Chương 17: Đoán không ra
Đau đầu, chắc là do thức đêm một thời gian dài, tôi bắt đầu cảm thấy hơi đau đầu, thỉnh thoảng lại có cảm giác quay quay như sắp ngất khiến tôi rất khó chịu.
Dù sao có ngồi ở lớp hay không đối với tôi mà nói không có gì khác nhau, quyết định xin nghỉ về nhà.
Đến phòng giáo viên, tôi đã rất quen thuộc với chỗ ngồi của chủ nhiệm lớp. Do đau đầu nên tôi cũng lười đeo kiếng, cứ dựa theo cảm giác đi thẳng một mạch tới.
Lão Ngô cùng chủ nhiệm lớp đang bàn bạc gì đó, nhìn thấy tôi tới, hai người không nói gì, đều nhìn tôi.
"Lão sư, em đau đầu, muốn xin nghỉ!"
"À, được, Chu Minh nè, vừa lúc em đến đây rồi, Ngô lão sư còn nói trạng thái của em gần đây không tệ, tiếp tục giữ vững ha!"
Trạng thái không tệ, quỷ tha ma bắt trạng thái mới không tệ á. Haiz, được rồi được rồi, đầu đau như búa bổ, lười để ý những chuyện nhàm chán này.
"Ừ, đúng là gần đây Chu Minh ngoan hơn nhiều, đứa nhỏ này á, bảo trưởng thành một cái là một đêm liền trưởng thành!"
Trưởng thành, không phải là tôi trưởng thành, mà là tôi đã tan nát cõi lòng đến nỗi không có bất kỳ hơi sức nào đi cãi vả.
"Lão sư, không có chuyện gì em về nhà trước đây!" Tôi không muốn nghe thêm một câu nào của chủ nhiệm lớp nữa, đúng là vua lảm nhảm mà.
"Ừ! Trở về nghỉ ngơi đi!"
Lúc đi tới cửa thì gặp Cẩn, chẳng qua là tôi chỉ gật đầu chào một tiếng: "Lão sư!"
Cẩn ân cần hỏi tôi: "Em sao vậy? Chu Minh?"
"Dạ không sao, em xin nghỉ, về nhà nghỉ ngơi!" Giọng tôi không chút cảm xúc nào.
"Lại đau đầu à?" Chỉ có Cẩn biết tật xấu của tôi, nhưng Cẩn.... Cô có hiểu được rằng cả một đêm em không thể an giấc là vì cô không?
"Dạ không sao. Em đi trước, chào lão sư!" Giọng nhàn nhạt.
Sợ ở cạnh Cẩn, sợ Cẩn khách sáo, Cẩn, cô đừng đối xử với em như vậy có được không? Tại sao cô thay đổi nhanh như vậy? Chúng ta sẽ trở nên xa lạ như vậy sao?
Vội bắt xe về nhà, vừa vào cửa đã cảm thấy mồ hôi nhễ nhại, vội nằm bẹp xuống giường, vừa nằm đã ngủ thẳng tới tối.
Sắc trời đã tối, nhìn đồng hồ đã là 7h hơn, cầm di động lên nhìn một chút... 3 tin nhắn, đều là Cẩn nhắn.
"Chu Minh, em về đến nhà chưa?"
"Chu Minh, em có sao không?"
"Chu Minh, em đã tỉnh chưa?"
Tin cuối cùng là lúc 18:01, hiển nhiên là vào lúc tan giờ học.
Nhắn lại cho Cẩn: "Em tỉnh!"
Rất nhanh Cẩn đã nhắn lại "Ừ, em không sao lão sư an tâm. Em phải chăm sóc bản thân cho tốt, học cho giỏi, học sinh Văn 1, đừng để cho Văn 2 tụi tôi vượt qua!"
Văn 1, Văn 2...Học sinh, tôi cười khổ, tôi nhớ ai từng nói rằng tôi là học sinh nàng đắc ý nhất, mà nay đây, tôi hẳn là mục tiêu cho học sinh của nàng.
"Cảm ơn lão sư đã nhắc nhở!" Quỷ thần xui khiến thế nào mà tôi lại nhắn một câu như vậy.
Tâm tình phiền não, đứng ngồi không yên. Mấy cái tin của Cẩn lại có thể khiến cho tôi nổi điên đến mức như thế này, tôi ngồi chồm hổm dưới đất, ôm chặt đầu gối, Cẩn, tại sao hai ta phải biến thành như vầy?
Ngày hôm sau đi tới phòng giáo viên nộp bài tập, vừa vào cửa thì thấy Cẩn đang cùng Ngô lão sư bàn bạc gì đó. Tôi nộp bài tập cho Ngô lão sư, lão Ngô vừa nhìn thấy tôi liền buông giáo án trong tay xuống để nhận bài tập của tôi.
"Chu Minh? Thân thể khá hơn chút nào không?"
"Dạ không sao, lão sư, đây là bài tập tối hôm qua, em đã làm xong!"
Lão Ngô nhận lấy bài tập, nhìn lướt qua một chút, tiện tay để xuống.
"Chu Minh, nếu em không khoẻ thì có thể không cần làm những thứ này, tôi tin tưởng những bài tập này đối với em không là vấn đề gì, em phải chăm sóc bản thân cho tốt, thân thể là tiền vốn của cách mạng trường kỳ kháng chiến a!"
Lão Ngô diễn thuyết thật hăng say, đến giọt nước cũng chen không lọt. Qua khóe mắt tôi chú ý tới Cẩn vẫn nhìn tôi chăm chú.
"Chu Minh, xem Ngô lão sư quan tâm em chưa kìa!" Tôi không nghĩ tới Cẩn sẽ nói ra một câu như vậy.
"Đương nhiên, Chu Minh là con ách chủ bài của lớp tụi tôi mà, đương nhiên phải bảo vệ thật kỹ!" Lão Ngô nói giống như tôi là thứ đồ độc quyền của nhà thầy ấy vậy.
Nhìn hai người một tung một hứng, tựa hồ không có liên quan gì với tôi.
"Ngô lão sư, không có việc gì thì em đi trước!" Xoay người rời đi, tôi không muốn nghe Cẩn nói cái gì đó về Chu Minh của lớp thầy, đại loại là mấy câu linh tinh như vậy. Giống như tôi và nàng không có một chút quan hệ nào, lạnh như băng vậy.
Đi trong hành lang, cảm giác bước chân phù phiếm, đứng bên cửa sổ, cửa sổ mở ra, gió tốc vào mặt. Nheo mắt lại, tôi thấy được con đường nhỏ phía sau dãy lớp. Ở nơi nào trước đó, tôi và Cẩn đã chạm mặt nhau trên đường, tôi còn vờ kinh hãi hù dọa nàng.
Không thể, tôi không thể lại nghĩ về Cẩn. Trong lòng của tôi, trong mắt, tất cả cũng là Cẩn, mà Cẩn thì sao? Ở trong mắt của nàng tôi không thể thấy chính mình.
Đầu lại bắt đầu đau, bắt đầu phiền não, nhớ tới lời nói của Cẩn lúc ở cạnh lão Ngô. Lúc ấy, tôi đã vì lão Ngô chiếm chỗ ngồi của Cẩn mà tức giận thành như vậy, mà giờ đây thì sao? Tôi được coi là cái gì, tôi làm hết thảy đều vì cái gì? Càng nghĩ càng tức giận, tôi quay đầu, nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trong cửa sổ thủy tinh, cảm thấy nực cười, thật đáng nực cười!
"Choang!" Đầu tôi đụng vào cửa sổ thủy tinh, thủy tinh vỡ vụn, máu theo đầu của tôi chảy xuống.
Học sinh đi trên hành lang cũng bị sự va chạm của tôi dọa sợ, nhìn mảnh thủy tinh đầy mặt đất, giống như tim của tôi, vỡ thành từng mảnh nhỏ, còn có thể ghép lại sao?
"Chu Minh, Chu Minh cậu làm sao vậy?" A Đạt chạy ra, con nhỏ nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, chạy đến xem một chút, kết quả là thấy máu trên đầu tôi.
"Tớ không sao! A Đạt, tớ muốn đi dạo, theo tớ đi dạo một chút đi!"
"Được, cậu muốn đi đâu?"
"Đâu cũng được, đi ra ngoài hóng gió một chút là tốt rồi, tớ cảm thấy sắp thở không nổi nữa!"
Cũng không đi đâu xa, vẫn đi vòng vòng trong trường, vết thương trên đầu từ từ không chảy máu nữa, nhưng A Đạt nói mảnh thủy tinh có thể vẫn còn ở trong, nhất định phải đến phòng y tế xem qua một chút, tôi không muốn đi, A Đạt không ép được tôi, cũng không có biện pháp nào khác.
Đi tới nơi thổ lộ với Cẩn lần trước, vết máu trên tường đã biết thành màu đỏ sậm, tôi lấy tay chạm vào bức tường kia, chuyện cũ cũng rõ ràng trước mắt.
"Chu Minh, cậu như vậy, có phải vì Đỗ lão sư hay không?" A Đạt dè dặt hỏi tôi.
"Ha ha, tại sao hỏi vậy?"
"Chu Minh, lúc học lớp 10, cậu luôn dính theo Đỗ lão sư, cậu đánh nhau với Trầm Thu. Lần đó trời mưa, Đỗ lão sư không có mang ô, sau đó, giờ tan học tớ lại nhìn thấy Đỗ lão sư cầm ô của cậu mà về nhà, cậu lại dầm mưa đến đổ bệnh. Rồi lúc lên lớp 11, cậu gây gổ với chủ nhiệm lớp, Ngô lão sư, còn có Hoàng chủ nhiệm hơn phân nửa cũng do chuyện liên quan với Đỗ lão sư đúng không? Gần đây cậu rất ít nhắc tới Đỗ lão sư, cậu cũng không tới phòng giáo viên tìm lão sư nữa, tớ cảm thấy cậu là lạ."
"Ha ha, vậy sao?" Tôi không biết trả lời A Đạt thế nào, A Đạt là người bạn thân nhất của tôi, theo lý mà nói, tôi không nên giấu nó, nhưng tôi không có cách nào mở miệng.
"Chu Minh, tớ nghĩ, Đỗ lão sư đối với cậu rất tốt, nếu như cậu thật sự vì lão sư mà tâm tình không tốt, cậu hãy nghĩ thoáng một chút đi, dù sao bây giờ cậu không phải là học trò của lão sư nữa, hai lớp tranh thành tích hơn thua, lão sư xa cách cậu là điều khó tránh khỏi!"
A Đạt quả nhiên không có suy nghĩ theo phương diện đó, nó vẫn nghĩ vấn đề theo một hướng rất đơn giản, chỉ dừng lại ở quan hệ lão sư cùng học sinh, giữa trường lớp và bạn bè.
Nhưng Cẩn thì sao, Cẩn nghĩ thế nào, tôi đoán không ra, nghĩ không rõ! Trong lòng Cẩn, tôi thật sự không có tí quan trọng nào sao?
"Chu Minh, tớ cảm thấy tính khí cậu thay đổi rất nhiều, trầm mặc nhiều hơn trước, có lúc lại trở nên nóng nảy giống như sắp phát điên!"
"Ha ha, phải không, có lẽ vậy!" Tôi thay đổi, sau khi yêu Cẩn tôi liền thay đổi, thay đổi không còn là tôi nữa, cảm xúc hẳn sẽ thay đổi theo thái độ của Cẩn! A Đạt, tôi biết A Đạt muốn tốt cho tôi, nhưng Chu Minh bây giờ đã thay đổi, thậm chí ngay cả tôi cũng cảm thấy mình xa lạ, huống chi là bạn bè.
Vô luận thế nào cũng không chịu đến phòng y tế, A Đạt nói gì tôi cũng chỉ đứng im lặng nghe, trong khi vẫn ngẩn người suy nghĩ chuyện của mình. Tôi vẫn luôn suy nghĩ, cho tôi thời gian, tôi sẽ dùng thời gian chứng minh cho Cẩn thấy tôi nhất định sẽ luôn bên cạnh nàng! Mặc dù tôi chỉ có 18 tuổi, một số tuổi không có tư cách nói lên điều gì, nhưng khi đã yêu, còn có cái gì không thể?
Cuối cùng, Cẩn vẫn không thể nhận tình yêu của tôi. Ai từng nói rằng mối quan hệ mập mờ sẽ là một loại đường rất ngọt, cũng chỉ là lớp vỏ đường bọc bên ngoài viên thuốc độc, lớp đường tan đi, chỉ còn lại sự cay đắng. Tôi là đang cắn nuốt nỗi thống khổ của chính mình, chậm rãi khiến độc ngấm càng sâu. Mà nay khi đã sâu tận xương tủy, điều tốt đẹp duy nhất còn lại chính là Cẩn, mà Cẩn vào ngay lúc này lại bắt đầu rời xa tôi....bỏ mặc một mình tôi! Tôi làm sao để đối mặt đây? Người tôi yêu chính là Cẩn, không phải vì nàng là lão sư của tôi, điều tôi muốn không phải là sự quan tâm và che chở của một lão sư, điều mà tôi muốn chính là sự quan tâm của một người yêu, thậm chí, sự quan tâm tôi cũng không cần, chỉ cần nàng không rời xa tôi.
Tôi thật không hiểu, chỉ sau ngày nhập học không lâu, vì sao quan hệ của chúng tôi sẽ có biến hóa to lớn như thế? Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Tại sao nàng càng ngày càng xa cách tôi, tại sao vào lúc tôi quyết định cố gắng nàng lại liên tục lẩn tránh? Thế nhưng đã không còn kịp rồi, tôi đã là lún quá sâu, đã không thể tự thoát ra được nữa.
Cẩn, cô biết không, yêu cô là vận mệnh đã định trước của em, em và cô gắn kết với nhau, cô phải làm sao để thoát ra đây? Mà em, phải làm sao để có thể đối mặt với vận mệnh vô tình này?
Nước mắt nóng hổi rơi, máu đã đông kết lại trên mặt, nước mắt ấm áp cũng đã hòa tan vết máu đã đông lại. Cẩn, em phải làm sao mới có thể tìm ra cách sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cô, cho cô có thể cảm nhận, thấu hiểu tình cảm của em đối với cô.
Em hối hận vì không kịp tham dự quá khứ của cô, để cho cô một mình cô độc trong thế giới đầy lạnh lùng không ai giúp đỡ, em vừa hận mình không thể một đêm trưởng thành, chia sẻ cùng cô tất cả gian khó, em đoán không ra tâm tư của cô, đến tột cùng là do kinh nghiệm của em quá nông cạn hay là em thật sự không hiểu cô? Nếu thật sự như vậy, hãy cho em thời gian, em không muốn ngay cả điều này mình cũng bị tước đoạt!
Cho dù cô trốn tránh, cho dù cô rời xa, cho dù cô vờ như không hay biết, trong lòng của em đều có cô, cho dù trái tim cô như băng tuyết ngàn năm, em cũng muốn dùng thâm tình của em mà cảm hóa nó!
"Lòng thành cùng cực, vàng đá cũng tan!" Yên lặng nói nhỏ.
"Minh tử, cậu nói cái gì?" A Đạt tựa hồ không nghe rõ lời tôi.
"Không có gì, cậu nói đúng, tớ nên tỉnh lại! Đi thôi! Tụi mình trở về lớp!"
"Trở về? Đầu của cậu...?"
Lúc này tôi mới nhớ tới một cái đầu đầy máu thật sự là khó coi, "Ha ha, không sao, tớ đi xối nước sơ qua là được!"
"Haiz..." Tôi sãi bước rời đi, A Đạt vẫn còn đứng đó la: "Cậu đừng xối nước, coi chừng bệnh ....Chu Minh, cậu điên rồi!"
Đúng vậy, tôi điên rồi, tôi đã vì yêu mà điên cuồng, ai bảo cái sự điên cuồng ấy chính là tình yêu!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip