Chương 23: Trầm tư ở vùng sông nước
Đang lúc sức khỏe của tôi dần tốt hơn và xuất viện, mẹ lại một lần nữa đưa ra đề nghị đi Mỹ, điều này cũng nằm trong dự liệu của tôi, tôi đã cự tuyệt.
Mẹ nói trận nổi loạn này của tôi cũng đã quậy cho trường học và gia đình hai bên một trận long trời lỡ đất. Dĩ nhiên là ba không hề ép tôi chuyển trường nữa, về tình cảm tôi đối với Cẩn, ba cũng không can thiệp nữa. Sau khi xuất viện, tất yếu phải trở về trường, nhưng phải đi đối mặt với hết thảy sự việc xảy ra trong trường thế nào đây, điều này trở thành vấn đề đau đầu của mẹ, mẹ không chỉ một lần bàn bạc với ba, cuối cùng hai người cũng quyết định không được, muốn nghe ý kiến của tôi một chút.
Tôi nói với mẹ, tôi không muốn đi học, tôi muốn yên tĩnh một chút, tôi không muốn đi Mỹ, cũng không muốn ở lại nơi này, tôi muốn đi ra ngoài thả lỏng tâm tình một chút.
Mẹ dĩ nhiên là hào sảng đáp ứng yêu cầu này của tôi, để cho tôi đi giải sầu một chút đi, cho dù lúc sau trở lại có thể bị ở lại lớp nhưng tránh được đầu sóng ngọn gió cũng tốt rồi. Mẹ sai rồi, tôi không phải muốn tránh hậu quả, cũng không sợ sẽ ở lại lớp, tôi chỉ muốn thanh tịnh một chút, để tôi có thể suy nghĩ thật kỹ về đường đi nước bước trên con đường mà tôi đã lựa chọn.
Đột nhiên nghĩ đến một chỗ, một nơi tôi từng thấy trên tivi, Chiết Giang, Đồng Hương, Ô trấn!
Sau khi cắt chỉ xong, mẹ mua vé máy bay đi Hàng Châu cùng tôi đến Ô trấn.
Đây mới thật là một nơi xinh đẹp, thuở nhỏ ở quan ngoại lớn lên, tôi chưa từng thấy qua nơi nào uyển chuyển hàm xúc phong tình như trấn nhỏ Giang Nam này, cổ xưa mà an tĩnh, chỉ tiếc, theo quảng cáo của ti vi mà mọi người đổ về đây, nơi này đã bắt đầu phát triển, thỉnh thoảng sẽ có một chút huyên náo.
Mẹ mướn hai gian phòng bởi vì tôi nói tôi muốn an tĩnh suy nghĩ một vài chuyện, mẹ cho tôi căn phòng hướng ra bờ sông. Buổi tối, ngồi ở mép giường, nhìn thị trấn cổ xưa dưới màn đêm, nghe sàn sàn tiếng nước chảy, tất cả điên cuồng cũng dần tiêu thất, trở nên an tĩnh.
Chạng vạng, ăn xong cơm tối, tôi nói với mẹ tôi muốn đi ra ngoài dạo một chút, mẹ cũng không hỏi nhiều.
Ngồi trên cầu Quan Âm, nhìn nước chảy dưới chân cầu, thỉnh thoảng một chiếc thuyền mui đen lại lướt qua, thấy bóng một vài du khách, đột nhiên thật nhớ một người.
Lấy di động ra, ấn xuống từng con số quen thuộc!
"Alo!"
"Thế nào?" Nàng không hỏi tôi là ai, không có thăm hỏi dư thừa, chẳng qua là thật nhẹ giọng, nhỏ nhẹ hỏi thăm.
"Em xuất viện!" Từ sau lần gặp mặt đó, nàng không trở lại, mà tôi cũng không tìm nàng, tôi cần điều chỉnh bản thân lại, không thể mặc cho mình điên cuồng tùy ý dùng tình yêu đi tổn thương bất kì ai nữa.
"Tôi biết!"
"Bây giờ em đang ở Ô trấn!"
"Tôi cũng biết!"
Tại sao cái gì nàng cũng biết, là ai nói cho nàng? Ba? Có thể, trừ người nhà ra không ai biết tôi đi nơi nào.
"Em thích nơi này!"
"Cái này, trước đây không lâu tôi cũng biết!" Cẩn cười, trong tiếng cười xen lẫn rất nhiều bất đắc dĩ.
"Em rất nhớ cô!" Rốt cuộc nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Thoải mái thả lỏng tâm tình, trở lại sẽ gặp được tôi!"
Giọng của Cẩn rất nhạt, rất bình tĩnh, tôi cho là tôi sẽ kích động nhưng lại không nghĩ rằng bây giờ tôi lại bình tĩnh như vậy, đã trải qua sinh tử, sẽ làm một người trưởng thành, trước gợn sóng không sợ hãi, đem hết thảy đều nhìn thấu, cho dù là ngàn vạn nhung nhớ yêu thương, cũng sẽ bình thản xử lý.
Giờ khắc này, tôi đột nhiên phát hiện, tôi thay đổi.
"Em muốn về!" Đúng vậy, rời nhà chừng hơn một tuần rồi, đột nhiên rất muốn quay về, liệu tôi còn có thể quay lại cuộc sống trước kia của tôi hay không?
"Muốn về sẽ về, muốn tới trường báo trước cho tôi một tiếng, tôi đón em!" Cẩn nói một cách quyết đoán, nhưng tôi lại càng nghĩ nhiều. Sự kiện lần này chắc chắn gây ảnh hưởng lớn trong trường, bí mật càng khó giữ nếu có càng nhiều người biết, sự thật bị đồn thổi thành cái dạng gì tôi cũng không đoán được. Cẩn đã phải chịu bao nhiêu áp lực ở trường? Đón tôi....Hay là thôi đi, không phải tôi và nàng hẳn nên cố gắng tránh tiếp xúc trước mặt mọi người sao?
"Đón em? Em biết đường đến trường, vả lại...." Tôi dừng lại chốc lát "Chết em còn không sợ, còn sợ gì đây? Em có thể chịu đựng được cái nhìn của mọi người cũng như những lời đồn đãi nhảm nhí trong trường. Trong nhiều ngày qua cô đã chịu đủ lời châm chọc chỉ trích rồi, còn dư lại, hãy để em tới gánh!"
Bên kia điện thoại, Cẩn trầm mặc.
"Chờ em trở về!" Tôi biết nàng đang đợi, tôi đã để nàng đợi quá lâu, nên lập tức trở lại thôi.
"Ừ!"
"Dạ rồi, không nói nữa, em đi chơi đây, có lời gì trở về gặp cô nói sau!"
"Được rồi, vậy tôi cúp, gặp lại sau!"
Cúp điện thoại, ở trên cầu Quan Âm ngồi hồi lâu, sương đêm dần buông xuống tôi mới đi từ từ trở lại nhà trọ của chúng tôi.
Lúc trở lại, mẹ đang ngồi bên cửa sổ suy nghĩ một điều gì đấy, thấy tôi trở lại, mẹ cười một tiếng hỏi tôi chạy đi nơi nào, đi nhiều ngày như vậy, mẹ dẫn tôi đến mỗi nơi nếm một món, mang tôi dạo chơi mỗi nơi một chút, thời gian còn lại cũng sẽ không tới quấy rầy tôi, mẹ biết tôi cần thời gian sắp xếp lại suy nghĩ của mình thật tốt.
"Mẹ, con muốn trở về!"
"Trở về?" Mẹ có chút do dự, có chút muốn nói lại thôi, tôi nghĩ, mẹ đang đắn đo xem phải dùng phương thức nào để trao đổi với tôi, dù sao gặp được tôi là một đứa trẻ dễ kích động như thế, không thể biết trước được tôi có thể gây ra chuyện gì.
"Mẹ, mẹ có chuyện muốn nói?"
"Ha ha, đúng vậy, con đó, đúng là có thể nhìn thấy tâm tư của người ta, mẹ muốn nói chuyện với con một chút, lại không biết nên mở miệng thế nào."
"Nói chuyện một chút? Nói chuyện gì vậy?" Tôi đã nhiều ít biết rõ còn cố tình hỏi.
"Nói một chút về người ấy!" Mẹ không nói rõ, nhưng chúng tôi ai cũng rõ ràng "người ấy" là ai.
"Người ấy? Ha ha, dạ được, mẹ muốn biết cái gì?"
"Ba con nói, hai người là....Con là... Là thật sao?"
"Đúng vậy! Là thật!" Tôi chăm chú nhìn mẹ, việc đã đến nước này, tôi còn cần gì kiếm cớ lừa gạt thân mẫu ruột thịt của mình chứ? Đây là sự thật, tôi yêu là thật, tôi không muốn giấu bất kỳ điều gì với người thân của mình, nếu chết không được, vậy hãy để tôi chậm rãi hoá giải mọi thứ đi.
"À, quả thật là vậy!" Mẹ như có điều suy nghĩ.
"Đúng vậy, con là đồng tính luyến ái, con cũng là tình yêu cô trò. Mẹ, mẹ không cảm thấy sỉ nhục sao?" Tôi rất muốn biết thái độ của mẹ, lại có chút lo lắng, không biết mẹ có thể phản ứng kịch liệt giống ba hay không....Nhưng lúc hỏi ra câu này, tôi khẽ mỉm cười, tôi là cái gì trong mắt mọi người đã không quan trọng nữa, trong lòng tôi rất bình tĩnh, hoặc là nói rất bình thản...
"Không đến nỗi vậy, mẹ con ở nước ngoài ngây người mười mấy năm, cái gì cũng đều gặp qua, chuyện này ở Mỹ là rất bình thường, không có gì lớn mà kinh hãi...Chẳng qua là..." Mẹ nhìn tôi, trong mắt tràn đầy quan tâm của một người mẹ đối với đứa con nhỏ "Mẹ rất lo lắng tương lai của tụi con, dù sao đây cũng là Trung Quốc, tụi con phải sống ở cái xã hội này như thế nào đây? Phản ứng của ba con có thể đại biểu cho phần lớn người ở đây, cho dư luận trong cái xã hội này, con gái à, nếu con đã quyết định thì con nhất định phải kiên cường lên!"
Nhìn đôi mắt mẹ đẫm lệ, nghe thấy lời mẹ, đây là lần đầu tiên có người khẳng định cảm tình của tôi, lần đầu tiên có người thấu hiểu và quan tâm tương lai của chúng tôi, cảm thấy thật cảm động.
Mẹ, biết con gái không ai bằng mẹ, cám ơn mẹ!
"Minh nhi à! Con không muốn đi Mỹ cùng mẹ thật à?"
"Dạ mẹ, con xin lỗi, con biết mẹ rất lo lắng cho con, nhưng con thật sự không muốn đi, con đã học lớp 11 rồi, còn một năm nữa sẽ tốt nghiệp, thời gian con có thể ở bên cạnh người đó cũng không còn nhiều, về phần tương lai cũng không xác định rõ được, con thật không từ bỏ được!" Tôi muốn giao lời nói trong trái tim ra, nói tất cả cho mẹ, tôi cũng muốn mẹ nói cho tôi biết tôi phải làm gì.
"Mẹ hiểu, nhưng con phải về trường học, mẹ có chút lo lắng, con đã quậy một trận tưng bừng, đoán chừng cả trường cũng ngập trong mưa sa bão táp, thật khó cho Đỗ Cẩn, bị các loại dư luận ép tới, chắc chắn áp lực của Đỗ Cẩn cũng không nhỏ đâu!"
Mẹ nói cũng chính là chuyện mà tôi lo lắng, rất sợ chuyện sẽ xảy ra như vậy, Cẩn, em muốn biết bây giờ cô thế nào rồi?
"Minh nhi, nếu con quyết định, mẹ không phản đối, nhưng con nên trưởng thành, phải học cách bảo vệ mình và bảo vệ người mình thích, một người phụ nữ, bất kể kiên cường cỡ nào, một phần nào đó trong nội tâm của họ vẫn luôn hy vọng có thể có một chỗ dựa, nếu con nghĩ có thể cho người khác một chỗ dựa, vậy con phải tự mình có thể gánh vác tất cả mọi chuyện, hơn nữa càng phải thêm mạnh mẽ, hiểu chưa?"
"Dạ, con hiểu rồi. Mẹ, cám ơn mẹ!" Tôi thật tâm rất cảm kích mẹ.
"Con gái à, con chọn cho mình một con đường quá khó khăn, sau này bất kể phát sinh cái gì, chỉ cần con thấy uất ức và cảm thấy không thể vượt qua thì nhất định phải nói cho mẹ, bất kể lúc nào mẹ cũng sẽ không rời xa con!"
Tôi đã cảm động đến nỗi nói không ra lời, thật là muốn gọi điện cho Cẩn, nói lại hết thảy cho Cẩn nghe, nghĩ một chút, không muốn lại khiến nàng thêm nhiều phiền muộn, bắt đầu từ bây giờ, tôi là một người trưởng thành, tôi nên vì chúng tôi mà gánh vác hết thảy mọi chuyện xảy ra!
Ngày hôm sau, chúng tôi thu dọn hành lý, từ Đồng Hương trở lại Hàng Châu, ở Hàng Châu một đêm, mẹ và tôi đáp máy bay về nhà.
Mẹ gọi điện trước cho ông bà nội nói thời gian tôi về cho nên khi tôi vừa về đến nhà, cả nhà đều ở đây chờ tôi, thấy tôi bình an trở lại, bà nội vừa gạt nước mắt vừa kéo lấy tôi không chịu buông tay.
Mấy ngày không gặp, ông nội già đi rất nhiều, nhất định là ngày đêm lo lắng cho tôi! Tôi thật bất hiếu, luôn tổn thương những người yêu thương tôi.
"Ông nội, con không sao!" Không biết nên mở miệng an ủi những người đã dõi theo từng ngày tôi trường thành thế nào, trừ câu này, tôi thật sự không biết nên nói cái gì.
"Được rồi! Bé con à, sau này không được làm vậy nữa, ông bà nội cũng là người thân của con, con muốn gì, có thể nói với ông bà nội, ông bà nội già rồi, có lúc không thể hiểu con con cũng không thể như vậy được, cứ từ từ, được không?"
Ông nội là một người cứng rắn, xem ra tôi đã khiến ông nội sợ hãi quá mức, khiến ông nội trở nên cẩn thận, không đúng, mỗi lần ông nội gặp phải vấn đề của tôi vẫn luôn rất cẩn thận, một người lính già từng trải dưới sự khắc nghiệt của mưabom bão đạn mấy mươi năm, lúc đối mặt với cháu gái mà mình yêu chiều nhất thì tất cả tính khí cũng biến mất, chỉ còn lại ngàn vạn cưng chiều.
Tôi không thấy ba, bà nội nói sợ tâm tình tôi không tốt, nhìn thấy ba sẽ kích động, hơn nữa mẹ đang ở đây, nhìn thấy ba có lẽ sẽ cảm thấy lúng túng!
Ba, thật ra thì ba cũng không sai, sai là tôi, là tôi không hiểu chuyện, không để tâm xử lý tốt mọi thứ, là tôi quá lỗ mãng, là lỗi của tôi!
"Minh à, mẹ con nói, con muốn đi học?" Ông nội cẩn thận hỏi tôi.
"Dạ, ông nội, con đã nghỉ học một tháng rồi, cũng nên đi học lại!"
"Vậy....là trở lại lớp con đang học hay phải học lùi lại một năm?" Ông nội không nhắc lại việc chuyển trường, xem ra, chuyện này coi như đã xong.
"Thì ra là chuyện này, ông nội, thành tích cháu gái của ông ông cứ yên tâm đi, dù con đã nghỉ một tháng, thứ hạng của con sẽ không tụt!" Đối với điều này, tôi vẫn luôn rất tự tin.
"Cái này ông nội tin, nhưng mà...." Ông nội muốn nói lại thôi.
"Ông nội, con biết ông nội lo lắng cái gì. Ông nội yên tâm đi, bắt đầu từ bây giờ, không có bất cứ chuyện gì có thể đả thương con!"
"Ừ, con như vậy ông nội an tâm, trải qua một chuyện như vậy cũng tốt, rốt cuộc con cũng trưởng thành!"
"Tốt cái gì mà tốt!" Bà nội vẫn im lặng nãy giờ lên tiếng. "Nhìn cái vết sẹo này đi, cả đời này cũng không thể phai mờ!" Bà nội vuốt vết sẹo trên cổ tay tôi, than phiền.
"Không sao, chờ sau này con mang nó đi Mỹ phẫu thuật một chút, bảo đảm không nhìn ra!" Mẹ ở một bên lên tiếng, không khí trong nhà đã hòa hoãn nhiều, đã lâu chưa được như bây giờ.
"Đúng vậy đúng vậy!" Ngoài miệng nói như thế, trong lòng tôi cũng không nghĩ như vậy.
Nhìn vết sẹo thật sâu này, tôi lại không muốn xóa bỏ nó, đây là ấn ký cả đời tôi, tôi muốn vĩnh viễn mang theo nó, tựa như, tôi muốn vĩnh viễn có Cẩn trong lòng tôi vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip