CHƯƠNG 243 + 244

CHƯƠNG 243: ĐÃ VĨNH BIỆT THÌ ĐỪNG NÓI HẸN GẶP LẠI

Từ xưa tới nay, thắng làm vua, thua làm giặc. Dù Tiêu Ái Nguyệt có láu cá đến mức khiến người ta chán ghét, Khang Thụy Lệ vẫn không có cách nào phản bác lại, có lẽ đúng như bà đã nói, bà đã già rồi, không có tinh lực cậy mạnh. Nếu còn tuổi trẻ đôi mươi, dù chỉ có mấy năm ngắn ngủi, bà nhất định sẽ đấu tranh đến cùng với Tiêu Ái Nguyệt .

Nếu không liên quan đến Từ Phóng Tình và không dính dáng gì đến tình cảm cá nhân thì Tiêu Ái Nguyệt là một đối thủ tốt, tuy không tỉnh táo như Từ Phóng Tình nhưng cô xảo trá hơn. Khang Thụy Lệ biết rõ ranh giới cuối cùng của Từ Phóng Tình ở đâu nên bà luôn yên tâm, chỉ là bà vạn vạn không nghĩ tới sẽ xuất hiện một Tiêu Ái Nguyệt. Trẻ con chui ra từ khu ổ chuột sẽ luôn biết nhìn sắc mặt để đoán ý. Trong khi Khang Thụy Lệ đã thành công nắm rõ nhân tâm lẫn nhân lực, Tiêu Ái Nguyệt lại hoàn toàn giả ngây giả dại.

Hoặc nói đúng hơn là cô 'giả heo ăn thịt hổ', vô luận tình cảm của Khang Thụy Lệ đối với Từ Phóng Tình có phức tạp thế nào thì thời điểm đối mặt với Tiêu Ái Nguyệt, bà đại khái cũng không muốn thừa nhận, không chỉ là bởi vì đố kỵ mà còn có xem thường. Lúc này, dáng vẻ của Khang Thụy Lệ có hơi đáng sợ, nụ cười chế nhạo xuất hiện trên mặt bà ta khiến thần thái phách lối của Tiêu Ái Nguyệt giảm xuống một chút. Bà không nói lời nào, cứ nhìn chằm chặp người nọ, hai tầm mắt đối chọi gay gắt, cũng không có ai phá vỡ sự yên tĩnh đầy lửa nóng này.

"Ăn cơm trước đi, tôi sắp chết đói rồi." Không biết là Jojo ngồi ở bên cạnh không ý thức được sự quỷ dị giữa mọi người hay là cô vốn không quan tâm, thâm ý nói, "Tiêu Ái Nguyệt, cô đừng quá đáng, dù mẹ tôi và Sammi có như thế nào cũng không đến phiên cô nhúng tay vào."

Vậy mới nói con gái thân sinh là tốt nhất. Jojo rất thương mẹ nên cô không thể để mẹ bị ức hiếp. Cô vốn không thích Từ Phóng Tình, nhưng khi đối mặt với tình huống này, dù vô tình hay cố ý đều sẽ gạt đối phương qua một bên, sau đó đổ hết mọi thứ lên đầu của Tiêu Ái Nguyệt, "Biết cô bây giờ lợi hại rồi, có thể ngồi được chưa? Bà chủ Tiêu, có cần tôi kéo ghế cho cô không? Sammi, tôi gọi chị một tiếng chị gái, chị nể mặt tôi được chứ?"

Biểu lộ của Từ Phóng Tình hết sức kỳ quái, đặc biệt là lúc Jojo gọi cô là 'chị', vẻ lạnh lùng trong nháy mắt hạ nhiệt, không ngờ sẽ có ngày Jojo hiểu chuyện đến vậy. Từ Phóng Tình hồi tưởng lại lúc Jojo ghét mình và đã tự tay đẩy cô đến thành phố H chim không thèm ị như thế nào, cô bỗng dưng cảm thấy trong lồng ngực dâng lên một nỗi thổn thức, sau đó ngoan ngoãn ngồi về vị trí cũ, nhưng ngoài miệng không buông tha, "Tôi đã sớm không phải là chị của cô."

Trong lúc nhất thời, Jojo cũng có chút xấu hổ, trả lời theo phản xạ, "Trước kia là do tôi không hiểu chuyện, chị có thể tha thứ cho tôi không?"

Tiêu Ái Nguyệt kéo Từ Phóng Tình ngồi sát bên mình, hừ lạnh một tiếng, "Nói như thể cô bây giờ hiểu chuyện lắm ấy."

Nghe Tiêu Ái Nguyệt không khách khí trào phúng, sắc mặt Jojo lập tức biến hóa, cô ẩn nhẫn nhìn Khang Thụy Lệ , thấy mẹ mình gắp một cái bánh bao đậu bỏ vào trong chén của Từ Phóng Tình rồi thản nhiên đặt đũa xuống, sau đó lại rót cho chị ta một ly rượu đỏ.

Jojo lập tức cảm thấy hoảng hốt, trong quá khứ, cô luôn nghĩ Từ Phóng Tình luôn chủ động trong mối quan hệ với mẹ mình, sau này ngẫm lại mới cảm thấy mình đã sai, nhưng tính tình quái đản của cô nào chịu nhận sai, cô nghĩ chỉ cần đuổi Từ Phóng Tình đi thì Khang Thụy Lệ sẽ đặt ánh mắt lên người mình. Bây giờ hồi tưởng lại mọi chuyện, cộng thêm Từ Phóng Tình trầm mặc ít nói lúc còn ở Mỹ, cô cảm thấy kỳ thật Từ Phóng Tình cũng là người bị hại y hệt như mình.

Nhưng Khang Thụy Lệ luôn luôn không sai, bà đã dưỡng dục Từ Phóng Tình nhiều năm, cho dù xâm phạm thân thể thì Từ Phóng Tình có tư cách gì phản kháng? Jojo thầm cười khổ, từ trước đến nay, cô rất nghe lời mẹ nhưng lại chưa từng được bà bảo vệ. Trước kia, mỗi lần Khang Thụy Lệ xuất ngoại khảo sát thị trường đều sẽ dẫn theo Từ Phóng Tình, việc này đã khiến Jojo đố kỵ nên cũng không để ý đến thân thể gầy gò của Từ Phóng Tình, mười mấy tuổi lại gầy đến mức chỉ cần một trận gió nhẹ liền có thể thổi bay, cuối cùng Khang Thụy Lệ phải tìm đến bác sĩ, những chuyện sau đó thì Jojo không nhớ rõ. Cô chỉ nhớ khi cô còn bé, bản thân hận chị ta rất nhiều, cô loáng thoáng nhớ có một đêm, Khang Thụy Lệ thất kinh từ phòng ngủ chạy ra, trong ngực bà còn ôm Từ Phóng Tình mình đầy máu tươi. Lúc đó, Jojo cứ ngỡ mình đang nằm mơ, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy đó chỉ là giấc mộng, người phụ nữ cứng cỏi như thép ấy thật sự sẽ tự sát sao?

Không ai trả lời nghi vấn chôn giấu trong lòng Jojo, dù hai nhân vật chính trong chuyện xưa đang bình an vô sự ngồi ăn cơm. Từ Phóng Tình không uống rượu, cô giơ đũa gấp cái bánh bao bỏ thẳng vào chén của Tiêu Ái Nguyệt, Tiêu Ái Nguyệt không hề do dự ăn một mạch, sau khi ăn xong còn cười nịnh nọt Từ Phóng Tình, "Ngọt quá."

Từ Phóng Tình nhướng lông mày rót đầy ly trà Thiết Quan Âm, cười như không cười, "Em thích loại trà đắng này sao?"

Tiêu Ái Nguyệt cười hì hì, sau đó há mồm chậm rãi uống hai hớp nhỏ, "Em thích chị rót cho em, mùi vị gì cũng đều thích." Sau khi nói xong, cô còn quen thuộc nhéo cổ tay trắng muốt của Từ Phóng Tình ở bên dưới mặt bàn, mặt mày hớn hở, cũng không biết đang vui cái gì.

Jojo lập tức hiểu rõ vì sao Từ Phóng Tình lại chọn người phụ nữ này. Jojo liếc qua Khang Thụy Lệ liền thấy bà quả nhiên bị giật mình, không khỏi có chút đáng thương. Từ Phóng Tình vốn cô độc nên chỉ đơn giản muốn một gia đình, nếu không cô sẽ không từ bỏ quyền thừa kế của Khang Thụy Lệ.

Nhìn từ góc độ của Jojo, Tiêu Ái Nguyệt không phải người tốt vì thủ đoạn và tâm cơ của cô đều ác hơn Từ Phóng Tình, nhưng cũng nhờ có Từ Phóng Tình bên cạnh nên không đến mức bị ngã quá thảm, cũng chính vì bởi bên người cô có Từ Phóng Tình nên cô không quay lại được quá khứ bình thường.

Một bữa cơm, ăn đến tinh thần của Khang Thụy Lệ tan rã. Sau khi quét sạch đồ ăn trước mặt, Tiêu Ái Nguyệt vỗ bụng muốn đi, cô khiêu khích nhìn chằm chằm Khang Thụy Lệ rồi mở miệng nói, "Chúng tôi đã ăn xong, có thể đi được chưa?"

"Ta có lời muốn với Sammi, cô và Jojo ra ngoài một chút đi." Khang Thụy Lệ không đếm xỉa đến lời khinh thị của người nọ, bà chỉ thờ ơ nhìn Từ Phóng Tình, "Con cho ta mười phút đồng hồ."

Lời nói là câu khẳng định mang theo chút khẩn cầu, Từ Phóng Tình lãnh đạm nói, "Trừ khi bà có thể giết tôi trong vòng mười phút, nếu không thì chẳng có ai có thể thay đổi được hiện trạng, làm gì?"

Jojo dùng khăn nóng của nhân viên phục vụ đưa cho để lau tay, sau đó cô đứng lên kéo tay Tiêu Ái Nguyệt, "Đi thôi, mười phút đồng hồ, nếu cô không bị mất trí thì nên nhớ lần trước cô đã đánh mẹ tôi."

Từ Phóng Tình nhíu mày quay đầu nhìn về hướng hai người, "Cô đang uy hiếp chúng tôi?"

"Tôi không có uy hiếp team của cô." Jojo cười, "Dùng thủ đoạn để đối phó với mẹ của tôi, người chịu tổn thất không chỉ riêng bà ấy, nếu không nhờ mẹ tôi giải quyết, cô cảm thấy cô còn có thể bình an vô sự đứng ở đây sao?"

Tiêu Ái Nguyệt nghe xong liền không vui, "Thủ đoạn gì, cái này gọi là 'gậy ông đập lưng ông'...."

"Tiêu Ái Nguyệt, ra ngoài." Từ Phóng Tình không chờ người kia nói xong, cô quay đầu, phức tạp nhìn chăm chú Khang Thụy Lệ bằng ánh mắt tĩnh mịch, "Dùng mười phút đồng hồ đủ cho bà nói xong di ngôn không?"

Tiêu Ái Nguyệt bị Jojo kéo ra ngoài, hai người đứng tại cửa ra vào mới phát hiện bên ngoài và bên trong phòng khác nhau một trời một vực. Khách ở bên ngoài rất đông, dòng người nối liền không dứt, Tiêu Ái Nguyệt áp tai vào cửa cũng chẳng nghe được bên trong đang nói gì. Jojo buồn bực ngán ngẩm đứng một bên tách ngón tay, trêu ghẹo nói, "Bên trong có thiết bị giám sát, cô lo lắng chị ta vượt quá giới hạn sao?"

Tiêu Ái Nguyệt quay đầu liếc Jojo một cái, "Miệng chó không thể khạc ra ngà voi."

"Nếu cô không lo lắng thì sẽ không đưa chị ta đến gặp mẹ tôi." Jojo mắng trả lại, "Cô lo lắng làm gì, kỳ thật cô phải cảm ơn mẹ tôi, nếu không có bà ấy cũng sẽ không có Từ Phóng Tình, nếu không có Từ Phóng Tình thì sẽ không có cô như hôm nay, khác biệt duy nhất chính là cô không trị nổi chị ta, còn chị ta có thể trị cô."

Kỹ thuật 'châm ngòi ly gián' này quá kém, Tiêu Ái Nguyệt mặc kệ. Jojo thấy người kia không nói gì, ngược lại càng đánh càng hăng, "Có một hôm, mẹ tôi đã nói với tôi, hiện tại bà ấy chỉ còn lại mỗi mình tôi. Khi đó, tôi vẫn còn đang mang thai, chồng thì cả đêm không về, nghe mẹ tôi nói những lời này, tôi đột nhiên có chút nhẹ nhõm. Tiêu Ái Nguyệt, cô chưa thấy qua mẹ tôi lợi hại đến mức nào đâu, cô kém xa bà ấy, ở trong lòng của Từ Phóng Tình, không ai có thể vượt qua được bà ấy."

Chẳng lẽ mười phút này phải ở đây nghe Jojo hồ ngôn loạn ngữ sao? Tiêu Ái Nguyệt vững vàng, không vội phản bác, "Đương nhiên không ai vượt qua được, một tội phạm có đam mê ấu dâm rất lợi hại, nhưng bất quá chỉ là đồ cặn bã. Cô biết vì sao tôi đưa chị ấy tới đây không? Tôi đưa chị ấy đến là bởi vì cô. Mặc kệ mẹ cô đã làm gì, ở trong lòng Tình Tình, cô vĩnh viễn là em gái của chị ấy. Cô có tin trong nhà của chị ấy vẫn còn ảnh chụp cô lúc còn bé không? Cũng giống như mối quan hệ của cả hai, tấm ảnh chụp được giấu trong một góc đầy tro bụi, khi đó cô vẫn là đứa trẻ được chị ấy nuôi lớn. Jojo, cô thuê người giết tôi, cô cho rằng tôi không muốn báo cảnh sát sao? Chị ấy xem cô là em gái nên đã tha cho cô hai lần. Chị ấy không yêu mẹ của cô, dù có thì cũng chỉ là thân tình! Nhưng phần thân tình đó đã bị mẹ cô một tay hủy diệt."

Tiêu Ái Nguyệt biết ăn nói như thế từ lúc nào vậy? Jojo nhẹ cắn môi, trái tim giá lạnh, quanh tai đầy tiếng chỉ trích của Tiêu Ái Nguyệt. Jojo muốn phản kháng, song lại càng lộ ra vẻ tịch liêu đìu hiu, có mấy lời thật sự không thể nói.

Qua thêm vài phút đồng hồ, cửa phòng đóng chặt cuối cùng cũng mở, Từ Phóng Tình vô cảm đi ra, trong tay cầm một quyển sổ da. Tiêu Ái Nguyệt đã khôi phục lại bình thường, mặt lộ vẻ mỉm cười nghênh đón, "Tình Tình, chúng ta về nhà đi."

Đi lướt qua Jojo, Từ Phóng Tình không có nửa giây dừng lại, tựa như đối phương chỉ là người xa lạ. Jojo ngẩng đầu, tay đưa ra đụng vào góc áo của Từ Phóng Tình nhưng lại vô lực trơ mắt nhìn đối phương đi xa. Cánh tay lơ lửng giữa trời cuối cùng rơi xuống, cất lại một câu chào hỏi không cách nào nói ra được.

Quyển sổ da trâu đó là nhật ký của Từ Dũng. Tiêu Ái Nguyệt vừa lái xe, vừa quan sát biểu cảm của Từ Phóng Tình. Từ Phóng Tình cúi đầu lật xem nhật ký viết từ những ngày đầu tiên ba cô đến Mỹ cho đến khi cái tên Khang Thụy Lệ xuất hiện.

Trong nhật ký của Từ Dũng viết 'cô ấy thích con gái của tôi. Tình Tình cũng rất thích cô ấy. Tôi hy vọng chúng tôi có thể tạo thành một gia đình, cô ấy sẽ là một người mẹ tốt. Tôi yêu cô ấy.'

Quyển nhật ký có một chỗ giấy rất cũ, có lẽ là bị lật xem nhiều lần. Từ Phóng Tình nhẹ nhàng lật đến đó, trên trang giấy ố vàng lập tức lộ ra một cái lỗ nhỏ để vừa lời thổ lộ, trong cõi u minh, giống như đã chú định. Từ Phóng Tình thở phào một hơi rồi quay đầu nhìn lên bầu trời, phảng phất như thấy được mặt của Từ Dũng, cô muốn hỏi, 'ba vẫn yêu bà ta sao?'

Không ai có thể trả lời vấn đề này. Tiêu Ái Nguyệt ở trong siêu thị lấy rất nhiều đồ ăn vặt bỏ vào xe đẩy, cô nắm tay Từ Phóng Tình, dịu dàng nói, "Béo lên một chút cũng không sao, chờ chị mập lên và già đi sẽ ổn thôi."

Từ Phóng Tình có xung động muốn khóc nhưng lại không thể khóc, cô vẫn duy trì dáng vẻ kiêu ngạo đạp lên chân của người kia, "Tiêu Ái Nguyệt, em là kẻ ngu sao? Đem khoai tây chiên bỏ lại đi, em mà béo lên, tôi sẽ không cần em nữa, nhanh lên!"

Tiêu Ái Nguyệt đau khổ trả khoai tây chiên về kệ, Từ Phóng Tình thấy thế liền quay người lựa hoa quả, Tiêu Ái Nguyệt theo mấy bước rồi lén lúc lấy khoai tây chiên giấu dưới đống băng vệ sinh.

Từ Phóng Tình làm bộ không thấy bộ dáng ngốc nghếch kia, khóe miệng cong cong, cô đã nghĩ ra đêm nay làm sao đối phó với người nọ.

***

CHƯƠNG 244: CHỊ TÌNH THẬT NGẦU

Tiêu Ái Nguyệt nấu bốn món ăn cho buổi tối, thời điểm mới làm đến món cá chua ngọt thì An Cửu Cửu điện thoại đến nói Quý Văn Việt đã trở về, hỏi cô có thời gian cùng đi đón chị ấy không.

Từ Phóng Tình vẫn chưa biết chuyện giường chiếu của An Cửu Cửu và Tần Thất Tuyệt. Tiêu Ái Nguyệt nhăn nhăn nhó nhó chạy đến thư phòng kể mọi chuyện cho vợ nghe. Từ Phóng Tình khép hờ hai mắt như có điều suy nghĩ, "Em nghĩ rằng chị Việt sẽ không biết sao?"

Tiêu Ái Nguyệt nghiêm túc, "An Cửu Cửu sẽ không ngốc như vậy đâu?"

Từ Phóng Tình không nói nữa, lúc đầu cô còn dự định tối nay sẽ khi dễ Tiêu Ái Nguyệt, không ngờ Quý Văn Việt lại trở về. Cô vào phòng bếp rửa sạch rau xanh, cuối cùng bình tĩnh quyết định, "Để An Cửu Cửu đi rước chị ấy đi, em chừa lại hai món, tối nay chị Việt sẽ ghé đây ăn."

Tiêu Ái Nguyệt nghe lời gọi điện cho An Cửu Cửu nhưng người kia lại không thuận theo, nói là không dám một mình đối mặt với Quý Văn Việt. Tiêu Ái Nguyệt thấy Từ Phóng Tình sắp mất kiên nhẫn bèn tranh thủ cúp điện thoại, cô sợ đối phương nổi giận. Kiên nhẫn của chị ấy đối với An Cửu Cửu càng ngày càng kém, cũng đúng, đối mặt với một con oắt ba đời làm quan nhưng suốt ngày cứ mơ mộng, người bình thường thật sự cũng chẳng có cảm tình.

Tiêu Ái Nguyệt lại không yên lòng gọi điện thoại cho Cam Ninh Ninh, hỏi cô có thể đến sân bay cùng An Cửu Cửu, sau đó về nhà mình ăn liên hoan được không. Cam Ninh Ninh vui tươi hớn hở hứa hẹn nói mình thích ăn sủi cảo, còn kêu Tiêu Ái Nguyệt chuẩn bị nhiều thêm chút.

Nghe nói Tiểu Mập Mạp mở một của hàng thú cưng ở Hoàng Phổ, Tiêu Ái Nguyệt vẫn chưa ghé qua đó, cô vừa thái thịt vừa nói chuyện với Từ Phóng Tình. Từ Phóng Tình ngược lại đã biết chuyện này, chị ấy còn nói Mạnh Niệm Sanh đã mua cửa hàng đó và tạm thời cho Cam Ninh Ninh thuê, giá cả không cần nói cũng biết. Nội tâm Tiêu Ái Nguyệt có chút xúc động, cảm khái Mạnh Niệm Sanh đúng là đồ si tình, biết rõ Cam Ninh Ninh và mình không có kết quả nhưng vẫn mãi cố chấp. Cô chép miệng hỏi Từ Phóng Tình, "Tình Tình, chị có thể kiên trì với tình cảm đơn phương không có kết quả không?"

Từ Phóng Tình vẫn đứng bất động ở cửa phòng bếp, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào tạp dề trên người Tiêu Ái Nguyệt, đột nhiên nghe được câu hỏi mới lấy lại tinh thần, cau mày nói, "Cái gì? Tiêu Ái Nguyệt, trên thế giới này, người duy nhất có thể khiến tôi thầm mến chỉ có chính tôi mà thôi."

Bộ dạng ngạo mạn này trông có chút cuồng vọng, Tiêu Ái Nguyệt muốn phản bác nhưng nghĩ lại không tìm thấy lý do chính xác, cũng không thể đánh cược gì. Được rồi, vậy chị theo đuổi chính mình đi! Vừa nghĩ tới Từ Phóng Tình sẽ vì bản thân mà vứt bỏ cô, Tiêu Ái Nguyệt nhịn không được liền muốn chửi đổng, chủ ý này quá mạo hiểm, cô không muốn thử.

Dường như là biết Tiêu Ái Nguyệt nhất định sẽ kinh ngạc, tâm tình của Từ Phóng Tình tốt hẳn, cô nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi lên tiếng, "Nhắc mới nhớ, hình như em quen biết Đạt Lâm?"

Đạt Lâm là ai? Cái tên này nghe quen quen, nhưng Tiêu Ái Nguyệt không nhớ nổi, cô sầu mi khổ kiểm nói, "Em không biết, là ai vậy? Hình như đã nghe qua ở đâu đó rồi."

"Một người phụ nữ." Từ Phóng Tình thấy cô giả ngu, khóe miệng nặn ra một nụ cười lạnh, "Am hiểu tình một đêm, thích câu dẫn một số bé gái ngốc nghếch nhiều tiền, có đôi khi cũng sẽ thay đổi khẩu vị nặng hơn chút, tìm người có dáng vẻ béo ú, tuổi tác lớn."

Tiêu Ái Nguyệt thả cái xẻng trong tay xuống, đờ đẫn quay đầu nhìn khuôn mặt giống như cười mà không phải cười kia, "Có ai nói vợ của mình như chị chứ?"

"Nhớ ra rồi à?"

Không có, Tiêu Ái Nguyệt thật sự không nhớ nổi. Cô cảm thấy Từ Phóng Tình đang đùa mình, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy chị ấy sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy. Cô chút không được tự nhiên nói, "Có phải chị nghe ai đồn gì rồi? Em luôn luôn giữ mình trong sạch, đừng nói Đạt Lâm gì đó, dù là Đạt thúc, em cũng không có hứng thú. Thật đó, em không hề thân thiết với bất kỳ người phụ nữ nào hết."

Thịt mỡ đã ráo dầu, Tiêu Ái Nguyệt dùng muôi lớn múc ra chén nhỏ rồi chuẩn bị xào rau xanh. Từ Phóng Tình đưa tay hất mớ tóc thẳng rối tung trên vai, dáng dấp hững hờ, "Thật ra vào cái đêm ở Nhật Bản, em gọi người phụ nữ kia đến khách sạn làm gì?"

"Keng" một tiếng, thìa rơi xuống mặt đất trúng vào chân Ngốc Nguyệt. Sau khi về nhà, Ngốc Nguyệt rất thích quấn dưới chân của Tiêu Ái Nguyệt để chờ ăn, nào ngờ lần này lại dính trúng cái muôi sắt nóng hỏi lên da khiến nó kêu la thảm thiết. Từ Phóng Tình đưa cánh tay tới, mặt biến sắc trừng mắt nhìn Tiêu Ái Nguyệt. Tiêu Ái Nguyệt vội tắt bếp, sau đó gấp gáp tìm thuốc bôi cho Ngốc Nguyệt.

May mà trong nhà có nhiều thuốc, trong hòm thuốc của Từ Phóng Tình có đủ các loại thuốc trị thương. Tiêu Ái Nguyệt đuối lý, vùi đầu nhỏ giọng giải thích, "Là do em không dám chắc."

Từ Phóng Tình thoáng dừng động tác băng bó trên tay, cô cười lạnh một tiếng, "Em cho rằng tôi tin?"

Mặt mũi của Tiêu Ái Nguyệt đỏ lên, cũng may người giao thức ăn đã đến ngoài cửa, Tiêu Ái Nguyệt trả tiền rồi xách ba bốn hộp thức ăn vào phòng bếp. Cô nhớ Cam Ninh Ninh có dẫn theo bạn trai, nếu em ấy cùng đi, chỉ sợ người đàn ông kia sẽ bám theo. Tiêu Ái Nguyệt có chút chột dạ, mắt nhìn thấy Từ Phóng Tình không vào lại bếp, trong lúc nhất thời rối loạn cả lên, cũng không biết giải thích thế nào với người kia.

Tiêu Ái Nguyệt quả thực không nhớ ra Đạt Lâm, nhưng cô lại nhớ rất kỹ chuyện liên quan tới người phụ nữ Nhật Bản. Trong tay của Từ Phóng Tình đang nắm giữ vô số chứng cứ 'không an phận' của cô, chỉ cần ngẫu nhiên đưa ra một cái sẽ khiến cô nhanh chóng ngã quỵ chứ đừng đề cập gì đến chuyện khác. Tuy nói cô không có tư tưởng ngoại tình nhưng cô đôi khi cũng YY mỹ nữ khác có sai không?

Hết lần này tới lần khác, Từ Phóng Tình không hề quan tâm đến việc cô làm. Ví dụ như mối quan hệ giữa Tiêu Ái Nguyệt và Tần Thất Tuyệt, quả thật là chẳng có gì nhưng cũng không thể hoàn toàn phủ định cô không liên quan gì đến Tần Thất Tuyệt. Chị ta đích thực rất yêu diễm, thời điểm nghe được tin An Cửu Cửu lên giường với chị ta, Tiêu Ái Nguyệt cũng chẳng rảnh hơi để khinh thường, giống như Tần Thất Tuyệt trời sinh ra đã là như thế. Cô chấp nhận thủ đoạn và cách thức của Tần Thất Tuyệt, cũng không hề cảm thấy áp lực. Suy cho cùng, Tiêu Ái Nguyệt là một kẻ 'đam mê cái đẹp', trời sinh đã thích phụ nữ cường thế xinh đẹp, Từ Phóng Tình là một trong số đó, Tần Thất Tuyệt cũng vậy.

Khác biệt chính là Từ Phóng Tình là vợ, Tần Thất Tuyệt là đối thủ. Tiêu Ái Nguyệt yêu Từ Phóng Tình, thưởng thức và căm hận Tần Thất Tuyệt. Cả hai cảm xúc mâu thuẫn này làm Từ Phóng Tình phát hiện người phụ nữ kia đã trở thành hạt cát trong mắt mình. Cho dù Tiêu Ái Nguyệt đã cẩn thận hơn, song thỉnh thoảng nghe ai nhắc tới Tần Thất Tuyệt vẫn sẽ bị giật mình.

Lúc Quý Văn Việt đến, đồ ăn đã nấu xong, bảy món mặn, một món canh, bảy người vừa phù hợp. Bạn trai của Cam Ninh Ninh còn mua hai bịch sủi cảo đông lạnh, Cam Ninh Ninh theo sau lưng gã, ánh mắt dao động, không biết phiêu đi nơi nào.

Tiêu Ái Nguyệt đưa tay chào hỏi mới nhìn thấy Quý Văn Việt cũng theo sau lưng họ, bên cạnh còn có Mạnh Niệm Sanh, chẳng lẽ hai người này đi du lịch chung chỗ? Tiêu Ái Nguyệt trao đổi ánh mắt với Từ Phóng Tình liền thấy chị ấy khẽ mỉm cười, cô hơi sững sờ, sau đó liền nghe chị ấy không có hảo ý mở miệng, "Hai người hẹn hò xong rồi cùng nhau trở về đó sao?"

Theo lý thuyết, An Cửu Cửu và Cam Ninh Ninh đi đón họ nên trên đường hẳn đã tán gẫu qua chuyện này. Từ Phóng Tình vừa hỏi ra miệng, hai người Cửu - Ninh lại đồng thời dựng lỗ tai lên. Mạnh Niệm Sanh nhìn Quý Văn Việt một chút, sau đó cười nhạt nói, "Tình cờ gặp ở Hy Lạp."

Lại đi Hy Lạp, trùng hợp như vậy sao? Cả đám người vẫn giữ thái độ không tin. Tiêu Ái Nguyệt vội vàng tiến lên rót rượu, An Cửu Cửu thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn Quý Văn Việt vài lần nhưng đối phương dường như không nhìn thấy cử chỉ nhỏ đó, cô gỡ nút thắt của dây áo khoác, không đếm xỉa đến ai khiến thần sắc của An Cửu Cửu dần lạnh lẽo.

Cam Ninh Ninh bên kia cũng đang nói chuyện phiếm với Mạnh Niệm Sanh nhưng Mạnh Niệm Sanh cứ luôn khách khí, không còn thân thiện như trước. Cam Ninh Ninh có chút khó hiểu, cô kéo tay của bạn trai, chỉ vào con cua trên bàn nói muốn ăn. Hà Bảo Bảo cũng rất tốt tính, gã vừa nói chuyện vừa lột cho người yêu hai con. Lần này, Mạnh Niệm Sanh vẫn không nói gì, cô thừa dịp Tiêu Ái Nguyệt đi vào bếp lấy cơm liền chạy theo.

"Chị Tiêu."

"Ừm?" Tiêu Ái Nguyệt vừa quay đầu lại nhìn thấy Mạnh Niệm Sanh đang đứng sau lưng mình, còn tưởng rằng em ấy có chuyện muốn nói, mi tâm giật nảy một cái, khó khăn nghĩ làm sao an ủi chuyện của Cam Ninh Ninh, "Sao vậy?"

"Tôi giúp chị." Mạnh Niệm Sanh cũng không có nói đến chuyện của Cam Ninh Ninh, ngược lại cô quan tâm đi đến bên người Tiêu Ái Nguyệt rã đông sủi cảo, sau đó giải thích, "Chị đừng khẩn trương như thế, tôi cũng không có ý gì đâu, lúc nãy tôi đã ăn một ít trên máy bay rồi nên tạm thời không đói lắm, để tôi giúp chị."

Tiêu Ái Nguyệt đứng tại cửa phòng bếp nhìn về phía Cam Ninh Ninh, thấy cô mập chết bầm vô tâm vô tư kia đã bắt đầu ăn đến con cua thứ ba, trong lòng mặc niệm một câu "tác nghiệt", sau đó cô lại quay đầu nhìn bóng lưng của Mạnh Niệm Sanh, lại cảm thấy Cam Ninh Ninh đúng là có mắt không tròng, "Em ở Hy Lạp chơi có vui không?"

"Tôi và chị Việt không có hẹn, gặp ở Hy Lạp là trùng hợp." Mạnh Niệm Sanh vốn thông tuệ, thấy cô bất động thanh sắc mới chậm rãi cân nhắc, "Cũng có thu hoạch mà, tôi về quê, mới phát giác được bản thân đã lớn tuổi, nên tìm bạn."

Tiêu Ái Nguyệt cứng mặt, cô sợ em ấy sẽ tùy tiện tìm đại đàn ông giống như Cam Ninh Ninh, "Em muốn kết hôn?"

"Không có." Mạnh Niệm Sanh cười, "Tôi đang tìm bạn gái trên web hẹn hò, là người gốc Thượng Hải, đã hẹn ngày mốt gặp mặt."

Tiêu Ái Nguyệt thật tâm thích cô gái kiên cường này, nghe cô có thể buông bỏ Cam Ninh Ninh vô lương tâm thích ăn hàng kia, trong lúc nhất thời có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô đưa tay sờ lên đầu Mạnh Niệm Sanh, "Em vui vẻ là được rồi, cần hỗ trợ gì thì cứ việc tìm tôi."

Sủi cảo đã nấu xong, Mạnh Niệm Sanh chỉ ra ngoài cửa, "Chị có biết chuyện giữa An Cửu Cửu và Tần Thất Tuyệt không?"

Tiêu Ái Nguyệt kém chút bị sặc nước miếng, trừng mắt nhìn người kia, "Cái quỷ gì?"

Mạnh Niệm Sanh đoán đối phương đã biết, nếu không sẽ không để cho Cam Ninh Ninh theo An Cửu Cửu đến sân bay, nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của người kia, cô liền cười, "Tần Thất Tuyệt gọi điện cho chị Việt, đúng lúc tôi ở bên cạnh."

Tiêu Ái Nguyệt, ". . ."

Oa!! Tần Thất Tuyệt là sợ thiên hạ không loạn sao!!!! Tiêu Ái Nguyệt bần thần cả người, cô căn bản không rõ ràng Tần Thất Tuyệt muốn làm gì, chẳng trách lúc cô nói cho Từ Phóng Tình biết, chị ấy cũng hỏi một câu như vậy, hóa ra tất cả mọi người đều không thể bị gạt? Rốt cuộc Tần Thất Tuyệt muốn làm gì!!!

Hai người bưng sủi cảo và cơm trở lại bàn ăn, An Cửu Cửu đang không biết khoe với Quý Văn Việt ra sao, Tiêu Ái Nguyệt có chút tội nghiệp bèn tiếp miệng hỏi gần đây cô ta đang bận cái gì, An Cửu Cửu nói đang làm quán bar, tuần sau khai trương, mời mọi người đến chơi.

Cam Ninh Ninh vô tâm vô tư nói chuyện phiếm với bạn trai, nhưng thần sắc đã không còn nhẹ nhõm như lúc đầu, không biết có phải là vì Mạnh Niệm Sanh lạnh lùng với cô hay không. Tiêu Ái Nguyệt chướng mắt với gã bạn trai kia, nghĩ đến Ngốc Nguyệt liền kéo bàn tay dính đầy gạch cua của Cam Ninh Ninh đi, "Ngốc Nguyệt nhà tôi bị nóng, em giúp tôi xem thử chút đi."

Cam Ninh Ninh không chịu từ bỏ đĩa sủi cảo, bất mãn thì thầm vài tiếng rồi mới bất đắc dĩ đi theo Tiêu Ái Nguyệt. Cô rửa tay, sau đó ôm Ngốc Nguyệt vào trong ngực, chưa đến hai giây liền giật bắn người nhảy lên sofa, "Má ơi, nó mang thai!"

Tiêu Ái Nguyệt ngây dại quay đầu nhìn lại bàn ăn thì phát hiện tất cả mọi người cũng đều ngây ngẩn. Hà Bảo Bảo cũng kinh ngạc, "Không phải hai con mèo nhà chị đều là mèo cái sao?"

An Cửu Cửu quay đầu hỏi Từ Phóng Tình, "Chị thụ tinh nhân tạo cho nó sao?"

Vẻ mặt của Từ Phóng Tình vẫn lạnh lùng, nhưng rõ ràng đã bị hù dọa, cô bực bội dừng một chút, "Nhìn tôi làm gì? Cũng không phải tôi làm."

An Cửu Cửu im lặng thầm nghĩ 'nhất định là chị muốn làm, nhưng y học chưa có kỹ thuật thôi'. Tiêu Ái Nguyệt luống cuống, trợn mắt há hốc mồm nhìn Từ Phóng Tình, lắp bắp nói, "Em cũng không có làm."

Thấy ai cũng nghiêng ngả và không đành lòng đối mặt, Quý Văn Việt nhếch nhẹ khóe miệng, sao Tiêu Ái Nguyệt vẫn cứ ngốc nghếch như thế. Cô giương mắt nhìn thoáng qua Từ Phóng Tình, Từ Phóng Tình cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của cô cũng quay đầu nhìn lại. Hai người đều không mở miệng nói chuyện, Quý Văn Việt cười khổ, Từ Phóng Tình nhấc lông mày rồi buông lỏng hai tay, "Chị Việt, chị muốn nuôi mèo không?"

Nhanh như vậy đã tìm chỗ hạ cánh???? Tiêu Ái Nguyệt thật sự sùng bái, còn chưa kịp nói chuyện thì Từ Phóng Tình đã cho cô một cái liếc mắt đưa tình làm cả người cô bất động, sau đó lại nghe đối phương chậm rãi nói tiếp, "Ai thấy cũng có phần, tôi thay mặt Ngốc Nguyệt cám ơn các vị cha nuôi mẹ nuôi."

Cả đám kinh ngạc đến ngây người!!! An Cửu Cửu bị sự vô sỉ của người kia làm chấn động đến mức nói không nên lời, ngược lại Mạnh Niệm Sanh dịu dàng nói, "Được đó, tôi cũng chuẩn bị định cư ở Thượng Hải, có thể nuôi mèo."

Lại là một tiếng nổ! Cam Ninh Ninh mê mang, An Cửu Cửu bấn loạn, Quý Văn Việt uống xong giọt cuối cùng trong ly rượu đỏ, dáng vẻ 'binh tới tướng đỡ', không nhanh không chậm nói, "Không được, tôi đã làm mẹ nuôi cho con của em rồi, không thể loạn thân phận." Nói xong còn cố ý đi vào phòng khách xách hai cái vali đến, bên trong toàn là quần áo trẻ con, nam nữ đều có, sau đó vân đạm phong khinh trêu ghẹo nói, "Tôi mua hơi nhiều, nếu con của em không dùng được thì cứ để lại cho Bì Lợi, giá hữu nghị, giảm còn 80%."

Quả nhiên gừng càng già càng cay, đám người giờ mới hiểu được tại sao Quý Văn Việt và Từ Phóng Tình có thể trở thành bạn bè, không chỉ là ăn ý mà còn vô sỉ!! Vô sỉ y chang nhau!!

Không ngờ Từ Phóng Tình lại gật đầu, "Cho Ninh Ninh vài món đi, đúng rồi, tương lai Tiểu Mạnh có muốn làm mẹ nuôi của con của Ninh Ninh không?"

Cam Ninh Ninh, ". . ."

Mạnh Niệm Sanh, " . . ."

Hà Bảo Bảo, ". . ."

Tiêu Ái Nguyệt che mặt, xin thương xót chút đi chị Tình, đừng xát muối vào vết thương của Mạnh Niệm Sanh nữa!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip