Chương 46: Lần đầu đến
Ngày cứ như vậy không nhanh không chậm trôi qua, bạn bè thi đậu cũng lục tục rời đi, không thi đậu cũng bắt đầu cuộc sống mới, hành lý thu dọn xong, mỗi ngày của tôi vẫn diễn ra như cũ, bình thản, nhưng lại mang theo một ít mong đợi.
Cuối cùng, tôi cũng nhận được điện thoại của Cẩn.
"Chu Minh, tôi cùng em đi Tây An, ngày mai...mình mua thêm một vé đi!"
Tôi cười, Cẩn, em cũng biết cô có quá nhiều thứ không thể buông tha và không yên lòng.
"Vé đã mua xong, ngày 25 bay!" Vừa đúng ngày hôm sau.
Điện thoại bên kia yên lặng hồi lâu, Cẩn không nói gì nhiều, chỉ là "Vậy à, rất tốt!" liền cúp.
Đặt di động lên bàn, nhìn cái ly trên bàn ngẩn người, đây là tôi mua lúc lễ giáng sinh, Cẩn một cái, tôi một cái, khép lại vừa đúng một hình trái tim.
Cầm lên nhìn một hồi, đi vào phòng, bỏ thêm cái ly vào trong va li, tôi muốn mang nó đi, như khi tôi uống nước, lúc uống có thể tràn đầy nỗi nhớ....
Trong lòng có chút thương cảm, cuối cùng, tôi sắp phải rời khỏi, cho dù, chia lìa hôm nay sẽ là vì bên nhau lâu dài, tôi vẫn cảm thấy trong lòng thống khổ đến tê liệt.
Tôi tính buổi tối chạy đến nhà ông bà nội, nên đi thăm hai ông bà cụ đã dưỡng dục tôi lớn lên, gia đình, người thân, đối với một người mà nói là một thứ rất quan trọng. Bà nội rất không hài lòng việc tôi đi sớm như vậy, rõ ràng là giữa tháng 9 mới nhập học, hết lần này đến lần khác đòi đi trước nửa tháng, bà nội vẫn luôn trách tôi quá nóng nảy.
Vốn là ba dự định đưa tôi đến đó, cuối cùng tôi kiên trì nói đừng, chờ tôi sắp xếp xong xuôi mọi thứ bên kia sẽ hoan nghênh ba và cô dì chú bác tuỳ thời đại giá quang lâm, không thích ba chăm tôi quá nhiều, tôi đã quen một mình xử lý chuyện của mình, quan trọng hơn chính là, tôi tin tưởng, Cẩn nhất định sẽ đi cùng tôi.
Cuối cùng, tôi không có thất vọng.
Ngày 25, tôi cùng Cẩn hẹn gặp nhau ở phòng chờ trong sân bay, ba đưa tôi đến tận chỗ ký gửi hành lý, không hẹn gặp bên ngoài là vì sợ ba thấy tôi và Cẩn cùng đi, không muốn để Cẩn gặp phải lúng túng, nếu quả thật đến thời điểm nên đối mặt, tôi tự nhiên sẽ kéo tay của nàng, bên cạnh nàng cùng nhau đối mặt tất cả mọi chuyện.
Vừa vào sân bay, đang ở chỗ kiểm tra an ninh, tôi đã gặp được hình bóng quen thuộc kia.
Vẻ mặt Cẩn rất nghiêm trang, chắc là đang có chút bất an.
Ký gửi hành lý, qua cổng an ninh, chờ đợi, lên máy bay....
Cứ như vậy, rời xa cố hương nơi tôi sinh sống 19 năm...
Tây An!
Khi máy bay vững vàng đáp xuống sân bay Hàm Dương, tôi chỉ nhìn thấy đây là một sân bay bình thường, so với mấy thành phố khác tựa hồ không có gì khác nhau.
Xuống máy bay, một luồng sóng nhiệt quất tới, lập tức cảm thấy nóng bức, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, rồi hiểu luôn, 7h tối rồi mà còn nóng như vậy!
Nóng, đúng là nóng không chịu được, mặc quần dài đúng là hối hận chết mất.
Nhưng mà...lúc ở nhà thứ tôi mặc lại chính là quần dài.
Vội vàng tìm WC để đổi thành quần cụt, thật vất vả tìm được, vừa đi vào WC một bước, đã bị một tiếng rống của bác gái quét dọn vệ sinh dọa cho đứng tim.
"Ê! Bé đầu dưa ...Ốc tứ (Đây là) nhà xí nữ!"
Tôi bối rồi, hoàn toàn ngu người.
Cẩn đứng ở một bên cười tôi, cũng không quản tình cảnh của tôi.
Chờ nàng cười đủ rồi, mới đi từ từ tới đây, "Tứ (Là) bé gái...."
Cảm tình nhà người ta cho tôi là thằng nhóc nào đó sao. Này cái gì với cái gì vậy, không phải nhà nước đã kêu gọi toàn dân sử dụng tiếng phổ thông rồi sao?
Gương mặt bác gái lớn tuổi kinh hãi "Con gái? Ốc tứ (Đây là) bé trai mà..."
Tôi ngất, tôi phiền não, đây là muốn thế nào đây?
Cẩn còn ở bên cạnh cười, không biết là do trời quá nóng hay vì cười quá nhiều, mặt Cẩn đỏ hồng lên...
Ngồi lên xe buýt mới cảm giác được khá hơn một chút, vừa mới nãy tôi còn dính vào một vụ 'oan án' chưa kịp bình tĩnh lại.
"Lên đại học em phải nghĩ tới việc sửa đổi hình tượng một chút, xem em này, đầu tóc ngắn ngủn...giống y chang một thằng nhóc!" Cẩn cười xoa đầu tôi.
"Tóc ngắn thì sao? Em mới không thèm để tóc dài, tóc dài sẽ hút hết chất dinh dưỡng trên đầu của em, em sẽ trở nên ngu ngốc!"
"Ăn nói linh tinh!" Cẩn cười vỗ đầu tôi một cái.
Xe chậm rãi khởi động, lúc mới bắt đầu Cẩn còn nói nói cười cười, chờ xe tiến vào thành phố, Cẩn dần dần trở nên imlặng.
Một tòa kiến trúc cổ xưa đập vào mắt tôi, so với tháp đồng hồ ở Bắc Kinh không kém là bao, thoạt nhìn còn có vẻ khí thế hơn một chút.
Đột nhiên, Cẩn bắt lấy tay tôi, nắm thật chặt, mặt của nàng hướng ra ngoài cửa sổ, tôi không thấy được nét mặt của nàng, nhưng tôi cảm nhận được tâm tình của nàng.
Nhà, rốt cuộc về nhà...
Xe dừng ở một trạm trước khách sạn Mỹ Luân, vừa xuống xe, Cẩn liền thu xếp đưa tôi đến trường học trước.
"Thôi, hay là cô tìm cho em một khách sạn trước đi!" Tôi cười nói với Cẩn.
"Sao lại tìm khách sạn? Mặc dù em tới sớm mấy ngày, nhưng có thể vào ký túc xá trong trường ở trước mà? Tuy đã chiều tối rồi...." Cẩn có chút kinh ngạc nhìn tôi.
"Mấy ngày..." Tôi lẩm bẩm, lôi giấy báo trúng tuyển từ trong ba lô ra đưa cho Cẩn.
"15 tháng 9...Em... con nhóc này!" Cẩn trợn mắt nhìn.
Tôi cười "Nếu không sao cô chịu theo em? Đi thôi!"
"Đi đâu?" Rõ ràng là tức giận.
"Tìm cho em một khách sạn....Nhanh cái chân một chút!"
Cẩn bất đắc dĩ, đầu tiên là bị tôi lôi đi nửa ngày, cuối cùng bắt đầu kéo tôi tìm khách sạn.
Tuỳ tiện tìm đại một khách sạn ở gần đó, đăng ký phòng xong, tôi liền xoay người bảo Cẩn.
"Lão sư, cô về nhà đi!" Xem đồng hồ một chút, đã 9h hơn, nhớ lúc Cẩn ở sân bay có nhắn tin cho anh trai của nàng nói mình sẽ về, người nhà của Cẩn bây giờ nhất định đang lo lắng chờ nàng.
"Đi cái gì mà đi, tôi có thể yên tâm để một mình em ở đây sao?" Tôi nhìn ra, Cẩn tức giận là giả, quan tâm là thật.
"Không phải cô nói với anh trai cô sẽ về sao, nhanh đi về nhà xem một chút đi, em không có việc gì, cũng không phải là lần đầu tiên ra ngoài một mình!" Tôi vừa nói, vừa đẩy Cẩn khỏi cửa.
"Em, này....Con nhóc này ...Em đừng đẩy tôi...Em....!" Cẩn bất đắc dĩ, ngay cả tiếp tân và bảo vệ cũng nhìn theo cười không ngừng.
"Kia....Vậy em đừng có chạy lung tung....Phòng em số bao nhiêu?" Cẩn vừa bị tôi đẩy, vừa hỏi.
"307!" Tôi cười đẩy Cẩn ra khỏi khách sạn, đứng ở đó cười không ngừng.
"Được rồi, cô mau trở về nhà đi, em lên phòng đây!" Nói xong, tôi xoay người lên phòng.
Ngồi vào giường, nhìn thành phố xa lạ trong màn đêm, gian phòng trống rỗng, cảm thấy trong lòng vắng vẻ, mở tivi, chỉ muốn cho trong phòng có một chút tiếng động.
Tiếng gõ cửa...Chắc là nhân viên phục vụ tới hỏi về việc đưa quần áo đi giặt hoặc linh tinh gì đó.
Mở cửa ra, lại là Cẩn.
Hoàn toàn mặc kệ sự kinh ngạc của tôi, một mạch đi thẳng vào phòng.
"Cô....cô không về nhà à?" Tôi lắp bắp hỏi.
"Về cái gì mà về, này cũng mấy giờ rồi, vừa nãy tôi ra ngoài gọi điện cho anh trai báo ngày mai mới về!" Vừa nói vừa đặt thứ gì đó lên bàn, nghe thấy mùi thơm bốc lên.
"Quỷ nhỏ, đói không, ăn chút gì đi...." Cẩn cười gọi tôi. Quỷ nhỏ...Tại sao tôi lại có nhiều tên gọi như vậy?
Vốn là không thấy đói, bây giờ ngửi thấy mùi thức ăn, lại tự nhiên cảm giác có chút đói.
"Này...Này là cái gì vậy?" Là món tôi chưa từng thấy qua, nhìn có chút không dám ăn.
"Đây là canh thịt viên...Muộn rồi, bằng không sẽ mang về cho em một tô hủ tiếu thịt dê bằm, trễ như thế ăn cái này sợ em khó tiêu!" Cẩn vừa cười vừa đưa tôi một cái muỗng nhựa.
Ăn một miếng, mùi vị cũng không tệ lắm.
Cẩn đột nhiên giá lâm khiến tôi có chút luống cuống, có điều, lại thấy rất vui mừng, không nghĩ tới nàng sẽ trở lại, vốn là tâm tình đang u ám lập tức sáng sủa.
"Buổi tối Tây An thật là náo nhiệt!" Bên dưới cửa sổ đi lại tấp nập nhộn nhịp, khiến tôi cảm thấy cuộc sống về đêm của cái thành phố này so với quê nhà của tôi hẳn là phong phú hơn nhiều.
"Vị trí em ở tương đối náo nhiệt...Đây cũng coi như là trung tâm thành phố!"
Hèn gì!
"Chỗ này cách nhà cô xa không?" Đột nhiên rất muốn biết nhà Cẩn ở nơi nào, mặc dù không có bất kỳ ý đồ gì, nhưng chỉ cần là chuyện có liên quan đến Cẩn tôi sẽ muốn biết.
"Không xa!" Cẩn nhàn nhạt nói, có thể cảm giác được, nàng đang rất muốn về nhà.
Nhưng đúng là nàng vẫn chạy về bên cạnh tôi.
Trong lòng có chút cảm động, xoay người, đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Vốn là nghĩ chỉ có mình tôi ở nên lúc đăng ký tôi chọn phòng đơn...Nói cách khác...Chỉ có một cái giường.
Tôi khó xử, hay là gọi điện kêu khách sạn đổi cho tôi một phòng hai người....mặc dù có chút phiền toái.
"Lão sư..." Thật ra ở nơi xa lạ này tôi rất muốn đổi cách xưng hô, nhưng giờ chưa tới thời điểm thích hợp, huống chi đã gọi quen rồi "Mình đổi một phòng khác nha?"
Cẩn nhìn tôi một cái, lại nhìn chung quanh phòng, lập tức hiểu.
"Được rồi, đừng đổi, cứ như vậy đi, dù sao tôi chỉ ở có một đêm, ha ha!" Cẩn cười "Không ngờ em còn phong kiến dữ!"
Tôi liền buồn bực, cái này với phong kiến có quan hệ gì, tôi cũng không phải là con trai....
Tôi nghĩ đi đâu vậy...
"Vậy cũng được, dù sao, em cũng chỉ ở có một đêm!"
Vừa dứt lời, Cẩn kinh ngạc.
"Vậy mấy ngày tiếp em ở đâu? Trong trường cho ở à?"
"Ngày mai em đi tìm chiến hữu của ba em, chú ấy đã tìm được phòng trọ gần trường cho em!"
"Tìm phòng trọ? Tại sao phải tìm? Em đi học có thể ở ký túc xá mà!"
"Dạ thôi, em ghét ký túc xá!"
Đối với ký túc xá, tôi coi như là có bóng ma tâm lý, hồi học tiểu học có lúc bị bắt ở ký túc xá, điều kiện kém muốn chết, lúc cần sưởi ấm lại không cho miếng nhiệt nào, mùa đông lạnh muốn chết, mùa hè một chiếc quạt quay treo ngược trên trần nhà tuỳ thời cũng có thể rớt xuống, còn dám đặt một cái tên thật kêu là 'Tiểu học thực nghiệm', ngay cả túp lều rách cũng không bằng, điểm chết người là một phòng 8 người ngủ, lúc muốn đọc sách luôn có người làm ồn, cái gì cũng xem không vào, ký túc xá...Tôi sợ rồi!
Cho nên trước khi tới cũng đã cùng ba bàn bạc đối sách ổn thỏa, ba cũng đồng ý cho tôi không cần ở trong trường, nếu như nhà trường có thắc mắc vấn đề gì, sẽ nói là do thân thể khó chịu...
Mặc dù tôi cường tráng như trâu...
"Em còn ghét ký túc xá...Tôi bây giờ lại rất muốn trở về thời gian học đại học, cùng bạn bè ở kí túc xá, mỗi ngày học tập tán gẫu...."
Tôi vừa nghe vừa nghĩ, có tốt như vậy sao? Lỡ như ở chung với một kẻ biến thái....hoặc là đầu gấu hay ma cô mấy cái loại đó...Coi như xong! Mạng nhỏ vẫn quan trọng nhất.
Cẩn ngơ ngơ ơi, em còn muốn giữ lại mạng nhỏ đi yêu cô!
Tôi khe khẽ cười, vui vẻ nghĩ....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip