng sững sờ đứng ở kia, Bùi Châu Hiền lại nói tiếp: "Nàng hôm nay đã ăn đùi thỏ nướng, ban đêm ăn nhiều không tốt cho dạ dày." Giọng điệu này khiến cho Tôn Thừa Hoan cảm thấy quái lạ, như thế nào lại có chút chua đây?

Tôn Thừa Hoan cũng ngồi xuống bên nàng, có chút vô tội nói: "Ta cũng không ăn, vốn là nhớ kỹ nàng mang cho ta đồ ăn ngon hơn nhiều, nên cố tình giữ lại bụng đấy."

Bùi Châu Hiền cứng ngắt, nhấp nhấp môi không biết nên nói cái gì, ánh mắt thoáng hiện lên tia hối hận.

Nguyên bản nàng thấy những binh sĩ kia rất tôn kính đối với Tôn Thừa Hoan, trong lòng cũng vui vẻ, lại thấy có người vụng trộm dâng thức ăn ngon cho nàng ấy, càng thêm yên tâm mấy phần.

Chẳng qua binh sĩ nọ đưa thịt xong, dáng vẻ có gì đó không đúng, một nam tử hán trải qua chinh chiến đẫm máu dày dạn gió sương, vậy mà còn có thể đỏ mặt lúng túng đứng ở kia, hơn nữa Tôn Thừa Hoan còn đối với người nọ cười cười....Nàng cũng không phải vì trong lòng buồn bực mới không đem thức ăn đến, nhưng đích thực cũng có ảnh hưởng, thế cho nên nàng càng cảm thấy bản thân mình có chút hẹp hòi.

Trong lều trại một mảnh mờ tối, thế nhưng Tôn Thừa Hoan vẫn đem nét mặt người kia nhìn đến rõ ràng, trong lòng vui vẻ càng phát ra nồng đậm, nhưng như cũ tội nghiệp nói: "Hiền nhi, ta có chút ít đói."

Bùi Châu Hiền áy náy nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Vậy để ta đi làm ít thức ăn cho nàng."

Tôn Thừa Hoan đương nhiên sẽ không để nàng rời khỏi, vòng tay ôm lấy nàng, thấp giọng nói thầm: "Ta nói không phải ăn."

Lời nói tiếp theo cũng liền biến mất ở giữa môi lưỡi quấn giao, chỉ còn lại thanh âm dinh dính ẩm ướt trầm thấp phát ra, mang theo nồng đậm tình ý cùng ngọt ngào.

Bùi Châu Hiền vòng tay ôm lấy eo thon của Tôn Thừa Hoan, cảm thấy người trước mắt tràn đầy nhiệt tình lại dẫn theo một tia ngây ngô, dịu dàng mà tinh tế tỉ mỉ, mang đến cho nàng kích thích cùng lửa nóng khó nói nên lời, trầm mê mà lưu luyến thâm tình.

Bùi Châu Hiền đột nhiên cảm thấy rất muốn nhìn người kia, trong sương mù nàng mở mắt ra.

Giữa bóng đêm dày đặc, đôi mắt sáng của nàng vụng trộm liếc nhìn Tôn Thừa Hoan, nàng ấy giờ phút này không ngừng dây dưa cuốn lấy nàng, đôi mắt cũng là khép hờ, hàng lông mi cong cong khẽ rung động, giống như cánh bướm trong đêm nhảy múa.

Gương mặt xinh đẹp cũng không còn vẻ trầm ổn nội liễm như thường ngày, càng không phải là vẻ phúc hắc lúc trêu chọc nàng, mà đỏ ửng say mê giống như thiếu nữ vừa mới nếm qua tư vị tình ái, quyến rũ phong tình đến mức khiến cho trái tim Bùi Châu Hiền đập càng thêm kịch liệt.

Bùi Châu Hiền nhắm mắt lại, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy của Tôn Thừa Hoan, ngón tay khẽ trượt, chậm rãi di chuyển từ cái cổ trơn mịn lên đến vàng tai lửa nóng của nàng ấy, dịu dàng xoa nắn, đầu ngón tay lành lạnh mang theo một trận kích thích, làm cho Tôn Thừa Hoan co rúm lại, trầm thấp từ xoang mũi tràn ra một tiếng hừ nhẹ.

Lập tức Tôn Thừa Hoan mở mắt ra, khẽ nghiêng đầu sang một bên, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai Bùi Châu Hiền, đầu lưỡi vụng về quấn quanh, có chút muốn chải vuốt vào bên trong.

Còn chưa kịp thở dốc một phen, Bùi Châu Hiền dĩ nhiên liền đón lấy bờ môi lửa nóng của người kia dây dưa ở trên vành tai mẫn cảm của mình.

Bị Tôn Thừa Hoan như vậy kích thích mãnh liệt, Bùi Châu Hiền rất nhanh mềm thành một đoàn, trong lòng âm thầm suy nghĩ, đứa trẻ này thiên phú dị bẩm, quả nhiên là suy một ra ba.

Mà động tác của Tôn Thừa Hoan cũng không dừng lại, một đường mút hôn từ vành tai, từng tấc từng tấc di chuyển xuống chiếc cổ thon dài của Bùi Châu Hiền, thành kính mà triền miên.

Trên người càng lúc càng nóng rực, trong lòng bất giác trào dâng lên một cỗ vội vàng.

Bùi Châu Hiền hít một hơi thật sâu, cắn môi cố hết sức duy trì một tia thanh tỉnh cuối cùng, nơi này không phải là chỗ tốt, nếu chuyện đó phát sinh, thật sự rất không thích hợp.

Nàng cũng không biết làm sao mở miệng ngăn cản, thế nhưng đúng lúc này, người đang không ngừng châm lửa ở trên thân thể nàng đột nhiên dừng lại.

Tôn Thừa Hoan nhìn chính mình chẳng biết từ lúc nào đã cùng Bùi Châu Hiền dây dưa đến trên giường, mà vạt áo người kia dĩ nhiên bị nàng kéo đến mất trật tự, lộ ra bờ vai trơn bóng, ngón tay của nàng thậm chí đang đặt tại đai lưng Bùi Châu Hiền, có chút xao động muốn cởi ra nút thắt.

Nàng thoáng bối rối rụt tay lại, lí nhí nói: "Xin lỗi, ta suýt nữa...."

Bùi Châu Hiền khẽ lắc đầu, tuy rằng cũng hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: "Ta trước nảy sinh lòng tham đấy."

Tôn Thừa Hoan cúi đầu dán vào cổ nàng buồn cười, nhẹ nhàng cọ xát, không ngờ như thế lại nổi lên một trận lửa nóng, để Bùi Châu Hiền có chút khó nhịn, thế nhưng Tôn Thừa Hoan rất nhanh ngẩng đầu: "Hiền nhi là thấy sắc nảy lòng tham?"

Bùi Châu Hiền liếc nàng một cái, không chút khách khí nói: "Ta nếu là thấy sắc nảy lòng tham, cũng là do nàng đây cố tình câu dẫn.".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip