Nơi này nước biếc hài hòa, trời lam một sắc, sóng trắng mênh mang, cánh buồm điểm xuyết. Rừng dừa uốn quanh, bãi đá san sát, như thơ như họa.
Chúng tôi xuống xe nghỉ chân, nhìn quanh, dù thấy qua rất nhiều cảnh biển, cũng lại một lần nữa rung động.
Đi một hồi, trên bờ cát kia nhô lên một cặp đá màu tro cao 10 mét, dài 60 mét đập vào mắt.
Đây chính là 'Chân Trời, Góc Biển' nổi danh.
Trước kia đọc thấy trong sách rất nhiều lần, lần này, là thật sự gặp được.
Chụp ảnh lưu niệm tựa hồ thành chuyện duy nhất cần làm.
"Tới, lão sư, em chụp cho cô một tấm!" Tôi quơ quơ máy ảnh trong tay, ý bảo Cẩn đi tới cạnh tảng đá.
"Minh tử, tới tới tới....Tớ chụp cho cậu với Đỗ lão sư chung một tấm!" A Đạt vội vàng chạy tới.
Vừa nhận lấy máy ảnh trong tay tôi, vừa nhỏ giọng thì thầm "Cậu đó thật là đần, mấy chỗ này không có ai đi theo, không biết quý trọng cơ hội!"
Không phải không quý trọng....Này không phải không có cơ hội sao, sớm biết con bé này có thành ý như vậy tôi đã sớm xông lên.
Chạy như điên đến trước mặt Cẩn, Cẩn vừa cười, vừa nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Ảnh lưu niệm 'Chân Trời – Góc Biển', trong một thoáng chú định vĩnh hằng.
Thay phiên nhau chụp hình, đi tham quan, rất nhanh liền kết thúc, một đám tuổi trẻ ríu rít như chúng tôi đương nhiên không có hứng thú đối với mấy cái lịch sử địa lý mà hướng dẫn viên đang giảng giải, vì vậy liền đề nghị tự do hoạt động.
"Haiz......Đúng là đẹp! Thật đẹp thật đẹp thật là đẹp...!" Mẫn vừa đi vừa nói.
"Gớm! Cậu là Quỳnh Dao à, còn thật đẹp thật đẹp thật là đẹp!" A Đạt giả vờ mắc ói.
Một đám nở nụ cười, tôi đang nghĩ tâm sự của mình nên cũng không chú ý tình hình bên cạnh.
"Minh tử! Cậu nghĩ gì thế?" A Đạt chạy đến bên cạnh tôi.
"Hả? Không có gì!" Tôi cười cười, lấy lại bình tĩnh.
"Như vậy đi, mọi người dùng một câu khái quát tâm tình lúc này của mình, mỗi người một câu, ai cũng không đượctrốn!" Mẫn ở một bên kêu.
Chúng tôi cũng cười, năng lượng của Mẫn dường như dùng mãi không hết, trong cả đám luôn là người la to nhất, vui vẻ nhất!
"A Đạt, mở hàng đi, cậu nói trước!" Mẫn ở một bên gào thét.
"Được, 'biển rộng tha hồ cá nhảy, trời cao mặc sức chim bay' (1)!"
Xem ra tâm tình A Đạt quả nhiên rất tốt, ý chí ngất trời.
Tất cả mọi người lập tức hứng thú, cậu một câu tôi một câu thay nhau phát biểu.
Cẩn đi giữa cả đám, nhìn cái này một chút, cái kia một, thích thú ngắm nhìn. Ánh mắt của tôi đuổi theo Cẩn, một cái nhăn mày một nụ cười của nàng cũng in thật sâu trong lòng tôi.
"Chu Minh! Đến cậu kìa!" A Đạt kêu tôi.
A Đạt chết tiệt. Tôi phát hiện con nhỏ này chưa bao giờ có ý định bỏ qua tôi.
Vội vàng thu ánh mắt của mình từ trên người Cẩn về, trong lơ đãng, vẫn là ngẫu nhiên chạm phải nhau.
Im lặng, trong lúc nhất thời cảm thấy như bị nhìn thấu tim gan, luống cuống không biết làm sao, hy vọng mọi người không nhìn ra dáng vẻ nhìn trộm của tôi.
Quay đầu lại nhìn tảng đá phía xa đã dần dần mờ ảo, tôi nhẹ nhàng nói ra lời trong lòng muốn nói nhất.
"Yêu người đến ngày trời tàn đất tận, bên người đến tận chân trời góc biển!" Tôi chậm rãi nói.
"Xem đi..Xem đi..." Mẫn bên cạnh lẩm bẩm, "Còn nói tớ tục khí, Chu Tài Tài của chúng ta đầy miệng cũng là tình nè yêu nè..."
"Người ta so với cậu văn nhã hơn nhiều được không, là cậu chắc thành 'Anh là thằng điên còn em là con ngốc...lằng nhà lằng nhằng đến hết đời...." A Đạt ở một bên trêu ghẹo.
Cả đám bởi vì lời của A Đạt mà cười to, quay đầu, tôi phát hiện Cẩn đứng ở giữa cả đám, nàng đang nhìn tôi, ánh mắt là ôn nhu như thế, nụ cười nhàn nhạt của nàng khiến cho tôi thoáng chốc cũng chìm đắm trong ôn nhu này. Dường như trên bãi biển này, thế giới này, cũng chỉ có hai chúng tôi.
Chân trời góc biển....Em thật muốn bên cô cả đời!!
Nhạc đệm nhanh chóng kết thúc, hướng dẫn viên không ngừng thúc giục chúng tôi, nói là còn có địa điểm kế tiếp phải tham quan, muốn chúng tôi nhanh chóng tập họp ở cổng vào, tới cùng còn chưa có cơ hội nghe được Cẩn nói ra suy nghĩ trong lòng vào thời khắc này, ít nhiều gì cũng có chút tiếc nuối.
Ngồi trên xe du lịch, A Đạt ngồi ở bên cạnh tôi nhỏ giọng rỉ tai.
"Ê, Minh tử, tối hôm qua cậu cùng Đỗ lão sư thế nào...?" Gương mặt gian xảo.
"Cái gì mà thế nào, lão sư uống say, sau khi các cậu đi liền lăn ra ngủ như chết!"
"Cứ như vậy mà thôi à?" A Đạt có hơi thất vọng.
"Đúng vậy, nếu không cậu nghĩ thế nào!" Tôi nhìn A Đạt, nhỏ giọng hỏi, rất sợ để cho người ngồi phía sau là Cẩn nghe được.
"Hừ, không biết cố gắng gì hết!"
Đương nhiên là có thế nào rồi, trong lòng tôi âm thầm nghĩ, đáng tiếc, không nói cho cậu!
Buổi chiều còn là một quãng đường dài thăm quan, thời gian được an bài sít sao. Tôi chỉ là theo sát lưng Cẩn, thỉnh thoảng giúp nàng đeo túi xách, thỉnh thoảng khiêng nước và đồ ăn. Mà Cẩn cũng rất tự nhiên, mệt mỏi liền quăng hết đống túi cho tôi đeo, đối với món gì tôi đưa qua cũng không chối từ. Du ngoạn Tam Á, Cẩn dường như giống như là bạn cùng lứa với chúng tôi, cùng chúng tôi chơi chung một chỗ, náo loạn chung một chỗ.
Buổi tối trở lại khách sạn đã là mệt nhoài, ngã xuống giường không muốn động đậy, cộng thêm trước đó một đêm không ngủ, thật đúng là có chút chịu không nổi.
Mơ mơ màng màng, cảm giác Cẩn từ ngoài đi vào, ngồi vào cạnh tôi, không mở mắt, chỉ là tò mò tưởng tượng bên người có thể xảy ra điều gì.
Một cái áo mỏng được phủ lên người tôi, mang theo mùi hương quen thuộc, là hương vị của Cẩn.
Cẩn nhẹ nhàng sờ trán tôi, đại khái là lo lắng tôi bị sốt, sờ một hồi, đoán chừng không sao, sau đó nghe được Cẩn nhẹ nhàng thở dài, lặng lẽ rời đi.
Trong lòng có chút hụt hẫng, cẩn thận mở ra một con mắt, Cẩn quả thật đã đi ra ngoài, trong phòng chỉ có mình tôi. Đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy, thì ra là đi tắm.
Hết lần này tới lần khác điện thoại lại vang lên, bắt máy, là A Đạt.
"Alo, Minh tử, buổi tối tổ chức tiệc Barbecue nướng hải sản tại bờ biển, cậu chuẩn bị một chút!"
"Hả?" Tôi nhớ không có hoạt động này mà, tôi đã cố ý xem qua trước lịch hoạt động mà hướng dẫn viên sắp xếp."
"Không phải, là tụi mình tự làm!"
"Trời ạ, không phải chứ, tớ mệt chết đi được, không đi được không?"
"Không được! Ha, cứ quyết định như vậy, cậu không đến hãy chờ chết đi, nói cho Đỗ lão sư một tiếng hắc!"
Tôi còn chưa kịp phản bác, điện thoại đã cúp, cái con nhỏ A Đạt này, sau khi tới Hải Nam tính tình đại biến, quả thật là chơi nhiều quá hóa điên rồi.
"Ai vậy?" Cẩn vừa lau tóc vừa đi ra ngoài hỏi tôi.
"A Đạt, nói là buổi tối làm tiệc Barbecue!"
"Cũng vui mà, sao vậy, không muốn đi?" Cẩn ngồi bên giường tôi.
"Không phải! Em dị ứng hải sản!"
Kể từ khi còn bé lỡ ăn hải sản quá lố, bây giờ tôi vừa đụng vào hải sản liền xong đời.
"Dị ứng? Lần đầu tiên tôi nghe nói em có thứ dị ứng!" Cẩn cười trêu ghẹo tôi.
Hết cách rồi, cũng không thể không đi, huống chi là vì theo bầu bạn với Cẩn, tôi cũng phải đi a!
8h tối, tiết mục nướng đồ ăn bắt đầu.
Coi như là A Đạt còn có chút lương tâm, chuẩn bị chút thịt và rau quả, nếu không, tiệc Barbecue này đối với tôi mà nói chính là sự hành hạ.
Trò nấu nướng này chỉ là phụ, chủ yếu là mọi người tụ chung một chỗ cho có không khí, chứ mấy thứ nướng ra ngoài tám mươi phần trăm là không thể ăn, cả đám không thể làm gì khác hơn là ngồi yên tại chỗ nhìn các nhân viên phục vụ đồ nướng làm việc.
A Đạt càng muốn chứng tỏ, mạo hiểm nướng ra con cua cháy đen thui, kinh khủng vô cùng.
Nhìn thứ A Đạt nướng ra, thật sự là một chút tâm tình ăn uống cũng không có, tôi chỉ cầu trời buổi tối không gặp ác mộng là tốt rồi.
Cẩn ngồi cạnh tôi, an tĩnh uống Coca, bình thời rất ít thấy Cẩn uống loại thức uống này, bây giờ ngồi chung với đám chúng tôi, ngay cả thức uống cũng đi theo chúng tôi thay đổi. Chỉ thấy Cẩn một tay cầm Coca, một tay vừa cầm que xiên không ngừng lật qua lật lại nướng.
"Đỗ lão sư, cho cô con tôm!" Mẫn đưa qua một con tôm đã nướng chín cho Cẩn.
"Cám ơn!" Cẩn đặt Coca trong tay xuống để nhận tôm Mẫn đưa, vừa cầm lấy xong mới phát hiện dĩa đồ ăn nằm ngoài tầm với, lại còn đang bận lật nướng đồ ăn trong tay.
"Đưa cho em đi!" Tôi nhận lấy xiên tôm từ tay Cẩn.
Nhẹ nhàng gỡ con tôm khỏi que xiên, từng chút từng chút lột vỏ tôm, sau đó thả vào trong dĩa.
"Lão sư, của cô nè!" Tôi đưa cho Cẩn.
Cẩn vừa cười nhận lấy vừa đưa que xiên trong tay cho tôi. "Cái này cho em!"
"Em không ăn, cô ăn đi, em dị ứng hải sản!"
Cẩn trợn mắt nhìn tôi một cái, thật giống như tôi đã phạm vào một lỗi lầm nghiêm trọng nào đó.
"Em nhìn kĩ một chút, là cánh gà!"
"Hả?" Tôi tập trung nhìn lại, quả nhiên là cánh gà, mới vừa nướng chín, tản ra mùi thơm cực kỳ mê người.
Thì ra là Cẩn lật qua lật lại nửa ngày là nướng cho tôi.
Trong lòng cảm động không thôi, nhưng ngoài miệng vẫn nhao nhao.
"Ồ, là cánh gà à, em còn tưởng là tôm hùm!"
Cẩn trừng tôi một cái, thả con tôm tôi vừa mới lột vỏ vào miệng "Em thấy con tôm hùm nào nhỏ như vậy chưa?"
"Dạ thấy rồi, là con tôm hùm con!" Tôi cười, Cẩn cũng cười.
Bầu không khí đang lúc ngọt ngào tình cảm, hết lần này tới lần khác A Đạt đã chạy tới phá đám.
"Chu Minh, cậu có khăn ướt không? Cho xin một cái!"
Tôi rất bất mãn, "Ở trong ba lô, tự đi mà tìm!"
A Đạt nhảy tới, lục ba lô của tôi, "Chết mất, cậu mang nhiều đồ dữ vậy....Hể? Đây là cái gì?" A Đạt chỉ vào một gói đồ trong ba lô của tôi.
"Không có gì, mua quà cho người nhà!" Tôi vừa cùng A Đạt nói, vừa đá mắt về hướng Cẩn, Cẩn đang tập trung ăn tôm nên không để ý tới động tác bên này của chúng tôi.
A Đạt vẫn dùng ánh mắt quái dị nhìn tôi, đến gần nhỏ giọng nói: "Chu chu choa ....Hai người....không tệ nha!" Gương mặt đê tiện.
"Cút!" Tôi rống lên một tiếng, làm Cẩn đang uống Coca bên cạnh giật nảy mình, A Đạt lại cười trộm.
"Mẫn! Quản thú cưng nhà cậu!" Tôi hô lên với Mẫn.
A Đạt lập tức trợn mắt nhìn tôi, giơ lên cặp tay đen sì nhè tôi múa tới...
Không biết chạy vòng quanh cả đám bao nhiêu vòng, cuối cùng bị A Đạt đè trên mặt đất, không biết thương hoa tiếc ngọc bôi đen nhẻm khuôn mặt của tôi.
Chạy mệt, bầu không khí cũng hạ nhiệt, mọi người dần yên tĩnh, lắng nghe âm thanh của biển, nhìn ngọn lửa bập bùng, sẽ cảm thấy ở cái tuổi này thật tốt, có thể phách lối, có thể càn rỡ, có thể sống một cuộc sống không lo không nghĩ.
Không biết người nào đề nghị hát hò, vì vậy bắt đầu thay nhau ồn ào ca hát, đầu tiên là buộc Mẫn cùng Đông Đông hát tình ca, sau đó lại không ngừng trêu chọc và làm vẻ kinh hãi, cười đến đau cả bụng.
Đột nhiên, Mẫn hết chuyện làm lại lôi tôi vào.
"Các cậu có ai nghe Chu Minh hát bao giờ chưa?" Người chung quanh im lặng không lên tiếng, trừ Mẫn, A Đạt và Cẩn, dường như vẫn chưa có người nào từng nghe tôi hát.
"Muốn nghe Chu Minh hát phải chuốc say cậu ấy. Hát phải nói là cực kỳ cảm xúc." A Đạt cũng ở một bên tung hứng với Mẫn, hai người bắt đầu cùng nhau trêu chọc tôi.
Chính là lần đó ở quán karaoke không cẩn thận uống say hát một lần, liền bị hai người kia bắt được yếu điểm.
Cẩn ở một bên im lặng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn tôi. Cẩn đã từng nghe tôi hát, trước kia từng hát qua điện thoại cho nàng nghe, bây giờ nhớ tới, thật giống như giật mình nhìn lại đã cách một thế hệ.
"Hát một bài đi, Chu Tài Tài!" Mẫn ở đó bắt đầu ồn ào lên.
"Mau hát, không hát ném xuống biển!" A Đạt ở một bên uy hiếp. A Đạt đáng chết, sẽ chơi chiêu này.
Tôi quay đầu nhìn Cẩn một chút, Cẩn chỉ cười không lên tiếng.
"Đỗ lão sư, cô bắt Chu Minh hát đi! Ha ha, nếu Chu Minh không hát thì cô phải hát!" A Đạt quả thật là điên rồi, chiêu âm hiểm gì cũng đem ra dùng hết.
Tôi ở đó nhìn chằm chằm A Đạt, gương mặt uy hiếp.
"Minh, em hát đi!"
Cẩn đã lên tiếng, lần này không muốn hát cũng không được nữa.
Chú thích
1. 《Ngắm mây-Thiền sư》
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip