Tước dược 1
Tuyết Văn Hi đã trốn Mục Tiểu Mạn vài ngày, bởi vì nàng hướng Mục Tiểu Mạn thẳng thắn nói ra thân phận thật, nàng không dám đi đối mặt với một nữ hài như vậy như vậy. Hôm nay là ngày học đường mở cửa,Tuyết Văn Hi tính toán về nhà xem mẫu thân cùng đệ đệ, nhưng vừa mới ra cửa liền bị Tiểu Điệp ngăn lại. Tuyết Văn Hi nhìn Tiểu Điệp, chỉ là nghi hoặc nàng vì sao sẽ đột nhiên tìm tới. Tuyết Văn Hi còn chưa mở miệng, Tiểu Điệp lại bắt đầu khóc, “Công tử, đi xem tỷ tỷ đi, tỷ tỷ đã bị bệnh ba ngày, đêm qua còn đi uống rượu.” Lời còn chưa dứt, Tuyết Văn Hi đã chạy đi ra ngoài. “Ta không thể gần nàng thêm chút nữa, ta chỉ là đi xem, liếc mắt một cái liền tốt” Tuyết Văn Hi nói cho chính mình.
Lúc này Mây Tía Cư, lại là có chút gà bay chó sủa, Tiểu Vân tới hầu hạ Mục Tiểu Mạn rửa mặt, lại không nghĩ rằng chính mình không có nhìn thấy Mục Tiểu Mạn,triệu tập mọi người tìm Mục Tiểu Mạn. Cuối cùng Tiểu Vân ở đáy giường tìm được rồi Mục Tiểu Mạn khóc to.Tiểu Vân cũng không xác định, nàng chỉ ở đáy giường nhìn đến một tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác, tiểu nữ hài bất quá ba bốn tuổi,đã sử dụng mỹ phẩm. Nữ hài đang ngủ say, Tiểu Vân quan sát kỹ lưỡng khuôn mặt nữ hài, phát giác nữ hài có chút giống cô nương nhà mình biến mất, Tiểu Vân đôi mắt trợn to “Cô nương cùng Tuyết công tử đã có nữ nhi sao? Ta liền nói cô nương như thế nào vô duyên vô cớ yêu kia thư sinh,cả hai rõ ràng là quen biết đã lâu.” Tiểu Vân não động càng khai càng lớn,tiểu cô nương trên giường đã bắt đầu khóc.
Thời điểm Tuyết Văn Hi chạy đến Mây Tía Cư, Mây Tía Cư đã đóng cửa từ chối tiếp khách, nhưng mỗi người Mây Tía Cư đều biết Mục Tiểu Mạn cùng Tuyết Văn Hi quan hệ thân mật, liền cho Tuyết Văn Hi tiến vào. Thời điểm Tuyết Văn Hi vào cửa, Mục Tiểu Mạn đã khóc mệt mỏi, đang khụt khịt. Tuyết Văn Hi thật cẩn thận bước vào phòng Mục Tiểu Mạn, còn chưa đứng vững, đã bị Tiểu Vân tát oan 1 cái “Ta cho rằng Văn công tử là chính nhân quân tử, lại không ngờ Văn công tử là loại người vứt thê tử bỏ nữ nhi” Tuyết Văn Hi chỉ cảm thấy ủy khuất, muốn giải thích lại bị Tiểu Vân hung hăng trừng mắt liếc một cái. Hài tử trong lòng ngực khụt khịt, Tuyết Văn Hi vô pháp phải dỗ hài tử trước “Ngoan, ca ca ôm.” Tuyết Văn Hi bế Mục Tiểu Mạn lên, bắt đầu nhẹ nhàng dỗ. Hài tử trong lòng ngực nước mắt chậm rãi ngừng rơi, Tuyết Văn Hi muốn đem hài tử giao cho Tiểu Vân, lại thấy hài tử miệng bẹp bẹp, tựa muốn khóc “Ta muốn ca ca ôm, ta muốn ca ca ôm”. Tuyết Văn Hi đem hài tử ôm chặt, hỏi Tiểu Vân “Cô nương các cô đâu?” Tiểu Vân mắt trợn trắng “Huynh còn biết cô nương chúng ta a, thời điểm cô nương chúng ta thương tâm huynh đang làm gì, hiện tại cô nương chúng ta người không thấy, huynh vui vẻ. Đáng thương cho cô nương chúng ta vì huynh chịu khổ sinh ra nữ nhi, còn bị huynh vứt bỏ” tuy rằng biết chính mình cùng Mục Tiểu Mạn không có sinh nữ nhi, Tuyết Văn Hi nghe Tiểu Vân lên án, trong lòng áy náy cùng chịu tội càng sâu. Trong lòng ngực hài tử tựa hồ cảm nhận được suy sút Tuyết Văn Hi, sờ sờ mặt Tuyết Văn Hi, đối nàng triển lộ miệng cười, nhào vào Tuyết Văn Hi ôm ấp, ở bên tai Tuyết Văn Hi nói “Văn công tử không cần áy náy a” một câu Văn công tử làm Tuyết Văn Hi mở to hai mắt nhìn, đoán được người mình ôm trong lòng ngực chính là người trong lòng mình. Mục Tiểu Mạn bắt đầu bắt lấy túi thơm trên người Tuyết Văn Hi chơi tiếp, làm Tuyết Văn Hi thiếu chút nữa cho rằng vừa mới kia một cái chớp mắt là ảo giác. Tuyết Văn Hi đuổi Tiểu Vân đi, đem Mục Tiểu Mạn ôm ở trên giường.
Hai người nhìn nhau một hồi “Nàng như thế nào biến thành như vậy? Nàng như thế nào mới có thể khôi phục a” Tuyết Văn Hi hỏi, Mục Tiểu Mạn chỉ là lắc lắc đầu “Ta cũng không biết, ta chỉ là tối hôm qua uống tới chỗ Lạc Huyên Quân rượu”,“Uống rượu nhiều thân thể không tốt, về sau đừng uống nhiều như vậy” Tuyết Văn Hi xoa xoa đầu Mục Tiểu Mạn, Mục Tiểu Mạn lại bắt đầu cười rộ lên “Ca ca ôm”,“Ta mang nàng đi tìm hắn” Tuyết Văn Hi bế Mục Tiểu Mạn lên. Mục Tiểu Mạn thân thể chung quy là hài tử 3 tuổi, chỉ chốc lát liền ngủ. Tuyết Văn Hi đi tới liền cảm thấy đầu vai mặng chỉ là ôm ôm nàng,Mục Tiểu Mạn nhẹ nhàng hôn lên đầu, Tuyết Văn Hi minh bạch, nụ hôn này là nàng hôn trộm. Tuyết Văn Hi đem Mục Tiểu Mạn ôm tới học đường, bởi vì là ngày nghỉ ngơi,quy củ không nhiều như vậy, không ít đường sinh gượng gạo tụ lại đây, cười trêu nói “Êy Văn Bân, thâm tàng bất lậu a, đã thành cha rồi” Tuyết Văn Hi chỉ là ý bảo bọn họ im tiếng. Tuyết Văn Hi đem Mục Tiểu Mạn ôm tới phổ nhị xá,muốn đem Mục Tiểu Mạn đặt ở trên giường, lại không nghĩ ra Phong Thừa Tuấn cùng Lôi Trạch Tin, hai người bắt đầu chơi với Mục Tiểu Mạn vừa mới tỉnh ngủ “Tới đây đến Phong bá bá này,mua cho con kẹo đường được không a”,“Đến Lôi bá bá này, Lôi bá bá mua cho con kẹo hồ lô” Mục Tiểu Mạn nhìn hai đại nam nhân tại đây tranh sủng, hoàn toàn không màng hình tượng, muốn được bế nàng lên, không màng tuổi với chả tác,chỉ có thể khóc lớn, một đầu chui vào trong lòng ngực Tuyết Văn Hi “Hai người làm gì vậy a, dọa nàng khóc luôn rồi” Tuyết Văn Hi ghét bỏ nói, “Ngoan, không có sao” Tuyết Văn Hi nắm ôm ấp dỗ nàng, Tuyết Văn Hi cũng biết Mục Tiểu Mạn là tiểu hài tử tính chiếm đại bộ phận, đơn giản không rối rắm, ôm tiểu mỹ nhân lên dỗ. “Văn Bân huynh cùng Mục cô nương hài tử đã lớn như vậy, không biết khi nào thành thân a” Phong thừa Tuấn hỏi, Tuyết Văn Hi vừa nghe đến liền đau đầu, vội vàng ôm Mục Tiểu Mạn đi tìm Vũ Lạc Huyên. “Sư huynh” Tuyết Văn Hi hướng tới Vũ Lạc Huyên cười trộm hô to “Huynh chuyện tốt huynh làm nè”,“Đây là Mục cô nương a” Vũ Lạc Huyên chọc chọc bụng nhỏ Mục Tiểu Mạn,bị Mục Tiểu Mạn đẩy ra, còn bị Tuyết Văn Hi trừng mắt liếc nhìn một cái “Sư huynh,huynh còn như vậy ta liền nói cho Lôi sư huynh!” Vũ Lạc Huyên sờ sờ sau eo, “Đêm nay liền khôi phục,rượu này là dược hiệu tiểu. Chỉ có thể gia tăng điểm tình thú gì đó” Vũ Lạc Huyên cho cái ánh mắt ái muội.Tuyết Văn Hi mặt một chút đỏ, vội vàng ôm Mục Tiểu Mạn chạy đi ra ngoài. “Văn công tử thẹn thùng a” cố tình Mục Tiểu Mạn lại ở bên tai Tuyết Văn Hi cười. Tuyết Văn Hi chỉ cảm thấy càng nóng
“Ca ca, thời gian còn sớm, mang muội muội chơi chơi đi” Mục Tiểu Mạn nằm ở trên người Tuyết Văn Hi làm nũng, Tuyết Văn Hi chỉ có thể than thở “Nàng a, nghịch ngợm” Tuyết Văn Hi mang theo Mục Tiểu Mạn đi Phố Nam,mua mứt cho nàng,mua cho nàng bánh trôi, cuối cùng đem nàng đưa tới Mây Tía Cư trên đài cao ngắm trăng, sao. Mục Tiểu Mạn chui vào trong lòng ngực Tuyết Văn Hi “Nàng nói xem, nếu chúng ta ở bên nhau, chúng ta có thể hay không có một nữ nhi.” Tuyết Văn Hi lại tự giễu mà cười cười, qua một hồi lâu, mới mở miệng “Nếu có, ta hy vọng nữ nhi giống nàng một chút.” Mục Tiểu Mạn rốt cuộc vẫn là thân thể hài tử, dựa vào trên người Tuyết Văn Hi nghe tiếng sáo Tuyết Văn Hi thổi liền ngủ. Tuyết Văn Hi hôn hôn khóe môi Mục Tiểu Mạn “Ta hy vọng giờ khắc này là vĩnh hằng, ta yêu nàng lại ngại với thân phận nữ tử không thể cho nàng một gia đình, Tiểu Mạn, ta yêu nàng” Tuyết Văn Hi ôm Mục Tiểu Mạn khôi phục trở về phòng,thời điểm nàng xoay người rời đi, Mục Tiểu Mạn mở hai mắt, nhẹ nhàng cười, nàng đứng dậy từ sau lưng ôm lấy Tuyết Văn Hi “Ta cũng yêu nàng Tuyết cô nương, có nàng ở đây địa điểm chính là nhà của ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip