Chương 5: Cự tuyệt


Buổi tối, Mạc Hàn đang ngồi dựa lưng vào giường đọc sách, nghiên cứu về y học, Đới Manh mở cửa bước vào trực tiếp bước nhanh đến cô, giữ chặt cằm cô đặt môi mỏng của mình lên môi cô, cô cũng không từ chối tay cô vòng qua cổ của Đới Manh, Đới Manh thuận thế dùng lưỡi của mình càn quét khắp khoang miệng của cô, mút hết mật ngọt từ miệng Mạc Hàn, tay cô không an phận mà luồn vào váy ngủ của Mạc Hàn, cô lập tức đẩy Đới Manh ra gương mặt không một chút cảm xúc:"Tôi đồng ý làm người phụ nữ của cô nhưng tôi không có nói là tôi đồng ý nhiệm vụ làm ấm giường cho cô."

Đới Manh mỉm cười, ánh mắt có chút không hài lòng:"Nếu đã đồng ý làm người phụ nữ của tôi thì cũng phải hiểu cô có nhiệm vụ làm công cụ phát tiết cho tôi."

Mạc Hàn bật cười lạnh nhạt, nhìn cô:"Nhưng cái này cô đâu có nói, cô chỉ nói là muốn tôi làm người phụ nữ của cô mà thôi."

Đới Manh bật cười nụ cười có chút quỷ dị:"Được lắm! Giảo hoạt, miệng lưỡi thật. Được tôi sẽ khiến cho cô tự nguyện dâng mình làm công cụ phát tiết cho tôi."

Đới Manh bước lên giường kéo cô nằm xuống, tay anh đặt lên hông cô, Mạc Hàn cũng không phản kháng nằm im cho cô ôm, hương thơm nhè nhẹ trên người của Mạc Hàn khiến cô cảm thấy dễ chịu, cô tham lam hít hương thơm ấy ôm chặt hơn rồi nhắm mắt ngủ. Mạc Hàn cũng không bị bài xích với Đới Manh, cô cũng không sợ mà nhắm mắt ngủ.

Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu vào căn phòng hình ảnh đôi nữ đang ôm nhau ngủ cùng với ánh nắng dịu dàng càng làm căn phòng trở nên ấm áp, đẹp đẽ, Mạc Hàn bị ánh nắng rọi vào làm cho thức giấc, cảm thấy hông mình có vật gì đè nặng cô khẽ mở mắt nhìn, bên cạnh Đới Manh vẫn ngủ ngon cô nhìn gương mặt tuấn mỹ kia, Mạc Hàn chỉ có thể nói yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt.

"Nhìn đủ chưa?" Âm thanh trầm, đều đều của Đới Manh từ lúc cô thức anh cũng đã thức dậy.

Đới Manh ngồi dậy bước vào phòng tắm, Mạc Hàn cũng ngồi dậy tìm điện thoại xem giờ, đã gần 8h màn hình của cô bỗng hiện lên tên Clara, cô có cảm giác chẳng lành dù vậy cô vẫn bấm nút nghe:

"Mạc Hàn! Cậu đang làm cái quái gì vậy hả? Cậu điên rồi sao?"

Mạc Hàn đưa điện thoại ra xa một lúc, thấy bình thường trở lại cô mới nghe, nhẹ giọng, nịnh nọt:"Ây da ~ Cậu làm gì ghê vậy? Cậu hãy bình tĩnh lại đi, Clara dễ thương." Cơn tức giận của Clara dịu lại một chút:"Cậu muốn ra oai với bọn người kia?"

Mạc Hàn sắc mặt thay đổi, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo hơn:" Cậu tốt nhất là không nên nhắc bọn họ trước mặt tớ. Cả đời này Mạc Hàn tớ căm thù nhất chính là bọn họ, những gì mà bọn họ làm với tớ, gây ra với tớ suốt cuộc đời này tớ không nào quên được."

Clara chỉ biết lắc đầu, thở dài với cô bạn này của mình:" Tớ sẽ không nhắc đến họ nhưng cậu nhất định không được để người khác tổn thương mình, tớ không thể ngăn cản nổi cậu vì tớ biết một khi cậu đã quyết định chuyện gì thì cho dù trời có sập xuống cậu cũng sẽ không thay đổi."

"Tớ biết rồi."

"Thôi được rồi, tớ cúp máy đây bây giờ tớ phải chiến đấu với mụ phù thủy và cái ả Ladonna kia."
Toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hai người các cô Đới Manh đều nghe thấy, bọn họ là ai? Có thâm thù đại hận gì với cô? Tại sao cô lại không biết? Đới Manh bước ra từ phòng tắm trên người chỉ quấn một cái khăn trắng, lộ ra cơ bắp, thân hình tuyệt mỹ những giọt nước còn đọng lại trên người cô càng làm cô thêm quyến rũ quả thật cơ thể này khiến nhiều cô gái say đắm nhưng ngoại trừ Mạc Hàn, cô không hề có bất kỳ phản ứng nào cô bình thản đi đến lấy quần áo rồi đi thẳng vào phòng tắm. Đới Manh đứng hình một lúc, cô thật sự là tức đến hộc máu mà cô cố tình xuất hiện quyến rũ như thế mà vẫn không hề khiến cô ấy xiêu lòng, hay có bất kỳ ham muốn thật tức chết cô mà.

Một lúc sau, cô bước ra với bộ váy màu trắng thuần khiết, mái tóc cô xõa xuống lúc này Đới Manh cũng đã mặc trên người bộ vest màu đen, trông rất lịch lãm, nghiêm túc, cô thắt cà vạt xong quay người nhìn Mạc Hàn, cô đứng hình ánh mắt hoàn toàn say đắm Mạc Hàn nhìn được lúc lâu cô mới tỉnh táo lại hẳn:

"Tối nay cô qua phòng tôi ngủ đi."

Mạc Hàn dứt khoát trả lời:"Không! Tôi không muốn ngủ ở phòng cô."

Đới Manh cau mày, lạnh giọng hỏi:"Tại sao?"

Mạc Hàn thẳng thắn nói với cô:"Trong phòng cô có rất nhiều mùi phụ nữ toàn là những mùi kinh tởm tôi không muốn bước vào phòng của cô dù chỉ là nửa bước."

Đới Manh cau mày, quăng cho ánh mắt đáng sợ sau đó lại mỉm cười gian tà không nói gì bước ra khỏi phòng, cô cũng đi xuống hai người ngồi đối diện nhau, ăn sáng trong bầu khí ngột ngạt, khó chịu. Đới Manh đi làm, cô cũng không an phận ở căn biệt thự đó lấy chiếc xe Ferrari yêu dấu của mình mà chạy đi, cô chạy một mạch đến trường đua xe, vừa đến đó cô đã thay một bộ đồ khác, cô mặc một bộ đồ đen bó sát lộ ra đường cong quyến rũ mê người trên cơ thể cô, cô chính thức nhập cuộc bước vào một chiếc siêu xe màu đen, nó chính là chiếc xe mà cô cưng nhất. Mạc Hàn ung dung đua xe cho dù cô ung dung cỡ nào thì cô cũng là người dẫn đầu, một chiếc xe khác đang đuổi theo cô gần như là ngang hàng với cô. Mạc Hàn quay sang bên trái nhìn rồi cười nhạt, một nụ cười mang sự nguy hiểm cô nhấn ga tăng tốc tay lái điêu luyện, kéo xa khoảng cách của chiếc xe kia.

Người bên trong chiếc xe đang đuổi theo cô là một người đàn ông trẻ tuổi, ánh mắt đằng đằng sát khí, miệng liên tục chửi:"Mẹ kiếp! Chết tiệt thật."

Xe của Mạc Hàn rất nhanh lao về đích, chiến thắng chiếc xe kia cũng chạy về đích ngay sau đó, người trong xe thật sự rất tò mò về cô một cô gái mà có kỹ thuật đua xe như thế, thật sự không ngờ.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip