Chương 31. Mê hoặc
Thời tiết cuồng bạo mau đến cũng mau đi. Sáng sớm ngày hôm sau, thời tiết đã trở lại trong lành.
Ninh Vũ Nhiên tỉnh lại mới biết được tại sao hôm qua Tần Ngự dứt khoát mở cửa. Ngoài nguyên nhân suy xét đồ ăn cùng cơ hội về nhà, chủ yếu là hắn đã từng nhìn thấy Trầm Mộc Sênh ở rất lâu trước khi tận thế xảy ra.
Trầm Mộc Sênh là con nhà thế gia lại sạch sẽ trong sáng, tính tình ôn nhu. Trầm Mộc Sênh chán ghét nhất tranh đấu gia tộc, đặc biệt hắn là cháu trai trưởng, đích tôn được gia chủ Trầm gia coi trọng nhất. Đối với trách nhiệm gia tộc, hắn phiền chán nhưng không thể thoát khỏi, việc phản nghịch nhất trước đó hắn từng làm chính là rời khỏi nhà, báo danh tại một trường đại học rất xa. Bốn năm đại học qua đi, hắn cũng nên trở về thừa kế gia tộc.
Vì nguyên nhân này, Trầm Mộc Sênh giao tình không sâu với những người trẻ tuổi danh gia ở C thị, có mấy người con nhà giàu ăn chơi trác táng còn chưa từng gặp bao giờ. Tần Ngự là người trẻ tuổi ưu tú nhất của Tần gia, đồng thời được quyết định là gia chủ đời tiếp theo, người thừa kế Tần gia. Đối với Trầm Mộc Sênh rất ít xuất hiện ở trước mắt mọi người, Trầm đại thiếu gia này hắn đã sớm nghe qua.
Mẹ đẻ Trầm đại thiếu gia mất sớm, cha hắn tái giá, từ nhỏ đi theo ông nội lớn lên. Gia chủ Trầm gia vì bảo hộ Trầm Mộc Sênh rất ít để hắn xuất hiện trước người khác, xem ra muốn để Trầm Mộc Sênh giấu tài. Sau đó có lời đồn đại, cha Trầm Mộc Sênh ưa thích một đứa em trai cùng cha khác mẹ kém hắn một tuổi.
Tần Ngự là người thừa kế Tần gia, từ sớm đã xuất hiện ở trước mặt người khác giao lưu, trở thành nhân sĩ danh gia, con nhà người ta trong miệng người khác. Hai năm trước, hắn tham dự tiệc chúc thọ Gia chủ Trầm gia tức là ông nội Trầm Mộc Sênh, từng gặp qua người thanh niên này. Chỉ là lúc đấy ánh mắt của Trầm Mộc Sênh sạch sẽ thông suốt, cả người khí chất ôn nhu lạnh lùng thờ ơ.
Hiện tại, không biết có phải do thức tỉnh dị năng hay không, dáng người Trầm Mộc Sênh càng thêm cao lớn. Trải qua cảm giác thống khổ bị bạn bè phản bội, bị tang thi gặm cắn, hắn chỉ để lộ ra mắt phải một mảnh sâu thẳm ám trầm, cả người phát ra khí chất lạnh nhạt, lạnh lẽo mà nguy hiểm khác hẳn ôn nhu trước kia .
Nghe Mạc Tô nói xong việc hôm qua, Ninh Vũ Nhiên gục đầu gật gật, khống chế không được ngáp một cái, ánh mắt nàng u oán nhìn Mạc Tô, ủy khuất nói: "Đều do A Tô làm cả một đêm, em rất mệt ah ~ "
Đều do tôi?!
Mạc Tô biểu tình lạnh nhạt, chớp mắt một cái, hiếm khi vành tai phiếm hồng, bị lời nói đúng hợp tình hợp lý của Ninh Vũ Nhiên chọc cười. Cô chế trụ hai tay Ninh Vũ Nhiên, thân thể chậm rãi áp lên.
Ninh Vũ Nhiên trừng to mắt nhìn thấy Mạc Tô muốn hôn lên môi, không giống như ngày hôm qua ban đêm chủ động, ngược lại sắc mặt phiếm đỏ xấu hổ, lập tức nhắm chặt đôi mắt. Phô bày bộ dáng dục cự còn nghênh, thật đúng là gợi lên một tia dục vọng trong lòng Mạc Tô.
Vài giây đi qua, đợi nửa ngày cũng không thấy Mạc Tô hôn mình, Ninh Vũ Nhiên có chút xấu hổ, buồn bực mở mắt ra, liếc một cái liền thấy bộ dáng Mạc Tô cười như không cười.
"À? Đều do tôi?" Mạc Tô dùng thanh âm khàn khàn mị hoặc chậm rãi nói "A Nhiên có phải em đã quên đêm qua là ai cởi quần áo trước?"
"Là ai nói 'Cho em'?"
"Là nhóc con tham ăn nào quấn quýt lấy tôi không buông?"
Mạc Tô hơi thở ấm áp phả vào mặt Ninh Vũ Nhiên, từng câu từng câu hỏi làm Ninh Vũ Nhiên xấu hổ đến một lần nữa nhắm mắt lại. Nháy mắt nàng liền hối hận muốn đòi mạng với hành vi chủ động đưa lên cửa của mình ngày hôm qua, quả thực là một bước sa chân thành thiên cổ hận a a a a!
* Nhất thất túc thành thiên cổ hận – Tái hồi đầu thị bách niên cơ: Một bước sa chân nghìn năm hận– Ngoảnh đầu nhìn lại quá trăm năm.
Còn có A Tô lạnh nhạt ôn nhu lại dễ dàng thẹn thùng của nàng vì sao đột nhiên liền biến thành quỷ súc mê hoặc người a a a a!
"A Tô, rất muốn..." thanh âm Mạc Tô đột nhiên trở nên nhu mị, cô tiếp tục nói "A Tô, cho em..."
Ninh Vũ Nhiên: "..."
Ninh Vũ Nhiên hiện tại thầm nghĩ tìm một cái khe chui vào.
Mẹ nó, đây không phải là hai câu đêm qua nàng nói với Mạc Tô trong không gian sao! Bỏ đi! Vì sao Mạc Tô lại nhớ rõ như vậy a a a a a a a!
Không chỉ một chữ không sai, tiếng nói nhu mị cùng ngữ khí kia quả thật chín phần tương tự!
Sao nàng không biết Mạc Tô còn có loại kỹ năng này?!
Nhìn sắc mặt Ninh Vũ Nhiên càng ngày càng hồng, lông mi rung động lợi hại, Mạc Tô không tiếp tục đùa nữa, chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi Ninh Vũ Nhiên, Mạc Tô sung sướng cười nói: "A Nhiên tiếp tục nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài xem một chút, chúng ta sáng mai tiếp tục khởi hành."
Mạc Tô lần đầu cảm thấy sung sướng như vậy, Ninh Vũ Nhiên đợi nghe được tiếng đóng cửa mới vụng trộm đưa đôi mắt mở một khe hở, nhìn trong phòng quả thật không có ai nàng mới hoàn toàn mở hai tròng mắt.
Ninh Vũ Nhiên vươn tay sờ sờ gương mặt có chút nóng lên, đột nhiên chui cả người vào chăn, trong lòng lên án ác liệt hành vi của Mạc Tô một trăm lần.
Nhưng không thể tức giận, nàng phát hiện cảm xúc của A Tô so với lúc trước càng ngày càng nhiều, càng thêm ổn định, đối đãi với nàng càng thêm sủng ái ôn nhu. Hiện tại hai người ở chung so với lúc Mạc Tô vừa trùng sinh động một chút liền muốn giết chết nàng đã tốt hơn nhiều lắm, cũng không còn xấu hổ nữa.
Ninh Vũ Nhiên thở ra một hơi, bất luận như thế nào, toàn bộ sự tình hiện tại đều đang phát triển theo hướng tốt không phải sao?
Nàng miễn cưỡng ngáp một cái, cuối cùng mới nhớ tới dò hỏi hệ thống chuyện cửa hàng.
[Đinh! Mở cửa hàng hệ thống tốn hai trăm tích phân.] hệ thống lại biến trở về thanh âm máy móc tỏ vẻ ngây thơ [xin kí chủ bổ sung tinh hạch.]
Mẹ nó! Lại bổ sung! Có phải còn có chính sách ưu đãi không? Ninh Vũ Nhiên trong lòng mắng chửi, nhưng mà không nghĩ cũng biết hệ thống chỉ nhập không xuất, muốn ưu đãi, là do nàng nghĩ nhiều.
Ninh Vũ Nhiên không nói gì một lát, cứ theo việc hôm qua cùng hệ thống nói chuyện, nàng phát hiện hệ thống cực kì thiếu khuyết năng lượng, bằng không sẽ không có chuyện nàng hỏi một vấn đề, hệ thống liền trừ mười tích phân. Phải biết mười tích phân tương đương mười viên tinh hạch sơ cấp. Dựa theo tính toán, hệ thống lúc trước chính thức thông báo nhiệm vụ sau đó nàng cấp cho hệ thống mấy chục viên tinh hạch sơ cấp cùng với hơn mười viên tinh hạch cấp hai.
Từng đó tinh hạch nếu chuyển hóa thành tích phân tuyệt đối không chỉ có một trăm. Nghĩ cũng biết là bị hệ thống lấy để bổ sung năng lượng. Nhưng sợ là hệ thống cũng không thể tùy ý lấy tinh hạch bổ sung năng lượng, nếu không đã chẳng còn dư lại một trăm tích phân.
Theo tính cách hệ thống, Ninh Vũ Nhiên không chút nghi ngờ đây khả năng là tích phân tối thiểu nó phải giữ lại.
Nàng xoa xoa huyệt thái dương, trước mắt trên người nàng chỉ có hơn mười viên tinh hạch sơ cấp cùng năm viên tinh hạch cấp hai.
[Nói cụ thể, đổi như thế nào?] Ninh Vũ Nhiên hỏi.
Cơ hồ trong nháy mắt, trong đầu Ninh Vũ Nhiên liền xuất hiện một hàng dài đẳng thức [1 viên tinh hạch sơ cấp = 1 tích phân. Ps: 1 viên tinh hạch cấp 12 = 11 viên tinh hạch cấp 11= 26 viên tinh hạch cấp 10= 47 viên tinh hạch cấp 9 =... = 627 viên tinh hạch cấp 2 = 1000 viên tinh hạch sơ cấp]
Ninh Vũ Nhiên: "..."
Nói cách khác 1 viên tinh hạch cấp 12 đổi được 1000 tích phân?
Chẳng qua Ninh Vũ Nhiên đoán chừng cả đời này hệ thống cũng đừng nghĩ có được tinh hạch cấp 12.
Căn cứ theo tiểu thuyết, cấp mười hai là đẳng cấp cao nhất, trong đầu dị năng giả không có tinh hạch, nói cách khác chỉ có vua tang thi mới có được tinh hạch cấp mười hai, vua tang thi chỉ có một, trừ phi nó chết, bằng không sẽ không sinh ra vua tang thi thứ hai.
Đương nhiên, Ninh Vũ Nhiên trong lòng chân chính nghĩ đừng nói bây giờ không có vua tang thi, nếu có, nàng chiếm được tinh hạch cấp mười hai cũng tuyệt đối không cho hệ thống chuyên lừa người này!
--------
Beta: Đoạn này không hiểu lắm, dị năng giả không có tinh hạch trong đầu nhưng ở chương trước con tang thi tứ giai cao cấp móc được tinh hạch từ trong đầu Trần Diễm Lệ mà??? ¯\(©¿©) /¯
Tên chương trong QT là "Liêu", haha...tôi không biết nó là gì..có phải là "liêu nhân" không nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip