Chương 2: Giấc mơ chắp cánh

Những ngày sau đó, cuộc sống của Min ở ngôi làng nhỏ trải theo nhịp điệu bình dị mà chan chứa ý nghĩa. Mỗi sớm, cô thức giấc cùng tiếng gà gáy gọi bình minh, tiếng chim hót lảnh lót ngoài vườn, và hương cơm nếp dẻo thơm dịu dàng lan tỏa từ gian bếp nhỏ của mẹ Pyn. Ánh nắng ban mai như sợi tơ vàng mỏng mảnh, xuyên qua kẽ lá, vẽ vũ điệu lung linh trên nền nhà gỗ, đánh thức cô khỏi những giấc mơ thanh bình, êm đềm.

Công việc chính của Min là gieo mầm tri thức cho những tâm hồn non dại của làng. Nơi đây là ngôi trường làng đơn sơ nhưng ấm áp, nép mình dưới bóng cây bàng già cỗi. Trường với bức tường vôi trắng nhuốm màu thời gian, mái ngói đỏ tươi như nụ cười của nắng, cùng những khung cửa sổ gỗ giản dị luôn mở rộng, đón gió mát lành từ đồng lúa bao la. Bảng đen là tấm gỗ cũ được sơn lại, và bàn ghế là những chiếc ghế dài bằng tre ghép lại, tuy mộc mạc mà lại rất đỗi thân thương. Dù vật chất thiếu thốn, tinh thần học tập của các em nhỏ lại rực cháy, mãnh liệt như ngọn lửa bập bùng.

Min đứng trước lớp, đôi mắt dịu dàng như suối nguồn trong vắt, lướt qua từng gương mặt ngây thơ. Có những em còn nhỏ xíu, đôi chân trần lấm lem bùn đất, nhưng ánh mắt lại sáng ngời niềm khao khát con chữ, như những vì sao đêm đang chực chờ tỏa sáng. Min dẫn dắt các em vào thế giới ngôn ngữ, và những phép tính giản đơn; từng nét chữ, từng con số như mở ra một chân trời mới. Tiếng ê a đọc bài của lũ trẻ vang vọng khắp căn phòng, hòa cùng tiếng gió rì rào qua kẽ lá, tiếng ve ngân nga trong nắng hè, tạo nên bản giao hưởng đồng quê đầy sức sống.

Pyn, học trò nhỏ đặc biệt của Min, luôn có mặt trong lớp học. Cô bé ngồi ở bàn đầu, bên cạnh chiếc cặp sách nhỏ đã cũ và con vịt bông quen thuộc, tựa người bạn tri kỷ không rời. Con vịt bông ấy là món đồ chơi Pyn rất mực nâng niu, cô bé thường ôm chặt nó vào lòng mỗi khi lắng nghe Min giảng bài, hoặc khi cảm thấy e thẹn. Min nhiều lần bắt gặp Pyn đang lén lút vuốt ve con vịt bông của mình khi cô giảng về những khái niệm trừu tượng, và cô không khỏi mỉm cười, một nụ cười ấm áp, đầy thấu hiểu. Sự ngây thơ, đáng yêu ấy khiến trái tim Min mềm đi rất nhiều, như cánh hoa được sương mai tưới mát, dịu dàng khẽ lay.

Những buổi học của Min không chỉ truyền đạt kiến thức sách vở. Cô còn lồng ghép những câu chuyện đời thường, bài học về tình yêu thương, về lòng nhân ái, như những hạt giống lành được gieo vào mảnh đất tâm hồn khô cằn, mong chờ nảy mầm. Min kể cho các em nghe về thế giới rộng lớn bên ngoài, về những thành phố lung linh ánh đèn, về những con người với ước mơ lớn lao, tựa những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Đôi mắt lũ trẻ tròn xoe, lấp lánh sự tò mò và ngưỡng mộ, khao khát vươn tới những chân trời xa xôi ấy. Min muốn gieo vào lòng các em những hạt giống hy vọng, để chúng biết rằng dù sinh ra ở nơi xa xôi, tương lai vẫn rộng mở phía trước, chờ đón những đôi cánh nhỏ bay xa, bay cao hơn.

Đặc biệt, Min dành nhiều thời gian trò chuyện và hướng dẫn Pyn. Pyn là cô bé thông minh lạ thường, tựa viên ngọc thô chưa được mài giũa, ẩn chứa vẻ đẹp tiềm ẩn. Dù chưa tiếp xúc nhiều với sách vở, khả năng tiếp thu của Pyn rất nhanh, tựa miếng bọt biển hút lấy tri thức. Những câu hỏi của Pyn luôn sâu sắc và đầy tính tư duy, khiến Min vừa bất ngờ, vừa thán phục. Min nhận ra rằng Pyn có tiềm năng rất lớn, cần được chắp cánh để vươn tới những chân trời mới mà bấy lâu nay vẫn chỉ là giấc mơ với em.

Vào một buổi chiều hè oi ả, khi Min dạy các em nhỏ cách băng bó vết thương đơn giản bằng vải sạch và lá cây có tính sát khuẩn, Pyn ngồi cạnh Min, chăm chú theo dõi từng cử chỉ của cô, đôi mắt không rời, đầy khao khát học hỏi. Min hướng dẫn Pyn cách rửa vết thương, cách buộc nút sao cho chắc chắn mà không làm đau người bệnh. Tay Pyn thoăn thoắt làm theo, đôi mắt sáng lên vẻ thích thú, như tìm thấy niềm vui trong công việc, trong sự giúp đỡ người khác.

"Pyn có muốn trở thành bác sĩ không?" Min bất chợt hỏi, khi cô bé tỉ mỉ băng bó cho con vịt bông của mình, đầy trìu mến như thể đó là một bệnh nhân thực sự.

Pyn ngước mắt nhìn Min, đôi mắt đen láy mở to, ngạc nhiên nhưng cũng đầy suy tư. "Bác sĩ ạ? Bác sĩ là người chữa bệnh cứu người phải không ạ?"
Min gật đầu, nụ cười dịu dàng như làn gió mát. "Đúng vậy. Bác sĩ là người giúp đỡ những người ốm yếu, mang lại sức khỏe và nụ cười cho họ. Pyn có thích làm những việc như vậy không? Đó là một sứ mệnh cao cả."

Pyn im lặng một lúc, đôi mắt xa xăm như đang hình dung về tương lai, rồi khẽ gật đầu, đầy quyết tâm. "Pyn muốn chứ ạ. Mẹ Pyn hay bị đau đầu lắm, nếu Pyn là bác sĩ, Pyn sẽ chữa cho mẹ hết đau. Và em còn muốn giúp đỡ tất cả mọi người trong làng nữa."

Nụ cười Min dịu đi, lòng cô dâng lên cảm giác ấm áp khó tả, như có dòng nước mát chảy qua tim. Cô bé này, với trái tim thiện lương và khao khát giúp đỡ mọi người, chính là hình ảnh Min luôn muốn trở thành, một tâm hồn trong sáng và đầy nghị lực. Min kể cho Pyn nghe những câu chuyện về ngành y, về những ca phẫu thuật phức tạp, về những bệnh nhân được cứu sống một cách kỳ diệu, tựa như phép màu đến từ đôi bàn tay và trí óc. Min nói về niềm hạnh phúc khi nhìn thấy người bệnh hồi phục, về ý nghĩa sâu sắc của việc cống hiến cho sức khỏe cộng đồng, một sứ mệnh thiêng liêng. Min truyền cho Pyn kiến thức cơ bản về giải phẫu, về các loại bệnh thường gặp, về tầm quan trọng của việc giữ gìn vệ sinh. Pyn lắng nghe say sưa, đôi mắt lấp lánh như chứa đựng cả một bầu trời ước mơ, rộng lớn và xa xăm, nhưng giờ đây đã dần hiện hữu.

Min nhận thấy Pyn không chỉ thông minh mà còn nhạy cảm đặc biệt với nỗi đau của người khác. Mỗi khi có em nhỏ bị ngã, bị thương, Pyn luôn là người đầu tiên chạy đến, vỗ về và tìm cách giúp đỡ, đầy tình thương và sự lo lắng chân thành. Pyn có bàn tay khéo léo và trái tim nhân ái, những tố chất cần có của một bác sĩ tài năng. Min tin rằng, nếu được học hành đầy đủ, Pyn chắc chắn sẽ trở thành bác sĩ giỏi, mang lại nhiều giá trị cho cộng đồng. Cô bắt đầu ấp ủ ý định giúp đỡ Pyn thực hiện giấc mơ ấy, như ươm mầm cho một tương lai tươi sáng, đầy hy vọng.

Ngoài những buổi học trên lớp, Min còn dành nhiều thời gian cho gia đình Pyn, tựa một thành viên thân thiết không thể thiếu. Cô thường phụ mẹ Pyn nấu cơm, nhặt rau, phơi lúa, những công việc quen thuộc mà cô chưa từng làm bao giờ. Cô cùng bố Pyn ra đồng, giúp ông chăm sóc cây trồng, thu hoạch nông sản, cảm nhận sự vất vả và bình dị của cuộc sống làng quê. Min cảm thấy hạnh phúc khi được sống trong một gia đình tràn ngập tiếng cười và tình yêu thương, một cảm giác bình yên đến lạ, xoa dịu những góc khuất trong tâm hồn. Bố mẹ Pyn dù giản dị nhưng luôn chan hòa, ấm áp tình người. Bữa cơm nào cũng đầy ắp tiếng cười nói cùng những câu chuyện đời thường nhưng chất chứa sự quan tâm gắn bó. Họ đối đãi với Min như con gái ruột, hỏi han cô về cuộc sống, về những khó khăn mà cô gặp phải. Min chưa từng trải nghiệm sự quan tâm chân thành như vậy từ bố mẹ mình; một sự thiếu hụt bấy lâu trong tim cô, giờ đây được lấp đầy bằng những tình cảm bình yên mà sâu sắc.

Có những buổi tối, sau bữa cơm, cả gia đình quây quần dưới mái hiên, ngắm trăng sao, không khí thật nhẹ nhàng, đầm ấm. Mẹ Pyn kể những câu chuyện cổ tích về các loài vật, về những điều kỳ diệu của thiên nhiên, bố Pyn kể về kinh nghiệm làm nông, về những mùa vụ bội thu hay thất bát. Min lắng nghe say sưa, đôi mắt dịu dàng, chìm đắm trong không gian huyền ảo của đêm trăng. Cô cảm thấy con tim mình như được sưởi ấm, được lấp đầy bởi thứ tình cảm cô hằng khao khát, thứ tình cảm đã xoa dịu những vết thương lòng, mang đến sự an yên.

Min nhận ra rằng, thứ cô luôn tìm kiếm bấy lâu nay không phải tiền bạc hay danh vọng, mà chính là sự chân thành, sự ấm áp từ những điều giản dị. Gia đình Pyn đã mang đến cho cô điều đó, như món quà vô giá mà cuộc đời ban tặng. Pyn, cô bé với nụ cười trong trẻo, đôi mắt lanh lợi và trái tim thiện lương, như làn gió mát lành thổi vào cuộc đời Min, xoa dịu những vết thương lòng cô đã che giấu bấy lâu, mang đến niềm hy vọng mới.

Vào một buổi chiều cuối tuần, ánh nắng vàng nhạt trải đều trên những con đường làng, Min nhẹ nhàng gọi Pyn ra bờ kênh, nơi hai chị em thường ngồi ngắm hoàng hôn, nơi những tâm sự nhẹ nhàng được sẻ chia, và những ước mơ được ươm mầm. Ánh nắng chiều dịu dàng trải vàng trên mặt nước, tạo nên khung cảnh thơ mộng lãng mạn, như một bức tranh thủy mặc. Min lặng lẽ lấy ra sợi dây tết đơn giản, trên đó gắn mặt đá nhỏ được khắc hình hoa sen tinh xảo. Chiếc vòng tay hoa sen không quá cầu kỳ, nhưng mang ý nghĩa sâu sắc đối với Min. Hoa sen, biểu tượng của sự thanh khiết, trí tuệ và nghị lực vươn lên từ bùn lầy, giống như Pyn, dù sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn nhưng vẫn trong sáng và đầy tiềm năng, vươn mình tỏa hương thơm ngát.

Min nhẹ nhàng đeo chiếc vòng tay vào cổ tay Pyn, động tác đầy trìu mến, như trao gửi lời hứa thầm. "Pyn à, đây là quà chị tặng em." Min nói, giọng dịu dàng như lời thì thầm của gió, chứa đựng bao nhiêu yêu thương. "Chiếc vòng tay này có hình hoa sen. Hoa sen tượng trưng cho sự thanh khiết, trí tuệ và cả ước mơ. Chị mong em sẽ luôn giữ được sự trong sáng của mình, và hãy luôn theo đuổi ước mơ trở thành bác sĩ nhé. Chị tin em sẽ làm được!"

Pyn ngạc nhiên nhìn chiếc vòng tay trên cổ tay mình, đôi mắt đen láy lấp lánh niềm vui, rạng rỡ, như những vì sao đêm. Cô bé chưa từng nhận món quà nào đẹp và ý nghĩa đến vậy, một món quà không chỉ có giá trị vật chất mà còn chứa đựng cả bầu trời tình cảm. Pyn khẽ vuốt ve mặt hoa sen nhỏ xíu, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp khó tả, như có dòng suối mát lành chảy qua kẽ tim, xua tan mọi mệt mỏi.

"Em cảm ơn chị Minee!" Pyn nói, giọng nhỏ xíu, nhưng đầy chân thành, thốt ra từ tận đáy lòng, như một lời nguyện ước. "Em sẽ giữ gìn chiếc vòng này thật cẩn thận. Và em sẽ cố gắng học thật giỏi để trở thành bác sĩ, để chữa bệnh cho mẹ và cho mọi người. Em hứa đấy chị Minee!"

Min mỉm cười. Nụ cười của cô rạng rỡ như ánh nắng ban mai, xua đi mọi u buồn. Cô đưa tay xoa nhẹ mái tóc Pyn, cảm nhận sự mềm mại và ấm áp tràn vào từng đốt ngón tay. Trong khoảnh khắc ấy, Min cảm thấy có một sự gắn kết đặc biệt với Pyn như sợi dây vô hình kết nối hai tâm hồn, dịu dàng và bền chặt, vượt qua mọi rào cản. Có lẽ, đó không chỉ là tình cảm của người chị dành cho cô em gái nhỏ, mà còn là sự đồng điệu của hai trái tim tìm thấy nhau giữa cuộc đời, giữa những bộn bề; tìm thấy nhau trong sự bình yên và hồn nhiên. Min nhìn Pyn, thầm ước rằng cô bé sẽ luôn mạnh mẽ, luôn theo đuổi ước mơ của mình, và sẽ luôn giữ được sự trong sáng, thiện lương này, dù cuộc đời có thử thách đến đâu.

Hai chị em ngồi dưới gốc cây đa cổ thụ, tán lá rủ bóng mát rượi, như vòng tay che chở. Min tiếp tục giảng cho Pyn những kiến thức y khoa cơ bản, từ cấu tạo cơ thể người đến cách nhận biết các triệu chứng bệnh thông thường, từng lời nói đều truyền đạt bằng tất cả tâm huyết. Pyn lắng nghe say sưa, thỉnh thoảng lại đặt những câu hỏi thông minh, đầy tính tư duy, khiến Min không khỏi mỉm cười, tự hào về cô bé. Dần dần, ánh hoàng hôn buông xuống, nhuộm tím cả không gian, tạo nên bức tranh huyền ảo. Pyn tựa đầu lên vai Min, đôi mắt khẽ nhắm lại, chìm vào giấc ngủ yên bình, tựa như chú chim non tìm được tổ ấm. Min nhẹ nhàng ôm lấy Pyn, cảm nhận hơi thở đều đều của cô bé, lòng cô tràn ngập sự bình yên và yêu thương, một thứ tình cảm giản dị mà sâu sắc, như dòng suối mát lành len lỏi trong tâm hồn. Cảm xúc ấy, như dòng suối ngầm, lặng lẽ chảy trong lòng Min, đầy những điều chưa thể gọi tên, nhưng lại vô cùng sâu sắc và dịu dàng, mãi mãi khắc sâu trong ký ức.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip