Tước dược 2

Mục Tiểu Mạn cùng Tuyết Văn Hi sau ngày ấy bị thu nhỏ, lại như cũ không có gì lui tới. Mục Tiểu Mạn rất là buồn bực, rõ ràng lúc ấy nàng hướng Tuyết Văn Hi biểu lộ tâm ý, Tuyết Văn Hi cũng đáp lại chính mình, hai người lại bởi vì ở riêng hai nơi không có tình lữ nên có ngọt ngào. Hôm nay là sinh nhật Mục Tiểu Mạn, người đi tặng lễ rồi một đám lại một đám, lễ vật chậm rãi tăng nhiều, duy nhất thiếu Tuyết Văn Hi. Không thấy được Tuyết Văn Hi cũng liền thôi, Mục Tiểu Mạn cũng chưa nhìn thấy bóng người Tuyết Văn Hi. Trong lúc nhất thời, chua xót tràn ngập trong lòng, cũng chỉ có thể tiếp tục nghênh đón khách khứa, ý đồ quên mất điểm này không thoải mái. Đợi một hồi, Tuyết Văn Hi còn không có xuất hiện, Vũ Lạc Huyên lại xuất hiện. “Hôm nay là sinh nhật Mục cô nương, tiểu sinh chuẩn bị tặng cô nương một phần đại lễ vật” Nói xong, liền từ phía sau ôm ra một hài tử ba bốn tuổi, hài tử ăn mặc hồng y, thập phần vui mừng. Còn chưa chờ Mục Tiểu Mạn cẩn thận đoan trang, Vũ Lạc Huyên liền đem hài tử nhét vào trong lòng ngực Mục Tiểu Mạn, xoay người rời đi. Mục Tiểu Mạn vô pháp chỉ có thể bế hài tử lên,hướng đi đến phòng ngủ. Đem tiểu nhân đặt ở trên giường, Mục Tiểu Mạn cẩn thận quan sát một chút, đã biết Vũ Lạc Huyên nói đại lễ vật là cái gì, nhưng còn không phải là Tuyết Văn Hi bản thu nhỏ sao. Mục Tiểu Mạn xoa xoa đầu, đã nhìn ra, Tuyết Văn Hi hôm nay không giống lý trí chính mình tất cả đều là tư duy hài tử. May mắn Tuyết Văn Hi cũng không sợ nàng, nhào vào trong lòng ngực Mục Tiểu Mạn, liền hô “Tỷ tỷ, sinh nhật vui vẻ” nãi thanh nãi khí dẫn tới Mục Tiểu Mạn một trận bật cười. Tiểu Vân vừa vào cửa liền nhìn đến cô nương nhà mình ôm tiểu tử, muốn đi tiếp, lại bị cô nương nhà mình  ngăn lại. Mục Tiểu Mạn ôn nhu đem Tuyết Văn Hi đặt ở trên giường, đứng dậy muốn phân phó Tiểu Vân. “Thiên a, cô nương sinh long phượng thai, nhìn tiểu tử này cực giống Văn công tử, cái này văn công tử thật đúng là tài giỏi” Tiểu Vân chửi thầm, “Cô nương vẫn là đem hắn cho ta đi, cô nương còn phải chuẩn bị diễn xuất nữa, còn nữa, ôm hài tử đối với thanh danh cô nương  cũng không tốt a” Tiểu Vân vẫn là nhịn không được ra tiếng nói. “Không sao, hôm nay diễn xuất đổi người đi, Văn công tử tới không, ta cũng không muốn lên sân khấu”. Tiểu Vân còn muốn ở lại khuyên, lại bị một trận tiếng khóc cắt lời. Mục Tiểu Mạn xoay người nhìn lại, mới thấy rõ Tuyết Văn Hi lăn lăn từ trên  giường ngã ở trên mặt đất. Mục Tiểu Mạn cũng mặc kệ Tiểu Vân nói, đem hài tử ôn nhu mà ôm vào trong lòng ngực, khinh thanh tế ngữ mà dỗ “Nhãi con, ngoan, chúng ta không khóc được không a, chúng ta ăn bánh sữa bò được không a” Mục Tiểu Mạn một bên dỗ hài tử một bên phân phó Tiểu Vân đi  chuẩn bị chút điểm tâm tới. Cũng may tiểu hài tử bệnh hay quên, một hồi liền không khóc, cầm điểm tâm liền ngủ. Mục Tiểu Mạn nhẹ nhàng lấy điểm tâm nắm trong tay,nhẹ nhàng ôm nàng trong lòng ngực, dùng cây quạt nhẹ nhàng quạt. Tuyết Văn Hi bị ôm vào trong ngực rất quen thuộc liền ngủ, trong tay nắm lấy tay áo Mục Tiểu Mạn. Mục Tiểu Mạn nhìn bụng nhỏ phập phập phồng phồng, nhịn không được thượng thủ chọc chọc, chọc xong lại lo lắng nàng bị đánh thức, vội vàng hướng nàng nhìn lại, lại thấy nàng chính mình giật giật miệng, ngủ thật sự. Phòng trong năm tháng tĩnh hảo, ngoài phòng lại bắt đầu huyên hoa, Hàn Thắng Trí lại tới nữa. Hắn mang theo mô hình nhà,hắn gõ cửa. Tuyết Văn Hi cũng bị đánh thức, nàng không có khóc, chỉ là chui vào trong lòng ngực Mục Tiểu Mạn,giọng làm nũng nói “Tỷ tỷ, ôm”. Mục Tiểu Mạn chỉ có thể ôm Tuyết Văn Hi đi gặp Hàn Thắng Trí, mở cửa, Hàn Thắng Trí liền sửng sốt. “Hàn công tử, Tiểu Mạn hôm nay không nghĩ làm ngài xấu mặt,xin huynh tự trọng.” Hàn Thắng Trí nhìn đến hài tử trong lòng ngực, tức giận kêu lên “Đây là hài tử của ai, có phải hay không của Văn Bân, Mục Tiểu Mạn,nàng rốt cuộc vì cài gì lại coi trọng hắn đến vậy! Các người hài tử đều có” nói nói, Hàn Thắng Trí liền muốn đè bả vai Mục Tiểu Mạn, Tuyết Văn Hi lại hung hăng cắn tay Hàn Thắng Trí, mặc cho Hàn Thắng Trí trừng nàng như thế nào cũng không nhả ra, vẫn là Mục Tiểu Mạn nhỏ giọng dỗ “Ngoan, thật dơ, mau nhả ra đi”, Tuyết Văn Hi lúc này mới nhả ra. Nhưng là Tuyết Văn Hi cũng là có tiểu tính tình, duỗi tay lấy mô hình Hàn Thắng Trí đưa lên trước liền ném xuống đất. Mắt Hàn Thắng Trí thấy lại muốn tức giận lần nữa, Mục Tiểu Mạn sợ bị thương đến Tuyết Văn Hi, vội vàng mở miệng “Như Hàn công tử đã chứng kiến, Tiểu Mạn đã có gia đình, Tiểu Mạn rất yêu hài tử mình,rất yêu cha hài tử mình, không cần Hàn công tử nâng đỡ. Tiểu Vân, tiễn khách” Mục Tiểu Mạn ôm Tuyết Văn Hi đi rồi trở về, vẻ mặt nghiêm túc nói cho Tuyết Văn Hi “Có biết hay không lúc nãy khả năng chính mình sẽ bị bị thương” Tuyết Văn Hi lại đem thân mình vừa chuyển, bắt đầu nức nở, cũng không cho Mục Tiểu Mạn ôm. Mục Tiểu Mạn thấy thế thở dài, nhẹ nhàng dỗ nói “Tỷ tỷ sai rồi, tỷ tỷ không nên mắng nhãi con, nhãi con ngoan nhất”, một bên dỗ một bên xoa nước mắt cho Tuyết Văn Hi, nhìn Tuyết Văn Hi khóc đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, Mục Tiểu Mạn tâm đều hóa đá, hôn hôn Tuyết Văn Hi. Tuyết Văn Hi dùng tay nhỏ đẩy Mục Tiểu Mạn ra, Mục Tiểu Mạn ra vẻ thương tâm, nói “Nhãi con có phải hay không không thích tỷ tỷ” Tuyết Văn Hi dịch vào trong lòng ngực Mục Tiểu Mạn, hôn hôn Mục Tiểu Mạn “Thích tỷ tỷ, tỷ tỷ hôn hôn hôn, tỷ tỷ không khóc, Văn Văn thích tỷ tỷ”. Mục Tiểu Mạn ôm trong lòng ngực đi dạo phố, mua cho nàng một ít món đồ chơi,dỗ nàng ăn một ít hoành thánh. Tuyết Văn Hi về tới trong lòng ngực Mục Tiểu Mạn “Tỷ tỷ, bụng bụng hảo no, tròn tròn” Mục Tiểu Mạn cười xoa xoa bụng cho nàng. Đi rồi không xa, gặp Hàn Thục Mẫn cùng Phượng Thành Quân, Tuyết Văn Hi dỗ bọn họ mua một đôi trang sức, quay đầu liền mới đưa cho Mục Tiểu Mạn. Dẫn tới Hàn Thục Mẫn mặt xem thường lôi kéo Phượng Thành Quân liền chạy. Tuyết Văn Hi dược hiệu so Mục Tiểu Mạn nhiều hơn, Mục Tiểu Mạn ngủ lúc sau Tuyết Văn Hi mới khôi phục. Tuyết Văn Hi đem Mục Tiểu Mạn ôm ở trong lòng ngực, hôn hôn cái trán, ôm nhau ngủ. ​​​

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip