Chương 117: Đến Viên Phúc Lâu ăn cơm
Tô Thụy Hi: Món nào ở Viên Phúc Lâu ngon?
Em gái Hiphop: Mới có một đầu bếp Hoài Dương đến, rất giỏi làm món gà om xé phay, tức là cho thêm thứ gì đó vào trong canh gà. Nhưng món này không ngon bằng canh gà của chủ quán tiểu Tôn.
Tô Thụy Hi dừng lại một chút, hỏi tiếp: Vậy món khác thì sao?
Em gái Hiphop: Món ăn Hoài Dương à, nhất định phải ăn cơm chiên Dương Châu, chị muốn gọi thử không?
"..." Cô mới không ăn đâu, đã ăn cơm chiên trứng của Tôn Miểu rồi, sao cô còn ăn được cơm chiên Dương Châu của người khác nấu. Cơm chiên kia mà vào miệng cô, khẳng định toàn là chỗ chê, không phải cho quá nhiều dầu thì chính là quá mùi hành, không thì trứng quá tanh.
Tô Thụy Hi: Vậy món khác thì sao?
Em gái Hiphop: ?
Cô ấy hơi ngơ ngác, chuyện gì xảy ra, sao chị Tô biến thành máy đọc rồi? Chỉ biết nói mỗi câu này?
Em gái Hiphop lại suy nghĩ một chút, tiếp tục trả lời: Có đầu bếp Tứ Xuyên và Quảng Đông, nhưng món lẩu cay của đầu bếp Tứ Xuyên không ngon bằng nước dùng lẩu của bên chủ quán tiểu Tôn. Tay nghề đầu bếp Quảng Đông có lẽ không tệ, nhưng mì của chủ quán tiểu Tôn nấu rất ngon, chưa chắc đã thua kém.
Em gái Hiphop: Chị ăn ở Viên Phúc Lâu làm gì, chủ quán tiểu Tôn không phải đang sống cùng chị sao? Em thấy món chị thích ăn nhất chính là món do chủ quán tiểu Tôn nấu, chi bằng bỏ thêm chút tiền để chủ quán tiểu Tôn nấu cho chị ăn.
Tô Thụy Hi kiêu ngạo "hừ" một tiếng, tiếc là em gái Hiphop không nhìn thấy. Đùa gì vậy, Tôn Miểu nấu cho cô ăn còn phải để cô trả tiền? Tất cả đều là tự nguyện nấu những món ngon cho cô, mọi thứ đều nghĩ đến từng miếng ăn của cô. Ngay cả bánh vỏ cua cũng là đặc chế, không có ớt.
À —— thực ra vẫn cần tiền, khi đến quầy hàng của cô ấy thì phải trả tiền.
Với chút tự hào, Tô Thụy Hi gõ chữ trả lời em gái Hiphop: Chị dẫn Tôn Miểu ra ngoài ăn, hôm nay cô ấy hiếm khi được nghỉ, khỏi cần nấu ăn.
Em gái Hiphop nhanh chóng giơ ngón tay cái lên với cô, rồi nói: Vậy chị cứ chọn đại vài món đi, dù sao cũng không ngon bằng tay nghề của chủ quán tiểu Tôn, coi như ăn thử cái mới.
Cô ấy thật sự nghĩ như vậy, thời buổi này đầu bếp cấp quốc yến không phải là cải trắng mà có thể mua sỉ được. Nhiều đầu bếp cấp quốc yến đều được kính trọng, hiếm khi ra tay nấu ăn, chỉ dạy dỗ đồ đệ, những người này sau đó trở thành tổng bếp trưởng của các nhà hàng nổi tiếng.
Đầu bếp chính của Viên Phúc Lâu cũng như vậy, học trò của đầu bếp quốc yến món Lỗ, hiện tại dần tiếp quản công việc của sư phụ, đã chuyển đến định cư ở kinh thành, khi cần thì bay khắp nơi nấu ăn, còn lại là nghỉ ngơi. Còn những đầu bếp có thể mời ra nấu ăn, lại kém hơn một bậc.
Ngay cả mức độ này, cũng không thể nào ở trong nhà hàng hàng giờ mỗi ngày, chỉ đến vào buổi tối, nấu vài món để tiếp đãi khách. Hơn nữa còn phải chuẩn bị sẵn nguyên liệu, rửa rau, chọn rau, làm sao để đầu bếp phải làm những việc này?
Giống như Tôn Miểu thế này, thật sự thuộc dạng... tự hành hạ bản thân.
Cho đến bây giờ em gái Hiphop vẫn không hiểu, với tay nghề ở mức đó, tại sao phải ra ngoài bán hàng rong? Và quan trọng nhất, tay nghề của cô ấy không ngừng nâng cao. Lúc đầu khi ăn lẩu cay, em gái Hiphop cảm thấy ngon, nhưng chỉ cảm thấy ngon thôi, không có suy nghĩ gì khác, nhiều lắm là cảm thấy nhiều đầu bếp không bằng cô ấy, chuyên môn khác nhau mà thôi.
Nhưng càng ăn, tay nghề của cô ấy càng tiến bộ, hiện tại đã đạt đến trình độ tôn sư đích thực, có thể làm cố vấn cho quốc yến. Đừng nói chỉ là vài món ăn vặt, đáng giá để nói như vậy.
Chẳng hạn lần này bán hàng rong, món canh gà hoành thánh, cô ấy dám nói, chỉ riêng bát canh gà thuần túy đó đã có thể đưa lên quốc yến. Bánh bao vỏ cua, từ hình thức đến độ ngon, đều hoàn toàn đủ tiêu chuẩn. Huống hồ món quốc yến vốn lấy món Hoài Dương làm chính, chú trọng khẩu vị thanh đạm, tay nghề của Tôn Miểu không phải rất phù hợp sao.
Chỉ là tuổi còn quá trẻ, e rằng không đủ tư cách thăng tiến.
Mặc dù không hiểu tại sao đầu bếp cấp độ này lại muốn ẩn mình giữa đời thường, nhưng dù sao người được lợi là cô, cô vui vẻ. Lúc này Tô Thụy Hi nhờ cô giới thiệu món ăn, còn là đi ăn cùng Tôn Miểu, cô thật sự không nghĩ ra.
Xem tin nhắn của em gái Hiphop, Tô Thụy Hi cũng thông suốt. Đúng vậy, dù sao họ cũng không bằng Tôn Miểu, cần gì phải nghĩ xem ăn gì? Món cơm chiên Dương Châu cũng có thể gọi, coi như nhớ lại khó khăn để trân trọng hiện tại, đợi ngày mai, lại để Tôn Miểu chiên cho mình một đĩa cơm trứng.
Nếu đầu bếp của Viên Phúc Lâu biết cô đến đây để "ức khổ tư điềm", chắc chắn sẽ tức giận đến ngất đi.
(*) Ức khổ tư điềm (tiếng Trung: 忆苦思甜; bính âm: Yì kǔ sī tián), nghĩa đen là nhớ lại nỗi cay đắng (quá khứ) và suy ngẫm về sự ngọt ngào (hiện tại), là khái niệm được hình thành dưới dạng phong trào chính trị và thực tiễn xã hội ở Trung Quốc, chủ yếu trong Cách mạng Văn hóa vào thập niên 1960 và 1970.
Còn Tôn Miểu, tìm nửa ngày cũng không thấy Viên Phúc Lâu trên ứng dụng đánh giá, khá là tùy hứng. Hiện nay nhiều khách sạn sao đều có điểm đánh giá trên đó, chủ yếu là để khách du lịch từ nơi khác có cơ hội biết đến, nhưng Viên Phúc Lâu lại không có, có lẽ rất tự tin về bản thân.
Như vậy, Tôn Miểu cũng bắt đầu mong chờ bữa trưa hôm nay.
Tuy nhiên hơi tiếc là, khi họ đến nơi, nhân viên phục vụ báo với Tô Thụy Hi: Đầu bếp Hoài Dương mới thuê hôm nay không đi làm, vẫn là đầu bếp cũ. Tô Thụy Hi không ý kiến, chỉ cùng Tôn Miểu theo nhân viên vào vị trí đã đặt trước.
Khi bước vào Viên Phúc Lâu, Tôn Miểu thật sự cảm thấy mình giống bà nội Lưu vào Đại Quan Viên. Rõ ràng là nhà hàng tư nhân, nhưng diện tích lại rất lớn. Tại nơi đất đai đắt đỏ, lại không phải ở vùng ngoại ô, mua được một khu vực rộng lớn như vậy quả thật rất xa xỉ.
Từ bãi đậu xe xuống, ban đầu Tôn Miểu thậm chí nghĩ Tô Thụy Hi đi nhầm chỗ, đến một khu vườn cổ điển nào đó. Nhưng khi đến cửa, nhìn thấy nhân viên đón tiếp và tấm biển "Viên Phúc Lâu" ba chữ lớn phía trên, mới biết không đi sai.
Cửa chính của Viên Phúc Lâu rất lớn, khi vào cửa còn phải bước qua "ngưỡng cửa", đi vào bên trong, trước tiên đi qua tiền sảnh, vào sân trước, rồi mới vào sâu bên trong. Đi qua tiền sảnh, nhân viên dẫn Tôn Miểu và Tô Thụy Hi đi sang một bên, đồng thời giới thiệu với Tô Thụy Hi.
"Cô Tô, hôm nay thời tiết rất tốt, phòng hoa thủy tạ mà cô chọn vừa có thể bày bàn bên ngoài, hay chúng ta di chuyển ra ngoài hiên được không? Tất nhiên, nếu cô không muốn nhìn thấy khách ở các phòng khác dùng bữa, chúng tôi cũng có thể chọn ăn trong phòng hoa."
Tô Thụy Hi đều có thể, liền hỏi ý Tôn Miểu. Ánh mắt Tôn Miểu sáng lên, cô chưa từng ăn cơm bên ngoài phòng hoa trong vườn cổ điển kiểu Tô Châu. Không cần cô trả lời, chỉ cần nhìn biểu cảm của cô, Tô Thụy Hi đã biết câu trả lời: "Vậy chúng ta ăn bên ngoài đi."
Nhân viên dẫn hai người qua hành lang đến phòng hoa, mời họ ngồi trên ghế thái sư trong phòng phụ, rồi pha trà: "Hai vị khách quý xin chờ một lát, bên ngoài sắp xếp xong ngay." Nhìn qua cửa sổ hoa, quả nhiên bên ngoài có nhân viên đang bày bàn ghế.
Nhân viên cũng kịp thời đưa thực đơn: "Hai vị khách quý xem trước, hôm nay sẽ ăn gì?"
Tô Thụy Hi và Tôn Miểu ghé đầu vào nhau nghĩ xem nên ăn gì, còn nhân viên đứng bên cạnh. Phục vụ của cô ấy rất tốt, khi họ cần, cô ấy sẽ giải thích và giới thiệu kịp thời, nếu không cần gì thì đứng yên một chỗ, coi mình như một món đồ trang trí, không nói một lời.
"Món cơm chiên Dương Châu ở đây khá nổi tiếng." Tô Thụy Hi khoe khoang những thông tin nhận được từ em gái Hiphop và trợ lý của mình, giành việc của nhân viên, giới thiệu món ngon của Viên Phúc Lâu cho Tôn Miểu.
"Họ mới thuê một đầu bếp Hoài Dương, đặc biệt giỏi món 'gà om xé phay'. Nhưng vị đầu bếp này buổi trưa không có mặt, bữa trưa hôm nay vẫn là đầu bếp Hoài Dương cũ." Tô Thụy Hi nói rất nhiều, cuối cùng hai người chỉ gọi bốn món và thêm một đĩa cơm chiên Dương Châu. Dù sao chỉ có hai người, thực sự ăn không được nhiều.
Nhân viên ghi lại món ăn rồi lui ra ngoài.
Ngoại trừ cơm chiên Dương Châu, những món khác đều khá hiếm gặp. Món mặn gọi một món "ba tầng vịt" của Hoài Dương và món "sư tử đầu cua", món rau gọi món rau muống xào nhẹ, món khai vị chọn món lê tẩm rượu hồng ngâm lạnh.
Khi họ đang gọi món, bên ngoài đã sắp xếp xong, nhân viên khác mời họ ra ngoài hiên ngồi. Khi bước ra ngoài, Tôn Miểu có chút ngạc nhiên trước cảnh sắc nơi đây. Bên ngoài phòng hoa là một ban công, còn phía xa hơn là đình đài thủy tạ.
Nhân viên đặt đồ nội thất cổ điển trên ban công, còn căng một chiếc ô lớn để tránh ánh nắng trực tiếp cho khách. Đi thêm vài bước về phía trước, đến mép ban công, có lan can đá thấp chưa tới đầu gối chắn đường, bên ngoài là hồ nước. Không biết có bao nhiêu con cá chép đang uốn lượn đuôi, thân hình tròn trịa bơi lội trông rất thoải mái.
Đúng là, cô không ngờ nhà hàng có thể thiết kế như vậy.
Thú vui của người giàu, quả thật người nghèo như cô không thể tưởng tượng nổi.
"Tôn Miểu, ngồi xuống đi, một lát nữa món ăn sẽ mang ra." Tô Thụy Hi đi qua, kéo Tôn Miểu ngồi vào bàn. Hai người không ngồi đối diện mà ngồi ở góc bàn, giống như trước đây khi ngồi ở bàn nhỏ của Tôn Miểu.
Giống như lời Tô Thụy Hi nói, món ăn quả thật được mang ra rất nhanh. Nhà hàng lớn như vậy chắc chắn phải chuẩn bị nguyên liệu từ trước, nhiều thứ cần thời gian chế biến. Nếu đợi khách đến rồi mới bắt đầu làm từ đầu, e rằng khách sẽ tức giận bỏ đi mất.
Có điều, một số món phức tạp và tốn thời gian, cần phải đặt trước. Ví dụ như món cải thảo hầm nước dùng trong hay Phật nhảy tường, vừa đắt vừa phiền phức, nguyên liệu cũng đắt đỏ, ít người gọi nên họ không chuẩn bị hàng ngày.
Món đầu tiên được mang ra chắc chắn là món khai vị. Hôm qua ở nhà họ ăn món cà chua trộn đường được bày như một bông hoa, hôm nay món lê tẩm rượu hồng này mới thực sự là tạo hình bông hoa đúng nghĩa. Quả lê được cắt thành từng miếng mỏng, từng lớp bọc vào nhau, cuộn thành hình bông hồng trắng, nằm gọn trên đĩa sứ trắng.
Do được ngâm trong rượu đỏ, nên các cánh hoa chuyển sang màu hồng phấn, nhìn từ xa có vẻ giống một bông hồng thật.
Chưa cần ăn, Tôn Miểu đã biết, hương vị sẽ không tệ. Rượu đỏ thấm đều, làm cho các cánh hoa chuyển thành hai màu khác nhau, với sự tỉ mỉ và kỹ thuật này, hương vị chắc chắn không tồi. Cách trình bày cũng hoàn hảo, nhưng Tôn Miểu vẫn cảm thấy không hài lòng vì... lượng quá ít.
Nó được đặt trong một chiếc đĩa rất lớn, Tôn Miểu cảm thấy to hơn cả cái đầu của mình, nhưng thực tế bông hoa này còn không lớn bằng nắm tay của cô.
Thật sự không cần dùng đĩa lớn như vậy.
Có điều, Tôn Miểu cũng hiểu, vì một phần này giá 188 tệ, là mức khiến cô nhìn mà chảy nước mắt. Cô bán quá rẻ, cô thậm chí không dám nghĩ đến việc một ít như vậy đã 188 tệ, trong nháy mắt cảm thấy lưng thẳng lên, cô ấy bán được không ít đâu.
Cô tính toán số tiền nhỏ của mình, nghĩ đến giá của các món vừa gọi. Lê cắt miếng 188, rau muống xào 288, sư tử đầu cua 588, ba tầng vịt và cơm chiên Dương Châu đều 1888, tổng cộng 4840. Hình như còn phí phục vụ, năm nghìn tệ cũng không đủ...
Hay là lát nữa mua ít mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip