Chương 13: Chị ở đây, em đừng sợ!
Màn đêm buông xuống, nặng trĩu như một tấm rèm nhung đen kịt, bao phủ lấy tòa biệt thự tĩnh lặng. Bên ngoài, cơn mưa cuối thu vẫn rả rích, tiếng mưa rơi trên mái kính nghe như một bản nhạc buồn không hồi kết, len lỏi vào từng góc khuất của tâm hồn. Pyn nằm trên chiếc giường rộng lớn, đôi mắt trong veo mở to nhìn trân trân lên trần nhà thạch cao được chạm khắc tinh xảo. Giấc ngủ dường như đã trở thành một người bạn xa lạ, bỏ rơi cô lại giữa những mênh mông suy nghĩ không đầu không cuối. Ánh đèn ngủ mờ ảo hắt lên những bóng hình kỳ dị trên tường, như những bóng ma từ quá khứ đang thì thầm vô số điều bí mật không thể gọi tên. Cô lăn lộn trên tấm ga lụa mịn màng, cố gắng xua đi những hình ảnh cứ lặp đi lặp lại trong đầu, nhưng chúng cứ dai dẳng bám riết lấy cô.
Cuộc đối đầu thầm lặng giữa Minara và Salin ở căng tin bệnh viện cứ tái diễn trong tâm trí cô như một cuốn phim quay chậm. Ánh mắt sắc như dao của Minara, nụ cười đầy ẩn ý của Salin, và bầu không khí căng như dây đàn giữa hai người phụ nữ xinh đẹp ấy. Pyn khẽ thở dài, vùi mặt vào chiếc gối lụa mềm mại mang theo mùi hương nắng mới. "Tại sao hai chị ấy lại không hợp nhau đến vậy?" Cô tự hỏi nhưng không có lời giải đáp. Cả hai đều tài giỏi, đều quan tâm đến cô, nhưng khi ở cạnh nhau, họ lại giống như nước với lửa, như ngày và đêm, vĩnh viễn không thể dung hòa. Sự quan tâm của Salin nồng nhiệt, rõ ràng như ánh mặt trời ban trưa, luôn mang theo những lời khuyên chuyên môn sắc sảo và những cử chỉ thân mật như chị em ruột thịt. Còn sự chăm sóc của Minara lại thâm trầm, dịu dàng nhưng đôi khi cũng đầy chiếm hữu như ánh trăng đêm huyền bí, một thứ tình cảm khiến cô vừa ấm áp vừa bối rối, như thể có một sợi dây vô hình đang kéo cô lại gần chị hơn mỗi ngày. Cô nhớ lại cái ôm nhẹ nhàng của Minara sau cuộc gặp ở căng tin, hơi ấm từ lồng ngực chị lan tỏa, xua tan đi chút bồn chồn trong lòng cô. Sao chị ấy lại khiến cô cảm thấy an toàn đến thế, tựa như một bến đỗ quen thuộc từ rất lâu.
Mệt mỏi vì những dòng suy tư, Pyn khẽ xoay người, bàn tay vô thức siết chặt chiếc vòng hoa sen trên cổ tay. Mặt đá mát lạnh truyền đến một cảm giác an toàn mơ hồ lẫn quen thuộc. Đôi mi dài của cô từ từ khép lại, kéo cô chìm vào một cõi mộng mị, nơi những mảnh ký ức bị lãng quên đang chờ đợi để được đánh thức. Hơi thở của cô dần đều đặn, nhưng trong tiềm thức, một dòng chảy hỗn loạn đang âm thầm dậy sóng.
Giấc mơ bắt đầu thật yên bình, trong trẻo như một buổi sớm mai ở làng quê. Pyn thấy mình không còn là cô sinh viên y khoa hai mươi bốn tuổi, mà trở lại thành một cô bé nhỏ nhắn, ngồi dưới bóng mát của một gốc cây cổ thụ to lớn, tán lá xòe rộng như một chiếc ô khổng lồ che chở. Bên cạnh cô là một người chị gái, người mà cô không thể nhìn rõ mặt, chỉ thấy mái tóc đen dài, mềm mại như dòng suối chảy xuống bờ vai gầy. Người chị ấy đang dịu dàng kể cho cô nghe những câu chuyện cổ tích, giọng nói ấm áp như nắng, ngọt ngào như mật, len lỏi vào tận sâu tâm hồn, xoa dịu mọi nỗi lo âu. Cô cảm nhận được một sự an toàn tuyệt đối, một cảm giác được yêu thương vô điều kiện. Người chị ấy trìu mến gọi cô, một cái tên thân thương đến nao lòng: "Pyn!". Xung quanh họ là cánh đồng lúa xanh mướt, gió thoang thoảng mang theo mùi đất ẩm sau mưa, và tiếng cười giòn tan của những đứa trẻ khác vang vọng từ xa.
Nhưng rồi, sự bình yên ấy đột ngột bị xé toạc.
Một tiếng "ẦM" vang lên, kinh thiên động địa, như thể cả bầu trời vừa sụp đổ. Mặt đất dưới chân cô rung chuyển dữ dội. Khung cảnh yên bình vỡ tan thành trăm mảnh. Pyn thấy mình bị kẹt cứng, một cơn đau buốt nhói xé toạc từ dưới chân lan đi khắp cơ thể. Khói bụi mịt mù bốc lên, cay xè và ngột ngạt, che lấp đi ánh mặt trời. Không gian trở nên hỗn loạn, chỉ còn lại nỗi sợ hãi nguyên thủy nhất đang gào thét trong lồng ngực. Mùi khói cháy khét lẹt xộc vào mũi cô, khiến cổ họng bỏng rát, và những tiếng la hét hoảng loạn của trẻ em vang vọng khắp nơi, hòa lẫn với tiếng gỗ nứt gãy răng rắc.
Giấc mơ biến thành một chuỗi những hình ảnh kinh hoàng, rời rạc, chồng chéo lên nhau như những mảnh kính vỡ. Một ngọn lửa đỏ rực, hung tợn như một con quái vật, đang liếm lên những thanh gỗ cháy đen. Một con vịt bông quen thuộc, người bạn tri kỷ của cô, nằm chơ vơ giữa đống đổ nát, bộ lông trắng muốt đã cháy sém một mảng, đôi mắt nhựa vô hồn nhìn cô đầy ai oán. Gương mặt mờ ảo của người chị gái hiện lên trong làn khói, đôi mắt mở to, ngập tràn sự hoảng hốt và tuyệt vọng. Cô vươn tay về phía chị ấy, nhưng khoảng cách dường như vô tận, và ngọn lửa đang nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Những âm thanh ghê rợn bắt đầu tra tấn thính giác cô. Tiếng gỗ cháy nổ lách tách như tiếng cười man rợ của tử thần. Tiếng la hét hoảng loạn của những đứa trẻ khác. Tiếng đổ sập kinh hoàng của mái nhà. Và rồi, giữa tất cả những hỗn loạn ấy, hai tiếng gọi xé lòng vang lên, khắc sâu vào tận cùng linh hồn cô. Một tiếng gọi "PYN!" thảm thiết, vỡ tan trong nỗi tuyệt vọng tột cùng, dường như phát ra từ người chị gái. Và một tiếng gọi khác, yếu ớt hơn, lạc đi trong tiếng khóc, dường như là của chính cô, một cái tên vừa xa lạ vừa đau đáu: "Chị... Minee!". Tiếng gọi ấy vang vọng, lặp đi lặp lại, như một lời nguyền rủa không thể thoát khỏi, khiến trái tim cô co thắt đau đớn.
"A!"
Pyn giật bắn mình tỉnh dậy, bật người ngồi thẳng trên giường, lồng ngực phập phồng dữ dội như vừa trải qua một cuộc chạy đua sinh tử. Toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi lạnh, tim đập như trống dồn trong lồng ngực, hơi thở hổn hển, đứt quãng. Căn phòng ngủ sang trọng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ hắt lên những bóng hình kỳ dị. Nhưng trong tâm trí cô, ngọn lửa kinh hoàng vẫn đang cháy, tiếng la hét vẫn còn văng vẳng bên tai. Bàn tay cô siết chặt lấy chiếc vòng hoa sen, những khớp ngón tay trắng bệch, như thể đó là chiếc phao cứu sinh duy nhất giữa muôn trùng sợ hãi. Mặt đá mát lạnh dưới lòng bàn tay dường như cũng run rẩy theo cô, và một cảm giác lạ lùng lan tỏa: chiếc vòng này, nó không chỉ là vật kỷ niệm, mà còn là chìa khóa cho những bí mật bị chôn vùi.
Cái tên "Minee" vẫn còn vang vọng trong đầu cô, một âm thanh vừa xa lạ vừa khắc khoải, gợi lên một nỗi buồn không tên, một sự mất mát khó thể giãi bày.
"Chị Minee... rốt cuộc là ai?" Pyn thì thầm vào bóng tối, giọng nói run rẩy, lạc đi trong sự hoang mang tột độ. Cô ôm lấy đầu gối, cơ thể nhỏ bé co ro lại, cố gắng xua đi những hình ảnh kinh hoàng vẫn còn ám ảnh. Mùi khói cháy khét lẹt dường như vẫn phảng phất đâu đây, khiến cổ họng cô khô rát, và cơn đau mơ hồ từ vết sẹo trên cổ chân lại trỗi dậy, như một lời nhắc nhở từ quá khứ.
Tiếng động nhỏ trong phòng Pyn, dù chỉ là một tiếng thở gấp, cũng đủ để đánh thức sự nhạy cảm của Minara ở phòng bên cạnh. Chị lập tức ngồi bật dậy, đôi tai lắng nghe. Khi nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ bị dồn nén, trái tim chị như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Không một giây chần chừ, chị vội vã rời khỏi giường, lao về phía phòng Pyn. Bàn chân trần của chị lướt nhẹ trên sàn gỗ lạnh giá, nhưng lòng chị đang cháy bỏng lo lắng. Chị mở cửa, và cảnh tượng trước mắt khiến chị chết lặng: Pyn co ro như một chú chim non lạc lõng, gương mặt tái nhợt, đôi mắt ngập nước.
Cánh cửa phòng bật mở. Dưới ánh trăng bạc lọt qua khung cửa sổ lớn, Minara hiện ra. Chị mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng màu trắng ngà, chất liệu mềm mại rủ xuống theo từng đường cong cơ thể, vừa kín đáo lại vừa quyến rũ một cách lạ thường. Mái tóc đen dài không được búi cao như thường ngày, mà xõa tung trên bờ vai trần, vài lọn tóc mềm mại vương trên gương mặt không trang điểm, để lộ một vẻ đẹp dịu dàng, đằm thắm và mong manh hiếm thấy. Đôi mắt chị, vốn luôn sắc sảo và lạnh lùng, giờ đây ngập tràn sự âu lo. Chị lao đến bên giường, trái tim đập loạn nhịp khi nhìn thấy nước mắt lăn dài trên gò má Pyn.
Không một lời hỏi han, không một câu nói nào có thể diễn tả được cơn sóng thần đang cuộn trào trong lòng, Minara lao đến. Chị ôm chầm lấy Pyn, một cái ôm thật chặt, siết lấy cơ thể đang run rẩy của cô vào lòng mình, như thể muốn dùng tất cả hơi ấm và sức mạnh của bản thân để che chở, để bảo bọc, để xoa dịu đi cơn ác mộng vừa giày vò cô. Bàn tay chị run run, khẽ vuốt nhẹ lên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh của Pyn, một cử chỉ vỗ về đầy bản năng, đầy yêu thương. Chị cảm nhận được từng nhịp run rẩy của cô, từng giọt nước mắt thấm ướt vai áo mình, và lòng chị đau như cắt.
Cảm nhận được hơi ấm và vòng tay quen thuộc đến nao lòng, Pyn như vỡ òa. Cô vùi mặt vào hõm cổ của Minara, nức nở thành tiếng, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm bờ vai lụa mềm mại của chị. Cô run rẩy kể lại, giọng nói đứt quãng, lạc đi trong tiếng khóc. "Em... em mơ thấy ác mộng... Em thấy lửa... lửa cháy khắp nơi... Em thấy một người chị gái gọi tên em... Chị ấy gọi 'Pyn!'...Và... và chiếc vòng này," cô giơ cổ tay lên, chiếc vòng hoa sen lấp lánh mờ ảo dưới ánh trăng, "nó cũng ở trong mơ... Em... em còn nghe thấy mình gọi một cái tên... 'Minee'..."
Từng lời nói của Pyn như hàng ngàn mũi kim đâm thẳng vào trái tim Minara. Chị nhắm nghiền mắt lại, cố gắng ngăn không cho dòng nước mắt trực trào ra. Trái tim chị như bị ai đó bóp nát, đau đớn đến nghẹt thở. Chị biết Pyn đang mơ thấy gì. Cơn ác mộng của em cũng chính là địa ngục đã giam cầm chị suốt mười năm qua. Nỗi dằn vặt, cảm giác tội lỗi mà chị đã cố gắng chôn vùi, giờ đây ùa về, dữ dội và tàn nhẫn hơn bao giờ hết. Chị nhớ lại mùa hè năm ấy, tiếng nổ kinh hoàng, ngọn lửa nuốt chửng tất cả, và tiếng gọi tuyệt vọng của chính mình. Giờ đây, nó đang trở lại, không phải với chị, mà với người chị yêu thương nhất.
Bên ngoài, chị vẫn giữ vẻ bình tĩnh, giọng nói dịu dàng nhưng đã khản đặc đi vì những cảm xúc bị dồn nén. Chị thì thầm những lời an ủi, những lời mà chị biết là vô nghĩa nhưng lại là điều duy nhất chị có thể làm lúc này. "Không sao rồi... Có chị ở đây... Chỉ là ác mộng thôi, đừng sợ... Ngoan, không khóc nữa." Chị khẽ vuốt ve mái tóc cô, những ngón tay thon dài lướt nhẹ như một bản nhạc ru êm đềm, cố gắng truyền hết hơi ấm của mình sang cho cô.
Nhưng bên trong, một cơn bão tố đang gào thét. "Pyn, là lỗi của chị... Tất cả là lỗi của chị... Giá như chị có thể gánh thay em cơn ác mộng này. Giá như người bị mắc kẹt, người bị lãng quên là chị. Em đã phải chịu đựng quá nhiều rồi, cô bé của chị." Chị tự hỏi liệu có phải định mệnh đang trêu đùa, khi mà ký ức của Pyn bắt đầu trỗi dậy đúng lúc tình cảm giữa họ đang dần nảy nở. Chị sợ hãi, sợ rằng khi mọi thứ sáng tỏ, cô sẽ rời xa chị, sẽ nhìn chị bằng ánh mắt xa lạ hoặc oán trách.
Minara ôm Pyn chặt hơn nữa, như thể sợ rằng chỉ cần nới lỏng vòng tay, cô sẽ tan biến vào hư không. Chị cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ như cánh bướm lên mái tóc mềm mại của cô, hít hà mùi hương hoa nhài thanh khiết quen thuộc. Chị ghé sát vào tai cô, giọng thì thầm vừa như một lời dỗ dành, vừa như một lời thề sắt đá: "Chị ở đây, em đừng sợ. Sẽ không có gì làm hại được em nữa đâu. Tuyệt đối không!" Những lời ấy không chỉ để an ủi cô, mà còn là lời nhắc nhở chính mình, rằng chị sẽ làm tất cả để bảo vệ cô, dù phải đối mặt với quá khứ hay những cơn ác mộng tương lai.
Trong cơn hoảng loạn và mệt mỏi, Pyn vô thức bám chặt lấy Minara. Hơi ấm từ cơ thể Minara, mùi hương sang trọng, và cả nhịp tim đang đập mạnh mẽ của chị, tất cả hòa quyện lại tạo thành một liều thuốc an thần hữu hiệu nhất khiến cơn run rẩy của cô từ từ dịu lại, nỗi sợ hãi cũng dần tan biến. Pyn cảm nhận được một sự an toàn tuyệt đối, một cảm giác bình yên đến lạ, quen thuộc đến mức khiến cô hoang mang.
"Sao chị ấy lại cho mình cảm giác an toàn đến thế này? Giống như... giống như mình đã từng được che chở trong vòng tay này từ rất lâu rồi..." Cô tự hỏi trong mơ màng, trước khi cơn buồn ngủ kéo đến, cuốn phăng đi mọi suy tư.
Trong khi đó, Minara cũng đang chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình. Chị vừa hạnh phúc vì được ôm cô trong lòng, vừa đau đớn đến tột cùng. "Chị muốn em nhớ lại tất cả, Pyn à. Chị muốn em nhớ chị là ai. Nhưng chị lại sợ. Sợ rằng khi ký ức quay về, em sẽ không thể chấp nhận được tình cảm này của chị, sợ rằng em sẽ rời xa chị mãi mãi." Chị nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa vẫn rơi không ngớt, như nước mắt của trời đất. Cơn mưa ấy dường như đồng cảm với nỗi lòng chị, rơi mãi không ngừng, rửa trôi đi những bụi bẩn nhưng cũng để lại những vết tích ướt át, lạnh lẽo.
Pyn dần bình tĩnh lại, mí mắt nặng trĩu, rồi từ từ thiếp đi trong vòng tay an toàn đó, một giấc ngủ không còn mộng mị. Minara cảm nhận được hơi thở đều đều của Pyn phả nhẹ lên cổ mình. Chị biết cô đã ngủ. Nhưng chị không nỡ buông tay, cũng không muốn rời đi. Chị cứ ngồi đó, trên mép giường, ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé của cô, như một vệ sĩ canh gác cho giấc ngủ của nàng công chúa bé bỏng. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ đã lên cao, chiếu một vệt sáng bạc lên gương mặt đang say ngủ của Pyn, soi rõ hàng mi dài cong vút và đôi môi hồng phớt khẽ hé mở. Một vẻ đẹp thanh khiết, mong manh khiến trái tim chị vừa đau nhói lại vừa ngập tràn yêu thương. Chị khẽ vuốt ve gò má cô, cảm nhận làn da mịn màng dưới đầu ngón tay, và một nỗi xót xa dâng trào. "Em đẹp quá, Pyn ơi! Chị phải làm sao để em có thể nhớ ra và chấp nhận tình cảm của chị đây?"
Chị nhẹ nhàng nằm xuống, ôm trọn cô vào lòng, cho đến khi rạng đông bắt đầu ló dạng nơi chân trời, xua đi màn đêm u tối. Khuôn mặt chị trầm tư trong im lặng. Chị biết, giấc mơ đêm nay chỉ là sự khởi đầu. Những mảnh vỡ ký ức đã bắt đầu trỗi dậy song hành cùng cơn bão sự thật tàn khốc từ quá khứ. Và chị, sẽ là người đứng ở tâm bão, để che chắn cho cô. Ánh bình minh đầu tiên len qua khe cửa, nhuộm hồng căn phòng, như một lời hứa về hy vọng mới. Nhưng trong lòng chị, nỗi lo vẫn còn đó, dai dẳng như bóng tối chưa tan hết.
Minara khẽ cựa quậy, mái tóc đen dài của chị rủ xuống, hòa vào mái tóc của Pyn. Chị từ tốn vuốt ve lọn tóc mai vương trên trán cô, rồi thì thầm một lời hứa, một lời thề chỉ có gió và ánh bình minh làm chứng.
"Chị sẽ bảo vệ em dù cho phải đương đầu với bất kỳ điều gì, dù có bao nhiêu gian khổ, chị cũng sẽ không bao giờ buông tay em ra nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip