Chap 83. Rốt Cuộc Là Ai?
"Đây là bản đồ. . Đến nơi rồi sẽ có người liên lạc với các cậu, chỉ cần đối chiếu ám hiệu là được." Dư Sâm giao tài liệu cho Hồ Khánh Hưng, giọng điệu bình thản có trật tự mà sắp xếp mọi thứ.
"Vậy còn cậu?" Hồ Khánh Hưng nhíu mày, vốn đã sắp xếp Dư Sâm dẫn đường, bất quá rất hiển nhiên là Dư Sâm không định đi theo chân bọn họ, không biết tại sao, Hồ Khánh Hưng vẫn luôn cảm thấy có hơi lo lắng.
"Em đi tìm bọn Vân Anh." Dư Sâm trả lời với giọng điệu nhẹ bẫng.
Chân mày Hồ Khánh Hưng nhíu lại càng chặt hơn: "Đừng đi quấy rối bọn họ, lỡ như xảy ra vấn đề gì thì. . ."
"Không sao đâu." Dư Sâm không thèm để ý khoát khoát tay, "Là do chị họ kêu em qua, nói là muốn bàn giao chuyện gì đó cho em. Nếu anh không tin, đợi đến khi gặp chỉ hỏi thử xem sao. ╮(╯_╰)╭ "
Hồ Khánh Hưng nhìn chằm chằm Dư Sâm vài giây, sau đó mới chậm rãi gật đầu thả người.
Vân Anh hiểu rất rõ bản tính của Dư Sâm. Người này ngoài mặt vô tội, ánh mắt ngây thơ, nhưng bên trong lại là một kẻ phúc hắc bẩm sinh, có thể vừa cười vừa giết người không chớp mắt. Tính cách có phần hắc hóa của Vân Anh, tám phần cũng là bị Dư Sâm lây cho.
...
Bữa tiệc sẽ được tổ chức vào một tuần sau, Sở gia không chỉ mời các nhân vật cấp cao mà còn triệu tập cả tiểu đội dị năng giả có tiếng, tất cả đều là những cái tên "máu mặt". Ngoài những người vắng mặt vì đang làm nhiệm vụ, ai nấy đều cam kết sẽ đến tham dự.
Lữ gia thì lại đặc biệt chú ý đến sự điều động lực lượng của Sở gia. Gần như toàn bộ nhân sự chủ lực đều xuất hiện tại bữa tiệc khiến Lữ gia phải dè chừng: chẳng lẽ Sở gia đang định chơi bài cá chết lưới rách?
Nếu thực sự như vậy, thì tại sao còn phải mời cả những nhân vật đầu não tham dự? Chỉ dựa vào một nhóm dị năng giả mà muốn đối đầu Lữ gia thì đúng là trò cười.
Lữ Hằng Kiều nhanh chóng thông báo tình hình cho các trưởng bối trong nhà, đồng thời đích thân dẫn đội dị năng giả đến dự tiệc. Song song đó, Lữ gia cũng âm thầm điều động lượng lớn tư binh, quyết tâm nếu Sở gia thật sự gom hết lực lượng chủ chốt lại, thì bọn họ sẽ ra tay tiêu diệt toàn bộ, một lần dứt điểm.
Các thế lực đầu sỏ trong căn cứ vốn giữ lập trường trung lập, không can thiệp vào ân oán giữa các bên. Vì vậy, nếu Lữ gia ra tay nhanh và gọn, cũng là một cách để thị uy, khẳng định vị thế.
Tuy nhiên, người trong Lữ gia cũng không hoàn toàn là kẻ ngu, trứng gà vĩnh viễn không thể thả trong cùng một rổ. Do tập trung lực lượng quá đông về một phía, họ phải điều chỉnh nhân lực ở các khu vực khác. Những khoảng trống đó tạm thời được lấp bằng các tử sĩ được đào tạo riêng, đó là những người mang năng lực đặc biệt, có thể lấy một chọi mười, thậm chí mười dị năng giả cũng không địch nổi.
Nhưng Lữ Hằng Kiều đã đánh giá sai một điểm: sức mạnh của các tử sĩ chỉ thật sự phát huy khi họ hành động tập thể. Một khi bị phân tán, dù vẫn mạnh mẽ, nhưng khi đối đầu với cao thủ thực sự, thực lực sẽ sụt giảm đáng kể.
Đáng tiếc thay, lần này họ lại chạm mặt đúng cao thủ đến từ Căn cứ Nắng Mai ╮(╯_╰)╭ Một trận tử chiến không thể tránh khỏi đã bắt đầu ngay trong bữa tiệc.
Lần này, Châu Tuyết Vân và Vân Anh không có làm ra mấy chuyện ẩn thân này nọ nữa, Bữa tiệc tập trung quá nhiều cao thủ, nếu giở trò lại hóa ra tự rước lấy phiền toái.
Châu Tuyết Vân liền thoải mái đòi một thân phận với Sở Long, dẫn theo Vân Anh trực tiếp ung dung tiến vào từ cửa chính.
Ừm, nguyên nhân bởi vì đã dịch dung qua. Ba năm trước đây, nếu Sở Long liếc mắt qua liền có thể nhận ra Châu Tuyết Vân, không có nghĩa là mấy người khác cũng không biết, đúng chứ.
"Không hổ là thủ đô, năng lực khôi phục cơ sở thiết bị mạnh như vậy, thảo nào người người đều muốn làm lão đại." Vân Anh tiện tay trộn đều chút mì Ý trong tay, khóe miệng nở một nụ cười tươi, đã bao lâu rồi cô chưa được ăn lại cái món này ha.
Ngược lại không phải là căn cứ bọn họ không có, chỉ là cô vẫn không nhớ tới để ăn mà thôi.
Châu Tuyết Vân cúi đầu, ghé vào bên tai Vân Anh, nhẹ nhàng cắn một cái: "Em muốn ở lại đây sao?"
Nếu như muốn, nàng liền chiếm! Chỉ cần người bên cạnh nguyện ý, nàng sẽ đặt toàn bộ thế giới ở dưới chân của em, tùy em chọn lựa.
Vân Anh lắc đầu, cô chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi, thiên hạ này, vốn là chia lâu tất hợp, hợp lâu tất chia. Lúc này thật vất vả nhân loại mới thoát ra khỏi bóng tối của mạt thế, thứ bọn họ cần không phải chiến tranh, mà chính là tu sanh dưỡng tức.
"Sau này sẽ thống nhất, bất quá trước mắt, vẫn là thành lập liên minh tương đối đáng tin hơn." Vân Anh bĩu môi
Cô không muốn chỉ vì một suy nghĩ trong đầu mình mà Châu Tuyết Vân liền khiến cho dân chúng của căn cứ lầm than, ba năm nay ở chung đã sớm khiến cô hiểu rõ, có đôi khi mình chỉ nói đùa nhưng Châu Tuyết Vân lại không phải là một đối tượng tốt để đùa giỡn.
Chỗ hai người đứng tương đối khuất, chỉ chừa ra nửa người trước, bộ dáng giống như nương tựa người khác mà vào, sự tồn tại như vậy, vốn được ước định thành một loại cam chịu trong xã hội thượng lưu, bởi vậy cũng không có ai cảm thấy kỳ quái cả!
Lữ gia là nhóm đến sau cùng, dẫn đầu là Lữ Hằng Kiều cùng một đám anh em khí thế bừng bừng nối đuôi tiến vào. Sở Long lập tức ra nghênh đón.
"Ôi chao, tôi còn tưởng rằng nh Lữ đây không tới nữa chứ, không ngờ lại thật sự có thể đợi được ngài đại giá quang lâm."
Lữ Hằng Kiều cười lớn đầy hào sảng: "Nói vậy sao được, hiếm khi mới được Sở gia mời dự tiệc một lần, nói như thế nào thì tôi cũng phải cho chút thể diện chứ."
Nghe ra giọng nói trịch thượng của đối phương, Sở Long cũng không giận, anh vẫn tươi cười trả lời: "Anh tới đây là đúng rồi, nếu hôm nay không đến, e là sẽ phải bỏ qua một màn kịch hay đấy."
"Ồ, trò hay gì vậy?" Lữ Hằng Kiều hào hứng.
"Không vội, chờ một lát sẽ biết." Sở Long đánh thái cực.
Cùng lúc đó, ở một góc khuất, Vân Anh kín đáo gật đầu ra hiệu cho Sở Dực. Động tác nhanh gọn, kín đáo đến mức khó ai để ý. Đôi mắt Sở Dực lóe lên ánh sáng lạnh, sau đó xoay người bước thẳng về phía Lữ Hằng Kiều.
"Anh, xử lý Lữ Hằng Kiều thế nào đây?" Sở Dực hỏi
"Chí lớn nhưng tài mọn, chẳng qua chỉ là một con rối tự cho mình là trung tâm. Phía sau gã còn có người khác điều khiển." Sở Long hừ lạnh nhẹ đáp chỉ đủ với hai người bọ họ nghe thấy.
"Cứ để lại cho anh em Sở gia đi." Vân Anh suy nghĩ một chút rồi nói, "Nhưng gã vẫn có chút thông minh, chị đoán thử xem, người bị cố ý điều đi ra ngoài kia, bọn Hồ Khánh Hưng có thể ứng phó nổi không?"
Châu Tuyết Vân chắp hai tay ở sau lưng, đáy mắt ánh lên vẻ đầy kiêu ngạo: "Chỉ nhiêu đó mà còn không đối phó nổi, bọn họ về sau khỏi cần về gặp người nữa cho đỡ nhục."
". . ." Hồ Khánh Hưng tội nghiệp, mấy anh phải cố gắng lên! Vân Anh rất không thành ý ủng hộ về mặt tinh thần một chút. "Nếu như đổi lại là em, đánh không lại sẽ bỏ chạy, như vậy cũng không thể quay về sao?"
Khóe miệng Vân Anh cong lên, đột nhiên hỏi.
Châu Tuyết Vân hơi sững sờ, rồi khẽ bật cười. Nàng thuận thục ôm lấy Vân Anh, kéo cả người cô vào trong lòng mình, tinh tế cảm nhận khí tức ấm áp tản ra từ thân thể cô, đầu thì khẽ dụi vào cần cổ mà dụi nhẹ.
"Nếu như em bỏ chạy, chị cũng chỉ có thể cùng chạy với em thôi."
"Thôi đừng, A Triết mà biết là em bỏ chạy chắc sẽ niệm em đến chết." Vân Anh sợ nhột, khuỷu tay đẩy nhẹ vào Châu Tuyết Vân một cái, ngược lại Châu Tuyết Vân lại ôm lấy cô càng chặt hơn.
Cảm nhận được cái tay đang sờ nơi nào đó của mình, Vân Anh hận không thể lập tức đá bay cái người này một phát cho tỉnh ngộ.
Vân Anh tức giận mà trừng nàng một cái muốn cháy con mắt, sau đó dùng hết sự bình sinh của mình véo lấy cái eo vô tội cảu người kia rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác, cũng không thèm xem Châu Tuyết Vân lần nào nữa.
Châu Tuyết Vân sờ sờ mũi, hình như Anh Anh có hơi giận rồi, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đuổi theo dỗ dành, không thôi sau này phải ngủ trên sofa thì biết làm sao.
...
Cùng lúc đó, đội của Hồ Khánh Hưng đã bắt đầu hành động. Bản đồ mà Dư Sâm để lại cực kỳ chi tiết, tỉ mỉ, thậm chí còn cẩn thận ghi lại mật mã, cơ quan, khiến cả nhóm vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc. Không biết tại sao, càng như vậy, đáy lòng Hồ Khánh Hưng càng không yên.
Dư Sâm từng ở đây một thời gian, điều này họ biết. Nhưng theo lý, một căn cứ thí nghiệm như vậy mà Lữ gia không hề cải tạo bất cứ thứ gì? Thật quá bất thường.
Nhớ lại lời nói khi chia tay của Dư Sâm, Hồ Khánh Hưng mơ hồ cảm thấy có gì đó sắp xảy ra ở phía Vân Anh.
Chỉ là... bên cạnh Vân Anh còn có chị Vân. Một Dư Sâm chưa chắc đã địch nổi cô, huống hồ ba người như hắn cũng chưa chắc làm gì được một mình chị ấy.
Mà với mức độ yêu thương của chị Vân dành cho Vân Anh, chị ấy lại căm ghét Dư Sâm tận xương tủy... chắc là... chắc là không xảy ra chuyện gì lớn đâu đúng không?
"Đội trưởng, phía trước có gì đó không ổn!"
Mọi người đều dừng bước, trước mặt họ, một người đàn ông mặc quân phục đang đứng chắn đường. Khuôn mặt anh ta cứng như được tạc từ đá, ánh mắt mang theo một tầng sáng tím kỳ dị, khiến người ta lạnh sống lưng chỉ nhìn thoáng qua.
Ngực Hồ Khánh Hưng trầm xuống, người này thoạt nhìn chính là cửa ải khó khăn đầu tiên bọn họ phải đối mặt. Bọn họ kéo dài càng lâu sẽ lãng phí càng nhiều thời gian, tỷ lệ thất bại nhiệm vụ lại càng lớn.
"Thử xem năng lực của hắn là gì cái đã." Hồ Khánh Hưng trầm tư trong chốc lát, tiếp theo liền đưa ra quyết định, "Sau đó để lại hai người kéo chân hắn, những người còn lại tiếp tục tiến tới."
"Rõ!" Mọi người gật đầu đồng thuận.
Nhờ năng lực đặc biệt của Dương Đán, bọn họ có thể giao tiếp bằng sóng não, tạo ra một kênh liên lạc riêng như thể sóng radio không giới hạn, đảm bảo đội ngũ phối hợp không cần lời nói.
...
Lữ gia.
Khi tin tức phòng thí nghiệm bị tập kích truyền đến, mọi chuyện đã xảy ra được ba tiếng đồng hồ. Vừa vào bên trong, việc đầu tiên bọn Hồ Khánh Hưng làm là cắt đứt hoàn toàn liên lạc giữa căn cứ thí nghiệm và thế giới bên ngoài. Tuy nhiên, vẫn có vài tên lính liều chết trốn thoát, chạy một mạch về Lữ gia báo tin.
Khi người của Lữ gia cố gắng liên lạc với Lữ Hằng Kiều, họ mới kinh hoàng phát hiện, không biết từ lúc nào, đường dây liên lạc bên phía Hằng Kiều cũng đã bị cắt đứt.
"Khốn kiếp!" Gia chủ của Lữ gia hung hăng vỗ bàn một cái.
"Nếu không, chúng ta lập tức phái người đi tìm Hằng Kiều."
"Nếu như bọn họ đã chặt đứt đường dây rồi, cậu cho là bọn họ còn có thể để người của chúng ta đi vào hay sao?"
"Nhưng mà. . ."
"Chỉ hy vọng Hằng Kiều có thể nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường." Ánh mắt gia chủ lóe lên, rồi chợt dâng lên nghi ngờ "Không đúng! Sao bên phía lão gia tử và đại bá vẫn chưa có động tĩnh gì?"
Nghĩ thế, Ông ta liền chạy ra ngoài, vừa lúc liền bắt gặp một binh sĩ hớt hải lao vào.
"Gia chủ! Không ổn rồi, bên đoàn trưởng lão đã xảy ra chuyện!"
Mắt Gia chủ Lữ gia co rút, lông mày nhíu chặt: "Tụi bây làm việc như kiểu gì vậy hả!!!"
Hôm nay là thời điểm phòng hộ yếu nhất của Lữ gia, Lữ Hằng Kiều đã điều đi phần lớn binh lực, đám tử sĩ lại bị điều ra lấp vào chỗ trống. Ban đầu ông ta nghĩ, số tinh nhuệ còn sót lại của Sở gia tuyệt đối không thể tạo nên sóng gió. Nhưng xem ra... bọn chúng chắc chắn đã mời thêm viện binh từ bên ngoài!
Rốt cuộc là ai?
Đột nhiên ông ta cảm thấy thân thể chợt lạnh, lão thoáng vấp chân một cái, còn chưa kịp định thần thì một luồng uy áp cường đại đã cuồn cuộn ập tới, như sóng ngầm nghiền nát tinh thần.
Hai tên lính bên cạnh lão đã sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ. Bản thân ông ta cũng miễn cưỡng duy trì một chút thanh tỉnh, lờ mờ nhìn thấy có hai bóng người mơ hồ đang chậm rãi đi về phía lão.
"Chị, chị sao rồi? Không nghĩ tới mấy lão gia hỏa kia còn rất khó xơi."
"Đừng quậy."
"Vậy, chúng ta sẽ xử lý người này thế nào đây?" Vân Anh đá vào người đang nằm dưới đất. Không ngờ, cổ chân cô đột nhiên bị nắm chặt. Vân Anh cười khẽ, sau đó hung hăng đạp xuống bụng của người nọ một cái, trong nháy mắt đã đá đối phương văng ra ngoài cửa.
"Phụt ——" một ngụm máu tươi phun ra.
"Không nghĩ tới lão còn chút ý chí." Giọng nói lạnh lùng của thiếu nữ vang lên, nhẹ như gió nhưng lại khiến người ta rợn sống lưng.
Gia chủ Lữ gia cố mở mắt thật to, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đã mang đại họa đến cho Lữ gia bọn họ. Nhưng đáng tiếc, thân thể đã bị thương nặng, hoàn toàn không còn sức chống đỡ. Người này... nếu ở lại, Hằng Kiều tuyệt đối không phải đối thủ!
Nghĩ tới đây, đáy mắt gia chủ Lữ gia hiện lên một tia tàn độc, không thể để Lữ gia của bọn họ bị diệt trên tay lão như vậy được.
Lão đưa tay đưa về phía lồng ngực, không biết lão đã đụng đến vật gì, rồi bất ngờ ấn xuống một cái. . .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip