Chương 51: Chu Minh không ngã

"Trên thế giới có một loài chim, nó có thể vì người yêu lưu lạc chân trời, thậm chí có thể chỉ lẳng lặng ở phía xa âm thầm bảo vệ người nó yêu, tình nguyện không quấy rầy cuộc sống của người ấy. Mọi người có đoán được đó là loài chim gì không? Nó được gọi là 'Chim Bất Tử'. Ở mỗi góc khuất trên thế giới này, không biết có bao nhiêu người ẩn nấp và đợi chờ, len lén che giấu nội tâm của mình, không muốn để ai hay biết những rung động trong nội tâm sâu thẳm ấy, chỉ muốn lẳng lặng chờ đợi người ấy từng ngày!"

Thật vất vả có được hai ngày nghỉ ngơi, đang nằm trên giường đọc sách giết thời gian, đọc đến đoạn này chợt cảm thấy trong lòng chua xót dị thường. Chờ đợi là một việc khó chịu đến nhường nào? Trong cuộc sống không thể chỉ có chờ đợi, ít nhất cũng cần phải đi tranh thủ.

Chẳng qua là bây giờ tôi còn chưa có tư cách hứa hẹn điều gì....Điều duy nhất có thể làm chính là chôn chặt phần tình yêu kia dưới đáy lòng.

Tôi hẳn phải lợi hại hơn 'Chim Bất Tử', tôi là Chu Minh không ngã! Mặc dù trong một khoảng lặng nào đó, nỗi nhớ thương sẽ diệt sạch lí trí của tôi!

Nhớ thương cũng có thể coi là may mắn của tôi, Thẩm Tòng Văn từng nói: "Tôi đi qua rất nhiều cây cầu, thấy mây ở rất nhiều nơi, uống rất nhiều loại rượu, nhưng lại chỉ yêu một người vào cái tuổi đẹp nhất cuộc đời". Mà tôi, không đi qua nhiều cây cầu như vậy, không thấy mây ở nhiều nơi như thế, cũng không uống nhiều loại rượu như vậy, nhưng tôi lại tìm được người tôi có thể dành cả đời yêu thương.

Cuộc sống này, tôi cảm thấy thoả mãn....Người biết thoả mãn sẽ mãi vui tươi.

Thật vất vả cầm cự đến ngày nghỉ, học quân sự cũng kết thúc, tôi còn thu được một huân chương ngoài ý muốn, nghe nói là vì tôi mang bệnh nhưng vẫn kiên trì đi học, khắc khổ nhẫn nại, đáng được tuyên dương.

Chột dạ, vô cùng chột dạ....

Mười một ngày nghỉ, trừ việc ở nhà quét dọn giặt giũ rồi đi dạo quanh nhà sách một chút cũng không có chuyện gì làm, cảm giác từ khi thi đại học đến bây giờ mình vẫn luôn nhàn rỗi, nhàn rỗi đến khó chịu.

Mua vài cái đĩa CD, ngẫu nhiên bật lên, giai điệu du dương uốn lượn tràn ngập cả căn phòng.....

May mà bộ môn cũng đã phát sách cho sinh viên, ít nhất còn có thể đọc trước và làm một ít bài tập.

Cởi quân phục ra, bây giờ mới phát giác được đồ mà mẹ mua thật là đẹp mắt, thật là bảnh, so với cả người toàn một màu xanh rằn ri nhìn tốt hơn nhiều....

Ra khỏi nhà sẽ theo thói quen đi về hai hướng, đều là con đường Cẩn từng đi, một là trường đại học của chúng tôi, một cái khác chính là nhà Cẩn.

Đến trường cũng chẳng có gì làm, thậm chí nửa tháng đã qua mà tôi cũng không có bất kì một người bạn nào, cuộc sống bình yên đến lạ ...

Thế là tôi liền lên kế hoạch chạy qua nhà Cẩn, những ngày Cẩn không có ở đây, tôi nên thay nàng chia sẻ một chút việc nên làm.

Đến dưới nhà Cẩn thì tôi thấy có sạp bán trái cây, móc ví ra mua một ít. Thật ra trong lòng tôi vẫn có chút thấp thỏm, chỉ sợ mình là một vị khách không mời mà tới.

Trong nhà chỉ có bác trai và dì, sự có mặt của tôi khiến hai người cảm thấy bất ngờ.

Không quá nhiều lời, tôi chỉ cố diễn trọn vai học trò cưng của lão sư, chắc là trong lòng tôi muốn hoà tan phần nào đó tình cảm vào cái gia đình này, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy mục đích của mình không đơn thuần chút nào, tôi chỉ hy vọng có một ngày tôi không còn là người ngoài đối với gia đình này nữa.

Ở trong mắt dì và bác, tôi là một đứa bé giàu tình cảm. Trong giọng nói của bọn họ toát ra vẻ trìu mến dành cho một bé con một thân một mình xa rời quê hương như tôi, muốn tôi rảnh rỗi hãy qua đây chơi một chút, xem nơi này thành nhà của mình.

Tôi không biết nếu như có một ngày bọn họ biết được sự thật, thái độ có thể biến đổi thành dạng gì? Tôi không dám nghĩ tới chuyện tương lai, đó mãi mãi là một thứ không thể đoán trước được, nhưng tôi tin rằng trăm thiện chữ hiếu làm đầu, dùng sự thành tâm cảm hóa hết thảy....

Sắp hết kì nghỉ, tôi mua một chiếc xe đạp. Chen lấn nhau trên xe buýt ở Tây An thực sự quá kinh khủng, nhìn trạm xe buýt một đống người ngổn ngang tôi liền thấy nhức đầu. Cỡi xe đạp đến trường mặc dù có chút mệt nhưng lại thoải mái và tiện lợi hơn.

Chẳng qua là khi Cẩn không có ở đây, tôi cảm giác mình như một chiếc lá trôi nổi trên dòng nước, không có khởi điểm, không có kết thúc, cứ thế cô độc trôi đi....

Đi học, cuối cùng cũng có chút việc để làm, lên giảng đường được một tuần liền học được 'cúp cua'.

Đàn anh đàn chị năm trên truyền đạt kinh nghiệm "Môn tự chọn tất trốn, môn bắt buộc tuỳ tiện trốn!" Cái kinh nghiệm này được tôi nhanh chóng tiếp thu và nghiêm túc thực hành. Nhà trường phát cho sinh viên năm nhất như chúng tôi thẻ thư viện, ngay khi có thẻ thư viện tôi lập tức chạy đến thư viện, đúng thật là 'không đi thì không biết, vừa tới thật diệu kỳ' (1) ....Đây thực sự là nơi dừng chân tốt nhất sau khi cúp tiết.

Buổi tối mở máy tính nghe nhạc, đang ngồi nghe nhạc bỗng MSN nhấp nháy không ngừng, mở ra thấy là mẹ. Sau khi trò chuyện được mấy câu, mẹ đột nhiên hỏi tôi "Định chừng nào đi du học?"

Đi du học? Tôi không có ý định đó, nếu không phải là mẹ nhắc tôi cũng quên khuấy đi mất.

"Mẹ sắp xếp đi!" Tin nhắn gửi đi, bên phía mẹ cũng không có động tĩnh nào nữa. Tôi tin tưởng mẹ sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện mà không cần tôi nhúng tay.

Mỗi ngày tôi đều gọi một cú điện thoại cho Cẩn, thỉnh thoảng sẽ nhận được tin nhắn của Cẩn. Sau khi xa quê, dường như nỗi nhớ không phải là chuyện của riêng mình tôi nữa, tôi cảm giác mình bắt đầu được nhớ thương. Buổi tối ngủ không được sẽ viết một tin nhắn, chỉ năm chữ "Chỉ mong người lâu dài", viết xong lại xóa bỏ, cảm thấy mình thật là kiểu cách.

Thỉnh thoảng nằm ở sân cỏ của trường ngắm sao, tôi viết trên Blog__Xuyên dòng thời gian, không biết vị trí của tôi và người có thể trùng hợp hay không, trong hơi thở của cỏ xanh xen lẫn một phần rung động quen thuộc, lan tràn ra, cho đến cuối dải ngân hà.

Mấy ngày sau liền nhận được tin nhắn của A Đạt__ Người anh em, cậu đào đâu ra nhiều mầm móng ưu sầu như vậy, gớm quá đi, nhà thơ giả mạo.

Nhà thơ giả mạo? Tôi không muốn làm nhà thơ, vì sao lại gọi là giả mạo? Làm nhà thơ cũng không phải là một chuyện tốt, Cẩn từng nói qua, văn học là sản vật của một nội tâm đau khổ....

Xuyên qua dòng người muôn hình muôn vẻ, kéo thấp mũ xuống, dựng cổ áo lên, giống như bọc cả người trong một cái vỏ bọc.

Khí trời dần lạnh, điện thoại trong tay có tin nhắn, Cẩn nói, tuyết rơi.

Tôi muốn biết, có phải nàng đang nhớ lúc tôi nằm trong tuyết?

Cẩn nói, tôi đang ở nơi góc tường đó.

Tôi lại muốn biết, có phải nàng đang tìm một tôi cô độc thẫn thờ?

Cẩn nói, nhóc con, chăm sóc mình cho tốt, hoàn thành chuyện nên làm.

Hai tay chắp trước ngực, cả trái tim rung động, nhưng kia tiếng nói quen thuộc và ánh mắt ôn nhu lại đang ở nơi nào?

Ngồi trên bệ cửa sổ gọi điện thoại, "Cẩn Cẩn, chắc cô chưa từng nghe em thổi Harmonica đúng không, em thổi cho cô nghe."

Gọi thẳng là "Cẩn Cẩn", đây là lần đầu tiên, Cẩn không chất vấn gì, sau khi im lặng trong phút chốc, Cẩn nói cảm thấy tâm trạng tôi đang rất nặng nề, hy vọng tôi vui vẻ.

Điều khiến tôi vui vẻ chính là ở chỗ này tìm hiểu từng tấc một, tìm tất cả những thứ liên quan với nàng, những thứ đó sẽ không trôi đi theo dòng thời gian, mỗi một con đường, mỗi một nơi quen thuộc trong mắt nàng, tôi cũng muốn khắc kĩ trong lòng.

Cuối tuần ra ngoài thấy những hộp sáp màu được bày bán dạo trên mặt đất, mua một hộp về nhà lấy giấy tùy ý quẹt chơi.

Nhớ lại Cố Thành – –

Tôi không có bút sáp màu

Thời khắc không có cây bút màu sắc rực rỡ ấy

Tôi chỉ có tôi

Ngón tay tôi và sự căm giận

Xé nát từng tờ giấy

Giấy trắng mến yêu

Hãy để chúng đi tìm những chú bướm

Hãy để chúng biến mất từ hôm nay

Tôi là một đứa bé

Một đứa bé bị người mẹ ảo tưởng làm hư

Tôi bốc đồng.

Mà tôi lại có đủ mọi loại bút sáp màu sặc sỡ, phóng bút thả hồn vào những bức họa, tôi muốn vẽ nên những âu lo trong lòng.

Tôi không còn là một đứa bé bốc đồng, nhưng giờ đây lại hoài niệm những ngày còn là một đứa bé bên cạnh Cẩn....

Lại đến ngày sinh nhật, tôi đã có vài người bạn. Những món quà đúng hẹn được chuyển tới, điện thoại bắt đầu reo vang không ngừng từ lúc 0h, bạn cũ bốn phương rối rít gọi điện tới hoặc nhắn tin tới quấy rối, tôi cảm giác mình giống như một kẻ nghèo khó đến cùng cực đột nhiên trúng số phát tài.

Mới sáng sớm, người của bưu điện gõ cửa quấy rầy giấc ngủ của tôi, ánh mắt mơ màng vừa tỉnh ngủ kí nhận bưu phẩm.

Tên của người gửi lại chính là Cẩn.

Tháo giấy gói ra, là quyển 《Tập thơ chim bay》của Tagore.

"Let life be beautiful like summer flowers and death like autumn leaves."

Trên bìa có một dòng chữ nắn nót, một người yêu văn học nước nhà như Cẩn lần này lại hạ bút viết xuống những dòng chữ tiếng Anh mà mình không am hiểu lắm.

Mỗi một chi tiết nhỏ như thấm vào một loại tình cảm nhàn nhạt khiến tôi chìm đắm bên trong.

"Hãy để cuộc đời đẹp như hoa mùa hạ và cái chết đẹp như lá mùa thu."

Đây là câu Cẩn thích nhất, sinh mạng cứ như thế được thuyết minh, những câu thơ mang một phần ý cảnh. Cuộc sống của Cẩn có quá nhiều bất đắc dĩ, hội ngộ, lưu luyến, ly biệt, mà vẫn có thể giữ vững thái độ duy nhất như vậy, tôi đương nhiên biết được ở đằng sau có bao nhiêu chua xót và đau khổ.

Nhắn lại một tin cho Cẩn, vẫn là lời của Tagore.

"My heart, the bird do the wilderness, has found its sky in your eyes."

Lòng tôi, cánh chim miền hoang vắng, trong mắt em nó tìm thấy cả bầu trời.

Thông minh như Cẩn, đương nhiên sẽ hiểu dụng ý của tôi.

Phần quà sinh nhật này tới đúng lúc như vậy, nhìn bản đồ trên tường, tôi cười, bởi vì tôi biết giữa chúng tôi không còn là khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới nữa.

Chú thích

1. Phỏng câu quảng cáo của đài truyền hình: Không xem thì không biết, thế giới thật diệu kì.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip