Chương 12. Ở nhờ

Trình Nam đặt Thẩm Thần Tịch lên giường, Thẩm Thần Tịch mới nhận ra mình không đeo khẩu trang, cô ấy lập tức che má trái, nhìn Trình Nam, ánh mắt hơi hoảng.

Dù Trình Nam nói không ngại vết sẹo trên mặt cô ấy, nhưng không ngại là một chuyện, có thích hay không lại là chuyện khác. Cô ấy không muốn ngay ngày đầu năm mới, lại để Trình Nam nhìn thấy hình ảnh xấu xí của mình.

Thẩm Thần Tịch một tay dán chặt vào má trái, xoay người định mở tủ đầu giường, lấy khẩu trang đeo lên.

"Cạch ——"

Trình Nam cúi người, đóng tủ đầu giường lại, đón ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Thần Tịch, nắm lấy tay cô ấy, nhét cả người vào chăn bông dày nặng.

"Ngủ không được đeo khẩu trang." Giọng Trình Nam hơi nghiêm khắc, rồi ngay sau đó, mềm giọng xuống, "Ngươi ngủ ngon, chờ tỉnh dậy, trực tiếp đi ăn cơm."

Trình Nam giúp Thẩm Thần Tịch đắp chăn đàng hoàng, rồi định xoay người đi, lúc này, một bàn tay mảnh khảnh, lạnh lẽo, nắm lấy cổ tay cô ấy.

Trình Nam nghi hoặc nhìn Thẩm Thần Tịch.

Thẩm Thần Tịch không gõ chữ, mà nửa chống dậy trên giường, giương miệng, dùng khẩu hình nói với Trình Nam vài chữ.

Có lẽ sợ Trình Nam không hiểu, cô ấy nói lại chậm rãi vài lần.

Trình Nam theo khẩu hình của Thẩm Thần Tịch, dịch lại: "Năm mới vui vẻ?"

Thẩm Thần Tịch gật đầu mạnh.

Trình Nam khóe miệng cong lên, dịu dàng nói: "Ngươi cũng vậy, nghỉ ngơi thật tốt."

Trình Nam sờ đầu Thẩm Thần Tịch, vuốt tóc cô ấy, đắp chăn đàng hoàng, rồi đi ra ngoài, cô muốn đi chuẩn bị bữa sáng.

Cô ấy không nhìn thấy, sau khi Trình Nam đi, Thẩm Thần Tịch nằm trong chăn, lăn qua lăn lại rất lâu.

---

Những ngày sau đó, Trình Nam đối xử với Thẩm Thần Tịch như bình thường, thậm chí ở một số khía cạnh còn tốt hơn trước.

Thẩm Thần Tịch vớt mì trứng cà chua trong nồi, chia ra hai tô, rồi gõ gõ cửa phòng bếp, báo với Trình Nam đang học bài, có thể ăn cơm.

"Vất vả."

Trình Nam dọn sách vở xuống sàn, trải khăn trải bàn, đi vào bếp, lấy ra hai bộ chén đũa.

Thẩm Thần Tịch lắc đầu, bưng tô nhiều hơn đến trước mặt Trình Nam, tô ít hơn đặt trước mặt mình.

"Ngươi đủ ăn không?" Trình Nam nhìn hai tô mì có lượng chênh lệch, hỏi.

Thẩm Thần Tịch gật đầu, khẽ nâng cằm, bảo cô ấy mau ăn.

Trình Nam cũng không khách sáo, trực tiếp kẹp một đũa mì, nhét vào miệng. Thật sự là quá đói bụng, học bài quá phí sức, cô ấy cảm giác tế bào não đã chết một nửa.

"Ngon!" Trình Nam ăn một miếng, liền khen theo thói quen.

Thẩm Thần Tịch nhấp môi cười cười, cầm đũa, cúi đầu ăn.

Bất kể vì lý do gì, hiện tại cô ấy rất vui vẻ, rất thỏa mãn, dù có pha chút ích kỷ... cũng không sao.

"Đô đô đô... Đô đô đô..."

Điện thoại rung liên tục, Trình Nam giảng xong một bài cho Thẩm Thần Tịch, mới cầm điện thoại lên, nghe máy.

"Trương Hiểu Mân, chuyện gì?"

"Alo! Trình Nam! Đến trạm xe buýt trước phố cũ đón ta! Ta về rồi! Mang đặc sản quê tao cho ngươi! Nặng muốn chết!" Giọng Trương Hiểu Mân oang oang từ điện thoại truyền ra, khiến Thẩm Thần Tịch ngồi cạnh nghe rõ ràng.

"Hôm nay mới mùng năm, về sớm thế?"

Trình Nam đứng dậy, chỉ vào điện thoại, bảo Thẩm Thần Tịch: "Ta đi một chút, đón cô ấy."

Thẩm Thần Tịch nhìn Trình Nam nhanh chóng rời đi, trầm mặc đứng dậy, đi đến cửa sổ phòng khách, nhìn xuống, chỉ một lát, đã thấy Trình Nam xuất hiện ở dưới lầu phố cũ, bước chân vội vàng.

Trương Hiểu Mân về, ngươi vui thế à?

Thẩm Thần Tịch nhìn đồng hồ treo tường, đã gần 6 giờ.

Trình Nam không ở nhà, Thẩm Thần Tịch cũng không có tâm tư học bài, cô ngồi trên sô pha, xem tin tức, chờ Trình Nam về.

Thời gian trôi qua rất lâu, vẫn không thấy Trình Nam về, Thẩm Thần Tịch hơi sốt ruột, đứng dậy, đi đến cửa sổ, nhìn rất nhiều lần, cuối cùng cầm lấy chìa khóa, định mở cửa đi tìm Trình Nam.

Vừa mở cửa ra, đã thấy Trình Nam tay xách mấy cái túi to, đứng ngoài cửa, đang lục tìm chìa khóa. Trình Nam hơi giật mình khi nhìn thấy cô, hỏi: "Trễ thế này, ngươi định đi đâu?"

Thẩm Thần Tịch không đáp lời, tiến lên, cầm một cái túi từ tay Trình Nam, đi vào trong.

"Ôi trời, mệt muốn chết ta, ta đây là chiêu ai chọc ai?" Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, Trương Hiểu Mân chậm rì rì kéo theo cái vali to từ dưới lầu, từng bước một lên đến.

"Trình Nam, ngươi có phải người không, nhiều sức thế này, còn không giúp ta xách vali, một mình đi nhanh, cũng không đợi ta, ta muốn chết!" Trương Hiểu Mân vừa kéo vali lên lầu, vừa mắng.

"Mắng nữa, thì ngươi cút ra ngoài cho ta, ngủ đường cái, ngủ đến khi ba mẹ ngươi về đi." Trình Nam lạnh lùng nói.

Trương Hiểu Mân nghe sợ, không dám lải nhải nữa.

Trương Hiểu Mân vất vả mới đi lên, thấy cửa mở, lại không thấy người đâu, trong lòng lại mắng Trình Nam một trận, mới đi vào nhà, thuận tay đóng cửa lại.

"Trình Nam! Dép của ta đâu?" Trương Hiểu Mân ngồi xổm ở huyền quan, định thay giày, lại phát hiện kệ giày mất đi một đôi dép, rõ ràng trước đó cô ấy thường đến, nên đã cố ý để lại một đôi dép ở đây.

"Chắc là... quăng rồi?" Trình Nam đặt túi lên ngăn tủ, quay đầu, không chắc chắn nói, "Ăn Tết dọn dẹp nhà, quăng bớt đồ, dù sao đôi dép kia của ngươi cũng nát lắm rồi, nên đổi đi."

Thẩm Thần Tịch nghe vậy, hơi ngẩn ra, rũ mắt, cúi đầu, đặt mấy cái ly đã rót nước ấm lên bàn, bảo hai người uống cho ấm người.

Đôi dép kia, là cô ấy quăng.

"Nát hồi nào, còn có thể mang được biết không hả..." Trương Hiểu Mân bĩu môi, mở vali, lấy ra một đôi dép bông hoa màu mè.

"Cũng may dì ta ở quê cho ta một đôi mới, không thì lạnh chết ta a!"

Trình Nam đang uống nước ấm, không đáp lời.

Trời quá lạnh, ngày hôm qua còn mưa dầm, toàn bộ không khí đều là ẩm ướt lạnh lẽo. Vừa rồi cô ấy bồi Trương Hiểu Mân xách hai cái túi to đến nhà Trương Hiểu Mân, kết quả lục tìm khắp túi, lại gọi điện thoại cho cha mẹ cô ấy, vẫn đang ăn Tết ở quê, mới biết được cô ấy để quên chìa khóa ở tủ đầu giường dưới quê, giờ không vào nhà được.

Khóc thảm thiết cầu Trình Nam một hồi, Trình Nam mới miễn cưỡng đồng ý cho Trương Hiểu Mân đến nhà cô ấy ở tạm hai ngày, chờ ba mẹ cô ấy về, thì cô ấy liền cút đi.

Thực ra, dù Trương Hiểu Mân không nói, Trình Nam cũng sẽ đề nghị cô ấy đến nhà mình ở, rốt cuộc Trương Hiểu Mân là bạn tốt gần bốn năm nay, cũng là người bạn duy nhất ở Hoa Huyện lúc trước, giờ mới có thêm bạn là khách thuê nhà.

"Haizz, trễ thế này, ngươi ăn cơm chiều chưa?" Trình Nam liếc nhìn đồng hồ trên tường, mới phát hiện đã muốn 7 giờ rưỡi, bình thường họ đều là 6 giờ ăn cơm chiều, hôm nay cô ấy không ăn, liền đi ra ngoài, cũng không biết Thẩm Thần Tịch đã ăn chưa.

Thẩm Thần Tịch vẫn luôn trông ngóng Trình Nam, nào còn nhớ rõ ăn cơm, nên ngước mắt nhìn Trình Nam, lắc đầu.

"Vậy tối nay chúng ta nấu mì ăn đi, tủ lạnh còn có cà chua và trứng gà, vậy mì trứng cà chua đi, được không?" Trình Nam ngượng ngùng nói.

Thẩm Thần Tịch đương nhiên đồng ý, Trình Nam nấu gì, cô ấy đều ủng hộ, nhưng mì sợi thực sự là món ngon nhất trong số những món Trình Nam có thể làm.

"Tốt, giờ ta đi nấu." Trình Nam đứng dậy, hỏi Trương Hiểu Mân đang kéo vali đến gần, "Ngươi ăn chưa?"

"Chưa ăn, sắp chết đói..." Trương Hiểu Mân đặt vali vào một góc, ngồi phịch xuống ghế, cầm ly nước uống ừng ực.

Tết nhất, trở về khó nhất là chuẩn bị đồ, vali và túi đều bị nhét kín mít, chỉ có một mình cô ấy, suýt nữa bỏ mạng trên đường.

"Vậy ngươi cũng ăn chút đi." Trình Nam nói xong, liền vào bếp, bắt đầu thể hiện tay nghề.

Thẩm Thần Tịch vẫn luôn ngồi cạnh, nhìn hai người, trong mắt có sự hâm mộ. Trình Nam và Trương Hiểu Mân ở chung là hình thức mà cô ấy không có được, chỉ riêng chuyện giao lưu thuận lợi đã là điều cô ấy mong muốn mà không thể thành.

Cô ấy rũ mắt, đứng dậy, đi vào bếp, lấy một ít trái cây trong tủ lạnh, rửa sạch, đưa cho Trương Hiểu Mân.

"A, cảm ơn, cảm ơn!" Nhìn một đĩa trái cây được đôi tay ngọc ngà đưa qua, Trương Hiểu Mân trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Cô ấy cuối cùng có cảm giác làm khách ở nhà Trình Nam! Trước nay, Trình Nam thực sự không xem cô ấy là người ngoài, không, phải nói ngay cả người cũng không phải! Trong nhà gần như không có gì ăn vặt, toàn dựa vào chính mình mang về từ bên ngoài, giờ lại được ăn trái cây tươi, ướp lạnh, còn tới vài loại!

Thẩm Thần Tịch mỉm cười, ngồi đối diện Trương Hiểu Mân, nhìn cô ấy lột quýt, còn hỏi cô ấy ăn không, cuối cùng thấy cô ấy lắc đầu, liền một mình ăn uống thỏa thích.

Loại chuyện ẩn ẩn thể hiện thân phận chủ nhân này, thực ra khiến Thẩm Thần Tịch trong lòng thoải mái không ít.

Cô ấy và Trình Nam mới là người ở trong nhà này, Trương Hiểu Mân là người ngoài.

-----------------------------------------------

Kể từ chương sau, để thể hiện mối quan hệ thân thiết hơn giữa Trình Nam và Thẩm Thần Tịch, mình sẽ đổi cách xưng hô của hai người thành "chị - em".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip