Chương 49. Ngọt
Thần sắc Mạc Tô có chút lạnh.
Tuy rằng A Tô nhà nàng biểu tình vẫn luôn thanh thanh lãnh lãnh, nhưng ở bên Mạc Tô đã lâu Ninh Vũ Nhiên liền phát giác có điểm khác thường. Nàng chớp mắt hỏi: "A Tô, làm sao vậy?"
Tầm mắt Mạc Tô chạm đến Ninh Vũ Nhiên, nháy mắt biểu tình giống như băng tuyết tan rã, cô nói: "Lê Thành thu phục được căn cứ Huy Hoàng."
"Ô, đây không phải chuyện tốt sao?" Ninh Vũ Nhiên từ sau lưng ôm Mạc Tô, hôn hôn lỗ tai của cô.
Lỗ tai bị hôn có chút phiếm hồng, Mạc Tô xoay người ôm nàng vào trong lòng của mình, thanh âm ôn nhu nói: "Nhưng không thấy cha con Bạch Huy Hoàng lẫn Hàn Dương."
Ninh Vũ Nhiên trừng lớn đôi mắt hỏi: "Không thấy?"
"Hẳn đã chạy trốn trước đó rồi." Giọng nói Mạc Tô mang theo chút tiếc hận. Tuy rằng cô không đặt những người đó vào trong mắt, nhưng Bạch Huy Hoàng và Hàn Dương không nghĩ như vậy, chắc chắn đã xem cô cùng căn cứ Thự Quang như kẻ thù tất yếu phải đánh bại.
Mạc Tô thu mắt, khẽ cười một tiếng: "Đại khái đi về hướng căn cứ Trung Ương."
Dù sao ngoài căn cứ Trung Ương thật đúng là nghĩ không ra còn căn cứ nào có thể so sánh với căn cứ Thự Quang hiện giờ.
Phương Bắc bên kia truyền đến tin căn cứ Trung Ương đã có dị năng giả bậc năm, còn cụ thể thì không rõ ràng.
Nhưng Mạc Tô tuy tuyên bố với bên ngoài thân phận là dị năng giả bậc năm trung cấp. Thực tế hiện nay đã là Luyện Khí bảy tầng.
Ninh Vũ Nhiên kinh ngạc trước việc Bạch Huy Hoàng và Hàn Dương chạy trốn, đôi mắt hoa đào xinh đẹp mở to, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở, nửa ngày mới phun ra một câu: "Thật đúng là —— ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!"
Nghe nàng hình dung như thế, Mạc Tô nhất thời cười một tiếng. Như hoa nở trên băng, tuyết đông tan rã.
Hai mắt Ninh Vũ Nhiên càng thêm mở to hơn nữa.
Ngày thường Mạc Tô cũng sẽ cười với nàng nhưng đều là cười nhẹ, cười nhạt, hoặc là lúc hai người làm yêu nụ cười vô cùng mị hoặc.
Ninh Vũ Nhiên không biết nên hình dung như thế nào, giờ này khắc này nhìn A Tô nhà nàng tươi cười chỉ cảm thấy trái tim thình thịch nhảy lên, cực kỳ mỹ lệ. Sau đó nàng lộ ra một nụ cười ngây ngô.
Mạc Tô nhìn nàng không biết vì sao đầu tiên là biểu hiện ra vẻ mặt sợ ngây người sau đó lại bắt đầu ngây ngô cười với mình. Cô nhịn không được điểm điểm chóp mũi Ninh Vũ Nhiên, thấp giọng ôn nhu nói: "Ngây ngốc cười cái gì?"
Thấy Mạc Tô thu lại nụ cười, thanh âm nhẹ nhàng, Ninh Vũ Nhiên phục hồi tinh thần, đặt một nụ hôn lên môi Mạc Tô, sau khi rời đi liền nói: "A Tô cười rộ lên thật đẹp, nên cười nhiều hơn nữa."
Đột nhiên nghe Ninh Vũ Nhiên nói lời này, Mạc Tô ngẩn người, sau đó cô dịu dàng nở nụ cười, đến gần bên tai Ninh Vũ Nhiên: "Thật không? Đẹp như thế nào?"
Hơi thở của Mạc Tô mang theo thanh hương thảo mộc rơi trên lỗ tai Ninh Vũ Nhiên, tô tô ngứa ngứa, như là mê hoặc. Sắc mặt Ninh Vũ Nhiên đỏ lên, vắt hết óc cũng không nghĩ ra nên hình dung như thế nào khi A Tô nhà nàng tươi cười làm người ta kinh ngạc. Có lẽ, người không thường cười, thời điểm cười rộ lên đều sẽ có loại kinh diễm khác lạ. Đặc biệt là Mạc Tô bình thường cả người đều tản ra khí tức mỹ nhân thanh lãnh lạnh nhạt.
"Dù sao chính là rất đẹp nha!" Nửa ngày không nghĩ ra được, Ninh Vũ Nhiên đôi mắt sáng lấp lánh nói, sau đó lại vang lên tiếng lẩm bẩm "Nhưng mà về sau chỉ cho phép cười với một mình em!"
Thanh âm của nàng quá nhỏ, tuy rằng Mạc Tô nghe rõ lại cảm giác vấn đề nhỏ này của Ninh Vũ Nhiên thật sự quá mức đáng yêu, vì thế nhịn không được trêu đùa, cô nghiêm trang mở miệng: "A Nhiên nói cái gì? Tôi không nghe rõ."
Ninh Vũ Nhiên đôi mắt hoa đào xinh đẹp lườm cô một cái, biết A Tô nhà nàng nay đã là Luyện Khí bảy tầng, thanh âm nhỏ hơn cũng nghe được. Nhưng nhìn thấy trong đôi mắt màu mực của Mạc Tô hiện lên ý cười, Ninh Vũ Nhiên ra vẻ lớn tiếng nói: "Về sau chỉ cho phép A Tô chị đối với em cười, nghe thấy không?" Nghĩ nghĩ lại cảm giác không đủ, bổ sung "Không cho phép đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt."
Mạc Tô bị thanh âm thanh thúy của nàng làm chấn động lỗ tai. Nhìn bộ dáng đắc ý của nàng, hai mắt tràn đầy ý cười, cuối cùng xem như hiểu được tiểu nha đầu này cố ý.
Thanh âm rất to, ngay cả dưới lầu Lâm Câm và Thư Cẩn Ngọc đều nghe được.
Thư Cẩn Ngọc tán tỉnh người ta không thành mới vừa bị đuổi về phòng của mình liền nghe được lời này của Ninh Vũ Nhiên, oán hận cắn răng: "Tú ân ái, mau chết đi!"
Thật sự là tức chết cô a a a a!!!
Từ trước đến nay cô tán tỉnh mấy em gái đều thuận lợi, kẻ ái mộ vô số, người theo đuổi đông đảo, cố tình ở trước mặt Lâm Câm lại như chạm vào cái đinh. Hơn nữa Lâm Câm từng yêu thầm người mạnh hơn rất nhiều so với cô, việc này đả kích thật sâu đến sát thủ tình trường bao lâu nay như Thư Cẩn Ngọc.
Tuy Lâm Câm đã quyết định buông tay Mạc Tô, nhưng cô ấy vẫn thường xuyên dùng ánh mắt cô đơn lưu luyến chú ý đến Mạc Tô như trước, đủ để Thư Cẩn Ngọc nhận ra kỳ thật Lâm Câm vẫn còn cảm tình đối Mạc Tô.
Đương nhiên chuyện này đối với Thư Cẩn Ngọc mà nói chỉ là cảm giác không thoải mái nhưng cũng không có gì ghê gớm, ai chẳng từng thầm mến qua vài kẻ lừa tình. Không sai, trong mắt Thư Cẩn Ngọc, Mạc Tô nghiễm nhiên là một kẻ... lừa tình.
Dù rằng bởi vì Lâm Câm yêu thầm Mạc Tô nên Thư Cẩn Ngọc nhìn Mạc Tô khắp nơi đều không vừa mắt, nhưng không thể không thừa nhận, thực lực của Mạc Tô so với cô thật sự mạnh hơn, tính cách ổn trọng hơn.
Mạc Tô công bố với bên ngoài mình là dị năng giả bậc năm, Thư Cẩn Ngọc trong mấy tháng này đẳng cấp dị năng cũng đã đến bậc năm sơ cấp nên cô hoàn toàn không tin. Mỗi lần đối mặt với Mạc Tô đều có một loại cảm giác đối phương thâm sâu không lường được.
Là tiểu công chính quy của Mạc Tô trong tiểu thuyết nguyên tác, điểm ấy nhãn lực vẫn phải có.
Nhưng làm cho Thư Cẩn Ngọc cảm giác Mạc Tô lừa gạt tình cảm vì Mạc Tô và Ninh Vũ Nhiên thật sự không có lúc nào không tú ân ái! Không thể suy nghĩ một chút đến những người khác sao? Ví dụ như Lâm Câm yêu đơn phương Mạc Tô, Hoa Yên thất tình tại hôn lễ Hàn Dương, còn có cô bởi vì trở ngại mang tên Mạc Tô mà đến nay cũng không thể theo đuổi được Lâm Câm, vẫn là cẩu độc thân... Không, là độc thân quý tộc.
Về phần Mạc Tô gây trở ngại cái gì, ai bảo Mạc Tô là người Lâm Câm yêu đơn phương. Đương nhiên, Thư Cẩn Ngọc tuyệt đối sẽ không thừa nhận nguyên nhân theo đuổi không được Lâm Câm là do Lâm Câm chướng mắt mình.
Nghĩ đến lời nói vừa mới nghe được của Ninh Vũ Nhiên, sợ rằng Lâm Câm ngoài miệng nói buông tay kỳ thật vẫn thích Mạc Tô sẽ khổ sở. Thư Cẩn Ngọc từng bước đi đến phòng Lâm Câm, trực tiếp mở cửa ra. Lập tức nhìn thấy người ngày thường đều lạnh mặt với cô - Lâm Câm thoáng giật mình, một giọt nước trong veo từ khóe mắt rơi xuống.
Lâm Câm nhìn giọt nước mắt nhỏ trên áo sơmi, sờ sờ khóe mắt ướt át mới phát hiện hóa ra mình lại vừa khóc.
Lần nữa bị Thư Cẩn Ngọc thấy được bộ dáng chật vật, cô ngước mắt, vừa định quát lớn đuổi Thư Cẩn Ngọc đi ra ngoài, đột nhiên không kịp phòng bị chạm đến đôi mắt Thư Cẩn Ngọc thâm thúy mang theo lo lắng.
Cảm nhận được trong lòng Thư Cẩn Ngọc hằng ngày thường xuyên làm mình ghét bỏ lo lắng cho mình, hô hấp Lâm Câm ngừng lại, muốn quát lớn nhưng không biết vì sao nói không nên lời. Mãi đến khi Thư Cẩn Ngọc đi đến trước mặt, đưa khăn tay mềm mại cho cô, Lâm Câm mới có chút bối rối phản ứng lại: "Cô đến đây làm gì?!"
Lâm Câm dùng ánh mắt tự cho là hung ác nhìn Thư Cẩn Ngọc, muốn đuổi cô ra ngoài. Lại không biết ở trong mắt Thư Cẩn Ngọc, ánh mắt hung ác này của Lâm Câm thật diễm lệ, đôi mắt vừa khóc khiến khóe mắt có chút phiếm hồng, còn mang theo một chút xấu hổ buồn bực lẫn bối rối khi bị cắt ngang lúc đang khóc thút thít, thanh âm mang theo giọng mũi, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.
Thư Cẩn Ngọc từ trước đến nay đều chưa thấy qua Lâm Câm như vậy, tuy trước kia vẫn luôn nhìn thấy cảm xúc Lâm Câm hạ xuống, khổ sở rơi lệ, nhưng Lâm Câm luôn bằng tốc độ nhanh nhất chỉnh đốn tốt cảm xúc chính mình, sau đó dùng thanh âm lạnh như băng nói chuyện với cô.
Ách, cảnh tượng như vậy thật hiếm gặp. Vừa nghĩ đến nguyên nhân do hai kẻ kia tú ân ái, Thư Cẩn Ngọc liền có chút khó chịu. Nhưng dù sao lúc này Thư Cẩn Ngọc đang hưởng thụ mỹ nhân mình nhìn trúng ngày thường luôn tự giữ bình tĩnh bây giờ khả ái như thế, cô vẫn rất vui vẻ.
Tán tỉnh Lâm Câm lâu như vậy, Thư Cẩn Ngọc hiểu được tính tình Lâm Câm, vì tính tới hạnh phúc tương lai vẫn nên thu liễm đắc ý của, mình không nên quá lộ liễu.
Vì thế Thư Cẩn Ngọc dùng ánh mắt nghiêm túc, lo lắng từ chân tâm chăm chú nhìn Lâm Câm, phô trương thanh âm luôn ôn hòa ngày thường.
Cô nói: "Tôi lo lắng cho em."
Thư Cẩn Ngọc luôn dương dương tự đắc không kiêng nể gì ai, đột nhiên lộ ra đôi mắt nghiêm túc, khí chất cả người từ trong ra ngoài dường như biến thành ổn trọng mà chân thành.
Khi một người dùng đôi mắt thâm thúy chân thành như thế nhìn ta, đôi mắt đen nhánh của cô ấy chỉ có thân ảnh của ta, giống như ta chính là toàn bộ thế giới của cô ấy.
Trái tim Lâm Câm đột ngột nhảy lên một nhịp.
Cô có chút bối rối dời đi tầm mắt, ghét bỏ nói: "Không cần cô lo lắng!"
Tay lại tiếp nhận khăn Thư Cẩn Ngọc đưa tới.
Khóe môi Thư Cẩn Ngọc nhịn không được khẽ cười, cô ngồi bên cạnh Lâm Câm, đặt tay mình lên bàn tay hơi lạnh của Lâm Câm.
Lâm Câm hơi hơi cuộn tròn ngón tay muốn tránh đi, lúc tầm mắt chạm đến thần tình lo lắng và chân thành của Thư Cẩn Ngọc nhất thời liền ngừng lại. Lời đuổi người rốt cuộc nói không được.
Tính tính, dù sao bị Thư Cẩn Ngọc nhìn thấy bộ dáng chật vật cũng không phải một lần hai lần. Lâm Câm có chút cam chịu nghĩ.
Hình như từ lúc Thư Cẩn Ngọc tỉnh lại, cô vẫn luôn luôn mất mặt trước cô ấy.
Một đêm yên ổn trôi qua.
Ngày thứ hai.
Sáng sớm sau khi tỉnh lại, Lâm Câm nhìn thấy Thư Cẩn Ngọc ôm mình trong lòng còn ngủ say sưa, nhịn không được giơ chân đạp người xuống giường.
......
Mạc Tô lại đè Ninh Vũ Nhiên xuống, muốn nàng một lần nữa.
Luôn thua dưới sắc đẹp của Mạc Tô, Ninh Vũ Nhiên đã lười đấu tranh, dù sao bất luận giãy dụa hay không giãy dụa, kết quả cuối cùng đều giống nhau, nàng chỉ cần nằm im hưởng thụ là được rồi. Huống chi A Tô nhà nàng làm rất tốt, không có mệt!
Thời gian trôi qua hai ngày. Xử lý xong mọi chuyện, Mạc Tô hỏi có ai muốn đi căn cứ Trung Ương tham gia đại hội căn cứ.
Nghe nói Hàn Dương đã chạy trốn đến căn cứ Trung Ương, Hoa Yên cảm thấy rất hứng thú với việc này. Đã thấy rõ bộ mặt thật của Hàn Dương, dù không muốn mạng của hắn nhưng Hoa Yên càng thêm không muốn hắn sống quá tốt. Huống chi, Hàn Dương từng có ý muốn giết nàng, chỉ là ngại căn cứ Thự Quang thực lực quá mức cường đại vẫn luôn chịu đựng không trực tiếp ra tay với nàng mà thôi.
Điều này cũng làm Hoa Yên nhận rõ, loại người như Hàn Dương một khi để hắn cường đại vùng dậy, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ thù của hắn.
Thực tế Hoa Yên cảm thấy không có nguy cơ gì, nhưng nghĩ đến về sau luôn có người không biết sống chết ở trước mặt mình dở trò, tâm tình của nàng liền không tốt được.
Hoa Yên muốn đi, Trầm Mộc Sênh tất nhiên luyến tiếc nàng, muốn cùng đi.
Mạc Tô định danh sách cuối cùng, ngoài cô và Ninh Vũ Nhiên, Hoa Yên với Trầm Mộc Sênh, còn có Lâm Câm, Thư Cẩn Ngọc, Lê Thành cùng đám người Tần Ngự đã ma luyện không sai biệt lắm.
Về phần Hàn Di An, hắn không yên lòng An Lạc Khâm, huống chi căn cứ Thự Quang cần có cao thủ ở lại bảo vệ.
Trừ những người kể trên, kết bạn cùng đi còn có một ít người căn cứ Thương Lan.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip